Hảo tưởng lộng tử nam chủ a – Chương 17-20

    Thuộc truyện: Hảo tưởng lộng tử nam chủ a

    CHƯƠNG 17
    Tháng Chín 11, 2017
    Hai người lại thương nghị một chút chi tiết cụ thể về ngày mai, Chu béo sau đó công khai đi từ cửa phòng ra ngoài. Ôn Duyên có chút khẩn trương mà lắng nghe một hồi, hệt như lúc đối phương xuất hiện, vang lên tiếng “chi dát” rất nhỏ, rồi sau đó lại không một tiếng động.

    Tạ Sâm nhìn gương mặt khẩn trương hề hề của Ôn Duyên, hình dạng môi đẹp đẽ bị bặm lại đến gắt gao, đường cong từ mũi đến chóp mũi cơ hồ cũng hoàn mỹ, đặc biệt là cặp mắt kia, từ góc độ hắn nhìn lại, khóe mắt hơi hơi chếch lên thật giống như đang câu dẫn bản thân, quả thực mỗi một chỗ, đều đánh thẳng vào địa phương ngứa ngáy nhất trong lòng hắn.

    Ôn Duyên lớn lên một chút đều không có khí chất nữ nhi, nhưng hắn thật sự trước nay cũng chưa từng thấy, nam nhân nào lớn lên lại đẹp như vậy. Hắn chỉ biết là, Ôn Duyên bên cạnh đây, đã vài lần làm hắn dâng lên loại cảm giác khó khắc chế…….

    “Mang tôi vào trong không gian cậu nhìn xem.”

    Gì?

    Ôn Duyên đột nhiên quay đầu lại, nhìn Tạ Sâm như nhìn quái vật.

    “Tôi biết không gian của cậu có thể vào được.” Tạ Sâm vừa nói chuyện, vừa đùa nghịch nhẫn trên tay, “Mang tôi đi vào.”

    Ôn Duyên mắt xem xét động tác Tạ Sâm, làm bộ không thèm để ý mà thử nói: “Cái gì đi vào không đi vào, chẳng lẽ, không gian của Ngô Mộng, còn có thể tiến……”

    Ôn Duyên không nói ra hết, bởi vì hắn vừa nói vừa chú ý biểu tình của Tạ Sâm, mỗi một chữ mình nói ra sắc mặt Tạ Sâm lại đen thêm một phần, nói xong lời cuối cùng, Tạ Sâm ánh mắt đã âm trầm đáng sợ!

    “Tôi…… Chính là muốn hỏi một chút, người khác cùng một mình tôi không giống nhau. Đi vào là không thành vấn đề, chỉ là……” Ôn Duyên đem mặt nhìn chính diện Tạ Sâm, biểu tình không thể nói là nghiêm túc hay là trêu ghẹo, “Nếu sau khi tôi mang cậu đi vào, phát hiện không có biện pháp, đem cậu mang ra……”

    Tạ Sâm trầm mặc hai giây, đột nhiên liền cười. Hắn vươn ngón trỏ chỉ chỉ nhẫn trên tay trái, nói: “Chỉ cần tôi muốn, kết quả của việc cậu tháo nhẫn, tùy thời tùy chỗ đều có thể trước tiên ứng nghiệm.”

    (Jeje: Thề đọc cứ như “Nếu em dám ly hôn với anh hậu quả thế nào hiểu rõ” =))))) )

    Theo ánh mắt Tạ Sâm nhìn về phía ngón tay của chính mình, Ôn Duyên bất đắc dĩ mà nhếch miệng cười khổ. Xem ra nếu có một ngày, hắn cố ý đem Tạ Sâm lưu lại trong không gian, kết quả kia nhất định là ăn không hết gói đem đi.

    Nhẫn này nếu hắn tháo ra sẽ chết, không tháo cũng chết. Bất quá ngẫm lại cũng đúng, người như Tạ Sâm, sao có thể để chính mình rơi vào hoàn cảnh xấu.

    Nhìn Ôn Duyên không tình nguyện vươn tay trái, Tạ Sâm đem tay phải của mình phủ lên, chặt chẽ nắm chặt.

    Ôn Duyên trầm mặc cảm thụ độ ấm lòng bàn tay đối phương, đó là thứ chỉ cần tiếp xúc một chút, liền sẽ muốn theo bản năng tránh đi cả người lạnh run, nhưng hắn không có tránh đi, mà là hơi hơi nhắm mắt lại, ngưng thần suy nghĩ về đám mạ một mảnh xanh lá.

    Tuy đã làm tốt tâm lý chuẩn bị, đến lúc nhìn đến kệ để hàng cùng vật tư để lộn xộn, Ôn Duyên vẫn là có chút xấu hổ dời mắt đi, không quản đến phản ứng của Tạ Sâm.

    Nguyên bản cho rằng Tạ Sâm sẽ trêu chọc vài câu, không nghĩ tới đối phương chỉ là nhẹ nhàng mà “Nga?” một tiếng, vừa đi lên trước vừa nói: “Quả nhiên không làm tôi thất vọng, cậu thật đúng là không khách khí.”

    Ôn Duyên bị Tạ Sâm nói có chút ngượng ngùng, lúc ấy ở siêu thị, hắn thật là không có khách khí…… Rốt cuộc lúc ấy đã như vậy, ai biết sau khi bọn họ đi rồi, siêu thị có thể hay không bị tang thi đạp hư? Những thực phẩm đó nếu như bị ô nhiễm, đến lúc đó mọi người dù là đói chết, cũng không dám ăn đi.

    Huống hồ qua thôn này rồi có khả năng không còn cửa hàng nào nữa, sau này lang bạc kỳ hồ khắp nơi bôn ba, còn có thể có cơ hội quang minh chính đại mà thu thập vật tư sao? Mắt nhìn thấy những nhân tố không lường được ở trước mắt, lại không xuất toàn lực đi thu đồ vật, mới là đồ ngốc đi?

    Lùi một chút nhìn lại, những thứ đó dù chỉ là cái cớ ích kỷ đi, nhưng trên đời này ai không ích kỷ đâu? Hiện tại đang là thời điểm sinh mệnh không biết lúc nào sẽ bị uy hiếp, rõ ràng biết về sau sẽ có lúc gặp khó khăn, ai còn có tâm tình chân chính đại nghĩa, đi suy xét an nguy của người xa lạ?

    Ôn Duyên mắt nhìn Tạ Sâm ở phía trước đang tiến tới dọn đồ, vừa muốn đặt câu hỏi, chỉ nghe Tạ Sâm nói: “Còn không qua hỗ trợ? Muốn cho nơi này cứ loạn như thế? Khá khen cho một cái Linh Khí, nếu cậu không dùng, tôi cần phải đoạt cho mình.”

    Theo ánh mắt Tạ Sâm nhìn về cổ của chính mình, trong đầu Ôn Duyên hình như có thứ gì xôn xao một chút nổ tung, hắn đột nhiên trừng lớn mắt, thốt lên nói: “Không gian này…… Là bông hoa tai?”

    (Jeje: Cho những ai không nhớ thì chính là cái hoa tai được dùng làm mặt dây chuyền đeo trên cổ Ôn Duyên đã được nhắc đến mấy chương trước lúc Tạ Sâm giảng giải về diễm công ấy ^^)

    Tạ Sâm quay đầu lại nhìn hắn một cái, Ôn Duyên minh bạch ý tứ đối phương, lập tức co giò mà đi lên trước gom đồ vật, vừa thu thập, vừa thử nói: “Cái hoa tai kia phải chăng giống như trong tiểu thuyết viết, là vật dẫn không gian?”

    Tạ Sâm vừa gom vật tư, vừa nâng cằm lên ý bảo, “Rừng trúc phía trước, cậu đi xuyên qua đi.”

    Ôn Duyên nhìn rừng trúc xanh um tươi tốt trước mặt, thời điểm mới vừa xuyên tới đây, hắn chính là ở phương hướng này, lúc ấy chỉ cảm thấy nơi này an tĩnh đáng sợ, nhưng hiện tại có Tạ Sâm ở bên cạnh cùng hắn nói chuyện, ngẫm lại cũng không thấy quá đáng sợ nữa, có khả năng nhân loại chính là động vật quần cư?

    Kỳ thật nghĩ lại, một mình hắn ở trong không gian ăn no chờ chết cũng không phải không thể, chỉ là nơi này vật còn sống đều không có, thức ăn cũng không đủ cho hắn ăn cả đời, trừ bỏ cây trúc cùng thảm cỏ, tạm thời cũng không phát hiện thực vật nào khác, dựa vào mấy thứ này sống cả đời, như thế nào cũng quá không hiện thực.

