Hệ thống truy phu – Chương 112-114

    Thuộc truyện: Hệ thống truy phu

    Chương 112.
    Ở phía đông đại lục Huyền Thiên, bởi linh khí mỏng manh, không có tu sĩ cấp cao ra vào, bọn Thương Thăng từ nơi này trực tiếp đi qua biển rời khỏi đại lục Huyền Thiên, khá là an toàn, hơn nữa rất ít người có thể nghĩ rằng Thương Thăng họ không lựa chọn tới đại lục Huyền Đằng và đại lục Huyền Linh gần nhất mà lại chọn đi tới đại lục Huyền Hoàng tương đối xa.

    Đại thế giới Huyền Linh tổng cộng có năm đại lục, đại lục Huyền Hoàng vòng quanh bốn đại lục còn lại, cũng là nơi linh khí tràn đầy nhất, thực lực của tu sĩ mạnh nhất, thực lực của tu sĩ đại lục Huyền Thiên cũng chỉ có thể xếp hạng liền sau.

    Đại lục Huyền Thiên ở phía tây đại lục Huyền Hoàng, đại lục Huyền Đằng và đại lục Huyền Linh ở phía bắc và nam của đại lục Huyền Hoàng, mà Huyền Dược lại ở phía đông của Huyền Hoàng.

    Lần này đi cũng không phải do Thương Thăng và Vân Túc sợ phần lớn các môn phái cùng Kiếm Tiên môn, mà muốn bảo tồn thực lực, truy tra chân tướng, bởi theo suy đoán của Thương Thăng, chuyện lần này nhất định không đơn giản như vậy.

    Tuy Bạch Toàn Ảnh là đệ tử nam duy nhất dưới tay Đan Vân tôn giả, thiên phú cao nhưng cũng chỉ mới Kim Đan kỳ, ngoài hắn ra, Đan Vân tôn giả còn có nhiều đệ tử ký danh khác, những đệ tử ký danh này tuy thiên phú bình thường nhưng thực lực cao hơn Bạch Toàn Ảnh không biết bao nhiêu lần, ít đi một đệ tử Kim Đan kỳ cũng chẳng là gì, lại bồi dưỡng một người nữa là được, Thương Thăng không hiểu vì sao Đan Vân tôn giả lại phải đuổi tận giết tuyệt Vân Túc.

    Còn nữa, vì sao các tu sĩ môn phái khác của đại lục Huyền Thiên lại duy mệnh như từ với Đan Vân tôn giả, nghe theo hiệu lệnh của Đan Vân tôn giả thực hiện kế hoạch đuổi giết bọn Thương Thăng tới vậy, tuy rằng không thể phủ nhận những tu sĩ kia muốn nhặt tiện nghi, nhưng lúc Thương Thăng giao thủ với những người đó, rõ ràng cảm thấy lúc hắn muốn đối phó với Đan Vân tôn giả, những tu sĩ khác đều không tự giác mà che trước mặt Đan Vân tôn giả.

    Tuy rằng có rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng Thương Thăng vẫn không hề nghĩ tới chuyện bắt tay hòa bình với các tiên tu kia, truyền những điểm đáng ngờ này ra, hắn còn ước gì những môn phái kia xảy ra chuyện!

    Hắn tuy rằng sẽ không chủ động đi trêu chọc những người này, nhưng cũng sẽ không chủ động giúp đỡ người, chuyện không liên quan đến mình, rảnh rỗi quan tâm tới nhiều chuyện có khi còn chuốc vạ vào thân.

    Hơn nữa hắn là một ma tu, cũng không có đủ chứng cớ nói trong môn phái của họ có gian tế, làm một ma tu, chuyện nói ra không có mấy phần đáng tin, nói vậy sẽ rất nhiều tiên tu đều không tin hắn, cho rằng hắn lấy lí do thoái thác, thế nên tự dưng nói làm gì cơ chứ!

    Tuy rằng rất không muốn thừa nhận hắn có loại hảo tâm này, nhưng Thương Thăng thật sự nghĩ như vậy, lần này đại bộ phận môn phái đại lục Huyền Thiên đuổi giết họ, nếu đối kháng thẳng mặt mà nói, tới lúc đó vài tà ma tu thừa cơ mà vào, còn có một vài chính ma tu hảo hữu của hắn xuất quan nói lời công đạo cho hắn, nói lí này nọ, tất sẽ tạo thành tranh đấu giữa ma tu và tiên tu, đến lúc đó toàn bộ đại lục Huyền Thiên sẽ đều bởi hắn mà rơi vào mối nguy nan, hắn liền trở thành tội nhân thiên cổ.

    (nhìn xem, ngta là ma tu mà nhìn xa trông rộng, tấm lòng lương thiện bt bao nhiêu ~)

    Tội danh này hắn không muốn gánh, thế nên tẩu vi thượng sách thì hơn!

    Hai người trên đường tới khách điếm Không Đồng dùng thần thức trao đổi, Thương Thăng nói ý tưởng đơn giản của mình cho Thanh Mạch, Thanh Mạch có thể hiểu được tâm tình rối rắm của hắn, an ủi nói: “Chủ nhân, đừng lo, Thanh Mạch biết chủ nhân tốt, mấy tiên tu kia hiểu lầm người là bởi họ hồ đồ, dù cho chủ nhân có bị toàn bộ tiên đạo đuổi giết như mấy trăm năm trước, Thanh Mạch cũng sẽ nhất định bảo vệ chu toàn cho chủ nhân.”

    Thương Thăng nghe thấy lời này, cực kỳ cảm động, thở dài, đặt tay lên vai hắn vỗ vỗ: “Ta đương nhiên hiểu rõ bản lĩnh của Thanh Mạch, chỉ là Thanh Mạch ngươi mọi chuyện đều phải đặt sự an toàn của bản thân lên hàng đầu, không thể không màng tới tính mạng mình như trước, biết chưa?”

    Thanh Mạch nhìn Thương Thăng, nghe lời gật đầu, về phần trong lòng nghĩ thế nào, chỉ có mình hắn biết, bởi nếu có một lúc nào đó tính mạng Thương Thăng gặp nguy hiểm, Thanh Mạch vẫn sẽ như trước, vẫn sẽ đặt cược cả tính mạng mình.

