Home Đam Mỹ Hắc Phong Thành Chiến Ký – Chương 182: Trận trong trận

    Hắc Phong Thành Chiến Ký – Chương 182: Trận trong trận

    Thuộc truyện: Hắc Phong Thành Chiến Ký

    Edit: Ruby

    Triển Chiêu phá xong trận bên này thì theo Tu La Vương Lam Biện cùng trở về tìm những người đi phá trận khác.

    Đầu trận tuyến phía nam gần đây nhất, cao thủ Tiêu Vũ Lâu không có mưa tương trợ biến thành kẻ kém cỏi, đôi song bào thai liên thủ cũng vô ích! Khi Triển Chiêu và Lam Biện đuổi tới nơi thì nhìn thấy Diệp Tri Thu đang vung cốt đao đập đôi song bào thai kia.

    Thiên Tàn lão gia tử ngồi ngáp trên một tảng đá lớn gần đấy, Lam Biện đi đến bên cạnh, quan sát phía trước, không hiểu, “Đôi song bào thai kia sao lại béo thế?”

    Thiên Tàn sờ cằm —— vừa rồi không có béo, bị Thu Thu đập cho béo.

    Triển Chiêu vẫy tay với Diệp Tri Thu, ý là, vậy được rồi, đừng lãng phí thời gian với chúng.

    Diệp Tri Thu bay lên tung một cước đem hai huynh đệ “béo ú” đá bay ra ngoài, vỗ vỗ vạt áo, gật đầu với Triển Chiêu.

    Diệp Tri Thu là người khôn ngoan, vừa rồi khi vừa giao thủ với hai huynh đệ này thì đã cảm thấy bên trong dường như có chút mờ ám, bởi vì võ công của hai kẻ này không phải là quá cao. Cho đến khi mây mưa trôi về hướng đông thì trong lòng Diệp Tri Thu liền đoán được, Triển Chiêu vào thời khắc mấu chốt vẫn là rất tinh khôn, nếu không thì không chừng bản thân mình đã bị ám toán.

    Khi Triển Chiêu cùng Diệp Tri Thu mang theo Thiên Tàn cùng Lam Biện đuổi tới phía tây, trận chiến của Lâm Dạ Hỏa cũng vừa mới chấm dứt.

    Hỏa Phượng ngồi xổm trên đồi cát, đang uống rượu với Tiết Tẫn, Triển Chiêu liếc mắt nhìn về phía sau hắn, cừ thật… khắp cồn cát bị đốt cháy như chậu than vậy.

    Triển Chiêu tò mò nhìn khắp nơi, phát hiện ra không có ai cả, đi qua chọc chọc Lâm Dạ Hỏa đang chạm cốc với Tửu Tiên, “Người đâu? Bị ngươi đốt thành tro rồi à?”

    Hỏa Phượng híp mắt lắc đầu, “Chạy!”

    Triển Chiêu và Diệp Tri Thu liếc mắt nhìn nhau, Lam Biện không hiểu mà hỏi Tiết Tẫn, “Có hai ngươi ở đây mà còn để người chạy? Rất lợi hại sao?”

    “Lợi hại thật ra cũng tạm được, bất quá không có cách nào giết hắn nên chỉ có thể thả hắn đi.” Tiết Tẫn lắc đầu.

    Triển Chiêu và Diệp Tri Thu đều nghi hoặc mà nhìn Lâm Dạ Hỏa.

    Hỏa Phượng dường như rất khó xử, khoát tay, “Trầm Thủy đại sư đó, lúc trước hòa thượng nhà ta từng dặn dò ta sau này nếu có đụng phải thì phải lưu lại một mạng cho hắn, hình như còn có ích gì đó.”

    “A…” Triển Chiêu cùng Diệp Tri Thu đều gật đầu, nếu Vô Sa đại sư đã nói vậy thì hẳn là có đạo lý của ông.

    Mà lúc này, tâm tư của Triển Chiêu đã sớm bay đến phương bắc.

    Diệp Tri Thu ngẩng đầu nhìn trời, hỏa nội lực bên này của Lâm Dạ Hỏa đã bị diệt, lúc này trong đại mạc chỉ còn hàn băng nội lực, bất quá gió tuyết đã ngừng lại.

    Sao trời rõ ràng trên đỉnh đầu, gió tây bắc đã yếu đi không ít.