    Nếu giống như trong tiểu thuyết viết có hạt giống thực vật thì tốt rồi…… (Jeje: Và lúc đó truyện sẽ chuyển tag thành chủng điền văn chứ méo phải mạt thế nữa Duyên nhé |wO)~ ) Trong không gian này tuy không có mặt trời, nhưng nếu như cỏ và trúc đều có thể phát triển được, hẳn là có thể trồng ra các loại thực vật khác đi? Hơn nữa hắn cùng Tạ Sâm ở chỗ này đều có thể hô hấp, nói cách khác nơi này hẳn là cũng có thể nuôi sống động vật, nghĩ như vậy, không gian này, không phải giống trong tiểu thuyết tu chân hay viết, nghiễm nhiên chính là một thế giới độc lập sao?

    Thấy Ôn Duyên không biết nghĩ tới cái gì, tuy rằng thoạt nhìn không có biểu tình, nhưng trong ánh mắt nhảy nhót cùng độ cong khóe miệng lại quá rõ ràng, Tạ Sâm cảm thấy tâm tình không tồi, vì thế mở miệng nói: “Đừng vội cao hứng, cùng tôi đi phía trước nhìn xem, nếu cũng chỉ có rừng trúc, cậu là muốn ngủ ở trên trúc nhọn sao.”

    Ôn Duyên hoàn toàn không cảm thấy câu này của Tạ Sâm có cái gì không đúng, bởi vì hắn cảm thấy đối phương nói quá có đạo lý! Nếu nơi này chỉ có rừng trúc làm sao bây giờ…… Chẳng lẽ thật sự phải ngủ ở trên cỏ sao……

    Làm Ôn Duyên thất vọng chính là, lúc này đây ông trời giống như không có nghe được lời cầu nguyện của hắn, rừng trúc chỉ là rừng trúc, không gian cũng chỉ là không gian, tưởng tượng bên trong cái gì mà nhà trúc do cao nhân sáng chế, trong phòng lại có tuyệt thế ngọc giản linh tinh, những chuyện như thế đều không phát sinh trên người hắn.

    Bất quá thất vọng đồng thời cũng có thu hoạch ngoài ý muốn, bên phải rừng trúc có một dòng suối dễ nhìn, nguồn nước vẫn đang lưu động, thoạt nhìn sạch sẽ cực kỳ, chỉ là dù sạch sẽ Ôn Duyên cũng không dám uống, nhưng Tạ Sâm sau khi khom lưng quan sát một lát, thực dứt khoát nâng tay vốc nước lên uống một hớp!

    “Uy! Cậu……” Ôn Duyên quả thực không thể tin được hình ảnh chứng kiến trước mắt! Nam chính chính quy trong văn! Cứ như vậy một phen lấy nước từ nguồn nước chưa rõ nói uống liền uống!!! Loại hành động không có ý thức được nguy cơ này!! Thật sự là thuộc về nam chính sao? Thật là nên thuộc về nam chính sao?!!!

    Tạ Sâm quay đầu lại, liền thấy Ôn Duyên nhìn chằm chằm chính mình, vẻ mặt phức tạp biểu tình. Cơ hồ không cần nghĩ, hắn cũng có thể đoán được Ôn Duyên lại đang suy nghĩ cái gì.

    “Tất cả vật sở hữu nơi này, đối với chúng ta, chỉ có lợi mà không có hại.”

    Tuy rằng xưng hô “chúng ta” làm trong lòng Ôn Duyên có chút khó chịu, nhưng hắn vẫn là thức thời nói: “Cậu như thế nào lại xác định như vậy? Cậu biết lai lịch không gian này?”

    Tạ Sâm đứng lên vẫy vẫy tay, hắn nhìn rừng trúc bên cạnh, vừa hướng bên kia đi vừa nói: “Cậu vừa rồi nói hoa tai của cậu là vật dẫn không gian, kỳ thật cũng không đúng lắm, vì nếu không có cái hoa tai kia, cũng không có không gian này.”

    Theo âm thanh Tạ Sâm nói, Ôn Duyên chỉ nghe “răng rắc” một tiếng, một cây trúc ước chừng bằng cẳng chân đàn ông, cao hơn mười mét che trời chậm rãi hướng bên cạnh ngã xuống!!

    “…………”

    Tạ Sâm phảng phất không cảm thụ được cõi lòng tràn đầy mặt Sparta (*) của Ôn Duyên, hắn một bên giống quái thú dùng đao chém cây trúc, một bên không chút khó thở nói tiếp: “Khối phỉ thúy kia của cậu, trước kia cũng đã là Linh Khí, có lẽ là bởi vì nó bị tạo hình thành bộ dáng cây trúc, cho nên trong không gian mới có rừng trúc, bất quá việc này cũng không quan trọng.”

    (*) Sparta: Tên của một tộc chiến binh ngày xưa rất mạnh, mà cách nói “tràn đầy Sparta” này trong văn Trung Quốc tương đương với “gào thét trong lòng”. Muốn biết thêm chi tiết có thể tra google.

    Giọng nói rơi xuống, lại là một tiếng “răng rắc”, cây trúc cao thứ nhì chậm rãi ngã xuống, “Quan trọng là, cậu có vài phần Linh Khí, mà cùng lúc đó, cũng có người vận khí giống cậu, bọn họ, cũng có được Linh Khí như vậy.”

    Lời nói của Tạ Sâm cơ hồ mở ra cánh cửa một thế giới hoàn toàn mới đối với Ôn Duyên, giờ khắc này việc lực tay của Tạ Sâm giống như quái vật, cơ hồ đã vô pháp làm Ôn Duyên cảm thấy giật mình! Làm hắn giật mình chính là! Khối phỉ thúy này! Trước đó cư nhiên cũng đã là một cái không gian Thần Khí?!

    Tuy rằng Tạ Sâm nói đây là Linh Khí, nhưng ở trong mắt hắn, nãy rõ ràng gọi là Thần Khí a không tốt sao?!

    Hắn cho rằng hắn vận khí như thế nào mới gặp được may mắn! Nhưng ai biết, cư nhiên có thật nhiều người giống hắn a! Trước kia còn có cảm giác trâu bò hống hống ưu việt, nháy mắt liền hôi phi yên diệt (**) a! A? A!!

    (**) Hôi phi yên diệt: Tan thành tro bụi

    “Chỉ là, chỉ là thứ này của tôi, tôi cũng không biết là như thế nào kích hoạt?! Trước kia đeo như vậy nhiều năm, hoàn toàn là không có phản ứng.” Hắn hiện tại duy nhất muốn biết rõ ràng chính là, rốt cuộc là vì xuyên qua nên mới kích hoạt không gian Thần Khí, hay là vì cái gì khác?

    “Loại Linh Khí này không có cách nào đơn phương kích hoạt, có người khuynh tẫn cả đời muốn có được một khối vật như vậy, đến chết cũng vô pháp thực hiện. Bởi vì Linh Khí đều là có linh khí, rất nhiều loại hiện tượng có thể chứng minh, chúng nó cũng có lựa chọn của chính mình. Ở thời điểm chúng nó muốn hiển lộ ra, bất luận cậu nghĩ thế nào, cũng đều không có quan hệ mấy.”

    Ôn Duyên hơi chút nghĩ nghĩ, tuy rằng trong đầu lộn xộn, nhưng hắn vẫn là tận lực suy nghĩ, đối với Tạ Sâm ở phía trước vẫn cứ “chém” trúc nói: “Cậu nói như vậy…… Tôi nhớ rõ lúc tôi còn nhỏ, khối phỉ thúy cũng không có trong suốt như vậy. Bởi vì khi đó còn nhỏ, cha mẹ cũng sẽ không thỉnh cho tôi đồ vật quá quý trọng, nhưng là nhiều năm như vậy tôi vẫn luôn mang bên người, không có dò hỏi người khác, tôi cũng không thực xác định…… Nhưng tôi đích xác cảm thấy nó trở nên xinh đẹp, so với thời điểm trước đó cũng trong hơn ít nhiều, vẻ ngoài cũng càng ngày càng hồn hậu nồng đậm.”

    Ôn Duyên vừa nói vừa đem hoa tai trong cổ áo ra, hoa tai hình trúc tinh oánh dịch thấu sáng loáng đáng yêu, chỉ là nhìn liền nhịn không được tâm sinh vui mừng, “Này…… Theo cậu nói, chính là do nó lựa chọn sao?”

