Hệ thống truy phu – Chương 13-15

    Thuộc truyện: Hệ thống truy phu

    Chương 13. Cửa hàng hệ thống ngưu bức
    (ngưu bức: 牛逼: rất lợi hại; mạnh mẽ (mang ý bất nhã) (cách viết khác ngưu B(牛B)/ngưu X(牛X)/NB)

    Tích Cốc đan Hoàng cấp thượng phẩm, một viên có thể đảm bảo tám tháng không đói, đối với Cung Tiểu Trúc và Vân Túc, tám tháng để tìm đường lên trên hoàn toàn không thành vấn đề, đương nhiên là trong trường hợp không có gì bất ngờ xảy ra, hai người không trọng thương hoặc chết.

    Tích Cốc đan Nhân cấp hạ phẩm có thể đảm bảo năm ngày không đói, trung phẩm là mười ngày, thượng phẩm hai mươi ngày, cực phẩm có thể đảm bảo bốn mươi ngày.

    Hoàng cấp hạ phẩm Tích Cốc đan có thể đảm bảo hai tháng không đói, trung phẩm là bốn tháng, thượng phẩm là tám tháng, cực phẩm là một năm bốn tháng. Bởi vì tài nguyên dùng để luyện Tích Cốc đan tương đối phổ biến, cùng lắm chỉ có thể luyện ra Hoàng cấp cực phẩm, mà muốn luyện chế ra Tích Cốc đan phẩm chất càng cao thì phải tìm tài nguyên tương đối cao cấp.

    Nhưng Tích Cốc đan chỉ có tu sĩ Luyện Khí kỳ mới cần dùng tới, họ cũng không có nhiều tiền tài cho lắm, đương nhiên là không mua nổi Tích Cốc đan cao cấp để ăn, có linh thạch dư thừa cũng sẽ mua linh đan khác giúp tăng tu vi, ít người nào lại ngốc nghếch phí nhiều linh thạch để mua Tích Cốc đan chỉ có thể làm no bụng.

    Những tu sĩ giàu có thường đều đã ngoài Trúc Cơ kỳ, sớm không cần ăn thức ăn, nên liền luyện chế ra Tích Cốc đan từ Hoàng cấp cực phẩm trở lên, gần như không có ai mua, vì thế ở giới tu chân rất khó có thể nhìn thấy Tích Cốc đan từ Hoàng cấp trở lên.

    Đang định nhập định chữa thương lần nữa, vô tình lại nhìn thấy Thiên Hương lư đang phiêu diêu gần đó, vỗ trán, hắn quên mất một chuyện, đó là vào xem hệ thống, lúc trước vừa hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống tệ đã tăng lên tới một trăm linh năm điểm, cửa hàng hệ thống cũng có thể mở khóa. Vì thế hắn định mở hệ thống ra, xem xem cửa hàng hệ thống có bán những thứ gì, nhưng hắn gọi mấy lần hệ thống vẫn không xuất hiện là có chuyện gì xảy ra vậy?

    Suy nghĩ một hồi lâu, hắn đoán là có thể hệ thống mỗi lần tăng điểm sẽ phải cập nhật một chút, sau đó mới không mở nổi hệ thống ra, cũng có thể là hệ thống đã biến mất, đây là tình huống xấu nhất, chỉ mong là không phải vậy.

    Cung Tiểu Trúc không hề bận tâm tới nữa, khôi phục tâm trạng, nhắm mắt bắt đầu chữa thương, hệ thống chỉ là vật ngoài thân, có đương nhiên là tốt, không có thì cũng chỉ hơi tiếc một chút thôi. Huống hồ còn có cây đại thụ cao lớn là Vân đại ca đây mình có thể dính chút ánh sáng, hẳn là sẽ không tới mức quá xui xẻo.

    Có điều, chuyện đương nhiên không xảy ra theo tình huống xấu nhất, chỉ là hệ thống tệ trong lúc Cung Tiểu Trúc vì trọng thương mà hôn mê đã đạt tới yêu cầu mở khóa cửa hàng nên mới tắt nguồn cập nhật, phải mất mười hai canh giờ sau mới hoàn thành, đợi đến tối nay, hệ thống hẳn là có thể mở ra cho Cung Tiểu Trúc xem.

    Quả nhiên, đợi tới buổi tối đại khái khoảng canh ba, Cung Tiểu Trúc mở to mắt, gọi vài tiếng trong lòng, hệ thống tự xuất hiện trước mắt. Cung Tiểu Trúc vui vẻ lật tới trang cửa hàng hệ thống, trước mắt trải ra các vật phẩm, có cái quen cũng có cái chưa thấy bao giờ, trượt một đường xuống dưới, có tận mấy trang, càng về sau giá lại càng cao. Chỉ là giá cao vẫn bị khóa, chưa thể mua được, có điều cho dù có không bị khóa thì giá cao quá hắn vẫn không mua nổi; giá rẻ thì cũng không có gì hiếm lạ, đều là vài đan dược và pháp bảo bình thường, còn có một số vật khác nữa.

    Cung Tiểu Trúc so sánh giá trong cửa hàng và ở hiện thực một chút, phát hiện vật trong cửa hàng rẻ hơn so với trong hiện thực một chút.

    Ví dụ như Hồi Linh đan, Hoàng cấp hạ phẩm là ba linh thạch hạ phẩm một viên, mua hai viên mất sáu linh thạch hạ phẩm, một lọ mười viên là ba mươi linh thạch hạ phẩm; mà cửa hàng hệ thống Hồi Linh đan là năm linh thạch hạ phẩm hai viên, một lọ là hai mươi lăm linh thạch hạ phẩm, rẻ hơn được năm linh thạch hạ phẩm.

