Hôn nhân không tình yêu – Chương 6-10

    Thuộc truyện: Hôn nhân không tình yêu

    Chương 6

    Vài ngày sau đó là hôn lễ, Từ Trác Dư đối với quá trình ngày đó không quá rõ ràng, chỉ nhớ cậu cùng Tiếu Viễn Trình hai người mặc tây trang đen trắng, Tiếu Viễn Trình kéo cậu lên đài phát biểu tuyên ngôn kết hôn, trao đổi nhẫn, rồi hai người mới lần lượt đến từng bàn kính rượu.

    Tửu lượng của Từ Trác Dư không được tốt, mới có kính mấy bàn mà ánh mắt đã mơ màng.Mà tửu lượng của Tiếu Viễn Trình so với cậu thì tốt hơn nhiều, một mực thay cậu uống rượu.

    …………………………………………..

    Cuối cùng tới buổi tối, Từ Trác Dư dùng hết sức lực còn lại tắm rửa, sau liền nằm dính trên giường, vẫn không nhúc nhích.

    Thật sự là uống quá nhiều, cũng may bệnh viện cho nghỉ nửa tháng để kết hôn, bằng không với cái bộ dạng này ngày mai sao còn dám đi làm?

    Sau khi tắm xong Tiếu Viễn Trình vừa ra khỏi phòng tắm liền nhìn thấy Từ Trác Dư lui thành một đoàn trên giường.

    Mới vừa tắm rửa qua da thịt trắng nõn có vẻ vô cùng mịn màng, đôi môi mỏng phấn nộn, tóc bởi vì chưa lau khô mà còn vài giọt nước nhỏ xuống……

    Tiếu Viễn Trình cảm thấy yết hầu bỗng dưng khô khan.

    Một nam nhân 28 tuổi đang lúc tráng niên, lại là gay, nhìn đến tướng mạo, dáng người nam nhân lấy tư thái nằm như thế ở trên giường, không phải sẽ không có phản ứng, huống chi người nọ còn là bạn đời của anh.

    Tiếu Viễn Trình lấy lại bình tĩnh, đi đến bên cạnh Từ Trác Dư, cầm lấy khăn mặt trên người cậu, nhẹ nhàng giúp cậu lau tóc.

    Xong việc, anh kéo chăn nằm phía bên kia giường, tắt đèn nằm ngủ.

    Hôm sau lúc Từ Trác Dư rời giường bên cạnh đã trống không.

    Cậu chậm rãi xuống giường, ” Bá” 1 tiếng bức màn rơi ra, ngoài cửa sổ mặt trời đã lên cao.

    Căn nhà của hai người nằm trong một khu biệt thự xa hoa, chung quanh thực im lặng, công tác phủ cây xanh cũng làm rất khá. Giao thông tiện lợi, cách trung tâm có 20 phút đi xe.

    Đang thưởng thức cảnh thu ngoài cửa sổ Từ Trác Dư đột nhiên phản ứng, thân thể cũng không có cảm giác khác thường, cho nên tối qua bọn họ không có làm chuyện phu phu kia đi?

    Kỳ thật trước kết hôn, đặc biệt là sau khi biết Tiếu Viễn trình là gay, Từ Trác Dư còn lên mạng xem qua GV chuẩn bị một chút kiến thức về phương diện này.

    Bất quá cậu không nghĩ đến chính mình ở đêm tân hôn uống rượu say mèm, lại còn ngủ say như chết.

    Ai có thể đối với một con ma men hạ thủ được……..

    Nghĩ như thế, nội tâm Từ Trác Dư sinh ra một tia áy náy với Tiếu Viễn Trình.

    Từ trên lầu hai xuống dưới, Từ Trác Dư thấy Tiễu Viễn Trình đang trong bếp chiên trứng.

    Tiếu Viễn Trình nghe được tiếng vang, quay đầu lại nói: ” Sớm an.”

