Hoàng huynh tại thượng – Chương 1-5

    Thuộc truyện: Hoàng huynh tại thượng

    Chương 1: Đoạn Trường An

    Trong ngự thư phòng, một nam tử thân áo dài màu trắng đang bới tung đồ trên giá sách muốn tìm kiếm thứ gì đó.

    “Bánh quế hoa ở đâu rồi……” Nam tử trong miệng thì thào.

    “Đoạn Trường An!” Một tiếng gầm lên, không thể nghi ngờ là tràn đầy tức giận.

    “Nói với đệ bao nhiêu lần rồi, không được đem đồ ăn giấu ở trong ngự thư phòng!”

    “Nga…… Nhưng mà cái đó mang cho huynh, ta sợ huynh bị đói thôi……” Đoạn Trường An nhíu mi, có chút ủy khuất.

    Trong ngự thư phòng, nhất thời không ai nói gì.

    Buông bút, tựa lưng vào ghế thả lỏng thân mình đã ngồi thật lâu, Đoạn Lăng Duệ thở dài, cứ tưởng rằng tiểu đệ tham ăn ham chơi, lại không nghĩ y vẫn là vì chính mình.

    Nhu nhu thái dương, Đoạn Lăng Duệ nhìn thiếu niên đối diện án thư đang bỉu môi, có chút ủy khuất, trong mắt cất giấu sủng nịch không dễ phát hiện.

    Thân là hoàng đế nhiều năm như vậy, cũng chỉ có y, vẫn bồi ở bên người hắn, không vì hắn là hoàng đế, mà vì chính là bản thân hắn.

    Đoạn Trường An là vị Vương gia duy nhất An Bình vương triều, lại là huynh đệ duy nhất của đương kim hoàng đế, mà cũng không hẳn, Đoạn Trường An, cũng không phải thân sinh của tiên đế, Đoạn Lăng Duệ chỉ nhớ rõ ngày đó, mẫu hậu trong lòng ôm Đoạn Trường An nho nhỏ, nói cho hắn, đây là đệ đệ hắn, về sau vô luận phát sinh chuyện gì, đều phải hảo hảo chiếu cố cho y.

    Bởi vậy, Đoạn Lăng Duệ đối với y quả thực chính là cưng chiều vô cùng, cho dù y ngẫu nhiên làm sai cái gì, cũng sẽ không bị trừng phạt nghiêm trọng, may mà, Đoạn Trường An cũng không có bởi vậy mà dưỡng thành tính tình kiêu căng, còn có chút đơn thuần……

    Mà đâu có phải chỉ có chút đơn thuần, thực chất thì…… quả thực chính là ngốc nghếch……

    Đoạn Lăng Duệ trong đầu thường thường còn có thể hiện lên bộ dáng Đoạn Trường An mới trước đây, mềm mềm nộn nộn, giống cái bọc bánh bao, hiện tại y đã mười bảy mười tám tuổi, vẫn là có chút bóng dáng mới trước đây, thân hình thì thon dài không ít, lại hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, bộ dáng nhuyễn manh, nhìn đã muốn đưa tay xoa bóp.

    “A! Ta nhớ ra rồi! Ngay tại nơi này!” Đoạn Trường An đôi mắt nhỏ đột nhiên sáng ngời, đi vài bước đến trước thư án, nâng ngọc tỷ lên.

    Ngay tại cái hòm đựng ngọc tỷ kia, y trong nháy mắt mở ra, Đoạn Lăng Duệ ánh mắt chỉ một thoáng từ nghi hoặc biến thành tức giận!

    Chỉ thấy trong cái hòm đựng ngọc tỷ chế tác tinh mỹ, bị đặt một đĩa điểm tâm, rõ ràng chính là bánh quế hoa!

    “Đoạn Trường An! Đệ…… Dám…… Ngô……” Đem đồ ăn cùng ngọc tỷ đặt cùng nhau! Còn chưa nói xong, một khối bánh quế hoa đã bị nhét vào miệng, nhân tiện còn có thêm một đầu ngón tay trắng nõn.

    Đoạn Trường An xem nhẹ đầu ngón tay truyền đến cảm giác khác thường, không để ý Đoạn Lăng Duệ nhíu chặt mày, cười hỏi: “Thế nào? Ăn ngon không?”

    Nói xong còn không quên lấy một miếng bánh bỏ vào miệng mình.

    Đoạn Lăng Duệ cố gắng đem điểm tâm nuốt xuống, nhìn Đoạn Trường An nhai nhai hai má phình lên một bộ thỏa mãn, tức giận vừa mới hiện lên bất giác tiêu tán.

    “Ăn ngon không ăn ngon không? Đây chính là ta cố ý cất cho huynh nha, tổng quản đại nhân không cho phép ăn cái này nhiều……” Đoạn Trường An miệng ăn, trong ánh mắt tràn đầy chờ mong.

    Cầu xoa đầu! Cầu khen ngợi!

    “Ăn ngon……” Đoạn Lăng Duệ nhìn y, miệng phun ra hai chữ.

    “Hắc hắc, ta đã nói rồi, đây chính là đồ ăn ta yêu nhất! Cho nên mới chia cho huynh nga……” Nói xong, lại bỏ vào miệng một khối điểm tâm, hai mắt loan thành hai hình trăng lưỡi liềm.

    “Lại đây ngồi, đem sách này chép một lần.” Đoạn Lăng Duệ đem một quyển sách đặt ở trước mặt Đoạn Trường An, chuẩn bị bút lông đưa tới trong tay y.

    “Hoàng huynh…… Ta…… Ta không phải là làm sai cái gì chứ?” Như thế nào lại bị bắt chép sách a?

    Nhớ rõ mới trước đây y luôn kêu hắn Duệ ca ca, không biết khi nào liền đổi thành hoàng huynh…… Đoạn Trường An bỗng nhiên nghĩ đến.

    “…… Coi như là ngồi cùng ta, được không?”