    Mà các vật phẩm khác cũng không chênh nhau nhiều, đều rẻ hơn bên ngoài một hai phần, đáng quý là Cung Tiểu Trúc lật tới vài trang đằng sau phát hiện cửa hàng có bán các vật phẩm được coi là bảo vật trong thế giới thực. Gần như có linh thạch cũng không mua được hoặc là giá trên trời, vừa xuất hiện có thể tạo ra một trận gió tanh mưa máu, xuất hiện biết bao tuyệt thế pháp bảo, linh đan, linh thảo, phù lục, trận pháp Thượng cổ, tâm pháp, kiếm pháp, công pháp, pháp thuật và pháp bảo tất tần tật.

    Đương nhiên vật phẩm như vậy trong cửa hàng hệ thống cũng rất đắt, chẳng qua là rẻ hơn bình thường một chút, nếu một vật phẩm ngoài hiện thực là giá trên trời, thì trong cửa hàng hệ thống là chớm giá trên trời.

    Ví dụ như kiếm pháp Vạn Phổ Quy Tung, đây là một bảo điển của đại tông môn thời Thượng Cổ, mà sau khi tông môn kia diệt vong, bộ kiếm pháp này cũng biến mất vô tung vô ảnh.

    Có điều, một nghìn năm trước có một tu sĩ Kim Đan kỳ và vài người khác tới khám phá một cái động ở nơi Thượng Cổ, trong lúc vô tình liền có được bộ kiếm pháp này. Hắn biết rõ rằng một bộ kiếm pháp cao cấp như vậy không phải chỉ một tán tu Kim Đan kỳ như hắn là có thể tu được. Vì thế hắn bán đấu giá công khai bộ kiếm pháp này cho các thế lực mạnh.

    Đương nhiên, hắn trộm sao chép một bản lại, cũng không ngốc đến nỗi có tiện nghi lại không chiếm lấy.

    Sự kiện này đã tạo ra một phen sóng to gió lớn, gần như toàn bộ các môn phái, gia tộc lớn ở giới tu chân đều tụ tập ở nơi bán đấu giá, một hồi tạo thành hiện trường bán đấu giá vô cùng đồ sộ.

    Nghe nói bộ kiếm pháp này bị một môn phái ở đại lục Huyền Hoàng chiếm được, cụ thế là môn phái lớn nào, Cung Tiểu Trúc không nhớ rõ. Bộ tiểu thuyết mà hắn đọc kiếp trước kia có rất nhiều chương, rất nhiều tình tiết, không thể nhớ kỹ toàn bộ nội dung chỉ với một lần đọc.

    Hình như môn phái lớn kia đã tiêu mười vạn viên linh thạch cực phẩm mới chiếm được tới tay, hơn nữa hiện trường bán đấu giá lúc đó còn có năm tu sĩ Độ Kiếp kỳ một đường hộ tống thiếu môn chủ, lúc này mới có thể bảo toàn tính mạng và tài sản, năm tu sĩ Độ Kiếp kỳ kia làm cho những người xung quanh phải kiêng kị.

    Tu sĩ Kim Đan kỳ kia cũng chiếm được một khoản linh thạch lớn, có điều công pháp và linh thạch cực phẩm luôn con người nổi lòng tham. Thế nên vị tu sĩ Kim Đan kỳ thông minh này liền nhân cơ hội tạo quan hệ với tông môn kiếm pháp, trở thành đệ tử nội môn của môn phái kia, mới thoát khỏi việc bị các tu sĩ giết chết.

    Vừa có nhiều linh thạch để dùng, lại có tông môn che chở, không thể tốt hơn được nữa.

    Thời kỳ Thượng Cổ trong truyền thuyết không biết đã từ khi nào, đại khái là khoảng mười vạn năm trước, hay một trăm vạn năm trước, cũng có thể là một triệu năm trước. Tóm lại lời đồn mỗi nơi lại khác, tu sĩ khắp nơi đều từng khảo chứng, nhưng vẫn chưa có bằng chứng gì thuyết phục.

    Không có ai nghi ngờ sự tồn tại của thời Thương Cổ bởi giới tu chân hiện giờ cũng thường xuyên xuất hiện công pháp hoặc pháp bảo thời Thượng Cổ, hơn nữa vẫn có các tu sĩ có huyết mạch Thượng Cổ, tuy rằng phát triển tới bây giờ huyết mạch đã bị loãng đi không ít.

    Mà cửa hàng hệ thống này tuy rằng không có kiếm pháp Vạn Phổ Quy Tung, nhưng lại có một bộ kiếm pháp nổi danh – kiếm quyết Côn Sơn Ngự Long. Cung Tiểu Trúc nhìn giá ở dưới, đằng sau số tám là mười số 0, đơn vị là hệ thống tệ, mà một điểm hệ thống tệ tương đương với một viên linh thạch hạ phẩm, bộ kiếm quyết này phải tám vạn linh thạch cực phẩm mới có thể có được.

    Vậy mới nói, vật phẩm trong cửa hàng hệ thống rất – ngưu – bức!

    Cung Tiểu Trúc dời ánh mắt, tuy rằng thèm hai bộ công pháp Thiên cấp cực phẩm kia nhưng cho dù hắn có bán tám vạn thứ đồ cũng không đổi nổi một bộ kiếm quyết cao cấp, huống hồ hắn mới chỉ là Luyện Khí kỳ, muốn cũng không luyện được, các tu sĩ khác mà biết thì không biết sẽ chấn động tới mức nào!

    Thế nên vẫn là trở về với hiện thực thì hơn! Trở lại trang đầu xem công pháp và pháp thuật chỉ tốn vài viên tới vài chục viên linh thạch hạ phẩm, vì sao lại rẻ như vậy? Bởi vì đều là công pháp, pháp thuật Nhân cấp tới Hoàng cấp.

    Nghiên cứu một lát, Cung Tiểu Trúc phân tích xem bản thân bây giờ cần nhất là thứ gì, mấy thứ khác không quan trọng lắm, bây giờ hắn cần nhất là chữa lành nội thương.

