Home Đam Mỹ Hoàng Đế Nan Vi – Chương 72

    Hoàng Đế Nan Vi – Chương 72

    Thuộc truyện: Hoàng Đế Nan Vi

    Lâm Vĩnh Thường bỗng nhiên trầm ngâm mở miệng muốn nhờ, “Trương thái y, nay ở chỗ của ta có một vụ án. Trong đó có một nữ nhân đâm đầu vào cột để tự vẫn, nay chỉ còn một hơi thở, chưa kể đến việc phải châm thuốc uống, nữ nhân này vẫn không chịu tỉnh lại. Ta cũng đã thỉnh rất nhiều đại phu đến xem nhưng đều thúc thủ vô sách. Ngài là thần y nổi danh Thiên triều, không biết có thể ra tay tương trợ hay không?”

    Lương y như phụ mẫu, Trương thái y không từ chối cũng không ra giá mà chỉ nói, “Nếu đã biết chuyện thì không thể mặc kệ. Hiện tại ta đến đó xem thử một chút vậy.”

    Lâm Vĩnh Thường cũng không muốn trì hoãn thời gian, bất quá bữa tiệc vừa mới bắt đầu, hắn là gia chủ, đương nhiên không thể rời đi trước, lại lo lắng sẽ thất lễ với Từ Doanh Ngọc, nhất thời cảm thấy khó xử. Từ Doanh Ngọc là người thông minh nhạy bén, liền nói, “Công sự quan trọng hơn. Dù sao ta ở phủ Tổng đốc, chỉ là một bữa ăn mà thôi, khi nào ăn cũng được. Nếu Lâm đại nhân cần gì ở ta thì cứ nói thẳng, không cần khách khí.”

    “Bổn quan thất lễ.” Trong lòng của Lâm Vĩnh Thường thật sự lo lắng vụ án này, bèn đứng dậy thỉnh Trương thái y đi chẩn bệnh.

    Phạm Duy và Phùng Trật cũng bị áp lực rất lớn.

    Vụ án này tuy rằng là do thứ tử Hà Hoan của Vĩnh Định Hầu gây ra, bất quá với thanh danh của Tiễn gia nếu không điều tra rõ ràng thì danh dự của Lâm Vĩnh Thường sẽ bị tổn hại.

    Danh vọng của Tiễn gia quá lớn, nếu Tiễn gia thật sự oan khuất trong vụ án này thì ngay cả Phạm Duy và Phùng Trật cũng không thể đi cầu xin ân huệ.

    Khiến cho Phạm Duy cảm thấy may mắn chính là thuế muối bắt đầu được cải cách.

    ******

    Tiết phụ Tiễn gia không chết, đây là chuyện duy nhất mà Lâm Vĩnh Thường cảm thấy may mắn.

    Nếu để Lâm Vĩnh Thường nói thì Hà Hoan không phải người hồ đồ, hắn có bạc có thế, cần gì phải đi vụng trộm với một quả phụ thủ tiết? Như vậy chẳng phải là điên khùng hay sao?

    Theo sự hiểu biết của Lâm Vĩnh Thường về Hà Hoan thì khả năng Hà Hoan gây ra vụ án này cũng không cao, cho dù Lâm Vĩnh Thường không tin Hà Hoan thì hắn vẫn tin tưởng sự gia giáo của Vĩnh Định Hầu. Nhưng Hà Hoan lại bị người ta bắt quả tang. Tiết phụ Tiễn gia tự vẫn ngay tại chỗ, cả đầu đầy máu, may mà không chết, nếu chết thật thì e rằng Hà Hoan có một trăm cái mồm cũng khó mà giải thích.

    Lúc này Lâm Vĩnh Thường tất yếu phải bảo vệ Hà Hoan.

    Một mình Hà Hoan không đáng giá gì cả, nhưng nếu Hà Hoan thật sự thua án này thì Vĩnh Định Hầu đương nhiên sẽ bị liên lụy, cho dù thế nào thì Lâm Vĩnh Thường cũng tuyệt đối không thể để cho Vĩnh Định Hầu quay về đế đô.

    Xảy ra chuyện của Hà Hoan khiến cho hắn nhận ra, có lẽ ở một phương diện nào đó đã chứng minh chính sách thi hành của hắn và Vĩnh Định Hầu là đúng.

    Lúc này nếu mất đi Vĩnh Định Hầu đang cầm binh thì Lâm Vĩnh Thường thật sự hoài nghi chính hắn một Tổng đốc Hoài Dương còn có thể ngồi trong bao lâu.

    Cho nên bảo vệ Hà Hoan chính là bảo vệ Vĩnh Định Hầu. Bảo vệ Vĩnh Định Hầu chính là bảo vệ chính hắn.

    Tiết phụ Tiễn gia được an bài trong một khu vực yên tĩnh, trong phòng có nha hoàn ma ma và đại phu trông coi, bên ngoài có tâm phúc thị vệ của phủ Tổng đốc trông coi.

    Lần này cũng bất chấp nam nữ ở chung phòng.

    Phạm Duy, Phùng Trật và Lâm Vĩnh Thường đều đi vào, Từ Doanh Ngọc vốn là nữ nhân, đương nhiên càng có thể đi vào.

    Từ Doanh Ngọc vừa nhìn người đang nằm hôn mê trên giường thì lông mày khẽ nheo lại, thật lâu sau mới hô lên một tiếng đầy kinh ngạc, “Thiến tỷ tỷ?”

    Lâm Vĩnh Thường hơi bất ngờ bèn hỏi Từ Doanh Ngọc, “Từ đại nhân nhận ra nàng ta ư?”

    Từ Doanh Ngọc nhìn nha hoàn đặt xuống một chiếc gối nhỏ để chẩn bệnh, Trương thái y ngồi trước giường bắt mạch, nàng vẫn chưa trả lời câu hỏi của Lâm Vĩnh Thường nhưng nét mặt kinh ngạc thật sự không thể gạt được người ta.

    Qua một lúc, Trương thái y đứng dậy nói, “Mạch tượng tuy có chút suy yếu nhưng cũng không đáng ngại, chẳng qua cô nương này đã lâu không thể tỉnh lại e rằng là do tâm bệnh hoặc là trên đầu va chạm quá nặng mà gây ra.”

    Không đợi Lâm Vĩnh Thường hỏi thì Trương thái y đã nói, “Hôm nay đã muộn, trời cũng đã tối đen, đợi ngày mai ta châm cứu thử xem có hữu hiệu hay không?”

    “Làm phiền Thái y.” Lâm Vĩnh Thường hơi mừng thầm, chỉ trông mong tiết phụ Tiễn gia có thể sớm ngày tỉnh lại.

    Đương nhiên Lâm Vĩnh Thường rất muốn biết vì sao Từ Doanh Ngọc lại nhận ra tiết phụ Tiễn gia.

