Home Đam Mỹ Hoàng Đế Nan Vi – Chương 207

    Hoàng Đế Nan Vi – Chương 207

    Thuộc truyện: Hoàng Đế Nan Vi

    Trấn Nam Vương phủ.

    Ban đầu Phượng gia huynh đệ quả thật nghĩ rằng Minh Trạm giả bệnh.

    Khi đó Minh Tràm còn gửi thư đến, trong đầu đầy ý nghĩ xấu muốn Trịnh Khai Tuấn dẫn theo Thái thượng hoàng quay về đế đô hù dọa mọi người. Kết quả chưa đến mấy ngày thì Vệ thái hậu thay quyền chấp chính, còn Minh Trạm thì lại bặt vô âm tín.

    Cho đến khi Liễu Bàn đích thân đến đế đô.

    Kỳ thật Phượng Cảnh Nam phái Liễu Bàn đến đế đô, thứ nhất là để thử xem Minh Trạm bệnh thật hay giả. Tuy hắn nắm chắc tám phần là Minh Trạm giả bệnh, bất quá vị trí của Minh Trạm quan trọng, cho dù có hai phần nghi ngờ thì Phượng Cảnh Nam cũng hy vọng có thể để Liễu Bàn xác nhận một chút. Giả bệnh thì đương nhiên là tốt, Phượng Cảnh Nam chướng mắt Minh Trạm, nhưng dù sao vẫn là phụ thân, hắn cũng ngóng trông Minh Trạm khỏe mạnh.

    Thứ hai, Phượng Cảnh Nam có mục đích nhắc nhở Vệ thái hậu. Ý tứ là, cho dù có thay quyền chấp chính thì cũng phải hiểu rõ bổn phận của mình.

    Tính toán của Phượng gia huynh đệ hoàn toàn sụp đổ khi Liễu Bàn và Dương Trạch gửi thư về Trấn Nam Vương phủ. Bọn họ không ngờ Minh Trạm thật sự bị trúng độc không dậy nổi.

    Nếu thân mình của Minh Trạm vẫn khỏe mạnh, chỉ đang đóng kịch, thì cho dù Vệ thái hậu chấp chính thay cũng chẳng thành vấn đề, bất quá chỉ là con rối mà thôi. Nay thì hay rồi, sự tình trái ngược với suy nghĩ. Vệ thái hậu thay chấp chính lại hừng hực quật khởi, còn Minh Trạm nằm trên giường không biết sống chết lại trở thành con rối.

    Miễn bàn đến Phượng Cảnh Kiền, cho dù đang ở Vân Quý nhưng hắn vẫn đặt một nửa tâm tư ở đế đô. Hiện tại ở đế đô vẫn còn lão nương và tôn tử của hắn, bọn họ đều nằm trong tay của Vệ thái hậu, làm sao có thể khiến Phượng Cảnh Kiền yên lòng cho được.

    Đối với Phượng Cảnh Nam mà nói, Minh Trạm làm Hoàng đế, tuy ngoài miệng hắn không thể để lộ cảm giác vui sướng, đó là vì sợ kích thích đến ca ca của hắn, nhưng trong lòng lại rất đắc ý. Tuy nhiên nếu Vệ thái hậu chấp chính thì lại là một chuyện khác.

    Ủng hộ nhi tử của mình làm Hoàng đế hoàn toàn khác với việc ủng hộ lão bà của mình làm Võ Tắc Thiên!

    Huống chi Võ Tắc Thiên người ta và Đường Cao Tông Lý Trì còn có khoảng thời gian yêu thương thật lòng. Phượng Cảnh Nam và Vệ thái hậu thành thân hoàn toàn là vì ích lợi, luận về tình cảm thì mặt ngoài chỉ tôn trọng lẫn nhau, bên trong thầm chướng mắt nhau.

    Để Phượng Cảnh Nam ngồi nhìn Vệ thái hậu nắm quyền thiên hạ là một chuyện nực cười!

    Phượng gia huynh đệ đều không phải là người mất kiên nhẫn, cho dù lo lắng cho Minh Trạm thế nào, nhưng Minh Trạm cũng đã bị trúng độc. Nói khó nghe thì một khi Minh Trạm xuôi tay đi Tây thiên, huynh đệ hai người đương nhiên sẽ thương tâm, nhưng đợi hết thương tâm thì vẫn phải lo lắng đến tình hình của đế đô và tân quân nối nghiệp. fynnz.wordpress.com

    Cho nên, khi Minh Trạm đã bị trúng độc, huynh đệ hai người cũng không gấp rút phái người đến đế đô, bọn họ vô cùng kiên nhẫn chậm rãi đợi tin tức từ đế đô.

    Cho đến khi Nội các và tôn thất đánh nhau, Lỗ An Công và Mân Tĩnh Công bị hàng tước, Lý Bình Chu bị phạt lương bổng, Từ Tam cáo bệnh…..

    Thì huynh đệ hai người mới nhận ra Vệ nữ nhân này vương gậy quá cao đi. Minh Trạm còn chưa chết mà đã cân nhắc đến việc đoạt quyền rồi ư.

    Phượng Cảnh Kiền quay về đế đô để ổn định thế cục, xem như đây là sự ăn ý mấy chục năm của huynh đệ Phượng gia.

    Hiện tại không phải lúc so đo Phượng Cảnh Kiền phục chính. Quan trọng là cho dù Minh Trạm là an hay nguy thì chính quyền của Đại Phượng vẫn phải nằm trong tay của Phượng gia.

    Thời Nhân Tông hoàng đế, Phương hoàng hậu can thiệp vào chính sự, Phượng gia huynh đệ vẫn còn sợ hãi chuyện ấy. Bọn họ tuyệt đối không thể dễ dàng cho phép khi bọn họ cầm quyền mà Đại Phượng lại có một Phương hoàng hậu thứ hai xuất hiện.

    Phượng Cảnh Kiền muốn về đế đô, đây cũng không phải là việc mà Minh Kỳ có thể xen vào. Nhưng Minh Kỳ cũng không tán thành chuyện này.

    Thấy Phượng Cảnh Kiền sắp đến ngày lên đường, Minh Kỳ cân nhắc một phen, đến tẩm cung của Phượng Cảnh Kiền, Phượng Cảnh Kiền cười nói, “Kỳ nhi, vì sao lại có thời gian rãnh rỗi đến đây thế.” Minh Kỳ là phụ tá đắc lực của Phượng Cảnh Nam, vẫn luôn rất bận rộn. Bất quá lúc này Minh Kỳ đến đây, muốn nói cái gì thì Phượng Cảnh Kiền có thể đoán được một chút.