    Hắn nhìn hơn một trăm điểm hệ thống tệ rồi lại nhìn các vật phẩm trong cửa hàng, cuối cùng sáng mắt lên, nhìn trúng một loại Phục Nguyên đan, hệ thống nói chỉ cần dùng loại linh đan này, chỉ một khắc sau, không cần biết là có thương nặng thế nào thì đều sẽ khỏi hẳn.

    Chỉ là đan dược này tương đối đắt, bảy mươi lăm điểm hệ thống tệ, cũng chính là bảy mươi lăm viên linh thạch hạ phẩm. Có điều, Cung Tiểu Trúc thật muốn hỏi hệ thống một chút, vì sao không thể mua một mà cứ lại phải là hai viên?

    Có điều chuyện này cũng không hề ảnh hưởng tới quyết tâm mua Phục Nguyên đan của hắn, hắn đổi lấy linh đan, cầm trên tay, ăn một viên. Còn chưa tới mười lăm phút sau, hắn đã cảm thấy cơ thể tốt hơn rất nhiều, ăn vào mùi rất thơm, cơ thể thì khoan khoái nhẹ nhõm!

    Nghĩ một chút, hệ thống giới thiệu linh đan này có thể khôi phục thương thế thần tốc, không biết là có thể giúp ích gì cho cơ thể Vân đại ca không?

    Vì thế, hắn nói với Vân Túc đang nhắm mắt, “Vân đại ca!”

    “Sao vậy?” Vân Túc mở mắt, nhìn vào mắt Cung Tiểu Trúc.

    “Ta có một viên Phục Nguyên đan, Vân Túc có thể ăn nó, có ích cho cơ thể ngươi.” Cung Tiểu Trúc xòe tay, chờ mong nhìn Vân Túc như hiến vật quý.

    Vân Túc lặng im một chút, sau đó cầm lấy cho vào miệng, Phục Nguyên đan vừa dính nước bọt liền tan thành một cỗ khí nóng lưu chuyển trong cơ thể, tán dật tận trong kinh mạch máu thịt.

    Sau đó, linh đan bắt đầu phát huy tác dụng khai phá, nội thương từ nhiều năm trước chưa chữa khỏi hoàn toàn thế mà lại có hiệu quả thật sự, vết rách kinh mạch xuất hiện khi bị phế tu vi cũng có chuyển biến tốt.

    Vân Túc dùng thần thức tra xét tình hình, mở mắt ra nói với Cung Tiểu Trúc: “Đúng là có ích thật, giúp chữa trị kinh mạch và ám thương.” Tuy rằng chữa trị rồi cũng gần như là chẳng để làm gì, Vân Túc nghĩ.

    “Thật sao? Vân đại ca, tốt quá rồi!” Vì thế hắn vừa xúc động, vừa đến cửa hàng hệ thống xem Phục Nguyên đan, suy xét một chút, cắn răng, cầm bốn mươi viên linh thạch hạ phẩm, đổi linh thạch thành hệ thống tệ, lại mua thêm hai viên Phục Nguyên đan, hệ thống tệ nhất thời trở về 0.

    May mà sau khi mở khóa cửa hàng hệ thống, hệ thống tệ dù có ít hơn một trăm điểm cũng sẽ không bị khóa lại nữa, không phải lo lắng khi dùng hết hệ thống tệ.

    “Vân đại ca, ta vẫn còn, ngươi dùng hết đi!” Cung Tiểu Trúc xòe tay ra, trong tay lại có thêm hai viên đan dược màu trắng bạc bóng loáng, hưng phấn nói với Vân Túc.

    Chương 14. Giá trị vận khí nghịch thiên
    Vân Túc nghi hoặc nhìn hắn, vẫn nhận lấy, có điều cũng không cho vào miệng ngay lập tức mà nói với hắn: “Sau này không thể tùy tiện lấy đồ của mình ra trước mặt người khác, bằng không rất có thể rước lấy họa sát thân, nhớ kỹ!” Y biết Cung Tiểu Trúc có bí mật nhưng cũng không có ý định tìm hiểu bí mật của hắn.

    “Không đâu, Vân đại ca, không cần biết trước kia thế nào, từ giờ trở đi, người biết ta có bí mật cũng chỉ có một mình ngươi, sẽ không có người khác đâu, Vân đại ca yên tâm rồi chứ?” Cung Tiểu Trúc cam đoan nói.

    Vân Túc gật đầu, ăn một viên Phục Nguyên đan, thấy kinh mạch và ám thương còn một chút nữa là có thể khôi phục hoàn toàn nên liền ăn nốt viên còn lại. Lúc này, ám thương của Vân Túc cuối cùng cũng được tiêu trừ hoàn toàn, vết rách kinh mạch cũng không thấy bóng dáng đâu nữa.

    Có điều linh căn bị phá và đan điền chia làm hai nửa vẫn như cũ, Phục Nguyên đan không có chút hiệu quả nào.

    Bởi Cung Tiểu Trúc sợ một lúc nào đó hệ thống gặp trục trặc hoặc biến mất nên cũng không dám để linh thạch hoặc pháp bảo vào ô trữ vật nữa, nếu thật sự bị hệ thống lừa, hắn cũng không biết nên tìm ai khóc đây, không thể mạo hiểm như vậy được.

    Cung Tiểu Trúc xem xong cửa hàng hệ thống, lật tới trang nhiệm vụ, thật tốt! Đã hoàn thành được bốn nhiệm vụ, còn có sáu nhiệm vụ nữa là sẽ thăng cấp, không biết sau khi thăng cấp xong sẽ có thêm công năng gì, đừng bảo lại lừa người như hệ thống quét thì vui rồi…

    À? Đúng rồi, hắn còn chưa biết giá trị vận khí của Vân đại ca là bao nhiêu! Có điều lúc quét, cơ thể Vân đại ca sẽ bị hắn nhìn thấy sạch sành sanh, cuối cùng là có nên xem hay không? Đây là cái loại vấn đề quỷ quái gì vậy!

