Home Đam Mỹ Hoàng Đế Nan Vi – Chương 181

    Hoàng Đế Nan Vi – Chương 181

    Thuộc truyện: Hoàng Đế Nan Vi

    Nếu là chuyện nhà người khác thì Vệ Dĩnh Gia chỉ xem như trò cười. Đương nhiên nếu là chuyện của người khác thì Vệ phu nhân cũng không thể sáng sớm liền gọi trượng phu thức dậy từ trên giường của tình nhân như vậy.

    Lão Vĩnh Ninh Hầu từng tuổi này, nếu biết tin, lỡ tức giận đến ngạt thở thì làm sao đây. Vệ phu nhân đành phải sai người giấu lão Vĩnh Ninh Hầu, đồng thời cho hạ nhân đi tìm Vệ Dĩnh Gia về phủ thương lượng.

    Vệ thị là tỷ tỷ của Vệ Dĩnh Gia, Vệ Dĩnh Gia đương nhiên không thể bỏ mặc không để ý. Tuy rằng không phải cùng mẫu, nhưng cũng là thân nhân. Tỷ tỷ nhà mình xảy ra chuyện như vậy mà lại thờ ơ lạnh nhạt thì về sau nữ nhi nhà Vệ gia không cần phải gả cho người khác, bằng không cho dù có gả đi thì cũng bị người ta khi dễ mà thôi.

    Vệ Dĩnh Gia dẫn theo lão bà đến phủ Trung Nghĩa Hầu, Vệ phu nhân là một nữ nhân hào phóng trầm ổn, xuất thân không cao, phụ thân chỉ là Hàn lâm ngũ phẩm. Cũng không có cách nào, năm đó khi Vệ Dĩnh Gia đến tuổi thành thân, những gia đình môn đăng hộ đối không muốn làm thông gia với Vĩnh Ninh Hầu phủ, Vĩnh Ninh Hầu phủ đành phải hạ xuống cấp bậc. Bất quá chuyện gì cũng có lợi và hại, xuất thân của Vệ phu nhân bình thường, nhưng lão Vĩnh Ninh Hầu chỉ có một nhi tử, tuyệt đối không tùy tiện để nhi tử thú nữ nhân vào phủ.

    Nay đã có thể nhìn ra ưu điểm của Vệ phu nhân, đối với chuyện Vệ Dĩnh Gia qua đêm ở phủ Thừa Ân Công thì Vệ phu nhân chưa từng đưa ra lời dị nghị, càng không tranh cãi ầm ĩ, gà bay chó sủa như thê tử trước kia của Ngụy Tử Nghiêu là Đỗ Như Mai. Trên cơ bản, ngoại trừ việc sinh hài tử thì Vệ phu nhân cũng chỉ xem Vệ Dĩnh Gia là đối tượng hợp tác mà thôi, dù sao trong nhà không có thị thiếp, tài sản nội trạch nằm trong tay nàng, cho nên cuộc sống của Vệ phu nhân cực kỳ vui sướng thoải mái.

    Đây cũng là lần đầu tiên Vệ phu nhân gặp phải chuyện như vậy, dọc đường đi nhịn không được mà nói với Vệ Dĩnh Gia, “Lão thái thái này cũng thật sự hồ đồ.” Tức phụ đoan trang, xuất thân đường hoàng, còn đích trưởng tôn đã từng này tuổi, cũng đã có chắt, vậy mà lại ra tay với tức phụ, thật sự là ngu xuẩn.

    “Nếu không phải người hồ đồ thì sẽ không làm ra chuyện như vậy.” Vệ Dĩnh Gia lạnh lùng nói. fynnz.wordpress.com

    Trung Nghĩa Hầu thật sự không còn mặt mũi đi gặp Vệ Dĩnh Gia, cho dù Vệ Dĩnh Gia còn nhỏ hơn nhi tử của hắn vài tuổi, trong nhà xảy ra chuyện như vậy, dù sao cũng có lỗi với Vĩnh Ninh Hầu phủ. Vệ Dĩnh Gia cũng lười nói lời khách sáo với Trung Nghĩa Hầu, chỉ nói thẳng, “Ta nghe nói lão thái thái của tỷ phu ban cho đại tỷ một bát canh tổ yến suýt nữa đã lấy mạng của đại tỷ. Nếu không phải nghe hạ nhân chạy đến báo tin thì ta cũng không dám tin chuyện này.”

    “Gia đệ, bát canh tổ yến tuy là trù tử của gia mẫu mang sang, nhưng rốt cục như thế nào thì phải đợi kiểm chứng đã. Ta dám cam đoan gia mẫu không phải hạng người này.” Trung Nghĩa Hầu nói.

    Vệ Dĩnh Gia thản nhiên đáp, “Tỷ phu làm nhi tử đương nhiên dám cam đoan như vậy. Nay đại tỷ xảy ra chuyện, ta cũng không sợ đắc tội với tỷ phu, ta sẽ nói thẳng, lời này tỷ phu dám nói nhưng ta lại không dám tin. Lúc trước vì sao đại tỷ lại dẫn Minh Lập về nhà nương gia thì trong lòng chúng ta đều biết rõ. Nay tỷ phu vừa đón đại tỷ trở về mà lại lập tức xảy ra chuyện như thế.”

    “Tỷ phu là tôn thất hầu phủ, nhà của ta cũng không phải dân chúng bình dân, xưa nay những chuyện như vậy tuyệt đối là có nguyên nhân. Tỷ phu muốn điều tra thì hãy điều tra cho rõ ràng, chớ nên dùng nô tài để gánh tội thay. Nếu kết quả là như thế thì ta sẽ không chấp nhận.” Vệ Dĩnh Gia lạnh lùng nói, “Đại tỷ gả cho tỷ phu nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao, tỷ phu thà để thị thiếp quản gia chứ không để đại tỷ nhúng tay vào nội trạch. Nay đại tỷ vừa mới tiếp nhận việc quản gia thì lập tức có người muốn ra tay hạ độc giết đại tỷ. Nếu tỷ phu không trả lại cho đại tỷ một công đạo rõ ràng thì Vệ gia chúng ta tự có cách giải quyết.”