    Minh Kỳ hành lễ, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng lộ ra một chút nhẹ nhàng, mỉm cười nói, “Hoàng bá phụ sắp quay về đế đô, Kỳ nhi đến xem thử Hoàng bá phụ có cần hỗ trợ gì hay không.”

    “Thật ra cũng không có gì cần chuẩn bị thu dọn cả.” Phượng Cảnh Kiền cười nói, “Nếu đế đô an ổn, không quá mấy ngày thì trẫm sẽ trở lại.”

    “Nếu Minh Trạm bình an, Hoàng bá phụ sẽ trở về. Nếu Minh Trạm có gì bất trắc, Hoàng bá phụ ở lại đế đô để chấp chính cũng là lẽ phải.” Minh Kỳ nhẹ nhàng nói, cho thấy lập trường của mình.

    Phượng Cảnh Kiền nhìn đôi mắt phượng của Minh Kỳ, đúng là di truyền, lời nói cũng càng ngày càng trình độ, nhịn không được mà cười hỏi, “Như vậy Kỳ nhi cho rằng bá phụ có nên trở về hay không?”

    Minh Kỳ không trả lời thẳng câu hỏi của Phượng Cảnh Kiền, mà chỉ nói, “Lần này Hoàng bá phụ trở về sẽ khó tránh khỏi có một trận long tranh hổ đấu với mẫu thân.”

    Phượng Cảnh Kiền không nói chuyện.

    Minh Kỳ cứ bưng trà mà uống.

    Qua một lúc thì Phượng Cảnh Kiền như cười như không mà nói, “Kỳ nhi cũng thấy vậy ư?”

    “Hoàng bá phụ có muốn nghe thử quan điểm của Kỳ nhi hay không?” Minh Kỳ đem trà hương đặt xuống chiếc bàn nhỏ ngay bên tay, nhìn về phía Phượng Cảnh Kiền.

    Phượng Cảnh Kiền cười cảm thán, “Kỳ nhi là hài tử có tâm.” Chẳng những có tâm mà còn có thủ đoạn. Trong chuyện này, Minh Lễ ngoại trừ phụ họa thì cũng không nói lời dư thừa. Đương nhiên Phượng Cảnh Kiền quay về đế đô cũng không có gì bất lợi cho Minh Lễ. Minh Kỳ chủ động phát biểu ý kiến, có thể thấy được địa vị của Minh Kỳ ở tại Trấn Nam Vương phủ, đã đến mức độ có thể cho phép nàng can thiệp vào việc này.

    Minh Kỳ mỉm cười, khuôn mặt giãn ra, “Nếu Kỳ nhi là mẫu thân thì cho dù Minh Trạm sống hay chết, Kỳ nhi cũng sẽ không buông tha địa vị Thọ An cung. Có lẽ Hoàng bá phụ nghĩ rằng mẫu thân tham quyền, bất quá Kỳ nhi phải nói một câu công đạo thay mẫu thân. Kỳ nhi nghĩ, lúc trước khi Hoàng bá phụ và phụ hoàng còn trẻ thì ngay từ đầu cũng không phải nghĩ đến việc giành ngai vàng.”

    “Mẫu thân muốn bảo vệ không phải là vị trí Thọ An cung mà là tôn nghiêm của Thọ An cung, cùng với ích lợi của tất cả thuộc hạ, nô tài, thân nhân và quan viên phụ thuộc vào Thọ An cung.” Minh Kỳ nói, “Hoàng bá phụ có danh vọng cực cao ở đế đô, nay bá quan trong triều phần đông đều là lão thần của Hoàng bá phụ, những người đó trung thành và tận tâm với Hoàng bá phụ. Hoàng bá phụ chỉ cần quay về đế đô thì mẫu thân không có khả năng đối chọi với ngài. Cho nên cuộc đọ sức thắng thua giữa Hoàng bá phụ và mẫu thân chỉ có thể đặt ở bên ngoài đế đô.”

    “Nếu Hoàng bá phụ không trở về đế đô, đợi Minh Trạm bình an, mẫu thân vẫn là Thái hậu như trước, cho dù Minh Trạm có gì bất trắc thì cứ tùy tiện lập hoàng tôn, mẫu thân lấy thân phận Thái hoàng thái hậu vẫn có thể nhiếp chính.” Lời này của Minh Kỳ chính là nguyên nhân Phượng Cảnh Kiền cố ý muốn về đế đô.

    Phượng Cảnh Kiền cười một cái, Minh Kỳ gằn từng chữ, “Nếu Kỳ nhi ở vào vị trí của mẫu thân, cho dù dùng bất cứ thủ đoạn nào thì cũng sẽ không để Hoàng bá phụ trở về đế đô.”

    “Nếu Hoàng bá phụ cứ khư khư cố chấp thì Kỳ nhi có một đề nghị.”

    Ánh mắt của Minh Kỳ trở nên trịnh trọng, “Nhớ trước kia Minh Trạm từng gửi thư, muốn Hoàng bá phụ dùng nghi giá giả vờ quay về đế đô. Hiện tại không cần ngại dùng chiêu này, Hoàng bá phụ dùng một nghi giá rỗng để thử một lần xem sao.”

    Nếu Minh Kỳ nói ra kế sách khác thì Phượng Cảnh Kiền trước tiên sẽ hoài nghi dụng tâm của nàng, nhưng Minh Kỳ lại cố tình dùng chiêu dẫn xà xuất động mà Minh Trạm từng đề nghị, chẳng qua xà này lại là mẫu thân của nàng: Vệ thái hậu. Mà việc này cũng chẳng có gì uy hiếp, Phượng Cảnh Kiền hơi kinh ngạc, “Bá phụ không ngờ Kỳ nhi lại nói ra những lời này.” Dù sao Vệ thái hậu là mẫu thân của Minh Kỳ, luận về quan hệ huyết thống xa gần thì bá phụ như hắn chỉ là tép riu.

    Minh Kỳ lo lắng thở dài, “Có lẽ là Minh Trạm không muốn ngài và mẫu thân xung đột vũ trang.” Hiện tại Trấn Nam Vương phủ và hoàng thất có thể bảo trì cân bằng, kỳ thật đều là kết quả của những động thái cẩn thận mà Minh Trạm đã làm trong thời gian qua. Nay tin tức về bệnh tình nguy kịch của Minh Trạm được truyền đến, tất cả mọi người đều đứng ngồi không yên, bao gồm cả Thái thượng hoàng.

    Phượng Cảnh Kiền hơi lay động, “Kỳ nhi, con có tin tức của Minh Trạm ư?”