    Suy xét một hồi, hắn vẫn quyết định xem một chút! Hắn và Vân đại ca đều là nam tử, nhìn cơ thể xong cũng không phải chịu trách nhiệm, hơn nữa cho dù hắn có nhìn, Vân đại ca cũng không biết mà! Được rồi, cứ vậy đi, bổn đại gia thật là thông minh! Cung Tiểu Trúc lặng lẽ nghĩ vậy trong lòng.Vì thế, hắn nhìn vào người Vân Túc, gọi hệ thống quét trong lòng, trước mắt liền xuất hiện một thân hình hoàn mỹ cân xứng, còn có thông tin cá nhân của Vân Túc:

    Tính danh: Vân Túc

    Tu vi: không

    Thuộc tính linh căn: không

    Thế lực tương ứng: không

    Giá trị vận khí: 99 điểm

    Vân Túc tuy rằng nhận ra Cung Tiểu Trúc đang nhìn mình, nhưng cũng không chú ý lắm, vẫn nhắm mắt dưỡng thần, không để ý tới hắn.

    Cung Tiểu Trúc hâm mộ nhìn vóc người dễ nhìn của Vân Túc một phen rồi di chuyển ánh mắt, nhìn lên thông tin trên màn hình.

    Khi hắn nhìn lên phía trước, lại một hồi tiếc hận, Vân đại ca của hắn trước kia là đại đệ tử thủ tịch của nhị phẩm tông môn Kiếm Tiên môn, thuộc tính kim đơn linh căn, lại là thiên tài tu luyện Kim Đan trung kỳ, chỉ bởi cái thân phận là con của ma tu liền phủ nhận nỗ lực bao nhiêu năm nay của y, có thể thấy cấp cao của Kiếm Tiên môn ngu muội tới cực điểm.

    Có điều, chờ đến khi Cung Tiểu Trúc nhìn tới dòng chữ cuối cùng, hắn phun! Là nhân vật chính của một bộ tiểu thuyết, lúc trước đây có bao nhiêu là xui xẻo nhưng tất cả cũng chỉ để làm tôn lên các loại khốc duệ cuồng bá suất của y sau này.

    Giá trị vận khí 99 điểm, còn thiếu chút nữa là đạt tới mãn cấp, đây rốt cuộc là lý lẽ gì vậy? Giá trị vận khí của hắn trước kia là 58 điểm, không! Bây giờ là 69 điểm, so sánh với giá trị vận khí của Vân đại ca, quả thực… không ăn nhằm gì! Cơ bản là không ở cùng một cấp bậc, kém tận mấy bậc!

    Cung Tiểu Trúc lặng lẽ tán thưởng Vân đại ca một trăm linh tám lần trong lòng! Nhân vật chính quả đúng là nhân vật chính, không cần biết y có phải là phế nhân hay không, cuối cùng chắc chắn sẽ dựa vào giá trị vận khí vô cùng cường đại này mà đứng lên một lần nữa, có thể thống trị toàn bộ giới tu chân.

    Có điều hắn cũng không bất mãn chút nào, giá trị vận khí của Vân Túc nghịch thiên, có nghĩa là hắn cũng sẽ an toàn tuyệt đối, không cần biết là gặp phải tuyệt cảnh gì cũng có thể hóa hiểm thành an. Ví dụ như lần này bị ma tu bắt, không phải không lâu sau đã có thể trốn thoát thành công hay sao? Tuy rằng cuối cùng hắn bị thương nhưng vẫn có hệ thống hỗ trợ.

    Nếu thương thế của Cung Tiểu Trúc đã khỏi vậy đương nhiên tiếp theo phải tìm đường lên mặt đất. Nham thạch ngoài động cuồn cuộn, trừ một khối đá lớn ra thì không còn điểm dừng chân nào khác, chỉ có thể nhờ vào vô số nhánh rẽ trong động.

    Vì thế, sau khi Cung Tiểu Trúc bàn bạc với Vân Túc về chuyện chọn một đường vào thăm dò một phen, hệ thống cũng phát động nhiệm vụ, phần thưởng nhiệm vụ là hai điểm giá trị vận khí, năm mươi điểm hệ thống tệ, năm mươi viên linh thạch hạ phẩm, trừng phạt khi thất bại không cần nói đến nữa, bởi lúc nào cũng sẽ ngược tâm ngược thân, thương tâm thương phế.

    Trước khi đi vào, Cung Tiểu Trúc đương nhiên là chuẩn bị cẩn thận một hồi, hắn đếm đếm linh thạch, lại nhìn nhìn vật phẩm trong cửa hàng hệ thống, cuối cùng mua ít đan dược và phù lục, đương nhiên cũng là những vật phẩm tương đối rẻ một chút, đắt quá mua không nổi.

    Xét đến việc trên đường có thể sẽ bị thương , hắn lại mua hai viên Phục Nguyên đan, mỗi người một viên, còn mua hai viên Bách Độc đan, hai viên Liễm Tức đan, hai viên Ẩn Thân đan, đều là hắn và Vân đại ca mỗi người một viên.

    Bách Độc đan dùng trước khi trúng độc có thể giải trăm độc, Liễm Tức đan dùng xong có thể che giấu khí tức trong hai canh giờ, Ẩn Thân đan sau khi dùng có tác dụng ẩn thân hai canh giờ. Sáu viên đan dược này tổng cộng tốn ba trăm viên linh thạch hạ phẩm, tuy rằng có hơi đắt, nhưng tác dụng rất tốt, rất xứng đáng với linh thạch bỏ ra, Cung Tiểu Trúc cũng không so đo hơn kém.

    Mấy loại đan dược kia hiệu quả vừa tốt mà giá cũng rẻ hơn một chút. Nói đến Bách Độc đan, bên ngoài có một loại Giải Độc đan cũng có hiệu quả giống như vậy, Bách Độc đan dùng trước khi trúng độc, hơn nữa còn có thể giải trăm độc; Giải Độc đan thì dùng sau khi trúng độc, nhưng độc tố không thể giải trừ hoàn toàn, phải dùng linh lực bức độc tố ra ngoài, mà không phải là độc nào cũng giải được.