    ” Sớm”. Từ Trác Dư có điểm ngại ( nguyên văn: 囧 ) , không biết nên đối mặt với anh như thế nào.

    ” Đau đầu sao?”Tiếu Viễn Trình đem trứng chiên để trên bàn.

    ” Hoàn hảo, chính là có điểm khát, tôi xuống bếp uống chút nước.”Từ Trác Dư vừa nói vừa đi xuống bếp tìm cốc.

    ” Anh biết nấu cơm sao?”Từ Trác Dư uống nước, cảm thấy nên hiểu một chút cuộc sống tương lai của anh.

    ” Không biết quá nhiều, bữa sáng tôi chỉ biết làm bánh mì nướng cùng trứng gà chiên.”

    ” Nga, tôi thật ra cũng biết một chút, bởi vì thời điểm du học phải chính mình nấu cơm.”Từ Trác Dư đi tới bàn ăn.

    ” Cậu hôm nay nghỉ ngơi cho tốt, bằng không đi đường sẽ rất khó chịu.”Tiếu Viễn Trình đem chén đĩa đưa cho cậu.

    Kế hoạch của bọn họ sau ngày tân là khởi hành đi đảo Ba Li hưởng tuần trăng mật, kỳ hạn một tuần, tuy nói thời gian nghỉ kết hôn là nửa tháng, nhưng là công ty Tiếu Viễn Trình có hạng mục mới cần xử lý rất nhiều, nghỉ bảy tám ngày đã là mức hạn cao nhất của anh.

    ” Tôi chính là thầy thuốc, không có việc gì đâu.”Từ Trác Dư nói, chỉ cảm thấy thái độ ôn hòa của đối phương làm cho mình không thể thích ứng nổi.

    Ngày kế tiếp, hai người ngay tại phòng sắp xếp hành lý.

    ” Anh đã đi đảo Ba Li chưa? “Từ Trác Dư hỏi.

    “…….Lần trước có cuộc họp ở Indonesia, nhưng đảo ba Li thì chưa có đi.”Tiếu Viễn Trình nói.

    ” Tôi cũng vậy, Đông Nam Á bên kia tôi cũng chỉ đi qua Xin-ga-po, khí hậu cũng không khác lắm.”Từ Trác Dư lẩm bẩm.

    Sau khi hai người thu thập xong, cũng tới giữa trưa, Từ Trác Dư chủ động đề nghị tự mình xuống bếp. Tuy rằng hai người vừa mới đến ở, nhưng là người làm đã đem đồ dùng hằng ngày chuẩn bị tốt, sau khi hai người đi cũng sẽ có người quét dọn nhà cửa.

    Không lâu sau, cơm liền ở trên bàn. Súp cải xoăn , thịt xông khói xé cải bắp, còn có súp rong biển xương sườn, mặc dù đồ ăn đơn giản, nhưng dường như làm cho người ta mở ra bộ dạng muốn ăn.

    Tiếu Viễn Trình trong mắt hiện lên kinh ngạc, ” Cũng không tệ lắm.”

    Từ Trác Dư dào dạt đắc ý nói, ” Không chỉ thoạt nhìn đẹp, ăn vào cũng rất ngon, tuyệt đối không kém.”

    ” Tôi đây liền không khác khí.”Tiếu Viễn Trình bắt đầu động đũa.

    Đồ ăn quả thực ngon miệng, không bao lâu hai người liề đem một bàn toàn đồ ăn tiêu diệt hơn phân nửa.

    Buổi chiều, Tiếu Viễn Trình ở trong thư phòng chỉ huy chuyện công ty, mà Từ Trác dư nhàn nhã không có việc gì làm, rửa bát xong liền mở TV xem Discovery Channel. Tự nhiên a, sinh vật là ham muốn từ nhỏ của cậu.

    Nhìn nhìn, bởi vì tối hốm qua say rượu, trong phòng điều hòa mở thật sự ấm áp, nằm trên sô pha Từ Trác Dư đang dần dần đi vào giấc ngủ.