    Minh Kỳ lắc đầu, “Kỳ nhi chỉ cảm thấy Minh Trạm không dễ dàng chết như vậy thôi. Còn mẫu thân thì vĩnh viễn sẽ không ra tay với Minh Trạm.”

    Là long phượng song sinh, Minh Kỳ tự nhận mình có chỉ số thông minh không thấp, khả năng làm việc và nhìn người đều do Phượng Cảnh Nam một tay chỉ giáo, chính mình chịu thiệt hay được lợi, đụng phải bao nhiêu vách tường, nàng đều đã học hết. Có được địa vị hôm nay cũng chứng tỏ được tư chất và thủ đoạn của Minh Kỳ.

    Bất quá Minh Kỳ vẫn cảm thấy nàng không hiểu rõ Minh Trạm, đệ đệ duy nhất của nàng.

    Năm đó Phượng gia huynh đệ trải qua bao nhiêu khổ sở, giết chóc đỏ cả mắt mới đoạt được ngai vàng, trong khi Minh Trạm dường như chẳng tốn công sức gì mà vẫn có thể dễ dàng khắc chết bốn vị Hoàng tử, ngồi lên ngai vàng.

    Người như vậy sẽ dễ dàng chết hay sao?

    Thành Phúc Châu.

    Minh Trạm cũng biết tin tức Phượng Cảnh Kiền muốn về đế đô.

    Cũng không phải Vệ thái hậu cố ý gửi mật thư cho Minh Trạm, kỳ thật tin tức này đã được đăng công khai trên Tập san Hoàng thất, trong thiên hạ này không có ai mà không biết. Minh Trạm cũng không phải người mù kẻ điếc, đương nhiên cũng nhìn thấy.

    Lật trang đầu của Tập san Hoàng thất, Minh Trạm nói thầm, “Lúc trước đã sớm từ bỏ, nay vì sao phụ hoàng lại muốn đến đế đô? Chẳng phải thêm phiền ư? Ta có nên gửi thư cho phụ hoàng để ông ấy đừng lo lắng nữa không nhỉ?”

    Môi của Nguyễn Hồng Phi mang theo nụ cười thản nhiên, dù là mặt nạ da người đang ở trên mặt nhưng ánh mắt vẫn toát lên vài phần phong lưu, khiến Minh Trạm lén nhìn vài lần, Nguyễn Hồng Phi liếc Minh Trạm một cái, lạnh lùng nói, “Việc Thái thượng hoàng quay về đế đô đã truyền khắp nơi, lần này đại tiện nhân truyền chỉ quay về đế đô trước, là hạ quyết tâm phải về để xem đến tột cùng. Ngươi viết thư gửi đi, đường xa trì hoãn, có thể đến kịp hay không cũng chưa biết, cho dù có đến thì lời nói của thiên tử có thể thay đổi được sao?”

    Minh Trạm thản nhiên nói, “Đổi ý thì cứ đổi ý, ta cũng thường đổi ý này?”

    “Có bao nhiêu người giống như ngươi?” Đối với Nguyễn Hồng Phi, Minh Trạm hoàn toàn là xem bản mặt như cái mông, cái gì có lợi thì sẽ làm cái đó, không hề có sự tôn quý và thận trọng của bậc đế vương.

    Minh trạm bĩu môi, liếc mắt nhìn Nguyễn Hồng Phi một cái rồi mắng, “Ngươi biết cái quái gì, đó gọi là giản dị. Giản dị, có biết hay không? Giản dị không màu mè, lù lù vác cái lu chạy.”

    Hai người một câu đối một câu, Minh Trạm liền vứt đi ý định gửi thư về Vân Quý, chỉ toàn tâm tập trung vào việc đùa giỡn với Phó Tân Từ.

    Minh Trạm cảm thấy Phó Tân Từ rất thú vị, hắn ở thành Phúc Châu rãnh rỗi, liền đi nhờ Phó Ninh gọi Phó Tân Từ đến, sau đó Minh Trạm bắt đầu đùa giỡn người ta.

    Tính ra niên kỷ của Minh Trạm còn nhỏ hơn Phó Tân Từ. Bất quá Minh Trạm cảm thấy tuổi tác trong con người thật của hắn có thể sánh bằng đức cao vọng trọng, vì vậy hắn cũng an tâm tự cho mình là trưởng bối của Phó Tân Từ.

    Theo lý thuyết, Phó Tân Từ có thể giao hảo với một Tiết Thiểu Lương lạnh lùng thì tất nhiên là tính tình của hắn không tệ.

    Dẫu là như thế, nhưng Phó Tân Từ cảm thấy chính mình chưa bị Minh Trạm chọc điên đã là tổ tông phù hộ nhiều lắm rồi. Phó Tân Từ quấn quýt thân thiết với Phó Ninh, nay Phó Ninh đến thành Phúc Châu, Phó Tân Từ một lòng muốn Phó Ninh đến ở quý phủ của mình, Phó Ninh không đồng ý. Phó Tân Từ vì hiếu thảo nên ngày ngày đành đến thỉnh an.

    Minh Trạm nắm bắt thời cơ liền trêu đùa Phó Tân Từ, tỷ như hôm nay Minh Trạm đột nhiên dán một chùm râu dài lên mặt, lại làm ra bộ dạng thoát tục, Phó Tân Từ liếc mắt nhìn lại, chỉ hận không thể chọc thủng hai mắt của mình.

    Minh Trạm cười ha ha hai tiếng, nói với Phó Ninh, “Phó đại ca, ta thấy Từ hiền điệt thật sự là lanh lợi.” fynnz.wordpress.com

    Phó Ninh cười nói, “Tối hôm qua Tiểu ù đệ đệ mới gặp Tân Từ, nay lại khen hắn. Xem ra hai người thật là hợp ý.”

    “Đúng vậy đúng vậy.” Minh Trạm sờ sờ chòm râu giả của mình, cười nói, “Ta biết Từ hiền điệt thích người trầm ổn, vì vậy mới dán lên chòm râu, nói vài câu với hiền điệt, để hiền điệt thấy ta đỡ phải bỏ chạy, hôm qua hắn chạy thật là nhanh, thật không hổ là cao đồ của Phó đại ca.”

    Phó Tân Từ thật sự chịu không nổi phương pháp của Minh Trạm, đúng là dốt đặc cán mai. Cũng thật sự là kỳ quái, nhìn Đỗ đại gia hòa nhã trầm ổn, vậy mà vị Đỗ nhị gia này lại tài lanh như thế, chưa nói đến những chuyện khác, chỉ mỗi việc Minh Trạm mỗi ngày lại thay một chiếc nhẫn to đùng bằng bảo thạch, như thể đang sợ người ta không biết hắn là kẻ giàu có thì phải.