    Đoạn Trường An lăng lăng gật đầu, hoàng huynh ôn hòa như thế cũng không gặp nhiều, hắn đa số là ở trạng thái cau mày hỏi y lại gây cái họa gì……

    Đoạn Trường An ngồi ở bàn bên kia, lật lật trang sách trong tay, đặt bút trên giấy tuyên thành viết vài chữ, cảm thấy thật nhàm chán, liền ngẩng đầu lên nhìn huynh trưởng đối diện đang phê duyệt tấu chương.

    Mày kiếm sắc bén hơi hơi nhíu, mũi cao thẳng, đôi môi mỏng nhếch lên, nga…… Còn có ánh mắt chuyên chú……

    Ân…… Hoàng huynh thật là đẹp mắt……

    Đoạn Trường An một tay chống đầu, một tay còn không có buông bút lông, liền như vậy chống đầu nhìn Đoạn Lăng Duệ, đợi cho Đoạn Lăng Duệ phê duyệt xong tấu chương nhìn về phía y, bèn thấy được một con heo tư thế không được tự nhiên gục vào trên bàn ngủ ngon lành, hai mắt nhắm chặt, lông mi dài cong cong, cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn còn khẽ nhếch phát ra tiếng ngáy nhỏ, tay phải cầm bút lông suýt nữa quệt lên mặt.

    Đoạn Lăng Duệ không khỏi bật cười.

    Nhẹ nhàng rút cây bút lông y nắm trong tay ra, đem người ôm lấy, đặt ở trên nhuyễn tháp phía sau bình phong trong ngự thư phòng.

    “Duệ ca ca…… Hoàng huynh…… Trường An buồn ngủ……” Làm như bị nháo tỉnh, Đoạn Trường An thần sắc mông lung mở to mắt, liếc mắt nhìn Đoạn Lăng Duệ một cái, than thở một tiếng, lại ngủ tiếp.

    “Tiểu trư……” Đoạn Lăng Duệ lấy chăn đắp cho y, dặn dò cung nữ trông chừng, đợi y tỉnh thì báo cho hắn.

    Đoạn Lăng Duệ nhẹ nhàng nhéo nhéo mũi y một chút, khóe miệng câu ra một chút ý cười không dễ phát hiện.

    Trong thiên hạ, cũng chỉ có đệ……

    Không xem ta là hoàng đế.

    Trước mặt ta không quy không củ, không lớn không nhỏ.

    Làm cho ta nhớ thương, lại muốn chiếu cố.

    Chương 2: Đi vào hậu cung sao mà lại khó như vậy

    “Vương gia xin dừng bước!” Một nam tử trẻ tuổi mặc quan phục màu lam bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Đoạn Trường An nhìn đang giống như lén lút, đây là tổng quản đại nhân Duyên Thanh.

    Đoạn Trường An nhìn người mặt than trước mắt, đầu tiên là mở to hai mắt, sau đó liền uể oải.

    Cũng chỉ là muốn đi vào hậu cung chơi một chút, làm sao lại phải khó khăn như vậy chứ……

    “Hảo Duyên Thanh, ta…… Bổn vương không có làm cái gì, ngươi để cho bổn vương đi vào đi……” Đoạn Trường An ủy ủy khuất khuất nhìn hắn, mà Duyên Thanh vẫn quy củ đến quy củ đi, bổn vương bổn vương hảo phiền toái!

    Nhìn Đoạn Trường An hai mắt tràn đầy chờ mong, Duyên Thanh trên mặt vẫn không có một tia dao động.

    “Vương gia, nơi này không thể đi vào.” Cho dù là đệ đệ Hoàng Thượng, cũng là không thể tùy ý đi vào hậu cung.

    “Hảo Duyên Thanh…… lúc trước ta…… Bổn vương nơi nơi chơi cũng không thấy ngươi ngăn đón bổn vương, hiện tại bổn vương không phải cũng chỉ là đi vào coi trộm một chút……” Đoạn Trường An còn muốn nói thêm cái gì.

    “Vương gia cũng nói đó là lúc trước, nay trong hậu cung toàn là nữ quyến, nam tử tất nhiên là không được vào.”

    Đoạn Trường An chán nản nhìn Duyên Thanh, một bộ con chó nhỏ bị bỏ rơi, y tất nhiên là biết trong cung mới tuyển một đám tú nữ, bằng không y cũng sẽ không muốn vụng trộm vào hậu cung tìm nhóm tú nữ này để ngoạn đâu.

    “Ngươi không cho ta đi vào! Bổn vương sẽ đi nói cho hoàng huynh, nói ngươi phi lễ ta!” Thấy giả bộ ủy khuất vô dụng, Đoạn Trường An thay đổi phương thức, chính là trong ngoài mạnh trong yếu vừa nghe liền biết.

    “……” Cố tình gây sự như thế, dù là Duyên Thanh cũng suýt nữa bó tay.

    “Đều đang làm cái gì ở đây? Chuyện gì mà muốn nói cho trẫm a?”

    Đoạn Trường An cả người cứng đờ, một thân ảnh mặc hoàng bào màu vàng dần dần xuất hiện ở trước mắt.

    “Duệ…… Hoàng huynh…… Không có gì không có gì……” Nhìn hoàng huynh tựa tiếu phi tiếu, Đoạn Trường An nhất thời cảm thấy lần này y xong đời rồi.

    Duyên Thanh hành lễ, không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi, rồi sau đó hắn lại nhìn thấy hoàng đế bệ hạ cho hắn một ánh mắt “Làm khó ngươi “, làm trên trán tiếp tục chảy mồ hôi.

    “Duyên Thanh, ngươi đi trước đi.” Đoạn Lăng Duệ vung tay lên, đuổi người.

    “Vâng, bệ hạ.”

    “Hoàng huynh, thần đệ còn có việc học vẫn chưa xong, đệ cáo lui trước!” Đoạn Trường An trên mặt một bộ nghiêm túc.

    “Hoàng huynh? Thần đệ?” Đoạn Lăng Duệ thong thả bước đến gần đối phương, “Việc học?!” Thanh âm bỗng nhiên thành lớn.

