Home Đam Mỹ Hoàng Đế Nan Vi – Chương 203

    Hoàng Đế Nan Vi – Chương 203

    Thuộc truyện: Hoàng Đế Nan Vi

    Ngay cả lời này mà Vệ thái hậu cũng đã nói ra, Lý Bình Chu chỉ đành dâng lên bát tự của nữ nhi, sau đó để Khâm thiên giám tính toán, nếu là đại
    cát đại lợi thì nữ nhi liền phải tiến cung.

    “Về phần lập hoàng tôn, ta nghĩ, đợi Hoàng thượng bình phục, do
    Hoàng thượng làm chủ là thích hợp nhất, Lý tướng thấy thế nào?” Vệ thái
    hậu hỏi.

    “Dạ.” Việc này liên quan đến lợi và hại, Lý Bình Chu tự có chừng mực. Xưa kia Lý Bình Chu không tán thành việc sắc lập hoàng tôn quá
    sớm, nay lại thêm một chữ càng. Lý Bình Chu có dụng ý khác, hắn hỏi,
    “Thái hậu nương nương, lúc trước tôn tử của Lỗ An Hầu đại nghịch bất đạo đối với bệ hạ, chúng thần nhận chỉ dụ của Thái hậu lệnh cho Phượng Kỳ
    Niên quay về đế đô thụ thẩm. Nay người đã đến đế đô, giam giữ ở Tông
    Nhân phủ, khi nào khai thẩm thì thỉnh Thái hậu nương nương quyết định?”

    “Nếu người đã đến, cũng không nên trì hoãn, giao trách nhiệm cho Tông Nhân phủ nhanh chóng khai thẩm đi.”

    “Dạ.” Lý Bình Chu cung kính dạ một tiếng, Vệ thái hậu nói, “Từ
    khi Minh Trạm đăng cơ thì Thận Thân Vương là người có vai vế cao nhất
    trong tôn thất. Chuyện của Tông Nhân phủ còn phải để Thận Thân Vương dẫn đầu. Thận Thân Vương là người hiểu chuyện, Lý tướng khanh là lão thần
    tứ triều, lại là Tướng quốc của Hoàng thượng, khanh đi nói một tiếng,
    cũng giúp Nội các và tôn thất có thể hòa thuận!”

    Lý Bình Chu trầm giọng nói, “Thái hậu nương nương lo lắng chu toàn, thần cảm thấy vô cùng kính nể.”

    Đến chạng vạng Vệ Dĩnh Gia mới tiến cung, sau khi hành lễ thì Vệ thái hậu hỏi hắn, “Có manh mối gì hay không?”

    “Dạ.” Vệ Dĩnh Gia nói, “Hôm qua động tĩnh ở Tê Phượng Sơn không
    nhỏ, đỉnh núi bị sụt lún, thần đã cẩn thận điều tra, trong hố sâu có dấu vết hỏa dược sau khi cho nổ. Dưới núi có một hố sâu, chỗ sâu nhất
    khoảng chín trượng, khoan sâu chín trượng nhất định là do hỏa dược có
    sức nổ lớn gây ra. Pháo hoa mà dân gian hay sử dụng đều dùng hỏa dược.
    Còn nữa, Binh bộ Võ bị ty, Từ Bỉnh Đường Từ đại nhân lúc trước đã nghiên cứu loại hỏa dược có sức công phá lớn. Thần tìm người xem qua, trong hố sâu có lưu lại dược ngân, chẳng khác gì loại hỏa dược mà Từ đại nhân đã nghiên cứu chế tạo.”

    “Sau đó thần có phái người đến Nội vụ phủ điều tra, hỏa dược ở
    chỗ Từ đại nhân xuất nhập đều được ghi lại cẩn thận rõ ràng, cũng không
    có gì sai lầm đáng nghi. Ngay cả số lượng hỏa dược mà Binh bộ lưu trữ,
    sau khi kiểm kê cũng đúng với sổ sách.” Vệ Dĩnh Gia nghiêm mặt nói,
    “Đương nhiên hỏa dược còn có lai lịch khác, hoặc là cá nhân nào đó mang
    theo, hoặc là trong Binh bộ có người có tư tâm, chọn đúng thời cơ giữ
    lại hỏa dược. Trong thời gian ngắn không dễ điều tra lai lịch của hỏa
    dược.”