    Tiếu Viễn Trình đi ra uống nước nhìn vậy, tắt TV đi, lấy áo khác đắp lên người Từ Trác Dư, nhìn cậu bởi vì ấm áp mà không ngừng hướng vào trong áo khoác, liền xoay người trở lại thư phòng.

    Cứ như vậy, một buổi chiều bình tĩnh mà an tường vượt qua.

    Tới chạng vạng, đang mơ hồ ngủ Từ Trác Dư bị Tiếu Viễn Trình kêu dậy. Tiếu Viễn Trình đã muốn khen ngợi đồ ăn , thế là cuối cùng hai người ăn cánh gà nướng tại nhà.

    Mà ban đêm, Từ Trác Dư đang phiền não làm sao vượt qua đêm nay lại nghe Tiếu Viễn Trình nói ” Cậu đi ngủ trước đi, tôi còn có việc chưa làm xong” sau đó, giống như được đại xá, cậu vội vàng rửa mặt rồi lên giường ngủ, không nói gì nữa.

    Chương 7

    Trên máy bay.

    Bởi vì một ngày trước công ty có chuyện nên Tiếu Viễn Trình trông có vẻ mệt mỏi, ngồi trên máy bay một lúc liền ngủ.

    Mà bởi vì hôm qua ngủ suốt ngày nên Từ Trác Dư tinh thần rất tràn đầy, nhìn nam nhân bên cạnh dù ngủ cũng rất có mị lực, Từ Trác Dư không khỏi bắt đầu xuất thần.

    Theo như tình hình ngày hôm qua, Tiếu Viễn Trình tuy rằng chiếu cố cậu, nhưng anh ta tựa hồ đối chính cậu không có trao đổi sâu hơn, không có hứng thú quá lớn. Tuy rằng cậu lý giải đối phương cũng là bị cưỡng ép nên mới đồng ý hôn sự này, chính là hai người không có nhiều thời gian tìm hiểu nhau cũng không phải hiện tượng tốt.

    Sau này nên lo liệu như thế nào…………

    Quên đi, đến lúc đó nghĩ tiếp, hiện tại nên hưởng thụ nghỉ ngơi tốt thôi ~ ^ _ ^

    Từ Trác Dư nghĩ vậy, liền đeo tai nghe vào, bắt đầu xem tiết mục trên máy bay.

    Bỗng chốc máy bay đã đến, hai người bị không khí ẩm ướt của Đông Nam Á vây quanh. Nơi này bầu trời thoạt nhìn giống như trong ảnh , thật sự là xanh thẳm trong suốt, hai bên đường cây cối bởi vì không có gió, cành lá đều cơ hồ yên lặng bất động. Cái chỗ này tựa hồ có một loại làm cho người ta vừa đến liền tự động bật chế độ nghỉ phép.

    Đến khách sạn đã là buổi chiều, hai người dọn xong hành lý, tắm rửa, thay quần áo, xuống lầu dùng cơm xong, liền đi đến chợ đêm ở địa phương.

    Chợ đêm ở đảo Ba Li mang bản sắc của rất nhiều dân tộc, bày bán đều là đồ vật dân địa phương làm. Từ Trác Dư mua mũ rơm đội lên đầu hai người, lại mua hai vòng tay nghe nói có thể bảo hộ bình an.

    Tiếu Viễn Trình cảm thấy loại hành vi này đối với Từ Trác Dư tinh anh như vậy có chút ngây thơ, chính là Từ Trác Dư còn thập phần nghiêm túc đeo vòng lên cổ tay anh, lời cự tuyệt không thể nói ra.

    Món ăn vặt ở địa phương cũng rất đặc sắc. Quầy hàng bên đường đều thoảng mùi thịt gà sa tế, xoài cao lương cũng rất ngon miệng, cà ri đầu cá, cua cay đều là những món ăn bình dân. Từ Trác Dư kéo Tiếu Viễn Trình một đường dọc cái ngõ nhỏ, bụng hai người đều no căng.

