Home Đam Mỹ Hoàng Đế Nan Vi – Chương 125

    Hoàng Đế Nan Vi – Chương 125

    Thuộc truyện: Hoàng Đế Nan Vi

    Đỗ thị xuất thân từ một nhánh của Bắc Xương Hầu phủ, cũng là dòng họ nổi danh tại đế đô. Theo lý thì Đỗ thị là điệt nữ của Bắc Xương Hầu. Hơn
    nữa nữ nhi Lý Uyển Hoa của Đỗ thị gả cho nhị thiếu gia Vệ Quốc Công phủ, là đệ đệ cùng phụ khác mẫu với tam Phò mã. Hiện tại Lý gia đã rơi đài,
    nhưng Ôn gia thú Lý Uyển Hoa thì quan hệ thông gia vẫn như trước. (Bắc
    Xương Hầu là cha của Đỗ Như Lan)

    Nay nhìn thấy kết cục của Lý Hữu, Ôn nhị công tử cũng không dám noi theo nhạc phụ hạ độc thê tử.

    Lý Uyển Hoa nghe theo mẫu thân phân phó, cầu xin vì phụ thân, tỷ như, “Phụ thân hồ đồ, nay đã gặp báo ứng. Thiếp chỉ có một ca ca, nương gia đâu còn ai. Với lại, cũng là đại cữu tử của nhị gia. Ca ca nhất
    thời giận phụ thân, ngay cả thiếp mà cũng không muốn nhận thức, nhị gia
    và thiếp là phu thê đồng lòng, sau này cùng đại cữu tử nói vài câu ngon
    ngọt cũng không tính là gì.”

    Chỉ trong một đêm từ tiểu thư Quốc Công phủ trở thành nữ nhi của tội quan. Địa vị của Lý Uyển Hoa chênh lệch rất lớn, hiểu rõ sự chênh
    lệch này, nàng càng phải bắt lấy khúc gỗ cứu mạng Trầm Chuyết Ngôn.

    Chỉ cần Trầm Chuyết Ngôn chịu nhận nàng thì nàng còn có nương gia để nương tựa.

    Như câu, cùng tại nháo thị vô nhân vấn, phú tại thâm sơn hữu
    viễn thân. (nghèo mà ở thành thị phồn hoa náo nhiệt thì cũng chẳng ai
    đến hỏi han, giàu mà ở thâm sơn cùng cốc thì vẫn có người nhận họ hàng)

    Hai nhà Đỗ Ôn gặp mặt thương lượng, nữ quyến không thể xuất mã,
    bởi vì Phạm Trầm thị quá mức lợi hại, người bình thường thật sự không có bản lĩnh đấu lại vị lão thái thái này. Hai nhà bèn chuyển sang đi đường vòng, thỉnh tộc trưởng của gia tộc Lý thị hiện nay là Lý tam thúc công
    đến tìm Lý Bình Chu, lời yêu cầu cũng không quá phận.

    “Hữu nhi thật sự là có lỗi với mẫu tử Chuyết Ngôn.” Người mở
    miệng trước là người có vai vế lớn nhất ở Lý gia, tính ra thì còn lớn
    tuổi hơn cả Phạm Trầm thị. Nay Lý Hữu đã mất, vị trí tộc trưởng đương
    nhiên phải thay đổi, liền rơi vào tay tam thúc công.

    Lý tam thúc công đã lớn tuổi, nuôi một chùm râu dài, trong giọng nói có một chút oán giận, “Hầy, nay Hữu nhi đã gặp báo ứng, gia nghiệp
    của tổ tông, mấy đời tích cóp cuối cùng bị hủy trong tay hắn. Cho dù
    xuống địa phủ thì hắn cũng không còn mặt mũi đi gặp phụ thân và gia gia
    của hắn.” Vĩnh Khang Công phủ rơi đài, thế lực của Lý gia bị tổn thương
    nặng nề, hiện tại có làm tộc trưởng cũng chẳng còn gì hứng thú.

    Hơn nữa Vĩnh Khang Công phủ bị tịch biên vì chuyện đáng hổ thẹn
    như vậy khiến nhiều người thuộc Lý gia đang làm đương sai trong triều
    cũng bị ảnh hưởng ở một mức độ nào đó.

    Lúc này Lý tam thúc công đương nhiên hy vọng có thể thay Lý thị gia tộc thừa nhận Trầm Chuyết Ngôn.

    Bất quá lão già như hắn vốn đã già đến mức thành tinh, biết
    chuyện này chỉ trong một khoảng thời gian ngắn thì khó thành công, lui
    một bước tiến ba bước, việc này cần phải chậm rãi mưu tính. Lý tam thúc
    công nói với Lý Bình Chu, “Lý tướng, tổ tiên chúng ta cũng là họ hàng.
    Ngài cũng gặp qua Chuyết Ngôn rồi đấy, hài tử này là người biết thư thức lễ nghĩa. Hầy, nay Hữu nhi xảy ra chuyện như vậy, người cũng đã đi rồi, cho dù nói thế nào thì cũng không còn nghĩa lý gì, chỉ đành để Hữu nhi
    xuống địa phủ tạ tội với Phạm thị. Nhưng việc phát tang đưa tang thì
    phải làm sao đây?”

    “Nếu Hữu nhi không có nhi tử thì lão nhân ta sẽ nghĩ cách tìm
    một người làm tang sự cho hắn. Nhưng rõ ràng là có Chuyết Ngôn ở đây,
    nếu để người khác làm thì cũng là danh bất chính ngôn bất thuận mà thôi. Hắn có nhận Lý gia hay không thì ta cũng không thể mở lời với hắn.” Lý
    tam thúc công thở dài, “Chẳng qua Chuyết Ngôn có huyết mạch của Hữu nhi, hắn tiễn Hữu nhi một đoạn đường cũng xem như hắn là người nhân nghĩa.”

    Lý Bình Chu nói qua loa, “Tam thúc nói cũng đúng, ngài đức cao
    vọng trọng, cứ đi nói với hắn là được.” Trầm Chuyết Ngôn cũng không phải người khó nói chuyện, nhưng Lý Hữu thật sự khiến người ta phải khinh
    thường, hạ độc giết thê sát tử, chỉ cần điểm này thì Trầm Chuyết Ngôn
    làm sao nuốt trôi cho nổi? Huống chi nay Trầm gia có hai con cọp cái, ai dám rước họa vào thân cơ chứ?

    Một trận đấu võ mồm của Phạm Trầm thị và Ngô Uyển cũng đủ khiến người ta biết hai nữ nhân này lợi hại thế nào rồi.

    Bảo Trầm Chuyết Ngôn làm tang sự cho Lý Hữu, chỉ cần nói ra câu
    này thì lập tức đắc tội với hai nữ nhân, nếu để hai người này cùng há
    mồm thì Lý Bình Chu tự nhận là nuốc không trôi. Vì vậy không chịu nhận
    lời Lý tam thúc công.

    Lý tam thúc công cảm thán, “Ta vốn tính đi, chẳng qua ta sợ mặt
    mũi của mình quá mỏng. Lý gia đuối lý trước, mong rằng Lý tướng đi cùng
    giúp nói vài câu hay, nếu Chuyết Ngôn đồng ý thì tốt, nếu không đồng ý
    thì ta sẽ thay Hữu nhi làm tang sự, tuyệt đối không khiến Chuyết Ngôn
    khó xử.”

    Lý Bình Chu thật muốn chửi mụ nó, đây là ý gì, ngài giúp làm
    tang sự chẳng khác nào để Chuyết Ngôn mang tiếng xấu hay sao. Nghe thấy
    lời này của Lý tam thúc công thì Lý Bình Chu như cười như không, “Tam
    thúc đừng nói như vậy, để bọn nhỏ nghe được thì sẽ nghĩ thế nào. Không
    chỉ Chuyết Ngôn gặp nạn mà con cháu trong dòng họ của ngài cũng không
    chấp nhận để ngài làm thế đâu.” Mấy lời này hù dọa ai thì được, nhưng Lý Bình Chu đường đường là thủ tướng của một nước, há có thể để mấy lời
    này hụ dọa hay sao?

    Lý tam thúc công thấy nói vậy cũng không hiệu quả, vì vậy bèn
    nói thẳng, “Lý tướng là sư công của Chuyết Ngôn, làm chủ hôn cho hắn,
    chúng ta lại là họ hàng, chuyện này ngài cũng không thể mặc kệ.”