    Vân Túc cũng không phải là người ngốc, Thương Thăng nói cho y biết những điều hắn đã quan sát cẩn thận, hơn nữa còn nói hết toàn bộ suy đoán của mình, trong nháy mắt y liền lĩnh ngộ ra, chỉ sợ lần này người đối phó y còn có kẻ đứng sau màn, chỉ không biết tột cùng là người phương nào đang ẩn mình trong bóng tối, chỉ vì muốn đối phó một tu sĩ Kim Đan nhỏ bé là y hay là muốn đối phó với Thương Thăng?

    Ngẫm lại cũng có khả năng, nhưng lúc Đan Vân tôn giả muốn đối phó với y, Thương Thăng vẫn chưa được y cứu ra, chẳng lẽ có người nào đó có thể biết trước, biết y sẽ cứu Thương Thăng ra, nên muốn ngăn cản y, hạ sát thủ với y, mà người có thể biết được y sẽ có thể cứu Thương Thăng ra, như vậy, không thể không có khả năng không biết trước Thương Thăng bị giam ở đâu.

    Nghĩ lại, khắp nơi đều có bí ẩn, chẳng qua cũng không sao, binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, dù là ai có thù oán với y hoặc cha y, chân tướng cũng sẽ không thể bị che giấu vĩnh viễn, sớm hay muộn gì cũng sẽ có một ngày bị lột trần khắp thiên hạ.

    Đi tới khách điếm Không Đồng, thuê vài gian phòng, Vân Túc mang theo Cung Tiểu Trúc đi dạo trên đường.

    Dọc đường đi, Vân Túc chỉ để ý che chở cho Cung Tiểu Trúc, về phần người khác và chuyện khác, hoàn toàn không nằm trong phạm vi suy xét của y.

    Cung Tiểu Trúc đột nhiên trừng mắt nhìn về một nơi cách đó không xa, nhìn theo ánh mắt hắn, Vân Túc nhìn thấy một đứa nhóc đứng giữa đường, độ ba bốn tuổi, cầm trong tay một xâu hồ lô đường ăn ngon lành.

    Cung Tiểu Trúc kéo ống tay áo Vân Túc, chỉ vào hồ lô trong tay đứa nhóc kia, lớn tiếng nói: “Ca ca, ta muốn ăn quả quả.”

    Bởi họ cách đứa trẻ kia khá gần, vừa nói xong, đứa nhóc kia liền nhìn về phía họ, thấy Cung Tiểu Trúc ngốc nghếch nhìn chăm chăm vào hồ lô đường trên tay mình, bĩu môi, vội giấu tay về phía sau, bịch bịch bịch chạy tới trước mặt một thiếu phụ, ôm chân nàng bắt đầu oa oa khóc lớn: “Nương, ca ca kia muốn cướp hồ lô đường của con.”

    Thiếu phụ kia đang xem vải dệt, thấy nhi tử mình khóc tới thương tâm như vậy, vội vã bế lên, dỗ dành nói: “Ừ ừ, bảo bảo không khóc nữa, ca ca kia không dám cướp hồ lô đường của con đâu, nếu hắn dám cướp, nương sẽ đánh hắn.”

    Nói xong, thiếu phụ kia cảnh giác nhìn thoáng qua Cung Tiểu Trúc và Vân Túc, ôm con đi xa, đầu năm nay, kẻ buôn bán trẻ con rất nhiều, sau này vẫn nên cẩn thận một chút, không thể để nhi tử bị người xấu bắt cóc.

    Vân Túc chú ý tới ánh mắt không thân mật chút nào của thiếu phụ (anh mà trưng cái mặt đẹp perfect ra chắc chắn ánh mắt sẽ thành hình trái tim =)) nhưng cũng không để ý, trực tiếp kéo Cung Tiểu Trúc tới chỗ người bán hồ lô đường mua tận mấy xiên liền, bởi Vân Túc dung túng Cung Tiểu Trúc, thế nên, tiếp đó, Cung Tiểu Trúc muốn thứ gì, Vân Túc đều mua cho hắn, có thể ăn hay không, hữu dụng hay vô dụng đều được Vân Túc mua rồi cất trong túi trữ vật tùy thân, về sau có thể dùng hay không, căn bản không trong phạm vi suy xét của Vân Túc, chỉ cần Cung Tiểu Trúc cao hứng là được.

    Vì tránh cho người khác chú ý tới, đoàn người Vân Túc không chỉ mặc pháp bảo là pháp khí hạ phẩm nhất, trữ vật giới cũng bị cất trong túi trữ vật, chẳng qua cho dù có dùng túi trữ vật cất đồ mua cho Cung Tiểu Trúc thì vẫn là đủ dùng.

    Đợi tới khi sắc trời đã tối mịt, Vân Túc mới không thể không dỗ Cung Tiểu Trúc trở về khách điếm, trong lúc đó còn bị Cung Tiểu Trúc chơi xấu hôn hôn môi mấy lần trước mặt người khác, đối với chuyện này, Vân Túc tỏ vẻ: cảm giác thật thích!

    Buổi tối, bởi Cung Tiểu Trúc kiên trì muốn tắm rửa, thế nên bây giờ trong phòng Vân Túc, Cung Tiểu Trúc cởi sạch y phục trước mặt Vân Túc bò vào trong thùng, nhìn Vân Túc đang muốn quay người kia, ngoắc ngoắc tay nói: “Ca ca, ngươi mau vào đây tắm cùng với tiểu trư có được không?”

    Vân Túc đang nhấc chân lên liền dừng lại: “Không cần đâu, chờ Tiểu Trúc tắm xong ca ca lại tắm.”

    Cung Tiểu Trúc chơi xấu nói: “Không muốn, ta muốn cùng tắm với ca ca.”

    Yêu cầu này sao có thể cự tuyệt được!

    Vì thế, Vân Túc hít sâu một hơi, một luồng kim quang chợt lóe lên, pháp bảo trên người Vân Túc biến mất hoàn toàn, cơ thể trần trụi của y cất bước an vị trong thùng tắm, bốn mắt nhìn nhau với Cung Tiểu Trúc.

    Trong thùng tắm hơi khói bốc lượn lờ, Vân Túc nhìn cơ thể cũng trần trụi của Cung Tiểu Trúc, bóng loáng lại trắng nõn, trong lòng nhảy nhót một hồi, nhưng lại sợ sau này lúc tâm trí của Cung Tiểu Trúc khôi phục, nhớ lại chuyện này mà xa cách y, chẳng qua cũng không bởi vậy mà lùi bước, cố gắng ngăn chặn dục hỏa bốc cháy trong lòng, tránh dọa tới Tiểu Trúc.

