Home Đam Mỹ Hoàng Đế Nan Vi – Chương 154

    Hoàng Đế Nan Vi – Chương 154

    Thuộc truyện: Hoàng Đế Nan Vi

    Nhưng Nguyễn Hồng Phi ngoại trừ cảm động thì trong lòng cũng dâng lên rất nhiều nghi ngờ.

    Nguyễn Hồng Phi là người vô cùng tinh tế, hắn lập tức phát hiện sơ hở của Minh Trạm. Đến buổi tối, sau khi đè tiểu Minh ù vài đợt, tắm rửa xong xuôi thì mới bắt đầu thẩm vấn.

    “Nói thật cho ta nghe, rốt cục ngươi là ai?”

    Minh Trạm đang chu mông nằm úp sấp trên giường, nghe Nguyễn Hồng Phi nói câu này thì liền xoay mặt trừng mắt liếc đối phương một cái, “Gì cơ? Mỗi ngày đều dính chặt với nhau, ngươi không biết ta là ai hay sao? Ta là tướng công của ngươi, là nam nhân của ngươi!” Đối với việc Nguyễn Hồng Phi khen hắn hiền lương thục đức thì Minh Trạm hơi khó chịu, một lão gia lại bị ái nhân khen là hiền lương thục đức, chẳng lẽ đây là tán dương hay sao?

    Nguyễn Hồng Phi cười nhẹ, cúi người khẽ cắn vành tai của Minh Trạm hai cái, thành công nhìn thấy Minh Trạm run rẩy, Nguyễn Hồng Phi nói nhỏ, “Ngươi đừng hòng lừa ta, đức hạnh của ngươi như thế nào thì ta biết rất rõ. Cũng không phải nữ nhân, vì sao ngươi lại biết làm những thứ này? Đừng nói với ta là ngày thường ngươi đã đam mê nữ công gia chánh rồi nhé.”

    “Không nói cho ngươi biết đâu.” Minh Trạm nghiêng người, Nguyễn Hồng Phi ôm hắn vào trong lòng, một tay xoa mông Minh Trạm, không đồng ý dễ dàng bỏ qua, “Mũm mĩm, ta thấy ngươi có rất nhiều điểm khả nghi đó.”

    “Khả nghi cái con khỉ.” Minh Trạm cũng không biết phải nói thế nào với Nguyễn Hồng Phi.

    “Nếu không phải chúng ta mỗi ngày đều dính chặt với nhau thì ta sẽ hoài nghi có phải ngươi bị người khác tráo đổi hay không?”

    Minh Trạm nằm úp sấp trên người Nguyễn Hồng Phi, suy nghĩ một chút, liền lặng lẽ khai ra lai lịch của mình cho Nguyễn Hồng Phi nghe, xưa nay Nguyễn Hồng Phi tưởng rằng bản thân mình đã trải qua đủ chuyện ly kỳ, không ngờ núi này cao còn có núi khác cao hơn, tiểu Minh ù là chân nhân bất lộ tướng, có thể nhớ rõ kiếp trước của mình.

    Theo lý giải của Nguyễn Hồng Phi thì đó chính là kiếp trước của Minh Trạm.

    Khóe môi của Nguyễn Hồng Phi giật giật, hỏi Minh Trạm, “Đừng bảo kiếp trước của ngươi là nữ nhé? Nếu không làm sao biết dệt mấy thứ này?”

    “Ngươi mới là nữ đó.” Minh Trạm nắm lấy tiểu Phi bé nhỏ, bóp một cái, “Lão tử là nam nhân chính tông, ngươi đúng là có mắt không tròng.” Minh Trạm sợ Nguyễn Hồng Phi coi khinh, bèn tinh tế miêu tả đủ thứ tốt đẹp của thế giới kiếp trước với Nguyễn Hồng Phi.

    Nguyễn Hồng Phi cực kỳ hưng phấn, lắng nghe chăm chú, cuối cùng thổn thức một câu, “Con người ngồi lên thứ đó thì có thể bay lên trời, chẳng phải là giống thần tiên như trong truyền thuyết hay sao?”

    Nhìn bộ dáng của Phi Phi nhà hắn thật giống như dế nhũi, Minh Trạm đắc ý trong lòng, lắc lư đầu mà nói, “Gần đúng. Ta chính là thần tiên chuyển thế. Phi Phi, ngươi nói thử xem, ngươi có bao nhiêu may mắn mới có thể cùng thần tiên xxoo như thế này đây.”

    Nguyễn Hồng Phi liếc mắt một cái rồi thở dài, “Nếu thần tiên đều giống như ngươi thì làm thần tiên chẳng có gì thú vị cả.” Từ khi nghe Minh Trạm khoác lác thì Nguyễn Hồng Phi hoàn toàn dập tắt suy nghĩ hỏi chuyện thành tiên.

    Cái tên mũm mĩm này làm sao có thể là thần tiên cơ chứ, thủ đoạn, háo sắc, quả thật là một tên tiểu sắc ma. Mọi người đều bảo thiên tiên xinh đẹp, thần tiên thì nhất định phải đẹp rồi, nhưng nhìn bộ dạng của tiểu Minh ù đi, e rằng kiếp trước cũng là thần tiên nghèo túng, thú phải một tức phụ cũng chẳng hơn gì, vô cùng đói khát.

    Tiếp theo là tham tài tham ăn.

    Nếu nói tiểu Minh ù là thần tiên thì có gì mà thần tiên lại không có cơ chứ, biến hỏng thành tốt, đây đều là pháp thuật của thần tiên. Nhưng tiểu Minh ù hoàn toàn là bộ dạng tám đời chưa thấy bạc, thấy bạc là sáng mắt, lại vô cùng keo kiệt. Còn nữa, quỳnh tương ngọc lộ sơn hào hải vị, trên tiên giới có gì mà không có, còn tiểu Minh ù thì giống như tám đời chưa được ăn no….

    Còn có tay nghề của tiểu Minh ù.

    Nguyễn Hồng Phi đã xác định, có lẽ tiểu Minh ù đã đi qua tiên giới, bất quá tiểu tử này nhất định không phải là thần tiên, hoặc chỉ là đồng tử của thần tiên. Mà đồng tử như tiểu Minh ù thì thật sự là hiếm có.

    Đối với việc tiểu Minh ù rốt cục có phải là thần tiên thật sự hay không thì Nguyễn Hồng Phi vẫn duy trì thái độ hoài nghi.

    Nếu thần tiên đều giống như tiểu Minh ù thì làm thần tiên cũng không có gì hứng thú. Nguyễn Hồng Phi âm thầm cân nhắc, bán tín bán nghi đối với lời của Minh Trạm, cũng không hỏi nhiều, mắc công cái tên này lại khoác lác thổi phồng thêm nữa.

    Vỗ cái mông viêu của tiểu Minh ù một cái, Nguyễn Hồng Phi nói, “Ngủ đi.”

    Bên ngoài Trần Thịnh đang trực đêm, người luyện võ có thính lực rất tốt. Ngay cả những âm thanh giường chiếu của bệ hạ cùng với chuyện thần tiên kiếp trước mà bệ hạ tự biên tự diễn cũng bị hắn nghe thấy rõ ràng, Nguyễn Hồng Phi không tin nhưng Trần Thịnh lại tin.