    Đây là lần đầu tiên Trung Nghĩa Hầu bị tiểu cữu tử tìm tới nhà nói cho ra lẽ, nếu không phải thật sự đuối lý thì cho dù Vĩnh Ninh Hầu phủ quyền thế như thế nào, với tính khí cao ngạo của Trung Nghĩa Hầu, hắn sẽ không dễ dàng tha thứ cho những lời lạnh nhạt như vậy của Vệ Dĩnh Gia.

    Trung Nghĩa Hầu nghiêm mặt nói, “Đương nhiên, ta chắc chắn sẽ truy ra đầu đuôi sự việc chuyện này.” Trong mắt của hắn, việc nữ nhân tranh đoạt tình cảm, ghen tuông này nọ cũng không quan trọng, nhưng nếu hạ độc để mưu sát thì không còn là chuyện nhỏ.

    Tuy Vệ thị không được hắn yêu thích nhưng dù sao cũng là chính thê, vẫn phải có một chút thể diện.

    Bất quá Trung Nghĩa Hầu nói năng khí phách như vậy nhưng trong lòng cũng bồn chồn. Lúc trước tung tin Vệ thị và Phượng Minh Lập bất hiếu ra bên ngoài khiến Ngự sử thượng tấu cũng có một phần của lão thái thái, tuy Trung Nghĩa Hầu không chỉ đích danh là vì muốn chừa lại thể diện cho mẫu thân của mình, nhưng nay Vệ thị xảy ra chuyện này, muốn thiên vị thật sự là khó khăn.

    Trung Nghĩa Hầu vẫn phải đuổi khéo Vệ Dĩnh Gia đi trước rồi mới tính tiếp, nhẹ nhàng nói, “Gia đệ không thường đến đây, đi thăm tỷ tỷ của ngươi một lúc đi, ta thật có lỗi với nàng ấy, còn phải nhờ gia đệ thay ta nói vài lời hay.”

    Vệ Dĩnh Gia nhìn Trung Nghĩa Hầu một cái, cũng không đồng ý tiếp nhận lời của Trung Nghĩa Hầu, chỉ nói, “Có thể bắt được người đã hãm hại đại tỷ thì đại tỷ tự động sẽ hiểu được tâm ý của tỷ phu.”

    Tuổi còn trẻ mà lại khó đối phó như vậy, Trung Nghĩa Hầu mạnh miệng đáp, “Đương nhiên rồi.”

    Đối với Trung Nghĩa Hầu, sinh vật dũng mãnh nhất trên đời này cũng chỉ bằng tiểu cữu tử là cùng.

    Chuyện này xảy ra, Trung Nghĩa Hầu có điều tra như thế nào, tra tấn nô tài như thế nào thì cũng không có manh mối. Dù sao canh tổ yến là do Phương lão thái thái kêu trù tử của mình làm, có thể đi vào trù phòng đều là tâm phúc của Phương lão thái thái. Mãi cho đến khi canh tổ yến làm xong, hết thảy những người đã đụng đến nó, cũng không hề lộ ra sơ hở, hơn nữa ở trước mặt người đưa canh tổ yến, Vệ thị nếm một ngụm thì lập tức phát độc.

    Đáng lý Vệ thị không có khẩu vị gì, cũng không muốn ăn. Mà người đưa canh tổ yến là thị nữ của Phương lão thái thái Triệu ma ma, Triệu ma ma cũng cậy già lên mặt, thấy đích hệ sắp cầm quyền, lúc trước tôn tử của bà ta còn đắc tội Vệ thị, bèn cố tình giành lấy công việc của tiểu nha hoàn, tự mình đưa canh tổ yến cho Vệ thị, lại cậy già lên mặt khuyên Vệ thị vài câu, “Đây là tâm ý của lão thái thái, thái thái ăn một chút mới có tinh thần xử lý công việc. Chỉ cần thái thái vạn phúc thì chính là tạo hóa của chúng nô tài.”

    Vệ thị nghe xong lời này thì mới ăn một miếng.

    Kết quả là xảy ra chuyện như vậy.

    Vệ Dĩnh Gia đi theo Trung Nghĩa Hầu đến thăm Vệ thị, Phượng Minh Lập không đến Vạn Quyển cung mà đang ở bên cạnh Vệ thị, đôi mắt hơi sưng húp, dường như đã khóc rất nhiều. Vệ phu nhân cũng đang ở đây, Vệ phu nhân vừa thấy Trung Nghĩa Hầu và Vệ Dĩnh Gia tiến đến thì liền vội vàng đứng dậy.

    Sắc mặt của Vệ thị cực kỳ tiều tụy, hiện lên một loại xám đen âm u.

    “Đừng nói cho phụ thân biết.” Vệ thị nhẹ giọng yêu cầu.

    Vệ thị nằm trên giường, cũng không trang điểm, trông có vẻ đặc biệt già nua, vài sợi tóc bạc cũng lộ ra trong mái tóc đã được chải ngăn nắp, toàn thân giống như già thêm mười tuổi.

    Vệ Dĩnh Gia thấy bộ dạng như vậy của Vệ thị thì trong lòng cũng không thoải mái, nhẹ nhàng nói, “Đại tỷ yên tâm đi, đệ đã giấu phụ thân rồi. Đại tỷ cứ nghỉ ngơi, đừng bận tâm gì hết, đã có đệ đây.”

    Vệ thị nhẹ nhàng thở dài, “Quên đi, đừng điều tra nữa. Tra đến tra lui, rốt cục người mất mặt cũng chỉ là Hầu phủ thôi….”

    “Như vậy sao được.” Vệ Dĩnh Gia kiên trì nói, “Hôm nay không điều tra rõ ràng, như vậy sau này phải làm sao đây? Nay canh tổ yến nuốt vào trong bụng của đại tỷ, nếu ngày sau nuốt vào trong bụng của Minh Lập hay tỷ phu thì làm thế nào bây giờ?”