    Lý Bình Chu suy nghĩ một chút rồi thở dài, “Tam thúc, ngài thật
    sự là làm khó Chuyết Ngôn rồi. Nếu ðổi lại là ngài thì ngài có thể chấp
    nhận Lý Hữu hay không?”

    “Nếu để ta nói thì Lý Hữu là tội quan, chẳng lẽ còn muốn làm đại tang cho nở mày nở mặt nữa hay sao?” Lý Bình Chu khuyên ngược lại Lý
    tam thúc công, “Kẻ phá gia như vậy mà được chấp nhận ở mộ phần tổ tiên
    đã là quá đủ rồi. Nếu làm đại tang thì người khác sẽ nghĩ Lý gia oán hận đối với cách xử trí của Hoàng thượng đó.”

    Hai người đẩy đến đẩy lui, trong khi Trầm gia đã có biến cố mới.

    Ngô Uyển đưa ra chủ ý cho Phạm Trầm thị, “Lão thái thái, nay Lý
    lão gia đã qua đời, lão thái thái cũng nhìn ra rồi đấy, bọn họ xem đại
    gia nhà chúng ta là miếng thịt béo bở. Tuy rằng Vĩnh Khang Công phủ đã
    tiêu tán nhưng những người này vẫn trông mong đại gia có thể thừa nhận
    bọn họ. Cũng không phải thấy đại gia có tiền đồ mà là nhằm vào cữu cữu
    với quyền cao chức trọng để nương tựa.”

    Phạm Trầm thị phỉ nhổ, “Bọn họ đang vọng tưởng!”

    Ngô Uyển lột một quả quýt đưa cho Phạm Trầm thị hạ hỏa, không
    nhanh không chậm nói, “Vọng tưởng hay không vọng tưởng, trước kia Lý gia dựa vào Vĩnh Khang Công phủ, hơn chục gia đình họ lý chiếm cứ ở đế đô,
    nay mất đi ngọn núi chống lưng, cuộc sống sắp tới cũng sẽ không yên ổn.
    Còn nữa, nương gia của Đỗ thị có họ hàng với Bắc Xương Hầu phủ, Đỗ thị
    là điệt nữ của Bắc Xương Hầu. Còn có nữ nhi Lý thị của Đỗ thị gả cho
    Vĩnh An Công phủ Ôn gia, Vĩnh An Công phủ còn có tam Phò mã nữa. Ngài
    nghĩ xem, có ai là dễ chọc hay không?”

    Phạm Trầm thị cười hai tiếng rồi nhìn về phía Ngô Uyển, “Nha
    đầu, có chuyện gì thì ngươi cứ việc nói thẳng, ngươi rào trước đón sau
    thì bà lão ta đây cũng nhận ra rồi.”

    “Uyển nhi chỉ lo lắng cho tiền đồ của đại gia mà thôi.” Ngô Uyển nói, “Đại gia trì hoãn ân khoa, Lý tướng đã xem qua văn chương của đại
    gia, bảo rằng hai năm sau thi ân khoa chắc chắn sẽ đỗ. Nay ở trên quan
    trường làm gì cũng phải chú ý thanh danh. Nay cho dù chúng ta hận Lý lão gia thế nào thì rốt cục vẫn là phụ thân của đại gia. Khó hơn nữa chính
    là Lý lão gia chỉ có đại gia là huyết mạch duy nhất.”

    “Ngươi muốn Chuyết Ngôn làm tang sự cho tên súc sinh kia hay
    sao?” Sắc mặt của Phạm Trầm thị lạnh như băng, bà ta hét to, “Ngươi đang vọng tưởng rồi đó!”

    Nếu là người nhát gan hoặc yếu đuối thì nhất định sẽ nuốt không
    trôi tính tình của Phạm Trầm thị. Nhưng Ngô Uyển lại có cách, nàng không sợ bản tính của Phạm Trầm thị, nàng cũng có thủ đoạn của riêng mình,
    vẫn ôn tồn nhỏ nhẹ giải thích, “Lão thái thái đang hiểu lầm Uyển nhi
    rồi, cho dù Uyển nhi đưa ra ý kiến như vậy nhưng đại gia cũng sẽ không
    đồng ý đâu.”

    “Đúng vậy.” Tuy Phạm Trầm thị có chút ý kiến đối với Ngô Uyển
    nhưng bà ta thật sự quan tâm lo lắng cho ngoại tôn tử Trầm Chuyết Ngôn
    của mình. Phạm Trầm thị nói, “Chuyết Ngôn là người có lương tâm, nhưng
    như ngươi đã nói, hắn sẽ không đồng ý.”

    Ngô Uyển mỉm cười, “Lão thái thái, Uyển nhi đã gả cho đại gia thì đương nhiên đồng lòng với đại gia.”

    “Ý của Uyển nhi là chúng ta cùng nghĩ cách để lấp miệng thiên
    hạ, làm cho đại gia ngày sau không lo hậu hoạn.” Ngô Uyển nhẹ nhàng
    khuyên nhủ, “Tục ngữ có câu diệt cỏ phải diệt tận gốc. Lý lão gia hạ độc bà bà thất bại đã là bằng chứng đanh thép, làm sao có thể làm phu thê
    được nữa. Nếu chúng ta đã rước linh bài của bà bà ở trong chùa về đây
    thì vì sao không làm cho trọn vẹn, đến Phủ doãn đế đô, theo luật mà làm
    cho Lý lão gia và bà bà thôi nhau, giải trừ quan hệ phu thê. Về phần hộ
    tịch của đại gia thì đương nhiên cũng ở bên phía bà bà. Với lại, Uyển
    nhi nghe nói nương gia của lão thái thái cũng không còn ai. Tổ tiên
    không còn người cung phụng, vô cùng thê lương, khiến người ta phải thổn
    thức.”

    Phạm Trầm thị nghĩ đến nương gia của mình thì liền thở dài, “Đã thành tro bụi mấy năm nay, cũng không cần phải nhắc lại.”

    “Hầy, tuy chúng ta không phải danh chính ngôn thuận là người của Trầm gia, nhưng dù sao lão thái thái họ Trầm, nay đại gia cũng họ Trầm, ta và đại gia thương lượng, không bằng chúng ta cũng thờ phụng bài vị
    tổ tiên Trầm gia, tuy rằng phải tích góp gia nghiệp từng chút một nhưng
    cũng không thể uất ức người ở dưới địa phủ. Lão thái thái nghĩ sao?” Ngô Uyển mỉm cười hỏi ý Phạm Trầm thị.

    Ánh mắt của Phạm Trầm thị trở nên nhu hòa, bà ta vỗ vỗ tay của
    Ngô Uyển, “Tuy rằng bản tính của nha đầu nhà ngươi có chút lợi hại nhưng vẫn còn biết điều một tí.”

    “Cũng không phải, đây đều là đại gia đã dạy cho Uyển nhi.” Có
    thể lấy lòng Phạm Trầm thị thì đương nhiên Ngô Uyển sẽ làm, còn không
    quên tán thưởng Trầm Chuyết Ngôn vài câu.

    “Đúng vậy.” Phạm Trầm thị nhân cơ hội liền khen Ngô Uyển, “Ta là người từng trải, để ta nói cho ngươi nghe, đừng nhìn bên ngoài đủ hạng
    người, nào là nhà cao cửa rộng, nhưng bên trong đều tư tàng những việc
    xấu xa dơ bẩn, bọn họ đều là đám công tử quần là áo lượt không nên thân. Ngươi thấy Chuyết Ngôn không, tuổi còn trẻ mà biết phấn đấu, lại có tài học, tính tình cũng tốt, hầy, ngươi thật có phúc.”

    Ngô Uyển nhịn xuống tiếng cười trong lòng, “Dạ vâng.”

    Phạm Trầm thị nhìn Ngô Uyển rồi thở dài, “Chuyết Ngôn cũng nói
    với ta, trước kia hắn gặp khó khăn như vậy, nhưng ngươi mặc kệ vinh hoa
    phú quý mà đồng ý gả cho hắn. Ngươi cũng là người tốt, có chuyện gì cũng suy nghĩ cho hắn.”