    “Đoạn Trường An, đệ lại muốn làm gì?! Còn gây rắc rối trẫm đánh gãy chân của đệ!” Đoạn Lăng Duệ giận dữ.

    “Hoàng huynh…… Người ta chính là muốn đi hậu cung tìm người chơi cùng thôi, hoàng cung lớn như vậy, huynh lại bận rộn suốt……” Đoạn Trường An có chút ủy khuất chọc chọc ngón tay.

    Đoạn Lăng Duệ nhất thời không nói gì, hoàng cung to như vậy, chỉ có một người là mình làm bạn, không có huynh đệ tỷ muội khác, bọn hạ nhân lại không dám phạm thượng, khó tránh khỏi sẽ làm y cảm thấy cô đơn, như thế là hắn lo lắng không chu toàn.

    “Được rồi, trẫm chuẩn.”

    Đoạn Trường An ánh mắt liền sáng ngời.

    “Bất quá……” Đoạn Lăng Duệ bồi thêm, “Không cho phép ném con chuột vào trong phòng tú nữ! Không cho phép nửa đêm giả quỷ dọa người! Không cho phép đùa giỡn tú nữ! Không cho phép……”

    “Hoàng huynh hoàng huynh…… Ta đã biết rồi mà……” Đoạn Trường An có chút mặt đỏ, này đó thật sự là y làm sao?

    Đoạn Lăng Duệ xoay người “Nhật lí vạn ky” rời đi, Đoạn Trường An nghênh ngang rảo bước đi vào khuôn viên hậu cung, từ xa xa liền thấy một nữ tử quần áo màu thủy lam……

    Ngồi ở trong đình nhàn nhã cắn hạt dưa……

    Đâu có đoan trang? Đâu có hiền thục? Đâu có tao nhã?

    Tiểu vương gia chấn động, đến gần mới thấy, người này chính mình cư nhiên quen biết!

    “Tú nhi?!”

    “Trường An ca ca?!”

    Hai người mắt to trừng mắt nhỏ.

    “Tú nhi muội…… muội thi tú nữ năm nay?”

    “Ân!” Lâm Tú Nhi đem hạt dưa trước mặt chia cho Đoạn Trường An một ít, một bộ dáng đương nhiên.

    Lâm Tú Nhi là nhi nữ của Lâm Thái Phó, huynh đệ hai người cùng nàng từ nhỏ đã quen biết, đều xem nàng là muội muội.

    “Ngươi mà cũng tham tuyển tú nữ?! Hoàng huynh biết không?” Đoạn Trường An trợn to mắt.

    “Ai nha, dù sao cũng chỉ coi như là đi vào trong này thăm thú một thời gian thôi, đâu có cái ảnh hưởng gì chứ……” Lâm Tú Nhi không cho là đúng, tiếp tục cắn hạt dưa.

    Đoạn Trường An nhất thời không nói được gì, nói là nói thi tuyển tú nữ, nhưng tú nữ tuyển nhiều năm như thế, nhưng không hề lưu lại một nữ tử nào cả, bình thường đều là được đưa vào đây một thời gian, sau đó nên chỉ hôn thì chỉ hôn, nên tống xuất cung sẽ đưa ra cung, bằng không y sao có thể làm càn vào đây chơi đùa như vậy.

    Đoạn Trường An đang chán đến chết nên cũng cùng nàng cắn hạt dưa.

    “Thần nữ Chương Trầm Tiêu, thỉnh an Vương gia!” Đang lúc hai người nhàm chán ăn hạt dưa nói chuyện phiếm, liền truyền đến một thanh âm đầy nũng nịu.

    Đoạn Trường An ngẩng đầu liếc mắt một cái, Lâm Tú Nhi thì mắt cũng không thèm nâng.

    Trước mắt là một nữ tử thân mặc váy dài đỏ tươi, đôi mắt trong suốt xấu hổ mang theo e lệ nhìn y.

    Đoạn tiểu vương gia đánh cái rùng mình, nữ nhân này thấy như thế nào cũng là không có hảo ý, lại quay đầu đi, tiếp tục cắn hạt dưa.

    “Thần nữ từ lâu đã ngưỡng mộ Vương gia tư thế oai hùng, xin hỏi thần nữ có thể may mắn cùng Vương gia cộng ẩm một ly?”

    “Đúng vậy Vương gia, tiểu thư đã chuẩn bị chút rượu nhạt, thỉnh Vương gia cộng ẩm một ly.” Phía sau một tỳ nữ tiến lên nói.

    Đoạn Trường An chậm rì rì đem vỏ hạt dưa trong tay ném xuống, ngồi thẳng thân mình, ngẩng đầu đối với Chương Trầm Tiêu cười. Đoạn Trường An vốn là ngày thường tinh xảo, này cười lên quả thực câu hồn.

    Chương Trầm Tiêu đắc ý hướng Lâm Tú Nhi nhìn thoáng qua.

    Lâm Tú Nhi phiên cái xem thường.

    “Bản, vương, không, biết, uống, rượu.” Đoạn Trường An từng chữ nói ra, rõ ràng vô cùng.

    Chương Trầm Tiêu trên mặt biểu tình quả thực vì thất thố mà biến sắc.

    Chương 3: Bánh bách hoa thiên hương

    Chương Trầm Tiêu tự tìm mất mặt, trừng mắt liếc Lâm Tú Nhi một cái, không cam lòng lại chỉ có thể gượng cười cáo từ.

    “Xuy……” Lâm Tú Nhi nhìn Đoạn Trường An vẻ mặt buồn bực, không phúc hậu nở nụ cười, “Đây là mị lực của Hoàng Thượng a…… Tuy nói chuyện Hoàng Thượng vô tình với hậu cung phong phú mọi người đều biết, nhưng dù vậy, luôn sẽ có một ít kẻ như vừa rồi, muốn bay lên biến thành phượng hoàng, huống hồ người kia là hoàng đế ca ca của huynh, vừa tuổi trẻ lại vừa soái khí……”

    “Cứ để cho các nàng ảo tưởng đi, hoàng huynh mới không nhìn loại nữ nhi ánh mắt đa tâm như vậy……” Đoạn Trường An thanh âm có chút buồn.