    “Có câu, việc xấu trong nhà không thể khoe ra, tỷ gả đến đây thì chính là người của phủ Trung Nghĩa Hầu, việc này cho dù có điều tra cũng đừng nói ra ngoài, khiến người ta chê cười.” Vệ thị xốc lại tinh thần.

    “Đệ đã biết, đại tỷ nghỉ ngơi đi.” Vệ Dĩnh Gia thấy sắc mặt của Vệ thị thật sự không tốt, sợ nhiều lời sẽ phí công, vì vậy chỉ an ủi Vệ thị vài câu thì liền đứng dậy đi ra ngoài.

    Trung Nghĩa Hầu cảm thấy có lỗi, tình cảm giữa hắn và Vệ thị chỉ bình thường, lần này Vệ thị gặp đại nạn, vậy mà vẫn suy xét rất nhiều vì hắn. Cho dù hành động này là vì lợi ích của phủ Trung Nghĩa Hầu và Phượng Minh Lập, nhưng Vệ thị nói ra như vậy thì cũng đã là hiếm thấy.

    Trung Nghĩa Hầu rất xúc động, nhớ đến lúc mới thành thân với Vệ thị, tuy bản tính của Vệ thị nóng nảy, nhưng luôn toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho hắn, chẳng biết từ khi nào phu thê vốn nên thân mật khăng khít lại trở nên xa lạ như thế?

    Tiễn bước Vệ Dĩnh Gia, Trung Nghĩa Hầu chưa kịp nuốt một ngụm nước miếng thì liền nghe thấy tôi tớ tiến đến bẩm báo, “Hầu gia, tiểu cô thái thái đến.”

    Trung Nghĩa Hầu phủ không yên tĩnh, trong khi hoàng cung lại vô cùng suôn sẻ, Minh Trạm nhàn đến phát chán, muốn tìm chút chuyện để làm.

    Cho nên mới nói, không sợ không có việc gì, chỉ sợ có chuyện tìm đến mà thôi.

    Minh Trạm tùy tiện suy nghĩ nào ngờ suy nghĩ lại trở thành một chuyện nghiêm trọng.

    Đáng lý hôn sự của Ngụy Địch và Nguyễn Gia Duệ đã sớm quyết định, hai người ở thời này đều đã là nam nữ lớn tuổi, không có đạo lý kéo dài không thành hôn. Lại không ngờ người tính không bằng trời tính, Ngụy Địch nhúng tay vào chuyện tranh chấp đích thứ của phủ Trung Nghĩa Hầu, bị Ngụy Quốc Công dùng gia pháp đánh cho một trận phải tịnh dưỡng trên giường, trong một khoảng thời gian ngắn không thể ngồi dậy, đương nhiên không có cách nào để thành thân.

    Còn nữa, việc thành thân của trưởng tử Ngụy Quốc Công là Ngụy Tiễu lại bị phủ Thiện Kỳ Hầu thối hôn.

    Nay tang lễ của Thiện Kỳ Hầu đã qua, nhưng tước vị của Thiện Kỳ Hầu phủ vẫn không có tin tức. Cũng có người ở trong triều nhắc đến, một câu của Minh Trạm liền chặn đứng tất cả, “Phụ hoàng sắp trở về, đợi phụ hoàng ban chỉ thì chẳng phải sẽ tốt hơn hay sao ”

    Thiện Kỳ Hầu phủ đành phải tiếp tục chờ đợi.

    Kỳ lạ ở chỗ chính là Thiện Kỳ Hầu phủ lại chủ động thối hôn với phủ của Kính Mẫn đại trưởng công chúa.

    Trung Nghĩa Hầu có hai muội muội, hạ nhân bẩm báo có tiểu cô thái thái đến, chính là tiểu muội Phượng Ngưng Sương của Trung Nghĩa Hầu. Vì Phương lão thái thái không nỡ gả nữ nhi đi xa, bèn chọn nữ tế gần một chút, gả cho tộc trưởng Phó gia Hồ Quảng là Phó An. Nay Phó Quý Bồi đến Quốc Tử Giám của đế đô để đọc sách chính là tam tử của Phượng Ngưng Sương, cũng là nhi tử nhỏ tuổi nhất. Vì không yên lòng nhi tử từ xa đến đế đô nên Phượng Ngưng Sương cũng đến cùng, đợi nhi tử dàn xếp ổn thỏa, ngày hôm sau Phượng Ngưng Sương sẽ cùng người nhà quay về Hồ Quảng, như thế mới có thể yên tâm.

    Chuyện Vệ thị bị hạ độc vừa xảy ra thì Phương lão thái thái cũng lâm bệnh. Phượng Ngưng Sương nghe thấy phong thanh liền quay về nương gia thăm mẫu thân.

    Trung Nghĩa Hầu tiễn bước tiểu cữu tử, nghe nói muội muội đã trở về, đương nhiên phải đến chỗ của mẫu thân thăm nom một chút. Nay Phương lão thái thái không khỏe, hơn nữa Vệ thị trúng độc liên lụy đến nhiều việc. Hạ nhân trong phủ đều thấp giọng, ngay cả đi đường cũng đều kiễng chân mà đi, sợ quấy nhiễu chủ nhân tịnh dưỡng. Trung Nghĩa Hầu vừa bước đến cửa sổ, chưa tiến vào bên trong thì liền nghe thấy giọng nói của Phượng Ngưng Sương, “Mẫu thân nghĩ quá nhiều, mẫu thân có lòng tốt hầm canh tổ yến cho đại tẩu tẩm bổ. Ai ngờ có kẻ xấu bụng bỏ gì đó vào bên trong, chuyện này có liên quan gì đến mẫu thân đâu. Còn nữa, dù sao đại tẩu cũng là người của chúng ta, chuyện này truyền ra ngoài cũng chẳng có gì tốt cho đại tẩu, cũng như chẳng có lợi gì cho Minh Lập. Sau này Minh Lập được thừa kế tước vị, thanh danh của phủ chúng ta bị hủy hoại, chẳng lẽ mẫu tử của đại tẩu không bị ảnh hưởng hay sao?”

