Kỹ thuật trạch hệ thống – Chương 1-5

    Thuộc truyện: Kỹ thuật trạch hệ thống

    Chương 1: Máy học tập đến từ tương lai

    Thời gian: 19: 30, ngày 25 tháng 1 năm 2016, địa điểm: khu Phúc Xạ tọa độ 434. 622. 781, nhà hàng Hoàng Mân, xác nhận tọa độ,đi tới địa điểm chỉ định.”

    “Cái gì?” Vệ Thư Tuân quay đầu.

    “Làm sao vậy, Thư Tuân, nhanh lên, anh Thành đang đợi chúng ta đó.” Bạn bè phía sau đẩy y, thúc giục.

    “Tụi mày có nghe tiếng gì không?” Vệ Thư Tuân nghi ngờ hỏi, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm đen thẫm.”Hình như tao nghe trên trời có tiếng gì đó.”

    “Chắc ảo giác đó ba, mau vào đi, đừng để anh Thành chờ lâu quá.”

    Hôm nay Vệ Thư Tuân cùng tụi bạn liên hệ với anh Thành mở tiệc chiêu đãi ở nhà hàng Hoàng Mân. Bởi vì hôm trước chơi quá khùng, giờ trong nhà bắt đầu quản rất chặt, tối nay vất vả lắm y mới chuồn ra được, thiếu chút nữa bỏ lỡ thời gian đã hẹn.

    Giờ là 19: 30 đúng, mọi người bước lên bậc thang của Hoàng Mân, Vệ Thư Tuân vừa nhìn đồng hồ, liền nghe được tiếng nói kỳ quái. Tụi bạn sôi nổi lướt qua y – đang sững sờ – đi vào quán, Vệ Thư Tuân lắc lắc đầu, đang muốn nhấc chân đuổi theo.

    “Quét hình tướng mạo, độ tương tự 100%, xác định mục tiêu!”

    “Cái gì?” Vệ Thư Tuân ngẩng đầu. Y quả thật nghe thấy trên trời truyền đến tiếng nói điện tử rất kỳ quái.

    Bây giờ là tháng 1 thời tiết lạnh căm căm, buổi tối 19h trời đã đen òm, trên bầu trời đêm chỉ le lói mấy ánh sao thưa thớt. Vệ Thư Tuân nhìn sao trời trên đỉnh đầu, đột nhiên có một ánh sáng lóe lên, một giây cũng chưa tới, xẹt một cái đã lướt qua. Vệ Thư Tuân chớp mắt, hoa mắt à?

    “Thư Tuân, lẹ lên mày!” Tụi bạn đã bước vào nhà hàng, ngoắc tay giục y.

    “Đến liền.”

    Vệ Thư Tuân vừa đi hai bước, đột nhiên khựng lại, ngẩng đầu. Đón ánh mắt của y, một ánh bạc như sao băng thẳng tắp từ không trung rơi xuống. Trước khi Vệ Thư Tuân kịp phản ứng, đã hung hăng đập vào đầu y, ý thức của Vệ Thư Tuân nháy mắt rơi vào bóng tối.

    “—— bíp bíp —— bíp —— máy học tập IX lắp đặt thành công…Đang buộc định…”

    Cái quỷ …gì… vậy…?!!

    “Thư Tuân… Vệ Thư Tuân…!”

    Lúc khôi phục ý thức, mới phát hiện mình vẫn còn tại chỗ, đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, mấy thằng bạn đỡ y dậy, kỳ quái hỏi: “Mày làm sao vậy, sao tự nhiên ngồi đó ngớ ra thế?”

    “Bíp bíp —— máy học tập buộc định thành công, khởi động——!” Trong đầu, đột nhiên truyền đến tiếng điện báo kỳ quái.
    “…!!” Vệ Thư Tuân trợn to mắt, trước mắt y, trong hư không, đột nhiên xuất hiện một màn hình lập thể trong suốt, giống như cái máy tính đang khởi động, một đoạn số liệu phức tạp do ký hiệu tạo thành lướt nhanh qua màn hình.

    “Vệ Thư Tuân, mày đứng đực ra làm gì vậy?” Nghiêm Đông Nam bên cạnh đẩy y một cái: “Lẹ lên mày, đừng có lề mề hoài chứ!”

    “…” Vệ Thư Tuân quay đầu nhìn về phía hắn, màn hình vẫn hư không vắt ngang trước mắt, phải xuyên qua loạt số liệu lóe lên này mới có thể thấy rõ gương mặt mất kiên nhẫn kia của Nghiêm Đông Nam.

    “Đông Nam, mày coi bộ dạng của tao còn bình thường không?”