    Có điều về nghi hoặc của hắn về việc tại sao mỗi loại đều chỉ mua hai viên mà nói thật ra đây là quy định của hệ thống, mỗi loại đan dược này một ngày chỉ có thể mua hai viên, nếu muốn nhiều hơn, cũng chỉ có thể đợi thêm mười hai canh giờ, về phần vì sao hệ thống lại thiết lập như vậy, Cung Tiểu Trúc lắc đầu, tỏ vẻ hắn cũng không biết.

    Sau đó, Cung Tiểu Trúc lại mua vài loại phù lục, theo thứ tự là Thần Hành phù, Tiềm Hành phù, Khinh Thân phù, Lôi Hỏa phù, Thổ Bích (tường đất) phù, Độn Địa phù, có điều mấy thứ này không bị hạn chế về số lượng, bởi vì mấy thứ này đều tương đối bình thường, có thể mua được ở bên ngoài, Cung Tiểu Trúc mua mỗi loại hai mươi lá, tốn của hắn gần ba trăm viên linh thạch hạ phẩm nữa, chia ra đưa cho Vân Túc một nửa.

    Cuối cùng, hắn còn mua thêm một vật càng thêm đặc biệt, là tranh cuốn truyền tống, loại tranh cuốn này chia làm tranh mẹ và tranh con. Lúc dùng mang tranh mẹ trên người, tranh con thì đặt ở nơi từng đi qua, chôn xuống dưới đất, lúc gặp nguy hiểm hoặc muốn tới vị trí nào đó, chỉ cần cầm tranh mẹ trong tay, rót linh lực vào rồi nghĩ đến vị trí đó thì có thể thuấn di qua.

    Một tranh mẹ có tám tranh con, có thể tùy tiện đi tới tám nơi, cho dù xa thế nào cũng đi được, tiền đề là cùng ở trên một bề mặt, cũng phải ở cùng một không gian, ý là không thể truyền tống từ bí cảnh ra ngoại cảnh được.

    Có điều nó không phải là cũng không có giới hạn, một tranh con đã qua sử dụng sẽ trở thành đồ bỏ, không thể truyền tống tới nơi này được nữa. Nói cách khác, một tranh mẹ chỉ có thể dùng tám lần, thuấn di tới tám nơi, sau đó tranh mẹ này liền trở thành vô dụng.

    Cung Tiểu Trúc mua một bộ tranh cuốn, tốn mất chín trăm viên linh thạch hạ phẩm, đây vẫn khá là rẻ. Còn có một loại tranh cuốn con có thể dùng lại, một nơi có thể truyền tống vô số lần, cũng là tám tranh cuốn con, giá là một vạn linh thạch hạ phẩm!

    Dọa chết hắn rồi! Thứ kia thế mà lại tương đương với một viên linh thạch thượng phẩm, toàn thân Cung Tiểu Trúc cộng lại cũng không có nhiều như vậy, viên linh thạch thượng phẩm duy nhất kia để ở chỗ Vân Túc. Linh thạch thượng phẩm quý giá như vậy, Cung Tiểu Trúc không định đổi lấy mấy loại vật phẩm không đáng kể này.

    Cung Tiểu Trúc mua loại tranh cuốn truyền tống này là để phòng trường hợp khẩn cấp, hắn suy xét chôn một tranh cuốn con trong cái động này, một lúc nữa vào trong tính mạng bị đe dọa sẽ dùng tranh cuốn trở lại ngay lập tức.

    Tranh cuốn truyền tống này dùng còn tiện hơn pháp trận truyền tống, pháp trận truyền tống cần thời gian và linh thạch, cự ly truyền tống càng xa càng tiêu tốn linh thạch, còn không thể thuấn di. Tranh cuốn truyền tống không chỉ mất ít linh lực hơn rất nhiều mà cự ly truyền tống dài ngắn cũng tốn ít công sức hơn, tuy rằng phải chuẩn bị tất cả trước đó.

    Hơn nữa loại tranh cuốn truyền tống này có thể sử dụng hai người, nếu nhiều người thì không thể được, vừa lúc thích hợp cho hắn và Vân đại ca cùng dùng, Cung Tiểu Trúc vui sướng nghĩ, xem ra hệ thống vẫn có lúc vô cùng tri kỷ!

    Đổi xong đồ, Cung Tiểu Trúc vô cùng buồn bực phát hiện linh thạch phần thưởng hệ thống và linh thạch trong túi hắn cũng chi còn lại có một trăm bảy mươi tư viên. Quả nhiên tiêu thì dễ, kiếm lại linh thạch mới khó! Đây có thể coi là vui quá hóa buồn không!

    Có điều không vấn đề gì, hắn còn để lại chút linh thạch ở chỗ Vân đại ca, linh thạch thượng phẩm cũng còn một viên, tạm thời không lo không đủ linh thạch để tiêu.

    Cung Tiểu Trúc chôn tranh cuốn xuống đất, đứng tại chỗ phủi phủi đất bẩn trên tay, cao hứng nói với Vân Túc đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, “Vân đại ca, có thể xuất phát rồi.”

    Vân Túc mở mắt gật đầu, “Ừ” một tiếng, đứng dậy đưa bồ đoàn cho Cung Tiểu Trúc, Cung Tiểu Trúc tiện tay cầm lấy cất vào túi trữ vật, hai người chọn bừa một thông đạo mà đi.

    Bởi vì lo rằng một hồi vào động rồi có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn dẫn đến việc hai người bị tách nhau ra nên Vân Túc nắm lấy tay Cung Tiểu Trúc. Thông đạo này tối tăm vô cùng, giơ tay ra không thấy rõ năm ngón, may mà Cung Tiểu Trúc mặc dù là Luyện Khí tầng hai nhưng lại có thể nhìn trong bóng tối, Vân Túc cũng có thể dùng thần thức để dò xét xung quanh, dọc đường hành tẩu cũng không đến nỗi quá khó khăn.