    Nữ nhân này tiếp cận y, trước tiên là có thể làm cho y ở trước mặt hoàng huynh nói tốt vài câu, nói không chừng nàng có thể lưu lại, ngày sau có lẽ còn có thể ngồi trên vị trí đầu hậu cung, nếu bất thành, nói không chừng Hoàng Thượng thấy bọn y quan hệ tốt, trực tiếp chỉ hôn cho y, An Bình vương triều chỉ có duy nhất một Vương gia, lại là được sủng ái cực kì, so với phi tử của hoàng đế cũng không kém là bao.

    Này đó Đoạn Trường An trong lòng biết rõ ràng, chính là…… Về sau hoàng huynh vẫn là sẽ có phi tử, sau đó…… y ở đâu?

    “Trường An ca ca?” Lâm Tú Nhi đưa tay ở trước mắt y lắc lắc, “Huynh làm sao vậy? Không cần nghĩ nhiều a, cho dù Hoàng Thượng về sau có phi tử, huynh vẫn sẽ là người thân cận nhất!”

    Người thân cận nhất….. Đoạn Trường An sắc mặt có chút mờ mịt, giương mắt nhìn nàng một cái, cũng không nói chuyện.

    “Được rồi được rồi, Hoàng Thượng nạp phi cũng không phải không cần huynh, huynh cũng sẽ có phi tử của mình a, đi, tỷ tỷ đây làm cho ngươi bánh bách hoa thiên hương được không?” Lâm Tú Nhi đứng dậy kéo y đi.

    “Đừng nói lung tung nói, ngươi là muội muội.” Vừa nghe đến bánh bách hoa thiên hương, lời Lâm Tú Nhi nói phía trước hoàn toàn bị xem nhẹ, tâm tình nhất thời vui vẻ lên, cái gì nữ nhân, phi tử, hết thảy không hề trọng yếu.

    Lâm Tú Nhi đối với trù nghệ phải nói là là một phen điêu luyện, Đoạn Trường An nhớ mãi không quên món bánh quế hoa chính là xuất phát từ tay nghề của Lâm Tú Nhi, mà y còn chưa có nghe qua loại bánh bách hoa thiên hương này nữa, chắn hẳn là món mới, phi thường đáng giá nhấm nháp a.

    Đoạn Trường An trực tiếp kéo người vào ngự trù phòng, phần lớn ngự trù nhìn tiểu vương gia đột nhiên xuất hiện ở nơi này đều hai mặt nhìn nhau.

    “Vương gia…… Ngài đây là đói bụng sao? Để nô tài chuẩn bị cho Vương gia vài món điểm tâm!” Đầu bếp chính của ngụ trù phòng tiến lên nói.

    “Đừng đừng đừng, bổn vương chính là mượn ngự trù phòng dùng một chút, đợi lát nữa lúc Lâm tiểu thư động thủ, các ngươi ở một bên nhìn học! Nghe hiểu không?” Đoạn Trường An ánh mắt tinh lượng, giống như đã thấy được bánh bách hoa thiên hương ở trước mắt.

    Toàn bộ đại trù liên thanh ứng dạ.

    Chuẩn bị tốt nguyên liệu nấu ăn, Lâm Tú Nhi xắn tay áo lên động thủ, động tác lưu loát, nhóm đầu bếp quả thực cam bái hạ phong.

    Bánh bách hoa thiên hương làm có chút phức tạp, thời gian chế biến hoa cũng có chút lâu, Đoạn tiểu vương gia chờ đến bụng đều phải đói, mà toàn phòng lặng ngắt như tờ, các vị ngự trù vốn là si mê trù nghệ, ban đầu vẻ mặt có chút khinh thường nữ nhi không biết từ đâu xuất hiện đến lúc sau lại dần dần trở nên tràn ngập kính ý, tay nghề này thật sự là làm người ta cam bái hạ phong!

    “Xong chưa a? Như thế nào so với bánh quế hoa còn muốn lâu hơn……” Đoạn tiểu vương gia oán niệm.

    “Không có tiền đồ……” Lâm Tú Nhi tay không dừng nhìn y một cái, tiểu vương gia một bộ trông mong thực là làm cho nàng mẫu tính tràn ra mà!

    Một lúc sau, Lâm Tú Nhi từ trong chõ lấy ra một khối điểm tâm cho y, Đoạn tiểu vương gia vừa thấy, thí điên thí điên chạy tiến lên tiếp nhận.

    “Cẩn thận nóng……” Lâm Tú Nhi còn không có nói xong, Đoạn tiểu vương gia đã muốn a ô cắn một ngụm, nóng đến nỗi hai mắt đẫm lệ lưng tròng.

    “Mau nhổ ra a! Đừng ngậm, nóng!” Lâm Tú Nhi sốt ruột.

    Đoạn Trường An lắc đầu tỏ vẻ kiên quyết không nhổ ra, chính là há miệng hít khí cho nguội, chờ điểm tâm trong miệng nguội một ít, y bắt đầu ăn vẻ mặt đầy thỏa mãn, sau đó lại bắt đầu trông mong nhìn lồng hấp, thật giống bộ dáng của con chó nhỏ.

    Ngài đường đường là Vương gia của một quốc gia a, có thể hay không đừng bày ra một bộ mấy trăm năm qua chưa được ăn gì chứ? Giống như ngự trù phòng chúng ta làm gì đó đều không thể ăn được vậy…… Chúng đại trù oán niệm.

    Lâm Tú Nhi thở dài, đứa nhỏ này thật đáng thương, không lẽ ở trong cung ăn không đủ no?

    Mở ra chõ kia một cái trong chớp mắt hơi nóng bốc lên sương mù, càng làm cho điểm tâm trong nồi trở nên trong suốt như pha lê, điểm tâm ngọt ngào, bên trong khảm nhiều cánh hoa màu tím, trong làn khói mông lung còn có một ít mùi hoa thản nhiên bay vào chóp mũi.