    Ánh mắt lấp lánh của Cung Tiểu Trúc nhìn Vân Túc từ trên xuống dưới, thiếu chút nữa đã chảy nước miếng, ánh mắt tập trung nhìn chăm chú vào giữa hai chân, đối lập sự lớn nhỏ giữa hai người, sau đó bĩu môi uể oải nói: “Vì sao của ca ca lại to hơn của tiểu trư nhiều như vậy chứ.”

    Đối mặt với ánh mắt đơn thuần này của Cung Tiểu Trúc, Vân Túc thiếu chút nữa đã không khống chế nổi, phía dưới đã hơi ngẩng đầu, mặt ngoài y vẫn trấn định tự nhiên nói với Cung Tiểu Trúc: “Tiểu Trúc tắm nhanh lên, tắm xong thì ngủ một giấc thật ngon.”

    (nó hỏi tiếp vì sao cái ở dưới của ca ca lại ngẩng đầu nx thì chắc t chết cười =))))

    Cung Tiểu Trúc đi tới cạnh Vân Túc, ôm cánh tay y làm nũng nói: “Ta muốn ca ca tắm cho ta.”

    Vân Túc mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm Cung Tiểu Trúc vài giây, vẫn là bất đắc dĩ thỏa hiệp.

    Tắm rửa xong, Cung Tiểu Trúc đứng dậy từ trong thùng, dang rộng tay ra với Vân Túc, Vân Túc đã mặc y phục thuận theo bế ngang hắn lên, cơ thể hai người tiếp xúc lẫn nhau, xúc cảm mềm mại, nhiệt độ cơ thể ấm áp, làm cho Vân Túc nhộn nhạo một trận trong lòng, Cung Tiểu Trúc khoát tay lên vai Vân Túc, sau đó lại chuyển qua lưng y sờ soạng hai cái, cảm giác mềm mềm làm cho Cung Tiểu Trúc rất thích, vì thế hắn lại nhéo hai cái, dẫn tới Vân Túc hít sâu một hơi, nhẹ giọng quát hắn: “Tiểu Trúc, không cho sờ loạn!”

    Không phải là bị nhéo đau, chút lực kia của Cung Tiểu Trúc y còn không để trong lòng, mà là y cảm thấy hành động vô tri này của Cung Tiểu Trúc như đang đũa giỡn y, khiến y thiếu chút nữa nhịn không được mà đặt Cung Tiểu Trúc lên giường như vậy rồi lại như vậy như vậy.

    Bị Vân Túc quát, Cung Tiểu Trúc cũng không bị dọa, mà ngẩng đầu lên nghi hoặc hỏi: “Vì sao lại không cho sờ? Ca ca.”

    Vân Túc cũng không đáp, đặt hắn lên giường, cầm một bộ áo lót tiết khố mới ra muốn mặc vào cho hắn, Cung Tiểu Trúc lại nằm lăn ra trên giường, chui vào trong: “Ca ca, hôm nay ta không muốn mặc y phục, sáng mai rời giường rồi lại mặc.”

    Vân Túc cầm y phục đứng bên giường, làm mặt nghiêm túc: “Tiểu Trúc nghe lời, mặc y phục vào rồi hãy ngủ.”

    Cung Tiểu Trúc lắc mạnh đầu, cái đầu trong chăn hơi ló ra, chờ mong nhìn Vân Túc: “Không muốn, hôm nay ta muốn cùng ca ca ngủ một giấc, không muốn mặc y phục.”

    Vân Túc bất đắc dĩ nói: “Ngoan, buổi tối ca ca tu luyện, không cần ngủ, Tiểu Trúc tự mình ngủ đi.”

    Cung Tiểu Trúc trực tiếp dùng hành động thay lời nói, đứng lên chui vào trong lòng Vân Túc, không chịu chui ra nữa, ôm chặt y: “Ta muốn ngủ cùng nhau, ca ca có phải là không thích tiểu trư không? Mấy ngày nay không hề ngủ cùng tiểu trư.”

    “Ca ca đương nhiên thích Tiểu Trúc.” Vân Túc không thể cự tuyệt yêu cầu của Cung Tiểu Trúc, đành phải nghe theo ý nguyện của hắn, ôm hắn nằm trên giường.

    Nhưng Cung Tiểu Trúc còn ngại chưa đủ, mạnh mẽ muốn Vân Túc cởi y phục ra, lý do là không sờ được thịt thịt của ca ca, Vân Túc nắm lấy tay Cung Tiểu Trúc, cản hành động cởi y phục của y lại: “Tiểu Trúc ngoan, cứ vậy mà ngủ đi.”

    Nói xong nhắm mắt lại giả vờ ngủ.

    Cung Tiểu Trúc bĩu môi, một lát sau, mắt liếc loạn một hồi, lại tới gần hôn lên môi Vân Túc một cái, thấy Vân Túc nhắm mắt không có động tĩnh gì, lại tới gần chơi hôn hôn, không biết hôn xong bao nhiêu cái mới cảm thấy không còn thú vị, bắt đầu quy quy củ củ nhắm mắt lại đi ngủ.

    Bên tai truyền tới tiếng hít thở vững vàng, Vân Túc mở to mắt nhìn Cung Tiểu Trúc, cũng lại gần hôn một cái lên miệng Cung Tiểu Trúc, lúc này mới nhắm mắt lại một lần nữa.

    Chương 113.
    Ed: Xin lỗi mn vì đăng muộn (っ- ‸ – ς)

    Sóng yên biển lặng, trên biển rộng lớn vô ngần, một chiếc thuyền lớn tinh điêu tế mài, trang trí hoa mỹ đang trôi trên mặt biển màu lam biếc, quanh thân được một màn hào quang bảo vệ, nhanh chóng đi về một hướng, mấy con chim biển vây quanh thuyền lớn bay vài vòng, rồi lại bay về phương xa.

    Mà bọn Vân Túc và Thương Thăng đang ở trên chiếc thuyền này, đang chuẩn bị đi tới một nơi linh khí đầy đủ là đại lục Huyền Hoàng.

    Trên thuyền lớn xa hoa rộng lớn, cao ba tầng, mỗi một tầng đều có mười mấy phòng cho tu sĩ ở, đoàn người Vân Túc ở ba phòng khá thanh tĩnh, một ngày ba bữa đều có thị giả đưa tới phòng, trong phòng bố trí ấm áp giản dị, tất cả gia cụ đều được chế tác từ gỗ thượng hạng, điêu khắc đồ án tinh mỹ.