    Trầm Chuyết Ngôn cũng không ngốc, lúc trước bọn họ thành thân,
    lão bà của hắn bịt mồm trói gô ngoại tổ mẫu rồi đưa đến Phủ doãn đế đô
    nhốt vài ngày trong đại lao, e rằng lão thái thái vẫn để chuyện này ở
    trong lòng. Trầm Chuyết Ngôn là người rất biết cách đối nhân xử thế, hắn không nói tốt cho Ngô Uyển, mà chỉ kể lại hoàn cảnh khó khăn trước kia
    của mình, mọi người đều né tránh hắn, chỉ có Ngô Uyển ra mặt giúp đỡ,
    rồi thêm mắm thêm muối kể lại cho lão thái thái.

    Cũng bởi vì vậy mà Phạm Trầm thị không quá mâu thuẫn với Ngô Uyển.

    Nay việc Ngô Uyển phải để Phạm Trầm thị ra mặt giải quyết việc
    thôi nhau của ông ông bà bà đã quy tiên. Ngô Uyển phân trần lý do về
    tình về lý cho Phạm Trầm thị cả buổi, lại bán ân huệ cho lão thái thái,
    vì liên quan đến tiền đồ của ngoại tôn nên Phạm Trầm thị liền đồng ý.

    Cho nên khi Lý tam thúc công vừa mới thuyết phục được Lý Bình
    Chu, Lý Bình Chu đồng ý cùng Lý tam thúc công đến Trầm gia để khuyên
    Trầm Chuyết Ngôn nhưng với điều kiện: Không cần để tang cho Lý Hữu, chỉ
    cần làm tang sự, hay ít nhất là thắp một nén hương trước linh tiền là
    được.

    Nhưng hai người lại không ngờ Trầm gia hành động nhanh như thế.

    Phạm Trầm thị đã đến Phủ doãn đế đô ly hôn cho khuê nữ, chuyện này khiến Lý Bình Chu không cần phải lo lắng nữa.

    Lý tam thúc công thấy thái độ của Trầm Chuyết Ngôn như vậy thì
    liền đến Trầm gia nói một hồi, kết quả là suýt chút nữa đã bị Phạm Trầm
    thị khiến cho ứa gan, run rẩy bị người ta mời ra khỏi nhà.

    Tang sự của Lý Hữu rất đơn giản, như Lý Bình Chu đã nói, vốn là
    phạm quan, nếu làm đại tang thì chính là muốn chết. Không đợi người khác lên tiếng thì Ngự sử đã dâng tấu chương hạch tội ngươi rồi.

    Ban đầu khi Lý Hữu làm Vĩnh Khang Công nhưng không có nhi tử thì mọi người đều tiếp cận, ngóng trông được Lý Hữu nhận làm tử tự để thừa
    kế gia nghiệp của Vĩnh Khang Công phủ. Nay Lý Hữu chết trong ngục, gia
    sản bị tịch biên, ngoại trừ bị bêu danh thì cũng chẳng còn gì, có ai
    nguyện ý tiếp cận cơ chứ?

    Đỗ thị và Lý thị tộc nhân thương nghị cả buổi cũng không ra kết
    quả. Cuối cùng vẫn là Lý tam thúc công tìm một nam hài nhi thuộc gia
    đình nghèo túng trong dòng tộc tên là Lý Nhị Song, Đỗ thị cho ba trăm
    lượng bạc, Lý Nhị Song làm tang sự cho Lý Hữu, nhưng người ta cũng không chấp nhận làm con nối dõi. Đỗ thị cũng chỉ đành đồng ý.

    Đồng thời Minh Trạm nhận được tin cấp báo từ Tây Bắc!

    Khi vị quan báo tin vội vã tiến vào hoàng cung Đại Phượng với toàn thân đẫm máu thì toàn bộ đế đô đều rơi vào khủng hoảng!

    Đại Đồng bị đánh bại!

    Tướng quân Đại Đồng là Lý Bình Nhân bị phó tướng Dương Vũ Đồng
    giết chết, Dương Vũ Đồng dẫn năm ngàn quân dưới trướng mở cửa Đại Đồng,
    dẫn người Thát Đát xâm nhập môn quan, trên đường thảm sát vô số, gần bảy vạn quan binh chôn vùi ở Đại Đồng!

    Lúc này Minh Trạm đang chơi cờ cùng Thiện Kỳ Hầu thì nhận được tin, Minh Trạm nhất thời không kịp hoàn hồn.

    “Bệ hạ, bệ hạ!” Lý Bình Chu rơi lệ đầy mặt, Thiện Kỳ Hầu lặng lẽ đứng dậy, cũng quỳ gối ở bên cạnh. Lý Bình Chu thấy Hoàng thượng bị
    kích thích có chút choáng váng, vội vàng vừa quỳ vừa tiến lên phía
    trước, túm lấy long bào của Minh Trạm, cất lên tiếng kêu thê thảm, “Bệ
    hạ, thỉnh bệ hạ ra lệnh cho Vĩnh Ninh Hầu tiến cung, bế quan cửu môn,
    giới nghiêm toàn thành! Triệu cho tướng lãnh cả nước xả thân cứu giá vì
    triều đình!”

    Bàn tay của Minh Trạm đặt trên bàn cờ lạnh lẽo, hắn ngửa đầu
    nhìn lên bầu trời, trời xanh mây trắng, ánh nắng ấm áp, nhưng hắn lại
    cảm thấy hàn ý từ trong xương cốt đang lan tỏa ra ngoài, Minh Trạm đột
    nhiên đứng dậy, đầu gối đụng phải bàn cờ, những quân cờ trắng đen nho
    nhỏ rơi tứ tung xuống đất, Minh Trạm hoàn toàn không cảm thấy đầu gối
    đau đớn, hắn trầm giọng nói, “Truyền lệnh cho Vĩnh Ninh Hầu tiến cung,
    bế quan cửu môn, giới nghiêm toàn thành! Bất kỳ kẻ nào ra khỏi thành thì giết chết không tha!”

    Người Thát Đát tiến quân ồ ạt, khi Minh Trạm ngồi trên Chiêu Đức điện thì Vĩnh Ninh Hầu đã tiến cung dâng lệnh bài cầu kiến bệ hạ.

    Hà Ngọc căn bản không cần đợi phân phó mà đã trực tiếp dẫn Vĩnh
    Ninh Hầu tiến đến gặp thánh giá, hiện tại hoàn cảnh rất nguy cấp nhưng
    sắc mặt của Minh Trạm chỉ hơi âm trầm chứ không hề bối rối.

    Vĩnh Ninh Hầu nhìn thấy sắc mặt của Minh Trạm thì nháy mắt liền
    cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều, Minh Trạm xua tay, “Cữu cữu không cần
    đa lễ, chắc cữu cững cũng đã biết quân Đại Đồng bị đánh bại đúng không?”

    “Thần đã lệnh cho binh lính bế quan cửu môn, không có thánh lệnh thì bất luận kẻ nào cũng không thể ra vào kinh thành, giới nghiêm toàn
    thành.” Vĩnh Ninh Hầu trầm giọng bẩm báo, “Đại doanh Thông Châu có mười
    vạn binh mã, thỉnh bệ hạ ra lệnh cho quân đội Thông Châu cứu viện đế
    đô.”

    Đại doanh Thông Châu mà đến đế đô thì binh mã thành Thông Châu
    sẽ thiếu thốn. Không chỉ Thông Châu, ngay cả đế đô, ngoại trừ dân chúng
    trong thành thì ngoại ô còn vô số người. Lúc này Minh Trạm chỉ đành giả
    vờ như không biết, hắn phân phó, “Ngoại trừ binh mã, khi quân Thông Châu lên đường, mọi người phải mang theo một tháng lương thực. Nếu mang
    không hết thì toàn bộ chia cho dân chúng địa phương. Truyền chỉ cho dân
    chúng địa phương, giết người Thát Đát, một đầu người được thưởng một
    trăm lượng bạc, giết trăm tên Thát Đát thì trẫm thưởng chức quan thất
    phẩm, giết hai trăm tên thì trẫm phong quan thưởng tước, thừa hưởng vinh hoa phú quý cả đời!”

    “Sau này đợi trẫm đánh lui quân Thát Đát, phàm là dân chúng giết người Thát Đát đều có thể cầm đầu của người Thát Đát đến đế đô lĩnh
    thưởng!” Minh Trạm nhìn Lý Bình Chu, “Quan viết chiếu chỉ không ở đây,
    Lý tướng, ngươi viết chiếu chỉ thay cho trẫm.”