    Đường đi cũng không bằng phẳng, thỉnh thoảng còn có thể đạp phải bùn lầy hoặc vũng nước, hơi ẩm trong không khí rất cao, hai người chậm rãi đi một hồi.

    Bỗng nhiên có tiếng chuột kêu “chít chít chít” vang lên từ đâu đó, Cung Tiểu Trúc nhìn xung quanh một lần, không phát hiện ra chuột đâu, Vân Túc lại dùng thần thức dò xét xung quanh một phen, quay đầu nói với Cung Tiểu Trúc: “Ở dưới đất, là một loài chuột đào hang, Luyện Khí tầng hai, am hiểu pháp thuật, không có linh tính.”

    Cung Tiểu Trúc gật đầu ý bảo mình đã rõ, chỉ là chuột nhắt Luyện Khí tầng hai, giải quyết cũng không thành vấn đề, có điều nếu không quấy rầy hắn và Vân đại ca thì hắn cũng không cần bận tâm tới nó, dù sao hắn cũng không phải là loại người thích chém giết, chỉ cần người khác không chọc vào hắn, hắn cũng sẽ không hại người khác.

    Vì thế, Cung Tiểu Trúc nói với Vân Túc: “Vân đại ca, nếu con chuột đào hang kia không chọc vào chúng ta, chúng ta cũng không đừng bận tâm tới nó.”

    Vân Túc gật đầu, cảm thấy hắn nói rất có lý, nói một câu “Có lý!”

    Vì thế, hai người tiếp tục bước đi trong khúc động quanh co khúc khuỷu này.

    Chương 15. Tuyệt sắc mỹ nam
    Đang đi, đột nhiên Vân Túc dừng lại truyền âm nói với Cung Tiểu Trúc: “Phía trước có điểm khác thường, cẩn thận.”

    Cung Tiểu Trúc gật nhẹ đầu, tỏ ý đã hiểu, chậm rãi theo Vân Túc đi tới.

    Hắn cũng cảm thấy cách đó không xa có gì đó đang ẩn giấu, có điều nhìn mặt Vân đại ca cũng không có gì khác lạ, liền đoán là thứ kia cũng không đáng lo lắm, nếu không Vân đại ca hẳn nên phòng bị rồi, chứ không phải là chỉ nhắc một câu như vậy.

    Quả thật là như vậy, Vân Túc phát hiện cách đó không xa có một đám yêu thú phệ kim thử cấp một ẩn mình trong bốn phía thông đạo, có tất cả hơn mười con, trong đó có một con là yêu thú cấp hai, xem ra là thủ lĩnh của đàn phệ kim thử này.

    (phệ kim thử: chuột cắn nuốt kim loại)

    Theo suy nghĩ của Vân Túc, mặc dù số lượng đàn phệ kim thử này tương đối nhiều, nhưng cũng chỉ có một con yêu thú cấp hai, trừ nó ra, còn lại Cung Tiểu Trúc có thể ứng đối, dù có nguy hiểm, y cũng có thể dùng thần thức cường đại của mình giết chết yêu thú tương đương với Luyện Khí kỳ này ngay lập tức, đống yêu thú này chính là Vân Túc để cho Cung Tiểu Trúc luyện tập.

    Vân Túc chỉ nhắc phía trước có điểm khác thường, thực ra là muốn rèn luyện sức phán đoán và năng lực ứng biến của Cung Tiểu Trúc. Nếu mọi chuyện đều đã có Vân Túc nhắc nhở và giải quyết, vậy nếu lúc Cung Tiểu Trúc chỉ có một mình thì sao, sao có thể nhận ra nguy hiểm? Mặc dù có thể có đồng bạn đi cùng, nhưng làm sao mà biết được người kia thật sự là địch hay là bạn, sẽ không lén đâm sau lưng.

    Vừa đi vài bước, Cung Tiểu Trúc liền cảm giác trước mặt có một cơn gió lớn, theo phản xạ, hắn cầm túi trữ vật lên, gậy sắt liền xuất hiện trong tay, hắn dồn linh lực, nháy mắt gậy biến dài thành một trượng, vung gậy đánh vào một phệ kim thử cấp một đang nhào lên tấn công mình.

    Động tác vô cùng nhanh chóng, chỉ trong chớp mắt đã chấm dứt.

    Một phệ kim thử bắt đầu tấn công, lũ còn lại cũng bắt đầu đánh tới hai người.

    Cung Tiểu Trúc vừa bấm tay niệm thần chú công kích chúng, vừa dùng pháp khí đánh văng chúng đi, mấy con phệ kim thử kia nhất thời tốn thời gian mà không làm gì được Cung Tiểu Trúc, mà Cung Tiểu Trúc cũng chưa làm một con phệ kim thử nào thụ thương hay chết, cuộc chiến vẫn cứ tiếp tục.

    Bên kia, cũng có vài con phệ kim thử công kích Vân Túc.

    Vân Túc tuy rằng không thể rót linh lực để dùng pháp bảo hay pháp thuật nhưng kỹ năng chiến đấu trước kia lại khắc sâu trong tâm khảm, phệ kim thử vừa mới động, Vân Túc liền cầm phi kiếm Cung Tiểu Trúc đưa cho, ứng đối thuần thục với đàn chuột này, cũng không làm chúng bị thương, chỉ là né trái tránh phải, ngay cả thần thức cũng không dùng.

    Nếu Vân Túc không dùng thần thức, không có linh lực muốn y tiêu diệt phệ kim thử Luyện Khí kỳ thì hoàn toàn không có khả năng.

    Y muốn để cho Cung Tiểu Trúc luyện tập, thần thức của y cũng tạm thời chú ý tới phệ kim thử cấp hai ở đằng xa kia.

    Trong lúc phệ kim thử cấp một đều đang tấn công thì phệ kim thử cấp hai kia lại thản nhiên bất động, đang quan sát ở đằng xa, hai người luôn phải phòng bị nó đánh lén.