    Bởi Cung Tiểu Trúc không muốn tách khỏi Vân Túc, thế nên liền ở cùng một gian phòng, bởi không có việc gì, Vân Túc để cho Mặc Hoa vào phòng chơi với Cung Tiểu Trúc, đồng thời cũng thả Viêm Hoa từ trong Ngự Thú bài ra, chính y thì bắt đầu ngồi thiền tu luyện.

    Tuy rằng bây giờ bởi Cung Tiểu Trúc bị hao tổn tâm trí nên khá là dính y, nhưng Vân Túc vẫn tu luyện ngày ngày, chưa bao giờ có ngoại lệ.

    Con thuyền từ khi khởi hành, dọc đường xuôi gió xuôi nước, không hề mưa rền gió dữ, không có động vật biển gây rối, bình bình an an được mười ngày, vừa lúc được một nửa lộ trình.

    Cứ tưởng rằng có thể bình an tới đại lục Huyền Hoàng như vậy, lại không ngờ vào lúc bình minh của ngày thứ mười một, lúc này bọn Vân Túc còn đang đắm chìm trong tu luyện, mà Cung Tiểu Trúc cũng đang làm giấc mộng đẹp, đột nhiên một hồi thiên toàn địa chuyển, thân thuyền lắc trái nghiêng phải, sóng to bên ngoài quay cuồng, còn có tiếng động vật biển rống lên, trong đó còn kèm theo tu sĩ rống giận.

    Vân Túc lập tức mở to mắt bước nhanh tới cạnh Cung Tiểu Trúc mơ mơ màng màng, bố trí mấy pháp trận xung quanh giường ngăn cho giường không bị lay động quay cuồng, sau đó ra ngoài xem xét tình huống, Viêm Hoa lắc lư bay giữa không trung, Vân Túc giơ tay lên một chiêu, thu Viêm Hoa vào Ngự Thú bài, mà Mặc Hoa lập tức biến trở về hình người cùng y xuất môn thăm dò tình huống.

    Vừa xuất môn, liền gặp Thương Thăng và Thanh Mạch cũng vừa ra khỏi phòng, sau đó chính là Trình Hạo, mọi người cùng đứng một chỗ ngoài hành lang, chỉ thấy trên mặt biển xung quanh thuyền hiện lên vô số động vật biển đánh tới màn hào quang trên thuyền lớn, có con lơ lửng trên không bay vọt tới đánh lên thuyền, có con lặn dưới đáy thuyền dùng lưng ủn đáy thuyền, tạo thành từng trận kinh đào hãi lãng.

    Đồng tử Trình Hạo co rụt lại, hỏi: “Vì sao lại có nhiều động vật biển tập kích thuyền tới vậy?”

    Bọn Thương Thăng ngưng thần nhìn ra xa, Vân Túc cũng mặt không biểu cảm im lặng không nói lời nào, hơi nhíu mày, đây cũng chính là điều mà họ muốn hỏi, động vật biển và tu sĩ nhân loại xưa nay không mạo phạm lẫn nhau, một bên sống trong biển, một bên sống trên lục địa, chỉ cần không xâm phạm tới lợi ích của bên kia, sẽ không dễ đánh nhau, huống chi lại là nhiều động vật biển tới vậy.

    Tu sĩ nhân loại muốn đi qua biển, chỉ cần giao một số lượng phí nhất định cho các cầm quyền giả hải vực, động vật biển không can thiệp nhiều lắm, tuy rằng thỉnh thoảng sẽ có một hai động vật biển tới khiêu khích, nhưng trang bị và thuyền viên trên biển hoàn toàn có thể dễ dàng xử lý tốt, mà tình huống bây giờ quả thực là nguy cơ bốn phía.

    Vài động vật biển kia thiên kỳ bách quái, hình thể khổng lồ, có con giống cá sấu, lại mọc lên ba, bốn con mắt trên đầu, cơ thể mọc vây cá thật dày, có loại giống thuồng luồng biển, có hơn trăm cái chân, chiều dài như rắn nước, lại mọc hai cánh, có thể bay giữa không trung, tạo từng hồi sóng gió; có con thân hình tròn vo, không vây không chân, không cánh không đuôi, vừa mở miệng phun, liền có vô số cột nước phun thẳng tới màn hào quang; có loài mực, cơ thể lớn vô cùng, toàn thân lốm đốm như những con mắt, từng xúc tu tựa trường tiên, cực kỳ cứng cáp, vút vút vút quất lên màn hào quang.

    Âm thanh của chúng rống lên từng đợt, có tiếng rống giận trầm thấp như hổ sói, khiến người sợ hãi, có tiếng như trẻ con khóc nỉ non, có tiếng than như chim cuốc, làm người đau lòng không thôi, lại có tiếng như thiếu phụ khổ sở đang nỉ non anh anh khóc, làm cho người trìu mến, lại có tiếng tựa sáo trúc nhẹ nhàng dễ nghe, khi xa khi gần, nhưng đều làm lòng người hoảng hốt.

    Hóa ra, những động vật biển này không chỉ có thể tấn công vật lý, mà còn có thể tấn công tinh thần, người tu vi khá thấp không chú ý tới sẽ bị đoạt tính mạng.

    Những động vật biển này nhỏ thì dài một hai trượng, lớn thì dài vài chục trượng, thoáng nhìn, số lượng không dưới một trăm, một vài tu vi cấp một hai, một vài tu vi cấp ba bốn, trong đó có một con động vật biển, tu vi ở cấp sáu, chỉ cần thêm một bước nữa là có thể hóa thân thành người, động vật biển này tọa trấn phía sau những con động vật biển còn lại, nổi trên mặt nước, vẫn chưa hề ra tay, chỉ là vẫn luôn dõi theo nhìn tu sĩ trên thuyền lớn.

    Hơn mười thuyền viên trên thuyền lớn lần lượt ra tay, cầm pháp bảo tùy thân rời khỏi màn hào quang đánh nhau với động vật biển, chỉ là tu vi của họ quá thấp, chỉ ở Luyện Khí kỳ và Trúc Cơ kỳ, hơn nữa nhân số lại ít ỏi, hoàn toàn không chống đỡ nổi số lượng động vật biển khổng lồ.

    Chẳng qua, tu sĩ còn lại trên thuyền đều biết tới đạo lý môi hở răng lạnh, nhìn thấy nhóm thuyền viên không có chút hy vọng, liền tiếp đó mà lấy pháp bảo của bản thân ra tương trợ một tay.