    Vệ thái hậu thản nhiên nói, “Tuy lai lịch của Hỏa dược khó tra,
    bất quá Từ Bỉnh Đường nghiên cứu ra loại hỏa dược cách tân này chỉ mới
    được mấy tháng. Đây là cơ mật của triều đình, người biết chuyện này chỉ
    có vài người.”

    Vệ Dĩnh Gia nói, “Thần đã phái người điều tra, phương pháp chế
    tạo hỏa dược vẫn được bệ hạ cất giữ, Binh bộ Thượng thư Cố Nhạc Sơn cũng không biết, chỉ có Từ Bỉnh Đường và bệ hạ biết thôi.”

    Đúng vậy, Minh Trạm cực kỳ bảo mật cách chế tạo hỏa dược, cách chế tạo hỏa dược căn bản không thể rơi vào tay Binh bộ.

    “Từ Bỉnh Đường không có khả năng tiết lộ cách chế tạo hỏa dược
    ra ngoài.” Từ gia trở nên hiển hách sau khi Minh Trạm đăng cơ, cho dù
    Thái thượng hoàng quay về chấp chính hay là lập hoàng tôn thì Từ gia có
    lẽ sẽ không được nhiều như hiện tại. Nếu nói người nổi dậy tâm tư không
    thích đáng, cho dù như thế nào cũng không đến phiên Từ gia. Vì vậy Vệ
    thái hậu lập tức loại trừ Từ Bỉnh Trung ra một bên, trái lại đi phân
    phó, “Bên cạnh Từ Bỉnh Đường có người giúp hắn nghiên cứu hỏa dược, đi
    thăm dò bọn họ đi.”

    “Dạ.” Vệ Dĩnh Gia nói, “Còn một chuyện nữa, Cố Nhạc Sơn phái phụ tá Lưu Dịch Thủy của mình đến thành Phúc Châu.”

    Vệ thái hậu khẽ động chân mày, “Bắt đầu từ khi nào?”

    “Sáng hôm nay.”

    “Thật đáng ngạc nhiên.” Hoàng đế bệ hạ ngã bệnh đã lâu, Cố Nhạc
    Sơn là Binh bộ Thượng thư, có Nội các hỗ trợ, né tránh hiềm nghi là việc mà hắn nên rõ hơn bất kỳ ai. Trong thời điểm thế này mà lại phái người
    đến thành Phúc Châu. Hơn nữa không phải phái người bình thường, tuy Lưu
    Dịch Thủy chỉ là thân phận phụ tá, nhưng lại là phụ tá đắc lực của Cố
    Nhạc Sơn. Mà Cố Nhạc Sơn càng ngày càng lên chức thì thanh danh của Lưu
    Dịch Thủy ở đế đô cũng càng ngày càng cao.

    Còn nữa, nếu là việc riêng bí mật thì Lưu Dịch Thủy cũng nên cải trang một chút, bí mật rời đi, vì sao lại dễ dàng để người ta dọ thám
    như vậy, chẳng phải khiến người ta nghĩ nhiều hay sao? Huống chi nếu
    không phải chuyện quan trọng thì đương nhiên không cần Lưu Dịch Thủy
    đích thân đi làm.

    Vệ thái hậu cân nhắc một lúc rồi trầm ngâm nói, “Xem ra Cố gia đã xảy ra chuyện.”

    “Việc hỏa dược, Binh bộ vốn rất đáng nghi.” Vệ Dĩnh Gia do dự
    nói, “Chẳng qua Cố Nhạc Sơn lại là một vị tướng quang minh lỗi lạc, thật khiến người ta không rõ lắm.”

    Vệ thái hậu mỉm cười, “Lưu Dịch Thủy ngang nhiên rời khỏi đế đô, Cố Nhạc Sơn tỏ rõ thái độ, có lẽ là muốn đi cầu kề sách. Nguyên nhân
    thế nào thì chờ vài ngày nữa sẽ biết ngay.”