    Trần Thịnh thầm nghĩ, thảo nào Hoàng đế bệ hạ có thể đăng cơ làm Hoàng đế, quả nhiên là lai lịch không tầm thường.

    Từ đó càng thêm trung thành.

    Minh Trạm giành chút thời gian để một mình triệu kiến Tống Diêu.

    Nay suy nghĩ của Minh Trạm đã phát sinh một sự chuyển biến nhất định, vì vậy hắn có chút hối hận khi đặt Tống Diêu tuổi còn trẻ lên địa vị cao như vậy, sợ sự tâng bóc tán thưởng sẽ giết chết vị tướng lãnh trẻ tuổi này.

    Minh Trạm thân thiết hỏi Tống Diêu, “Ở Đại Đồng thuận lợi chứ? Ngươi trẻ như vậy, liệu có người nào không phục ngươi hay không?” fynnz.wordpress.com

    Tống Diêu cung kính bẩm báo, “Khi thần vừa đến Đại Đồng thì rất nhiều kẻ không phục thần. Bất quá bọn họ đều không đánh lại thần, võ tướng xưa nay đều lấy thực lực để nói chuyện, nay không phục thì cũng phải chịu.” Bản thân Tống Diêu không phải người thích nói đùa, lần này đến đế đô gặp bệ hạ, Triệu Lệnh Nghiêm có thương nghị với hắn, bọn họ tuổi trẻ không thể trấn áp kẻ khác, có chỗ khó xử thì cứ nói với bệ hạ, ít nhất vẫn để lại ấn tượng về sự trung thành.

    Nếu Tống Diêu khoác lác một phen thì Minh Trạm cũng không thể yên tâm. Bất quá Tống Diêu nói như vậy thì Minh Trạm lại cảm thấy tin tưởng hắn hơn một chút, sắc mặt hơi thoải mái, “Thủ hạ của ngươi có người là quân Cam Túc, còn có thủ binh Đại Đồng, ngươi tuổi còn trẻ, trong một lúc thì khó thu phục bọn họ, ngươi cứ xuất ra thủ đoạn của mình. Nếu trẫm đã đặt ngươi ở vị trí tướng quân Đại Đồng thì coi như ngươi rất xứng với vị trí này.”

    Tống Diêu khẽ động lòng, trầm giọng nói, “Tạ ơn bệ hạ, thần nhất định không phụ lòng kỳ vọng của bệ hạ.” Cho dù là Tống Diêu cũng không ngờ Minh Trạm lại đưa Đại Đồng cho hắn.

    Tống Diêu có thể đỗ Võ Trạng Nguyên, đương nhiên về phương diện tố chất thì vô cùng tốt. Kế tiếp, hắn không phụ lòng Minh Trạm, có công bắt sống Cáp Mộc Nhĩ, được thăng chức. Trong các tiến sĩ đỗ cùng năm thì tốc độ lên chức của hắn phải nói là thần kỳ.

    Nhưng sau đó người Thát Đát tấn công, Minh Trạm trực tiếp hạ lệnh cho Tống Diêu tiếp nhận chức vụ tướng quân thủ thành Đại Đồng.

    Chưa nói đến việc triều thần phản đối, ngay cả Tống Diêu khi nhận được thánh chỉ của Minh Trạm thì cũng không thể tin. Tiễn bước binh sĩ truyền chỉ, Tống Diêu và Triệu Lệnh Nghiêm lật tới lật lui thánh chỉ của Minh Trạm chừng năm lần mới chậm rãi tiếp nhận tin này.

    Quân nhân thời chiến xưa nay phải cẩn thận bình tĩnh.

    Tống Diêu tiếp nhận thánh chỉ, cảm thấy không hề vui sướng, hắn nhìn về phía Triệu Lệnh Nghiêm, trong lúc nhất thời nói không nên lời.

    Vẫn là Triệu Lệnh Nghiêm phá vỡ yên lặng trước, nghiêm mặt nói, “Đây là một nhiệm vụ phỏng tay, chúng ta tiếp nhận, nếu làm tốt thì đương nhiên một bước lên mây, thiếu niên đắc chí. Nếu làm không tốt thì e rằng con đường làm quan sẽ bất trắc.”

    Trong quan trường có lên cũng có xuống.

    Nhưng rơi xuống mà còn có thể đi lên thì rất hiếm có người làm được.

    Hơn nữa là võ tướng, quan hệ của hắn và Tống Diêu rất tốt, không phải chỉ vì thi cùng năm mà bởi vì hai người này không hề dựa vào ai, bọn họ chỉ dựa vào chính bản thân mình!

    Chuyện kế tiếp còn gian nan khốn khổ hơn bọn họ đã nghĩ, cực kỳ nguy hiểm!

    Vệ thái hậu không giống nữ nhân bình thường, xưa nay Vệ thái hậu luôn dựa vào sự bình tĩnh và kiêu ngạo của mình.

    Một nữ nhân có thân phận có địa vị, còn có trí tuệ tương xứng. Cho nên Vệ thái hậu luôn luôn rất tự cao, có thể lọt vào mắt của Vệ thái hậu chẳng có bao nhiêu người. Cho dù Vệ thái hậu được gả cho Trấn Nam Vương phủ, gả cho Phượng Cảnh Nam, nhưng nếu nói thật lòng thì Vệ thái hậu cũng không coi trọng thủ đoạn xử lý sự vụ của Phượng Cảnh Nam.

    Thật lâu trước kia chỉ có một người nam nhân có thể lọt vào mắt của Vệ thái hậu.

    Lý trí gần như nguội lạnh, Vệ thái hậu cơ hồ cho rằng cuộc đời này tuyệt đối không có chuyện ghen tuông ngây thơ như vậy.

    Nhưng khi Vệ thái hậu nhìn thấy trên cổ của Nguyễn Hồng Phi quấn khăn quàng, sau đó lại biết đó chính là nhi tử Minh Trạm của nàng đích thân làm. Mặc dù rộng lượng như Vệ thái hậu thì cũng cảm thấy có một loại cảm xúc rất khác thường đang thản nhiên trỗi dậy.

    Hơn nữa cái tên phiền phức Nguyễn Hồng Phi này còn cố ý nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu với Vệ thái hậu, “Cũng không biết Minh Trạm đan cái này từ khi nào, bỗng nhiên lấy ra tặng cho ta, nói là lễ vật tất niên. Vệ tỷ tỷ, tỷ tỷ cũng không am hiểu nữ công gia chánh. Cái khăn quàng này của Minh Trạm cũng không đẹp cho lắm, nhưng quý là quý ở tấm lòng.”

    Vệ thái hậu lẳng lặng uống trà, lúc này nàng đã hiểu được ý đồ đến đây của Nguyễn Hồng Phi, cái tên tiểu tử này đến đây chính là muốn khoe khoang. Vệ thái hậu có thân phận gì, cho dù trong lòng ghen tị nhưng cũng không thể để người khác nhìn ra. Không chỉ không thể để người khác nhìn ra mà nàng còn phải bảo trì dáng vẻ của mình, nghĩ cách đè đầu đánh trả người ta, bèn ôn hòa đáp, “Hồng Phi, đã hơn nửa đời người mà tính tình của ngươi vẫn không hề thay đổi.” Đã hơn nửa đời người mà ngươi vẫn ấu trĩ ngây thơ như thế sao?