    Hảo đói a…… Đoạn Trường An nhu nhu bụng, nhìn lồng hấp điểm tâm lại nhìn Lâm Tú Nhi, mỏi mắt chờ mong.

    “Còn chưa có được đâu, một bên chờ, lập tức có ngay thôi.” Lâm Tú Nhi chịu đựng không nhu nhu đầu y, thật giống như đại cẩu cẩu mà đại ca nàng nuôi trong nhà a……

    Đoạn tiểu vương gia con ngươi rũ xuống, không nói gì, chính là ánh mắt vẫn ngoắc ngoắc nhìn theo tay Lâm Tú Nhi, rốt cục, như ý nguyện nghe thấy được nàng nói: “Xong rồi.”

    Đoạn tiểu vương gia lập tức vươn tay lấy một cái, bánh bách hoa thiên hương làm xong, các lớp bánh mỏng manh trùng điệp xếp vào nhau, có sáu lớp cùng với 5 màu khác nhau, mặt trên bánh dải một lớp mật ong.

    Đoạn Trường An đầu tiên là ăn một miếng màu trắng, cắn vào cảm thấy ngoài giòn trong mềm, còn có một cỗ hương vị trong trẻo ngọt thanh, ăn xong, lại phát hiện đầu ngón tay vương lại mùi hoa thản nhiên!

    “Thơm quá a……” Đoạn tiểu vương gia hít sâu một ngụm, lại hai ba miếng đem một khối bánh màu hồng khác nhét vào miệng, vị ngọt phai nhạt một ít, ngọt xong rồi còn có một chút vị cay đắng thản nhiên.

    “Thế nào? Ăn ngon đi? Màu trắng là hoa lan, màu hồng, là hoa đào, màu tím là hoa sen……” Lâm Tú Nhi cười nói.

    Đoạn Trường An vội vàng ăn, chỉ gật gật đầu đáp lại, quai hàm nhai đến phình lên.

    “Cái kia…… huynh không cần ăn nhiều quá, món này ăn nhiều hơn tựa hồ có một chút không tốt lắm……” Lâm Tú Nhi có điểm do dự.

    Vài vị ngự trù còn lại mở to hai mắt nhìn, vui đùa như vậy là không thể nha, nếu xảy ra vấn đề, không nói đến ngự trù phòng bọn họ chịu trách nhiệm, còn có tiểu vương gia ăn xong bị bệnh thì làm sao bây giờ a?

    “…… Sao?” Đoạn tiểu vương gia miệng đầy điểm tâm còn không kịp nuốt xuống.

    “Kỳ thật cũng không có gì đâu, chính là…… cái này…… Rất thơm……” Lâm Tú Nhi biểu tình thực vô tội, nàng nhìn y thích ăn bánh vị hoa lan, phỏng chừng trên người đã muốn tràn đầy mùi thơm hoa lan đi?

    Này thật sự không phải nàng cố ý nha……

    Các vị đại trù nghe xong nhẹ nhàng thở ra, Đoạn tiểu vương gia cũng là không cho là đúng, ăn xong miếng bánh, liền bưng hòm điểm tâm bước đi.

    “Trường An ca ca huyng đi đâu thế?” Lâm Tú Nhi nhìn mà sửng sốt.

    “Ta đi tìm hoàng huynh, đợi lát nữa sẽ có người đến đưa muội trở về!” Đoạn Trường An kích động phất phất tay rồi chạy thẳng đến ngự thư phòng.

    Thực không uổng công Hoàng Thượng đối y tốt như vậy, có đồ ăn ngon trước tiên liền nghĩ đến Hoàng Thượng a……

    Vài vị ngự trù lớn tuổi đỏ hốc mắt nghĩ.

    Chương 4: Duệ ca ca thần mã

    Ngự thư phòng.

    Đoạn Lăng Duệ đang phê tấu chương, chóp mũi bay tới một trận mùi hương hoa lan thản nhiên, dần dần càng ngày càng đậm, ngẩng đầu, vừa lúc thấy cửa ngự thư phòng bị đẩy ra.

    “Hoàng huynh, xem ta mang cái gì đến đây này?” Đoạn Trường An đi vào cửa.

    Đoạn Lăng Duệ chỉ cảm thấy một loạt hương hoa lan xông vào mũi.

    “Trường An, đệ vừa tắm sao? Như thế nào trên người có một cỗ mùi hoa vậy?” Đoạn Lăng Duệ nhíu mày.

    “Có…… Có sao…… Ta như thế nào không cảm thấy a……” Đoạn Trường An có chút không được tự nhiên, mùi hoa này thật sự nùng như vậy sao? Lâm Tú Nhi, nha đầu kia thật là xấu tính, thế mà không sớm nói cho y biết! Một đại nam nhân trên người có hương hoa cái gì chứ, thực không thể chịu được!

    “Một buổi chiều nay đệ làm cái gì vậy?” Đoạn Lăng Duệ tiếp tục phê tấu chương.

    “Ta cùng Tú Nhi ở một chỗ thôi……”

    “Tú Nhi? Nàng ở trong cung?” Còn chưa nói xong, Đoạn Lăng Duệ đánh gãy y, “Đệ với nàng cùng nhau chơi cả một buổi chiều?”

    Khó trách toàn bộ buổi chiều đều không nhìn thấy người, bình thường không phải đều ở trước mặt hắn chạy quanh sao?

    “Đúng vậy…… Lúc này đang tuyển tú…… Nàng cũng là tú nữ……” Đoạn Trường An có chút hoang mang, như thế nào cảm thấy hoàng huynh có chút mất hứng?

    “Đây là điểm tâm Tú Nhi làm, ta nếm qua, ăn ngon lắm……” Đoạn Trường An làm như nhớ tới hương vị điểm tâm, cười đến mặt mày loan loan: “Tú nhi tay nghề vẫn luôn tốt như vậy……”

    “Ha ha, lại ăn, cả ngày chỉ có biết ăn thôi, không cho ăn nữa, bài tập hôm nay làm xong hay chưa?” Đoạn Lăng Duệ nhíu mày, như thế nào há mồm ngậm miệng đều là Tú Nhi!