    “Nương nương, nên cẩn thận Cố Nhạc Sơn một chút, Minh tu sạn
    đạo, ám độ Trần Thương.” Vệ Dĩnh Gia nhắc nhở, lúc này tuyệt đối không
    thể để xảy ra một chút sai lầm nào. (=dương đông kích tây)

    Vệ thái hậu nhìn về phía Vệ Dĩnh Gia, ôn hòa nói, “Dĩnh Gia, bá
    quan ở tại đế đô, tôn thất cũng ở tại đế đô, ta và Hoàng thượng cũng ở
    tại đế đô.”

    Vệ Dĩnh Gia nhất thời cảnh giác, vội hỏi, “Ý của Thái hậu nương
    nương là hiện tại chỉ cần nương nương và bệ hạ an ổn thì đế đô sẽ an
    ổn?”

    Ánh mắt của Vệ thái hậu tối đen, tất cả mọi người cho rằng Minh
    Trạm dưỡng bệnh ở đế đô, lúc này Lưu Dịch Thủy lại Nam hạ, rốt cục là vì cái gì?

    203

    Đoàn người Minh Trạm tiến thẳng đến thành Phúc Châu.

    Đừng thấy Minh Trạm sống an nhàn sung sướng, thường xuyên oán
    giận quốc sự khiến hắn mệt mỏi, đau lưng đau vai này nọ, đến khi chân
    chính ra ngoài thì hắn bất kể mọi thứ, gặp khách điếm thì ở lại, không
    gặp khách điếm thì tá túc, nếu bi đát một chút, ngay cả tá túc cũng
    không được, phải ở trong chùa thì Minh Trạm cũng chẳng có ý kiến gì.

    Chẳng qua mùa hè nhiều muỗi, văng mùng sợ nóng, không văng mùng thì Minh Trạm đặc biệt thu hút muỗi, bị đốt đầy cả người.

    Nguyễn Hồng Phi pha chế dược liệu rồi bỏ vào trong nước cho Minh Trạm tắm rửa, như vậy mới khiến Minh Trạm bớt khó chịu một chút. Minh
    Trạm quay đầu lên mặt với Nguyễn Hồng Phi, “Nhìn thấy không, đây chính
    là mị lực. Ngay cả muỗi cũng phải quỳ gối dưới sức hấp dẫn của bổn đại
    gia đấy.”

    Nguyễn Hồng Phi đã quá quen với bản mặt dày của Minh Trạm, trong khi Phó Ninh lại giật giật khóe miệng, đây là lần đầu tiên hắn thấy
    người như Minh Trạm, quả thật có một chút không kịp thích ứng, hỏi
    Nguyễn Hồng Phi, “Tiểu ù đệ đệ vẫn chưa có hôn phối à?”

    Nguyễn Hồng Phi không nói gì, Phó Ninh an ủi Nguyễn Hồng Phi,
    “Chưa thành thân nên khó tránh khỏi mà có chút trẻ con, đợi sau khi
    thành thân thì sẽ trầm ổn hơn.” Người bình thường thật sự không nên nói
    nhưng câu như vậy, Phó Ninh lại lặng lẽ nói với Nguyễn Hồng Phi, “Nếu
    không thì trước tiên cho Tiểu ù đệ đệ hai thị nữ đi?”

    Lỗ tai của Minh Trạm cực thính, vội nói, “Phó đại ca, ta có người trong mộng rồi.”

    Phó Ninh khẽ kinh ngạc, sau đó tỏ ra vẻ mặt không đồng ý, “Tiểu ù đệ đệ, như vậy là không đúng rồi. Hôn sự phải nghe lệnh phụ mẫu, cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, Đỗ huynh là huynh trưởng của ngươi, ít nhất phải
    bàn bạc với Đỗ huynh trước một tiếng, tuyệt đối không thể tự ý quyết
    định, như thế sẽ lỡ người lỡ mình.”

    Lúc trước Minh Trạm bị ảnh hưởng của bộ sách nào đó, tưởng rằng
    giang hồ nhi nữ nhất định không câu nệ tiểu tiết. Nào ngờ đại danh đỉnh
    đỉnh Phó đại hiệp lại quân tử đạo đức như thế. Vì vậy Minh Trạm cảm thấy nếu ngày sau Phó đại hiệp mà biết được quan hệ của hắn và Nguyễn Hồng
    Phi thì không chừng sẽ bị kích thích quá độ.