    Mà trên thực tế, Phó Tân Từ nghe hạ nhân trong biệt viện phần nhiều đều xưng Nguyễn Hồng Phi là chủ nhân, còn Minh Trạm thì được gọi là nhị gia.

    Đừng xem thường câu này, bên trong có nhiều điều để nghiên cứu.

    Thậm chí Phó Tân Từ cho rằng có lẽ Minh Trạm dựa vào mối quan hệ thân thích với Nguyễn Hồng Phi, sau khi chợt trở nên phú quý thì trong lòng luống cuống, không khoe sự giàu có ra ngoài thì buổi tối ngủ không yên. Trong lòng liên tục lải nhải, Phó Tân Từ xem như là một nhân vật có tinh thần thắng lợi điển hình, mỉm cười ứng phó lời nói xảo quyệt của Minh Trạm, “Đỗ tiểu thúc oan uổng điệt nhi rồi, thật sự là hôm qua đã muộn, Tân Từ ở đây e rằng sẽ quấy nhiễu tiểu thúc nghỉ ngơi.”

    Minh Trạm thở dài, vuốt râu, bày ra vẻ mặt lão thành, lời nói thành khẩn, “Các ngươi tuổi trẻ, không hiểu lòng trưởng bối. Ta nghe Phó huynh khen ngươi hết lời, nên mới cảm thấy yêu mến tài nghệ của ngươi. Chẳng qua nếu không biết ngươi có bản lĩnh gì thì ta thật sự không tốt đề cử ngươi với bề trên. Ngươi đang ở độ tuổi có chí khí ngút trời, hầy, đáng tiếc là vẫn thiếu vài phần trầm ổn.”

    Phó Tân Từ quả thật chịu không nổi vẻ mặt nghiêm trang làm ra vẻ ta đây của Minh Trạm, thầm nghĩ, miệng của ngươi vẫn còn hôi sữa, vậy mà cứ thích phô trương khoe mẽ. Nói láo không chớp mắt, khẩu khí thật không nhỏ, Phó Tân Từ bị Minh Trạm tra tấn tinh thần đến mất kiên nhẫn, mỉm cười hỏi thăm, “À, nghe ý của tiểu thúc thì dường như có giao tiếp rất rộng trong quan trường.”

    Phó Ninh khẽ cau mày, không quen nhìn Phó Tân Từ nịnh bợ, nói ra lời vô lễ như thế. Minh Trạm lại phe phẩy cây quạt mà năm đó Gia Cát Lượng từng dùng, vẻ mặt tự đắc, nhưng ngoài miệng lại khiêm tốn, “Không dám không dám, chẳng qua là được Thái thượng hoàng lão nhân gia coi trọng mà thôi.”

    Phó Tân Từ mơ hồ cảm thấy như đang bị sặc, Minh Trạm lại nói, “Hoàng thượng và Thái hậu, ta đều quen biết. Ngay cả lục bộ cửu khanh trong triều đều nể mặt Đỗ mỗ đây.”

    Ánh mắt của Phó Tân Từ chuyển động, thử hỏi, “Chẳng lẽ tiểu thúc xuất thân từ cung đình?”

    Minh Trạm cười ha ha hai tiếng, không nói gì thêm.

    Phó Tân Từ nhịn không được mà liếc nhìn phía dưới hạ thân của Minh Trạm một cái, lại tinh tế nhìn chùm râu giả trên miệng của Minh Trạm, thầm nghĩ, vị Đỗ tiểu thúc này không có tài văn chương, khẩu khí lại ba hoa khoác lác, vẻ mặt thì khoe mẽ, dáng người hơi tròn trịa, nghe nói thái giám không có phần đó nên cũng khó tránh khỏi mà bị béo phì.

    Chẳng qua cái tên thái giám béo này đến thành Phúc Châu rốt cục là có ý đồ gì?

    Phó Ninh cũng hiểu được khẩu khí của Minh Trạm hơi quá trớn, vốn định trách Phó Tân Từ nhưng chưa kịp thì phải quay sang khuyên Minh Trạm, “Tiểu ù đệ đệ, những lời này chớ nói với người bên ngoài, để tránh người ta hiểu lầm.” Sẽ tưởng rằng ngươi thật sự mánh khóe thông thiên, chẳng phải là dựa vào thế lực của Đỗ huynh hay sao? Nếu Phó Tân Từ cứ khiêu khích Minh Trạm như vậy thì Phó Ninh nhất định phải giáo huấn đồ đệ của mình. Chẳng qua Minh Trạm ngoại trừ thích khoác lác thì bản tính rất sảng khoái, có không ít điểm khả ái. Vì vậy Phó Ninh dựa vào hảo cảm đối với huynh đệ Đỗ gia mà nhắc nhở Minh Trạm một câu.

    Minh Trạm không bận tâm, mỉm cười gọi Phó Tân Từ, “Từ hiền điệt, nghe Phó huynh nói binh pháp của ngươi cũng rất xuất chúng, nào, nói cho ta nghe binh pháp Tôn Tử đi.”

    Cho dù Phó Tân Từ lão luyện thế nào thì cũng không muốn nịnh bợ một vị nội quan không rõ lai lịch, chẳng qua hiện tại đang ở nhà Đỗ gia, bèn nói, “Binh pháp quan trọng ở cách học đi đôi với hành, năm đó Triệt Quát chỉ thượng đạm binh, lợi hại như thế nào, nhưng rốt cục ra sao thì không cần nhiều lời. Nếu tiểu thúc có hứng thú thì ngày sau Tân Từ thỉnh tiểu thúc vào quân doanh xem thử.” (=chỉ giỏi lý thuyết mà không giỏi thực tiễn)

    Minh Trạm hớn hở mặt mày, “Như vậy thì quá tốt.”

    “Tiểu thúc với thân phận như vậy, đến lúc đó Tân Từ sẽ báo trước với Tướng quân đại nhân một tiếng.” Phó Tân Từ thử nói.

    Minh Trạm cười ha ha, phe phẩy quạt mấy cái, “Không cần. Hầy, tiểu tử các ngươi không biết, làm người thì quan trọng nhất chính là khiêm tốn. Không nghe sư phụ của ngươi nói hay sao, người trong nhà biết là được rồi, tuyệt đối không nên khoe khoang ra ngoài, để tránh cho người ta coi khinh. Cái tên hài tử nhà ngươi lớn như vậy mà còn để người khác nhắc nhở, thật sự khiến người ta không yên lòng mà.”