    CHƯƠNG 18
    Tháng Chín 13, 2017
    Tạ Sâm đang chuyên tâm mà “chém” trúc, Ôn Duyên nhìn thân ảnh tới tới lui lui của đối phương, nhịn không được dò hỏi: “Cậu biết tôi có thể làm cậu thanh tỉnh, vì cái gì ngay từ đầu còn nói phải đi?”

    Động tác của Tạ Sâm dừng một chút cũng chưa, khi Ôn Duyên cho rằng đối phương sẽ không trả lời, chỉ nghe Tạ Sâm nói: “Cậu cảm thấy vì sao?”

    Ôn Duyên lặng im hai giây, nguyên bản còn muốn nói ra “cảm tưởng”, nhưng tưởng tượng đến lúc ấy đối phương ngồi ở bên cạnh mình nói, “Có một số việc, nếu không rời đi, sẽ không chịu khống chế”, còn có lời nói lúc trước và loại ánh mắt đối phương dành cho mình……..

    Hắn cũng là nam nhân, hắn đương nhiên cũng có cảm xúc mà nam nhân bình thường có, loại ánh mắt này đại biểu cái gì hắn cũng quá minh bạch. Chỉ là hắn không rõ, Tạ Sâm chính là nam chính a? Nam chính như thế nào sẽ…… Như thế nào sẽ đối với hắn sinh ra loại cảm xúc không bình thường này?

    “Cậu làm nhanh đi, tôi qua bên kia thu thập đồ vật.”

    Cũng không quản phản ứng của Tạ Sâm, Ôn Duyên nói xong liền xoay người hướng về chỗ đặt vật tư chồng chất, trong một chốc suy nghĩ trong đầu quá nhiều, hắn không có cách nào bình tĩnh đối mặt Tạ Sâm, kỳ thật nói đến cùng bọn họ cũng mới nhận thức mấy ngày mà thôi, hắn thật sự không cách nào lý giải Tạ Sâm vì cái gì có thể đối với hắn sinh ra hứng thú.

    Mắt Tạ Sâm nhìn Ôn Duyên đi tới phía trước, hắn cũng không nói cho Ôn Duyên biết, kỳ thực lúc trước nếu là phải đi, hắn cũng không định để Ôn Duyên rời khỏi tầm mắt của mình. Bởi vì hắn hiểu rõ, đối với hắn mà nói, Ôn Duyên cùng người khác tuyệt đối là bất đồng, ngay cả chính hắn cũng không thể giải thích, vì cái gì trong tiềm thức cứ như vậy để ý sự tồn tại của Ôn Duyên, nhưng không thể phủ nhận chính là, bọn họ thật là có duyên, mà loại duyên phận này, sớm không biết từ trước kia bao giờ, cũng đã tồn tại.

    ……………………………

    Một phòng thí nghiệm ngầm rộng lớn, đèn chiếu sáng tái nhợt chói mắt cơ hồ che kín trần nhà, phía vách tường giống như loại bể cá gắn trên tường, mà bên trong chính là tràn đầy chất lỏng ghê tởm màu bọt biển không ngừng sôi sục. Bên ngoài chất lỏng đó là một tầng thủy tinh dày, bên trong chất lỏng lại được pha lê ngăn cách chia thành nhiều khối khu vực, có nâu thẫm có xanh xám còn có đỏ rực.

    Trên tường gắn đèn pha huỳnh quang, những chất lỏng quỷ dị nguyên bản không rõ lý do vẩn đục, bị ánh đèn chiếu đến trở nên âm trầm đáng sợ cực kỳ. Nếu đến gần một chút, sẽ thấy bên trong mỗi một ngăn là một sinh vật bất đồng. Có nhân loại, có động vật thường thấy, có sinh vật cơ hồ chỉ tồn tại trong truyền thuyết, mà nhiều nhất, chính là dị dạng quái vật đáng tởm.

    “Dùng điện giật!! Mau dùng điện giật!!!!!” Theo âm thanh hoảng loạn nôn nóng vang lên, tiếng điện giật “chi chi”, cơ hồ giống như dùng máy khuếch đại âm lượng, vang vọng khắp bên trong phòng thí nghiệm trống trải.

    Ở giữa phòng thí nghiệm, có một cây khoan dài gần ba mét cắm trên mặt bàn cực lớn. Giờ khắc này, phía trên mặt bàn to rộng đang mạnh mẽ buộc chặt một sinh vật hình người cả người mọc đầy bọc mủ ướt. Có lẽ sinh vật làm theo bản năng, động tác không ngừng giãy giụa vặn vẹo, bọc mủ trên người cùng bướu, không ngừng thấm ra chất lỏng màu vàng bên ngoài, mà chỗ bị trói chặt, bởi vì áp lực, những chất lỏng cơ hồ bị đè ép văng tung tóe.

    “Tê dát…… Dát!!!”

    Nghe sinh vật gào rống lên âm thanh khiến người ta phải sợ hãi, mấy nhân viên nghiên cứu mặc hai lớp trang phục thí nghiệm nhìn mặt nhau, bọn họ kề miệng bên máy khuếch đại âm lượng, bên trong phòng thí nghiệm tuyệt đối phong kín, cho dù chỉ là tiếng người thở dốc, đều có thể thông qua loa lớn treo bốn phía trong nhà truyền phát tin tới.

    “Kim tiến sĩ, tôi xem tình huống của N1 hiện tại, vẫn là quá không ổn định, không bằng chờ thêm một khoảng thời gian, chúng ta……”

    Nam nhân được gọi là Kim tiến sĩ, ở phía bên kia lớp kính trong suốt phòng hộ phục, nhìn lại thực nghiệm viên đang nói chuyện. Thực nghiệm viên kia nhận phải ánh mắt lạnh như băng của Kim tiến sĩ, thấy trái phải mấy thực nghiệm viên đều mắt nhìn mũi mũi nhìn tim trầm mặc không nói, lập tức đành phải cắn răng im miệng.

    Hắn chỉ là cảm thấy cứ tiếp tục như vậy quá nguy hiểm! Bởi vì virus tang thi bị truyền ra ngoài, các phòng thí nghiệm gần đây đều gia tăng tiến hành các thí nghiệm trên thân thể sở hữu cảm nhiễm. Bọn họ chưa bao giờ đuổi theo tiến độ đến như vậy, cũng đều ở tình trạng lửa sém lông mày tiến hành các hạng số liệu thực nghiệm.

    Bởi vì trong tương lai một ngày nào đó, các thí nghiệm về sở hữu năng lực nhất định đều phải từ bỏ! Không có tài liệu bên ngoài cùng với vật tư duy trì, cho dù bọn họ có thể chống đỡ trong phòng thí nghiệm một năm, nhưng kia cũng không phải kế lâu dài a! Một năm sau tất cả mọi người sẽ bị vây chết trong phòng thí nghiệm! Cho nên Kim tiến sĩ mới có thể khiến cho mọi người, trong nguy hiểm trở nên mạo hiểm, tiến hành các thực nghiệm điên cuồng trước kia sẽ không bao giờ dám đường đột làm!

    Mà cơ thể thực nghiệm của N1 này, chính là dung hợp sáu loại biến dị sinh vật virus đầu tiên. Những sinh vật biến dị nguyên bản có được năng lực kỳ dị người thường không thể tin được, trước mắt chính là nhờ dung hợp lượng lớn virus, càng dung hợp nhiều càng biến dị nhiều, biến dị đó mang đến hậu quả gì, bọn họ giống nhau đều không có chứng thực. Việc xử lý quá mức nhanh chóng, sẽ mang đến dạng hậu quả gì, tất cả bọn họ đều không cách nào đoán trước được!

    “Tê…… Dát!! Dát!!!”

    Thực nghiệm viên đứng trên mặt bàn bên trái nhìn chằm chằm lên màn hình số liệu, thứ đại biểu cơ năng trói trụ sinh vật không ngừng nhanh chóng tiêu hao, loại biến hóa bất thình lình xảy ra này, làm âm thanh nàng cơ hồ có chút khẩn trương, “Tiến sĩ! Tình huống N1 dường như rất không phù hợp! Cơ năng của nó sắp đột phá cực hạn! Còn tiếp tục như vậy……..”