    “Phó đại ca, kỳ thật cha mẹ đặt đâu con ngồi đó thì tất nhiên là rất đúng, nhưng nếu có thể lưỡng tình tương duyệt, tâm ý tương thông
    thì chẳng phải sẽ tốt hơn sao?” Minh Trạm cười nói, “Tuy rằng nam nhân
    trong thiên hạ có thể tam thê tứ thiếp. Chắc chắn có người nghĩ rằng
    hiền thê mỹ thiếp là điều vô cùng tuyệt vời. Ta lại cảm thấy người có
    hiền thê mỹ thiếp cho dù có thoải mái thì cũng chỉ có một mình hắn thoải mái. Loại thoải mái này của hắn cũng chỉ là hưởng thụ trong chuyện chăn gối mà thôi, hoàn toàn không thể đạt đến cảnh giới tâm ý tương thông
    cùng người mình yêu.” fynnz.wordpress.com

    “Nếu để ta nói, việc thành thân cũng không cần phải phô trương
    tam thê tứ thiếp, cả đời có thể tìm được một người hợp tâm hợp ý là đủ
    rồi. Cùng chia sẻ buồn vui, ngươi thấy người đó thì liền hoan hỉ, không
    thấy người đó thì lại nhớ nhung. Ở cùng với người đó, mỗi một khoảnh
    khắc đều cảm thấy khoái hoạt, cho dù thế gian có bao nhiêu chuyện khó
    khăn thế nào, chỉ cần ở bên người đó thì sẽ luôn mạnh mẽ kiên cường.”
    Khóe môi của Minh Trạm hơi nhếch lên, ánh mắt nhìn về phía Nguyễn Hồng
    Phi, Nguyễn Hồng Phi bất giác mỉm cười, ánh mắt trở nên ấm áp, Minh Trạm nói tiếp, “Ta cảm thấy người như vậy thì không cần nhiều, chỉ cần có
    một đã là may mắn lắm rồi.”

    Dù sao Phó Ninh cũng không phải tiểu tử miệng còn hôi sữa, nghe
    Minh Trạm nói quả thật có chút động lòng, cười nói, “Tiểu ù đệ đệ, tuy
    ngươi còn trẻ mà không ngờ lại có kiến thức như vậy. Chẳng qua người như vậy thì rất khó tìm. Chúng ta là người bình thường, có thể tìm được một người vừa ý là đã đủ rồi.”

    Minh Trạm cười he he, khoe ra, “Không dối gạt Phó đại ca, ta và ái nhân của mình chính là như thế đó.”

    Nay bị Minh Trạm lừa gạt một trận, tranh thủ thay đổi quan niệm, Phó Ninh nhất thời không còn bắt bẻ, cũng không câu nệ việc cha mẹ đặt
    đâu con ngồi đó nữa, nhịn không được mà hỏi, “Chẳng phải Tiểu ù đệ đệ
    vẫn chưa thành thân hay sao?”

    Khóe môi của Minh Trạm khẽ nhếch lên, “Người ta yêu cũng không thể thành thân với ta, vì vậy ta vẫn chưa thành thân.”

    Phó Ninh không ngờ Minh Trạm lại có ẩn tình như vậy, hắn không
    phải người thích bới móc đào sâu chuyện của người ta. Nghe Minh Trạm nói như vậy, Phó Ninh cảm thấy khó nói nên lời, ngược lại cảm thấy hổ thẹn. Thanh danh của hắn ở bên ngoài vốn là ôn nhã và hữu lễ, huống chi Phó
    Ninh cũng không biết rõ thân phận của Minh Trạm nhưng vẫn giao hảo ngang hàng với Minh Trạm, chưa từng cảm thấy Minh Trạm còn nhỏ mà xem nhẹ
    Minh Trạm, cho nên Phó Ninh hơi hơi hạ thấp người nói, “Tiểu ù đệ đệ, là ta đường đột.”

    Minh Trạm cười ha ha, khoát tay, “Cũng chẳng có gì là không nói
    được cả, ta thích người đó, cho dù không thể thành thân thì cũng không
    sao. Nói trắng ra thì có cái gì quan trọng đâu.”

