Home Đam Mỹ Hoàng Đế Nan Vi – Chương 80

    Hoàng Đế Nan Vi – Chương 80

    Thuộc truyện: Hoàng Đế Nan Vi

    Nguyên nhân Đoàn thị muốn tìm cái chết rất đơn giản, khi nàng nghe tin phụ mẫu đến Hà gia, muốn nàng làm thiếp của Hà gia công tử thì nàng quả thật chỉ muốn chết.

    Cuộc sống thật khốn khổ.

    “Ta nhìn thấy thiên đình.” Đoàn thị lặng lẽ nói như vậy sau khi tỉnh lại.

    Lâm Vĩnh Thường quả thật cũng rất muốn thắt cổ, mụ nó tự dưng khổ sở vướng vào chuyện này. Không được, không thể để cho Đoàn gia và Đoàn thị tiếp tục ở trong phủ Tổng đốc này nữa.

    Nhưng hiện tại Lâm Vĩnh Thường không thể nói ra lời đuổi người như vậy. Còn nữa, chính mình cũng không thể nói ra những lời vô tình vô nghĩa như thế, Lâm Vĩnh Thường đành khuyên trước một câu, “Đoàn cô nương, cô nương còn trẻ, vì sao lại không nghĩ thông suốt một chút.” Ngươi có chết thì đừng chết trong phủ Tổng đốc a, ngươi cứ chết trước cửa Tiễn gia đi, cho bọn họ kinh hãi một trận.

    Lan Huệ ôm lấy Đoàn thị, nước mắt lã chã rơi, nghẹn ngào đến mức nói không nên lời.

    Bỗng nhiên Đoàn thị nói, “Phật tổ nói với ta, ta không thể chết được, dương thọ của ta vẫn còn vài chục năm nữa.”

    “Lan Huệ, dìu ta đứng dậy.” Đoàn thị nhẹ giọng nói.

    Tính tình của Đoàn thị hoàn toàn thay đổi.

    Nhiều năm sau Đoàn thị vẫn nói, “Cả đời này của ta đã được Phật tổ chỉ điểm.”

    Nàng là Phật tử trung thành, thậm chí sau này còn có truyền thuyết khi hỏa táng Đoàn thị, có một luồng xá lợi tử ngũ sắc trong suốt tỏa ra. Lúc này còn ai nhớ đến tên tuổi trước kia của Đoàn thị nữa, hậu nhân bọn họ chỉ biết tôn sùng nàng là thần linh mà thôi.

    Đoàn thái thái nghe nói nữ nhi tìm cái chết thì chạy đến khóc lóc, trên cổ của Đoàn thị có một vết bầm do treo cổ mà ra, thần sắc vẫn bình yên, đang lẳng lặng tựa vào giường uống bát canh. Nghe mẫu thân khóc lóc kể lể một hồi, Đoàn thị mới đặt xuống bát canh đã húp xong, dùng khăn lau khóe miệng rồi thản nhiên nói, “Ta đã sớm nói, mẫu thân cứ xem như chưa từng sinh ra nữ nhi này. Mẫu thân cần gì phải đến Hà gia cho mất mặt? Thay vì như thế cứ để ta treo cổ thì e rằng mẫu thân sẽ được toại nguyện.”

    “Ngươi nói cái quái gì vậy?” Đoàn thái thái như đang bùng nổ, ở trước mặt Tiêu phu nhân bị lãnh đạm mất mặt, trở về nữ nhi lại không cảm kích, còn nói ra những lời trách cứ như vậy, Đoàn thái thái thật sự không thể chống lại Tiêu phu nhân, không thể không nhịn Tiêu phu nhân, nhưng đối với Đoàn thị thì Đoàn thái thái rõ ràng không có khả năng nhẫn nhịn, bà ta cất lên giọng nói chua chát, “Nếu không phải ngươi làm ra chuyện hạ tiện mất mặt này thì ta có cần cầu thần bái phật hạ thấp thân mình đi cầu xin Hà gia hay không? Chẳng phải ngươi không muốn thủ tiết, một lòng muốn tái hôn hay sao, ngoại trừ Hà công tử thì ngươi còn có thể ở với ai đây?”