    “Chuyện này nếu để nữ nhi nói thì cho dù có điều tra cũng không cần phải gióng trống khua chiêng, khiến mọi việc ầm ĩ như vậy, làm cho lòng người hoảng sợ.” Phượng Ngưng Sương vừa hầu hạ mẫu thân dùng dược vừa nói, “Tốt khoe xấu che, tra ra hay không thì cũng là chuyện xấu trong nhà, tốt nhất là cứ che lại vẫn hơn. Bằng không nếu lan truyền ra ngoài, e rằng Ngự sử trong triều lại làm to chuyện.”

    Phương lão thái thái đang mất tinh thần, quan hệ với tức phụ vốn đã căng thẳng, bình thường bà ta cũng lười để ý Vệ thị ăn uống cái gì, chẳng qua nhi tử nài nỉ khuyên nhủ liên tục, lại ngại Vĩnh Ninh Hầu phủ, cho nên lần này Vệ thị trở về thì Phương lão thái thái liền phái người đưa canh tổ yến đến để chủ động giảng hòa. Kết quả là xảy ra chuyện thế này. fynnz.wordpress.com

    Tuy rằng ở thời cổ đại mọi người đều chú trọng hiếu thuận, bất quá nếu chuyện bà bà hạ độc giết tức phụ truyền ra ngoài, cho dù không trị tội bà ta thì thanh danh của bà ta cũng coi như tiêu tùng.

    Hiện tại canh tổ yến là bà ta phái người đưa đến, tức phụ suýt nữa mất mạng, không nghi ngờ bà ta thì còn nghi ngờ ai nữa.

    Phương lão thái thái bị bệnh như vậy, mệt mỏi không có tinh thần, nghe xong lời của nữ nhi thì lại cảm thấy giảm bớt phiền muộn, “Hầy, hiện tại nói lời này thì có tác dụng gì, nếu sớm biết như thế thì mẫu thân đâu dám tặng đồ cho nàng ta.”

    “Nếu để con nói thì cũng là vì thái độ đối nhân xử thế của đại tẩu quá bình thường, bằng không vì sao trong nhà nhiều người như vậy mà chẳng có ai bị hạ độc, chỉ hạ độc một mình đại tẩu mà thôi?” Phượng Ngưng Sương nhàn nhã nói, “Nữ nhi nghe nói hiện tại chuyện trong nhà ngay cả mẫu thân cũng không được nhúng tay, một nhà già trẻ đều phải xem sắc mặt của đại tẩu mà sống.”

    Nói đến đây, Phượng Ngưng Sương có chút khó chịu, “May mà Vĩnh Ninh Hầu phủ đã phú quý mấy đời, chứ nữ nhi chưa thấy ai đui mù như thế, nhà nương gia hơi hưng vượng môt chút thì đã đắc ý đến mức này, thảo nào đắc tội với người ta. Nữ nhi đã định sớm đến đây để nói với mẫu thân, ở đâu ra tức phụ như vậy cơ chứ, phải nói là tổ tông thì đúng hơn. Đại ca cũng thật là, cả tin đến như vậy, tương lai trong nhà trên dưới coi chừng phải sửa thành họ Vệ hết đấy. Cứ đà này ngay cả tỷ muội chúng con cũng không dám trở về đâu.”

    “Làm gì đến mức này.” Tức phụ đã nằm trên giường, Phương lão thái thái thật sự không muốn nói xấu tức phụ.

    “Muội câm miệng cho ta.” Trung Nghĩa Hầu nhấc chân vào phòng, liếc mắt nhìn Phượng Ngưng Sương một cái rồi trách mắng, “Muội đã gả cho người ta, đừng xen mồm vào chuyện nương gia. Đại tẩu của muội không phải hạng người như thế, nàng là chính thê của ta, mẫu thân lớn tuổi, là con cháu thì làm sao lại để mẫu thân bận tâm chuyện gia sự. Để đại tẩu của muội tiếp nhận xử lý là danh chính ngôn thuận. Muội gả đến Phó gia, chẳng lẽ Phó gia cho thị thiếp ra mặt xử lý gia sự hay sao?”

    Nay Trung Nghĩa Hầu đặc biệt cường điệu đích thứ, Phượng Ngưng Sương nghe xong cảm thấy không dễ nghe cho lắm, nói thầm một câu, “Đại ca nói như vậy, còn Phương muội muội thì sao, chẳng lẽ giống thị thiếp bình thường ư?”

    “Nàng ta gả vào đây xem như quý thiếp nhưng cũng là thị thiếp.” Trung Nghĩa Hầu ngồi xuống bên cạnh giường của mẫu thân, nói với mẫu thân, “Tiểu cữu tử vừa mới đến, nghe nói thân mình của mẫu thân không khỏe, đã nhờ nhi tử thăm hỏi mẫu thân.”

    Phương lão thái thái cảm thấy căng thẳng, mệt mỏi hỏi, “Vĩnh Ninh Hầu nói thế nào?”

    “Trong nhà chứa người có lòng dạ khó lường như vậy thì đương nhiên phải điều tra cho rõ.” Trung Nghĩa Hầu nghiêm mặt nói.

    Phương lão thái thái khẽ gật đầu, “Đúng là phải điều tra cho rõ, tức phụ của con không sao chứ?”

    “Minh Lập đang ở bên cạnh hầu hạ, Ngự y bảo rằng phải uống thêm hai thang thuốc nữa thì mới biết được.”

    “Chắc là nàng ta rất hận mẫu thân?”