    “Buổi sáng liền…… liền làm xong rồi……” Đây là làm sao vậy? Đoạn tiểu vương gia có chút thản nhiên ủy khuất.

    “Lại đây ngồi, để ta kiểm tra bài tập!”

    “Nga……” Đoạn tiểu vương gia biển miệng, ngoan ngoãn ngồi xuống, không biết hoàng huynh lại vì cái gì mà sinh khí.

    “Hoàng huynh!” Đoạn tiểu vương gia viết chính tả [ lễ nhớ ] đến một nửa, đột nhiên la lớn, đem Đoạn Lăng Duệ đang chuyên tâm nhìn y viết chữ dọa hoảng sợ.

    “Chuyện gì mà đột nhiên cả kinh như vậy?”

    “Hoàng huynh chúng ta ngày mai ra ngoài cung đi chơi được không?” Đoạn tiểu vương gia ánh mắt tinh lượng.

    “Đệ nếu có thể đem [ lễ nhớ ] chép toàn bộ, không sai một chữ, ta liền mang đệ đi ra ngoài ngoạn.” Đoạn Lăng Duệ lấy cái quạt gõ đầu Đoạn tiểu vương gia.

    “Không thành vấn đề!” Đoạn tiểu vương gia tin tưởng mười phần.

    “Thật sự?” Đoạn Lăng Duệ có chút kinh ngạc, lúc trước không phải ghét nhất bị bắt chép mấy thứ này sao?

    “Ân! Ân! Ân!” Đoạn tiểu vương gia gật đầu như bổ củi.

    Đoạn Lăng Duệ hồ nghi nhìn chằm chằm y trong chốc lát, Đoạn tiểu vương gia hạ bút như thần, thẳng đến khi viết chính tả xong, ngay cả tạm dừng cũng không dừng lại một lần.

    “Khi nào thì học thuộc cái này?” Đoạn Lăng Duệ có chút không thể ngờ được.

    “Học thuộc từ ba ngày trước rồi a.” Đoạn tiểu vương gia thản nhiên ưỡn ngực nói, có chút tự hào.

    Ba ngày trước? Chứ không phải vừa mới xem qua [ lễ nhớ ]? Xem ra……

    Lần sau phải để cho y chép [tứ khố toàn thư]!

    Đoạn tiểu vương gia hoàn toàn không biết ngày khổ bức trong tương lai của mình cứ như vậy mà đến.

    “Vậy ngày mai……” Đoạn tiểu vương gia mỏi mắt chờ mong nhìn hắn.

    Đoạn Lăng Duệ nhìn y bày ra bộ mặt chờ đợi ngiêm túc quả thực tựa như con thỏ nhỏ lông xù, còn dựng lên hai cái tai.

    Đoạn Lăng Duệ thân thủ nhu nhu đầu y, Đoạn tiểu vương gia nhu thuận cọ cọ, chỉ thấy Đoạn Lăng Duệ khóe miệng gợi lên một chút ý cười, vốn là nam tử tuấn lãng như gió, trong phút chốc cười lại hiện lên một tia mị sắc, Đoạn tiểu vương gia ngây ngẩn cả người.

    Đôi môi đỏ sẫm như là đóa hoa nở rộ, đột nhiên…… rất muốn nếm thử xem có hương vị gì……

    “Không, đi!”

    Đôi môi kia phun ra hai chữ, nhất thời đánh gãy phán đoán của Đoạn tiểu thỏ, hoàng huynh nói cái gì cơ? Không đi…… Không đi?!

    “Không phải nói viết xong liền theo đệ đi ra ngoài chơi sao, quân vương lại coi lời nói như trò đùa!” Đoạn tiểu thỏ nóng nảy, dùng sức nắm lấy cánh tay hắn lắc,”Đi mà đi mà đi mà……”

    “Không đi không đi không đi –” Đoạn Lăng Duệ trả lời, “Đệ có biết nói quân vương nuốt lời, là khi quân phạm thượng hay không? Hai ngày trước trẫm đã nói như thế nào với đệ? Không được tùy tiện nói linh tinh, ân?”

    “Hoàng…… Hoàng huynh…… đệ biết sai rồi……” Đoạn tiểu thỏ có chút không được tự nhiên, kia không phải là muốn dựa vào đó để giao thêm nhiều bài tập đấy chứ……

    “Sai lầm thì phải có trừng phạt, trừng phạt chính là không cho phép ra ngoài chơi……” Đoạn Lăng Duệ ung dung nhìn mái tóc y có chút rối loạn.

    “Đổi một cái trừng phạt khác đi hoàng huynh…… Hoàng huynh hoàng huynh hoàng huynh……” Đoạn tiểu thỏ còn kém nước mắt lưng tròng mà năn nỉ.

    “Duệ ca ca……” Đoạn tiểu thỏ lắc lắc tay áo hoàng bào, hô lên xưng hô này đột nhiên trên mặt có chút nóng lên.

    Đoạn Lăng Duệ sửng sốt một chút, nghe y dùng ngữ điệu mềm mại gọi chính mình, trên mặt còn có một chút phớt hồng, trong lòng tựa hồ xẹt qua một tia rung động, lại có loại xúc động muốn đem y tiến trong lòng hung hăng yêu thương.

    “Khụ khụ…… Không được, nhàn rỗi như vậy không bằng đọc thêm hai quyển sách……” Đoạn Lăng Duệ làm bộ như bất vi sở động*, khi dễ đệ đệ làm cái gì chứ, tựa hồ thật sự sẽ làm người ta càng ngày càng nghiện a……

    *Bất vi sở động: không có gì có thể lay chuyển

    Bất quá hắn mới không thừa nhận chính mình có cái thú vui ác độc đó.

    Đoạn tiểu thỏ không biết vì sao có chút khổ sở, tay cầm lấy tay áo hắn buông ra, buông thõng hai bên sườn.