    “Bang!” Tiếng đứt gãy vang lên, hai thực nghiệm viên bên phải cả kinh hét lớn một tiếng rồi liên tiếp lui mấy bước, “Tiến sĩ!! Dây cột!! Nó, đem dây cột giật đứt!! Nó đem dây cột giật đứt!!!!” Tuy hai thực nghiệm viên này đã từng thấy qua đủ loại hoang đường sinh vật lực lượng, lời nói đến cùng, thế nhưng cũng là mang theo nỗi sợ hãi!

    Dây cột đó chính là thành quả nghiên cứu khoa học mới nhất được tiến sĩ Kim cho dùng ở phòng thí nghiệm, thông qua kỹ thuật phân tích hạt vật chất ngoài không gian, toàn bộ đội ngũ nghiên cứu gần một năm rưỡi mới có được số liệu đáng tin cậy. Các chất có tính kiềm cao chất ăn mòn đối với nó hoàn toàn không có hiệu quả, cho dù là chất ăn mòn mới được tạo ra gần đây, cũng không có cách nào gây tổn hại lên nó!

    Chỉ riêng trọng lượng của nó đã đạt đến con số không thể tưởng tượng hơn bảy trăm tấn! Ở nhiệt độ gần như hai ngàn sáu trăm độ, nó vẫn cứ có thể bảo trì nguyên trạng không bị tổn hại! Ở dưới nhiệt độ đóng băng hơn một trăm bốn mươi độ nó vẫn có thể duy trì được tính mềm mại và dai!

    Chỉ là tài liệu chế tác quá mức thưa thớt cùng khó tìm, cho dù là nguyên vật liệu làm từ bên ngoài không gian trong tình huống đặc thù, cũng là yêu cầu cao độ tinh khiết tinh luyện cùng đại lượng xóa giảm mới có thể có được đến một chút gia công nguyên liệu.

    Đừng nói lượng sản, liền tính là phòng thí nghiệm phân lượng bọn họ cũng khó lấy được. Nếu không phải bọn họ ở nghiên cứu mấy thứ vật chất bình thường không thể trói buộc được, Kim tiến sĩ như thế nào lại đem chúng đi phí phạm của giời?!

    Chỉ là đồ vật cơ hồ dùng phương pháp vật lý không cách nào phá hủy được, cư nhiên lại bị tên quái vật này dễ như trở bàn tay chặt đứt!

    Mắt nhìn dây cột đứt gãy càng ngày càng nhiều, sinh vật hình người cả người chảy dịch nhầy màu vàng không ngừng phát ra tiếng tru chói tai rên rỉ. Những nghiên cứu viên đã sớm thối lui ra phía sau mặt bàn đến mấy thước.

    Tuy rằng bọn họ từ ngày đầu tiên mới vừa tiến vào phòng thí nghiệm, đã biết mạng này tùy phía trên mà phụng hiến, mà thời điểm khi nhân loại gặp phải đe dọa liên quan đến tính mạng, đặc biệt là loại thời điểm không biết sợ hãi cùng đã biết nguy hiểm đồng thời quay quanh họ, vẫn cứ có thể kiên định đứng ở mặt bàn biên kiên nhẫn quan sát, chỉ sợ cũng chỉ có một người được gọi là Kim tiến sĩ Kim Văn Tu!

    Mắt nhìn sinh vật hình người nọ đang tránh thoát khỏi trói buộc, Kim Văn Tu chỉ vào nghiên cứu viên đứng cách gần phòng chỉ huy nhất, âm thanh phát ra bình tĩnh đáng sợ, “Mười hai, đem cửa khoang mở ra.”

    Cùng lúc lệnh được truyền ra, cơ hồ tất cả mọi người có thể nghe được, âm thanh thở dài nhẹ nhõm truyền tới lẫn nhau từ loa. Số mười hai bên cạnh phòng chỉ huy cánh tay cơ hồ nhũn ra đẩy chốt mở, trong nháy mắt, toàn bộ mặt tường bao lấy chất lỏng ở phía Tây hoàn toàn giảm xuống đến bên dưới, mà mặt sau của nó, dần dần hiển lộ một cái thông đạo sáng rộng ước chừng ba cửa, đèn bên trong thông đạo cơ hồ từ tường rơi xuống đồng thời tự động mở ra, mấy nghiên cứu viên thấy Kim tiến sĩ hướng về phía bên này đi, lập tức một chút cũng không dám chậm trễ chạy theo hướng trong.

    Thời điểm đoàn người thấy quái vật hình người ở kim tiến sĩ bước vào “cửa khoang” hoàn toàn từ mặt bàn ngồi đứng dậy, theo cánh “cửa khoang” kim loại từ từ nâng lên, tất cả mọi người thấy được quái vật hình người nọ quay đầu lại, dùng ánh mắt hết sức dữ tợn đáng sợ mà nhìn bọn hắn chằm chằm!

    “Nó…… Nó, nó giống như…… Còn có ý thức……”

    Cửa khoang sau im ắng, nhưng không chờ hai giây mọi người liền cảm thụ được cảm giác cơ hồ coi như đất rung núi chuyển chấn cùng nứt toạc, mấy cái nghiên cứu viên yết hầu không ngừng nuốt, tuy rằng thực tự tin khoang an toàn này trước mắt tuyệt đối còn chưa có vật chất có thể hủy diệt nó, nhưng dây cột vừa rồi cũng không phải đồ vật bình thường, còn không phải bị kia quái vật dễ như trở bàn tay phá hư sao……

    “Đi.”

    Mấy người nghe tiếng nhìn về phía Kim Văn Tu, Kim Văn Tu tựa như không có cảm nhận được ánh mắt của bọn họ, vừa đi phía trước vừa nhíu nhíu mày, “Phòng thí nghiệm hẳn là không thể dùng, thật nhiều đồ vật…… Đều lãng phí.”

    Mấy thực nghiệm viên đi phía sau Kim Văn Tu quay đầu lại xem, khoang cửa hậu gần như ba mét cư nhiên có dấu hiệu biến dạng! Kim Văn Tu bước chân tuy rằng không chậm, nhưng mọi người tâm đều đã loạn cả lên! Quái vật kia xem ra thật là có ý thức! Loại ánh mắt trước khi cửa khoang đóng lại này của nó, giống như là hận bọn hắn! Tuy rằng lúc ấy…… Chỉ là, chỉ là làm sao đã đến tình trạng này, lại vẫn còn ý thức?! Nếu làm nó chạy đi ra ngoài, nó có thể hay không có năng lực khác, lại ở bên trong đám người tìm kiếm bọn họ, sau đó thực thi báo thù……

    ………………………………

    Ôn Duyên nhìn căn nhà trúc giản dị trước mắt, biểu tình ngàn năm không đổi trên mặt vì quá khiếp sợ mà hơi hơi mở miệng.

    “Nơi này không có mưa cũng không có tuyết, chỉ cần làm ra cái khung là được, tuy rằng có chút đơn sơ, nhưng người có thể ở được.”

    Ôn Duyên không rảnh trả lời Tạ Sâm, ngực hắn vì chịu đựng cảm giác phù phù kinh hoàng, nhẹ nhàng mở cửa trúc hướng vào trong đi. Phòng trong diện tích không quá lớn, thế nhưng lại có một cái giường trúc cực kỳ to! Hơn nữa trên mặt giường, chỗ hai phiến trúc giao nhau, đều được Tạ Sâm bổ ra cố định lại!

    Ôn Duyên chậm rãi dùng tay vịn sờ lên, cư nhiên một chút đều không cảm thấy đột ngột bất bình! Hắn ở trong miệng cắn môi làm chính mình bình tĩnh, duỗi tay nhẹ nhàng mà lắc lắc chân giường, thấy chân giường không chút sứt mẻ, từ cắn môi biến thành cắn răng, lại đột nhiên dùng sức lắc lắc, nhưng mặt giường cư nhiên vẫn là không chút sứt mẻ!

    “Mặc dù có hơi đơn sơ, nhưng vì nghĩ cho bản thân, tôi cũng sẽ không làm nó quá rời rạc.”

    Ôn Duyên cơ hồ không có cách nào nghe Tạ Sâm nói những lời “vì nghĩ cho bản thân” này, hắn thực sự không có cách nào tiếp thu tình huống hiện tại…… Chẳng lẽ thân là nam chủ, liền nên hù chết người qua đường Giáp sao? Cái loại kỹ năng dùng thủ đao cuống chém cây trúc cũng dã đủ lóe mù đôi mắt chó oxy hóa hợp kim của hắn! Chính là thứ này! Tại! Bây! Giờ!!