    Từ Doanh Ngọc hỏi trước, “Vì sao Thiến tỷ tỷ lại ở phủ Tổng đốc?”

    Lâm Vĩnh Thường đành phải đem vụ án thuật lại sơ lược cho Từ Doanh Ngọc nghe, Từ Doanh Ngọc thở dài, “Thiến tỷ tỷ là người rất tốt, vậy mà lại gặp phải chuyện đáng thương như vậy. Nếu nói rằng Thiến tỷ tỷ thông dâm cùng người khác, thì đây là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra.”

    Lâm Vĩnh Thường là một đại nam nhân, cũng không tiện ở chung với Từ Doanh Ngọc một mình, vì vậy mới giữ lại Phạm Duy và Phùng Trật. Lúc này Phạm Duy nhịn không được mà hỏi, “Từ tiểu thư, vì sao tiểu thư lại quen biết với tiết phụ Tiễn gia? Chẳng phải tiểu thư luôn ở đế đô hay sao?”

    “Có lẽ Phạm đại nhân không biết, bất quá Lâm đại nhân ắt hẳn là biết, Tiễn sư tổ là ân sư của gia phụ.” Từ Doanh Ngọc nói, “Trước kia gia phụ được sư tổ chiếu cố rất nhiều. Đến nay gia phụ luôn có nhiều cảm kích đối với sư tổ. Trưởng tôn của Tiễn gia năm đó đến đế đô thành thân, sau này lại đọc sách ở Quốc Tử Giám, tiện thể thi ân khoa mùa xuân, vì vậy mới ở lại đế đô một thời gian.”

    “Thiến tỷ tỷ lớn hơn ta vài tuổi, nhưng chúng ta ở chung rất hòa hợp.” Từ Doanh Ngọc thở dài, “Thiến tỷ tỷ là trưởng tôn nữ của đại nho đại nhân gia Đoàn Nhữ Ngọc. Nay Thiên triều thường có câu Nam Tiễn Bắc Đoàn. Ta và Thiến tỷ tỷ thuở nhỏ quen biết, Tiễn công tử là sư điệt của phụ thân, ta và Thiến tỷ tỷ là hảo hữu, vì vậy hai nhà đi lại rất nhiều. Sau đó Tiễn công tử đỗ tiến sĩ, tiền đồ rộng mở, nhưng không ngờ lại lâm bệnh nặng mà mất sớm. Thiến tỷ tỷ và Tiễn công tử phu thê tình thâm, liền tự nguyện vì bạc mà thủ tiết cho Tiễn công tử, mang theo quan tài của Tiễn công tử trở về Tiễn gia.”

    “Thiến tỷ tỷ cũng không phải loại người cợt nhả. Lúc Tiễn công tử qua đời thì Thiến tỷ tỷ vẫn đang tuổi thanh xuân, Đoàn đại nho tình nguyện gả tôn nữ cho mối hôn sự khác nhưng Thiến tỷ tỷ nhất định không chịu.” Đôi mắt của Từ Doanh Ngọc hơi rưng rưng, nàng nhẹ nhàng hít một hơi rồi mới nói tiếp, “Việc này lan truyền ra ngoài. Hoàng thượng coi đây là điều tốt đẹp, liền ban cho đền thờ trinh tiết.”

    Lâm Vĩnh Thường nhất thời nói không nên lời mà chỉ lắng nghe Từ Doanh Ngọc thuật lại chuyện xưa. Đoàn thị có mỹ đức và gia giáo như vậy thì nhất định không thể cùng nam tử thông dâm.

    Vụ án này lại càng trở nên khó xử lý.

    Từ Doanh Ngọc cau mày nói, “Lâm đại nhân nên mau chóng điều tra rõ ràng vụ án này. Chưa nói đến danh vọng của Tiễn gia ở Giang Nam, nếu Đoàn đại nhân biết Thiến tỷ tỷ gặp phải chuyện này thì nhất định cũng sẽ vì Thiến tỷ tỷ mà đòi lại công đạo.”

    Lâm Vĩnh Thường than nhẹ một cách bất đắc dĩ, “E rằng không còn kịp nữa rồi.”

    Người chủ mưu lập ra một cái bẫy chết người, không tiếc liên lụy đến hai vị đại nho đức cao vọng trọng, bất quá chỉ vì muốn trục xuất hắn và Hà Thiên Sơn ra khỏi Hoài Dương mà thôi.

    Nhưng Lâm Vĩnh Thường làm sao có thể cam tâm cho được!

    Lâm Vĩnh Thường liền nói ngay, “Đa tạ Từ đại nhân tương trợ. Vốn nghe nói y thuật của Trương thái y siêu phàm, nếu Đoàn thị tỉnh lại, ta là nam nhân không tiện ở đây, đành phải thỉnh Từ đại nhân chiếu cố giúp. Sự tình đã xảy ra, tốt nhất đừng tiếp tục có suy nghĩ tự vẫn nữa thì mới được.”

    “Lâm đại nhân yên tâm, cho dù Lâm đại nhân không nói thì ta cũng không an tâm để mặc Thiến tỷ tỷ như vậy.” Từ Doanh Ngọc thật biết suy nghĩ vì người khác, nhẹ nhàng nói, “Lâm đại nhân có thể cho phép ta chiếu cố Thiến tỷ tỷ thì ta phải nói lời cảm tạ đối với Lâm đại nhân mới đúng.”

    Lâm Vĩnh Thường chỉ lẳng lặng thở dài.

    ******

    Như Lâm Vĩnh Thường suy đoán, chuyện này liên quan đến một vị Hầu gia, hai vị đại nho với danh tiếng lừng lẫy, áp lực quả thật là áp lực!

    Tấu chương của Ngự sử Hoài Dương đã đưa đến ngự tiền.

    Đoàn Nhữ Ngọc ở ngay đương triều nghe nói đến việc này thì lập tức lăn ra ngất xỉu. Sau khi được người ta ấn huyệt nhân trung thì mới tỉnh lại, Đoàn Nhữ Ngọc giàn dụa lão lệ, khấu đầu nói với Minh Trạm, “Bệ hạ, bệ hạ, người khác thì thần không dám cam đoan nhưng tôn nữ của thần thì thần biết rất rõ. Lúc trước Thiến nhi chịu tang cho phu gia khi tuổi còn thanh xuân, lão thần không muốn tôn nữ thủ tiết, bất quá tôn nữ tình thâm ý trọng, khăng khăng đòi thủ tiết cho Tiễn gia. Tôn nữ là người trong sạch như vậy, lão thần tuyệt đối không thể tin, tuyệt đối không thể tin! Lão thần cầu bệ hạ điều tra rõ ràng, cho tôn nữ của thần một lời công đạo!”

    Nói xong liền dập đầu mấy cái.