    Phó Tân Từ suýt nữa đã bị Minh Trạm chọc tức chết, Phó Tân Từ nghe Minh Trạm nói lời nhân nghĩa lễ trí, chỉ bảo thái độ làm người, cũng ấn định thời gian sẽ đi xem Phó Tân Từ luyện binh, thế này mới chịu bỏ qua cho Phó Tân Từ.

    Đến tối, Minh Trạm nói với Nguyễn Hồng Phi, “Phó Tân Từ cũng không phải
    người có lòng dạ thâm sâu, lại rất thức thời. Lần này không biết Phúc
    Yên Hầu phu nhân gây khó dễ cho Cố Nhạc Sơn là có mưu đồ gì đây?”

    Đối với Nguyễn Hồng Phi, Minh Trạm đánh giá Phó Tân Từ như thế
    thật ra cũng công bằng. So với Minh Trạm không biết giả ngốc bao nhiêu
    lâu, ngay cả Phượng Cảnh Nam cũng bị lừa gạt, thì Phó Tân Từ bị Minh
    Trạm quay vòng vòng vài lần mà đã bắt đầu mất bình tĩnh thì quả thật
    không phải người có lòng dạ thâm sâu.

    Về phần Phúc Yên Hầu phu nhân? Nguyễn Hồng Phi cười cười, “Nữ
    nhân lúc nào cũng để ý đến thanh danh hơn cả nam nhân, huống chi việc
    này cũng chưa nháo nhào ầm ĩ. Về phần Cố Nhạc Sơn, hừ, ta thấy hắn cũng
    không chỉ vì chuyện của Phúc Yên Hầu phu nhân lúc trước mà thấp thỏm lo
    âu đâu!”

    “Vậy thì vì sao?” Minh Trạm truy vấn.

    “Ai biết được.” Nguyễn Hồng Phi duỗi thắt lưng, cởi bỏ nút thắt trên cần cổ, “Ta cũng không phải thần tiên.”

    Minh Trạm tiến lên giúp một tay, liên tiếp nói thầm, “Mùa hè
    nóng nực mà còn mặc trường bào làm gì, cũng không biết giả vờ ra vẻ cái
    gì nữa.” Đuổi Phó Tân Từ đi, Minh Trạm liền thay đoản y và hạ y gọn
    gàng, rất mát mẻ.

    Hơn nữa khiến Minh Trạm đắc ý là cái tên ngụy quân tử Nguyễn
    Hồng Phi này đã bóp mông hắn hơn mười cái, bóp muốn sưng cả lên. Minh
    Trạm cân nhắc để hôm nào làm hai bộ nội y khêu gợi bảo Nguyễn Hồng Phi
    mặc cho hắn xem, coi như tăng một chút tình thú.

    “Phi Phi, ta cảm thấy việc của Cố Nhạc Sơn vẫn chưa xong đâu.”
    Minh Trạm vừa nghĩ bậy vừa nói, “Có lẽ Phúc Yên Hầu phu nhân chỉ lộ đầu
    mà thôi, còn việc sau đó không liên quan đến phủ Phúc Yên Hầu.”

    Đây cũng là thủ đoạn mà quan trường quen dùng, tuy nói là liên
    hoàn kế, nhưng liên hoàn kế cũng không phải xuất phát từ tay của một
    nhà, nhưng lại phối hợp vô cùng ăn ý, không có sơ hở, giống như đã
    thương lượng ổn thỏa. Kẻ không biết nội tình quả quyết nhìn không ra.

    Nguyễn Hồng Phi cởi đi ngoại sam của Minh Trạm, trong lòng vô
    cùng thoải mái, ôm eo Minh Trạm rồi nói, “Việc này cũng không gấp, chỉ
    cần chức vị Thượng thư của Cố Nhạc Sơn được bảo trụ là được rồi.”

    Minh Trạm thở dài, “Sử dụng Cố Nhạc Sơn rất thuận tay.”

    Nguyễn Hồng Phi ôm Minh Trạm đặt lên lên đùi, ngón tay hơi lạnh
    vuốt ve thắt lưng của Minh Trạm, “Hiện tại Cố Nhạc Sơn không chịu xuống
    đài cũng chỉ vì muốn hộ mệnh mà thôi. Ngươi nghĩ là hắn thật sự hy vọng
    xa vời có thể bảo vệ được chức Thượng thư hay sao?”

    Dậu đổ bìm leo.

    Dậu của Cố Nhạc Sơn còn chưa đổ, chỉ là bị hủy hoại thanh danh, e rằng những kẻ mơ ước chức vị Thượng thư đều muốn thử xem có thể thay
    thế hay không.

    Có câu đế vương vô tình.

    Trên thực tế, mọi người đặt đế vương ở vị trí cân bằng.

    Trong tất cả mọi việc đều mong chờ sự công bằng.

    Cho dù dùng thuận tay, nhưng nếu đế vương thiên vị thì trên đời
    này còn gì công đạo nữa. Nghĩ đến Cố Nhạc Sơn, Minh Trạm thở dài, “Thư
    thì ta đã gửi rồi, cũng không biết mẫu thân sẽ xử trí như thế nào.”

    Nguyễn Hồng Phi ôm Minh Trạm, có một chút động tình, “Vệ tỷ tỷ ở tại đế đô, ngươi cần gì phải lo lắng? Nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

    “Hôm nay đến phiên ta.” Hai tay của Minh Trạm không thành thật,
    túm lấy đai lưng của Nguyễn Hồng Phi, đôi mắt ti hí lóe lên, trước tiên
    nhào qua cắn cổ của Nguyễn Hồng Phi một cái.

    Nguyễn Hồng Phi xoa bóp mông của Minh Trạm, cau mày, “Ngươi nhẹ một chút đi.”

    “Tiểu Phi Phi, tiểu ngoan ngoãn, chẳng phải ngươi thích gia ở trên giường cuồng dã hay sao…..a a a a…”

    Kết quả là Minh Trạm bị người ta cuồng dã cả đêm, ngày hôm sau
    suýt nữa ngồi dậy không nổi, chu mông ai ôi nửa canh giờ, thầm oán
    Nguyễn Hồng Phi không biết kiềm chế quan tâm. Nguyễn Hồng Phi tỏ ra vô
    tội, trong mắt tràn đầy nụ cười ấm áp, xoa eo cho Minh Trạm, “Kiềm chế
    không được nên hơi cuồng dã một chút.”