    “Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời mà. Ta thấy Vệ tỷ tỷ cũng chẳng hề thay đổi.” Đến tất niên, Nguyễn Hồng Phi rãnh rỗi liền chạy đến tìm Vệ thái hậu uống trà, gồm cả việc khoe tay nghề của Minh Trạm và châm chọc Vệ thái hậu.

    “Hầy, ta không thể sánh bằng ngươi.” Vệ thái hậu tạm thời lui một bước, thản nhiên nói, “Ngươi may mắn hơn ta.”

    Nguyễn Hồng Phi nhướng mày, trong lòng có cảnh giác. Quả nhiên chỉ nghe Vệ thái hậu ung dung thản nhiên nói, “Tâm tư của nhi tử đều hướng về tức phụ, mà tức phụ thì lại không biết hiếu thuận bà bà như ta.”

    Nguyễn Hồng Phi sầm mặt, ấm ức.

    Vệ thái hậu cười nhạt, thần sắc thản nhiên vui sướng.

    “Không đùa với ngươi nữa.” Nguyễn Hồng Phi khoát tay, kề sát vào Vệ thái hậu, “Ta đến đây để tặng lễ.”

    Vệ thái hậu gật đầu, ý tứ rất sáng tỏ, tặng lễ thì đem ra đi. Chẳng lẽ còn đòi Thái hậu phải chìa tay xin ngươi hay sao?

    “Nhắm mắt lại.” Nguyễn Hồng Phi rất biết cách lấy lòng nữ nhân, thảo nào có vài nữ nhân muốn sống muốn chết vì hắn, cho dù là Vệ thái hậu khi còn là thiếu nữ cũng nhịn không được mà động phàm tâm.

    “Yên tâm đi, hạ nhân đều ở bên ngoài hết rồi. Thái hậu nương nương, sẽ không có ai bảo là ngươi không trang nghiêm đâu.” Nguyễn Hồng Phi thấy Vệ thái hậu vẫn nhìn hắn, không chịu nghe lời, liền trêu ghẹo vài câu. Nữ nhân ít nhiều gì có một chút ngốc nghếch thì mới thú vị, giống như Vệ thái hậu, rõ ràng là quá mức thông minh, ngay cả giả vờ ngốc nghếch cũng không được.

    Vệ thái hậu nói, “Cái miệng của ngươi cần phải được dạy dỗ lại rồi đó.” Nói xong thì nhắm mắt lại.

    Nguyễn Hồng Phi cởi xuống chiếc khăn quàng trên cổ rồi tự tay quấn lên cổ cho Vệ thái hậu. Vệ thái hậu đã sớm mở to mắt, nhìn về phía Nguyễn Hồng Phi với ý tứ không rõ, Nguyễn Hồng Phi cười ha ha, thì thầm, “Là tiểu Minh u đan tặng cho ngươi, bị ta cướp lấy mà dùng hai ngày.”

    “Ngươi chú ý một chút.” Tuy rằng quá quen với Nguyễn Hồng Phi, nhưng dù sao Nguyễn Hồng Phi cũng là nam nhân, Nguyễn Hồng Phi quấn khăn rồi lại đem đến cho nàng, khó tránh khỏi sẽ khiến người ta nghĩ nhiều.

    “Sợ cái gì, hậu cung hiện tại là thiên hạ của ngươi, đây vốn là chuyện quang minh chính đại, chẳng lẽ chúng ta phải bắt chước làm tặc hay sao?” Nguyễn Hồng Phi không lưu tâm, “Cứ thoải mái tự nhiên mới tốt, đỡ khiến người ta nghĩ lung tung.”

    Vệ thái hậu cảm thấy vô cùng dễ chịu, nàng đã đứng ở nơi cao nhất thiên hạ, cái gì cũng có. Lễ vật nhi tử tự tay làm đương nhiên là thứ mà Vệ thái hậu trân trọng nhất. Huống chi lễ vật này lại do Nguyễn Hồng Phi đích thân đưa tặng.

    Nguyễn Hồng Phi là người vô cùng khôn khéo, đương nhiên hắn rất thích chiếc khăn quàng cổ do tiểu Minh ù tự tay đan tặng hắn. Nhưng hắn và tiểu Minh ù sống chung với nhau, có thể xem như hai tên tiện nhân Phượng gia kia không tồn tại. Bất quá Vệ thái hậu có ơn với hắn, huống chi tiểu Minh ù cũng rất có hiếu với mẫu thân. Chỉ là một chiếc khăn quàng, tiểu Minh ù đã nằm trong tay hắn, về sau muốn bao nhiêu mà chẳng được. Hiện tại có thể lấy lòng Vệ thái hậu mới là việc cấp bách.

    Ngay cả Vệ thái hậu là một nữ nhân mạnh mẽ mà cũng bị Nguyễn Hồng Phi thu phục, quả thật không thể không ngả mũ trước thủ đoạn của Nguyễn Hồng Phi. fynnz.wordpress.com

    Minh Trạm cũng không nói gì khi Nguyễn Hồng Phi đem khăn quàng tặng cho mẫu thân của hắn.

    Nam nhân mà, chỉ cần hiểu rõ tâm ý là được, không cần bận tâm đến tiểu tiết. Còn nữa, Phi Phi nhà hắn biết vun đắp quan hệ bà bà và tức phụ, hành vi tự giác này quả thật không thể tốt hơn, trong khi hắn phải dốc sức vun đắp thì mới được như thế.

    Yến tiệc trong cung vẫn chia ra làm hai phía, hậu cung do Vệ thái hậu chủ trì, Thái hoàng thái hậu đứng tên trên danh nghĩa. Còn yến hội ở tiền triều thì đương nhiên do Minh Trạm ra mặt, lúc này ngay cả sứ thần Đỗ Nhược quốc cũng được mời đến tham dự, lần này có rất nhiều người khiến người ta phải ghé mắt, tỷ như bốn vị tướng quân Tây Bắc về đế đô, tỷ như phu phụ Trầm thị.

    Trầm Chuyết Ngôn và Ngô Uyển có cùng phẩm cấp, nhưng ngô Uyển là nữ nhân.

    Từ lần trước Ngô Uyển tiến cung dự yến tiệc, Âu Dương Khác bới lông tìm vết, sau đó bị Ngô Uyển nói vài câu suýt tức chết vì nghẹn họng, cho nên triều thần cũng không dám đụng vào. Lúc này lại có thêm một vị nữ nhân khác, chính là trưởng nữ của Thượng thư Từ Tam, Từ Doanh Ngọc.

    Từ Doanh Ngọc và Ngô Uyển cũng cùng phẩm cấp, lúc trước còn có người dám trêu Ngô Uyển. Nay đến phiên Từ Doanh Ngọc, không biết là do tiền lệ của Ngô Uyển hay là do hậu thuẫn của Từ Doanh Ngọc quá mạnh, tóm lại không ai dám đưa ra lời dị nghị khi Từ Doanh Ngọc xuất hiện trong yến tiệc.