    Ôn Duyên nhịn xuống suy nghĩ trong lòng, liều mạng cúi xuống nhìn đồng hồ trên tay, thời gian cơ hồ chỉ qua đi chưa đến hai giờ! Chỉ không đến hai giờ a nima!! Nam chính Tạ Sâm vĩ đại của bọn họ! Tạ Sâm đồng hài vĩ đại! Cư nhiên chỉ dùng hai giờ tạo ra được một căn nhà trúc cùng một giường trúc!!! Chỉ! Trong! Hai! Giờ!

    Tạ Sâm thấy Ôn Duyên vẫn luôn trầm mặc, vừa định mở miệng nói vài câu, kết quả ai ngờ Ôn Duyên nguyên bản đối với chính mình còn hờ hững, mắt kia nhìn về phía mắt mình, lập tức từ thâm thúy đến không cảm xúc, trong nháy mắt liền quá độ trở nên bóng lưỡng dọa người……

    CHƯƠNG 19
    Tháng Chín 16, 2017
    “Ba anh em kia, có phải đặc biệt không dễ khống chế?” Ôn Duyên nghĩ nghĩ, vẫn là đem nghi vấn xoay vòng nãy giờ trong lòng hỏi ra.

    Tuy rằng tình hữu nghị giữa Chu béo và Tạ Sâm hẳn là không ít năm, nhưng trực giác hắn mách bảo Tạ Sâm không phải loại người vì đối phương là bằng hữu, liền sẽ đem toàn bộ tâm sự nói ra. Chu béo có lẽ cũng biết tính nết này của Tạ Sâm, cho nên khi nãy cũng không tiếp tục đề tài này.

    Nghe được vấn đề của Ôn Duyên, Tạ Sâm cũng không có phản ứng gì ngoài ý muốn, trong đầu hắn vẫn còn đang dừng lại ở ánh mắt bóng lưỡng vừa rồi của Ôn Duyên.

    Tuy rằng sự việc chỉ xảy ra trong vài giây, Ôn Duyên sau khi phản ứng nhanh chóng thu liễm yên lặng không một tiếng động, nhưng Tạ Sâm hắn xác thực nhìn thấy Ôn Duyên như vậy, là vì một hành động nào đó của mình, khiến Ôn Duyên sinh ra cảm giác không giống……

    Giờ này khắc này hai người nằm song song trên giường trúc, tư thế lấy tay gối sau đầu. Nhờ độ ấm trong không gian, cơ hồ là không lạnh cũng không nóng, cho nên không có chăn cũng không sao, tuy rằng “ván giường” dưới thân có hơi cứng, nhưng trong hoàn cảnh cả người được bao bọc bởi mùi trúc, tâm hai người đều trở nên trầm tĩnh.

    “Không phải bọn họ không dễ khống chế, mà vì bọn họ cũng giống như cậu, mỗi người trên người đều có một cái Linh Khí.”

    Vẻ mặt Ôn Duyên giống như gặp quỷ chậm rãi nghiêng đầu nhìn về phía Tạ Sâm. Tạ Sâm không cử động, khóe miệng cong lên nói: “Cho dù mỗi người bọn họ có một cái, Linh Khí vẫn là bảo bối cực kỳ hi hữu, huống hồ Linh Khí trân quý nhất trong các loại chính là không gian Linh Khí, mặt dây chuyền của cậu vẫn rất quý giá, không cần lo lắng.”

    Ôn Duyên bị nói trúng tâm sự, tai có chút hồng quay đầu lại, lần này đổi lại làm Tạ Sâm quay đầu nhìn về phía hắn, câu môi tiếp tục nói: “Nhưng mà, càng là đồ vật trân quý càng dễ dàng bị người mơ ước, nói như vậy, người có Linh Khí có thể cảm nhận được Linh Khí đã kích hoạt trên người người khác, nhưng ta cũng không nhìn ra ngươi có cảm ứng gì đối với ba người kia…… Bất quá nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ba người bọn họ, đều đã biết trên người của cậu có một cái, so với đồ vật của họ cộng thêm việc ở bên nhau, còn có khả năng kiếm thêm vài món tốt.”

    Ôn Duyên nghĩ tới Hình Nhị lúc trước thân cận trợ giúp, không biết như thế nào, sau lưng đột nhiên xuất hiện một cỗ lạnh lẽo vô pháp khắc chế.

    “Bất quá, nếu Linh Khí không có kích hoạt, cho dù là người mang theo Linh Khí, cũng không thể cảm thụ được. Cho nên ba người kia có lẽ cũng đã biết rằng cậu đã phát hiện ra sự tồn tại của Linh Khí trên người…… Linh Khí đã kích hoạt rồi, dù cướp đi cũng không dễ dàng khống chế, nhưng mà……”

    Tạ Sâm nhìn biểu tình có chút cứng đờ của Ôn Duyên cùng sắc mặt hơi trắng bệch, độ cong khóe miệng lại ngày càng lớn, “Nếu chủ nhân Linh Khí đã chết, thì lại là chuyện khác.”

    A…… Ha hả……

    Ôn Duyên có chút cứng đờ mà duy trì tư thế nhìn về phía trần nhà, ngàn vạn con thảo nê mã bị bệnh trĩ, kết bè kết đội trong đầu hắn cuồng dã lao nhanh! Ý của Tạ Sâm mà nói, nếu xuất hiện một nhân vật tương đối lợi hại trâu bò, như vậy một giây sau, không gian liền có thể nhận đối phương là chủ phải không?! Như vậy không khoa học a!! Khác với mạt thế tiểu thuyết, tu chân tiểu thuyết a!! Rõ ràng là lấy máu nhận thân a phi! Là lấy máu nhận chủ a!! Vì cái gì hắn đến nơi này!! Cái không gian này một chút tiết tháo đều không có!! Sau khi chủ nhân đã chết!! Liền có thể cùng người khác đi a a a a a này quá không có trung trinh xem a đi!!!

    Từ từ……

    Ôn Duyên chậm rãi chớp mắt, giả thiết như không phải nhằm vào hắn đi…… Tạ Sâm nếu nói ai khác cũng có Linh Khí, như vậy nói cách khác……

    Cái giả thiết này!! Vẫn là do Tác! Giả! Khốn! Khiếp! nghĩ ra?!

    Mệt hắn lúc ấy sau khi đánh -2 còn cảm thấy hối hận! Mệt hắn còn cảm thấy thật! Hối! Hận!

    (Jeje: Cho những ai không nhớ thì bạn Duyên lúc đầu đọc truyện ghét thánh phụ quá nên đánh -2, đoạn này nằm trong văn án)

    Tạ Sâm nhìn sắc mặt Ôn Duyên giống như nuốt phân, nhịn không được lộ ra nụ cười hiếm hoi lại bị Ôn Duyên bỏ lỡ, “Bất quá, tôi vẫn có một biện pháp, giúp cậu che giấu Linh Khí.”

    Ôn Duyên trong lòng vội vàng ngừng cuồng dã phun tào vị tác giả này, hắn quay đầu nhìn về phía Tạ Sâm vẻ mặt đứng đắn, nhất thời cũng không làm ra vẻ mặt đứng đắn được như vậy mà đặt câu hỏi nói: “Biện pháp gì?”

    Ánh mắt Tạ Sâm lộ ra một cỗ cảm xúc Ôn Duyên xem không rõ, hắn cảm thấy biểu tình của Tạ Sâm lập tức liền trở nên thật……. Rất giống loại ý cười không tiếng động, lại như một loại tâm tình không được đùa giỡn, lại hoặc là đối với sự thức thời của hắn vừa lòng……? Tóm lại thực phức tạp, hắn thật sự không biết nên làm sao đơn thuần định nghĩa.

    “Đem Linh Khí của cậu và tôi, hợp lại thành một.”

    Ôn Duyên trầm mặc, hắn vô luận như thế nào đều không thể tưởng tượng được còn có loại khả năng này……. Loại đồ vật như phỉ thúy, cũng có thể hợp hai thành một?!

    ……

    Cũng đúng, đến không gian đồ vật còn có, còn thứ gì là không có khả năng……

    Chỉ là hắn vẫn không biết nên như thế nào trả lời Tạ Sâm, nói đến việc này, hắn cự tuyệt còn có đường sống sao, hình như là không.

    Tuy rằng hắn biết Tạ Sâm hẳn là sẽ không hại hắn, nhưng từ đáy lòng khó tránh khỏi cũng có chút biệt nữu không thể nói tới. Nói khó nghe chút, kỳ thực phương pháp giết chết chủ nhân Linh Khí, sau đó thô bạo đem Linh Khí cướp đi, Tạ Sâm cơ hồ tùy thời tùy chỗ đều có cơ hội làm được đi?