    Đôi mắt xa xăm của Đoàn thị trở nên lạnh lẽo, nàng cũng không phải người lớn giọng, sau khi nhìn Đoàn thái thái một lúc lâu thì mới nhấc chân xuống giường, xoay người ngồi xuống một chiếc ghế, bình tâm thản nhiên nói, “Ta đã sớm nói, mẫu thân cứ xem như chưa từng sinh ra ta. Đoàn gia cứ xem như không có nữ nhi này, viết thư đuổi khỏi tông đường, Đoàn gia đoạn tuyệt, mẫu thân đoạn tuyệt, ta cũng đoạn tuyệt!”

    “Chuyện đã đến nước này, mẫu thân không cần phải nói những lời chua cay đó nữa. Ta không muốn thủ tiết, nhưng cũng không phải muốn tái hôn, lại càng không muốn làm thiếp của kẻ khác!” Đoàn thị lạnh lùng nói, “Đoàn thái thái xin hãy yên tâm, cho dù ta có chết thì cũng sẽ không lấy danh của Đoàn gia và tức phụ Tiễn gia mà đi chết đâu!”

    “Các ngươi chê ta thất tiết hạ tiện.” Đoàn thị nói tiếp, “Thật không ngờ, suy nghĩ trong lòng của các ngươi đối với ta cũng chính là suy nghĩ trong lòng của ta đối với các ngươi.”

    Đoàn thái thái hét lớn một tiếng, định nhào sang đánh Đoàn thị, Đoàn thị đã sớm không còn là khuê nữ dịu dàng hiền thục trước kia, khi ở Tiễn gia, ngoài việc lấy nước mắt rửa mặt, ngày nào nàng cũng phải dệt cửi xe tơ, đương nhiên rèn được một chút sức lức. Chẳng qua Đoàn thái thái dù sao vẫn là mẫu thân của nàng, ánh mắt của Đoàn thị khẽ nheo lại, nàng nhẹ nhàng né tránh cái tát đến từ Đoàn thái thái.

    Đoàn thái thái thấy nữ nhi luôn yếu đuối nghe lời lại né tránh cái tát của bà ta như thế, nhất thời lớn tiếng gào khóc, ngồi bệch xuống đất mà tru tréo.

    Lần đầu tiên Đoàn thị phản kháng mẫu thân như vậy, tuy rằng bề ngoài vẫn bình thản nhưng trong lòng như có cái gì bóp nghẹn, nàng nắm chặt lấy khăn tay rồi nhấc chân ra khỏi phòng.

    Tuy rằng Lâm Vĩnh Thường rất phiền lòng đối với vụ án của Đoàn thị và Hà Hoan, nhưng lại không biết một điều, thành cũng tiêu mà bại cũng tiêu.

    Đang lúc Lâm Vĩnh Thường khó xử thì Đoàn thị lại giúp hắn một việc rất lớn.

    Lâm Vĩnh Thường không từ chối việc Đoàn thị chủ động cầu kiến. Hắn là Tổng đốc Hoài Dương, điều tra vụ án là bổn phận của hắn. Bản thân của Đoàn thị cũng là kẻ bị hại, hắn không thể vì tâm tình khó chịu mà đối xử bất công với nàng.

    Đương nhiên nhìn thấy Đoàn thị chỉ trong một thời gian ngắn mà đã hai lần sinh tử, tuy rằng Lâm Vĩnh Thường không quá thích một Từ Doanh Ngọc khó xơi, nhưng tận mắt nhìn thấy Đoàn thị tự triệt sinh mệnh hai lần thì Lâm Vĩnh Thường thật sự nghĩ rằng nữ nhân kiên cường một chút vẫn tốt hơn nhiều. Dù sao thì nữ nhân đanh đá vẫn mạnh hơn những nữ nhân như hoa như lụa.