    Học thức của Đoàn Nhữ Ngọc rất phi phàm, cũng có nghĩa người này không còn trẻ, râu tóc đã trắng xóa, hiện tại dập đầu đến mức cái trán trở nên đỏ tía, nhất thời làm cho người ta cảm thấy xót xa.

    Cùng Đoàn Nhữ Ngọc dập đầu cầu xin còn có nhi tử của Đoàn Nhữ Ngọc, Hàn Lâm Đoàn Minh Âm: phụ thân của Đoàn thị.

    Minh Trạm vội nói, “Đoàn khanh bình thân, Đoàn hàn lâm, ngươi cũng đứng lên đi. Lệnh cho Lâm Vĩnh Thường điều tra kỹ càng chuyện này! Nhất định không thể để cho người vô tội chịu oan! Sự tình liên quan đến tôn nữ của Đoàn khanh, phụ mẫu thiên hạ đều giống như nhau, trẫm hiểu rõ tâm tình của Đoàn khanh.”

    “Không bằng như thế này, Đoàn khanh đã lớn tuổi, cứ để Đoàn hàn lâm đến Hoài Dương xem lệnh ái thế nào đã. Cũng may tính mạng của lệnh ái không đáng lo, Đoàn khanh cũng nên khuyên nàng một chút thì mới được.”

    Đoàn Nhữ Ngọc nước mắt đầy mặt, Đoàn gia phụ tử run rẩy tạ ơn rồi lập tức về nhà chuẩn bị cho hành trình đến Hoài Dương.

    Minh Trạm cũng không phải là hôn quân, nhưng hắn cũng rất tức giận đối với vụ án của Hà Hoan.

    “Không biết suy nghĩ cái gì mà lại đi thông dâm với quả phụ!” Đầu tiên là Minh Trạm dậm chân mắng chửi, thật sự cảm thấy đáng tiếc thay cho thanh danh của Vĩnh Định Hầu, “Sinh ra cái loại tán gia bại sản này thì sớm bóp chết đi cho rồi!”

    Minh Trạm cũng không biết nhiều về Tiễn gia. Hắn vốn không quá thích người đọc sách, đối với giới học thuật, trước đây có từng nghe người ta nói đến cái tên Tiễn Vĩnh. Bởi vì ngay cả Nguyễn Hồng Phi cũng nói Tiễn Vĩnh là bậc thầy về học vấn cho nên Minh Trạm định thỉnh Tiễn Vĩnh đến Quốc Tử Giám của đế đô để dạy học.

    Nay hắn chưa gửi thiệp mời mà tôn tức phụ của Tiễn gia lại xảy ra vụ án này.

    Còn Đoàn Nhữ Ngọc, Minh Trạm cũng không thích lão già đó.

    Lúc trước Đoàn Nhữ Ngọc giảng bài cho các Hoàng tử ở Đạo trai, không biết vì sao mà lại chướng mắt chủ tớ Minh Trạm. Khi ấy Phạm Duy còn nhỏ, cũng không biết vì sao hắn biết được thanh danh của Đoàn Nhữ Ngọc, bèn truy đuổi kịch liệt, thường xuyên đến Đạo trai học hỏi, nhưng liên tục bị châm chọc đả kích.

    Chủ nhục thần tử. Thần nhục thì chủ cũng chẳng có mặt mũi gì.

    Đoàn Nhữ Ngọc không thích Phạm Duy, đối với Minh Trạm thì chứng tỏ Đoàn Nhữ Ngọc không thích hắn.

    Cho nên trong một khoảng thời gian, Minh Trạm thù dai đã từng có ý kiến khó dễ Đoàn Nhữ Ngọc.

    Nhất là sau khi Minh Trạm đập đầu Đỗ Như Lan, đám tiên sinh ở đạo trai biết chuyện này đều trở nên cực hiền lành với hắn, chỉ có Đoàn Nhữ Ngọc vẫn lãnh đạm như xác chết, khiến Minh Trạm vô cùng buồn bực.

    Chuyện này cũng trực tiếp là nguyên nhân sau này khi Phượng Cảnh Kiền muốn chọn lão sư cho Minh Trạm thì Minh Trạm liền lựa chọn quan viên không có mấy thanh danh là Từ Tam, mà cũng không phải là đại sư phụ của Đạo trai: Đoàn Nhữ Ngọc.

    Có khi diễn biến cuộc đời của một người đã nằm sẵn trong ý niệm của một người khác.

    Ấn tượng của Minh Trạm đối với Đoàn Nhữ Ngọc chỉ thay đổi khi dự án Đồ thư quán được xây dựng. Đoàn Nhữ Ngọc vốn là Hàn Lâm viện nghiên cứu học vấn, toàn bộ mục lục của Đồ thư quán đều do hắn soạn thảo. Hơn nữa Đoàn Nhữ Ngọc cũng quyên tặng rất nhiều sách quý tàng thư ở trong nhà cho triều đình sao chép để các môn sinh có thể sử dụng.

    Vì Đoàn Nhữ Ngọc cũng là bậc thầy học vấn được mọi người công nhận, nhưng người này có vài phần cổ hủ, Minh Trạm liền bổ nhiệm cho hắn làm tiến sĩ Quốc Tử Giám, để hắn đi làm giáo trường.

    Minh Trạm không biết trước kia hai vị bậc thầy học vấn lại có quan hệ thông gia như vậy. Kết quả lại xảy ra vụ án này khiến Minh Trạm tức điên, mắng chừng một lúc lâu mới thôi.

    Tuy rằng tiểu Minh ù là ái nhân của mình nhưng Nguyễn Hồng Phi phải thừa nhận tiểu Minh ù thật sự là một vị quân vương không có phong độ. Hắn khuyên nhủ, “Sự tình còn chưa biết đầu biết đuôi mà, cần gì phải nổi giận như vậy? Có thể Hà công tử bị oan uổng thì sao? Còn nữa, cho dù có thật sự phạm tội thì ngươi cứ ấn luật mà làm.”

    Minh Trạm nói, “Như vậy chẳng phải công sức của Vĩnh Định Hầu sẽ trôi sông đổ biển hay sao?” Hà Hoan chẳng là gì cả, Minh Trạm chỉ lo lắng đến công việc của Vĩnh Đình Hầu và Hoài Dương mà thôi.

    “Nếu thật sự phạm tội thì có thể thấy được cách dạy dỗ của Vĩnh Đình Hầu. Người như vậy, thanh danh như vậy thì không thích hợp tiếp tục ở Hoài Dương nữa.” Nếu thật sự là thông dâm hoặc là bức gian, Đoàn thị dù sao cũng là tiết phụ, trong khi Tiễn gia và Đoàn gia đều là người có danh vọng, Hà Hoan tuyệt đối chỉ có đường chết mà thôi. Cũng không hẳn Minh Trạm muốn hắn phải chết, nhưng nếu Minh Trạm muốn áp chế dư luận thì phải bắt Hà Hoan chết.