    ” Tôi không nghĩ cậu có thể ăn nhiều như thế.” Tiếu Viễn Trình luôn ít lời cũng nhịn không được nói.

    ” Ha ha,” Từ Trác Dư cười ngượng ngùng nói, ” Bình thường áp lực rất lớn, cho nên ăn uống cũng không thoải mái. Nhưng thật vất vả mới thoát ra được, ăn uống cũng trở nên tốt nhiều lắm.”

    Làm bác sĩ, mỗi ngày đều có thể gặp áp lực giải phẫu sao? Tiếu Viễn Trình nghĩ.

    ” Các anh làm trên công ty cao cấp cảm giác này kỳ thật cũng sẽ không khác nhiều đi? ” Từ Trác Dư lại uống một ngụm nước dừa thơm ngon.

    ” Đã thành thói quen.” Tiếu Viễn Trình như trước thản nhiên.

    Ăn uống no nê hai người trở lại khách sạn liền tắm rửa rồi lên giường, một ngày mệt mỏi làm cho Từ Trác Dư ngay cả xấu hổ đều không có, trực tiếp ngủ luôn.

    Ngày hôm sau, bởi vì thời tiết có điểm lạnh, có mưa to, hai người liền lùi lại kế hoạch đi biển, bèn thăm viếng chùa miếu ở vùng phụ cận.

    Chùa miếu ở Đông Nam Á không có quy mô lớn như ở Trung Quốc, phong cách có chút giống miếu Quảng Đông Phúc Kiến.

    Tiến vào chùa, Tiếu Viễn Trình lập tức hướng đến đền cầu bình an khỏe mạnh, thành kính mà cúi đầu dâng hương.

    Từ Trác Dư từ khi kết hôn tới nay lần đầu tiên nhìn thấy Tiếu Viễn Trình chủ động làm một việc, nghĩ anh có lẽ vì người nhà cầu nguyện bình an, thế là cũng cúi đầu thắp hương.

    Sau đó, bọn họ nghe nói có cây bồ hai trăm năm, bên cạnh huyên náo hấp dẫn hai người.

    Hai người khách nói tiếng Nhật hiển nhiên là khách du lịch hỏi đường, mà người du khách Nhật Bản nói tiếng Anh cũng không rõ, nên trao đổi có chút chướng ngại.

    Tiếu Viễn Trình biết tình huống đại khái, nhanh chân tới chỗ bọn họ, mà Từ Trác Dư tuy rằng nghi hoặc nhưng cũng đi theo.

    Nhìn nam nhân thành thạo dùng tiếng Anh tiêu chuẩn vì hai người kia phiên dịch, Từ Trác Dư không khỏi cảm thấy giật mình.

    Chưa bao giờ nghĩ anh nói được ngôn ngữ khác tốt như thế.

    Chương 8

    Du khách Nhật Bản sau khi biết rõ đường đi, liên tiếp hướng bọn họ nói lời cảm tạ. Dân bản xứ hai tay tạo thành chữ thập đối bọn họ nói ” Thực cảm tạ hai cậu, chúc hôn nhân của hai cậu hạnh phúc. Thuận tiện nói cho các cậu, miếu thờ cầu nhân duyên ở ngay bên phải.”

    Đang lúc Tiếu Viễn Trình cùng Từ Trác Dư nghi hoặc vì sao người nọ khẳng định bọn họ là quan hệ phu phu, người nọ liếc mắt nhìn đôi nhẫn giống nhau như đúc trên ngón tay áp út của hai người.

    Đó là hai chiếc nhẫn bạch kim đơn giản, mặt trên khảm một viên kim cương đen nhỏ.

    Thế là hai người hiểu rõ, sau đó hướng người nọ lời cảm tạ, Từ Trác Dư nhìn Tiếu Viễn Trình, như đang hỏi: ” Muốn đi sao?”