    Từ Tam đã sớm nhắc đến Tống Diêu với nữ nhi. Ở trong mắt của Từ Tam, Tống Diêu mạnh hơn Lâm Vĩnh Thường gấp trăm lần. Tống Diêu là tân quý trong triều, lại không có kẻ đứng sau chống lưng, lúc này nếu có được một mối hôn sự có lợi thì tiền đồ của Tống Diêu thật sự rất tốt. Còn nữa, luận về tướng mạo thì Tống Diêu tuyệt đối tuấn tú hơn Lâm Vĩnh Thường rất nhiều, luận về tuổi tác cũng trẻ hơn Lâm Vĩnh Thường, luận về tiền đồ thì càng không tệ hơn Lâm Vĩnh Thường.

    Có thư sinh nào được phong hầu hưởng lộc hay không?

    Tuy văn sĩ đa phần đều khinh thường võ tướng, nhưng loại cảm giác này không biết là bởi vì võ tướng quả thật thô thiển không có chung tiếng nói với quan văn hay là vì ghen tị.

    Bởi vì quan văn phải chịu khổ vài chục năm, mặc dù được tiến vào Nội các phong tướng, nhưng chỉ là nhất phẩm quan viên. Còn võ tướng lại có thể được phong hầu kiến nghiệp, quang vinh ấm no kéo dài đời đời cho con cháu.

    Từ Tam là người rất nhạy bén.

    Huống chi diện mạo của Tống Diêu có thể sánh bằng Phan An, hơn hẳn Tống Ngọc, dáng người thì càng không cần phải nói, lưng ong tay vượn, tuất tú uy nghi.

    Xét thấy nữ nhi có vài phần cố chấp đối với họ Lâm, hắn cân nhắc, với tướng mạo như vậy của Tống Diêu, nữ nhi liếc mắt một cái thì nhất định sẽ động lòng. Lại không ngờ Từ Doanh Ngọc liếc mắt một cái thì không muốn nhìn lại lần thứ hai.

    Sau này Từ Tam hỏi lại nguyên nhân, Từ Doanh Ngọc nói, “Nữ nhi nhìn Tống tướng quân một lần thì liền tự ti cả đời này không muốn soi gương, nam nhân mỹ mạo như vậy thì làm sao có thể sống qua ngày cơ chứ?”

    Từ Tam vô cùng hối hận.

    Đương nhiên chuyện này nói sau, tạm thời không nhắc đến.

    Yến tiệc lần này cho phép quan viên từ ngũ phẩm trở lên có thể tham gia.

    Như Tống Châu Ngọc và Phương Thận Hành cũng có một chỗ ở Thiên
    điện, Tống Châu Ngọc nhìn chằm chằm một một vị võ quan trẻ tuổi ở trong
    điện.

    Từ lần trước sau khi xảy ra vụ án Phương gia, Phương Thận Hành
    và Tống Châu Ngọc liền trở nên tâm đầu ý hợp. Thấy Tống Châu Ngọc cứ
    nhìn chằm chằm một người, Phương Thận Hành cũng liếc mắt xem vài lần,
    hắn cũng biết người này, chính là tướng quân Liêu Đông: Phương Tiệm
    Đông, trưởng tử của Phương Kế Vinh.

    Phương Tiệm Đông là tướng quân Liêu Đông, đây là lần đầu tiên
    Minh Trạm gặp hắn, hỏi thăm nhân khẩu nhà hắn thì hắn chính là nhi tử
    duy nhất. Nay mới từ Tây Bắc trở về, Phương Kế Vinh chính là tâm điểm
    của đế đô.

    “Sao vậy? Người ta là nam nhân, ngươi nhìn chằm chằm làm cái gì?” Phương Thận Hành thấp giọng hỏi.

    “Không có gì.” Tống Châu Ngọc không chịu nói, dời mắt, tiếp tục
    dùng bữa. Tuy rằng đại đa số mọi người thật sự không có gì hứng thú đối
    với ngự thiện của yến tiệc, bọn họ chỉ ăn cho có, bởi vì có thể đến tham dự ngự yến thì đã chứng tỏ bản thân mình. Bất quá Tống Châu Ngọc hiển
    nhiên không được liệt trong dạng này. Chức quan của Tống Châu Ngọc thấp, hắn cũng không biết luồn cúi, thỉnh thoảng vô duyên vô cớ sẽ tham tấu
    vài quyển tấu chương. Mà người này là thiết diện vô tư, cho dù lúc trước là đồng liêu có giao tình rất tốt với hắn, nhưng nếu ngươi phạm phải
    lỗi gì thì Tống Châu Ngọc sẽ không hề khoan dung mà lập tức thượng tấu.

    Vì vậy tuy Vương Duệ An thích Tống Châu Ngọc nhưng quan hệ giao tế của Tống Châu Ngọc ở Ngự sử thai hoàn toàn rất tệ.

    Bất quá hiện tại Tống Châu Ngọc cũng không cô đơn. Từ lần trước
    hắn vì Phương Thận Hành mà ra mặt, Phương Thận Hành tri ân báo đáp, đi
    lại thân cận với Tống Châu Ngọc, coi như Tống Châu Ngọc cũng có bằng
    hữu.

    Tống Châu Ngọc tập trung nếm ngự thiện tinh mỹ, cho dù thức ăn
    trên bàn tiệc của bọn họ không thể nào sánh bằng trên bàn của Hoàng
    thượng. Nhưng đối với Tống gia thì đây đã là trân quý hiếm có rồi.

    Tống Châu Ngọc ăn một mình chưa đủ, hắn còn mang theo một cái
    túi nhỏ, lặng lẽ bỏ các món trái cây điểm tâm vào túi, chuẩn bị trong
    chốc lát mang về nhà để lão bà và lão nương cùng thưởng thức.

    Phương Thận Hành nhìn thấy, khóe môi giật giật, nhỏ giọng nhắc nhở Tống Châu Ngọc, “Tống huynh, như vậy không tốt đâu.”

    “Sợ cái gì, vốn là cho người ta ăn mà.” Tống Châu Ngọc vô cùng
    nhanh tay lẹ chân, điểm tâm trên bàn bị hắn lấy hết hai phần ba, sau đó
    giả vờ thản nhiên tiếp tục ăn những món nóng hổi, uống ly rượu ấm áp,
    trong lòng còn cảm thấy rất đáng tiếc: Thức ăn ngon như vậy, nếu biết
    sớm thì đã mang theo một cái hủ to rồi.

    Phương Thận Hành thật sự hết chỗ nói.

    Minh Trạm không ngờ trong bữa tiệc đêm ba mươi mà mình phải làm quan tòa phán xét.

    Tống Châu Ngọc bị đồng liêu Hàn Chí Viễn tóm được, bảo rằng hắn trộm điểm tâm trong cung, giấu ở sau góc tường.

    Tuy rằng động tác của Tống Châu Ngọc rất nhanh, nhưng nơi này có rất nhiều người, đương nhiên có người tinh mắt nhìn thấy động tác của
    Tống Châu Ngọc. Hơn nữa người này lại có thù oán với Tống Châu Ngọc.