    Hoàng huynh bận rộn như vậy, coi như hết, Đoạn tiểu thỏ an ủi chính mình, còn có, về sau sẽ không bao giờ gọi hắn là “Duệ ca ca” nữa đâu……

    “Kia…… ta đây trở về……”

    Đoạn tiểu thỏ cảm thấy khí lực tựa hồ dùng hết, ngay cả khí lực nói chuyện đều không có.

    Đoạn Lăng Duệ thấy biểu tình trên mặt Đoạn tiểu thỏ, nhất thời có chút đau lòng, hắn lúc nãy có phải khi dễ quá trớn rồi hay không?

    “Trường An……” Đoạn Lăng Duệ gọi y lại, lại không biết chính mình nên nói cái gì, cảm thấy quýnh lên, thân thủ kéo y lãm vào trong lòng mình.

    Đoạn tiểu thỏ ngốc lăng lăng bị đột ngột kéo tiến trong bờ ngực đối phương có chút mộng, chính là rất nhanh liền cảm nhận được nhiệt độ cơ thể trên người hoàng huynh nhà mình truyền tới, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi hiện lên vệt hồng.

    “Duệ ca ca ban nãy chỉ là muốn nói đùa đệ……”

    Đoạn tiểu thỏ ở trong lòng hắn, nhìn không thấy vẻ mặt của hắn, chính là nghe thấy ngữ khí ôn nhu của hắn, từ tính dụ hoặc nói không nên lời, trên người đều bắt đầu dần dần nóng lên, nguyên lai bàn tay đã muốn lạnh, cũng dần dần ấm lại.

    “Hoàng huynh, huynh thật đáng ghét……” Đoạn tiểu thỏ hoàn toàn ở trong lòng hắn làm nũng.

    “Ngoan, lại kêu một tiếng Duệ ca ca nữa……”

    “Không……”

    “Ngoan, kêu thêm một tiếng.”

    “Không……”

    Chương 5: Cứu giá

    Ngày hôm sau Đoạn tiểu thỏ là ở trong lòng hoàng huynh nhà mình mà tỉnh, thời điểm mở mắt ra, Đoạn Lăng Duệ đang lẳng lặng nhìn y, ánh mắt chuyên chú, thấy y tỉnh, thần sắc lại có chút trêu tức nói không nên lời.

    Đoạn tiểu thỏ cũng cảm thấy…… chính mình thật giống con bạch tuộc quấn trên người hoàng huynh…… nhưng mà…… như vậy thật thoải mái a, hoàn toàn không muốn xuống dưới a làm sao bây giờ làm sao bây giờ……

    Vậy thì không cần buông tha, y cùng hoàng huynh nhà mình là có quan hệ gì chứ…… Đoạn tiểu thỏ mơ mơ màng màng nghĩ, đầu ở trong lòng Đoạn Lăng Duệ cọ cọ.

    “Tiểu trư lười, còn không đứng lên? Không muốn đi ra ngoài chơi sao?” Đoạn Lăng Duệ một tay ôm cả người y, một tay trên lưng y khẽ vuốt ve, giống như vuốt lông cho Đoạn tiểu thỏ.

    Đoạn tiểu thỏ vốn đang thoải mái mà kêu hừ hừ, vừa nghe đến đi ra ngoài chơi lập tức tinh thần tỉnh táo, thẳng tắp từ trong lòng hắn ngẩng đầu lên, Đoạn Lăng Duệ vốn là cúi đầu nhìn y, lúc này, môi hai người thẳng tắp dán vào nhau, hai người đều có chút ngây ngẩn cả người.

    Ân…… Môi hoàng huynh quả nhiên là mềm a, Đoạn tiểu thỏ đầu trống rỗng, còn vươn đầu lưỡi liếm liếm, mềm mềm, mùi vị thì thật thơm a……

    Trên môi truyền đến xúc cảm trơn bóng, Đoạn Lăng Duệ nhìn sâu vào đôi mắt Đoạn tiểu thỏ, như âm thầm nghĩ cái gì.

    “Ngoan, đi lên.” Đoạn Lăng Duệ cũng không vạch trần, chính là kéo y đứng lên, thần sắc không rõ, lại ẩn ẩn lộ ra ý cười.

    Đoạn tiểu thỏ ánh mắt mông lung ngoan ngoãn đứng dậy, tựa hồ căn bản là không ý thức được đã xảy ra cái gì.

    “Hoàng…… Ca, đệ muốn ăn mứt quả!” Đoạn tiểu thỏ tử túm tay áo Đoạn Lăng Duệ, bị kích động hướng trong đám người trên phố chỉ chỉ.

    Chỉ chốc lát sau, Đoạn tiểu thỏ mỗi tay một chuỗi mứt quả, quai hàm còn đang bận rộn làm việc, Đoạn Lăng Duệ theo ở phía sau vẻ mặt không kiên nhẫn, nhưng trong mắt lại giấu không được sự sủng nịch.

    “Còn muốn đi chỗ nào?” Đi dạo hết một con phố, Đoạn Lăng Duệ xách đồ đầy tay, đều là các loại cái đồ ăn cùng mấy thứ đồ chơi, Đoạn tiểu thỏ miệng không lúc nào dừng lại, hiện tại chính là đang cầm một cái túi giấy cùng miếng đậu phụ thối ăn vui vẻ.

    Ăn nhiều như vậy mà sao cũng không thấy mập lên? Đoạn Lăng Duệ thầm nghĩ, hoàn hảo hắn là hoàng đế, bằng không thật đúng là nuôi không nổi y.

    Giờ khắc này, Đoạn Lăng Duệ vô cùng may mắn chính mình làm hoàng đế.

    Miệng Đoạn Lăng Duệ bị nhét vào đến một khối đậu hũ thối, cau mày ăn hai miếng, phát hiện ăn rất ngon, lại từ trong tay Đoạn tiểu thỏ đoạt đi hai khối, liền thấy được ánh mắt oán niệm của Đoạn tiểu thỏ, Đoạn Lăng Duệ chuyển ánh mắt, làm như không phát hiện.