    Tiếu Viễn Trình nhìn đôi mắt đen của cậu bởi vì không xác định được mà quay lại nhìn, trong lòng giống như bị mèo cào một cái, thế là chậm rãi gật đầu, nói: ” Khó được đến một lần, đi thôi.”

    Từ Trác Dư nghĩ thầm, tuy rằng nhân duyên này tới một cách hoang đường cùng không chắc chắn, nhưng cho dù không yêu, tính nghĩ bình thường cũng tốt lắm, cậu cũng hy vọng quan hệ của hai người không cần phải gượng gạo nữa, cuộc sống có thể bình an yên ổn.

    Từ Trác Dư thành kính dập đầu lạy ba cái.

    Giờ phút này, bên ngoài chùa mưa đang rơi từng hạt tí tách, cây bồ đề hai trăm năm tuổi kia vẫn đang lẳng lặng đứng giữa viện, nhận lễ rửa tội. Trong mưa hương nến sương khói vây quanh, có một phen thiền* vị. ( thiền : cách gọi của đạo Phật )

    Bởi vì trời mưa, hai người không ở bên ngoài lâu liền trở về khách sạn. Tiếu Viễn Trình tỏ vẻ anh muốn đi ngâm ôn tuyền, hai người liền đến bên trong ôn tuyền.

    Tiếu Viễn Trình tiến đến bể tắm ở giữa rồi bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, Từ Trác Dư ngâm một hồi cảm thấy thật sự xấu hổ, bèn bắt đầu tìm kiếm đề tài: ” Đúng rồi, anh biết tiếng Nhật sao?”

    Tiếu Viễn Trình chậm rãi mở to mắt, ” Ân, bởi vì việc làm ăn thường đến Nhật Bản, cho nên biết một ít.”

    ” Ai, kia nếu xem tranh châm biếm, xem thiên văn học cũng thuận tiện đi.” Từ Trác Dư cứ thế nói.

    “………Ân.” Tiếu Viễn Trình phát ra một tiếng thở dài.

    Đêm này hai người như trước nằm cùng trên giường, lại không có phát sinh chuyện gì. Từ Trác Dư không khỏi nghi hoặc vì cái gì đối phương không có tiến thêm một bước nữa, rõ ràng là gay không phải sao? Bất quá nói như vậy cậu cũng thoải mái, vui vẻ, sự tình đến thời điểm đó rồi nói sau.

    Đến đảo Ba Li ngày thứ ba là thời tiết sáng sủa, hai người sáng sớm xuất phát đi bãi biển trước.

    Trời xanh, mây trắng, cây cọ, còn có bãi cát mịn như lòng bàn chân. Nước biển nơi này vô cùng trong suốt, như chất lỏng màu lam thạch anh,cát trên bờ, san hô cùng cá bơi trong nước đều thấy rõ.

    Sau khi hai người trang bị tốt, liền theo chỉ đạo của huấn luyện viên bắt đầu lặn xuống biển.

    Từ nhỏ Từ Trác Dư có điểm sợ nước, cậu này bởi vì phi thường muốn thử lặn xuống nước nên mới tăng lá gan đi xuống. Mà Tiếu Viễn Trình sớm giành được chứng nhận cứu người dưới nước, cho nên anh vẫn đều dần đường cho Từ Trác Dư.

    Cả trong quá trình Từ Trác Dư đều rất khẩn trương, luôn nắm lấy tay Tiếu Viễn Trình không buông. Nhưng này không chút nào không có giảm bớt cậu vui đùa, chứng kiến nhan sắc xinh đẹp hình dạng quỷ dị của cá cũng không phải cần kéo lấy Tiếu Viễn Trình cùng nhau truy cá.

    Nơi này có thợ chụp ảnh dưới nước, chuyên môn chụp hình du khách lặn xuống biển, trên bờ nghỉ ngơi hướng này chào hàng.

    Sau khi hai người lên bờ, hình ảnh hai người nắm tay hoặc là vây quanh rặng sạn hô, hoặc là truy cá đều được Từ Trác Dư mua.