    Lý Bình Chu lĩnh mệnh.

    Lúc này Nguyễn Hồng Phi đã vội vã hồi cung, cơ hồ là phóng như
    bay đến Chiêu Đức điện, trên trán hơi lấm tấm mồ hôi. Minh Trạm vịn vào
    long ỷ để đứng dậy, Nguyễn Hồng Phi tiến lên phía trước rồi ôm vai Minh
    Trạm mà kêu hai tiếng, “Minh Trạm.”

    Minh Trạm nhìn Nguyễn Hồng Phi, hai người suốt ngày dính chặt
    với nhau nên đã sớm ăn ý từ lâu, vừa nhìn liền thấu hiểu suy nghĩ của
    đối phương, Minh Trạm nói, “Dọc đường cẩn thận.”

    “Đừng lo lắng về chuyện hải phận, chỉ cần có ta thì nơi đó sẽ không loạn.”

    “Hải phận, giang sơn, cho dù mất đi thì chỉ cần ngươi và ta liên thủ cũng có thể chiếm trở về.” Trong thiên hạ không có gì không thể vứt bỏ, hiện tại trên một mức độ nào đó thì hắn đã phải vứt bỏ đám dân
    chúng tay không tấc sắt ở ngoại ô. Sau này có lẽ hắn còn phải vứt bỏ vô
    số thứ, tuy rằng Minh Trạm là người mềm lòng lại tham lam nhưng hắn vĩnh viễn biết cái gì là quan trọng nhất. Đưa tay lau đi mồ hôi trên chóp
    mũi của Nguyễn Hồng Phi, Minh Trạm nói, “Ngươi là quan trọng nhất.”

    Nguyễn Hồng Phi ôm lấy Minh Trạm, sau đó vội vàng cáo biệt, vội vàng rời đi.

    Đỗ thị xuất thân từ một nhánh của Bắc Xương Hầu phủ, cũng là dòng họ nổi danh tại đế đô. Theo lý thì Đỗ thị là điệt nữ của Bắc Xương Hầu. Hơn
    nữa nữ nhi Lý Uyển Hoa của Đỗ thị gả cho nhị thiếu gia Vệ Quốc Công phủ, là đệ đệ cùng phụ khác mẫu với tam Phò mã. Hiện tại Lý gia đã rơi đài,
    nhưng Ôn gia thú Lý Uyển Hoa thì quan hệ thông gia vẫn như trước. (Bắc
    Xương Hầu là cha của Đỗ Như Lan)

    Nay nhìn thấy kết cục của Lý Hữu, Ôn nhị công tử cũng không dám noi theo nhạc phụ hạ độc thê tử.

    Lý Uyển Hoa nghe theo mẫu thân phân phó, cầu xin vì phụ thân, tỷ như, “Phụ thân hồ đồ, nay đã gặp báo ứng. Thiếp chỉ có một ca ca, nương gia đâu còn ai. Với lại, cũng là đại cữu tử của nhị gia. Ca ca nhất
    thời giận phụ thân, ngay cả thiếp mà cũng không muốn nhận thức, nhị gia
    và thiếp là phu thê đồng lòng, sau này cùng đại cữu tử nói vài câu ngon
    ngọt cũng không tính là gì.”

    Chỉ trong một đêm từ tiểu thư Quốc Công phủ trở thành nữ nhi của tội quan. Địa vị của Lý Uyển Hoa chênh lệch rất lớn, hiểu rõ sự chênh
    lệch này, nàng càng phải bắt lấy khúc gỗ cứu mạng Trầm Chuyết Ngôn.

    Chỉ cần Trầm Chuyết Ngôn chịu nhận nàng thì nàng còn có nương gia để nương tựa.

    Như câu, cùng tại nháo thị vô nhân vấn, phú tại thâm sơn hữu
    viễn thân. (nghèo mà ở thành thị phồn hoa náo nhiệt thì cũng chẳng ai
    đến hỏi han, giàu mà ở thâm sơn cùng cốc thì vẫn có người nhận họ hàng)

    Hai nhà Đỗ Ôn gặp mặt thương lượng, nữ quyến không thể xuất mã,
    bởi vì Phạm Trầm thị quá mức lợi hại, người bình thường thật sự không có bản lĩnh đấu lại vị lão thái thái này. Hai nhà bèn chuyển sang đi đường vòng, thỉnh tộc trưởng của gia tộc Lý thị hiện nay là Lý tam thúc công
    đến tìm Lý Bình Chu, lời yêu cầu cũng không quá phận.

    “Hữu nhi thật sự là có lỗi với mẫu tử Chuyết Ngôn.” Người mở
    miệng trước là người có vai vế lớn nhất ở Lý gia, tính ra thì còn lớn
    tuổi hơn cả Phạm Trầm thị. Nay Lý Hữu đã mất, vị trí tộc trưởng đương
    nhiên phải thay đổi, liền rơi vào tay tam thúc công.

    Lý tam thúc công đã lớn tuổi, nuôi một chùm râu dài, trong giọng nói có một chút oán giận, “Hầy, nay Hữu nhi đã gặp báo ứng, gia nghiệp
    của tổ tông, mấy đời tích cóp cuối cùng bị hủy trong tay hắn. Cho dù
    xuống địa phủ thì hắn cũng không còn mặt mũi đi gặp phụ thân và gia gia
    của hắn.” Vĩnh Khang Công phủ rơi đài, thế lực của Lý gia bị tổn thương
    nặng nề, hiện tại có làm tộc trưởng cũng chẳng còn gì hứng thú.

    Hơn nữa Vĩnh Khang Công phủ bị tịch biên vì chuyện đáng hổ thẹn
    như vậy khiến nhiều người thuộc Lý gia đang làm đương sai trong triều
    cũng bị ảnh hưởng ở một mức độ nào đó.

    Lúc này Lý tam thúc công đương nhiên hy vọng có thể thay Lý thị gia tộc thừa nhận Trầm Chuyết Ngôn.

    Bất quá lão già như hắn vốn đã già đến mức thành tinh, biết
    chuyện này chỉ trong một khoảng thời gian ngắn thì khó thành công, lui
    một bước tiến ba bước, việc này cần phải chậm rãi mưu tính. Lý tam thúc
    công nói với Lý Bình Chu, “Lý tướng, tổ tiên chúng ta cũng là họ hàng.
    Ngài cũng gặp qua Chuyết Ngôn rồi đấy, hài tử này là người biết thư thức lễ nghĩa. Hầy, nay Hữu nhi xảy ra chuyện như vậy, người cũng đã đi rồi, cho dù nói thế nào thì cũng không còn nghĩa lý gì, chỉ đành để Hữu nhi
    xuống địa phủ tạ tội với Phạm thị. Nhưng việc phát tang đưa tang thì
    phải làm sao đây?”

    “Nếu Hữu nhi không có nhi tử thì lão nhân ta sẽ nghĩ cách tìm
    một người làm tang sự cho hắn. Nhưng rõ ràng là có Chuyết Ngôn ở đây,
    nếu để người khác làm thì cũng là danh bất chính ngôn bất thuận mà thôi. Hắn có nhận Lý gia hay không thì ta cũng không thể mở lời với hắn.” Lý
    tam thúc công thở dài, “Chẳng qua Chuyết Ngôn có huyết mạch của Hữu nhi, hắn tiễn Hữu nhi một đoạn đường cũng xem như hắn là người nhân nghĩa.”

    Lý Bình Chu nói qua loa, “Tam thúc nói cũng đúng, ngài đức cao
    vọng trọng, cứ đi nói với hắn là được.” Trầm Chuyết Ngôn cũng không phải người khó nói chuyện, nhưng Lý Hữu thật sự khiến người ta phải khinh
    thường, hạ độc giết thê sát tử, chỉ cần điểm này thì Trầm Chuyết Ngôn
    làm sao nuốt trôi cho nổi? Huống chi nay Trầm gia có hai con cọp cái, ai dám rước họa vào thân cơ chứ?

    Một trận đấu võ mồm của Phạm Trầm thị và Ngô Uyển cũng đủ khiến người ta biết hai nữ nhân này lợi hại thế nào rồi.