    Lúc trước Tống Châu Ngọc thiết diện vô tư đến mức ngay cả đồng
    liêu mà hắn cũng không nể mặt, ca ca của Hàn Chí Viễn là Hàn Chí Thâm bị Tống Châu Ngọc thiết diện vô tư tham tấu mà phải trở về quê nhà. Bởi vì mọi người đều ở Thiên điện, vì vậy cũng không cần phải khẩn trương như
    khi dùng bữa ở chính điện ngự tiền, thường xuyên phải đề phòng Hoàng
    thượng hỏi chuyện, ngược lại ở nơi này lại rất tự tại.

    Khi Tống Châu Ngọc nhìn người khác thì cũng có người đang theo dõi hắn.

    Hàn Chí Viễn ghét nhất cái loại to mồm như Tống Châu Ngọc, lại là kẻ có thù oán với hắn.

    Tống Châu Ngọc và Hàn Chí Viễn thực chất là đồng hương, ban đầu
    vốn rất thân cận. Hàn Chí Viễn cho rằng sở dĩ Tống Châu Ngọc ra tay với
    ca ca của hắn hoàn toàn là vì Tống Châu Ngọc ganh ghét Hàn gia có bạc.
    fynnz.wordpress.com

    Huynh đệ hai người vốn xuất thân từ một gia đình địa chủ, trong nhà có ruộng đồng phì nhiêu, thật sự rất dư dả.

    Hàn Chí Viễn thấy Tống Châu Ngọc trộm điểm tâm trong Thiên điện, nhất thời ánh mắt liền sáng rực, lập tức náo loạn ngay đương trường,
    quấy nhiễu đến ngự tiền.

    Tống Châu Ngọc tỏ ra rất có lý, ngẩng đầu ưỡn ngực, ba hoa một
    trận, không hề biết xấu hổ, “Thần có thể được tham dự cung yến thật sự
    là tổ tiên đã tích đức cho thần. Chẳng qua trong nhà thần có lão mẫu
    chưa từng nếm thử ngự yến. Thần muốn mang về mấy miếng điểm tâm cho lão
    mẫu để lão mẫu cũng được gột rửa bằng ân đức của bệ hạ.”

    Hàn Chí Viễn mặc kệ, mắng Tống Châu Ngọc, “Trộm thì cứ nói là
    trộm, đồng liêu đến tham dự yến tiệc rất nhiều, nếu ai cũng như ngươi
    đều mang trở về thì đợi đến sáng mai ngay cả hai chiếc bình đồng ở Chiêu Đức điện cũng không biết ở nơi nào.”

    Tống Châu Ngọc không thừa nhận, bèn biện bạch, “Thần chỉ lấy
    điểm tâm trên bàn của mình, thần ngồi ở đây, dùng ngự yến này, chính là
    do bệ hạ ban thưởng cho thần. Thần ăn không hết, lấy một ít về nhà thì
    có gì mà không thể? Còn nữa, thần nghĩ, điểm tâm còn thừa sau yến tiệc,
    trong cung sử dụng không hết, nếu vứt bỏ thì khó tránh khỏi lãng phí.
    Không bằng đem đi cứu tế dân bị nạn bên ngoài, xem như thánh ân của bệ
    hạ.”

    “Vậy chẳng phải là ngươi sẽ mang hết về nhà của mình hay sao,
    trong điện nhiều điểm tâm như vậy, đủ cho ngươi ăn hết nửa năm.” Thật
    vất vả mới bắt được cơ hội này, Hàn Chí Viễn tuyệt đối không dễ dàng tha cho Tống Châu Ngọc.

    Tống Châu Ngọc cao giọng, “Bệ hạ thưởng cho thần, thần có thể tự xử trí phần mình! Bệ hạ thưởng cho dân bị nạn, thần tuyệt đối sẽ không
    động vào một phần nào! Tuy nhà thần nghèo, nhưng lúc trước thần đã chủ
    trì việc cứu tế đế đô, có bệ hạ minh giám, nếu thần mang về nhà một hạt
    gạo thì thiên lôi giáng xuống đánh chết thần không có chỗ chôn!”

    Hàn Chí Viễn nói, “Ta chờ đến ngày thượng thiên báo ứng ngươi.”

    “Sợ ngươi nhắm mắt cũng đợi không được, khiến cho Hàn đại nhân
    thất vọng rồi.” Tống Châu Ngọc cũng tức giận, vốn chỉ định lấy vài món
    điểm tâm mang về nhà thế nhưng lại bị vạch trần tố cáo.

    Hai người đều là Ngự sử, miệng mồm không tệ, ngươi một lời ta
    một câu, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống đối phương. Không đợi Minh
    Trạm lên tiếng, Vương Duệ An nhảy ra, trách mắng, “Tất niên mà các ngươi chẳng có quy củ gì cả!” Thiên lôi giáng xuống đánh chết không có chỗ
    chôn, câu này mà cũng nói được, các ngươi muốn bệ hạ chán ghét hay sao?

    Minh Trạm cười ha ha, không để tâm, thấy Ngự sử cãi nhau còn
    hứng thú hơn mấy màn ca múa vô vị. Bất quá cứ tiếp tục cãi nhau như thế
    thì e rằng hai tên tiểu Ngự sử này sẽ diễn hết màn kịch, Minh Trạm mỉm
    cười liếc nhìn Vương Duệ An một cái, cười đến khi Vương đại nhân đỏ mặt
    thì Minh Trạm mới nói, “Vương khanh, xem ra người ở Ngự sử thai thật sự
    thiết diện vô tư.”

    “Bệ hạ quá khen.” Bọn họ vốn không hợp nhau.

    “Chỉ là mấy miếng điểm tâm. Hàn Chí Viễn, ngươi luôn đặt lợi ích của trẫm ở trong lòng, không tệ không tệ.” Minh Trạm vừa dứt lời thì
    Hàn Chí Viễn tự cho là đã lấy được lòng đế vương, kính cẩn tạ ơn, chứ
    c̣n ǵ nữa, bệ hạ làm sao có thể chấp nhận hành vi xấu hổ mất mặt của
    Tống Châu Ngọc cho được, nhất định sẽ trừng phạt không tha.

    Nào ngờ Minh Trạm lại chuyển lời, nói một cách ba phải, “Tống
    Châu Ngọc, bàn tiệc mà ngươi ngồi, tất cả những thứ trên đó quả thật là
    trẫm thưởng, muốn mang về thì cứ mang về đi. Ừm, mà vừa rồi Tống Châu
    Ngọc nói cũng có lý, những thứ còn thừa lại ở yến tiệc sẽ do Tống Châu
    Ngọc chủ quản xử lý, Hàn Chí Viễn, ngươi cùng với hắn giải quyết. Trẫm
    thưởng những món này cho dân bị nạn, đừng lãng phí thức ăn trong cung.”