    Tới lúc này, tu sĩ nhân loại tuy số lượng và thực lực kém động vật biển, nhưng dựa vào trong tay có vô số pháp bảo đan dược và các loại phù lục, không chiếm được tiện nghi gì, nhưng cũng không ăn mệt nhiều, nói tóm lại, hai bên đều có các loại tổn thương.

    Bọn Thương Thăng và Vân Túc chỉ đứng bên lan can nhìn một hồi, liền biết chuyện này là tình huống khẩn cấp, chẳng qua là thay đổi suy nghĩ, mấy người nhìn nhau, cùng phi thân ra.

    Mấy người Thương Thăng tỏa ra uy áp khổng lồ của bản thân lan tới chỗ đàn thú, một lần này, không chỉ mấy động vật biển cấp một, mà con động vật biển cấp sáu kia cũng cảm nhận được uy hiếp rõ ràng, có con thậm chí còn quên cả động tác.

    Vài thuyền viên kia cảm nhận được áp lực truyền tới từ phía sau, đều kinh sợ không thôi, không ngờ trên thuyền của họ lại có lão tổ đã ngoài Kim Đan kỳ, may mà là bạn chứ không phải là địch, uy áp này không phóng thích với họ.

    Đối với bọn Thương Thăng mà nói, đối phó với mấy động vật biển thực lực không tốt này, hoàn toàn chỉ như một bữa ăn sáng, căn bản không cần dùng tới một phần công lực, nơi đi qua, tất cả động vật biển nháy mắt đều mất mạng, máu tươi lan rộng, nhuộm đỏ mặt biển, thi thể động vật biển cũng nhanh chóng chìm xuống, bị nước biển bao phủ.

    Con động vật biển cấp sáu kia thấy tình thế không ổn, cũng gầm một tiếng, gia nhập vào vòng chiến, Thương Thăng liếc nhìn qua nó một cái, căn bản không để trong lòng, Thanh Mạch cùng lúc đó cũng chắn trước mặt động vật biển cấp cao kia, cứu một tu sĩ Trúc Cơ kỳ, chẳng qua chỉ nhẹ nhàng vung tay lên, con động vật kia liền bị Thanh Mạch quạt bay tới xa tận mấy trượng, sau đó chỉ trong một cái nháy mắt, một đạo lưu quang bay tới chỗ mi tâm của động vật biển kia, trên trán nó xuất hiện một lỗ máu, đồng thời hai con mắt tròn xoe của động vật biển kia cũng trợn trừng rồi tắt thở.

    Thanh Mạch một chiêu đánh thẳng tới chỗ yếu hại, dễ dàng tiêu diệt nguyên thần của động vật biển.

    Chỉ chưa tới nửa khắc, hơn trăm con động vật biển đều bị tiêu diệt không còn gì, ngay khi thi thể của động vật biển cuối cùng còn chưa hoàn toàn chìm nghỉm xuống mặt biển, bọn Thương Thăng và Vân Túc đứng ngay trên mặt biển, sắc mặt cùng thay đổi, ánh mắt nhìn xuống mặt biển trở nên như có điều suy tư.

    “Không tốt!” Thương Thăng trầm giọng nói, cùng bọn Thanh Mạch và Vân Túc bay lên trên không.

    Vân Túc nghe thấy lời này, không nghi ngờ chút nào, chỉ nhanh chóng bay trở lại thuyền, đi tới phòng ôm Cung Tiểu Trúc đã tỉnh lại trên giường vào trong ngực.

    Bay lên trên trời cao, mọi người mới nhìn thấy trên mặt biển có vô số động vật biển cấp cao, tu vi thấp thì ở cấp sáu, bảy, có con tu vi thậm chí còn vượt qua cả Thanh Mạch, số lượng không lớn, nhưng đối phó quả thực là có phần quá sức, có vài con nổi trên mặt nước, có vài con đã bay lên không trung đối mặt với tu sĩ nhân loại.

    Vài tu sĩ Luyện Khí kỳ và Trúc Cơ kỳ không kịp trốn thoát đều đã bị xé xác tan tành, khắp nơi đều là tiếng kêu thảm thiết, rơi xuống biển, thuyền lớn trên mặt biển tựa như một cái lá giữa biển lớn, bấp bênh, một con động vật biển trong đó vung đuôi, con thuyền đơn độc chao đảo, chìm xuống với tốc độ cực kỳ nhanh.

    Thương Thăng mang theo mấy người Vân Túc, lại thêm vài tu sĩ may mắn thoát ra được cùng nhau trốn về nơi xa, lại bị động vật biển bốn phương tám hướng cản lại, những động vật biển này hành động càng thêm linh hoạt, nhiều con đều đã hóa thành hình người, chẳng qua trên cơ thể vẫn còn giữa lại đặc tính nào đó của động vật biển, năng lực phòng ngự trên cơ thể càng thêm cứng cỏi, các tu sĩ gian nan vượt qua mọi chông gai, chậm rãi di chuyển về phía trước.

    “Tu sĩ nhân loại, mau giao Hải Hoàng ra đây.”

    Không biết từ nơi nào vang lên một câu này, các động vật biển lần lượt ngừng động tác trong tay lại, vây bọn Thương Thăng và Vân Túc bên trong, trên mặt nước cuối cùng có một con động vật biển cực kỳ to lớn lộ diện, con thú này chiều cao mấy chục trượng, toàn thân đen sì như mực, có xúc tu, cánh lớn, có vài phần giống với độc giác kình, hai tròng mắt to bằng hai cái đèn lồng nhìn một đám tu sĩ nhân loại.

    Các tu sĩ nhìn nhau, hiển nhiên là không hiểu gì cả.

    “Các vị đạo hữu, các ngươi đi trước đi, những động vật biển này tới tìm ta.”

    Một lát sau, một tu sĩ Kim Đan kỳ bên cạnh Vân Túc mở miệng nói chuyện, người này diện mạo bình thường, dáng người khôi ngô cao ngất, giọng nói trầm thấp có từ tính, hắn tiến lên vài bước nhìn con hắc kình kia nói: “Ngươi tới bắt ta, ta có thể đồng ý đi cùng với ngươi, nhưng ngươi phải thả những tu sĩ nhân loại này đi.”

