Home Đam Mỹ Khán Bất Kiến Nhĩ Đích Ôn Nhu – Chương 59

    Khán Bất Kiến Nhĩ Đích Ôn Nhu – Chương 59

    Thuộc truyện: Khán Bất Kiến Nhĩ Đích Ôn Nhu

    Những ngày sau trận Quidditch cũng không muôn màu muôn vẻ như bọn họ tưởng tượng, trò đùa dai kia cũng không còn, cuộc sống lại trở về bình thường. Lúc mặt trời mọc thì đi học, tan học thì làm bài tập rồi chơi đùa. Tháng mười hai cứ như vậy đến, nhóm tiểu động vật trong Hogwarts cũng bắt đầu không yên lòng, bởi vì kỳ nghỉ Giáng sinh sắp tới.

    Sáng sớm, Harry cùng Draco vừa bước ra khỏi phòng ngủ của mình liền thấy một ít người tụ tập chung quanh bảng thông báo, thảo luận về tờ giấy da dê vừa mới được dán lên.

    “Sao vậy? Có thông báo mới à?” Harry vỗ vỗ Blaise đang vây xem, “Blaise, chào buổi sáng.”

    Blaise quay lại nhìn hai người họ, cười nói: “Draco, Harry, chào buổi sáng.”

    “Chào buổi sáng, cậu đang nhìn cái gì?” Draco đáp lại.

    “Giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám vĩ đại Gilderoy Lockhart của chúng mở câu lạc bộ đấu tay đôi.” Blaise cầm lấy sách giáo khoa để ở một bên, vừa đi vừa nói với Harry, “8 giờ tối thứ sáu, tổ chức ở đại sảnh, các cậu tham gia không?”

    “Ông ta tổ chức câu lạc bộ đấu tay đôi?” Harry suy nghĩ, tựa hồ mình không đi thì tốt hơn, nếu lộ ra chuyện bản thân nói được xà ngữ thì sẽ rất phiền toái, vì thế lắc đầu nói: “Tớ không muốn đi, với khả năng của ông ta, tớ nghĩ câu lạc bộ đấu tay đôi sẽ không có tác dụng gì đâu. Không bằng tớ đi tìm giáo sư Snape còn hơn.”

    “Draco, cậu cũng không đi sao?” Blaise quay đầu hỏi Draco.

    “Không, tớ nhất định sẽ đi.” Draco kỳ quái nhìn Harry, trả lời ngay, “Blaise, cậu cũng đi chứ, đây chính là cơ hội có thể quang minh chính đại đánh bại đám sư tử ngu xuẩn Gryffindor kia.”

    “Được, chúng ta cùng đi. Harry, thế nào, cùng đi đi, đừng lãng phí cơ hội này.” Blaise hiển nhiên rất hứng thú với việc đả kích Gryffindor.

    “Không cần.” Harry phất tay, vô tình nói, “Cơ hội như vậy để các cậu thể hiện tài năng.”

    Cậu gần đây có chút không hiểu với hành động của Draco, tựa hồ không thân thiết với mình nữa, ngay cả nói cũng ít đi, chẳng lẽ chuyện đêm đó cậu ấy đã nghe được sao? Rõ ràng mình thấy cậu ấy đang ngủ mà, có nên tìm cơ hội nói rõ ràng với cậu ấy? Harry phiền não vò tóc, không biết nên xử lý việc này như thế nào, quên đi, đợi hỏi Severus đã, cùng là rắn chắc sẽ hiểu rõ nhau hơn. Nhưng chỉ vì chuyện này mà đi tìm giáo sư thì hơi điên, ngay cả bạn bè mà cũng không xử lý được.

    Dùng bữa tối ở đại sảnh xong, Harry một mình đi đến văn phòng trong hầm của Severus. Nhìn con rắn trên cửa rít lên vài tiếng, rồi rất tự nhiên không mời mà vào.

    “Giáo sư, chào buổi tối.” Harry cười híp mắt nhìn Severus ngồi trên ghế, sau một chồng bài tập, đi tới, rất lễ phép chào.

    Severus ngẩng đầu, dùng ánh mắt quét qua người cậu, lại chúi mặt vào đống bài tập mà hắn căm tức trên bàn. Đối với tên tiểu quỷ phiền phức không mời mà đến, hắn đã sớm tập thành thói quen. Cả Hogwarts này chỉ có tên nhóc này ba ngày thì hai ngày đến phòng làm việc của mình, mà mình cũng đã thành thói quen có một nhóc cự quái dẫn đi tới đi lui hằng ngày, nếu ngày nào nó không tới, lại cảm thấy có chút không quen.

    “Lại có việc gì?” Severus thản nhiên hỏi.