    Đoàn thị thay đổi y phục sạch sẽ, nay xiêm y của nàng đều do Từ Doanh Ngọc ban tặng, luôn lấy những màu nhã nhặn như thiên thanh hoặc hồ lam để làm chủ đạo.

    Đoàn thị khom người hành lễ, Lâm Vĩnh Thường vội nói, “Đoàn cô nương không cần đa lễ, ngồi đi.”

    “Đa tạ ân cứu mạng của đại nhân.” Đoàn thị nhẹ nhàng nói, “Dân nữ đến đây là hy vọng có thể giúp được đại nhân một việc.” Đoàn thị cười khổ thở dài, “Có lẽ đại nhân cũng đã biết chuyện phụ mẫu của dân nữ hôm nay đã đến Hà gia. Nếu không có Phật tổ chỉ điểm thì hiện tại dân nữ cũng không dám đến đây để nói những lời này với đại nhân.”

    Lúc đầu Lâm Vĩnh Thường cũng không để ý đến lời nói của Đoàn thị, dù sao thì hắn căn bản không tin Phật tổ, huống chi Đoàn thị chịu kích động quá mức, lúc này hắn cũng không mong chờ Đoàn thị có thể nói ra điều gì có tính kiến thiết trong chuyện này.

    “Lâm đại nhân, vì dân nữ bị hãm hại nên đã từng cùng Hà công tử ngủ chung một phòng, phụ mẫu bèn muốn đưa dân nữ đến Hà gia làm thiếp. Đối với bọn họ, nếu Hà gia chịu thu nhận ta thì đó thật sự là điều tốt nhất.” Trên khuôn mặt tùy tiện của Đoàn thị xuất hiện một chút trào phúng, “Vì dân nữ làm quả phụ nên khó tránh khỏi có người nói này nói nọ. Nếu bọn họ biết Lâm đại nhân vì cứu dân nữ mà đưa dân nữ từ trên xà nhà xuống thì nói không chừng lại liên lụy đến Lâm đại nhân.”

    “Đoàn cô nương nghĩ nhiều quá rồi, Đoàn đại nhân nhất định sẽ biết phân biệt phải trái.” Có thể làm đến nhất phẩm Tổng đốc thì Lâm Vĩnh Thường cũng không dễ trêu chọc. Nếu hắn bị chút chuyện nhỏ đánh bại thì cũng sẽ không xứng đáng ở vị trí này.

    Mặc dù đối với Lâm Vĩnh Thường thì Đoàn gia thật sự là quá hồ đồ.

    Tuy Hoàng thượng năm lần bảy lượt không ủng hộ việc nữ nhân thủ tiết, nhưng cũng không phải kêu nữ nhân dựa vào tình thế này mà dùng thủ đoạn để làm thiếp. Những gì Đoàn thị gặp phải đã đủ bi thảm, nếu Đoàn gia sớm đem Đoàn thị quay về đế đô, an bài thích đáng thì nhất định sẽ chiếm được hảo cảm từ Hoàng thượng.

    Vậy mà hiện tại lại nghĩ ra chủ ý vô cùng hoang đường như vậy. Cho dù Hoàng thượng không nói thì trong lòng cũng không hề thoải mái.

    “Dân nữ vốn là người thấp kém, vụ án này lại liên lụy đến Hà gia.” Đoàn thị cười khổ, “Dân nữ là một quả phụ, gia tộc của dân nữ lại không hiển hách, có cái gì đáng giá để người ta hãm hại như vậy. Nhưng nếu Hà đại nhân vì ta mà thanh danh bị bôi nhọ thì dân nữ thật sự đáng tội chết vạn lần. Thanh danh của dân nữ đã là như thế, dân nữ cũng không còn cầu xin điều gì khác. Lâm đại nhân là Tổng đốc Hoài Dương, nếu Lâm đại nhân cho dân nữ cơ hội thì dân nữ nguyện ý viết huyết thư tận lực hồi phục thanh danh cho Hà gia. Lâm đại nhân cứ yên tâm, năng lực của dân nữ hữu hạn, làm như vậy chỉ là vì không muốn kẻ chủ mưu lợi dụng thực hiện kế hoạch mà thôi. “