    “Mẫu thân chớ nghĩ nhiều, Vệ thị không có ý này.” Trung Nghĩa Hầu nhẹ nhàng khuyên nhủ, “Mẫu thân cứ an tâm tịnh dưỡng đi, Vệ thị bảo rằng đợi thân mình của nàng khỏi hẳn thì sẽ đến thỉnh an mẫu thân.”

    Phương lão thái thái nghe nói như thế thì trong lòng rốt cục cảm thấy dễ chịu, nhịn không được mà cầm tay nhi tử, rơi lệ nói, “Con đã khuyên mẫu thân, mẫu thân cũng suy nghĩ một hồi lâu, Vệ thị cũng đã làm tổ mẫu, cả nhà cứ cãi nhau như thế này cũng không tốt. Mẫu thân nghĩ, lần này nàng ta trở về thì mẫu thân sẽ đối xử tốt với nàng ta, chúng ta là bà bà và tức phụ, cũng không phải kẻ thù. Đâu có ngờ lại xảy ra chuyện như vậy? Tuy mẫu thân bất công thiên vị một chút nhưng chưa từng nghĩ đến chuyện hại người.”

    Phượng Ngưng Sương lanh mồm lanh miệng nói, “Đúng vậy, chuyện của Vĩnh Khang Công phủ vẫn ở trước mắt, có ai dám bạc đãi tức phụ đâu. Hơn nữa nương gia nhà đại tẩu cũng không phải tầm thường, kẻ nào dám đắc tội với đại tẩu cơ chứ.”

    Trung Nghĩa Hầu mặc kệ Phượng Ngưng Sương, chỉ đi khuyên giải an ủi mẫu thân, “Mẫu thân cứ yên tâm, không sao đâu.”

    Phương lão thái thái dùng khăn lau lệ, được nhi tử và nữ nhi an ủi thì mới chịu nằm xuống nghỉ ngơi.

    Phương lão thái thái như vậy, làm nữ nhi thì làm sao có thể yên tâm,
    Phượng Ngưng Sương nhất định phải ở lại nhà nương gia vài ngày.

    Nay Vệ thị bệnh, tuy mối quan hệ giữa Phượng Ngưng Sương và Vệ
    thị là cô tẩu đối địch, bất quá Phượng Ngưng Sương xuất thân từ tôn
    thất, nói năng hơi ác ý một chút nhưng thái độ làm người cũng không
    thành vấn đề. Thấy mẫu thân đã ngủ, Phượng Ngưng Sương liền đi thăm Vệ
    thị.

    Trung Nghĩa Hầu lo lắng dặn dò, “Nói chuyện để ý một chút.”

    Phượng Ngưng Sương hừ hừ hai tiếng, không để ý đến lời của Trung Nghĩa Hầu, nàng ta dẫn theo nha hoàn và nhũ mẫu rời đi.

    Vệ thị bệnh thành như vậy, đương nhiên Phượng Ngưng Sương không
    thể nói ra lời khó nghe, bất quá lời của nàng ta cũng chẳng dễ nghe chút nào. Hơn nữa Phượng Minh Lập ở bên cạnh, càng nghe càng cảm thấy lời
    nói của Phượng Ngưng Sương thật khó lọt lỗ tai, tỉ như, “Đại tẩu xưa nay luôn hiểu rõ đạo lý, lo lắng đại cục, chuyện như vậy tuyệt đối không
    liên quan đến mẫu thân. Nếu truyền ra ngoài, đừng nói là mẫu thân, ngay
    cả đại tẩu cũng bị ảnh hưởng.”

    Tỷ như, “Tin đồn mấy ngày hôm trước, đế đô có ai mà không biết,
    mọi người đều bảo rằng đại tẩu và đại điệt tử bất hiếu, nay đại tẩu lại
    bị người ta hạ độc, hầy, nếu để người ngoài nghe thấy thì không biết sẽ
    nghĩ thế nào.” Dù sao không bằng không chứng, chẳng có bà bà nào lại đi
    hạ độc giết chết tức phụ cả. Bản thân bà bà trong xã hội đã có sẵn đạo
    đức phẩm hạnh, sẽ càng chiếm được nhiều sự thông cảm từ người ngoài hơn.

    Phượng Minh Lập thật sự không thể nghe tiếp, đứng dậy nói, “Mẫu thân mệt rồi, mời cô cô trở về.”

    Phượng Ngưng Sương đang luyên thuyên cao hứng, đột nhiên bị
    Phượng Minh Lập cắt ngang, bèn lộ ra nét mặt không vui, người ngoài nhìn vào liền thấy rõ. Sắc mặt của Phượng Minh Lập cũng tương tự, hoàn toàn
    không có ý chừa lại thể diện cho Phượng Ngưng Sương, lạnh lùng nghiêng
    người nhường đường, “Để ta tiễn cô cô.”

    “Được rồi được rồi, biết mẫu tử các ngươi không thích nghe, thật sự uổng phí tâm ý của ta.” Bị điệt nhi đuổi về, trên mặt của Phượng
    Ngưng Sương lộ ra một chút ngượng ngùng.

    Phượng Minh Lập nghiêm mặt nói, “Biết mẫu thân và điệt nhi không thích nghe thì cô cô cứ câm miệng là được, cũng chẳng ai mời cô cô nói
    đâu.”

    Ở thời này, tuy tức phụ không có địa vị ở nhà phu gia, nhưng
    tiểu thư ở nhà nương gia lại cực kỳ có quyền ăn nói, Phượng Ngưng Sương
    lập tức muốn trở mặt.