    “*éo bình thường!” Nghiêm Đông Nam không kiên nhẫn hỏi: “Ngươi hôm nay làm gì mà cứ đực mặt ra vậy?”

    Trái tim nặng trịch của Vệ Thư Tuân hơi nhẹ lại, lúc này mới cảm thấy trên trán truyền đến một cơn đau nhói: “Đúng rồi, vừa rồi có cái gì rơi xuống…”

    “Cái này, đồng hồ của mày rớt!” Nghiêm Đông Nam đưa một chiếc đồng hồ màu xanh đậm cho Vệ Thư Tuân: “Nhặt bên chân mày đó, đồng hồ này nhìn kì thấy mịa, mày mua hồi nào vậy.”

    Vệ Thư Tuân nhận lấy đánh giá, đồng hồ này nhìn rất kỳ quái, to hơn gấp hai lần loại bình thường, càng giống vòng bảo hộ cổ tay hơn. Mặt đồng hồ là hai tầng, tầng ở trên có thể xoay tròn, nhưng nhìn không ra có chức năng gì. Nó đã bị hỏng, kim đồng hồ hoàn toàn không nhúc nhích. Mặt khác không có gì đặc biệt.

    Giờ không phải lúc quan sát, màn hình hư không trước mắt còn đang chớp tắt chớp tắt, Vệ Thư Tuân nhét nó vào túi quần, nói với Nghiêm Đông Nam: “Xin lỗi, tao không đi được.”

    “Há? Cũng tới đây rồi, sao đột nhiên muốn đi chứ?” Nghiêm Đông Nam kinh ngạc hỏi.

    “Đúng vậy. Anh Thành cố ý mời khách, không đi không tốt lắm?” Mấy thằng bạn bên cạnh cũng khuyên nhủ.

    “Tao hôm nay thật sự không thoải mái.” Trên màn ảnh hư không đã xuất hiện chữ “Đang Đăng ký…”, không biết kế tiếp sẽ phát sinh cái gì, Vệ Thư Tuân nào dám nán lại, vội vội vàng vàng nói một tiếng: “Cứ vậy đi, giúp tao nói xin lỗi, tao đi đó.”

    Tìm một nhà trọ gần đó, khi đặt phòng, màn hình đã đăng ký xong, xuất hiện hàng chữ chỉnh tề, xem ra giống như bản thuyết minh. May mà không có phản ứng đặc biệt khác, cũng không ai phát hiện dị thường của y.

    Đi vào phòng, Vệ Thư Tuân mới định thần cẩn thận đọc hàng chữ trên màn ảnh.

    Cách sử dụng Máy học tập:
    Loại: máy học tập IX ( loại hình thực nghiệm)
    __________Viện khoa học Không thành – sở nghiên cứu giáo dục đại học nghiên cứu chế tạo
    Thời gian chế tạo: năm 2127.
    Ý nghĩ chế tạo: tài nguyên sinh tồn dần dần cạn kiệt, vì tương lai phát triển của nhân loại, không cho phép thanh niên sống buông thả lãng phí. Bởi vậy đưa ra kế hoạch thử nghiệm cưỡng chế học tập.
    Nguyên lý chế tạo: lấy AI Disermolr cao trí năng làm trung tâm, tồn nhập tư liệu các ngành học, căn cứ tình huống bản thân người sử dụng, tự động trí năng hóa tuyên bố nhiệm vụ, sau khi hoàn thành cho phần thưởng tương ứng, lấy việc này động viên hứng thú học tập cho người sử dụng.
    Phương pháp thao tác:
    Đặt ra mục tiêu nhiệm vụ (AI tự động trí năng hóa, đặt ra mục tiêu rồi lại không đạt tới sẽ mở ra chấp hành cưỡng chế, khi đặt mục tiêu xin hãy cẩn thận, đừng không biết lượng sức)
    Đưa vào tư liệu của người sử dụng, xác nhận trang bị ( để phòng ngừa người sử dụng bỏ cuộc giữa chừng, Máy học tập IX sẽ trở thành con chip ẩn, lắp vào cơ thể, sau khi hoàn thành nhiệm vụ có thể tự động thoát ly)
    Trước khi mục tiêu nhiệm vụ đạt thành, Máy học tập IX sẽ tùy thời tuyên bố nhiệm vụ dẫn đường, người sử dụng phải nghiêm túc hoàn thành. Đến khi đạt tới mục tiêu cuối cùng, Máy học tập IX phán định xong sẽ tự động thoát ly.
    “… Cảm thấy không hay a…”

    Tiểu thuyết Vệ Thư Tuân cũng xem qua không ít, làm một vị thành niên mới tròn 17 tuổi, sức tưởng tượng và khả năng tiếp thu vẫn rất cao. Từ trên trời giáng xuống vật phẩm tương lai, không phải chính là bước ngoặc lớn mà các nhân vật chính trong tiểu thuyết thường gặp phải sao?