    “Dân nữ là người tầm thường, không được người ta để mắt đến, cho nên cũng không biết suy nghĩ trong lòng là đúng hay sai. Chỉ hy vọng Lâm đại nhân có thể giúp dân nữ một lần.”

    Lâm Vĩnh Thường mừng rỡ, nhưng không lộ ra thần sắc kích động, chỉ nghiêm mặt nói, “Đoàn cô nương có việc gì thì cứ nói thẳng.”

    “Xảy ra chuyện như vậy thì dân nữ chẳng còn mặt mũi để quay về nương gia.” Đoàn thị nhìn về phía Lâm Vĩnh Thường, “Nếu ta gặp khó khăn trong việc ra khỏi tông đường, mong rằng Lâm đại nhân có thể phái người đưa ta quay về đế đô.”

    Bù lại với sự trả giá của Đoàn thị, Lâm Vĩnh Thường đứng dậy chấp tay kính nể, “Ta thay mặt dân chúng Hoài Dương đa tạ cử chỉ thâm minh đại nghĩa của Đoàn cô nương.”

    Đoàn thị nhẹ nhàng hít một hơi rồi lắc đầu cười khổ, “Dân nữ cũng chỉ muốn tiếp tục sống mà thôi.”

    Vì vụ án của Hà Hoan và Đoàn thị mà triều thần có nhiều nghi ngờ đối với Vĩnh Định Hầu, thậm chí có người còn muốn triệu Vĩnh Định Hầu quay về đế đô.

    Minh Trạm nói, “Vụ án chưa có kết quả rõ ràng, làm sao có thể kinh động đến đại tướng? Còn nữa, vụ án này liên quan đến Hà Hoan chứ không phải là Hà Thiên Sơn, chẳng lẽ nhi tử phạm lỗi thì lão tử phải gánh chịu hay sao? Cũng không cần phải suy diễn lung tung, đợi Lâm Vĩnh Thường điều tra rõ ràng từ đầu đuôi thì đến lúc đó ắt sẽ có phán xét!”

    Vương Duệ An thay Đoàn Nhữ Ngọc dâng tấu chương.

    “Bệ hạ, hiện tại xem ra trong vụ án này Vĩnh Định Hầu và Tiễn Đoạn thị đều là người bị hãm hại.” Vương Duệ An nói, “Cho dù chưa truy ra kẻ chủ mưu nhưng Đoàn thị từng cùng Hà công tử ngủ chung một phòng, đã mất hết trong sạch, tuyệt đối không thể tiếp tục thủ tiết cho phu quân.”

    “Đoàn thị thất tiết, tuy rằng Hà gia vô tội, Hà công tử trong sạch, nhưng tính theo nhân tình đạo lý thì Đoàn thị đã thất tiết vì Hà gia, Đoàn Nhữ Ngọc đại nhân vì Đoàn thị mà nguyện ý để cho Đoàn thị nhập Hà phủ làm thiếp, cũng xem như cho Đoàn thị một con đường sống, an bài cuộc sống về sau của nàng.” Vương Duệ An thở dài, “Nay bệ hạ ủng hộ nữ tử thủ tiết tái giá, như thế chẳng phải vẹn toàn đôi bên hay sao?”

    Không thể không nói mật tấu của Lâm Vĩnh Thường đến thật đúng lúc, Minh Trạm liếc nhìn Hà Ngọc một cái, “Việc này là theo ý của Đoàn Nhữ Ngọc, là ý của Đoàn gia. Ái khanh cũng thử nghe ý của Đoàn thị một chút đi.”