    Nay Vệ thị đang dưỡng bệnh, Phượng Minh Lập làm sao có thể cho
    phép Phượng Ngưng Sương làm ầm ĩ trong phòng của Vệ thị, dù sao thì hắn
    cũng là đại nam nhân, thấy Phượng Ngưng Sương vừa nhướng chân mày, không đợi Phượng Ngưng Sương khó lóc om sòm thì Phượng Minh Lập đã trực tiếp
    tiến lên, dùng một tay bụm miệng của Phượng Ngưng Sương, một tay ôm chặt thắt lưng của Phượng Ngưng Sương, không hề phí chút sức lực nào mà đã
    có thể kéo Phượng Ngưng Sương ra khỏi phòng, trong khi đám nha hoàn nhũ
    mẫu đang đứng ở đây đều không kịp phản ứng. Đợi Phượng Minh Lập kéo
    Phượng Ngưng Sương ra đến trước cửa thì mới buông tay, đem Phượng Ngưng
    Sương giao cho đám nha hoàn và nhũ mẫu đang chạy ra, hắn nói thẳng, “Sau này xin cô cô ít đến đây một chút.”

    Phượng Ngưng Sương lập tức muốn gào khóc, Phượng Minh Lập lại
    bịt mồm, lạnh lùng nói, “Mẫu thân đang dưỡng bệnh, cô cô nói vài câu
    không đàng hoàng, ta xem cô cô là trưởng bối, không so đo với cô cô, cô
    cô cũng phải tự trọng một chút. Nếu muốn trở mặt thì chúng ta cứ thử xem là biết liền!” Thuở nhỏ Phượng Minh Lập và Vệ thị nương tựa lẫn nhau,
    nay Vệ thị suýt nữa đã bị người ta hại mất mạng. Đây chính là mẫu thân,
    cho dù Phượng Minh Lập là thánh nhân thì cũng phải trở mặt.

    Nhũ mẫu tâm phúc của Phượng Ngưng Sương ở bên ngoài bèn lập tức
    tiến đến biện hộ, cười làm lành, “Đại gia, thế tử gia, thái thái của
    chúng nô tài không có ý này, đại gia tuyệt đối đừng hiểu lầm. Lão nô
    thay thái thái nhận tội với đại gia, cầu đại gia thả thái thái của chúng nô tài ra. Thái thái không còn nhỏ tuổi, lại bị đại gia bịt mồm như vậy rất khó chịu, lỡ ngạt thở thì làm sao đây?”

    Phượng Minh Lập cũng không phải kẻ ngốc, sinh ra trong tôn thất
    hầu môn, làm sao có thể không nghe thấy bẫy rập trong lời của lão nô
    kia, cái gì mà lão nô thay thái thái nhận tội với đại gia, Phượng Minh
    Lập nhấc chân đá lão ma ma kia ra xa, không thể nhịn được nữa mà nói nhỏ bên vành tai của Phượng Ngưng Sương, “Cô cô tốt nhất nên thức thời một
    chút, không vì chính mình thì cũng phải vì biểu đệ Quý Bồi, đúng không?” Nói dứt lời, Phượng Minh Lập buông Phượng Ngưng Sương ra.

    Phương Ngưng Sương tức đến tái mặt, the thé nói, “Phượng Minh Lập, ngươi dám uy hiếp ta!”

    Sắc mặt của Phượng Minh Lập tiều tụy, trong mắt lại lộ ra sự
    hung hãn, nhếch môi cười lạnh, thản nhiên châm chọc, “Cô cô à, ta nào
    dám, ta tuyệt đối không dám.” Một người vốn nhã nhặn hiền hòa cũng có
    lúc lộ ra khuôn mặt hà khắc lành lùng như thế, Phượng Ngưng Sương nhất
    thời á khẩu.

    Phượng Minh Lập lười để ý đến Phượng Ngưng Sương, chỉ xoay người trở về phòng của Vệ thị.

    Đế đô là nơi nhiều bí mật nhất, cũng là nơi khó giữ bí mật nhất.

    Phủ Trung Nghĩa Hầu cho mời ngự y, Vệ thái hậu đã nghe thấy tin
    tức. Ngay cả Vệ thái hậu trấn tĩnh như thế cũng hoảng sợ, tuy rằng hào
    môn thế tộc khó tránh khỏi những chuyện mất mặt, bất quá việc hạ độc
    giết người giữa ban ngày ban mặt như vậy thì thật là hiếm thấy.

    Đợi Minh Trạm đến thỉnh an, Vệ thái hậu nhịn không được mà lải
    nhải nhắc với Minh Trạm một hồi. Trong lòng của Minh Trạm chấn động, vui đến mức lông mày cũng cong lên, lập tức biết rõ cơ hội đã đến, liền
    nói, “Trung Nghĩa Hầu đúng là lão hồ đồ, nhi tử nghe nói hắn từ lâu
    không kính trọng dì, cũng chướng mắt Minh Lập. So ra còn kém hơn cả phụ
    vương lúc trước. Nay lại làm ra chuyện như vậy, thật sự quá mất mặt mà.”

    “Thật sự đáng ngạc nhiên, loại người thế này mà cũng có thể làm
    hầu tước nhiều năm như vậy.” Vừa nói vừa tách một múi quýt cho mẫu thân, Vệ thái hậu ngại lạnh, còn cái bụng của Minh Trạm thì lại làm bằng sắt, cho nên có thể chậm rãi mà ăn.

    Vệ thái hậu vừa thấy cặp mắt long lanh của Minh Trạm thì liền
    biết hắn có chủ ý gì, liền nhẹ nhàng nói, “Việc này nói ra rất mất mặt,
    chưa kể lão thái thái, ngay cả đại tỷ và Minh Lập cũng chẳng có thể diện gì đâu! Nên xem lại đi.”

    “Nhi tử đâu có.” Có chết cũng không thừa nhận. Bất quá Minh Trạm thật sự không muốn buông tha cho cơ hội này, lại nói, “Nếu có Ngự sử
    dâng tấu chương thì nhi tử sẽ hỏi Trung Nghĩa Hầu một chút, để xem hắn
    nói thế nào. Lần trước tin đồn lan truyền khắp thành, nhi tử đã cảnh cáo hắn rồi.”

    Vệ thái hậu mĩm cười, “Để ý một chút đến thể diện của hai nhà.”

    “Dạ.”