    Nguyễn Hồng Phi nói tiếp, “Theo quan điểm của ta thì chuyện này rất kỳ lạ. Hà gia nhị công tử cũng không phải non nớt gì, muốn nữ nhân nào mà không được, cần gì phải tìm tiểu quả phụ làm chi?”

    “Đó là nữ nhi Đoàn gia là tức phụ Tiễn gia, là tiết phụ được triều đình khen ngợi, nữ nhân này cũng không phải kẻ hồ đồ ngu xuẩn, rất khó xảy ra khả năng thông dâm.”

    Minh Trạm thở dài, “Ngay cả Vĩnh Định hầu cũng không thể nắm giữ được gia phong thì ngươi nói thử xem, ta còn có thể tin ai đây?”

    “Vĩnh Định Hầu thì sao, hắn cũng chỉ là con người mà thôi.” Nguyễn Hồng Phi cười một cái, cầm một trái hương phỉ nhét vào miệng của Minh Trạm, “Với lại Vĩnh Định Hầu là Vĩnh Định Hầu, nhi tử của hắn là nhi tử của hắn. Một thanh niên hai mươi tuổi, hằng năm ở trong quân doanh, ngẩng đầu chỉ nhìn thấy đám quan binh già nua. Chợt đến nơi hương diễm mềm mại như vậy thì người nào chịu cho nổi? Đừng nói là Hà gia công tử, cho dù là ngươi đi Dương Châu thì cũng phải đến nghe vài khúc hát trên hoa lâu hoặc thuyền hoa.”

    “Dù sao thì ta cũng không đi tìm tiểu quả phụ đâu.”

    “Chẳng lẽ vị Hà công tử kia lại đi tìm tiểu quả phụ hay sao?” Nguyễn Hồng Phi tuyệt đối không tin tưởng, hắn cười nói, “Mũm mĩm à, ngươi thông minh hơn người ta, nhưng cũng quá đa nghi. Ngươi suy nghĩ một chút đi, từ trước đến nay thông dâm là chuyện cực kỳ bí ẩn, vì sao lại bỗng nhiên bị bắt quả tang như vậy? Còn nữa, nếu là cưỡng gian thì chẳng lẽ Hà công tử ngốc như vậy sao? Cưỡng gian cũng phải đánh người ta bất tỉnh mới cưỡng gian, cưỡng gian xong thì lập tức bỏ chạy, như vậy mới đúng.”

    “Chuyện này cũng không đơn giản.” Nguyễn Hồng Phi hạ kết luận.

    Minh Trạm mất hứng khi ái nhân bảo rằng hắn quá đa nghi, cả giận nói, “Chẳng lẽ ta không nghĩ đến chuyện này ư? Nhưng ngươi cũng phải có chứng cớ thì mới nói được chứ! Đoàn thị tuy rằng không chết, vẫn còn một hơi thở, nhưng hiện tại vẫn còn hôn mê. Ngươi suy nghĩ một chút đi, nếu thật sự có người giở trò, nghe nói Tiễn gia cũng là gia tộc trăm năm thịnh vượng, thư hương dòng dõi, xưa nay xem thanh danh là tánh mạng, ai lại có bản lĩnh thông thiên như vậy mà đi tính kế bọn họ cơ chứ?”

    “Người chủ mưu tạm thời không cần phải suy đoán.” Minh Trạm cau mày nói, “Giả thiết Hà Hoan bị hãm hại. Nay vấn đề là Đoàn thị tuy còn sống nhưng lại hôn mê như xác chết.”

    “Nữ nhân, nhất là tiết phụ, trinh tiết chính là tánh mạng. Nàng lại xuất thân từ Đoàn gia, ngươi nói thử xem, giữa trinh tiết và Hà Hoan thì nàng sẽ chọn bên nào?” Minh Trạm thở dài, “Chỉ cần Đoàn thị không thừa nhận tội danh thông dâm thì Hà Hoan phải xoay xở thế nào đây? Nếu Hà Hoan bị định tội thì thanh danh của Vĩnh Định Hầu ở Dương Châu cũng bị phá hủy.”

    “Nhưng giống như ngươi đã nói, Đoàn thị là nữ nhân Tiễn gia, không bàn đến xuất thân và học thức, nữ nhân như vậy thì khả năng thông dâm là cực bé. Với lại nếu thật sự là thông dâm thì có nữ nhân nào đi thông dâm mà còn chính mồm thừa nhận là mình thông dâm cơ chứ?” Minh Trạm nói một cách buồn bực, “Mặc dù Đoàn thị còn sống nhưng muốn nàng cứu Hà Hoan thì chẳng dễ dàng gì!”

    Nguyễn Hồng Phi cười, “Chúng ta không ở Dương Châu, cũng không biết tình hình cụ thể thế nào. Bất quá, nếu để ta nói thì trên đời không có gì là không thể làm sáng tỏ. Lâm Vĩnh Thường cũng không phải kẻ ngốc, không nói đến người khác, chỉ cần nói đến vụ án này thì cũng đã thấy có rất nhiều điểm khả nghi. Đoàn thị cũng không phải ở một mình, bên cạnh luôn có nha hoàn và ma ma ðúng không? Những ngýời này cũng chẳng khó cạy miệng. Với lại vì sao Hà Hoan lại vào đó giữa đêm hôm khuya khoắc?”

    Minh Trạm thở dài một hơi, “Mặc kệ, cho dù ta có thánh minh cỡ nào thì cũng không phải là thần tiên. Cứ để bọn họ tự giải quyết, ta chỉ xem kết cục cuối cùng thôi.”

    Nguyễn Hồng Phi cười một cái rồi phân phó Hà Ngọc đi truyền lệnh.

    Tuy rằng ngoài miệng Minh Trạm mặc kệ nhưng trong lòng vẫn có một chút khó chịu.

    Bên cạnh hắn có người Hoài Dương, nhi tử của tiền nhiệm Tổng đốc Hoài Dương Tiết Xuân Hoằng: Tiết Thiểu Lương đang ở bên cạnh làm thị vệ cho Minh Trạm.

    Nay Hoài Dương xảy ra vụ án như vậy, Minh Trạm bèn gọi Tiết Thiểu Lương đến hỏi một chút.

    Tiết Thiểu Lương xưa nay nói chuyện luôn đơn giản thẳng thắn, cũng không quanh co lòng vòng, rất đúng khẩu vị của Minh Trạm, Tiết Thiểu Lương nói, “Học thức và nhân phẩm của Đoàn đại nho đều là nhất đẳng, nữ nhi của nhà hắn rất có mỹ danh ở Giang Nam. Đoàn đại nho mở thư viện ở Hoài Dương, trước kia thuộc hạ từng đến đó đọc sách. Đoàn đại nho ôn hòa hiền lành, là một trưởng giả đáng được tôn kính.”