    Hà Ngọc đi theo bên cạnh Minh Trạm nên đương nhiên hiểu biết chữ nghĩa, bèn mở ra lá thư mà Đoàn thị đã dâng lên rồi bắt đầu đọc:

    Dân nữ Đoàn thị tự biết ti tiện, nhưng phụ mẫu lại không bận tâm đến ý nguyện của dân nữ, muốn ép dân nữ vào Vĩnh Định Hầu phủ làm thiếp. Dân nữ bị người ta hãm hại, đã mất đi sự trong sạch, Hà công tử cũng không làm gì sai trái, dân nữ làm sao có thể mượn chuyện mất mặt này mà không biết xấu hổ đòi leo lên Hầu phủ cho được?

    Còn nữa, có người cố ý làm ô bẩn thanh danh của dân nữ và Hà công tử, nếu dân nữ tuân theo phụ mẫu an bài mà tiến vào Hà phủ, người được mãn nguyện không phải là dân nữ mà chính là kẻ chủ mưu gây nên chuyện này. Mặc dù dân nữ ngu dốt nhưng vẫn có thể hiểu rõ đạo lý đó.

    Vì sự trong sạch của dân nữ đã mất, Tiễn gia nhà cao cửa rộng, Đoàn gia lại là thư hương dòng dõi, trong tộc không có nữ tử thất tiết.

    Dân nữ tự biết không xứng với quý phủ nhà cao cửa rộng, Thái hậu nương nương là mẫu nghi thiên hạ, dân nữ thỉnh cầu tự nguyện bước ra khỏi tông đường, của hồi môn năm xưa xin trả về cho Đoàn gia. Từ nay về sau nhất đao lưỡng đoạn, không còn ràng buộc.

    Dân nữ Văn Thiến khấu thỉnh.

    “Các ái khanh nghĩ như thế nào?” Minh Trạm thản nhiên hỏi.

    Vương Duệ An trợn mắt há hốc mồm, nữ nhân này bị điên rồi sao? Đoàn thị dâng thư như vậy khiến tấu chương của Đoàn Nhữ Ngọc nhất thời trở thành trò cười cho thiên hạ. Vương Duệ An trừng mắt, “Bệ hạ, thiên hạ làm gì có nữ tử tự mình thỉnh ra khỏi tông đường như vậy bao giờ?”

    “Đây là các ngươi nói với trẫm, đền thờ trinh tiết, tiết phụ, hử?” Minh Trạm đảo mắt qua đám quần thần.

    Mọi người đều im lặng, Âu Dương Khác bập môi, cũng cảm thấy thật không biết nói gì hơn.

    Nhưng lại có một Ngự sử đứng ra nói, “Bệ hạ, hành động của Đoàn thị là trái với đạo lý. Từ xưa đến nay con cái không cãi lời phụ mẫu, huống chi Đoàn gia là một lòng thu xếp cho Đoạn thị, vậy mà nàng ta lại…” Ở sau lưng gia tộc mà bẩm báo những lời kinh thế hãi tục như vậy với Hoàng thượng.

    Đoàn thị không đào hố kẻ khác mà lại đào hố chính phụ thân mình, chính gia gia mình.

    Huống chi xưa nay là dòng họ không cần ngươi, làm sao có chuyện ngươi không cần dòng họ như vậy? Ngươi chẳng qua chỉ là một nữ nhân thất tiết mà thôi! Ngươi lấy đâu ra thể diện to như thế cơ chứ!

    Lá thư này của Đoàn thị làm cho đám triều thần đang bất mãn vì Hà gia nhất thời chuyển sang Đoàn thị một cách thần kỳ, đều nói Đoàn thị đại nghịch bất đạo, vô liêm sỉ….Văn sĩ mà mắng chửi thì vô cùng độc ác, chỉ hận không thể nguyền rủa Đoàn thị đến chết mà thôi.