    Chương 9

    Một ngày ở bờ biển trôi qua rất nhanh, vốn Tiếu Viễn Trình muốn quay về khách sạn giải quyết bữa tối, nhưng Từ Trác Dư thập phần tưởng niệm tới lúc ăn vặt ngày đó, hai người ở bờ cát đến nhà tắm công cộng tắm qua loa sau đó liền đến phố ăn uống.

    Ngồi xe buýt tới cũng đã là chạng vạng, đèn đường phố cùng bảng hiệu đủ loại kiểu dáng đèn nê ông đã sáng lên, ngã tư đường người đến người đi, có vẻ rất náo nhiệt.

    Lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng huyên náo hấp dẫn chú ý của hai người, mơ hồ có thể nhìn thấy một đám người vây quanh một nam nhân đang nằm, một người phụ nữ quỳ rạp xuống bên cạnh, khóc không thành tiếng.

    Bởi vì bệnh nghề nghiệp, Từ Trác Dư phản xạ có điều kiện liền hướng đám người chạy tới. Tiếu Viễn Trình cũng gắt gao theo sát phía sau.

    Từ Trác Dư vừa thăm dò hơi thở cùng mạch đập của nam nhân, vừa dùng tiếng Anh hướng người phụ nữ nói mình là bác sĩ, cũng hỏi tên của nam nhân. Tiếp theo, cậu lớn tiếng hỏi nam nhân có thể nghe cậu nói chuyện hay không.

    Lúc này, xe cứu thương đến, Từ Trác Dư chỉ thị y tá đo điện tâm của nam nhân. Kết quả mạch của nam nhân đập bình thường, huyết áp cũng rất thấp.

    ” Hắn từng có bệnh sử tim sao?” Từ Trác Dư quay đầu hỏi người phụ nữ.

    ” Ân, từng bị viêm màng tim…….” Người phụ nữ nói.

    ” Kia có thể là chứng viêm tính màng tim xuất huyết……” Tiếu Viễn Trình chú ý tới vẻ mặt hiểu rõ rồi lập tức nghiêm túc của Từ Trác Dư.

    ” Từ nơi này đến bệnh viện mất bao lâu?” Từ Trác Dư lại hỏi y tá.

    ” Đại khái phải 20 phút.” Y tá đáp.

    ” Không còn kịp rồi….” Từ Trác Dư lẩm bẩm, ” Lấy châm đến, tôi ở Mĩ đã từng châm cứu màng tim một lần.” Từ Trác Dư kiên định nói với y tá.

    Tiếu Viễn Trình trong lòng vừa động, đây là ở nước ngoài, nếu Từ Trác Dư làm ra sai lầm gì, có thể bị pháp luật Indonesia truy cứu.

    Y tá lấy châm đến, Từ Trác Dư mang bao tay, lấy cồn i-ốt ngực nam nhân, liền bắt đầu chậm rãi đem kim châm lớn đâm vào làn da nam nhân.

    Châm cứu màng tim là cách xử lý phi thường tinh tế nhất. Hơi chút vô ý, kim châm sẽ đâm thủng cơ tim, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

    Mà ở ngã tư đường nhốn nháo châm cứu màng tim, cần lực chú ý cùng tố chất tâm lý cao.

    Kim châm từng cái từng cái đâm vào, dù kim không dính máu, nhưng Từ Trác Dư trên trán đã toát ra mồ hôi.

    Tiếu Viễn Trình nhìn Từ Trác Dư hết sức chuyên tâm trước mắt, tinh thần lại bay lên trước.

    Đây là sau khi hai người nhận thức, anh lần đầu tiên thấy trạng thái làm việc của Từ Trác Dư. Ánh mắt Từ Trác Dư chuyên chú, mồ hôi trên trán toát ra trơn bóng cùng đèn nê ông chiếu vàò mặt cậu không ngừng biến hóa, Tiếu Viễn Trình cảm thấy được giờ phút này Từ Trác Dư suất đến kinh người.