    Minh Trạm vừa quay đầu liền phái người đến ngự dược phòng lấy
    môt chút quế mang đến ban cho phủ Trung Nghĩa Hầu, bảo là ban cho Trung
    Nghĩa Hầu phu nhân Vệ thị, còn lệnh cho thái giám truyền chỉ dụ khen
    Phượng Minh Lập vài câu, bảo rằng, “Biết hiếu thảo lại thủ lễ, hiếm thấy hiếm thấy.”

    Bất cứ chuyện gì mà Hoàng thượng nhúng tay vào thì mùi vị sẽ rất khác biệt.

    Trong lòng của Trung Nghĩa Hầu càng thêm kinh hãi.

    Phượng Ngưng Sương vẫn chưa mách lẻo xong xuôi với đại ca thì
    trong cung đã ban dược liệu, tốc độ và hiệu suất như vậy đã thể hiện
    khuynh hướng của thánh ý, khiến Phượng Ngưng Sương phải nuốt lời tố cáo
    ngược vào trong bụng.

    Trung Nghĩa Hầu khách khí đuổi thái giám truyền chỉ đi, cũng
    lười để ý đến lời của Phượng Ngưng Sương. Kỳ thật đáng lý vị trí của
    Trung Nghĩa Hầu vô cùng ổn định, chẳng những huyết thống thuần khiết, mà ngay cả lão nương cũng là dì của đương kim Thái hậu, lão bà là tỷ tỷ
    của đương kim Thái hậu, còn có thứ gì vững chắc hơn điều này nữa?

    Kết quả Trung Nghĩa Hầu có thể làm cho cuộc sống của mình khổ như vậy thì xem như cũng rất có bản lĩnh.

    Phượng Ngưng Sương nghẹn một bụng, nếu là ngày xưa thì nàng ta
    chưa từng đặt mẫu tử Vệ thị vào mắt. Tuy là chính thê, là đích tử, rốt
    cục cũng không được đại ca sủng ái, hữu danh vô thực mà thôi. Nếu so với Vệ thị thì Phượng Ngưng Sương lại thích biểu muội tiểu Phượng thị mà
    thuở nhỏ từng có giao hảo hơn.

    Mười năm Hà Đông mười năm Hà Tây.

    Mẫu tử hai người vốn bị coi thường này lại trở mình, Phượng
    Ngưng Sương bị Phượng Minh Lập làm cho mất mặt, cho dù biết hiện tại
    không thể lấy đá chọi đá với mẫu tử Vệ thị nhưng trong lúc nhất thời
    cũng khó mà nuốt xuống cơn tức này.

    Phượng Ngưng Sương chậm rãi bước đi, không biết thế nào lại tiến đến sân vườn của tiểu Phương thị. Là điệt nữ của Phương lão thái thái,
    ái thiếp của Trung Nghĩa Hầu, cho nên sân vườn của tiểu Phương thị được
    bài trí khá tinh tế, tuy rằng không rộng rãi hoành tráng như sân vườn
    của Vệ thị, bất quá vị trí rất tốt, cũng rất gần với chỗ ở của Phương
    lão thái thái.

    Phượng Ngưng Sương vừa đến thì tiểu Phương thị liền vội vàng
    đứng dậy nhường chỗ, tỏ vẻ vô cùng thân thiết, “Nay mẫu thân ngã bệnh,
    Sương tỷ cũng thật hao tổn tinh thần. Muội có lệnh cho trù phòng chuẩn
    bị thức ăn, nghĩ rằng nếu Sương tỷ không đến thì muội sẽ phái người đưa
    qua chỗ của Sương tỷ.”

    Đến chỗ này của tiểu Phương thị thì hô hấp của Phượng Ngưng
    Sương mới bình ổn một chút. Phượng Ngưng Sương thở dài, “Nay cũng chỉ
    còn muội là coi trọng tỷ mà thôi.”

    “Vì sao Sương tỷ lại nói như thế.” Tiểu Phương thị đã ở tuổi tứ
    tuần, do mang theo vài phần xinh đẹp cho nên vẻ duyên dáng quyến rũ cũng không phải người bình thường có thể sánh bằng, hoàn toàn nhìn không ra
    đây là mẫu thân của ba nhi tử. Mỉm cười tự tay dâng tách trà ấm cho
    Phượng Ngưng Sương, tiểu Phương thị nói, “Không nói đến người khác, từ
    mẫu thân đến Hầu gia, có ai mà không nghe theo Sương tỷ đâu cơ chứ?”

    “Không nói chuyện này nữa.” Phượng Ngưng Sương khoát tay, hỏi tiểu Phương thị, “Muội đang làm cái gì để tiêu khiển vậy?”

    Tiểu Phương thị nhìn thị nữ bên cạnh rồi cười nói, “Vọng Nguyệt
    muốn biết chữ, muội suốt ngày ở nhà cũng không có gì làm, vì vậy dạy
    nàng ta đọc một chút sử sách, thuận tiện ôn chữ luôn thể.”

    Vọng Nguyệt là nha đầu bên cạnh tiểu Phương thị, tháng trước vừa được Trung Nghĩa Hầu lựa chọn, nay là a đầu thông phòng, nhưng vẫn ở
    bên cạnh hầu hạ tiểu Phương thị.

    Phượng Ngưng Sương xưa nay không có hứng thú đối với mấy chuyện
    này, Vọng Nguyệt lại đang cao hứng, chỉ hận không thể lập tức khoe
    khoang địa vị của mình, hiện tại nàng này đang được Trung Nghĩa Hầu yêu
    thích, bèn đánh bạo xen vào một câu, cười nói, “Di thái thái vừa mới
    cùng nô tỳ nói đến câu chuyện về nữ hoàng Võ Tắc Thiên thời Đường.”
    fynnz.wordpress.com

    Phượng Ngưng Sương khoát tay chặn lại, vẫn mất hứng như trước,
    “Nữ nhân kia có gì đâu để nói, rất ác độc, ngay cả nữ nhi của mình mà
    cũng có thể giết chết.”