    Phát sầu nhất cũng không phải là Minh Trạm mà chính là Vĩnh Định Hầu Hà Thiên Sơn.

    Từ khi vụ án xảy ra đến nay cũng đã mấy ngày, Vĩnh Định Hầu lo
    lắng đến mức gầy xuống hẳn, sắc mặt tiều tụy. Nếu không kiên trì vì mong muốn rửa sạch tội danh cho nhi tử thì Vĩnh Định Hầu không nằm liệt
    giường cũng không được.

    Người khác hoài nghi và phẫn hận nhưng Vĩnh Định Hầu lại hoàn
    toàn không tin tưởng nhi tử sẽ cùng quả phụ thông dâm hoặc là cưỡng gian quả phụ.

    Thuở nhỏ Hà Hoan vẫn luôn đi theo bên cạnh hắn, đứa nhỏ này như
    thế nào thì Vĩnh Định Hầu đương nhiên biết rõ. Cho dù Dương Châu là
    thành đô phồn hoa, nhi tử tuổi trẻ cũng có chút ham chơi nhưng không thể chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi lại trở thành súc sinh như thế.

    Vĩnh Định Hầu tuyệt đối không tin tưởng nhi tử lại sa đọa đến mức này.

    Đưa tất cả quan tướng cùng nhi tử ra ngoài ngày hôm đó đến phủ
    Tổng đốc để thẩm tra, mấy người này đều nhận định ngày đó chỉ đến thuyền hoa uống rượu mà thôi. Hơn nữa còn nhắc đến ca kỹ ở bên cạnh Hà Hoan
    lúc ấy, chẳng qua mọi người đều không ngờ hiện tại ca kỹ kia đã bặt vô
    âm tín.

    Chỉ cần như vậy thì lời khai của quan tướng đã bị mất hiệu quả
    rõ rệt. Hơn nữa đám quan tướng này đều là thủ hạ của Vĩnh Định Hầu, có
    ai biết được nếu ngươi ngụy tạo chứng cớ hay không? Dùng quan tướng để
    lấy chứng cớ thì cũng không dễ dàng khiến người ta tin tưởng.

    Còn nữa, Lâm Vĩnh Thường đương nhiên sẽ không quên đám nha hoàn
    và ma ma hầu hạ Đoàn thị, nhưng những người đó làm sao dám thừa nhận,
    cho dù là thừa nhận Đoàn thị thông dâm hoặc là bị cưỡng gian thì các
    nàng cũng không còn đường sống để lui.

    Người khác không biết nhưng bọn họ thì biết. Tiễn thị gia tộc
    quy củ nghiêm ngặt, nay lại xảy ra việc xấu trong nhà, nếu không phải
    bọn họ có khả năng dính dáng đến vụ án khiến Lâm Vĩnh Thường phải lưu
    lại thì bọn họ đã sớm bị gia chủ xử trí.

    Lâm Vĩnh Thường trải qua thẩm vấn nhưng cũng không có manh mối gì hữu dụng.

    Khiến cho Lâm Vĩnh Thường phát sầu là phụ tử Đoàn Nhữ Ngọc muốn
    đến Dương Châu. Lâm Vĩnh Thường biết rất rõ lão già này, vừa khó chịu
    vừa cứng đầu, chẳng nể nang ai.

    Hơn nữa không chỉ có phụ tử Đoàn Nhữ Ngọc đến đây mà còn có Vĩnh Định Hầu phu nhân: Tiêu thị cũng đến.

    Lâm Vĩnh Thường đã sớm nghe thấy thanh danh của Tiêu thị, đầu của hắn lại càng đau.

    Chẳng qua Lâm Vĩnh Thường cũng không thuộc dạng xoàng xĩnh, hắn lại đi thẩm vấn thị nữ bên cạnh Đoàn thị — Lan Huệ.

    Lan Huệ khác các nha hoàn bình thường, nàng là nha hoàn của hồi
    môn của Đoàn thị. Có thể lưu được đến ngày hôm nay thì có thể thấy được
    tình cảm chủ tớ của bọn họ không phải bình thường. Bất quá Lâm Vĩnh
    Thường cũng biết rõ, nô tỳ mặt ngoài nhìn trung thành nhưng thường
    thường nhiều chuyện xấu lại nằm ở người trung thành.

    Hơn nữa Lâm Vĩnh Thường còn thỉnh cả Từ Doanh Ngọc đến dự thính.

    Không phải vì lý do gì, chẳng qua Từ Doanh Ngọc là nữ nhân, đối
    với những chuyện nội sự thì mức độ mẫn cảm của Từ Doanh Ngọc hơn hẳn nam nhân bọn họ.

    Lâm Vĩnh Thường tỏ vẻ thản nhiên, “Nhớ rõ ngày ấy xảy ra chuyện, Đoàn thị mặc tang y. Đoàn thị xuất thân là thư hương thế tộc, lại gả
    vào Tiễn gia cũng thư hương thế tộc, ta nghĩ rằng nàng ta nên được sống
    an nhàn sung sướng, vì sao trên người lại mặc vải bố xiêm y?”

    Lan Huệ tuổi không nhỏ nhưng vẫn mặc đồ như một cô nương chưa
    xuất giá, trên mái tóc đen nhánh chỉ cài duy nhất một cây trâm bằng bạc, sắc mặt gầy xọp, dáng vẻ tiều tụy. Nghe thấy Lâm Vĩnh Thường hỏi thì
    Lan Huệ liền cung kính đáp lời, “Bẩm đại nhân, quy củ của Tiễn gia vốn
    là như thế. Tiết phụ thủ tiết của Tiễn gia đều phải ngày ngày tự mình
    dệt cửi xe tơ, tụng kinh niệm phật, tự làm y phục. Không được mặc tơ lụa mà chỉ được mặc tang y.”

    Lâm Vĩnh Thường nhìn về phía Từ Doanh Ngọc, “Có quy củ này hay
    sao?” Hắn có bản lĩnh và kiến thức nhưng cũng chưa từng nghe nói đến
    cuộc sống của tiết phụ.

    Từ Doanh Cũng cũng không thể tin tưởng, bèn hỏi, “Lúc trước
    Thiến tỷ tỷ là người lịch sự tao nhã, mặc dù ăn mặc không cần quá đẹp đẽ quý giá hay xa xỉ nhưng y phục đều rất tinh tế. Chẳng lẽ thủ tiết chưa
    đủ hay sao mà còn phải tự tra tấn chính mình như vậy?”

    Đôi mắt của Lan Huệ trở nên đỏ ửng, nàng chỉ im lặng không nói gì.