    “Bên chỗ Bạch Ngọc Đường hẳn là đã kết thúc rồi?” Diệp Tri Thu hỏi, “Bây giờ chỉ cảm nhận được nội lực của một mình hắn.”

    “Hoắc.” Triển Chiêu nhìn khoảnh đất trống bên cạnh đột nhiên nói chuyện với ai đó, “Làm thịt nghiêm trọng như vậy? Người nọ đắc tội với Ngọc Đường chỗ nào thế?”

    Mọi người nhìn hình ảnh quỷ dị trước mắt, biết phỏng chừng là Triển Chiêu đang giao lưu với Giao Giao.

    Quả nhiên, Triển Chiêu nghe một chốc, gật đầu, “A… hóa ra giết qua đệ tử phái Thiên Sơn, vậy rơi vào trong tay Ngọc Đường khẳng định không có đường sống rồi.”

    Đợi mọi người đuổi tới đầu trận tuyến phương bắc, nhìn tình hình rất thú vị.

    Trong gió đêm, Bạch Ngọc Đường một thân bạch y ôm Vân Trung Đao màu bạc đứng giữa nền tuyết, mái tóc dài màu đen hơi lay động theo gió. Ngũ gia hơi nghiêng mặt, nhìn mảnh đất phủ đầy tuyết ở một bên.

    Nhìn theo ánh mắt Bạch Ngọc Đường, chỉ thấy giữa tuyết, Táng Sinh Hoa cơ hồ dung nhập một cách hoàn mỹ trong bóng đêm, đang vui vẻ đắp người tuyết.

    Triển Chiêu rất ít khi nhìn thấy Táng Sinh Hoa vui vẻ như vậy, một phần là vì bốn phía rất tối khiến Táng Sinh Hoa cảm thấy tự do tự tại hơn, mặt khác, chứng minh ông không phòng bị Bạch Ngọc Đường.

    Tò mò vị lão gia tử vẫn chưa hết tính trẻ con sẽ đắp ra được thứ gì? Tất cả mọi người đặc biệt đến gần nhìn thử, sau khi xem xong nhất tề cảm khái —— thẩm mỹ của Táng Sinh Hoa quả nhiên không giống người thường, người tuyết này đắp chẳng khác gì thây khô.

    Mà Bạch Ngọc Đường đứng tiêu tiêu sái sái một bên, lơ đãng nhìn qua bên này, trong mắt mang theo ý cười nhè nhẹ.

    Triển Chiêu nhìn vẻ mặt của Bạch Ngọc Đường, cũng cười… thế nhân đều nói Bạch Ngọc Đường vô tình, đó là vì mặt hữu tình của hắn, không dễ mà nhìn thấy.

    Triển Chiêu ngẩn người nhìn Bạch Ngọc Đường chằm chằm, Lâm Dạ Hỏa ở một bên cùng Diệp Tri Thu đều nhìn trời xem thường, tâm nói đây đúng là… chỉ có một chút như vậy mà cũng phải ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi…

    Phá trận còn thuận lợi hơn nhiều so với tưởng tượng, tất cả mọi người đã hiểu được nhãn trận của Trận Tứ Tà này quỷ dị ở chỗ nào rồi thì mới cảm thấy đúng là sấm to mưa nhỏ.

    Triển Chiêu nhăn mày, “Cao thủ đóng ở bốn đầu trận tuyến cảm giác yếu nhược hơn tưởng tượng nhiều.”

    Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Ta cũng thấy thế.”

    “Hơn nữa đều là những người có chút liên quan, là cố tình chọn người sao?” Lâm Dạ Hỏa hỏi.

    “Đã vậy còn nói nhảm rất nhiều.” Diệp Tri Thu ngửa đầu cân nhắc một chút, lại nhìn nhìn mấy vị cao thủ Ma Cung đang ở cách đây không xa xem Táng Sinh Hoa đắp người tuyết, nhìn chằm chằm đến phát ngốc.

    Hỏa Phượng ôm cánh tay đi đến bên cạnh Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, cảm thấy rất khó hiểu. “Còn tưởng rằng nhất định phải sống mái với nhau một trận, đánh đến ngươi chết ta sống, không ngờ thời gian tán gẫu so với đánh thật còn nhiều…”

    “Miêu Nhi.” Đột nhiên Bạch Ngọc Đường gọi Triển Chiêu một tiếng.

    “Sao?” Triển Chiêu quay đầu lại nhìn hắn.