    Tống Châu Ngọc và Hàn Chí Viễn bất chấp hai bên có ân oán, Hoàng thượng hạ chỉ thì đương nhiên phải ngoan ngoãn lĩnh chỉ. Minh Trạm nói, “Hà Ngọc, phân phó Ngự thiện phòng, trong chốc lát chuẩn bị hai hộp
    điểm tâm thưởng cho Tống Châu Ngọc và Hàn Chí Viễn, chớ quên đó.”

    Hà Ngọc lĩnh mệnh.

    Minh Trạm nhìn Vương Duệ An rồi nhếch khóe môi cười cười, “Đúng
    rồi, bảo bọn họ làm một hộp to thưởng cho Vương đại nhân. Hai vị Ngự sử
    hết lòng suy nghĩ vì nước vì trẫm như vậy, đây đều là công lao dạy dỗ
    của Vương khanh.”

    “Thần tuyệt đối không dám nhận lời tán thưởng này.” Không biết
    vì sao Vương Duệ An cứ cảm giác nụ cười của Minh Trạm mang theo vài phần thâm ý, giống như đang trào phúng hắn. Bất quá trong lời nói của bệ hạ
    thật sự không có khuyết điểm để đâm chọt, hắn chỉ đành ngoan ngoãn tạ
    ơn.

    Minh Trạm xử lý xong vụ mâu thuẫn nội bộ của nhị vị Ngự sử, châm chọc Vương Duệ An một hồi, rồi tiếp tục cùng triều thần nói chuyện.

    Hắn đặc biệt hỏi thăm Thiện Kỳ Hầu, “Thiện Kỳ đường bá đã quen ở Hoài Dương, cảm thấy tất niên ở đế đô có quen hay không?”

    “Thiên tử đế đô khí phách, thần may mắn phụng dưỡng bên cạnh bệ
    hạ, vô cùng vinh quang, ở Hoài Dương không thể sánh bằng.” Thiện Kỳ Hầu
    cung kính đáp. Từ khi Lâm Giang Hầu bị đoạt tước thì Thiện Kỳ Hầu, Cẩm Y Hầu và Tiêu Dao Hầu đều tự giác cẩn thận hơn rất nhiều.

    Minh Trạm gật đầu, cười nói, “Vậy là tốt rồi, trẫm sợ vài vị
    đường bá đường thúc ở không quen. Nếu các ngươi thoải mái thì trẫm cũng
    an tâm.”

    “Thưởng cho Thiện Kỳ Hầu một ly ngự tửu.” Minh Trạm phân phó.

    Thiện Kỳ Hầu đứng dậy tạ ơn.

    Minh Liêm bỗng nhiên nói, “Bệ hạ, tôn thất chúng ta không nhiều
    nhân khẩu. Như thần, như Thiện Kỳ đường bá ở đế đô có thể hưởng thụ ngự
    tửu. Nếu các thúc bá nào ở xa thì không thể hưởng thụ những điều này,
    rốt cục cũng không hay cho lắm. Thần nghĩ, không bằng bệ hạ đem hảo tửu
    ban cho các tôn thất thúc bá ở khắp nơi, xem như thánh ân của bệ hạ.”

    Minh Trạm mỉm cười, “Lời này của tam ca rất hợp với ý của trẫm.
    Khai Tuấn, hôm nay đã muộn, đợi ngày mai ngươi tiến cung nghĩ ra chỉ dụ
    rồi trẫm phái ngươi ra roi thúc ngựa đem tặng lễ.”

    Tuy Trịnh Khai Tuấn chỉ là thị đọc học sĩ hàng ngũ phẩm nhưng
    cũng là tâm phúc bên cạnh Minh Trạm, hơn nữa phụ mẫu đều là nhân vật
    nhất lưu, vì vậy ngũ phẩm quan viên như Trịnh Khai Tuấn lại có một ghế ở ngay chính điện.

    Đương nhiên nói cho thỏa đáng thì sẽ thế này: Hiện tại ngộ nhỡ
    Hoàng đế bệ hạ muốn nghĩ ra chỉ dụ gì đó cũng có thể thuận tiện sử dụng
    hắn.

    Chẳng phải hiện tại đang cần đến hắn hay sao.

    Trịnh Khai Tuấn lĩnh chỉ.

    Tiền triều có náo nhiệt của tiền triều, hậu cung có náo nhiệt của hậu cung.

    Tuy rằng Vệ thái hậu bản tính lãnh đạm, bất quá chủ trì yến hội
    thì tuyệt đối không thành vấn đề. Không cần Vệ thái hậu nói bất cứ đề
    tài thú vị gì thì cũng sẽ có người tự động đến lấy lòng.

    Đám Công chúa thì không cần phải bàn, Minh Diễm dẫn đầu, mà Minh Diễm còn mang theo tất cả người thân của mình, một đám đầu củ cải, gồm
    cả trưởng tử Vệ Đàn Túc của Vĩnh Ninh Hầu và vài vị tiểu hoàng tôn, cả
    đám đều do nhũ mẫu trông coi, để bọn họ ở bên trong đùa giỡn.

    Bên ngoài, các Công chúa và các cáo mệnh phu nhân đều đang cố gắng lấy lòng Vệ thái hậu.

    Vệ thái hậu là người lý trí lại tự cao, rất biết cách bảo dưỡng
    dung nhan, khi trang điểm thì càng thêm trẻ tuổi. Hơn nữa hôm nay là
    giao thừa, trên tóc của Vệ thái hậu cài trâm song hỉ song phượng, trên
    đầu phượng có một hàng trân châu nhỏ màu trắng sữa, bên dưới cùng là một viên ngọc lớn với kích thước bằng trái long nhãn dừng ở bên vai, vinh
    hoa phú quý, lấp lánh rực rỡ.

    Thục Viện đại công chúa lấy lòng nói, “Nương nương trang điểm
    thế này thật tuyệt, ngài xem ra chẳng lớn hơn Thục Nghi muội muội bao
    nhiêu tuổi cả.”

    Vệ thái hậu cười nói, “Là đám nha đầu khéo tay thôi.”

    “Nếu không phải nương nương ung dung quý phái thì cho dù có khéo tay thế nào cũng không thể được như vậy.” Thục Viện đại công chúa cười
    nói.

    Vệ thái hậu cười cười, ngược lại hỏi Thục Ngọc đại công chúa,
    “Hài tử có khỏe không? Đợi lớn hơn một chút thì bế vào cung cho ta xem.” Trong tháng mười một Thục Ngọc đại công chúa sinh hạ một nhi tử.

    “Dạ.” Phu phụ Thục Ngọc đại công chúa rất có hảo cảm đối với
    dòng họ của Minh Trạm, nếu không phải Minh Trạm ra tay tương trợ, hủy bỏ chế độ tuyên triệu phủ Công chúa thì e rằng hiện tại Thục Ngọc đại công chúa vẫn chưa thể mang thai lân nhi, bất quá nhờ sự kiện đạo sĩ lúc
    trước, may mà Phò mã quyết đoán khuyên Thục Ngọc đại công chúa ở nhà
    dưỡng thai, bằng không hiện tại hơn nửa phần bất mãn mà triều thần dành
    cho Phương Thận hành sẽ chuyển sang Thục Ngọc đại công chúa. Dù sao
    chuyện đạo sĩ luyện đan là do Thục Ngọc đại công chúa mở lời ở trước mặt của Minh Trạm.