    “Giáo sư, em nghi Draco đã biết chuyện em thừa kế Slytherin cùng Gryffindor.” Harry theo thói quen ngồi xuống ghế salon trước lò sưởi, gõ gõ bàn trà lấy ra một tách trà ấm áp, cầm trong tay xoa xoa, “Sau đêm hôm thi Quidditch, có một gia tinh tên Dobby tới phòng ngủ tìm em, nói là ở Hogwarts rất nguy hiểm, muốn em rời đi, nó gọi em là chủ nhân, em nghĩ Draco khi đó nghe thấy được, cho  nên…”

    “Cho nên mi tên có đầu óc của cự quái kia hiện tại mới tới tìm ta.” Severus buông bút lông chim trong tay, đi đến đối diện Harry trừng mắt nhìn cậu một cái rồi mới ngồi xuống sôpha, “Gia tinh Hogwarts? Lấy thân phận hiện tại của ngươi, Hogwarts sẽ tự động bảo vệ ngươi, sao còn nói ngươi gặp nguy hiểm ở đây? Còn có nếu nghi Draco đã biết, nếu ngươi coi nó là bạn mình thì phải giải thích rõ ràng, hoặc nói nó biết đây là bí mật của ngươi cũng được, Slytherin sẽ không tọc mạch bí mật của người khác.”

    “Nhưng Draco gần đây không hiểu tại sao chẳng thân thiết với em chút nào cả, ngay cả nói cũng rất ít.” Harry có điểm ủy khuất bĩu môi như thể đang làm nũng.

    “Vì ngươi không nói nên nó sẽ cho rằng ngươi không coi nó là bạn bè, tất nhiên sẽ không để ý đến ngươi.” Severus khinh thường nhìn mắt Harry, quả nhiên chỉ là một con sư tử đội lốt rắn, mấy vấn đề này mà cũng không hiểu.

    “Giáo sư, em nói cho Draco thì có vấn đề gì không?” Đối với tình bạn của Tiểu Long, Harry rất quý trọng, nhưng đây là việc trọng đại, cậu nghĩ vấn nên hỏi ý kiến Severus cho thỏa đáng. Cậu nhìn Severus ngồi trên sôpha trước mặt mình, trừng mắt nói.

    “Tự ngươi suy nghĩ.” Severus không kiên nhẫn nói, “Chỉ là một Slytherin năm hai, ngươi chẳng lẽ điều ấy cũng không thấy rõ sao?” Dừng, Severus cảm thấy hai người không nên mất thời gian vào vấn đề này, nhìn ngọn lửa nhảy múa trong lò sưởi, hắn hỏi: “Chuyện gia tinh kia, nói rõ cho ta nghe.”

    Harry bắt chước Severus nhìn chăm chăm vào lò sưởi, không có gì mà? Miệng lại sảng khoái nói: “Nó tên là Dobby, trước kia tựa hồ có chủ nhân khác, bất quá hỏi như thế nào cũng không chịu nói, hơn nữa, chuyện Quidditch hình như là nó làm, vì muốn em bị thương thì sẽ rời khỏi Hogwarts.”

    “Gia tinh như vậy, ngươi không cho nó quần áo để nó cút đi.” Severus nghe thấy đầu sỏ gây nên trận Quidditch ngày đó nhất thời lửa giận bùng lên, “Ngươi xác định đầu óc mình không bị cự quái giẫm vào sao, nguy hiểm như vậy phải xử lý sớm một chút chứ, đến tận hôm nay mới nói cho ta biết.”

    Harry sửng sốt, cậu hoàn toàn không có ý nghĩ đuổi Dobby đi, bất quá cậu không dám nói với Severus như vậy, nếu không hôm nay mình sẽ bị tắm bằng nọc độc của giáo sư mất. Suy nghĩ, rồi chậm rãi nhìn Severus mở miệng nói: “Tạm thời không cần đúng không? Còn chưa biết chủ nhân cũ của nó là ai, chờ một chút được không?”

    Severus hạ mắt, gật gật đầu coi như đồng ý với ý kiến của Harry, mở mắt phát hiện tên nhóc trước mắt tựa hồ ảnh hưởng đến hắn càng ngày càng lớn, lại nhắm mắt nói với Harry: “Ngươi có thể trở về.”

    Harry nhìn Severus tựa hồ rất mệt mỏi, vội vàng đứng lên nói: “Giáo sư, chúc ngủ ngon, ngài nghỉ ngơi thật tốt.”

    Severus nhìn bóng lưng Harry rời đi, không biết để tên nhóc này ảnh hưởng mình như vậy là phúc hay là họa?

    Harry làm bài tập trong phòng không bao lâu thì Draco bọn họ vừa tham gia câu lạc bộ đấu tay đôi trở về.

    Harry nhìn Draco một cái, nhất thời không biết mở miệng thế nào mới ổn.