    Ngũ gia chỉ chỉ Táng Sinh Hoa bọn họ đang ở mảnh tuyết phía trước, “Mấy vị lão gia tử đều theo chúng ta ra đây.”

    Triển Chiêu chớp mắt mấy cái.

    Bạch Ngọc Đường lại giơ một ngón tay chỉ về hướng Hắc Phong Thành, “Sư phụ ta hẳn là ở trong thành.”

    Nói xong hắn lại giơ tay chỉ về hướng sông Bình Chung, “Ngoại công ngươi hẳn là đang ở Bình Chung Thành…”

    Triển Chiêu sửng sốt.

    Lâm Dạ Hỏa cũng nhíu mày.

    Diệp Tri Thu hiển nhiên cũng đang nghĩ đến vấn đề này, ngửa mặt nhìn ba người, “Tất cả các lão gia tử đều bị dẫn ra…”

    Mọi người nhìn nhau một cái, trăm miệng một lời, “Triệu Phổ!”

    Lam Biện bọn họ chợt nghe thấy tiếng gió quét qua phía sau, quay đầu lại nhìn… không thấy Triển Chiêu bọn họ đâu.

    Tiết Tẫn lui ra phía sau vài bước, nhìn mấy thân ảnh đang chạy như điên về phía Hắc Phong Thành, cau mày.

    Lam Biện hỏi, “Lẽ nào Trận Tứ Tà này, là kế điệu hổ ly sơn?”

    “Đúng là có một cỗ nội lực che giấu trong thành.” Táng Sinh Hoa vỗ vỗ bông tuyết trong tay, “Chỉ là che giấu tương đối tốt, như ẩn như hiện, không xác định được vị trí.”

    “Ngay phụ cận quân doanh.”

    Lúc này trên không trung vang lên âm thanh.

    Tất cả mọi người nhìn Thiên Tàn.

    Cánh tay như cành khô của lão gia tử nhẹ nhàng quơ trên không trung… theo động tác của ông, không trung xuất hiện một làn hơi nước.

    Tất cả mọi người hơi sửng sốt.

    “A…” Lam Biện nhẹ nhàng sờ cằm, “Thì ra là dùng biện pháp này để che giấu nội lực! Nhiếp hồn thuật?”

    “Nội lực của người này khả năng không ở dưới ngươi hay ta.” Tiết Tẫn cau mày, “Lai lịch thế nào?”

    “Nếu như chúng ta đều đi ra… trong quân doanh hẳn là không ai có thể phòng được chiêu Nhiếp hồn thuật này.” Táng Sinh Hoa nói, “Đây là mục đích thật sự của việc phô trương thanh thế bằng Trận Tứ Tà sao?”

    “Vây khốn quân doanh không quá khả năng còn mục đích nào khác, chỉ có thể là muốn mệnh của Triệu Phổ đi?” Lam Biện khẽ “chậc” một tiếng. “Không biết Cung chủ và Thiên Tôn có phát hiện ra không?”

    “Hắc hắc hắc.”

    Lúc này giữa không trung vang lên một trận cười quái dị phá vỡ không khí nghiêm trọng.

    Lam Biện đưa tay vỗ đầu Thiên Tàn, “Nói chuyện đàng hoàng!”

    Thiên Tàn bị vỗ một cái khiến cái mặt nạ xương khô ngốc 囧 ngốc 囧 rớt xuống.

    Lão gia tử vội vàng vươn tay tiếp được, ngẩng đầu bất đắc dĩ nhìn Lam Biện.

    Dưới ánh trăng, áo choàng che đi hơn nửa khuôn mặt của Lam Biện, chậm rãi ngẩng đầu, Thiên Tàn quét mắt nhìn mọi người.

    Táng Sinh Hoa, Lam Biện cùng Tiết Tẫn đều nhìn khuôn mặt thật của Thiên Tàn dưới lớp mặt nạ, đột nhiên có chút tiếc hận thay mấy tiểu hài nhi vừa chạy mất. Triển Chiêu cùng Diệp Tri Thu có lẽ còn đỡ, hai người họ biết dáng vẻ của Thiên Tàn, còn Bạch Ngọc Đường và Lâm Dạ Hỏa… nếu nhìn thấy bộ dạng chân thực của Thiên Tàn, đại khái sẽ rất giật mình đi.

    Ba lão đầu nhi đột nhiên bắt đầu thất thần, tưởng tượng vẻ mặt chấn động của Bạch Ngọc Đường, cảm thấy rất thú vị.