    Từ Doanh Ngọc nhìn về phía Lan Huệ, “Thuở nhỏ ta đã quen biết
    tiểu thư của ngươi, ngươi có lẽ cũng biết. Có chuyện gì cần nói thì cứ
    nói đi. Nay ngươi ở phủ Tổng đốc, không cần phải lo lắng cho tánh mạng
    của tiểu thư nhà ngươi nữa.”

    Lan Huệ lẳng lặng rơi xuống hai hàng lệ, thút thít khóc, “Từ
    tiểu thư, nô tỳ vốn là hạ nhân, có chút chuyện cũng không đến phiên nô
    tỳ nói. Nói thì không thể nói, nhưng nô tỳ từ nhỏ đã lớn lên cùng tiểu
    thư của nhà mình, Từ tiểu thư, tiểu thư hãy rộng lượng cứu tiểu thư của
    nô tỳ đi. Tiểu thư của nô tỳ tình sâu nghĩa nặng đối với cô gia, tự
    nguyện thủ tiết, vốn định sau này nhận tử tự để nối dõi, ngày sau ở
    trước mộ phần của cô gia cũng có người thờ phụng cúng bái.”

    “Nhưng từ ngày chúng nô tỳ đi theo tiểu thư vào Tiễn gia thì
    chẳng có ai nhắc đến chuyện này, còn bắt tiểu thư ngày ngày phải dệt cửi xe tơ, bên ngoài có rất nhiều nha hoàn và ma ma nhưng không phải đến
    hầu hạ mà là đến để trông coi chúng ta.” Lan Huệ đưa hai tay bụm mặt,
    sau khi khóc nức nở một lúc thì mới nói tiếp, “Ngay cả hoa viên mà chúng ta cũng không thể đi, người của Tiễn gia nhắm mắt làm ngơ, ngoại trừ
    trong viện an bài ma ma và nha hoàn xa lạ. Muốn gửi thư cũng không có
    chỗ để nhờ vả.”

    “Nô tỳ nghĩ rằng tiểu thư có tình có nghĩa như vậy, ngay cả
    triều đình cũng phải ngợi khen.” Lan Huệ nhỏ giọng nức nở khóc, “Nhưng
    nô tỳ không biết làm tiết phụ lại gian nan như thế. Nô tỳ có một câu đại nghịch bất đạo, nếu biết phải sống những ngày như vậy ở Tiễn gia thì nô tỳ có liều mạng cũng không thể để tiểu thư phải mang vạ như vậy đâu.”

    Lâm Vĩnh Thường chỉ cảm thấy Đoàn thị thật sự có chút thê thảm, đành phải thở dài một tiếng.

    Từ Doanh Ngọc lại lặng lẽ rơi lệ, nhưng cũng lập tức lấy khăn
    lau đi, nhẹ nhàng hỏi, “Ngươi đã từng tuổi này vì sao lại chưa thành
    thân?”

    Lan Huệ thút thít nói, “Tiểu thư đã sớm muốn nô tỳ đi thành
    thân, chẳng qua Tiễn gia không có quy củ này. Tiểu thư là tiết phụ, nô
    tỳ là hạ nhân bên cạnh tiểu thư, làm sao có thể mặc hồng y cơ chứ. Nô tỳ cũng không yên tâm đối với tiểu thư, thôi thì cứ ở bên cạnh tiểu thư là được.”

    Lâm Vĩnh Thường lại gọi vài ma ma và nha hoàn đến thẩm vấn.

    Ánh mắt của Từ Doanh Ngọc dừng trên thân của đám người này, thấy ma ma và nha hoàn đều là người tráng kiện mạnh mẽ, trong lòng liền cảm
    thấy chán ghét Tiễn gia, cho dù Từ gia và Tiễn gia có quan hệ thân cận
    cỡ nào thì Từ Doanh Ngọc vẫn nhịn không được mà cau mày hỏi, “Tiễn phủ
    là thư hương thế gia, vì sao những người tay chân thô kệch như các ngươi lại đi hầu hạ thiếu nãi nãi cơ chứ?”

    Có một ma ma tự giác khôn khéo, vội nói, “Chúng nô tỳ chỉ ở
    trong viện của thiếu nãi nãi làm chút việc nặng, nâng này nâng nọ, đập
    này đập kia, không có sức lực là không được. Vì chúng nô tỳ thô kệch nên bình thường không dám ở gần thiếu nãi nãi.”

    “À, vậy trong các ngươi ai là người hầu hạ thiếu nãi nãi?”

    Ma ma này lại mở miệng, “Lan Huệ cô nương là nha đầu hồi môn của thiếu nãi nãi, thiếu nãi nãi chỉ thân cận với nàng ta.”

    Từ Doanh Ngọc cố ý hỏi, “Thiếu nãi nãi của các ngươi là người cao quý như vậy thì làm sao lại chỉ có một người hầu hạ cho được?”

    “Nô tỳ không dám nói dối, quả thật thiếu nãi nãi chỉ thân cận
    với Lan Huệ cô nương. Chúng nô tỳ tay chân thô kệch, nói chuyện cũng
    không xuôi tay, chỉ ở trong viện làm việc nặng, ngay cả phòng của thiếu
    nãi nãi mà chúng nô tỳ cũng không dám tiến vào nửa bước.”

    Từ Doanh Ngọc vỗ bàn, cả giận nói, “Các ngươi đừng ở trước mặt
    ta mà láo toét đặt điều! Ta đã sớm biết mặc dù các ngươi không dám tiến
    vào phòng của thiếu nãi nãi các ngươi nhưng các ngươi lại canh giữ thiếu nãi nãi của các ngươi! Buổi tối thì dùng khóa lớn để khóa cửa, chìa
    khóa nhét vào thắt lưng! Các ngươi canh giữ viện của thiếu nãi nãi mà
    lại bỗng nhiên có một đại nam nhân tiến vào, thế nhưng các ngươi lại
    chẳng hề biết chuyện gì?”

    “Lâm đại nhân, theo ta thấy thì nhất định là bọn họ cấu kết bên
    ngoài, điêu nô hại chủ! Vu oan cho thiếu nãi nãi Tiễn gia!” Từ Doanh
    Ngọc cắn răng cười lạnh, “Điêu nô hại chủ, cả nhà đãi sạn, đừng nói là
    các ngươi mất mạng, ngay cả lão tử lão nương của các ngươi, nữ nhi tôn
    tử, tất cả đều phải đền mạng!”

    Từ Doanh Ngọc thần thái nghiêm nghị, hầm hầm nổi giận, ngay cả
    Lâm Vĩnh Thường cũng bị dọa đến mất hồn, càng đứng nói đến đám ma ma nha hoàn này. Mọi người bắt đầu khóc lóc cầu xin tha thứ, một mực kêu oan.