    Bất tri bất giác, hai người quẹo vào trong một cái ngõ nhỏ, Đoạn tiểu thỏ đang chuẩn bị lôi kéo Đoạn Lăng Duệ trở về, trước mắt lại đột nhiên xuất hiện một đám côn đồ, quần áo tả tơi, trong tay còn cầm đao côn lẫn lộn.

    Đoạn tiểu thỏ nhất thời…… hưng phấn!

    Thật lâu từ trước kia đến bây giờ, y vẫn luôn muốn xem bộ dáng hoàng huynh lúc đánh nhau, nhất định soái cực kỳ! Chỉ là mấy mấy tên côn đồ thôi, khẳng định không thể đánh lại hoàng huynh!

    Mấy tên côn đồ thấy vị công tử ca tuổi nhỏ hơn vẻ mặt hưng phấn, không khỏi hoài nghi người này đầu óc có vấn đề gì hay không, để mà, thời điểm đánh đấm nên chú ý chút, cùng với tên đầu óc có vấn đề đánh nhau quả thực rất hạ giá lại còn nguy hiểm!

    “Ngươi! Còn có ngươi! Đem gì đó đáng giá trên người đều giao ra đây!” Nam nhân đầu lĩnh tráng tráng, cầm cây đại đao, trên mặt còn có một vết sẹo dữ tợn, quả thực chính là tạo hình kinh điển của lũ thổ phỉ.

    “Đúng thế, bọn ca đây hôm nay chỉ cần tiền, thức thời thì đừng bức bọn ca động thủ!” Bên cạnh một tên tiểu đệ đi lên, bộ dáng gầy gò như tên nghiện, bọn tiểu đệ khác bên cạnh nghe vậy liền cười vang.

    Đoạn tiểu thỏ chờ mong nhìn hoàng huynh nhà mình!

    Động thủ đi! Mau động thủ đi!

    Đoạn Lăng Duệ mắt lạnh nhìn đám côn đồ kia, ban ngày ban mặt mà dám chặn đường cướp bóc, lại còn là ở kinh đô của An Bình quốc, rốt cuộc có còn đem vị hoàng đế là hắn đây để vào mắt?!

    Đoạn Lăng Duệ cả người lãnh khí ngay cả Đoạn tiểu thỏ cũng cảm nhận được, cảm thấy có chút khó hiểu, chỉ là mấy tên tôm tép, hoàng huynh chẳng lẽ cảm thấy đánh không lại, sợ hãi?

    Đoạn tiểu thỏ trong lòng “lộp bộp” một chút, vừa mới đi dạo phố, tiền tiêu gần hết rồi đi, kia nếu không có tiền chẳng phải là sẽ bị đánh?

    Kia…… Kia y hẳn là phải nên ở phía trước bảo hộ hắn? Dù sao hoàng huynh đối với y tốt như vậy……

    Nhưng mà…… y phỏng chừng đánh không lại người nhiều như vậy a……

    Đoạn tiểu thỏ khẽ cắn môi, bất chấp mọi thứ!

    Hai bước đi lên đứng ở trước người Đoạn Lăng Duệ, đề phòng nhìn mấy tên tôm tép quần áo tả tơi: “Chúng ta không có tiền!”

    “Không có tiền? Vậy đem mạng nhỏ lưu lại!” Tráng hán đầu lĩnh tà cười bắt tay chống vào đại đao làm bộ dạng thưởng thức.

    “Các ngươi cứ việc đánh ta đây này!” Lại hướng Đoạn Lăng Duệ kêu: “Ca ngươi đi mau!”

    Lũ côn đồ thấy vậy lại thêm một trận cười vang, công tử ca này quả nhiên đầu óc có vấn đề, bộ dáng mảnh mai kia cùng nữ tử không khác mấy, lại còn muốn che chở cho ca ca nhà mình! Thật sự là buồn cười!

    Đoạn Lăng Duệ có chút giật mình, hắn thấy, Đoạn tiểu thỏ có chút phát run đầu ngón tay, nhưng bộ dáng vẫn ra vẻ trấn định bối rối làm cho hắn có một loại xúc động muốn đưa y kéo vào trong lòng.

    Tiểu ngu xuẩn, đệ như thế nào có thể đáng yêu như vậy chứ?

    Đoạn Lăng Duệ nhìn y, ánh mắt tràn ngập ôn nhu trước nay chưa có.

    Đang lúc Đoạn Lăng Duệ tính động thủ, phía sau truyền đến một loạt tiếng bước chân, Đoạn Lăng Duệ vừa mới nắm tay thành quyền lại buông ra.

    Đoạn tiểu thỏ quay đầu vừa thấy, kiểu giả dạng quen thuộc kia, đúng là Ngự Lâm quân!

    Đang ở trong hẻm nhỏ, mấy tên côn đồ thấy quan binh phía trước liền quay đầu bỏ chạy, nhưng như thế nào có thể chạy trốn khỏi Ngự Lâm quân đã được huấn luyện bài bản? Chỉ chốc lát sau, từng tên côn đồ một bị túm lại.

    “Thần cứu giá chậm trễ, mong Hoàng Thượng tha lỗi!” Ngự Lâm quân Đô Úy thượng quan quỳ một gối xuống.

    Mấy tên côn đồ nghe thấy xưng hô này chân đều nhuyễn, hắn hắn là…… Bọn họ…… Thế mà đánh cướp đương kim Thánh Thượng?!

    Hai tên nhìn qua yếu kém liền trực tiếp ngất đi……

    “Hoàng…… Hoàng huynh……” Đoạn tiểu thỏ vẫn là ngốc lăng.

    “Ngoan! Về cung trước!” Đoạn Lăng Duệ nhu nhu đầu Đoạn tiểu thỏ, kéo tay y qua nắm ở trong tay, xúc cảm lạnh lẽo, Đoạn Lăng Duệ ánh mắt phát lạnh, đầy khí chất oai phong của đế vương, “Kêu Thuận Thiên phủ doãn lăn tới gặp trẫm!”

    Thuộc truyện: Hoàng huynh tại thượng