    Chiến đấu một hồi với đàn phệ kim thử, Cung Tiểu Trúc cuối cùng cũng giết chết một con phệ kim thử cấp một cuối cùng bên hắn, mu bàn tay cũng có vết thương, nhưng hắn cũng không quan tâm nhiều đến vậy, dùng một viên Hồi Linh đan, linh lực sắp tiêu hao gần hết cũng hồi phục lại sáu bảy phần, đánh tới bên Vân Túc, muốn giải quyết một con phệ kim thử cấp một.

    Mà lúc này, con phệ kim thử cấp hai duy nhất kia rốt cuộc cũng không đợi nổi nữa, tấn công nhanh như chớp.

    Nó cứ nghĩ rằng hai người này một là tu sĩ Luyện Khí kỳ, một là phàm nhân không có tu vi, không cần phải lo lắng, không ngờ lại khiến nó mở rộng tầm mắt, không thể không ra tay.

    Bởi nơi này không có tu sĩ khác nên Vân Túc không ngụy trang tu vi của mình, nên phệ kim thử cấp hai này mới tới gây phiền toái, nếu y ngụy trang đến Trúc Cơ kỳ hoặc Kim Đan kỳ, phệ kim thử này còn không hốt hoảng trốn chạy sao.

    Vân Túc truyền âm với Cung Tiểu Trúc: “Ta đi đối phó với nó, ngươi cứ việc giải quyết đám phệ kim thử cấp thấp này.”

    Cung Tiểu Trúc không ngơi tay, chỉ gật đầu một cái, rồi không để ý tới Vân Túc và phệ kim thử cấp hai kia nữa.

    Vân Túc không như vừa rồi nữa, mà chỉ trong nháy mắt liền phát động thần thức, từng luồng nhỏ như sợi tơ vây quanh phệ kim thử, chậm rãi buộc chặt lại; đợi đến khi phệ kim thử cấp hai kia trên người đã máu me be bét, không còn chỗ nào nguyên vẹn, cũng đã tắt thở, y mới thu hồi thần thức.

    Phệ kim thử cấp hai này thực lực đại khái là Luyện Khí tầng chín, không phải là thứ mà Cung Tiểu Trúc có thể đối phó được, vẫn giao cho y thì tốt hơn.

    Vân Túc bên này vừa xong xuôi, Cung Tiểu Trúc cũng chỉ còn lại một con cuối cùng chưa giải quyết xong.

    Có thời gian rảnh, Vân Túc liền thu hết xác của đám phệ kim thử kia vào túi trữ vật, y thu bây giờ tạm thời vô dụng, Cung Tiểu Trúc Luyện Khí tầng hai lại rất hữu dụng, có thể bán lấy một ít linh thạch.

    Một con phệ kim thử cuối cùng tấn công Cung Tiểu Trúc, Cung Tiểu Trúc khua gậy, phệ kim thử kia cũng giảo hoạt, hình như sắp khai mở linh trí, mượn lực mà lượn trong không trung, quỹ đạo bay nháy mắt bị thay đổi, gậy của Cung Tiểu Trúc liền khua vào không khí.

    Vì thế hắn lại vung gậy lên trước, đánh trúng người con chuột.

    Nhưng phệ kim thử kia cũng chưa chết hẳn, mà dùng móng bắt lấy gậy sắt kia, cắn một cái, gậy sắt nhất thời liền in một dấu răng.

    Cung Tiểu Trúc có chút bực bội, cầm một lá Lôi Hỏa phù ra ném, phệ kim thử kia nhất thời biến thành món chuột nướng.

    Hắn tốn nhiều linh thạch như vậy để mua pháp bảo, chẳng lẽ chỉ để cho loại tiểu tiểu yêu thú này cắn hay sao?

    Cung Tiểu Trúc buồn bực, Vân Túc liếc mắt nhìn lên dấu răng trên pháp bảo của hắn, vì thế liền nói cho hắn biết đặc điểm thuộc tính của phệ kim thử.

    Phệ kim thử, như tên của nó, có thể cắn nuốt các pháp bảo kim loại để tăng tu vi, đến Trúc Cơ kỳ, phần lớn chúng sẽ kích pháp thần thông hệ kim.

    May mà cây gậy sắt này của Cung Tiểu Trúc là pháp khí trung phẩm, nếu không đã sớm bị nó nuốt sạch, chỉ để lại một dấu răng vẫn có thể dùng được, uy lực cũng sẽ không giảm bớt.

    Phệ kim thử đều bị tiêu diệt hết rồi, Cung Tiểu Trúc và Vân Túc lại nắm tay nhau đi tiếp về phía trước.

    Đến một góc, Vân Túc dùng thần thức quét, phía trước có một bích hỏa tri chu cấp bốn, đã sắp tới Kim Đan sơ kỳ, Vân Túc suy nghĩ, bảo Cung Tiểu Trúc lấy hai Độn Địa phù trực tiếp chui xuống dưới đất.

    (tri chu: nhện)

    Y không định lãng phí thời gian ở đây, tuy rằng có thể dùng thần thức nhưng nếu tính cảnh giác của con nhện kia đủ mạnh, có thể tránh được công kích từ thần thức của y, đến lúc đó, y và Cung Tiểu Trúc khó mà có phần thắng.

    Một Độn Địa phù có thể duy trì thời gian một nén nhang, hết thời hạn đó sẽ trở thành đồ bỏ.

    Cung Tiểu Trúc rót một chút linh lực vào một lá bùa Độn Địa rồi dán lên người Vân Túc, đồng thời cũng dán lên người mình một lá, hai người nắm tay nhau rồi chui xuống đất.

    Một lát sau, Vân Túc kéo tay Cung Tiểu Trúc để hắn ngừng chui xuống, nói với hắn: “Chúng ta lên thôi!”