    Cho dù hắn không động thủ, chỉ có mỗi cái nhẫn kia cũng có thể làm hắn vạn kiếp bất phục đi? Lúc trước hắn còn hoài nghi rằng nhẫn này chỉ là ngụy trang thôi, nhưng từ lần toàn bộ tay đều bị đau như rút gân, hắn rốt cuộc không còn hoài nghi nữa việc chiếc nhẫn này còn có tác dụng không ai biết.

    Nếu đối phương không được sự đồng ý của hắn, cũng có thể dễ như trở bàn tay cướp đi không gian, hắn còn có tư cách gì đi đề phòng cùng hoài nghi đối phương? Thời điểm một người năng lực cường đại đến nhất định nông nỗi, nếu hướng trên người này sử dụng một ít phỏng đoán ác ý, đều có vẻ vô lý.

    Chính hắn cũng không nghĩ sớm như vậy đã sinh ra quan hệ ràng buộc sâu như thế với nam chính, hắn càng không có biện pháp khống chế tâm tình không xác định trong lòng mình. Từ nhỏ ở bên ngoài đã độc lập sinh hoạt, tính cách cũng là nguyên nhân dẫn đến trong trường không có bạn bè tâm sự, người mà hắn tưởng là thân mật nhất khi còn nhỏ, không phải sau khi có được hài tử của chính mình, liền đối với hắn xa cách lạnh nhạt sao?

    Đến người thân nhất đều có khả năng tùy thời vứt bỏ chính mình, bằng hữu? Có thì thế nào, không có thì thế nào?

    Loại tâm tính này vẫn luôn cùng với hắn lớn lên, tốt nghiệp, công tác, thẳng đến trước khi xuyên qua.

    Hắn trước nay đều không thích đem cảm xúc của chính mình để cho người khác biết, nói trắng ra, hắn cũng không tin tưởng những người khác, hắn một chút đều không nghĩ đến việc đem sinh hoạt của mình cùng bất luận người nào chia sẻ, hắn không có thói quen để người khác quấy nhiễu sinh hoạt cùng tư ẩn của hắn. Hắn nguyên bản cho rằng không gian là một bí mật lớn cho đến chết cũng không thể nói ra, nhưng mới từ ngày đầu tiên gặp mặt Tạ Sâm, hắn liền không thể hiểu được đem tiết lộ bí mật này. Rồi sau đó, cơ hồ là một đường không thể vãn hồi……

    Từ từ…… Tạ Sâm nói…… Hợp hai làm một?!

    “Cậu! Cậu cũng có loại Linh Khí này?!” Thông qua lời nói vừa rồi của Tạ Sâm, hắn cũng biết rõ ràng cái gọi là “Linh Khí”, cũng không phải chỉ có mỗi loại không gian, có lẽ còn có những thuộc tính thần kỳ khác hắn chưa biết, nhưng Tạ Sâm chưa nói, hắn cũng không đặc biệt cảm thấy hứng thú.

    Phảng phất như đang cười phản ứng trì động của Ôn Duyên, Tạ Sâm đang kề sát thân hắn lấy từ trong quần áo đen một món đồ vật, Ôn Duyên hơi hơi khởi động cánh tay nhìn kỹ qua, là một đoạn đen nâu……

    “Đây là cái gì? Là ngọc? Hay là……?”

    “Hàm răng Lang Vương.”

    Ôn Duyên khóe miệng giật giật, hàm răng Lang Vương? Thứ quái dị này cũng có thể xem là Linh Khí? Tạ Sâm có phải hay không cố ý đùa hắn?!

    Nhìn thấy biểu tình của Ôn Duyên, Tạ Sâm liền biết đối phương suy nghĩ cái gì. Chỉ là nhìn nanh sói trong tay hắn, lời giải thích đã đến miệng, lại không biết nên nói từ đâu.

    Ôn Duyên nhìn bộ dáng Tạ Sâm như đang chìm vào hồi ức, lập tức cũng phản ứng lại biểu tình khi nãy của mình cũng quá không đạo nghĩa, nhanh chóng mở miệng nói: “Chỉ là…… Hai thứ này làm sao hợp hai thành một? Còn có, Linh Khí này của cậu…… Là thuộc tính gì?”

    Nguyên bản biểu tình của Tạ Sâm còn đang bình tĩnh, không biết vì câu nói nào của Ôn Duyên, hay do ngữ khí mà xúc động thần kinh, hắn hơi hơi nhíu mày, dùng khóe mắt liếc Ôn Duyên. Thời điểm Ôn Duyên nhận ra ngữ khí của mình có chỗ sai, chỉ nghe Tạ Sâm chậm rãi mở miệng nói: “Cậu đã biết chuyện tôi có Linh Khí, nếu cậu không đồng ý……”

    “Tôi đồng ý!!” Cơ hồ không đợi Tạ Sâm nói dứt câu, Ôn Duyên liền gấp không chờ nổi nói ra lập trường của hắn! Bởi vì hắn thề hắn vừa rồi thấy được Tạ Sâm trong mắt chợt lóe qua sát khí! Hắn quả thực là muốn điên rồi! Chẳng lẽ đối với một người cảm thấy hứng thú, không phải là…… Không phải là nên ôn nhu một chút sao?! Vì cái gì nam chính của bọn họ là quỷ dị như vậy?! Nói trở mặt liền trở mặt không tính!! Nima động cũng chưa động lại nổi sát khí!!! Đây là muốn nháo thế nào a?!

    Tạ Sâm không để ý đến biểu tình muốn nằm liệt ra của Ôn Duyên, hắn đương nhiên không biết, mỗi lần Ôn Duyên ở trong lòng phun tào, trên mặt chỉ có mỗi loại biểu tình này.

    Tạ Sâm đứng lên, Ôn Duyên cũng ngồi dậy theo, Tạ Sâm vươn tay, Ôn Duyên nhìn biểu tình của đối phương cùng ánh mắt, mặt đơ ngoan ngoãn lấy mặt dây chuyền từ trong cổ ra, rồi sau đó lại nhìn nhìn Tạ Sâm, tiếp tục mặt đơ, tháo mặt dây chuyền từ trên vòng cổ xuống.

    Nhìn đối phương đem mặt dây chuyền đưa cho mình giống như đứa bé ngoan, Tạ Sâm đem cái của mình túm lấy rồi sau đó ném cho Ôn Duyên.

    “Sau khi đeo nó lên, thời điểm trăng tròn mỗi năm, tôi đều sẽ mất đi một đoạn thời gian ký ức.”

    Tuy rằng tò mò đối phương như thế nào sẽ mất đi ký ức, nhưng nghĩ đến giả thiết Tạ Sâm là 【 nam chính 】cho nên trong lòng Ôn Duyên cũng không thấy lo lắng gì.

    Dù sao nam chính vô luận có việc gì đều không sao là được rồi! Tuy rằng trong nguyên tác không có viết về chuyện này, cũng có lẽ hắn chưa đọc tới lúc đó? Nhưng Tạ Sâm nếu biết mang nó có hậu quả, như vậy đại biểu, dù có không tốt, mang vẫn đỡ hơn là không mang!

    Ôn Duyên yên tâm thoải mái ngừng suy nghĩ, cẩn thận cảm thụ nanh sói trong tay. Loại lạnh lẽo này, theo lý thuyết mang bên người không thể lạnh như vậy, hay tại nanh sói nên mới vậy?

    Hắn nhẹ nhàng chuyển động một chút, phát hiện mặt trái răng nanh có hoa văn thực rườm rà, có chỗ như bụi gai, có chỗ như dây mây, ở giữa là có những ký hiệu văn tự hắn xem không hiểu, thoạt nhìn có chút ngỡ ngàng.

    “Đeo nó lên.”

    Tay cầm nanh sói của Ôn Duyên ngừng lại một chút, yết hầu không tự giác nuốt một cái, đeo nó lên?

    “Sau khi tôi đeo nó lên,” Ôn Duyên nỗ lực điều chỉnh ngữ khí của mình, nhìn thẳng Tạ Sâm nói: “Có thể hay không cũng giống cậu?”

    Ôn Duyên không nói hết, nhưng Tạ Sâm nghe hiểu, đối phương là đang hỏi hắn sau khi đeo nanh sói lên, thời điểm trăng tròn có thể bị mất đi ký ức hay không.

    Hắn không có lập tức phủ định, mà là hơi hơi rũ mắt xuống, làm Ôn Duyên không thấy rõ lắm cảm xúc bên trong.