    Bảo Trầm Chuyết Ngôn làm tang sự cho Lý Hữu, chỉ cần nói ra câu
    này thì lập tức đắc tội với hai nữ nhân, nếu để hai người này cùng há
    mồm thì Lý Bình Chu tự nhận là nuốc không trôi. Vì vậy không chịu nhận
    lời Lý tam thúc công.

    Lý tam thúc công cảm thán, “Ta vốn tính đi, chẳng qua ta sợ mặt
    mũi của mình quá mỏng. Lý gia đuối lý trước, mong rằng Lý tướng đi cùng
    giúp nói vài câu hay, nếu Chuyết Ngôn đồng ý thì tốt, nếu không đồng ý
    thì ta sẽ thay Hữu nhi làm tang sự, tuyệt đối không khiến Chuyết Ngôn
    khó xử.”

    Lý Bình Chu thật muốn chửi mụ nó, đây là ý gì, ngài giúp làm
    tang sự chẳng khác nào để Chuyết Ngôn mang tiếng xấu hay sao. Nghe thấy
    lời này của Lý tam thúc công thì Lý Bình Chu như cười như không, “Tam
    thúc đừng nói như vậy, để bọn nhỏ nghe được thì sẽ nghĩ thế nào. Không
    chỉ Chuyết Ngôn gặp nạn mà con cháu trong dòng họ của ngài cũng không
    chấp nhận để ngài làm thế đâu.” Mấy lời này hù dọa ai thì được, nhưng Lý Bình Chu đường đường là thủ tướng của một nước, há có thể để mấy lời
    này hụ dọa hay sao?

    Lý tam thúc công thấy nói vậy cũng không hiệu quả, vì vậy bèn
    nói thẳng, “Lý tướng là sư công của Chuyết Ngôn, làm chủ hôn cho hắn,
    chúng ta lại là họ hàng, chuyện này ngài cũng không thể mặc kệ.”

    Lý Bình Chu suy nghĩ một chút rồi thở dài, “Tam thúc, ngài thật
    sự là làm khó Chuyết Ngôn rồi. Nếu ðổi lại là ngài thì ngài có thể chấp
    nhận Lý Hữu hay không?”

    “Nếu để ta nói thì Lý Hữu là tội quan, chẳng lẽ còn muốn làm đại tang cho nở mày nở mặt nữa hay sao?” Lý Bình Chu khuyên ngược lại Lý
    tam thúc công, “Kẻ phá gia như vậy mà được chấp nhận ở mộ phần tổ tiên
    đã là quá đủ rồi. Nếu làm đại tang thì người khác sẽ nghĩ Lý gia oán hận đối với cách xử trí của Hoàng thượng đó.”

    Hai người đẩy đến đẩy lui, trong khi Trầm gia đã có biến cố mới.

    Ngô Uyển đưa ra chủ ý cho Phạm Trầm thị, “Lão thái thái, nay Lý
    lão gia đã qua đời, lão thái thái cũng nhìn ra rồi đấy, bọn họ xem đại
    gia nhà chúng ta là miếng thịt béo bở. Tuy rằng Vĩnh Khang Công phủ đã
    tiêu tán nhưng những người này vẫn trông mong đại gia có thể thừa nhận
    bọn họ. Cũng không phải thấy đại gia có tiền đồ mà là nhằm vào cữu cữu
    với quyền cao chức trọng để nương tựa.”

    Phạm Trầm thị phỉ nhổ, “Bọn họ đang vọng tưởng!”

    Ngô Uyển lột một quả quýt đưa cho Phạm Trầm thị hạ hỏa, không
    nhanh không chậm nói, “Vọng tưởng hay không vọng tưởng, trước kia Lý gia dựa vào Vĩnh Khang Công phủ, hơn chục gia đình họ lý chiếm cứ ở đế đô,
    nay mất đi ngọn núi chống lưng, cuộc sống sắp tới cũng sẽ không yên ổn.
    Còn nữa, nương gia của Đỗ thị có họ hàng với Bắc Xương Hầu phủ, Đỗ thị
    là điệt nữ của Bắc Xương Hầu. Còn có nữ nhi Lý thị của Đỗ thị gả cho
    Vĩnh An Công phủ Ôn gia, Vĩnh An Công phủ còn có tam Phò mã nữa. Ngài
    nghĩ xem, có ai là dễ chọc hay không?”

    Phạm Trầm thị cười hai tiếng rồi nhìn về phía Ngô Uyển, “Nha
    đầu, có chuyện gì thì ngươi cứ việc nói thẳng, ngươi rào trước đón sau
    thì bà lão ta đây cũng nhận ra rồi.”

    “Uyển nhi chỉ lo lắng cho tiền đồ của đại gia mà thôi.” Ngô Uyển nói, “Đại gia trì hoãn ân khoa, Lý tướng đã xem qua văn chương của đại
    gia, bảo rằng hai năm sau thi ân khoa chắc chắn sẽ đỗ. Nay ở trên quan
    trường làm gì cũng phải chú ý thanh danh. Nay cho dù chúng ta hận Lý lão gia thế nào thì rốt cục vẫn là phụ thân của đại gia. Khó hơn nữa chính
    là Lý lão gia chỉ có đại gia là huyết mạch duy nhất.”

    “Ngươi muốn Chuyết Ngôn làm tang sự cho tên súc sinh kia hay
    sao?” Sắc mặt của Phạm Trầm thị lạnh như băng, bà ta hét to, “Ngươi đang vọng tưởng rồi đó!”

    Nếu là người nhát gan hoặc yếu đuối thì nhất định sẽ nuốt không
    trôi tính tình của Phạm Trầm thị. Nhưng Ngô Uyển lại có cách, nàng không sợ bản tính của Phạm Trầm thị, nàng cũng có thủ đoạn của riêng mình,
    vẫn ôn tồn nhỏ nhẹ giải thích, “Lão thái thái đang hiểu lầm Uyển nhi
    rồi, cho dù Uyển nhi đưa ra ý kiến như vậy nhưng đại gia cũng sẽ không
    đồng ý đâu.”

    “Đúng vậy.” Tuy Phạm Trầm thị có chút ý kiến đối với Ngô Uyển
    nhưng bà ta thật sự quan tâm lo lắng cho ngoại tôn tử Trầm Chuyết Ngôn
    của mình. Phạm Trầm thị nói, “Chuyết Ngôn là người có lương tâm, nhưng
    như ngươi đã nói, hắn sẽ không đồng ý.”

    Ngô Uyển mỉm cười, “Lão thái thái, Uyển nhi đã gả cho đại gia thì đương nhiên đồng lòng với đại gia.”

    “Ý của Uyển nhi là chúng ta cùng nghĩ cách để lấp miệng thiên
    hạ, làm cho đại gia ngày sau không lo hậu hoạn.” Ngô Uyển nhẹ nhàng
    khuyên nhủ, “Tục ngữ có câu diệt cỏ phải diệt tận gốc. Lý lão gia hạ độc bà bà thất bại đã là bằng chứng đanh thép, làm sao có thể làm phu thê
    được nữa. Nếu chúng ta đã rước linh bài của bà bà ở trong chùa về đây
    thì vì sao không làm cho trọn vẹn, đến Phủ doãn đế đô, theo luật mà làm
    cho Lý lão gia và bà bà thôi nhau, giải trừ quan hệ phu thê. Về phần hộ
    tịch của đại gia thì đương nhiên cũng ở bên phía bà bà. Với lại, Uyển
    nhi nghe nói nương gia của lão thái thái cũng không còn ai. Tổ tiên
    không còn người cung phụng, vô cùng thê lương, khiến người ta phải thổn
    thức.”

    Phạm Trầm thị nghĩ đến nương gia của mình thì liền thở dài, “Đã thành tro bụi mấy năm nay, cũng không cần phải nhắc lại.”

    “Hầy, tuy chúng ta không phải danh chính ngôn thuận là người của Trầm gia, nhưng dù sao lão thái thái họ Trầm, nay đại gia cũng họ Trầm, ta và đại gia thương lượng, không bằng chúng ta cũng thờ phụng bài vị
    tổ tiên Trầm gia, tuy rằng phải tích góp gia nghiệp từng chút một nhưng
    cũng không thể uất ức người ở dưới địa phủ. Lão thái thái nghĩ sao?” Ngô Uyển mỉm cười hỏi ý Phạm Trầm thị.