    Vọng Nguyệt đang tuổi thanh xuân, dung mạo vô cùng dịu dàng, khi cười rộ lên thì như đóa hoa đang nở, nhẹ nhàng nói, “Lúc trước nô tỳ có nghe người ta nói Không độc không phải trượng phu, nếu Võ Tắc Thiên
    không ác không độc thì chẳng thể làm được nữ hoàng đế đâu.”

    Phượng Ngưng Sương cười cười, sau đó lại nói đến mấy thứ xiêm y
    lụa là với tiểu Phương thị, Vọng Nguyệt tự động lui xuống an bài bữa
    tối.

    Phương lão thái thái có hai nữ nhi, Phượng Ngưng Sương gả cho
    Phó gia Hồ Quảng, còn nữ nhi Phượng Ngưng Tuyết gả cho tướng quân Lưu
    Dịch Sơn ở Tuyên Phủ. Lưu Dịch Sơn ở tận Tuyên Phủ, Phượng Ngưng Tuyết
    nay đang ở đế đô trông nhà dạy con cái, nghe tin mẫu thân bị bệnh,
    Phượng Ngưng Tuyết cũng vội vã trở về nhà nương gia.

    Ngược với bản tính bốc đồng của Phượng Ngưng Sương, Phượng Ngưng Tuyết rõ ràng là người rất lý trí.

    “Việc này tuy không liên quan đến mẫu thân nhưng dù sao cũng có
    một phần lỗi của mẫu thân, đương nhiên phải kiểm chứng rõ ràng, cũng có
    thể ăn nói với đại tẩu.” Phượng Ngưng Tuyết nhẹ nhàng nói, “Như vậy, đợi chuyện này điều tra ra manh mối, thân mình của đại tẩu được điều trị ổn thỏa thì mẫu thân cứ bàn giao chuyện gia sự cho đại tẩu quản lý là
    được.”

    “Không phải nữ nhi nói chuyện khó nghe, trong nhà phải có đích
    thứ tôn ti thì mới đúng với quốc pháp.” Phượng Ngưng Tuyết cầm tách trà
    nhỏ, chậm rãi nhấp mấy ngụm rồi cau mày nói, “Đại tẩu là chính thê của
    đại ca, sinh được trưởng tử. Nay đại ca đã thỉnh phong trưởng tử cho
    Minh Lập, chẳng lẽ ngày sau Minh Lập thừa kế vẫn là mẫu thân quản lý gia sự hay sao? Nếu truyền ra ngoài để người ta nói ra nói vào thì thế nào? Là nói mẫu thân ham mê quyền lực? Hay là nói Minh Lập bất hiếu, có
    nương có thê tử mà còn làm phiền lão tổ mẫu lo lắng quản lý gia sự?
    Chẳng phải là nói cả nhà đều là kẻ vô tích sự ư?”

    Phương lão thái thái không quá cao hứng, vỗ lên người của nữ nhi một cái, “Con nói gì vậy, cố ý chọc giận mẫu thân ư?”

    “Nếu nữ nhi muốn chọc giận mẫu thân thì đã không nói như vậy
    rồi.” Phượng Ngưng Tuyết gả vào nhà võ quan, bình thường tới lui cũng đa số là các gia quyến của võ tướng, bản tính ngay thẳng, “Mẫu thân thì
    sao, lúc trước cũng không phải tự mình trông coi gia sự, trái lại đi
    chia phần cho Ngụy thị và Phương biểu muội. Chuyện này càng không có đạo lý, ở đâu lại có chuyện không cần đại tức phụ, trái lại đi nhờ di
    nương, chẳng lẽ trong nhà chúng ta không có ai hay sao? Cần phải để di
    nương xuất đầu lộ diện? Ở Hồ Quảng thì không có ai so đo. Nhưng ở đế đô
    thì sao, không nói người khác, ngay cả mẫu thân cũng vậy, có nên để bọn
    họ xuất đầu lộ diện hay không? Chẳng lẽ không muốn giữ thể diện cho phủ
    chúng ta hay sao?”

    “Mẫu thân, ngài ngẫm lại đi. Vĩnh Ninh Hầu phủ cũng chỉ nể mẫu
    thân là dì của Thái hậu nương nương mà thôi, còn đại tẩu và đại ca thành thân đã nhiều năm, làm ầm ĩ như vậy thật không có ý tứ gì cả, trái lại
    càng khiến Minh Lập khó xử. Nhưng chúng ta cũng phải biết tình hình của
    nhà người khác, bằng không cứ thật sự ầm ĩ như vậy, chưa nói ai đúng ai
    sai, chỉ cần lấy việc đại tẩu bị trúng độc thì mẫu thân đã phải gánh vác trách nhiệm rồi.” Phượng Ngưng Tuyết tận tình khuyên nhủ, “Còn nữa, dù
    sao thì Thái hậu nương nương mang họ Vệ. Mẫu thân cân nhắc đi, là thể
    diện của mẫu thân lớn hay là thể diện của lão Vĩnh Ninh Hầu lớn hơn?”

    “Chẳng lẽ ngay cả con cũng nghĩ là mẫu thân làm ư?” Phương lão thái thái nghẹn ngào hỏi.

    Phượng Ngưng Tuyết vỗ tay mẫu thân, “Đương nhiên là nữ nhi đứng
    về phía mẫu thân, nhưng nếu chúng ta không cảm thấy được điều này, cứ
    đối xử tệ bạc với đại tẩu, trở mặt thành thù với Vĩnh Ninh Hầu phủ thì
    mẫu thân nghĩ rằng Vĩnh Ninh Hầu phủ sẽ chịu để yên hay sao?”

    Lúc này Phương lão thái thái mới không còn gì để nói.

    Kỳ thật Phương lão thái thái đã mềm lòng, khi được Phượng Ngưng
    Tuyết khuyên nhủ, bà ta còn tự mình đến thăm Vệ thị hai lần, tỏ ra bộ
    dạng thân thiện của một bà bà.

    Thuộc truyện: Hoàng Đế Nan Vi