    Thời gian phảng phất yên lặng, ở thời điểm Ôn Duyên nhịn không được muốn hỏi một lần nữa, Tạ Sâm đứng phía trước hắn, chậm rãi mở miệng.

    “Nếu tôi nói, cũng giống như tôi thì sao.”

    CHƯƠNG 20
    Tháng Chín 17, 2017
    “Nếu tôi nói, sẽ giống như tôi thì sao.”

    Tạ Sâm ngẩng đầu, thậm chí là có hơi quá, bởi vì ngửa ra sau, hắn rũ mắt nhìn thấy ánh mắt Ôn Duyên, giống như một vị thần tà ác coi khinh nhân loại, càng đừng nói khóe miệng kia mang theo ý cười chói lọi “ác liệt”.

    “Hai chủ nhân của hai Linh Khí, trao đổi Linh Khí lẫn nhau đeo vào, là loại biểu hiện hòan toàn tín nhiệm đối phương bậc nhất. Linh khí cảm nhận được từ trường biến hóa của chủ nhân, cũng sẽ làm ra điều chỉnh tương ứng. Cái gọi là hợp hai làm một, chính là ý này. Trong ngươi có ta, trong ta có ngươi…….”

    (Jeje: Hint bắn tung tóe mù mắt đám cẩu độc thân =_=”)

    Ôn Duyên ngẩng đầu nhìn Tạ Sâm giờ khắc này có hơi biến thái, rồi sau đó da đầu có chút tê dại nhìn nanh sói trong tay, hắn tin tưởng nếu không làm theo lời Tạ Sâm nói, dù Tạ Sâm sẽ không lập tức giết chết hắn, nhưng cũng tuyệt đối làm ra những việc rất đáng sợ, hắn cũng không biết căn cứ vào đâu có loại cảm giác này, nhưng hắn biết là thế.

    Suy nghĩ lợi hại trước sau hơn bốn mươi giây, Ôn Duyên cắn răng nhắm hai mắt, nếu đang ở tư thế đứng thẳng, chỉ sợ cũng muốn dậm chân một cái! Đôi tay hắn cầm lấy dây thừng buộc nanh sói phảng phất giống anh dũng hy sinh! Rồi đem nó tròng lên cổ của mình!

    Thời gian phảng phất yên lặng một khắc, Ôn Duyên nhắm mắt lại lẳng lặng nghe động tĩnh xung quanh, chờ đến khi xác định thật sự không có dị tượng gì phát sinh, hắn mới chậm rãi mở mắt.

    Tạ Sâm đứng đối diện hắn, vẻ mặt mang theo ý cười nhẫn nại, loại vẻ mặt này thật sự chưa bao giờ xuất hiện qua trên mặt hắn, cho nên Ôn Duyên trong lúc nhất thời ngốc lăng một chút. Đến khi phản ứng lại ý cười của đối phương, vẻ mặt Ôn Duyên thẹn quá thành giận!

    “Cậu vừa rồi là đang lừa tôi!”

    Ý cười của Tạ Sâm giảm bớt, rồi sau đó đột nhiên vươn tay nắm lấy cằm Ôn Duyên, hắn hơi cúi người xuống, trên mặt biểu tình cũng càng ngày càng đứng đắn. Thẳng đến khi Ôn Duyên nhịn không được muốn lui ra sau, chỉ nghe Tạ Sâm dùng loại âm thanh cơ hồ là thì thầm nỉ non, đối với hắn nói: “Tôi nói cái gì, cậu cũng đều tin?”

    Nguyên bản hẳn là một câu nói ngả ngớn, nhưng ngữ khí Tạ Sâm làm Ôn Duyên trong lúc nhất thời hoàn toàn phản ứng không kịp. Bởi vì đó là một loại…… Đó là một loại ngữ khí trào phúng phảng phất cô tịch nhiều năm, là thứ hắn chưa bao giờ cho rằng sẽ xuất hiện trên người Tạ Sâm…… Một loại cao ngạo yếu ớt. Cảm nhận này làm Ôn Duyên cả người đều mờ mịt, yếu ớt? Tạ Sâm sao? Nhưng việc này còn chưa tính là gì, đáng sợ nhất là……

    Giờ khắc này, Tạ Sâm dùng ngữ khí như vậy, hỏi hắn vấn đề như vậy. Hắn thế nhưng nói không lên lời phủ nhận……

    Hắn biết chính mình không có bị Tạ Sâm khống chế, cũng biết chính mình không có bị Tạ Sâm quấy nhiễu.

    Đã có thể như vậy, đối phương nói cái gì, hắn cư nhiên đều sẽ tin?

    Này thật là đáng sợ……

    ————————————

    Trong bóng tối, Hình Tam đột nhiên mở hai mắt. Cho dù là ở đêm khuya tối đen, hắn vẫn mang kính râm và khẩu trang trên mặt như võ trang hạng nặng, đôi mắt giấu sau kính nhẹ chớp hai cái. Hình Tam chậm rãi mở miệng nói: “Không thấy bọn họ.”

    Nghe Hình Tam nói như thế, Hình Nhị một bên chậm rãi mở mắt ra. Hắn làm như nghĩ tới cái gì, đột nhiên khẽ cười một tiếng, nói: “Tạ Sâm này thật ra có chút ý tứ. Hôm nay đám người kia nhận ra cậu, hắn không có khả năng không nhìn ra. Nếu từ sớm đã biết năng lực của cậu, vậy càng nên biết tình huống hiện tại, cậu đều có thể dò xét ra. Hắn đây rõ ràng là muốn nói ra lập trường của hắn, Ôn Duyên kia…… Thật đúng là không động vào được.”

    Hình Đại vẫn luôn nhắm hai mắt, giờ này hai tay trước ngực thay đổi vị trí, hắn nhíu mày mở miệng nói: “Cậu ngay từ đầu không nên đánh chủ ý lên Ôn Duyên, đừng nói vô nghĩa nữa, mau ngủ!”

    Hình Nhị bị Hình Đại nói nghẹn một chút, lập tức chỉ hừ nhẹ một tiếng không nói chuyện nữa, Hình Tam cũng nhắm mắt lại không đi quấy nhiễu hai người bên cạnh, trong lúc nhất thời cả không gian tối đen, lại trở nên yên tĩnh.

    ————————————

    Ôn Duyên vốn tưởng rằng cả người mình sẽ mệt mỏi, sẽ không tỉnh nổi, kết quả không có, giống như lần ở hiệu thuốc, một giấc ngủ dậy cư nhiên một thân nhẹ nhàng, ngược lại so với chất lượng giấc ngủ bình thường, còn tốt hơn rất nhiều.

    Nguyên bản hẳn là ở trong không gian nghỉ ngơi, tuy rằng hai người cũng chưa nói rõ, nhưng hắn cùng Tạ Sâm đều rất rõ ràng bên ngoài giường trong phòng là giường đơn, nếu dùng tư thế bình thường ngủ, giường kia căn bản chứa không nổi hai đại nam nhân bọn họ.

    Chỉ là…… Tạ Sâm lấy lý do “Có thể làm Linh Khí càng thêm quen thuộc khí tràng hai người” cùng “Để ngừa vạn nhất có người gõ cửa”, cùng hắn ra khỏi không gian, ở trên giường đơn kia, cùng nằm nghiêng song song ngủ.

    Ai cũng không có cách nào hiểu được đêm nay đối với hắn dày vò như thế nào. Nguyên bản hắn muốn cho Tạ Sâm ngủ ở bên trong, sau đó đưa lưng đối mặt Tạ Sâm, như vậy hoàn toàn liền không có áp lực. Nhưng Tạ Sâm nói hắn trước nay đều chỉ xoay ra ngoài mà ngủ, ngụ ý chính là, nếu Ôn Duyên muốn cùng hắn lưng tựa lưng ngủ, Ôn Duyên phải dựa vào tường kia, này Ôn Duyên sao có thể đồng ý?!

    Nguyên bản nằm chung một cái giường đã rất kỳ quái, nếu hắn còn dựa vào tường kia! Cảm giác trở nên rất nguy hiểm! Cho nên lập tức cự tuyệt!

    Hai người giằng co trong chốc lát, cuối cùng đối diện với biểu tình cười như không cười của Tạ Sâm, Ôn Duyên chỉ đành mặt vô biểu tình nằm ở bên ngoài, xoay người nhìn cửa phòng. Mà Tạ Sâm nằm ở phía sau hắn, hô hấp phả vào cổ hắn, không lạnh không nóng, không nhanh không chậm.