    Ánh mắt của Phạm Trầm thị trở nên nhu hòa, bà ta vỗ vỗ tay của
    Ngô Uyển, “Tuy rằng bản tính của nha đầu nhà ngươi có chút lợi hại nhưng vẫn còn biết điều một tí.”

    “Cũng không phải, đây đều là đại gia đã dạy cho Uyển nhi.” Có
    thể lấy lòng Phạm Trầm thị thì đương nhiên Ngô Uyển sẽ làm, còn không
    quên tán thưởng Trầm Chuyết Ngôn vài câu.

    “Đúng vậy.” Phạm Trầm thị nhân cơ hội liền khen Ngô Uyển, “Ta là người từng trải, để ta nói cho ngươi nghe, đừng nhìn bên ngoài đủ hạng
    người, nào là nhà cao cửa rộng, nhưng bên trong đều tư tàng những việc
    xấu xa dơ bẩn, bọn họ đều là đám công tử quần là áo lượt không nên thân. Ngươi thấy Chuyết Ngôn không, tuổi còn trẻ mà biết phấn đấu, lại có tài học, tính tình cũng tốt, hầy, ngươi thật có phúc.”

    Ngô Uyển nhịn xuống tiếng cười trong lòng, “Dạ vâng.”

    Phạm Trầm thị nhìn Ngô Uyển rồi thở dài, “Chuyết Ngôn cũng nói
    với ta, trước kia hắn gặp khó khăn như vậy, nhưng ngươi mặc kệ vinh hoa
    phú quý mà đồng ý gả cho hắn. Ngươi cũng là người tốt, có chuyện gì cũng suy nghĩ cho hắn.”

    Trầm Chuyết Ngôn cũng không ngốc, lúc trước bọn họ thành thân,
    lão bà của hắn bịt mồm trói gô ngoại tổ mẫu rồi đưa đến Phủ doãn đế đô
    nhốt vài ngày trong đại lao, e rằng lão thái thái vẫn để chuyện này ở
    trong lòng. Trầm Chuyết Ngôn là người rất biết cách đối nhân xử thế, hắn không nói tốt cho Ngô Uyển, mà chỉ kể lại hoàn cảnh khó khăn trước kia
    của mình, mọi người đều né tránh hắn, chỉ có Ngô Uyển ra mặt giúp đỡ,
    rồi thêm mắm thêm muối kể lại cho lão thái thái.

    Cũng bởi vì vậy mà Phạm Trầm thị không quá mâu thuẫn với Ngô Uyển.

    Nay việc Ngô Uyển phải để Phạm Trầm thị ra mặt giải quyết việc
    thôi nhau của ông ông bà bà đã quy tiên. Ngô Uyển phân trần lý do về
    tình về lý cho Phạm Trầm thị cả buổi, lại bán ân huệ cho lão thái thái,
    vì liên quan đến tiền đồ của ngoại tôn nên Phạm Trầm thị liền đồng ý.

    Cho nên khi Lý tam thúc công vừa mới thuyết phục được Lý Bình
    Chu, Lý Bình Chu đồng ý cùng Lý tam thúc công đến Trầm gia để khuyên
    Trầm Chuyết Ngôn nhưng với điều kiện: Không cần để tang cho Lý Hữu, chỉ
    cần làm tang sự, hay ít nhất là thắp một nén hương trước linh tiền là
    được.

    Nhưng hai người lại không ngờ Trầm gia hành động nhanh như thế.

    Phạm Trầm thị đã đến Phủ doãn đế đô ly hôn cho khuê nữ, chuyện này khiến Lý Bình Chu không cần phải lo lắng nữa.

    Lý tam thúc công thấy thái độ của Trầm Chuyết Ngôn như vậy thì
    liền đến Trầm gia nói một hồi, kết quả là suýt chút nữa đã bị Phạm Trầm
    thị khiến cho ứa gan, run rẩy bị người ta mời ra khỏi nhà.

    Tang sự của Lý Hữu rất đơn giản, như Lý Bình Chu đã nói, vốn là
    phạm quan, nếu làm đại tang thì chính là muốn chết. Không đợi người khác lên tiếng thì Ngự sử đã dâng tấu chương hạch tội ngươi rồi.

    Ban đầu khi Lý Hữu làm Vĩnh Khang Công nhưng không có nhi tử thì mọi người đều tiếp cận, ngóng trông được Lý Hữu nhận làm tử tự để thừa
    kế gia nghiệp của Vĩnh Khang Công phủ. Nay Lý Hữu chết trong ngục, gia
    sản bị tịch biên, ngoại trừ bị bêu danh thì cũng chẳng còn gì, có ai
    nguyện ý tiếp cận cơ chứ?

    Đỗ thị và Lý thị tộc nhân thương nghị cả buổi cũng không ra kết
    quả. Cuối cùng vẫn là Lý tam thúc công tìm một nam hài nhi thuộc gia
    đình nghèo túng trong dòng tộc tên là Lý Nhị Song, Đỗ thị cho ba trăm
    lượng bạc, Lý Nhị Song làm tang sự cho Lý Hữu, nhưng người ta cũng không chấp nhận làm con nối dõi. Đỗ thị cũng chỉ đành đồng ý.

    Đồng thời Minh Trạm nhận được tin cấp báo từ Tây Bắc!

    Khi vị quan báo tin vội vã tiến vào hoàng cung Đại Phượng với toàn thân đẫm máu thì toàn bộ đế đô đều rơi vào khủng hoảng!

    Đại Đồng bị đánh bại!

    Tướng quân Đại Đồng là Lý Bình Nhân bị phó tướng Dương Vũ Đồng
    giết chết, Dương Vũ Đồng dẫn năm ngàn quân dưới trướng mở cửa Đại Đồng,
    dẫn người Thát Đát xâm nhập môn quan, trên đường thảm sát vô số, gần bảy vạn quan binh chôn vùi ở Đại Đồng!

    Lúc này Minh Trạm đang chơi cờ cùng Thiện Kỳ Hầu thì nhận được tin, Minh Trạm nhất thời không kịp hoàn hồn.

    “Bệ hạ, bệ hạ!” Lý Bình Chu rơi lệ đầy mặt, Thiện Kỳ Hầu lặng lẽ đứng dậy, cũng quỳ gối ở bên cạnh. Lý Bình Chu thấy Hoàng thượng bị
    kích thích có chút choáng váng, vội vàng vừa quỳ vừa tiến lên phía
    trước, túm lấy long bào của Minh Trạm, cất lên tiếng kêu thê thảm, “Bệ
    hạ, thỉnh bệ hạ ra lệnh cho Vĩnh Ninh Hầu tiến cung, bế quan cửu môn,
    giới nghiêm toàn thành! Triệu cho tướng lãnh cả nước xả thân cứu giá vì
    triều đình!”

    Bàn tay của Minh Trạm đặt trên bàn cờ lạnh lẽo, hắn ngửa đầu
    nhìn lên bầu trời, trời xanh mây trắng, ánh nắng ấm áp, nhưng hắn lại
    cảm thấy hàn ý từ trong xương cốt đang lan tỏa ra ngoài, Minh Trạm đột
    nhiên đứng dậy, đầu gối đụng phải bàn cờ, những quân cờ trắng đen nho
    nhỏ rơi tứ tung xuống đất, Minh Trạm hoàn toàn không cảm thấy đầu gối
    đau đớn, hắn trầm giọng nói, “Truyền lệnh cho Vĩnh Ninh Hầu tiến cung,
    bế quan cửu môn, giới nghiêm toàn thành! Bất kỳ kẻ nào ra khỏi thành thì giết chết không tha!”

    Người Thát Đát tiến quân ồ ạt, khi Minh Trạm ngồi trên Chiêu Đức điện thì Vĩnh Ninh Hầu đã tiến cung dâng lệnh bài cầu kiến bệ hạ.

    Hà Ngọc căn bản không cần đợi phân phó mà đã trực tiếp dẫn Vĩnh
    Ninh Hầu tiến đến gặp thánh giá, hiện tại hoàn cảnh rất nguy cấp nhưng
    sắc mặt của Minh Trạm chỉ hơi âm trầm chứ không hề bối rối.

    Vĩnh Ninh Hầu nhìn thấy sắc mặt của Minh Trạm thì nháy mắt liền
    cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều, Minh Trạm xua tay, “Cữu cữu không cần
    đa lễ, chắc cữu cững cũng đã biết quân Đại Đồng bị đánh bại đúng không?”