    Thục Ngọc đại công chúa cũng không dám nói lung tung, chỉ nhẹ
    nhàng mở miệng, “Nay mỗi ngày ăn ngủ, ngủ ăn, cũng không thích khóc
    nháo, các nhũ mẫu đều nói rất hiếm gặp những hài tử ngoan như vậy.”
    Trong lời nói bất giác mang theo một chút khoe khoang và yêu thương đối
    với nhi tử, tựa hồ hài tử của mình nhất định hơn kẻ khác.

    Vệ thái hậu cười nói, “Như vậy thì tốt. Hài tử mới hơn một
    tháng, không ăn thì lăn ra ngủ. Thục Hiền, nghe nói ngươi cũng có hỉ sự
    đúng không?”

    Sắc mặt của Thục Hiền đại công chúa chợt ửng hồng, cũng không
    biết có phải pháp thuật của thần tiên đạo trưởng linh nghiệm hay không,
    nàng và Phò mã thành thân vài năm, hiện tại rốt cục đã được như mong
    muốn. Vệ thái hậu ôn hòa nói, “Phải chú ý thân mình.”

    Thục Hiền đại công chúa nói, “Tạ nương nương quan tâm, nay Thái y cho thuốc dưỡng thai, ngày ngày đều phải uống.”

    “Như vậy thì tốt.” Vệ thái hậu quay sang nói với Minh Nhã, “Hôm nay bận quá, rãnh rỗi thì dẫn Thiên Gia tiến cung.”

    Lại bỗng nhiên nhớ đến cái gì đó, bèn hỏi Thục Viện đại công chúa, “Phò mã đối với ngươi có tốt không, Thục Viện?”

    Thục Viện đại công chúa thấy Vệ thái hậu hỏi qua đám con cái của chư vị Công chúa, trong lòng cảm thấy có một chút không được tự nhiên.
    Trong các tỷ muội thì nàng còn lớn hơn cả Minh Diễm, nhưng vẫn chưa có
    hài tử của riêng mình. Thục Viện đại công chúa đang đau lòng thì Vệ thái hậu đột nhiên hỏi về Phò mã, Thục Viện đại công chúa không hiểu ý tứ
    của Vệ thái hậu, cũng không dám trì hoãn, vội vàng trả lời, “Phò mã vẫn
    tốt ạ.”

    “Ừm, vậy thì ngươi phải nắm chặt thời cơ. Đại Phò mã là trưởng
    tử Nam Phong Bá phủ, ngươi là huyết mạch hoàng thất, Nam Phong Bá phủ
    nhất định hy vọng ngươi sớm có hài tử mang huyết mạch hoàng thất.” Vệ
    thái hậu mỉm cười dặn dò một câu.

    Thục Viện đại công chúa cảm thấy đắng nghét cổ họng, vội vàng cảm kích dạ thưa.

    Minh Diễm chỉ xem như chưa nhìn thấy thần sắc của Thục Viện đại
    công chúa, cười nói, “À, Minh Kỳ cũng sắp sinh! Nữ nhi có gửi thư qua
    lại với Minh Kỳ, có lẽ qua tất niên mấy ngày thì sẽ lâm bồn.”

    Vệ thái hậu tỏ ra một chút thân thiết, “Đúng rồi. Ta tính thì vài ngày nữa sẽ có tin.”

    “Minh Kỳ luôn luôn suôn sẻ trong mọi chuyện, mẫu thân không cần lo lắng.”

    “Hy vọng như thế.”

    Đợi yến hội chấm dứt, khi Thục Viện đại công chúa hồi cung thì
    phát hiện có một nữ nhân mặc y phục hoàng cung đứng bên ngoài xe ngựa.

    Thục Viện đại công chúa đến gần, nàng kia cúi người hành lễ, cần cổ hơi cúi xuống, lộ ra một khúc trắng noãn nơi cổ áo. Nàng kia mở
    miệng, giọng nói êm tai tựa như dòng nước thanh mát, “Nô tỳ là Dao Thủy, vốn là nữ quan lục phẩm của Thọ An cung, bái kiến đại Công chúa điện
    hạ.”

    Vừa nghe là người của Thọ An cung thì Thục Viện đại công chúa
    vội vàng lấy lại tinh thần, cười nói, “Vì sao nữ quan lại đến đây, Thái
    hậu có chuyện gì cần phân phó ư?”

    Dao Thủy cung kính bẩm, “Thái hậu nương nương phân phó, đại Công chúa điện hạ thích tay nghề chải đầu của nô tỳ, vì vậy Thái hậu nương
    nương phân phó nô tỳ đến hầu hạ bên cạnh đại Công chúa và Phò mã. Nô tỳ
    phụng lệnh Thái hậu, ở nơi này chờ điện hạ.”

    Sắc mặt của Thục Viện đại công chúa cứng đờ, tâm tư trầm xuống
    đáy cốc. Kinh ngạc, cũng không biết nên dùng ngôn ngữ gì để diễn tả. Vẫn là thị nữ Tố Như nhẹ nhàng nhéo tay đại Công chúa một cái thì Thục Viện đại công chúa mới lấy lại tinh thần, miễn cưỡng cười nói, “Như vậy à,
    Tố Như, ngươi và Dao Thủy ngồi ở xe ngựa phía sau đi. Trời lạnh như thế, làm sao có thể đứng ở bên ngoài. Nếu bị phong hàn, nữ quan là người của Thái hậu, chẳng phải là đắc tội hay sao?”

    Dao Thủy nhẹ nhàng nói, “Thái hậu nương nương phân phó, nếu đã
    ban nô tỳ cho điện hạ thì đứng hầu bên ngoài chính là bổn phận của nô
    tỳ.”

    Thục Viện đại công chúa nghe Dao Thủy trái một câu Thái hậu
    nương nương, phải một câu nô tỳ, lại một câu điện hạ, trong lòng phiền
    muốn chết, vung tay lên, cực lực kiềm chế rồi nói, “Được rồi, biết ngươi giữ quy củ. Theo ta hồi phủ đi.”

    Cùng Tố Như hầu hạ Thục Viện đại công chúa lên xe ngựa, Dao Thủy và Tố Như đi ra phía sau xe mà ngồi. Vốn là Tố Như và nhũ mẫu của Thục
    Viện đại công chúa Trịnh thị ngồi chung, nay Dao Thủy lại chen vào,
    trong xe hơi chật. Trịnh ma ma sớm nghe thấy lời của Dao Thủy, bèn cười
    nói, “Các ngươi là tiểu cô nương, giống như liễu yếu đào tơ, không thể
    chịu nổi phong sương. Hầy, xe này lại chật hẹp. Tố Như, ngươi và Dao
    Thủy cô nương ngồi đi, ta đi ra ngoài cũng không sao.”

    Dao Thủy nhẹ nhàng nói một cách yếu ớt, “Ma ma từng tuổi này,
    chẳng phải càng không chịu được phong sương hay sao, đương nhiên là Dao
    Thủy đi ra ngoài.”

    “Như vậy sao được? Cô nương là nữ quan của Thái hậu nương nương mà? Không ổn không ổn.”