    Phó Ninh thích bản tính khí khái hào sảng của Minh Trạm, hắn
    hành tẩu giang hồ nhiều năm, có chuyện gì mà chưa từng gặp. Gặp nhiều
    đương nhiên cũng rộng lượng hơn, Phó Ninh nói, “Hôn sự thật sự là như
    con người uống nước, ấm lạnh tự biết. Ở Phúc Châu ta có một bằng hữu,
    khi còn là thiếu niên thì đã anh tuấn lỗi lạc, tài trí hơn người, chúng
    ta đều tưởng rằng không phải thục nữ thì không thể xứng với hắn. Bao
    nhiêu gia đình đi cầu hôn, kết quả vị bằng hữu này lại thú một vị nữ
    nhân với gia thế dòng dõi vô cùng bình thường. Lúc ấy mọi người đều nói
    không xứng, bất quá đã qua nhiều năm, vị bằng hữu này của ta tuy chức
    quan không cao nhưng phu nhân của hắn lại nổi tiếng là hiền lành. Bên
    trong quan trường không ngừng nhấp nhô, nhưng phu nhân của hắn vẫn không giận không rời, luôn ở bên cạnh, mọi người đều nói vị bằng hữu này của
    ta có phúc, thú đúng phu nhân.”

    Minh Trạm cười nói, “Đúng vậy. Ta và ái nhân trong nhà chính là
    như thế đấy.. Phó đại ca, đây cũng không phải ta tự khoe mẽ, ngươi thấy
    ta tuấn tú lịch sự thế này, người bình thường thấy ta mà còn cảm thấy áp lực, tự giác cảm thấy không xứng. Lúc trước, ái nhân của ta còn tự ti
    nữa đó, lặng lẽ thích ta hơn mười năm, sau này bị ta phát hiện, hắn còn
    bỏ chạy thật xa, nằng nặc không chịu thừa nhận.”

    Nguyễn Hồng Phi vừa mới bị Minh Trạm làm cho cảm động một trận,
    hiện tại nghe Minh Trạm nói đến chuyện lúc trước, thật sự cảm thấy vô
    cùng thê thảm, khó có thể lọt tai. Đừng nói là Nguyễn Hồng Phi, ngay cả
    Diêu Quang biết rõ nội tình cũng cảm thấy chướng tai, nhịn không được mà nói, “Nhị gia, ngài năm nay mới mười chín, mười năm trước, chẳng lẽ
    chín tuổi đã bắt đầu xuân tâm nảy mầm rồi ư?”

    Minh Trạm trừng mắt liếc Diêu Quang một cái, “Cái gì mà xuân tâm nảy mầm? Đó là nói nữ nhân mà. Tiểu Quang, không phải là ta nói ngươi,
    nhưng mà lão Đỗ tài trí hơn người, học vấn uyên bác, ngươi ở cùng hắn
    mấy năm nay mà chẳng học hỏi được tí gì cả. Mười năm mà ta nói chỉ là số ảo. Ta gặp người đó khi ta hơn mười tuổi.” Thấy Diêu Quang bị đả kích,
    Minh Trạm cũng hào phóng tha cho Diêu Quang, ngược lại quay sang giải
    thích với Phó Ninh, “Phó đại ca, ngươi là hiệp khách đỉnh đỉnh đại danh, người ngưỡng mộ ngươi chắc là hằng hà sa số. Ngươi nhất định là cũng
    có cảm xúc đúng không, con người có mị lực thì thật sự chẳng cần phân
    biệt tuổi tác và giới tính. Tướng mạo của ta thế này, dáng người thế
    này, còn có học thức của ta nữa, thật sự không phải là ta thổi phồng, có thể sánh bằng ta thì thật sự không nhiều lắm. Quan trọng là ta còn rất
    tốt bụng nữa.”

    Minh Trạm đang muốn xắn tay áo để tiếp tục khoe khoang bản thân
    thì Nguyễn Hồng Phi đã đưa cho Minh Trạm một con cá nướng, “Nếm thử xem
    mặn hay nhạt, bên ngoài không có tẩm ướp.”

    Minh Trạm cắn một miếng, lập tức cùng Nguyễn Hồng Phi và Phó Ninh nói đến món cá nướng.

    Phó Ninh thả lỏng, lại phát hiện thêm một ưu điểm của Minh Trạm: Quá tự tin.

    Thuộc truyện: Hoàng Đế Nan Vi