    Bọn Thương Thăng cảnh giác nhìn Hải Hoàng và bọn động vật biển hắc kình, suy nghĩ xem nên trốn khỏi nơi này thế nào, dù sao thực lực chênh lệch nhiều, ngay cả trên bầu trời gần đó cũng bị động vật biển phong tỏa.

    Ánh mắt hắc kình đảo qua bọn Thương Thăng, cười nhạo vài tiếng nói: “Lời nói của bệ hạ Hải Hoàng, thuộc hạ đương nhiên là phải tuôn theo, chẳng qua yêu cầu này của ngươi thứ cho thuộc hạ không thể đồng ý, bởi đã được người ký thác, có vài người trong này tại hạ nhất định phải mang về.”

    “Tu sĩ nhân loại và động vật biển đều hướng tới sự bình an vô sự, hôm nay ngươi giết nhiều tu sĩ như vậy, còn muốn bắt người về, hắn là phải có lý do?” Nam tu được gọi là Hải Hoàng trợn mắt nhìn hắc kình, trầm giọng hỏi.

    Hắc kình quẫy quẫy đuôi, hừ giọng nói: “Ta gọi ngươi là Hải Hoàng tức là tôn trọng ngươi, nay bốn biển đã không còn là thiên hạ của ngươi, vì sao ta lại phải nói lí do? Đừng quên, ngươi chỉ là một tên bị truy nã của bốn biển.”

    Nói xong, hắc kình phát ra một tiếng rống, tất cả động vật biển bắt đầu động thủ với tu sĩ, trong đó mấy con thực lực mạnh bắt đầu đối phó với Thương Thăng và Thanh Mạch.

    Người được gọi là Hải Hoàng kia chỉ giao thủ chưa tới hơn mười chiêu đã bị các động vật biển chế trụ, chẳng qua vẫn không hề lộ ra tư thái chật vật, sau khi hắn bị áp giải xuống mặt biển, những động vật biển còn lại đều tới đối phó với mấy người Thương Thăng.

    Một đường hỗn chiến, khoảng cách giữa mọi người càng ngày càng xa, Vân Túc liều mạng che chở cho Cung Tiểu Trúc, Thanh Mạch và Thương Thăng thì chống đỡ với vài động vật biển thực lực tương đương với Đại Thừa kỳ, thường thường lại trợ giúp Vân Túc và Trình Hạo, trên người mấy người ít nhiều đều đã có vết thương.

    Mặc Hoa bị động vật biển nào đó đánh mạnh một chút, vô ý rơi xuống biển, tất cả mọi người đều đang bận rộn, đều lao xuống muốn đỡ lấy hắn, lại phải chống đỡ với mấy động vật biển xung quanh, không còn cách nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn bị nước biển nuốt trọn.

    Sóng biển vuốt bãi cát, gió nhẹ mơn man, trên mặt biển một lớp bọt nước nhộn nhạo, mấy con hải âu bay vòng trên mặt biển, thỉnh thoảng kêu vài tiếng biểu thị sự tồn tại của bản thân, một con cua ướt át bò ra từ bãi cát, đột nhiên bị động tĩnh phía sau làm cả kinh cuống quýt bò tới nơi xa.

    Trong nước biển có hai cái đầu ướt sũng thò lên, Vân Túc một tay ôm lấy Cung Tiểu Trúc cố gắng bò lên bờ, Cung Tiểu Trúc trong lòng hôn mê bất tỉnh, sắc mặt tái nhợt, tiếng hít thở mỏng manh, lúc nghiêng ngả lảo đảo bò ra khỏi biển, Vân Túc đặt Cung Tiểu Trúc xuống, vỗ vỗ hai má hắn, gọi: “Tiểu Trúc! Tiểu Trúc!”

    Vân Túc nhíu chặt lông mày, thử vận chuyển linh lực trong cơ thể, đan điền lại truyền tới một cảm giác đau nhức, y nhíu mày lại càng chặt thêm, xem ra linh lực đã khô kiệt, bây giờ không thể dùng pháp thuật, cũng không thể sử dụng pháp bảo, tựa như phàm nhân, mặc người khác tấn công.

    Vài ngày trước, một trận đại chiến giữa động vật biển và tu sĩ, Thương Thăng và Thanh Mạch kiệt lực bảo vệ Vân Túc và Cung Tiểu Trúc trốn thoát, Vân Túc bị thương mang theo Cung Tiểu Trúc bình an vô sự một đường trốn theo hướng đông, chiếc thuyền đi đường đã bị động vật biển đánh nát, chỉ có thể cưỡi Phệ Hồn kiếm bay trên trời.

    Bởi đường xá xa xôi, cho dù Vân Túc tu vi ở Kim Đan hậu kỳ đại viên mãn, linh lực cũng không đủ chống đỡ tới đại lục Huyền Hoàng, huống chi trước đó còn phải trải qua một trận ác chiến, nếu không phải còn có các loại đan dược bổ sung linh lực, hai người sẽ không tới được đích một cách may mắn tới vậy.

    Về phần Thương Thăng và Thanh Mạch, Vân Túc không quá lo lắng, hai người thực lực rất mạnh, cho dù bị động vật biển bao vây, chắc chắn vẫn có thể toàn thân mà lui, chỉ là không biết Mặc Hoa rơi xuống biển có còn bình an vô sự hay không, còn có Trình Hạo cũng bị thương nặng rồi rơi xuống biển.

    Chẳng qua có thể khẳng định rằng tạm thời tính mạng của hai người còn chưa gặp nguy hiểm, bởi họ là thú sủng và thuộc hạ của Vân Túc, y có thể cảm nhận được, tuy rằng khí tức của họ mỏng manh, nhưng vẫn còn sống.

    Tuy rằng Vân Túc lo cho hai người Thương Thăng, nhưng bây giờ mấu chốt là phải tìm một nơi thu xếp cho chính bản thân và Cung Tiểu Trúc, sau đó còn phải chữa khỏi vết thương.

    Cung Tiểu Trúc nằm trên đất chỉ phun ra vài ngụm nước, cũng chưa tỉnh lại, Vân Túc thay một bộ y phục khô ráo cho mình và Cung Tiểu Trúc, sấy khô tóc, rồi chống đỡ cơ thể không còn một chút linh lực, đứng dậy một lần nữa, ôm lấy Cung Tiểu Trúc từng bước đi về phía trước.