    Quả nhiên, mỗi người khi chăm chú đều là biểu tình hấp dẫn người nhất.

    Có mị lực ngay cả anh đều rung động.

    Ngay tại lúc Tiều Viễn Trình xuất thần, kim châm cuối cùng xuất hiện máu. Từ Trác Dư đem kim châm nhổ ra, một cỗ máu phun ra. Tuy rằng cậu tránh đúng lúc, nhưng vẫn có một ít dính tới quần áo của cậu.

    Từ Trác Dư thở dài nhẹ nhõm một hơi, y tá vội vàng đem nam nhân lên cáng. Vợ của nam nhân liên tục nói lời cảm tạ với Từ Trác Dư sau đó lên xe cứu thương.

    Từ Trác Dư chậm rãi đứng lên, đi tới bên cạnh Tiếu Viễn Trình, cùng anh mỉm cười nói, ” Đi thôi.”

    Tiếu Viễn Trình nhìn Từ Trác Dư với ánh mắt tán thưởng, ” Làm không tồi”, nói xong phát hiện hai vai cậu hơi run lẩy bẩy, liền hỏi, ” Cậu có khỏe không?”

    ” Khẩn trương là đương nhiên, bên nước ngoài mà làm sự tình này, nếu xảy ra việc gì có thể sẽ ngồi tù.” Từ Trác Dư nói, khóe miệng như trước treo lên nụ cười.

    Tiếu Viễn Trình nhìn mặt cậu, bỗng dưng nhớ tới vẻ mặt chăm chú của cậu, như kìm lòng không được, kéo tay cậu, ” Đi thôi, đi uống rượu.”

    Trong nháy mắt khi kéo tay cậu Tiếu Viễn Trình phát hiện lòng bàn tay Từ Trác Dư đều là mồ hôi lạnh.

    Từ Trác Dư đối hành vi Tiếu Viễn Trình kéo tay cậu sửng sốt một chút, lập tức liền cười nói ” Uống rượu an ủi với tôi cũng vô dụng, tôi mang quần áo dính máu đi ăn cơm không tốt lắm, nếu không chúng ta tùy tiện mua cái gì đó về ăn? Tôi hôm nay muốn ngủ sớm.”

    Tiếu Viễn Trình không nói gì, hai người liền quay về khách sạn giải quyết bữa tối.

    Chương 10

    Buổi tối, Tiếu Viễn Trình mở máy tính bắt đầu xem xét tình huống ở công ty, vốn muốn ngủ sớm nhưng Từ Trác Dư lại ngủ không được, thế là nằm trên giường nhìn Tiếu Viễn Trình làm việc.

    Trong phòng đèn điện không bật, chỉ có màn hình máy tính phát ra chút ánh sáng. Tiếu Viễn Trình chăm chú nhìn máy tính, một cặp kính trên sống mũi cao thẳng của anh, lúc anh nhíu mày, lại phát hiện vẻ đẹp suất đến dữ dội của anh.

    Đảo mắt đã đến ngày nghỉ cuối cùng, mọi chỗ đều đã đi xong, quà nên mua cũng đã mua đủ. Đang lo không biết hôm nay kế hoạch như thế nào thì tiếp tân cho biết, hôm nay vừa vặn địa phương vì xúc tiến khách du lịch mà tổ chức ngày hoan lạc này. Buổi tối, ở chỗ bãi cát bọn họ từng lặn xuống biển sẽ có lửa trại , du khách đều có thể tham gia.

    ” Nghe có vẻ không tồi, vừa lúc có hoạt động, anh muốn đi không?” Từ Trác Dư nhìn Tiếu Viễn Trình.

    ” Ngày mai bay buổi chiều, đêm nay đi cũng không gây trở ngại.” Nam nhân đáp.