    Ôn Duyên ý đồ gì cũng không dám nghĩ, tuy rằng hắn là gay, nhưng hắn luôn cho rằng mình có tiết tháo của gay. Ít nhất hắn cũng không phải nhìn thấy bất kỳ nam nhân nào cũng nảy lên tâm tư ở phương diện kia, càng không phải tùy tùy tiện tiện liền có thể phát tình.

    Hắn thích nam, nhưng hắn không thấy việc này so với thích nữ thì có gì bất đồng? Chẳng lẽ thẳng nam nhìn thấy bất kỳ nữ nhân nào, đều sẽ lập tức suy xét muốn hay không cùng nàng làm một phát sao? Mập ốm cao thấp, cho dù là giữa nam nữ, cũng có sự phân biệt giữa thích và không thích đi? Cho nên nếu hắn thích nam nhân nào đó, cũng không phải tùy tùy tiện tiện chỉ cần giới tính là nam là được a. Hắn trước kia vẫn luôn cho là vậy a, cũng vẫn luôn là như vậy cho tới giờ a……

    Chỉ là, như bây giờ thì tính là gì?

    Nguyên bản Ôn Duyên đầu óc thanh tỉnh, hiện tại có thêm chút hỗn độn, đêm qua Tạ Sâm như thế nào hắn không biết, nhưng hắn cũng thật chính là trời gần sáng mới chịu không được mà ngủ, hắn sống lâu đến vậy, vẫn là lần đầu cùng một con trai khác nằm ở khoảng cách gần như thế mà ngủ! Tuy rằng cái gì cũng chưa làm! Nhưng mà……

    Ôn Duyên cảm giác mặt mình có hơi nóng, hắn cảm thụ được hô hấp của đối phương trên cổ mình, tiết tấu thực đều, hẳn là còn chưa tỉnh đi, chỉ là mới sáng sớm…… Trong đầu hắn, như thế nào lại có loại ý tưởng này liền không dừng được?!

    Ôn Duyên khẩn trương nhấp miệng nhắm mắt, không đợi chính hắn tìm ra manh mối, thứ phía sau kia không biết từ khi nào ngày càng dựa vào hắn như đá, tức thì làm hắn muốn cử động cũng không dám……

    Phảng phất toàn bộ không gian trong phòng đều như nhau, Ôn Duyên hô hấp cũng ngừng lại, thứ cứng như đá kia, hắn là nam đương nhiên biết! Chỉ là hiện tại toàn bộ suy nghĩ của hắn đều dồn lên thứ đồ kia, trừ bỏ trong đầu kêu gào tình huống bên ngoài này, mặt khác hắn trong lúc nhất thời cái gì cũng đều nhớ không nổi!

    “Tỉnh?”

    Phía sau đột nhiên vang lên thanh âm làm Ôn Duyên giật mình một cái! Cảm giác trực quan nhất chính là, lông tơ từ cánh tay đến sau cổ, toàn bộ tựa như chịu đựng gió lạnh, cơ hồ căn căn dựng đứng theo hô hấp của Tạ Sâm mà đong đưa, hiện ra một cảnh tượng vui sướng hướng vinh phồn hoa!

    “Ha hả……”

    Tiếng cười không áp lực từ phía sau làm Ôn Duyên đột nhiên hoàn hồn, hắn lập tức chống đệm giường ngồi dậy, giây tiếp theo xoay người rời đi, đứng cách đầu giường trái phải ước chừng một thước, cơ hồ là lần đầu tiên, dùng ánh mắt mang theo tức giận nhìn Tạ Sâm.

    Tạ Sâm xem xét hắn liếc mắt một cái rồi thôi, ngáp một cái, sau đó dùng loại âm thanh giống như vừa tỉnh ngủ mở miệng nói: “Ngủ ngon sao?”

    Ôn Duyên nhìn Tạ Sâm ngồi dậy một chút, không có đáp lời, bởi vì trời mới biết, hắn đột nhiên cảm thấy phía dưới của mình giống như là cũng…… Như vậy? Cơ hồ mỗi nam nhân sáng sớm ngủ dậy đều phải trải qua quá trình tất nhiên này, vừa rồi hắn phản ứng lớn như vậy, có phải hay không hơi……

    “Đi rửa mặt đi, bọn họ hẳn là đã tỉnh, gặp Ngô Mộng lấy đồ dùng rửa mặt.”

    Tạ Sâm nói làm Ôn Duyên liên tục gật đầu, hắn có chút xấu hổ mà xoay người kéo cửa, thời khắc muốn bước chân ra, âm thanh Tạ Sâm không lớn không nhỏ mà nói: “Tốt nhất trước đi WC, sau đó mới hẵng tìm nàng.”

    Ôn Duyên cắn răng đem cánh cửa không nhẹ không nặng đóng lại, sau đó tận lực mang vẻ mặt nghiêm túc đi từ lối nhỏ ra ngoài, tuy rằng trong lòng không rõ đang chờ đợi cái gì, nhưng nhìn thấy trong đại sảnh ba anh em Hình gia cùng Ngô Mộng hoặc đứng hoặc ngồi, Ôn Duyên vẫn là theo bản năng dùng dư quang nhìn lướt qua phía dưới chính mình.

    “Các người tỉnh rồi, ai? Như thế nào lại là cậu ra đâu? A Sâm đâu?”

    Ba anh em Hình gia thật ra cũng không sao cả, tất cả mọi người đều là nam, vốn cũng không có gì, nhưng Ôn Duyên thấy Ngô Mộng đều là vẻ mặt thản nhiên cùng chính mình nói chuyện, biểu tình tựa như căn bản không phát hiện lều trại nhỏ bên dưới của mình, tuy rằng nói không nên lời hiện nay trong lòng là cảm giác gì, nhưng Ôn Duyên vẫn là tận lực cười cười, “Hắn mới vừa tỉnh, còn ở phía sau, có thể cho tôi một bộ đồ dùng rửa mặt được không.”

    “Nga, tỉnh thì tốt. Chúng ta đã sớm dậy, bởi vì vừa rồi dạo một vòng bên ngoài thấy còn an toàn, nên không tính đánh thức các người. Kia, cầm lấy, đi rửa đi.”

    Ôn Duyên tiếp nhận công cụ rửa mặt Ngô Mộng đưa qua, không nhanh không chậm mà hướng buồng vệ sinh đi, sau khi đóng cửa lại, hắn hồi tưởng dặn dò của Tạ Sâm hôm qua trong không gian, lập tức nhấp môi khống chế được xúc động muốn tiến vào không gian một chuyến, thành thành thật thật đi ngoài, thành thành thật thật rửa mặt.

    Hắn vô tâm tư đi quản người bên ngoài đang nói cái gì, toàn bộ tâm trí đều lung tung rối loạn treo trên người Tạ Sâm, nếu nói là suy nghĩ về Tạ Sâm, hắn cũng nói không nên lời là nguyên do gì, nhưng loại cảm xúc này nhất định là cùng Tạ Sâm móc nối, trăm phần trăm là cùng Tạ Sâm có quan hệ. Này rốt cuộc là như thế nào thay đổi? Chẳng lẽ chỉ là bởi vì chính mình, đeo nanh sói thuộc về Tạ Sâm sao?

    Ôn Duyên dùng nước rửa kem đánh răng còn sót lại bên miệng mình rồi lại vội vàng lau mặt, sau đó hắn cau mày, đem nanh sói từ trong cổ lấy ra xem. Thời điểm sờ lên thứ này, cảm xúc vẫn giống như hôm qua lạnh lẽo thấu xương, nếu là mùa đông đeo thứ quỷ quái này không phải là thuần túy tìm ngược sao……

    “Phanh! Phác phanh!!!!”

    Hẳn là từ nhà này cách đến cửa hàng ngũ kim không xa, xảy ra vài tiếng làm mặt đất cơ hồ phát run vang lớn! Cảm nhận được phương hướng thứ kia, Ôn Duyên đầu tiên là ngốc mặc hai giây, sau đó hoàn hồn nhanh tay đem nanh sói bỏ vào trong quần áo, tay trái đẩy cửa buồng nhà vệ sinh, nhìn bên ngoài thấy đám người kia cũng ngơ ngẩn, dưới tình thế cấp bách cơ hồ hô to nói: “Tạ Sâm đâu?! Mau đem người kêu hắn ra đây a!”

    Thuộc truyện: Hảo tưởng lộng tử nam chủ a