    Đi qua bãi cát, tới rừng rậm mênh mông vô bờ, cỏ dại đầy đất, Vân Túc một đường đi theo đường mòn vào sâu trong đất liền, đi được khoảng nửa canh giờ, Vân Túc cảm thấy người trong lòng hơi giật giật, Cung Tiểu Trúc ho khan vài tiếng, chậm rãi mở mắt ra, nhẹ giọng mở miệng gọi Vân Túc: “Ca ca.”

    “Tiểu Trúc, ngươi tỉnh lại rồi?” Ánh mắt Vân Túc chợt lóe lên sự kinh hỉ, thả Cung Tiểu Trúc ngồi dựa vào thân cây: “Tiểu Trúc có muốn ăn gì đó không? Ca ca lấy cho ngươi.”

    Nói xong liền cầm một cái hộp trong trữ vật giới mở ra, lấy một linh quả đưa tới trước mặt Cung Tiểu Trúc.

    Cung Tiểu Trúc nhận lấy lại đặt bên miệng Vân Túc, nói: “Ca ca cũng ăn đi.”

    Vân Túc cắn tượng trưng một miếng, Cung Tiểu Trúc mới vui sướng hài lòng bắt đầu cắn, Vân Túc cũng không thích ăn những thứ linh quả này, lượng linh khí bên trong không cao, lại lãng phí thời gian.

    Nhân lúc đang nghỉ ngơi, Vân Túc ăn vài đan dược trị liệu vết thương trong ngoài và bổ sung linh lực, có lẽ do linh lực sử dụng quá độ hoặc là ăn quá nhiều linh đan, nên dược hiệu cũng không lớn lắm, vết thương khôi phục cũng khá là chậm chạp.

    Chương 114.
    Ở một nơi sơn dã, sâu trong rừng, dưới vách núi dựng đứng bóng loáng, cỏ cây rậm rạp, dây leo quấn quanh, xung quanh yên tĩnh không tiếng động, gió nhẹ thổi qua, lá xanh phất phơ tạo thành một hồi gợn sóng.

    Đột nhiên, dây leo bị kim quang cắt đứt, một luồng kim quang chói mắt xuyên qua dây leo, bắn thẳng lên bầu trời, một thanh kiếm cực lớn, toàn thân đỏ rực vút qua trong không trung, lại tựa như bị triệu hồi mà trở lại trong sơn động được dây leo che giấu.

    Trong động, Vân Túc khoanh chân ngồi dưới đất, bấm thủ quyết, Phệ Hồn kiếm trở lại trong trận pháp, lơ lửng trên không, quanh thân tỏa ra ánh sáng đỏ, Vân Túc thu tay lại, nhìn kỹ, màu sắc quanh thân Phệ Hồn kiếm đã từ đỏ tươi chuyển sang đỏ đậm.

    Từ khi Vân Túc đưa Cung Tiểu Trúc tới đại lục Huyền Hoàng đã hơn hai tháng, bởi không biết những tu sĩ đuổi giết họ có tới nơi này không, để tránh tạo ra chú ý không cần thiết, Vân Túc liền mang theo Cung Tiểu Trúc đi tới một sơn động giữa núi chữa thương.

    Bởi đan dược chữa thương trên người rất nhiều, linh lực được khôi phục đúng lúc, nên cảnh giới của Vân Túc vẫn chưa bị hạ xuống, ngược lại trụ cột cho Kim Đan hậu kỳ đại viên mãn tăng lên không ít, tuy rằng vẫn chưa đột phá Kim Đan kỳ lên thành Nguyên Anh kỳ nhưng lượng trữ tồn chân nguyên trong đan điền lớn hơn trước nhiều, nguyên thần cũng lớn mạnh hơn không ít.

    Sau khi khôi phục vết thương, Vân Túc bắt đầu dùng lá của Tử Thanh Phượng Vĩ trúc luyện chế pháp bảo phòng ngự cho Cung Tiểu Trúc, sau đó lại dùng thân của Tử Thanh Phượng Vĩ trúc đúc lại Phệ Hồn kiếm, qua mấy chục ngày, hôm nay vừa lúc hoàn thành xong việc.

    Qua luyện chế của Vân Túc, bây giờ Phệ Hồn kiếm không chỉ có uy lực càng lớn, mà càng thêm phù hợp với Vân Túc.

    Cung Tiểu Trúc bởi lần trước sử dụng tiên khí một lần duy nhất mà sinh ra tác dụng phụ, ba tháng này hắn luôn cảm thấy ý thức của mình mông mông lung lung, cho dù ý thức được hành vi của mình thật ấu trĩ nhưng cũng không cản lại được, tựa như bản thân chỉ là một người xem, không chi phối nổi cơ thể mình, chỉ có thể trơ mắt nhìn tất cả, mà ba tháng này những chuyện hắn đã làm hắn đều có thể cảm nhận được tất thảy, bao gồm cả các loại hành vi ái muội với Vân Túc.

    (hệ thống best =))

    Không biết đã qua bao lâu, Cung Tiểu Trúc tỉnh lại từ trong mộng, thử giật giật tay, cảm nhận được năng lực chi phối đã trở lại, hắn thử mở to mắt, lọt vào trong tầm mắt là màu tối đen, thích ứng một hồi, hắn mới nhớ ra mình là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, hoàn toàn có thể nhìn trong đêm, vì thế liền vận chuyển linh lực trong cơ thể, tập trung vào hai mắt.

    Trong bóng tối, khuôn mặt tuấn mỹ của Vân Túc khẽ động, ngay lúc Cung Tiểu Trúc vừa tỉnh lại, y liền quay người tới chỗ Cung Tiểu Trúc, vì thế, điều Cung Tiểu Trúc nhìn thấy đầu tiên chính là khuôn mặt tuấn tú được phóng đại của Vân Túc, hắn bị dọa tới dại ra một lát, một hồi lâu mới phản ứng lai, trên mặt hiện rõ vẻ vui mừng, ánh mắt có chút nhảy nhót, gọi: “Vân đại ca.”

    “Ừ.” Vân Túc gật đầu, vừa nghe cách gọi của hắn liền biết ý thức của hắn đã tỉnh táo trở lại, trong lòng hơi tiếc nuối, nhưng nghĩ tới chuyện Cung Tiểu Trúc rốt cuộc đã khôi phục lại bình thường, đối với điểm này, y vẫn cảm thấy như được an ủi.

    Gọi xong, Cung Tiểu Trúc hồi tưởng lại chuyện đã xảy ra trong ba tháng này, mặt nhất thời đỏ rực, ba tháng này hắn đã làm những chuyện gì, chỉ cần động một chút là lại nghĩ tới, làm nũng, bán manh các loại với Vân đại ca, còn chiếm hết tiện nghi của Vân đại ca, trần truồng trước mặt Vân đại ca.