    Dao Thủy nói, “Nếu Dao Thủy đã đến phủ Công chúa thì cũng như ma ma thôi. Về sau còn phải nhờ ma ma nói giúp, còn nữa, Thái hậu nương
    nương ban chỉ, Dao Thủy vẫn chưa thu thập kịp xiêm y, ngày mai xiêm y
    chắc chắn đưa đến. Nếu ngày mai có người trong cung đến mà biết Dao Thủy kiêu ngạo ở quý phủ của Công chúa điện hạ, để Thái hậu nương nương biết thì nhất định sẽ không vui. Ma ma xem như thương Dao Thủy đi, Dao Thủy
    đi ra ngoài ngồi cùng xa phu cũng không sao.” fynnz.wordpress.com

    Dao Thủy là người của Vệ thái hậu, đương nhiên Trịnh ma ma không thể thật sự để nàng ngồi bên ngoài hứng gió, bất quá chỉ muốn ra oai
    phủ đầu với nàng mà thôi. Lại không ngờ nha đầu này khó chơi như vậy, mở miệng liền nói một câu nhẹ nhàng nhưng mang theo cứng rắn, Trịnh ma ma
    thấy Dao Thủy quả thật muốn đi xuống bèn vội vàng nháy mắt với Tố Như.

    Tố Như bèn kéo tay Dao Thủy lại, cười nói, “Hai người chúng ta
    cùng ngồi một bên, để Trịnh ma ma ngồi bên kia cho rộng rãi. Huống chi
    mùa đông khắc nghiệt, mọi người cùng ngồi chung cho ấm áp.”

    Dao Thủy đưa ánh mắt đẹp nhìn về phía Trịnh ma ma, bộ dáng tựa như con nai ngơ ngác.

    Trịnh ma ma trong lòng mắng to hồ ly tinh, mặt ngoài vẫn phải cười nói, “Ngồi chung đi, như vậy mới thân cận.”

    “Vậy nghe theo lời ma ma.”

    Yến hội chấm dứt, Vệ thái hậu đích thân đưa Thái hoàng thái hậu
    quay về Từ Ninh cung, trên đường còn cười nói, “Mẫu hậu, nay Thục Viện
    các nàng đã lớn, càng ngày càng nói chuyện vòng vo. Coi trọng thị nữ
    chải đầu của ta, liên tiếp khen thị nữ khéo tay. Khen đến mức ta chỉ
    đành tặng thị nữ của mình cho nàng ta.”

    Thái hoàng thái hậu xưa nay suy nghĩ đơn giản, cười ha ha, còn
    nói giúp Thục Viện đại công chúa, “Các nàng muốn thân cận với ngươi ấy
    mà.”

    “Ta cũng nghĩ thế.” Vệ thái hậu ôn hòa nói, “Từ nhỏ ta đã thích
    nữ nhi dịu dàng, các nàng xem ta giống như mẫu thân của mình, ta cũng
    xem các nàng như Minh Diễm và Minh Nhã.”

    “Ngươi như vậy là rất tốt.” Thái hoàng thái hậu vỗ vỗ tay của Vệ thái hậu, tính tình hai người rất khác biệt. Thái hoàng thái hậu có chỉ số thông minh hữu hạn, nhưng cũng phải thừa nhận Vệ thái hậu là người
    rộng lượng, bằng không Ngụy trắc phi cũng không thể sinh hạ ba nam một
    nữ.

    Nay thấy Vệ thái hậu đặc biệt thân cận với đám người Thục Viện thì Thái hoàng thái hậu không có gì phải bất an.

    Về phần Thục Viện đại công chúa sẽ làm gì tiếp theo thì Vệ thái hậu có chút mong đợi.

    Kỳ thật hôm nay không chỉ một mình Thục Viện đại công chúa gặp
    chuyện khó xử, Trầm Chuyết Ngôn và Ngô Uyển khi xuất cung cũng gặp phải
    phu thê Tiêu Dao Hầu.

    Phu nhân của Tiêu Dao Hầu vốn là muội muội của Vĩnh Khang Công, theo huyết thống thì chính là cô cô của Trầm Chuyết Ngôn.

    Mặc dù Lý Hữu đứng ra tổ chức tang sự cho Vĩnh Khang Công, Trầm
    Chuyết Ngôn không hề lộ mặt, mà người ta họ Trầm, cũng hoàn toàn không
    có ý sửa thành họ Lý, bất quá phu phụ Tiêu Dao Hầu hiển nhiên vẫn tỏ ra
    đặc biệt thân thiện với phu phụ Trầm Chuyết Ngôn.

    Hai phu phụ đụng mặt nhau, Tiêu Dao Hầu phu nhân cũng không dám
    lấy danh cô cô, chỉ thân thiết hỏi thăm Trầm Chuyết Ngôn một câu, “Mọi
    việc vẫn suôn sẻ chứ? Hiện tại trời lạnh, xuất môn nhớ mang thêm xiêm
    y.”

    Trầm Chuyết Ngôn biết Tiêu Dao Hầu phu nhân vốn là muội muội của Vĩnh Khang Công, là cô ruột của hắn. Bất quá hắn và Tiêu Dao Hầu phu
    nhân chưa từng gặp mặt.

    Cũng may Trầm Chuyết Ngôn nhận ra tiêu Dao Hầu, lại nhìn thấy vị nữ nhân đã ngoài tứ tuần, còn đứng bên cạnh Tiêu Dao Hầu thì Trầm
    Chuyết Ngôn liền hiểu rõ. Chẳng qua Trầm Chuyết Ngôn thật sự không giỏi
    giao tiếp với người của Lý gia, vội vàng nói, “Đa tạ, ta xin cáo từ.”
    Dẫn theo Ngô Uyển rời đi mà như đang trốn chạy.

    Kỳ thật Ngô Uyển rất muốn bật cười, bất quá nàng phải cố gắng nhịn xuống.

    Lên xe ngựa, Trầm Chuyết Ngôn vỗ ngực, vừa thở gấp vừa nói, “Thật sự là khó lường.”

    “Sợ bà ta làm cái gì, bà ta có lỗi với chúng ta. Nên chạy phải
    là bà ta chạy mới đúng.” Ngô Uyển nhẹ nhàng thở hổn hển, phân phó xa phu về nhà.

    Ngô Uyển có ngân lượng, bất quá cũng không phô trương, xe ngựa
    của nàng không có gì nổi bật, kỳ thật chỉ dùng loại gỗ mun thượng hạng,
    bên trong lót đệm bằng da, khe hở ở bốn góc được che lại cẩn thận để
    chắn gió lạnh bên ngoài.

    Trầm Chuyết Ngôn cầm tay thê tử rồi nhẹ nhàng nói, “Gặp lại
    không bằng không gặp. Tuy rằng Vĩnh Khang Công có lỗi với ta và mẫu
    thân, nhưng dù sao thì ông ấy cũng đã qua đời. Ta không muốn ghi hận
    những người khác của Lý gia, cũng không muốn tới lui với bọn họ, chỉ
    muốn coi như là người xa lạ mà thôi.”

    Ngô Uyển gật đầu.

    Thuộc truyện: Hoàng Đế Nan Vi