    Lâm Vĩnh Thường liền cho người kéo bọn họ lui xuống, sau đó mới hỏi Từ Doanh Ngọc, “Ý của Từ đại nhân là?”

    “Lâm đại nhân, trong lòng của đại nhân vốn hiểu rõ. Bảo vệ Vĩnh
    Định Hầu chính là tự bảo vệ đại nhân.” Từ Doanh Ngọc nói năng đơn giản
    dễ hiểu, nàng thở dài, “Ngày hôm qua đám thư sinh không biết lý lẽ đã ở
    trước nha môn Tổng đốc yêu cầu công đạo cho Tiễn gia! Vụ án này không
    thể kéo dài quá lâu. Các ngươi yên ổn thì nhiệm vụ của ta mới suông sẻ.
    Lâm đại nhân, chúng ta đều là người do đế đô phái đến, ở một phương diện mà nói thì lập trường của chúng ta giống nhau. Hơn nữa đế đô cũng không muốn nhìn thấy chúng ta xảy ra nội chiến.”

    “Lúc này quan trọng nhất là bảo vệ địa vị của Vĩnh Định Hầu ở
    quan trường Hoài Dương.” Từ Doanh Ngọc than nhẹ, chân tướng cũng không
    phải quan trọng nhất. Người bị tổn thương đương nhiên là Đoàn thị, Từ
    Doanh Ngọc có giao tình với Đàạn thị, có ân nghĩa với Tiễn gia, nhưng
    ngay hiện tại nàng cũng chỉ có thể duy trì danh dự cho hai nhà Tiễn Đoàn trong phạm vi cho phép mà thôi.

    Lâm Vĩnh Thường thật sự cảm kích khi Từ Doanh Ngọc thấu tình đạt lý như vậy, vì sao hắn phải nhờ Từ Doanh Ngọc tham gia thẩm vấn vụ án
    này, mục đích cũng chỉ vì muốn thử lập trường của Từ Doanh Ngọc. Từ
    Doanh Ngọc là thủ hạ của Vệ thái hậu, nếu Từ Doanh Ngọc thật sự bởi vì
    Từ gia và giao tình hai nhà Tiễn Đoàn mà đứng về phía đối lập với hắn và Vĩnh Định Hầu thì nhất định sẽ khiến cho Lâm Vĩnh Thường vô cùng khó
    xử.

    Nay Từ Doanh Ngọc đã nói thẳng lập trường của mình, Lâm Vĩnh
    Thường chỉ biết khen tặng một câu, “Từ đại nhân quả thật là nữ trung hào kiệt.”

    Từ Doanh Ngọc nhếch khóe môi, chế nhạo một câu, “Ở trong mắt nam nhân thì e rằng bốn chữ nữ trung hào kiệt cũng có nghĩa là điêu ngoa ác phụ, có đúng không?”

    “Hoàn toàn không đúng.” Mặc dù Lâm Vĩnh Thường cũng cảm thấy nữ
    nhân ngày nay quá mức lợi hại, chẳng qua Từ Doanh Ngọc thấu tình đạt lý
    hơn hẳn người khác, thật sự khiến người ta phải tán thưởng. Đương nhiên, khó xơi cũng là thật sự.

    Từ Doanh Ngọc bị Lâm Vĩnh Thường thăm dò như vậy khiến trong
    lòng có vài phần uất ức khó tiêu, nhịn không được mà châm chọc một câu,
    “Trong những đức tính mà nam nhân tôn sùng, e rằng dối trá là một trong
    số đó.”

    Lâm Vĩnh Thường ngoại trừ vuối mũi cười làm lành thì cũng chẳng biết nói gì hơn.

    Bầu không khí giữa hai người vừa dịu xuống thì liền thấy Phạm
    Duy vội vã chạy vào, trên tay cầm một xấp giấy giống như Tập san Hoàng
    thất. Bất quá sắc mặt của Phạm Duy thật sự có thể xưng là khó coi, vừa
    vào cửa liền nói thẳng, “Lâm đại nhân, không xong rồi, đại nhân nhìn thử đi, đây là ấn phẩm bên ngoài, đã truyền khắp thành Dương Châu.”

    Lâm Vĩnh Thường tiếp nhận, quả nhiên là sức ảnh hưởng của Tập san Hoàng thất quá lớn.

    Lâm Vĩnh Thường đọc lướt qua, nhất thời sắc mặt tái mét, bàn tay bóp chặt xấp tập san rồi quát khẽ, “Khốn kiếp!”

    73, đổi mới

    Lâm Vĩnh Thường bóp chặt tờ tập san, đôi mắt như muốn nứt ra.

    Quả thật là cả gan làm loạn!

    Tiễn gia là gia tộc hưng thịnh ở Hoài Dương, đây là điều không cần phải hoài nghi.

    Tuy Tiễn Vĩnh Đạo không quan không chức, bất quá địa vị của hắn
    trong giới học thuật lại khiến cả một Tổng đốc như Lâm Vĩnh Thường phải
    nể hắn ba phần.

    Như vậy chẳng phải là rất quan trọng hay sao.

    Tuy hoạn lộ của Tiễn Vĩnh Đạo chỉ bình thường, đương niên ở thời Đức Tông hoàng đế chấp chính, hắn đỗ Trạng Nguyên năm mười bảy, ba năm ở hàn lâm thì liền từ quan, cùng thê tử trở về quê nhà, từ đó một lòng
    nghiên cứu học vấn, không còn xuất sĩ nữa.

    Tiễn Vĩnh Đạo với học thức uyên bác, Vạn Lý thư viện nổi danh
    nhất Giang Nam cũng chính là do Tiễn Vĩnh Đạo một tay thành lập, cho đến nay Tiễn Vĩnh Đạo vẫn thường đến Vạn Lý thư viện để dạy học.

    Vạn Lý thư viện cũng là tâm huyết cả đời của Tiễn Vĩnh Đạo.

    Cũng là thư viện nổi danh nhất Giang Nam, nếu nói thư viện nào
    có thể sánh với Vạn Lý thư viện thì chỉ có Vạn Tùng thư viện ở thành
    Hàng Châu mà thôi.

    Hai thư viện này bề ngoài là công lập, chẳng qua Vạn Tùng thư viện chân chính là do Từ phủ Hàng Châu dựng nên.

    Vạn Lý thư viện cũng phần nhiều là vay mượn ngân lượng từ phía gia tộc.

    Tiễn gia trăm năm tích cóp cũng không ít.

    Đối với Vạn Lý thư viện, Tiễn Vĩnh Đạo thật sự là có bạc xuất
    bạc, có lực xuất lực, thậm chí nhiều vị tài danh tiên sinh ở Vạn Lý thư
    viện đều là Tiễn Vĩnh Đạo đích thân mời đến dạy học. Vạn Lý thư viện và
    Tiễn gia có quan hệ chặt chẽ, làm cho Lâm Vĩnh Thường âm thầm lo lắng.