    Mà tất cả những chuyện này, Vân đại ca đều không để ý chút nào, không chỉ vậy, y còn không rời mình dù chỉ một chút, ăn cơm mặc áo cũng không cần động tay, hầu hạ mình như con trai.

    Cung Tiểu Trúc nghĩ loạn, mặt lại hồng rực, Vân Túc liền biết hắn đang nghĩ gì, ánh mắt tối lại, xoa xoa đầu hắn cố ý hỏi: “Tiểu Trúc, nghĩ gì vậy?”

    Vân Túc đang nghĩ có nên bày tỏ tâm ý luôn bây giờ không, nếu Cung Tiểu Trúc nhớ tới chuyện đã xảy ra trong ba tháng nay, lại không rời khỏi y, vậy có phải là chứng tỏ Tiểu Trúc cũng có loại tình cảm này với y không?

    “Hả?” Cung Tiểu Trúc ngẩng đầu lên nhìn y, lắc mạnh đầu: “Ơ, không nghĩ gì hết cả!”

    Vân Túc chỉ nhìn hắn chằm chằm, không nói lời nào, Cung Tiểu Trúc bị nhìn chằm chằm tới lạnh cả sống lưng, đành phải nói: “Ta chỉ đang nghĩ, ba tháng này đa tạ Vân đại ca chăm sóc…” Ánh mắt Cung Tiểu Trúc lóe sáng nhìn Vân Túc, muốn nói lại thôi, không biết nên nói gì, nhưng lại cảm thấy quan hệ của hắn và Vân đại ca bây giờ có chút không bình thường, lại không thể nói rõ là vì sao.

    “Ồ?” Ánh mắt Vân Túc chợt ánh lên ý cười: “Chỉ vậy thôi sao?”

    Cung Tiểu Trúc nghi hoặc nhìn Vân Túc, trên đầu bật ra một đống dấu chấm hỏi.

    Sau đó, Vân Túc ôm lấy đầu hắn, lại gần hôn nhẹ lên môi hắn một cái, nói: “Tiểu Trúc, ta thích ngươi!”

    Cung Tiểu Trúc mở to hai mắt nhìn Vân Túc, não ngừng hoạt động, chốc lát sau mới phản ứng lại, đúng rồi! Lúc thần trí hắn không tỉnh táo không phải là vẫn thường xuyên chơi hôn hôn với Vân đại ca sao!

    Nhớ tới kiếp trước hắn đọc tiểu thuyết, luôn có nhóm hủ nữ thảo luận công thụ gì đó, còn nữa Vân đại ca thường xuyên chiếm tiện nghi của hắn, còn không phải là thích hắn hay sao!

    Sau đó, Cung Tiểu Trúc đột nhiên tìm được điểm dừng chân, tất cả mọi chuyện đều xuôi theo dòng suy nghĩ, cảm thấy trong lòng vô cùng kích động, tim muốn nhảy ra ngoài, còn có chút hưng phấn, chẳng lẽ đây chính là lâu ngày sinh tình cùng lưỡng tình tương duyệt?

    Có điều hắn vẫn muốn xác nhận lại một lần: “Vân đại ca, ngươi nói thích kia chính là kiểu thích giữa hai người yêu nhau phải không?”

    Vân Túc nhướng đuôi lông mày, trong mắt phủ đầy ý cười: “Ngươi cho rằng còn có thể có khả năng khác sao?”

    “Hắc hắc.” Cung Tiểu Trúc cười ngây ngô, nhìn dung nhan tuấn mỹ của Vân Túc, lại đỏ mặt cúi đầu, nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta từ nay về sau chính là quan hệ người yêu ư?”

    Vân Túc ôm lấy Cung Tiểu Trúc vào lòng, chậm rãi lại gần, chặn miệng hắn lại, nụ hôn nồng nhiệt kích tình bắn ra bốn phía, kéo dài không dứt, trong lúc nhất thời Cung Tiểu Trúc quên cả thở, bị hôn tới thiếu dưỡng khí, mặt ửng hồng, thở dốc, nhũn thành một đống bùn ghé vào lòng Vân Túc, mềm mại tựa không xương, hai tai nắm chặt lấy y phục trước ngực Vân Túc, đón nhận lấy nụ hôn của Vân Túc.

    Bị hôn một hồi lâu, Cung Tiểu Trúc dần nắm được kỹ xảo hôn lưỡi, học xong cách hô hấp, lúc này mới không đến mức trở thành người đầu tiên ở giới tu chân chết vì bị hôn.

    Hôn tận mấy phút, Vân Túc mới buông hắn ra, Cung Tiểu Trúc chôn đầu trước ngực Vân Túc, cảm thấy mất hết cả mặt mũi gặp người khác, trời ơi! Vừa mới xác định quan hệ bạn trai xong kích tình đã bắn ra bốn phía như vậy, quả là cực… xấu hổ!!!

    Chẳng qua… cảm giác thật không tệ, Cung Tiểu Trúc nghĩ thầm trong lòng, lại cảm thấy ngực Vân Túc rung lên, bên tai còn vang lên tiếng cười của Vân Túc.

    Vì thế, hắn ngẩng đầu lên nhìn, ngây ngẩn cả người!

    Tuy rằng trước kia lúc Vân Túc không cười cũng đã rất đẹp trai, đẹp tới gây phẫn nộ, nhưng Vân Túc bây giờ, Cung Tiểu Trúc đã không thể nào hình dung được cảm thụ trong lòng, khó trách trong sách viết dung mạo của Vân Túc là thiên nhan chi tư khó gặp giới tu chân, Cung Tiểu Trúc chưa từng gặp mỹ nam tử nào lúc cười lại dễ nhìn tới vậy.

    Vân Túc thoáng thu nụ cười lại, mắt vẫn còn đang híp lại tựa vầng trăng khuyết: “Tiểu Trúc, chảy nước miếng kìa.”

    Cung Tiểu Trúc theo phản xạ vội đưa tay lên sờ lên khóe miệng, lại không chạm vào thứ gì cả, xấu hổ cấu vào eo Vân Túc, chẳng qua chút lực này với Vân Túc tu vi Kim Đan kỳ mà nói chỉ như gãi ngứa, một chút đau đớn cũng không có.

    Thuộc truyện: Hệ thống truy phu