    “Ha, Harry, cậu hôm nay không đi đúng là rất tiếc.” Blaise ngồi xuống bên cảnh Harry, mở miệng, “Cậu có biết hôm nay cực kì phấn khích không, Flitwick không hổ là giáo sư bùa chú, thầy ấy tước đũa phép của Lockhart, thật là quá thuyệt vời.”

    “Thật vậy?” Harry nhìn Draco không nói một tiếng nào ngồi xuống bên cạnh Blaise, mới nói với Blaise, “Vậy cậu hôm nay có giáo huấn Gryffindor cẩn thận không?”

    “Đó là đương nhiên.” Blaise hất tóc, ngẩng đầu lên nói, “Nhưng mà, Harry, tớ phát hiện cái tên tóc đỏ Weasley của Gryffindor tựa hồ có chút năng lực.”

    “Weasley tóc đỏ nào?” Harry lại nhìn Draco, nhưng Draco không lên tiếng.

    “Chính là Ron Weasley cùng năm chúng ta đó.” Blaise cũng có chút kỳ quái nhìn Draco trầm mặc, mới nói, “Tên đó thật ra cùng một tổ với Draco, lại có thể chống đỡ trước công kích của Draco một thời gian rất dài, vậy xem ra không phải đồ bỏ đi.”

    Harry nhìn Draco, bình thường, nhắc đến đề tài này, cậu ấy nhất định sẽ nói đến nước miếng tung bay, hôm nay lại không nói gì, cậu cũng không biết nói gì, nhìn Draco trong chốc lát, mới nói: “Draco, quay về phòng ngủ trước đi, tớ có chuyện muốn nói với cậu.”

    Blaise nhìn hai người họ, phi thường thức thời đứng lên nói: “Không còn sớm nữa rồi, tớ cũng muốn trở về phòng ngủ.”

    Harry kéo Blaise lại, nói: “Không cần, cậu cũng tới đi, tớ không muốn nói thêm một lần nữa.”

    “Draco, đêm hôm đó cậu nghe thấy đúng không?” Ngồi trên sôpha trong phòng ngủ, Harry nhìn Draco hỏi.

    “Ừ!” Draco gật đầu, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Harry nói, “Harry, nếu khó nói, cậu không phải nói đâu.”

    “Không, chỉ là tớ không biết nói chuyện này cho các cậu thì các cậu sẽ nhìn tớ như thế nào cho nên mới giấu.” Harry vò tóc, “Hơn nữa việc này mới xảy ra trong năm nay thôi, không lâu đâu, thật sự.”

    Blaise nghi hoặc nhìn Draco, lại nhìn Harry, không rõ hai người bọn họ bày vẻ mặt bí hiểm, tò mò không nói được lời nào ngồi yên một bên chờ nghe bí mật này.

    “Chắc khoảng hai tháng trước đi…” Harry nghĩ nghĩ nói tiếp, “Tớ được Slytherin cùng Gryffindor thừa nhận, thừa kế hai nhà này.”

    “Cái gì?” Blaise lập tức nhảy dựng lên, nhìn Harry nửa ngày mới nghi ngờ nói, “Cậu là người thừa kế Slytherin? Merlin ơi!”

    “Quả nhiên!” Lời Draco nói khiến Blaise ngay lập tức quay đầu lại nhìn cậu, “Chẳng trách, đêm đó, gia tinh kia gọi cậu là chủ nhân.” Draco nhìn Harry, “Chỉ là tớ không ngờ cậu sẽ kế thừa hai nhà, nhưng cậu đã là người thừa kế của Slytherin, vậy người kia đâu? Không phải nói ông ấy là hậu duệ cuối cùng của Slytherin sao”

    Harry oán thầm, chẳng lẽ nói cho các cậu biết ông ấy là nghĩa phụ của tớ sao? Chuyện này dù thế nào cũng không thể nói. Cậu lắc lắc đầu, “Cái này tớ cũng không biết, nhưng sau này tớ sẽ mang các cậu đi gặp Salazar cùng Godric bọn họ, thế nào?”

    “Thật sự?” Hai chú rắn nhỏ nghe nói có thể nhìn thấy người sáng lập, mắt rực sáng, “Harry, cậu không lừa bọn tớ chứ?”

    “Đương nhiên!” Harry rất chắc chắn gật đầu trả lời. Vì thế đêm nay, Harry đáng thương bị hai người uy hiếp kể lại hết tìm được mật thất như thế nào, rồi được thừa kế như thế nào, có thể tưởng tượng ra sáng mai, lúc dậy, hai mắt cậu sẽ đen không kém gì gấu mèo.

    Thuộc truyện: Khán Bất Kiến Nhĩ Đích Ôn Nhu