    “Khụ khụ.” Thiên Tàn ho khan một tiếng.

    Ba vị cao thủ bị hai tiếng khụ của “lão thiên gia” làm bừng tỉnh, đều ngẩng đầu nhìn ông.

    Chỉ thấy Thiên Tàn chậm rì rì đem mặt nạ lại đeo trở về… Giữa không trung lại một lần nữa vang lên âm thanh kia, “Ai nói không có Cung chủ và Thiên Tôn thì trong thành không còn cao thủ?”

    Mấy lão gia tử tựa hồ đều hiểu ra, liếc mắt nhìn nhau một cái, mỉm cười, nhìn về phía Hắc Phong Thành.

    Mà lúc này, bên trong quân doanh Hắc Phong Thành.

    Công Tôn tìm hết một vòng trong lều trại không thấy Triệu Phổ, Tiểu Lương Tử nói bé mới vừa thấy sư phụ bé đứng trước cửa lều nhìn bầu trời nội lực khắp nơi trên bầu trời xa xa, chỉ chớp mắt đã không thấy tăm hơi.

    Công Tôn không hiểu sao lại cảm thấy có chút bất an, Triệu Phổ chưa bao giờ vô thanh vô tức bỏ đi, vì thế hắn liền đoán có thể nào Triệu Phổ đến chỗ Hạ Nhất Hàng không?

    Nhưng khi Công Tôn đuổi tới trước cửa lều của Hạ Nhất Hàng thì chỉ thấy mấy vị tướng quân đều có mặt ở đó, nhìn thấy vẻ hốt hoảng sốt ruột của mình còn có chút khó hiểu.

    “Thấy Triệu Phổ không?” Công Tôn hỏi.

    Hạ Nhất Hàng nhìn nhìn mấy vị phó tướng bên cạnh.

    Phong Khiếu Thiên hỏi, “Không phải mới vừa ở trong soái trướng sao?”

    Công Tôn lắc đầu, “Không có.”

    “Có thể lên thành lâu không?” Hạ Nhất Hàng buông quyển trục trong tay xuống, đi ra hỏi.

    Lê Yên cũng lắc đầu, “Ta mới từ bên thành lâu đến.”

    Hạ Nhất Hàng liền cảm thấy không ổn lắm, “Giả Ảnh!”

    Chỉ là Hạ Nhất Hàng ra khỏi trướng bồng kêu mấy tiếng lại không tìm thấy một ảnh vệ nào.

    “Ảnh vệ đâu?” Hồng Tề Thiên cũng cảm thấy không ổn.

    “Suỵt!”

    Lúc này, Thẩm Thiệu Tây đi ra, ý bảo mọi người đừng nói chuyện.

    Manh tướng quân hơi nghiêng đầu nghe ngóng.

    Tất cả mọi người trong trướng bồng đều nín thở chờ đợi, không ai dám thở mạnh.

    Thẩm Thiệu Tây nghe một lúc xong, nhíu mày, “Giả Ảnh bọn họ đều ở đây… có khí tức, bước chân rất loạn, giống như rất kích động.”

    “Ở?” Hạ Nhất Hàng nhìn những người khác.

    Nhưng những người còn lại cũng không hiểu —— nếu có ở đây, sao lại không gọi được?

    “Chỉ là không nghe thấy tiếng bước chân của Nguyên soái…” Thẩm Thiệu Tây thấp giọng nói. “Nguyên soái không ở gần đây!”

    Hạ Nhất Hàng ý bảo thủ vệ trước cửa rung chuông cảnh báo.

    Nháy mắt, tiếng chuông nổi lên bốn phía.

    Vừa vặn, Triển Chiêu bọn họ cũng vừa đuổi tới cổng quân doanh.

    Nghe thấy tiếng chuông, bốn người liếc mắt nhìn nhau, thầm than một tiếng không ổn! Quả nhiên đã đoán đúng!

    Vọt vào quân doanh, chỉ thấy tất cả quan tướng đều tập hợp trước lều của Hạ Nhất Hàng, toàn bộ quân doanh tuy lớn nhưng rất chỉnh tề, tất cả mọi người không thấy được Triệu Phổ và nhóm ảnh vệ.