    Minh Trạm thích nhìn Nguyễn Hồng Phi mỉm cười như vậy, nhịn
    không được mà chồm người ngồi dậy thưởng cho Nguyễn Hồng Phi một nụ hôn
    khẽ, ngông nghênh nói, “Hôm qua ái khanh thị tẩm thật sự vất vả rồi.”

    Nguyễn Hồng Phi cười ha ha, “Bệ hạ thánh minh.”

    Phó Tân Từ bị Minh Trạm làm phiền muốn mất nửa cái mạng, cho dù
    hắn rất nhớ sư phụ nhưng cũng giảm bớt số lần đến Đỗ phủ. Chẳng qua hiện tại Phó Tân Từ lại có thêm một việc khiến hắn rất sầu, hắn nghĩ đến lời đề nghị của Phượng Niệm Ân thì liền đau đầu.

    Phó Tân Từ và Phượng Niệm Ân hơn kém ba tuổi, tình cảm huynh đệ
    của hai người không tệ, vì vậy có tính toán gì thì Phượng Niệm Ân cũng
    không gạt Phó Tân Từ, huống chi việc này còn phải nhờ Phó Tân Từ giúp
    đỡ.

    Nghe xong lời của Phượng Niệm Ân, Phó Tân Từ như chết khiếp, sau một lúc lâu mới phục hồi tinh thần mà hỏi, “Ngươi nói là Niệm Vũ chọn
    trúng Đỗ tiểu thúc ư?”

    Trăm người trăm tính.

    Đối với Phó Tân Từ, Phượng Niệm Ân và Phương Niệm Đức rất bình
    thường, chỉ có Phượng Niệm Vũ, vì là nữ nhi duy nhất trong nhà nên quả
    thật đã bị chiều hư. Ngày thường làm nũng với các huynh trưởng chưa đủ,
    hiện tại càng ngày càng to gan, dám tự bàn đến việc chung thân đại sự
    của mình.

    Phượng Niệm Ân thở dài, bất đắc dĩ nói, “Hầy, tiểu Vũ vốn cũng
    không phải như vậy, đều là do tiểu tử Lữ gia mà thôi.” Nói đến đây,
    Phượng Niệm Ân lại có vài phần oán hận. Mẫu tộc của Phúc Yên Hầu họ Lữ,
    Lữ gia chính là người vùng Phúc Châu, ở thành Phúc Châu cũng có danh
    tiếng, lão thái gia của Lữ tộc từng làm quan tam phẩm, đã về hưu tịnh
    dưỡng. Nay đại lão gia của nhà Phúc Yên Hầu đang nhậm chức Tri phủ ở Tế
    Nam, tuy Lữ gia không phải gia tộc quá hiển hách nhưng cũng là thư hương dòng dõi chính tông.

    Tính tình của Phúc Yên Hầu không tệ, luôn luôn thân cận với cữu gia, lúc nào cũng tới lui.

    Trưởng tôn Lữ gia được lão thái thái nuôi dưỡng, vì vậy ở ngay
    trong thành Phúc Châu, Phúc Yên Hầu chỉ có một nữ nhi là Phượng Niệm vũ, vì vậy cũng có chủ ý. Ai ngờ tiểu tử Lữ gia này thật xấu tính, vì dáng
    người của Phượng Niệm Vũ hơi đẫy đà, hắn chết sống không ưng, còn lải
    nhải khắp nơi bảo rằng Phượng Niệm Vũ là tiểu nữ béo.
    fynnz.wordpress.com

    Kỳ thật Phượng Niệm Vũ cũng không quá béo, chẳng qua so với tiểu mỹ nhân mảnh mai lả lướt thì quả thật có một chút nở nang, nhưng không
    quá mức. Nếu để Minh Trạm nói thì hắn thích tiểu lolita tròn tròn như
    thế này hơn.

    Phó Ninh và Phúc Yên Hầu xem như là thông gia, Phượng Niệm Vũ ở
    nhà nhàm chán, liền năn nỉ ca ca dẫn nàng cùng đến Đỗ phủ làm khách.
    Minh Trạm thấy Phượng Niệm Vũ khả ái, vì vậy cũng đặc biệt chăm sóc quan tâm nàng.

    Ngay cả Nguyễn Hồng Phi, yêu ai yêu cả đường đi lối về, thấy
    Phượng Niệm Vũ có vài phần tương tự như Minh Trạm thì cũng ban tăng lễ
    gặp mặt rất hậu hĩnh.

    Thường xuyên qua lại, cũng không biết Phượng Niệm Vũ như thế nào mà xuân tâm nảy mầm, yêu thích Minh Trạm.

    Từ khi bị Lã gia từ hôn, Phượng Niệm Vũ không nói gì, nhưng lại
    cảm thấy rất tự ti. Xuất thân của nàng đương nhiên không thấp kém, bất
    quá ở thời này, đối với nữ nhân cũng không chỉ đơn giản là xuất thân.

    Vì chính thê có tướng mạo bình thường nên trượng phu mới nạp thiếp.

    Phượng Niệm Vũ và nhị ca Phượng Niệm Đức là song sinh, khi sinh
    ra Phượng Niệm Đức trắng trẻo mập mạp còn Phượng Niệm Vũ lại nhỏ nhắn
    gầy ốm. Phúc Yên Hầu phu nhân đau lòng muốn chết, nuôi bao nhiêu năm mới có thể nuôi cho Phượng Niệm Vũ trắng trẻo tròn trịa như vậy. Ngày
    thường, cho dù Phượng Niệm Vũ dùng ít nửa bát cơm thì Phúc Yên Hầu phu
    nhân đều truy hỏi đến cùng, còn nữa, nữ nhi của mình thì mình thương,
    đối với Phúc Yên Hầu phu nhân thì nữ nhi tròn trịa khả ái, cho dù hơi
    đẫy đà một chút cũng chẳng có gì là không tốt.

    Phượng Niệm Vũ cũng không nói thẳng là mình thích Minh Trạm, mấy ngày nay nàng liên tiếp thêu khăn, may hà bao. Mặc kệ kỹ thuật tốt xấu, dù sao đây cũng là tâm ý của tiểu cô nương người ta mà.

    Cho nên mấy ngày nay Minh Trạm nhận không ít lễ vật của tiểu cô nương.

    Minh Trạm đối với nữ nhân xưa nay đều rất mềm lòng, thương hương tiếc ngọc. Chẳng những cho Phượng Niệm Vũ không ít món trang sức, biết
    Phượng Niệm Vũ không tự tin thì còn đặc biệt trấn an Phượng Niệm Vũ.