    “Thần đã lệnh cho binh lính bế quan cửu môn, không có thánh lệnh thì bất luận kẻ nào cũng không thể ra vào kinh thành, giới nghiêm toàn
    thành.” Vĩnh Ninh Hầu trầm giọng bẩm báo, “Đại doanh Thông Châu có mười
    vạn binh mã, thỉnh bệ hạ ra lệnh cho quân đội Thông Châu cứu viện đế
    đô.”

    Đại doanh Thông Châu mà đến đế đô thì binh mã thành Thông Châu
    sẽ thiếu thốn. Không chỉ Thông Châu, ngay cả đế đô, ngoại trừ dân chúng
    trong thành thì ngoại ô còn vô số người. Lúc này Minh Trạm chỉ đành giả
    vờ như không biết, hắn phân phó, “Ngoại trừ binh mã, khi quân Thông Châu lên đường, mọi người phải mang theo một tháng lương thực. Nếu mang
    không hết thì toàn bộ chia cho dân chúng địa phương. Truyền chỉ cho dân
    chúng địa phương, giết người Thát Đát, một đầu người được thưởng một
    trăm lượng bạc, giết trăm tên Thát Đát thì trẫm thưởng chức quan thất
    phẩm, giết hai trăm tên thì trẫm phong quan thưởng tước, thừa hưởng vinh hoa phú quý cả đời!”

    “Sau này đợi trẫm đánh lui quân Thát Đát, phàm là dân chúng giết người Thát Đát đều có thể cầm đầu của người Thát Đát đến đế đô lĩnh
    thưởng!” Minh Trạm nhìn Lý Bình Chu, “Quan viết chiếu chỉ không ở đây,
    Lý tướng, ngươi viết chiếu chỉ thay cho trẫm.”

    Lý Bình Chu lĩnh mệnh.

    Lúc này Nguyễn Hồng Phi đã vội vã hồi cung, cơ hồ là phóng như
    bay đến Chiêu Đức điện, trên trán hơi lấm tấm mồ hôi. Minh Trạm vịn vào
    long ỷ để đứng dậy, Nguyễn Hồng Phi tiến lên phía trước rồi ôm vai Minh
    Trạm mà kêu hai tiếng, “Minh Trạm.”

    Minh Trạm nhìn Nguyễn Hồng Phi, hai người suốt ngày dính chặt
    với nhau nên đã sớm ăn ý từ lâu, vừa nhìn liền thấu hiểu suy nghĩ của
    đối phương, Minh Trạm nói, “Dọc đường cẩn thận.”

    “Đừng lo lắng về chuyện hải phận, chỉ cần có ta thì nơi đó sẽ không loạn.”

    “Hải phận, giang sơn, cho dù mất đi thì chỉ cần ngươi và ta liên thủ cũng có thể chiếm trở về.” Trong thiên hạ không có gì không thể vứt bỏ, hiện tại trên một mức độ nào đó thì hắn đã phải vứt bỏ đám dân
    chúng tay không tấc sắt ở ngoại ô. Sau này có lẽ hắn còn phải vứt bỏ vô
    số thứ, tuy rằng Minh Trạm là người mềm lòng lại tham lam nhưng hắn vĩnh viễn biết cái gì là quan trọng nhất. Đưa tay lau đi mồ hôi trên chóp
    mũi của Nguyễn Hồng Phi, Minh Trạm nói, “Ngươi là quan trọng nhất.”

    Nguyễn Hồng Phi ôm lấy Minh Trạm, sau đó vội vàng cáo biệt, vội vàng rời đi.

    “Bệ hạ, có nên truyền lệnh cho binh mã thiên hạ tức tốc đến đế đô cứu giá hay không?” Lúc này ở trong mắt của Vĩnh Ninh Hầu thì không có gì quan trọng hơn thiên tử đế đô. Đương nhiên điều này cũng biểu hiện sự trung thành đến từ quan hệ huyết thống. Sau khi Minh Trạm đăng cơ, tuy rằng tước vị của Vĩnh Ninh Hầu phủ cũng không có gì thay đổi, nhưng hiện tại Vĩnh Ninh Hầu đang ở địa vị gì, được coi trọng thế nào, gánh vạc trọng trách gì? Lợi ích của Vĩnh Ninh Hầu đã sớm gắn liền với an nguy của Minh Trạm, là cùng chung huyết nhục, không thể chia cắt.

    Minh Trạm nói, “Không cần, chúng ta còn chưa biết người Thát Đát tiến đến đây với khí thế ra sao. Nếu bọn họ tách quân đội, lúc này chúng ta điều động binh mã thì không phải là hành động sáng suốt. Tốt nhất là lệnh các nơi tử thủ thành trì!”

    Ngũ bộ Thượng thư cũng đã tự chạy vào trong cung, quan viên tam phẩm cũng tự động tiến cung chờ chỉ.

    Điền Vãn Hoa và Trần Tứ Hiền lĩnh mệnh rồi lui ra trước.

    “Nay gót sắt của người Thát Đát đã tiến đến! Phụ mẫu thê nhi của chúng ta đều ở trong thành, chúng ta đã không còn đường lui!” Minh Trạm bẩm sinh đã có chất giọng rất tốt, ngày thường hắn hét một tiếng cũng đủ khiến người ta muốn điếc một bên tai, lúc này cất tiếng lại đặc biệt chấn động vang dội, “Chúng ta lui thì phụ mẫu thê nhi sẽ bị người ta xem như lợn như cẩu! Cho nên chúng ta không thể lui! Không chỉ không lui mà chúng ta còn phải đánh bại người Thát Đát để bảo vệ non sông! Phục thù cho tổ quốc! Rửa sạch căm hờn cho nước nhà!”

    “Lúc này trẫm không muốn nghe những lời thoái thác, tôn thất, hoàng thân, quan viên, dân chúng, tất cả đều giống nhau, nếu ai cãi lệnh trẫm thì đừng trách trẫm không nể tình!”

    Đám quan viên lui ra, Minh Trạm chỉ lưu lại lục bộ Thượng thư, “Chư khanh thấy trẫm còn để sót điểm nào nữa hay không?”

    “Đúng vậy.” Minh Trạm nhìn về phía Bộ binh Thượng Thư Cố Nhạc Sơn, “Nhạc Sơn, ngày mai trước khi thu thập quân dự bị thì ngươi phái người an bài ổn thỏa chuyện này.”

    Âu Dương Khác tán tưởng, “Cũng may bệ hạ thánh minh nhìn xa trông rộng, ngày trước đã sớm tu sửa tường thành, hiện tại đang vào mùa đông, đợi mấy ngày nữa thời tiết sẽ trở nên giá rét, tát nước lạnh lên tường thành thì sẽ đóng thành băng, người Thát Đát tuyệt đối không thể động vào kinh thành chúng ta!”

    “Đáng tiếc hiện tại trời vẫn chưa đủ lạnh.” Minh Trạm lạnh lùng cười, “Chỉ là một phó tướng Đại Đồng làm phản, nếu người Thát Đát nghĩ rằng trẫm là một Hoàng đế nhu nhược thì bọn họ nhầm to rồi!”

    Điều này thật sự đã nhắc nhở Minh Trạm, Minh Trạm gật đầu, “Không chỉ như thế, ngay cả ngự y trong cung chỉ cần lưu lại hai người là đủ. Còn lại tất cả đại phu trong thành đưa đi làm hậu cần.” Minh Trạm thể hiện tư duy rõ ràng và phản ứng quyết đoán khiến cho toàn bộ triều thần đều thở phào nhẹ nhõm, hơn nữa trên một mức độ nào đó cũng đã củng cố niềm tin của mọi người.

    Minh quân phải có minh thần làm bạn.

    Đương nhiên giữa Minh Trạm và bọn họ không thể hòa hợp như với Phượng Cảnh Kiền.

    Ngược lại, như Minh Trạm hiện tại, trật tự rõ ràng, nhiệt huyết sôi trào, bình tĩnh cơ trí, giải thích cặn kẽ từng thứ một, quyết đoán hạ lệnh, khiến cho bọn quan viên cũng vững tâm.

    Cũng không phải vì công danh lợi lộc hay vinh hoa phú quý.