    Ngày đó lặn xuống biển dưới ánh mặt trời bọn họ chưa đến ngọn núi phía trước đã dời đi, lần này đến, biển ban đêm cũng có một phen mị lực. Một vầng trăng nằm treo trên không, phía chân trời màu lam làm nổi bật nước biển xanh, xa xa có nhiều điểm ánh sáng là những con thuyền.

    Người tổ chức hoạt động dựng trên bờ cát một đống củi, xung quanh đặt thịt nướng cho du khách tự chọn. Một ít du khách hâm mộ mà đi lại xung quanh, tự nếm thử thịt nướng chính mình làm, mặt khác có những người ở phụ cận chụp ảnh.

    Lửa trại được đốt lên, hoạt động đặc biệt đêm nay coi như chính thức bắt đầu. Từ Trác Dư tuy rằng rất thích góp vui, nhưng cậu không phải cùng người lạ thân thiện cho lắm, Tiếu Viễn Trình không cần phải nói. Ít nhiều lần này người chủ sự có thể thu xếp, hơn nữa du khách tham gia phần lớn đến từ các nơi trên thế giới, không giống người Châu Á câu nệ, cho nên hai người bọn họ cũng kết bạn với vài vị du khách.

    Mọi người bên lửa trại vừa ca hát, vừa học điệu múa đặc sắc của địa phương, uống rượu, hơn phân nửa buổi tối cứ như vậy trôi qua.

    Đợi nhiều người đã hơi hơi say, người chủ sự liền đề nghị mọi người ngồi xuống ngay tại chỗ,bắt đầu nói chuyện phiếm.

    Đề tài nói đi nói lại đến hai người Tiếu Từ, người chủ sự sau khi biết bọn họ là tân hôn phu phu, liền bắt hai người bọ họ xướng tình ca.

    Còn lại người say rượu đều vô giúp vui, mọi người liền ồn ào đòi theo.

    Từ Trác Dư không biết ca hát đang quẫn bách đến không được, đang lúc cậu không biết làm sao giải vây cho hai người, Tiếu Viễn Trình nhìn cậu một cái.

    Trong lúc đó khuôn mặt ở lửa trại lúc sáng lúc tối chiếu rọi có vẻ thanh tú. Làm cho anh không khỏi nghĩ đến ngày trước Từ Trác Dư cứu người, đồng dạng trên mặt là biểu tình lo lắng kia.

    Thế là anh thản nhiên mở miệng.

    ” Để tôi hát.”

    Nam nhân nhìn thẳng phía trước, mở miệng hát:

    ” Moon river, wider than a mile

    I’m crossing you in style some day

    Oh, dream maker, you heart breaker

    Wherever you’re going, I’m going your way

    Two drifters, off to see the world

    There’s such a lot of world to see

    We’re after the same rainbow’s end, waiting round the bend

    My huckleberry friend, Moon River, and me”

    …………………

    Nam nhân ít lời, nhưng tiếng nói lại ngoài ý muốn trầm thấp dễ nghe.

    Anh chậm rãi ngâm xuống, luôn luôn quay đầu nhìn Từ Trác Dư, ánh mắt ở trên mặt cầu vài giây rồi sẽ đem đầu quay đi.

    Từ Trác Dư cảm thấy chính mình say. Không phải bởi vì cồn, mà say tiếng ca trầm thấp cùng cái nhìn ôn nhu của anh.

    Người xung quanh lửa trại ủng hộ giống như mình, bị thu hút.

    Nam nhân lơ đãng tản mát mị lực vây quanh mình, ngăn cách với thế giới bên ngoài.

    Từ Trác Dư cảm giác tim mình đập rất nhanh, cậu từ lần đầu tiên nhìn thấy anh liền thừa nhận anh rất tốt.

    Chính là cậu không biết ánh mắt anh cùng tiếng hát cư nhiên mê người như thế, cậu giống như bị mê hoặc.

    Người này đã là người chồng hợp pháp của cậu.

    Thuộc truyện: Hôn nhân không tình yêu