    Thanh Lân quỳ rạp trên mặt đất nghe ngóng một chốc, ngẩng đầu nhìn Thẩm Thiệu Tây, vẻ mặt cũng lộ rõ hoang mang, “Ta cũng nghe thấy tiếng bước chân của Giả Ảnh bọn họ, giống như rất bối rối chạy khắp nơi… Không có khí tức của Nguyên soái và tiếng bước chân.”

    “Các ảnh vệ đang ở ngay trong quân doanh?”

    Ngoài đám người, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường mới chạy tới hỏi.

    Thanh Lân gật đầu, “Có!”

    “Vị trí cụ thể ở đâu?” Hạ Nhất Hàng cảm thấy rất tà môn, hay là trong quân doanh có cái hố nào, các ảnh vệ đều ngã xuống? Như thế nào gọi mãi mà một người cũng không đáp lại?

    Lúc này, chúng tướng đều cảm thấy trong lòng sợ hãi —— Nguyên soái của họ đi đâu vậy? Sao không nói một tiếng liền không thấy tăm hơi? Hơn nữa Thanh Lân và Thẩm Thiệu Tây đều không phát hiện được khí tức của Triệu Phổ… chẳng lẽ ra khỏi quân doanh?

    Chuyện này không thể để lộ ra, Triệu Phổ mất tích, việc này tuyệt đối không thể để binh lính trong doanh biết, nếu không một truyền mười mười truyền trăm, vạn nhất dao động quân tâm gây hỗn loạn thì không xong!

    “Có tiếng bước chân nhưng không thấy người?” Lâm Dạ Hỏa cân nhắc một chút, “Sao lại nghe quen tai như thế?”

    Hỏa Phượng vừa dứt lời, mọi người đồng loạt ngẩng đầu, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, đồng thanh hô, “Nhiếp hồn thuật!”

    Vẻ mặt Hạ Nhất Hàng trở nên nghiêm trọng. “Ý là… Nguyên soái trúng Nhiếp hồn thuật, vẫn ở ngay trong quân doanh nhưng không nhìn thấy? Cái này không hợp lý lắm?”

    “Không phải Triệu Phổ trúng Nhiếp hồn thuật…” Bạch Ngọc Đường lắc đầu.

    Mọi người nhìn lẫn nhau, kinh hô, “Chúng ta trúng Nhiếp hồn thuật?”

    “Đúng là đều trúng!”

    Lúc này, bên ngoài truyền đến một thanh âm.

    Mọi người quay đầu lại, liền thấy Thiên Tôn một tay dắt Tiểu Tứ Tử, bên cạnh còn có Tiểu Lương Tử vẻ mặt tò mò đi theo, phía sau còn có một chuỗi tiểu đệ tử Phái Thiên Sơn, cứ như vậy mà đi tới.

    “Sư phụ!” Bạch Ngọc Đường nhìn thấy Thiên Tôn đã trở lại, cảm thấy được cứu rồi.

    Chúng tướng Triệu gia quân cũng như nhìn thấy hy vọng, nhanh chóng chạy qua.

    Hạ Nhất Hàng đại khái cũng là rất nôn nóng, vội vàng cầu cứu Thiên Tôn, “Lão gia tử…”

    Thiên Tôn không đợi hắn mở miệng, đưa tay nhẹ nhàng ngăn lại, sau đó phẩy tay áo một cái…

    Mọi người cảm nhận được một trận nội kình ập vào mặt, nội kình mang theo hàn ý thấu xương, lạnh đến ai nấy đều run rẩy.

    Đồng thời chợt nghe thấy thủ vệ đứng trên đài xa gọi to. “Ảnh vệ! Ảnh vệ ở bên đó!”

    Mọi người nhìn theo hướng thủ vệ chỉ chạy tới… Ngay gần Soái trướng, tìm thấy toàn bộ ảnh vệ đều đang ngồi hoặc đứng, ai nấy mệt tới đầu đầy mồ hôi.

    Công Tôn cảm thấy không hiểu —— vừa rồi hắn có đi ngang qua đây nhưng sao không thấy bọn họ?!

    Hạ Nhất Hàng hỏi Giả Ảnh, “Các ngươi ở chỗ này đã bao lâu? Nguyên soái đâu?”

    Giả Ảnh sửng sốt, tựa hồ mới vừa phục hồi lại tinh thần, “Đây là…”

    Tử Ảnh vỗ đầu một cái, “Ai nha xảy ra chuyện gì?”

    Lỗ Nghiêm lão gia tử gấp đến sắp khóc, liên tục huơ tay, “Nguyên soái đâu! Các ngươi đều làm sao vậy?”