    Tập san có đăng tiêu đề Vụ án công tử của Vĩnh Định Hầu cưỡng gian tiết phụ, đây là tập san của Vạn Lý thư viện!

    Từ Doanh Ngọc tiếp nhận tờ tập san trong tay của Lâm Vĩnh Thường rồi đọc lướt qua, trong lòng càng thêm khinh thường, ánh mắt chỉ nhìn
    thoáng qua rồi nói, “Bất quá chỉ là dùng trinh tiết của nữ nhân để hành
    văn, bản lĩnh của đám thư sinh này cũng chỉ như thế mà thôi.”

    Lâm Vĩnh Thường phân phó Phạm Duy, “Phạm Duy, ngươi đến Tiễn gia xem thử Tiễn tiên sinh vẫn khỏe mạnh chứ? Nếu Tiễn tiên sinh vẫn khỏe
    mạnh thì hôm nay ta đến bái phỏng lão nhân gia.”

    Phạm Duy lĩnh mệnh rời đi.

    Từ Doanh Ngọc nói, “Toàn bộ Thiên triều cũng chỉ có Tập san Hoàng thất, mấy thứ này cũng đâu thể nói khắc bản liền khắc bản?”

    “Hiện tại không phải lúc đi bắt người.” Lâm Vĩnh Thường mím môi, ánh mắt lạnh lẽo, “Vạn Lý thư viện vốn có quan hệ chặt chẽ với Tiễn
    gia, tin tức như vậy lan tràn thì đám thư sinh càng oán hận nha môn. Nếu phái quan binh đi thì nhất định sẽ sinh biến cố. Phải bóp chết căn
    nguyên ngọn nguồn thì mới được!”

    Làm chính trị không nên nôn nóng, nếu hở một chút liền nổi giận
    mất bình tĩnh thì không biết Lâm Vĩnh Thường hắn đã chết bao nhiêu lần
    rồi.

    Đây là chuyện của nha môn Tổng đốc, hoàn toàn vô can với nàng,
    Từ Doanh Ngọc bèn nói, “Lâm đại nhân nghỉ ngơi đi, ta đi thăm Thiến tỷ
    tỷ một chút.” Nhấc chân định rời đi.

    “Từ đại nhân.” Lâm Vĩnh Thường gọi Từ Doanh Ngọc, nói một cách
    khách khí, “Ta biết Từ đại nhân sẽ đến thỉnh an tổ phụ tổ mẫu Từ gia,
    không biết Từ đại nhân có thể giúp ta một chuyện được hay không?”

    “Lâm đại nhân cứ nói.”

    “Nếu có ai hỏi thăm Từ đại nhân về chuyện của Tiễn thị thì Từ
    đại nhân cứ nói là Tiễn thị đã tỉnh lại, đợi thân mình được điều trị ổn
    thỏa thì có thể kết án.”

    “Đã biết.”

    Lâm Vĩnh Thường lại phái người chuẩn bị kiệu, hắn và Tuần phủ
    Hoài Dương, Tri phủ Dương Châu dẫn theo nha môn quan binh cùng nhau đến
    Vạn Lý thư viện.

    Lâm Vĩnh Thường nhìn thấy đám thư sinh phẫn nộ, cũng gặp được một người khiến người ta bất ngờ — Tiễn Vĩnh Đạo.

    Nay Tiễn Vĩnh Đạo đã cao tuổi, ngoại trừ đến thư viện thì bình thường không gặp bất kỳ ai.

    Từ khi Lâm Vĩnh Thường làm Tổng đốc Hoài Dương thì đây là lần thứ hai hắn gặp Tiễn Vĩnh Đạo.

    Một lão nhân bảy mươi tám tuổi, nếu dùng hai từ tuấn nhã để hình dung thì hoàn toàn không thích hợp, bất quá vẫn có thể nhìn ra một chút dấu vết tuấn nhã khi còn trẻ tuổi trên người Tiễn Vĩnh Đạo, mái tóc
    trắng như tuyết, hàm râu dài ba tấc, đứng ở nơi cao nhất tại đại lễ
    đường ở bên ngoài thư viện. Gió núi thổi qua, tà áo tung bay, cho dù
    dùng mấy từ tiên phong đạo cốt để diễn tả thần thái thì cũng không đủ để hình dung.

    Tiễn Vĩnh Đạo đang lo lắng nói với đám thư sinh, “Tuy lão hủ may mắn được dạy vài quyển sách trong thư viện, làm vài bài văn chương, bất quá lão hủ cũng từng dạy các ngươi, khi gặp chuyện không nên khăng
    khăng tự cho mình là đúng, cũng không nên qua loa suy xét mọi việc.”

    “Sự tình không như các ngươi đã tưởng, hôm qua lão hủ bị bệnh,
    nghe nói các ngươi đến nha môn Tổng đốc quấy phá, trong lòng rất bất an. Hôm nay lại thấy trên đường lan truyền thứ này….” Tiễn Vĩnh Đạo vừa nói vừa giơ lên tờ tập san, thở dài một cách thương cảm, “Thị phi thì phải
    có chứng cớ mới có thể phán xét. Các ngươi không biết nội tình, bất quá
    chỉ nghe người ta đồn đãi vài câu thì liền viết ra những thứ này, các
    ngươi đâu còn giống đám thư sinh ôn hòa ngày thường vẫn đến đây đọc sách như trước nữa. Nói hươu nói vượn, chẳng khác gì những kẻ ngồi lê đôi
    mách ở đầu đường xó chợ!”

    Tiễn Vĩnh Đạo thở dài, “Là lão hủ chưa dạy các ngươi có đúng không?”

    Đoàn người của Lâm Vĩnh Thường có quan có binh, rất nổi bật.
    Tiễn Vĩnh Đạo đang nói một cách đầy thương cảm, cũng không chú ý, nhưng
    một ít thư sinh lại nhìn thấy được, đều xoay đầu ra hiệu nhìn về phía
    đoàn người Lâm Vĩnh Thường, lúc này Tiễn Vĩnh Đạo mới phát hiện đoàn
    người Lâm Vĩnh Thường.

    “Lâm đại nhân?” Tiễn Vĩnh Đạo hơi kinh ngạc, vội vàng xuống đài
    nghênh đón, cầu tình thay đám thư sinh, “Bọn họ tuổi còn nhỏ cũng không
    hiểu chuyện mong Lâm đại nhân tha thứ cho bọn họ lần này?”

    Lâm Vĩnh Thường không trả lời mà chỉ cùng Tiễn Vĩnh Đạo bước lên đài, cao giọng nói, “Bản quan đã xem những gì các ngươi viết! Bên trong có rất nhiều điểm xuyên tạc sự thật!”

    Thuộc truyện: Hoàng Đế Nan Vi