    Cho nên Minh Trạm không chỉ tỏ ra mạnh mẽ mà còn phải thể hiện sự mạnh mẽ vượt bậc hơn bình thường!

    Đến chạng vạng thì Vĩnh Ninh Hầu lại tiến cung.

    “Bệ hạ đừng nói ra những lời xui xẻo như vậy có được không, nếu thần không thể hộ giá an toàn thì thần muôn lần đáng chết.” Lúc này mà lại nói đánh bại đế đô, bắt sống trẫm, toàn là lời đen đủi, đây là lần đầu tiên Vĩnh Ninh Hầu sinh ra cảm giác oán thầm đối với việc Minh Trạm nói năng không kiêng kỵ như vậy.

    Vĩnh Ninh Hầu chỉ vào một điểm trên bản đồ, “Nếu người Thát Đát muốn tấn công đế đô thì binh lực nhất định là không ít, tất sẽ chọn đường cái mà đi.”

    “Như vậy trẫm sẽ giải quyết hắn ngay tại Chu Tước Môn!” Minh Trạm nói một cách quả quyết, “Nếu người Thát Đát đi đường cái thì có điểm nào tốt nhất để mai phục hay không? Trước tiên phải giáo huấn cho bọn Thát Đát một chút!”

    Tiếp theo Minh Trạm lại phát thông báo toàn nước: Địa phương các nơi, nếu nơi nào gần châu phủ thì dân chúng cùng quân sĩ trốn vào châu phủ. Không kịp thì trốn vào sơn cốc, có động thì chui vào động, có thể mang được bao nhiêu lương thực thì mang, không thể mang theo thì hủy tất cả, không được lưu lại một miếng nào cho đám người Thát Đát. Ngay cả nồi niêu chậu bồn đều đập nát, thiêu hết chăn bông y phục, khiến cho bọn họ không thể tìm được thứ để nấu nướng, khi mùa đông tiến đến thì Minh Trạm thật muốn nhìn xem đám người Thát Đát có phải da thịt bằng thép bằng sắt hay không, có sợ lạnh hay không?

    Thánh chỉ vừa ban ra, hầu như tất cả quan viên đều chuẩn bị sẵn sàng, mùa đông đã sắp đến.

    Toàn bộ Thiên Tân đã rơi vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh, đương nhiên công trình cảng đành phải tạm hoãn. Nguyễn Hồng Phi lên thuyền rất thuận lợi nhưng đi chưa được nửa canh giờ thì liền gặp phải phiền phức.

    Nói là thỉnh nhưng hai người lại liên thủ, mấy chục chiến thuyền hải tặc bao vây thuyền của Nguyễn Hồng Phi, Nguyễn Hồng Phi chỉ đành nhận lời kính rượu.

    Diêu Quang đã nổi giận đến mức tái nhợt mặt mày, nhịn không được mà cười lạnh, “Lý lão đại, Quốc chủ của chúng ta xưa nay xem ngươi là hảo hán, cùng ngươi kết giao huynh đệ! Mấy ngày trước người của ngươi gặp nạn ở đế đô, cũng là Quốc chủ của chúng ta an bài hòa giải mới bảo vệ được bọn họ thuận lợi lên đường ra biển! Nay ngươi lại bao vây chúng ta, chẳng phải là lấy oán báo ơn hay sao? Lý lão đại nổi danh bạc tình bạc nghĩa trên giang hồ rốt cục đã khiến tiểu nhân đây mở rộng tầm mắt!”

    Trần Đại Báo cũng cười nói, “Đúng vậy, chúng ta nào dám vô lễ với Quốc chủ cơ chứ. Quốc chủ, đây cũng là vì cơ nghiệp trên biển của chúng ta mà thôi.”

    Lý Phương và Trần Đại Báo đều thở phào nhẹ nhõm, nếu Nguyễn Hồng Phi không hợp tác thì bọn họ quả thật không dám đắc tội quá lớn với Nguyễn Hồng Phi.

    “Đế đô nhất định đã xảy ra chuyện.” Phượng Cảnh Nam nói.

    Phượng Cảnh Kiền hiểu rõ tình huống Tây Bắc hơn Phượng Cảnh Nam, cau mày nói, “Lần trước bắt giữ Vương tử Thát Đát, tân Khả Hãn bại dưới tay Minh Trạm, xem ra lần này quy mô dụng binh nhất định không nhỏ. Có lẽ….” Nhìn về phía Phượng Cảnh Nam, Phượng Cảnh Kiền vỗ nhẹ lên mặt bàn rồi thở dài, “Có lẽ quân Tây Bắc đã bị đánh bại, bằng không người Tây Tạng sẽ không tỏ thái độ vội vã như vậy.”

    Bụng của Minh Kỳ đã có chút lớn, mặc y phục rộng rãi, bất quá nàng chưa bao giờ xem nhẹ việc quân chính của Vân Quý. Có Minh Lễ ở đây, Minh Kỳ đợi Minh Lễ cũng xem qua mật tấu thì mới nói, “Phụ vương, theo ta thấy thì trước tiên viết quốc thư cho Tàng Vương, bế quan thị trường mậu dịch ở tân thành, đình chỉ mậu dịch vô thời hạn với người Tây Tạng. Giới nghiêm biên cảnh Vân Nam Tây Tạng, bảo với Tàng Vương, nếu con dân Vân Quý của chúng ta đang buôn bán bên Tây Tạng xảy ra chuyện gì thì sẽ làm thịt tất cả ngươi Tây Tạng ở Vân Quý!”

    Minh Lễ nói, “Nếu như vậy thì phụ vương, hãy để nhi thần đến Tây Tạng.”

    “Trên thực tế Tàng Vương đang làm chuyện dư thừa, binh mã Vân Quý cũng sẽ không rời khỏi Vân Quý.” Ngón trỏ của Minh Kỳ vô thức run lên, giống như đang nghĩ đến cái gì đó, trên mặt vẫn bình thản chẳng qua trong bụng lại đau đớn, nhất thời sắc mặt tái nhợt, kêu lên một tiếng ôi chao.

    “Không sao.” Minh Kỳ mỉm cười, “Đứa nhỏ hơi nghịch ngợm mà thôi.”

    “Sẽ không đâu. Tây Bắc có năm mươi vạn quân, cho dù có đại bại thì cũng không thể nguy hiểm đến đế đô.” Cho dù Phượng Cảnh Nam có nghĩ thế nào thì cũng không thể ngờ được quân đội đã sinh ra biến cố, tuy rằng hắn lo lắng cho Minh Trạm nhưng Minh Trạm không cầu viện Vân Quý, có lẽ cũng không có gì nguy cấp. Làm Hoàng đế thì có bao giờ thuận buồm xuôi gió đâu.

    Sắc mặt của Phượng Cảnh Nam chậm rãi trở nên âm trầm, Minh Kỳ nói tiếp, “Mặc dù nữ nhi chưa đến thảo nguyên Tây Bắc, bất quá có nghe nói rất nhiều, mọi người ở nơi đó dựa vào chăn nuôi ngựa dê mà sống, mùa đông không có thức ăn, còn phải cướp đoạt ở biên thành. Nơi này có lợi ích gì cho Tàng Vương cơ chứ? Nữ nhi nghĩ, không có tên quân vương nào lại chịu chia đất để thỉnh Tàng Vương kiềm chế chúng ta cả!”

    “Người Tây Tạng cũng đã biết rõ tâm tư của chúng ta nên mới cùng người Thát Đát hợp tác.” Minh Kỳ cau mày, “Nữ nhi rất lo lắng cho tình cảnh của Minh Trạm ở đế đô.”

    “Nữ nhi hiểu rõ.” Minh Kỳ đã sớm nghĩ đến việc này, chẳng qua nàng không nói trước mặt Phượng Cảnh Kiền và Minh Lễ, chỉ lén nói với Phượng Cảnh Nam mà thôi. Khi nguy cấp thì quan hệ thân sơ thể hiện rất rõ ràng.

    Bất kỳ lúc nào Minh Kỳ cũng hy vọng người ngồi trên ngai vàng là thân đệ của mình mà không phải kẻ khác!

    Minh Trạm quả thật đã có chuẩn bị, nhưng mà mụ nội nó, hắn cũng không ngờ quan quân lại bất ngờ làm phản như thế!

    Thuộc truyện: Hoàng Đế Nan Vi