    Thế là Cung Tiểu Trúc gật đầu kéo Vân Túc nhảy lên trên, hai người liền tới một sơn động rộng lớn vòm tròn, hình như không phải là do thiên nhiên hình thành nên mà là do có tu sĩ dùng pháp thuật hoặc pháp bảo đào ra mà thành.

    Mặt đất và vách tường vô cùng nhẵn nhụi, nơi trung tâm trên mặt đất có đặt một cái đài hình tròn, hai người cảm thấy có chỗ kỳ dị, cảm giác nơi đó hẳn là phải để một thứ gì mới phải.

    Cả hai liếc nhìn nhau, cùng đi tới, tinh thần căng thẳng, thời khắc đều chú ý tới xung quanh đài, phòng bị tập kích.

    Hai người dần dần đi tới trung tâm đài, đột nhiên, trên đỉnh đầu bỗng vang lên một tiếng nổ, hai người còn chưa kịp ngẩng đầu nhìn đã nhanh chóng rút khỏi đài.

    Chỉ thấy trong nháy mắt khi họ vừa tránh khỏi, ở ngay đài cao có cột sáng màu bích lam rọi thẳng từ trên xuống dưới, bao phủ toàn bộ đài, bỗng nhiên, một cỗ quan tài trong suốt rơi từ trên trời xuống, chậm rãi xoay tròn hạ xuống tâm đài.

    Quan tài khi tiếp xúc với mặt đất trong nháy mắt, cột sáng kia liền rút lại, tận tới khi biến mất trong vách núi màu xám trên đỉnh đầu.

    Quan tài kia tản ra một cỗ ánh sáng trong trẻo trắng tinh, hơi chói mắt, bên trong có một người đang nằm, tựa như đang ngủ say.

    Hóa ra, vừa rồi khi hai người đi tới chính giữa đài, liền chạm phải một cấm chế nào đó, mới có thể xảy ra cảnh tượng này.

    Vân Túc và Cung Tiểu Trúc suy tư một hồi, cuối cùng Vân Túc nói: “Có thể lên đó xem xem, hẳn là không có nguy hiểm.”

    Cung Tiểu Trúc không nghĩ thêm nữa, quay đầu mỉm cười nói: “Vậy liền nghe lời Vân đại ca.”

    Đi tới trước quan tài, còn chưa mở nắp, hai người đã thấy rõ ràng một thanh niên tuấn mỹ mặc y phục màu xanh ngọc, hai tay đan vào nhau nằm bên trong, mái tóc trắng như tuyết tán loạn, dài tới tận mắt cá chân, vai rộng eo thon, thắt lưng tinh tế, mười ngón tay thon dài, da trắng nõn nà, môi như đồ chi, mũi tựa huyền đảm, hai mắt hẹp dài nhắm chặt, nơi ấn đường có điểm chu sa làm tăng thêm mấy phần khí tức yêu mị.

    Tuy rằng hai người không cảm nhận được khí tức còn sống từ trên người này, nhưng hắn lại làm cho người ta có một cảm giác phảng phất tựa như không phải đã chết mà chỉ như đang ngủ say, lúc nào cũng có thể mở mắt tỉnh lại.

    Cung Tiểu Trúc nhìn Vân Túc, thấy Vân Túc gật đầu, liền thò tay chậm rãi đẩy nắp quan tài ra, ánh sáng màu trắng kia cũng biến mất, hình ảnh bên trong càng rõ ràng, nam tử thanh niên tuấn mỹ lại càng tuấn mỹ hơn.

    Trong mắt Cung Tiểu Trúc thoáng hiện lên vẻ kinh diễm, đúng vậy, là kinh diễm! Thế gian này sợ là không có mấy nam tử nào lộng lẫy quyến rũ như vậy, hắn tin rằng, nếu nam tử này mở mắt ra, hẳn sẽ là một đôi mắt câu hồn đoạt phách, làm cho thiên địa kém sắc.

    Cung Tiểu Trúc nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, cảm thán trong lòng, một nam nhân yêu mị như vậy, chắc chắn là đầu thai nhầm rồi, sao không đầu thai làm nữ nhân cơ chứ, thật là lãng phí tài nguyên! Nếu là nữ nhân không biết sẽ có bao nhiêu nam tử theo đuổi.

    A! Không đúng, nam tử cũng có thể bị nam tử theo đuổi mà, hai nam nhân làm gay thật ra cũng chẳng sao, nếu hắn tỏ tình với nữ nhân phỏng chừng sẽ tìm không ra nữ nhân nào đẹp hơn mình, nhất định sẽ bị các nữ nhân xấu xí đố kị chết.

    Bậy nào! Người ta không phải đã chết rồi sao, nhưng nhất định là không bị ghen tị đến chết, bởi chuyện này không có khả năng, có điều vì sao người này lại chết ở đây?

    Trong mắt Vân Túc lại là suy nghĩ sâu xa, căn cứ vào việc y sử dụng thần thức để xem xét tình huống, thì thanh niên tuấn mỹ này lúc còn sống ít nhất đã là tu sĩ ngoài Nguyên Anh kỳ, y nhíu mày nghĩ, vì nguyên nhân gì mà một tu sĩ giai cao lại lạc trong này?

    Dọc đường đi, Vân Túc đều dùng thần thức quét bốn phía, yêu thú cấp cao trong động cũng mới chỉ tới cấp bốn, cũng chính là từ Kim Đan kỳ trở xuống, yêu thú này căn bản không phải là đối thủ của thanh niên tuấn mỹ này, chỉ cần vung tay lên là có thể tiêu diệt chúng, chẳng lẽ hắn đã bị thương trước khi vào động này?

    Vân Túc lại tìm tòi bốn phía xung quanh một lần nữa, cuối cùng ngón tay thon dài trắng nõn của thanh niên tuấn mỹ lọt vào tầm mắt.

    Ngón giữa bàn tay phải của hắn có một trữ vật giới làm bằng ngọc màu tím, vừa cao quý lại không hề thô kệch.

    Thuộc truyện: Hệ thống truy phu