    Giả Ảnh vẫn là tỉnh táo nhất, lập tức hiểu ra, vội đáp, “Vừa rồi chúng ta đều ở quanh đây, Nguyên soái đứng ngay trước cửa soái trướng!”

    Tiểu Lương Tử gật đầu, đúng vậy!

    “Sau đó Nguyên soái đột nhiên đi về hướng này.” Giả Ảnh chỉ vào mảnh đất trống họ đang đứng, “Rồi đột nhiên không thấy!”

    “Không thấy?” Triển Chiêu không hiểu.

    “Đột nhiên biến mất tại chỗ!” Giả Ảnh nói xong, nhìn các ảnh vệ bên cạnh.

    Tử Ảnh Thanh Ảnh bọn họ cũng đều gật đầu.

    Giả Ảnh nói tiếp, “Chúng ta lập tức đồng thời lao xuống, nhưng liền lọt vào trong bóng tối.”

    “Bóng tối?” Hạ Nhất Hàng không hiểu, “Có ý gì?”

    “Giống như rơi vào một cái hầm màu đen, bốn phía không có âm thanh, không có ánh sáng cũng không có lối ra, chúng ta chạy thế nào cũng không ra được, gọi thế nào cũng không ai đáp lại… cho đến vừa rồi đột nhiên sáng lên mới nhìn thấy mọi người…”

    “Đây là trúng Song trọng Nhiếp hồn thuật.”

    Lúc này, một thanh âm truyền đến.

    Mọi người quay đầu lại thì thấy Ân Hậu cũng đã trở về, đi theo bên cạnh là Âu Dương Thiếu Chinh và Long Kiều Quảng sắc mặt tái xanh.

    Âu Dương cùng Hữu tướng quân đều nhìn Trâu Lương và Hạ Nhất Hàng, ý là ——đại lão bản nhà chúng ta đâu?

    Hạ Nhất Hàng hiếm khi tỏ rõ hoang mang lo sợ đến vậy.

    Thiên Tôn nhìn Ân Hậu.

    Ân Hậu cũng nhíu mày, “Trận Tứ Tà có tác dụng che giấu rất tốt, thế cho nên Nhiếp hồn thuật này mới thực thi một cách vô thanh vô tức.”

    Thiên Tôn gật đầu, “Là một cao thủ.”

    Tiểu Lương Tử đều nôn nóng muốn chết, kéo Ân Hậu và Thiên Tôn vẫn còn bình tĩnh phân tích tình hình, “Sư phụ cháu đâu? Lão gia tử?! Sư phụ cháu có phải bị kẻ dùng Nhiếp hồn thuật lừa đi rồi?”

    Âm thanh trong trẻo giòn tan của Tiểu Lương Tử đem lo lắng trong lòng mọi người đều nói ra, một chúng đại tướng quân tập thể hít một hơi —— xong rồi!

    Ân Hậu cùng Thiên Tôn rất chắc chắn mà gật đầu, “Ừ, hẳn là đã không còn trong quân doanh.”

    Lời của hai vị lão gia tử như chậu nước đá tạt thẳng vào đầu, nháy mắt bốn phía một mảnh an tĩnh.

    Công Tôn đột nhiên ngồi xổm xuống, giữ chặt nhi tử, “Tiểu Tứ Tử! Con có biết Triệu Phổ ở đâu không?”

    “Soạt” một tiếng, tất cả mọi người nhìn Tiểu Tứ Tử —— hy vọng duy nhất.

    Tiểu Tứ Tử ngưỡng mặt nhìn mọi người, mở to hai mắt.

    Tất cả mọi người nín thở chờ…

    “Triệu Phổ còn sống không?” Bạch Ngọc Đường đột nhiên lại bỏ thêm một câu khiến mọi người nghe thấy liền cảm thấy hết hồn, Hạ Nhất Hàng thì thấy đầu mình kêu ong ong.

    Rốt cục, Tiểu Tứ Tử gật đầu.

    Mọi người thở phào một hơi.

    Triển Chiêu hoàn hồn, ngồi xổm xuống hỏi, “Tiểu Tứ Tử, Triệu Phổ đang ở đâu? Nhanh chóng mang mọi người đi tìm hắn.”

    Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu, “Cửu Cửu ở nơi đó nha.” Nói xong, vươn một ngón tay…

    Thuộc truyện: Hắc Phong Thành Chiến Ký