    Cứ thế mà tâm tư của Phượng Niệm Vũ dần dần đặt hết lên người Minh Trạm.

    Phúc Yên Hầu và phu nhân cùng đến đế đô, trong phủ đương nhiên
    do Phượng Niệm Ân làm đương gia. Muội muội khác thường, Phượng Niệm Ân
    không thể không biết. Phượng Niệm Ân cũng rất quan tâm đối với người
    muội muội duy nhất này của mình, thấy muội muội đã lớn, Phượng Niệm Ân
    cũng thường xuyên nghe phụ mẫu lải nhải nhắc đến việc hôn sự của muội
    muội.

    Vì lời nói của tiểu tử Lữ gia mà rất nhiều người tin vào lời
    đồn, thế nên Phượng Niệm Vũ muốn gả cho nhà môn đăng hộ đối đúng là khó
    càng thêm khó.

    Nay Phượng Niệm Vũ chớm yêu, không nói đến những thứ khác, khí
    sắc có vẻ tốt hơn ngày xưa rất nhiều, thích nói lại thích cười, cũng
    không cảm thấy chính mình béo. Chẳng qua có một điểm chính là ước gì mỗi ngày đều đến Đỗ gia, nhìn Minh Trạm một cái liền có thể cười ngây ngô
    nửa buổi.

    Phượng Niệm Ân cũng không vội vã răn dạy muội muội, hắn cân nhắc một hồi. Hắn vẫn chưa biết rõ về Đỗ gia, bất quá Đỗ gia có trạch viện
    to như vậy ở thành Phúc Châu, bên trong có đủ đình đài lầu các, ao hồ,
    hòn non bộ, dường như không thiếu gì cả. Trang hoàng tinh tế, mà Đỗ gia
    huynh đệ lại ra tay rất phóng khoáng, ắt hẳn có không ít của cải.

    Phượng Niệm Ân cân nhắc một hồi, thấy Minh Trạm dường như cũng
    không vô tình với muội muội của mình, nếu không thì cũng không thể tặng
    Niệm Vũ những món trang sức đáng giá như vậy. Vì thế Phượng Niệm Ân liền lên kế hoạch hỏi thăm nguồn gốc của Đỗ gia, chỉ cần Minh Trạm đối xử
    tốt với muội muội thì chẳng còn gì tốt hơn nữa.

    Phượng Niệm Đức đi theo phụ mẫu đến đế đô, trong nhà không còn
    ai để bàn bạc, Phượng Niệm Ân tìm huynh trưởng đồng mẫu dị phụ của mình: Phó Tân Từ.

    Phó Tân Từ nghe nói như thế thì lập tức phản đối theo bản năng, “Niệm Vũ và Đỗ tiểu thúc? Làm sao được?”

    “Ca ca, đừng nóng vội.” Phượng Niệm Ân chậm rãi điều chỉnh tư
    thế, ôn hòa nói, “Đỗ nhị công tử chưa đến hai mươi, đệ có hỏi thăm rồi,
    vẫn chưa thành thân. Đệ thấy Đỗ nhị công tử vẻ mặt phúc hậu, chẳng qua
    chúng ta vẫn chưa biết bao nhiêu về Đỗ gia, mà phụ thân và mẫu thân đang ở tại đế đô, lời này cũng không nên để chúng ta mở miệng. Chẳng qua chỉ là hỏi thăm mà thôi.”

    “Niệm Ân, đệ không biết đâu.” Do dự trong chốc lát, Phó Tân Từ
    liền đem việc hoài nghi Minh Trạm là thái giám nói cho Phượng Niệm Ân
    nghe.

    Phượng Niệm Ân trợn mắt há hốc mồm, hãi hùng khiếp vía, hoàn
    toàn không thể tin, “Đại ca đừng nói lung tung. Tuy Đỗ nhị công tử có
    chút tật xấu khoe khoang khoác lác, nhưng cũng không đến mức…”

    “Ngày mai hắn muốn đến quân doanh của ta để mở rộng tầm mắt, đệ cứ đi theo nhìn thử xem hắn là thật hay giả.”

    “Làm sao xem được? Chẳng lẽ có thể lột quần của nhị công tử ra
    hay sao?” Phượng Niệm Ân cảm thấy không thể tin tưởng. Phó Tân Từ cốc
    đầu Phượng Niệm Ân một cái, “Đại ca tự có cách.”

    Cách của Phó Tân Từ rất đơn giản, trời nóng như vậy, doanh trại
    luôn được dựng ở ngoài thành, phi ngựa đến đó thì nhất định sẽ đổ mồ
    hôi. Đổ mồ hôi thì nhịn không được sẽ muốn uống nước, uống nước thì phải đi tiểu tiện.

    Cách phân biệt thái giám rất đơn giản: Không có thái giám nào lại đi tiểu đứng.

    Phó Tân Từ nghĩ ra chiêu độc địa này, dù đã tính toán nhưng Minh Trạm có đi tiểu hay không, khi nào thì đi tiểu cũng không phải do hắn
    định đoạt.

    Minh Trạm ra khỏi thành, cũng tự mình cưỡi ngựa, nhưng phía sau
    lại đi theo ba chiếc xe, hai mươi mấy tùy tùng, ngay cả nước uống, trà
    súc miệng, khăn lau mồ hôi, trái cây ưa thích, điểm tâm, lót dạ, băng
    làm mát, chất đầy cả xe, vô cùng hoành tráng.

    Dù Phượng Niệm Ân xuất thân là công tử hầu phủ, nhưng bình thường xuất môn cũng không phô trương như vậy.

    Lúc trước Phó Tân Từ chỉ tưởng rằng Minh Trạm thích khoác lác,
    nay xem ra lại đúng là quý công tử xa xỉ. Phó Tân Từ càng hối hận khi
    đồng ý dẫn Minh Trạm đến quân doanh mở rộng tầm mắt, Minh Trạm còn rất
    mất mặt khi mang theo một xe lễ vật, có lẽ đã hỏi thăm chức vị của Phó
    Tân Từ, Minh Trạm mang theo một xe hoa quả để làm lễ vật.

    Thủ hạ của Phó Tân Từ có vài tiểu quan, mỗi người một thùng.
    Minh Trạm còn cười ha hả, “Tiểu Từ là điệt tử của ta, có câu, một hảo
    hán ba người giúp, ngày xưa ít nhiều gì hắn cũng được các ngươi giúp đỡ. Cũng không phải là người ngoài, cho nên ta cũng không cần nói lời cảm
    tạ. À, đây là một ít đặc sản nông thôn, mùa hè giải khát rất tốt nha.”