    Minh Trạm chỉ lặng lặng lắng nghe, tên Ngự sử vừa rồi nhất thời trở nên phấn chấn tỉnh táo, lập tức quỳ mạnh xuống đất giữa điện kim loạn, rồi hô to, “Cầu bệ hạ lấy tội đại nghịch bất đạo mà xử lý Đoàn thị, làm gương cho thiên hạ.”

    Phùng Thiệu Minh bèn bước ra, phản đối Ngự sử, “Đoàn thị chỉ là dâng thư cho Thái hậu mà thôi, Ngự sử các ngươi nghe phong thanh tấu trạng mà còn được xử vô tội, huống chi lời nói của Đoàn thị đều là có lý thì có tội gì cơ chứ? Hà Gia vô tội, Hà Hoan bị người ta hãm hại, nước bẩn tát vào mặt, chẳng lẽ còn bắt hắn phải theo ý tứ của Đoàn Nhữ Ngọc mà nạp Đoàn thị vào phủ hay sao?”

    Phùng Thiệu Minh nói tiếp, “Ta chỉ cảm thấy thật nực cười cho Đoàn Nhữ Ngọc, được xưng là đại nho mà vì sao lại không thấu hiểu sự tình như tôn nữ của hắn. Nếu thật sự đưa Đoàn thị vào Hà phủ thì chẳng phải thừa nhận danh tiếng dơ bẩn lúc trước hay sao? Khiến cho kẻ chủ mưu nhìn thấy mà chê cười ư?”

    “Bệ hạ, những gì Đoàn Nhữ Ngọc thỉnh cầu thật sự là vô căn cứ.” Phùng Thiệu Minh nói, “Theo ý kiến thiển cẩn của thần thì Đoàn thị muốn ra khỏi tông đường chính là chuyện riêng của Đoàn gia, bệ hạ không cần phải lo lắng.” Chuyện của nhà người ta thì ngài cứ mặc kệ đi.

    Minh Trạm nhìn về phía Vương Duệ An đang tỏ ra ngượng ngùng rồi nói, “Vương khanh, viết thánh chỉ cho Đoàn Nhữ Ngọc và Đoàn Thanh Trạch quay về đế đô ngay lập tức.”

    “Còn nữa, việc Đoàn thị muốn ra khỏi tông đường là chuyện của Đoàn gia.” Minh Trạm trầm giọng, “Nếu nói Đoàn thị đại nghịch bất đạo thì thứ nhất là nàng không giết người, thứ hai là không có ý hãm hại ai, nếu là vì phong thư này mà định tội Đoàn thị thì như vậy năm xưa, ở thời Minh Tông hoàng đế, Hy vương mưu phản, kỷ tử An Vương mật cáo Minh Tông hoàng đế, nói như vậy chẳng phải là An Vương cũng là đại nghịch bất đạo hay sao? Trẫm thấy lúc ấy cũng không có ai dám bảo Minh Tông hoàng đế chém đầu An Vương cả?”

    “Trung hiếu không thể lưỡng toàn, Đoàn thị chỉ nói mấy câu mà đã khiến các ngươi hỗn loạn như vậy ư?” Minh Trạm lạnh lùng nói, “Trẫm còn không để bụng lời nói của một nữ nhân, có lý hay vô lý, nghe một chút cũng không sao, các ngươi gà bay chó sủa như vậy để làm gì?”

    “Hình bộ Thượng thư, ngươi xử rất nhiều án, nói thử ta nghe một câu, Đoàn thị dâng thư như vậy có phạm tội hay không?”

    Tuy rằng hành động này của Đoàn thị không được cái sĩ phu chấp nhận, nhưng nếu ngươi muốn ấn theo quốc pháp thì nàng quả thật không có tội. Hình bộ Thượng thư nói, “Mặc dù Đoàn thị làm như vậy là không hợp tình, nhưng cũng không có tội.”

    “Nếu vô tội thì trẫm sẽ không xử trí nàng.”

    Thuộc truyện: Hoàng Đế Nan Vi