    Vừa nói Minh Trạm vừa quạt, ngay cả gió cũng toàn gió nóng. Hắn
    nâng tay áo lau mồ hôi trên trán, lộ ra ba ngón tay chói lóa với những
    chiếc nhẫn bảo thạch cực đại, khiến Phó Tân Từ chỉ muốn đập đầu mà chết.

    Thật mất mặt.

    Cái tên khoe khoang khoác lác này có chuyện cũng không báo
    trước. Phó Tân Từ ra sức mắng Minh Trạm ở trong lòng, mặt ngoài lại cố
    gắng làm ra bộ dáng mỉm cười, phân phó thuộc hạ, “Nếu đây là ý tứ của
    tiểu thúc thì các ngươi hãy nhận đi.” fynnz.wordpress.com

    Mọi người đều cảm tạ Phó Tân Từ và Minh Trạm.

    Minh Trạm cười ha ha.

    Tiếp theo Minh Trạm xem Phó Tân Từ duyệt binh, cái bệnh nói
    nhiều, sau khi uống vài bình trà lạnh thì không phụ lòng mong muốn của
    Phó Tân Từ mà muốn đi tiểu tiện.

    Phượng Niệm Ân chỉ chờ như vậy, cùng đứng dậy nói, “Ta cũng muốn đi, sẵn tiện đi cùng tiểu thúc.”

    Diêu Quang dẫn theo hai người đi ngay sau lưng Minh Trạm, Phượng Niệm Ân nhìn Diêu Quang, Diêu Quang cười nói, “Đại công tử, nhị gia nhà ta xưa nay quen được chiều chuộng, bên cạnh lúc nào cũng phải có tiểu
    nhân hầu hạ.”

    Phượng Niệm Ân cười cười, khen, “Thật là trung thành.” Thái giám sau khi bị hoạn thì dù sao cũng có vài phần tự ti phức tạp, không thích người ta nhìn hạ thể của hắn. Nào có ai đi tiểu tiện mà còn đòi người
    đi theo hầu hạ như thế cơ chứ, xem ra là đại ca nghĩ nhiều rồi.

    Minh Trạm là cáo già, thấy bản mặt đầy vẻ toan tính của Phượng
    Niệm Ân, lại muốn cùng hắn đi tiểu, đừng bảo là mị lực của hắn quá lớn,
    thế nên Phượng Niệm Ân muốn nhân cơ hội này mà thổ lộ với hắn nha.

    Hầy, cho dù như thế nào thì hắn cũng không thể phụ lòng Phi Phi được.

    Liếc mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Phượng Niệm Ân,
    Minh Trạm chậc chậc lưỡi, hoàn toàn không thể sánh bằng Phi Phi nhà hắn.

    “Niệm Ân, nghe nói ngươi vẫn chưa thành thân đúng không?” Minh
    Trạm suy nghĩ, cho dù chính mình trung trinh như một với Nguyễn Hồng
    Phi, nhưng cũng phải nghĩ đến tâm tình của người theo đuổi mình.

    Nhắc đến hôn sự, Phượng Niệm Ân lại hào phóng, cười nói, “Chuyện này có phụ mẫu làm chủ, Niệm Ân chỉ cần tuân mệnh là được.”

    “Ừm, nếu như có hài nữ nào tốt một chút thì để tiểu thúc làm mai cho ngươi.”

    Phượng Niệm Ân cũng không cho là thật, chỉ nghĩ rằng Minh Trạm
    cố ý kéo gần khoảng cách hai nhà mà thôi, bèn cười nói, “Như vậy làm
    phiền Đỗ tiểu thúc bận tâm vì Niệm Ân.”

    Hai người mỗi người mang theo ý xấu đi tiểu tiện, Phượng Niệm Ân lại cảm thấy đường đi không đúng, liền nói, “Đỗ tiểu thúc, hình như
    chúng ta đi nhầm đường rồi.”

    Minh Trạm phẫy tay áo, bắt chước dáng người tiêu sái ngày xưa
    của Nguyễn Hồng Phi, đong đưa nói, “Không sai đâu. Niệm Ân à, vai vế của ta lớn thì đương nhiên là khác. Chúng ta là người cao quý, làm sao có
    thể đến hầm cầu của đám người thô thiển cho được.”

    Diêu Quang ở bên cạnh nịnh hót, “Đúng vậy, nhị công tử nhà ta
    không phải là thùng làm bằng gỗ đàn hương thì không dùng đâu. Bồn cầu
    bình thường thô ráp, làm sao xứng để đựng phân và nước tiểu của nhị
    thiếu gia cơ chứ.”

    “Lắm miệng.” Minh Trạm khẽ mắng.

    Diêu Quang vội vàng nhận tội.

    Khi Phượng Niệm Ân nhìn thấy hạ nhân mang đến một chiếc thùng
    bằng gỗ đàn hương nạm vàng sáng lấp lánh, cung kính thỉnh Minh Trạm đi
    tiểu tiện thì Phượng Niệm Ân quả thật hết chỗ để nói, trong lòng thầm
    nghĩ, có phải ánh mắt của muội muội có vấn đề hay không vậy, vì sao lại
    có thể coi trọng Đỗ tiểu béo này cơ chứ!

    Đến chạng vạng Minh Trạm mới trở về nhà, vẻ mặt tràn đầy hưng
    phấn, trong khi sắc mặt của Phó Tân Từ và Phượng Niệm Ân lại thật sự là
    mệt mỏi rã rời. Mặc kệ Minh Trạm chân thành yêu cầu như thế nào cũng
    không chịu ở lại Đỗ phủ uống rượu.

    Minh Trạm chưa thay xiêm y thì đã đến đại sảnh, thấy Nguyễn Hồng Phi miễn cưỡng dựa vào trường kỷ nằm đọc sách, hắn đi qua rồi lén hôn
    một cái. Nguyễn Hồng Phi cau mày, “Toàn thân hôi thối mùi rượu, tắm rửa
    trước đi rồi hẵng sang đây.”

    “Ngươi biết cái gì, đây gọi là mùi nam nhân.” Minh Trạm ngồi
    xuống bên cạnh Nguyễn Hồng Phi, thúc vào người Nguyễn Hồng Phi một cái,
    “Có vấn đề lớn rồi, Phượng Niệm Ân rất quen thuộc việc trong quân
    doanh.”

    Mí mắt của Nguyễn Hồng Phi không nhấc lên, chỉ nhắc nhở, “Tốt nhất là ngươi đừng dây dưa, đêm dài lắm mộng.”

    Thuộc truyện: Hoàng Đế Nan Vi