    Nhưng hoàn toàn không hưng phấn lên nổi, thuyết minh trên đây nói, thứ này tên gọi máy học tập IX, là máy cưỡng chế học tập tương lai không cho phép thanh niên sống uổng phí thời gian, cho nên mới được chế tạo.

    Nhưng đối với một tên lưu manh sớm đã không có hứng thú học hành mà nói, thứ này là hoàn toàn vô dụng. Hơn nữa mấy chữ “Cưỡng chế” không ngừng xuất hiện này, thật sự làm Vệ Thư Tuân có dự cảm không tốt.

    Chuông điện thoại đột nhiên reo lên, Vệ Thư Tuân móc điện thoại ra, bấm nghe, Nghiêm Đông Nam mắng to bên đầu kia điện thoại: “Thằng ranh mày làm con mẹ gì vậy? Là mày kêu anh Tiểu Đông giới thiệu đại ca Thành cho chúng ta, thật vất vả anh Thành mới chịu gặp, mày lại nửa đường trốn chạy. Mày có ý gì hả?!”

    “Tao cũng hết cách, thật sự có việc gấp…”

    Vệ Thư Tuân nhìn màn hình hư không trước mắt, buồn rầu nói. Thứ này phải tiêu trừ thế nào, mai mốt cũng không thể cách màn hình mà nhìn người ta đúng không?

    “Có cái gì quan trọng hơn việc bây giờ hả? Ta cho mày biết nha, anh Tiểu Đông rất không vui, nói nếu mày không đến, về sau tự mà lo cho mình đó!”

    Vệ Thư Tuân trợn trắng xem thường, anh Tiểu Đông là tên côn đồ của tiểu khu bọn họ, bởi vì tuổi khá lớn, cho nên mọi người mới nể mặt kệ ổng tiếng anh Tiểu Đông, người này lại thật sự nghĩ mình ngon lắm chắc! Nhưng mà lần này có việc cầu ổng, thái độ nên tốt một chút đi!

    “Được rồi, nói một tiếng với anh Tiểu Đông, mai mốt tao mời ảnh uống rượu. Hôm nay gặp mặt anh Thành, tụi mày nắm chắc trước đi, lần sau tao tìm cơ hội làm quen là được chứ gì.”

    “Được rồi, mày muốn sao cũng được.”

    Mới gác điện thoại Nghiêm Đông Nam, tiếng chuông lập tức vang lên, Vệ Thư Tuân liếc qua, là trong nhà gọi tới. Hồi mùng 2 bởi vì uống say trong cái quán vỉa hè cạnh tiểu khu rồi đánh lộn với một đám người, tuy không xảy ra chuyện gì lớn, nhưng cha mẹ họ đều rất tức giận. Cho nên mấy ngày nay tất cả mọi người bị nhốt trong nhà để tự kiểm điểm, hôm nay thật vất vả chạy ra ngoài, nhất định là ba mẹ phát hiện, gọi điện hối y về nhà đây mà.

    Vệ Thư Tuân nhét điện thoại xuống gối nằm làm bộ không nghe thấy, từ túi quần lấy ra cái đồng hồ kia.

    Cho dù là đồ vật tương lai, đột nhiên bám vào não cả mình, cho dù nói cho y biết lắp cái quỷ này vào y sẽ biến thành siêu nhân, Vệ Thư Tuân cũng không vui cho nổi. Huống chi nó còn gọi “Máy học tập”, là cái thứ làm Vệ Thư Tuân chán ngáy đến tận cổ. Hy vọng có thể tìm được manh mối trên cái đồng hồ này, ít nhất làm nó rời khỏi não của mình đi rồi tính.

    Vỏ ngoài đồng hồ có rất nhiều vết trầy trụa, hình như đã trải qua nhiều lần va chạm. Mặt đồng hồ cùng dây đeo là dạng dính liền nhau, không có vết nối nào cả, không tìm thấy cách mở mặt đồng hồ ra.

    Vệ Thư Tuân thử xoay xoay mặt đồng hồ, không có phản ứng, vỗ vài phát, vẫn không xi nhê. chơi đùa lung tung mười mấy phút, Vệ Thư Tuân không kiên nhẫn ném nó qua một bên.

    “Phiền chết, tìm không thấy manh mối thì thôi, ít nhất cũng phải xóa màn hình này chứ, không thì mai mốt làm sao mà nhìn người ta?”

    Thuận miệng oán giận, nhưng đột nhiên nghe được trong đầu truyền đến tiếng nói điện tử lạnh như băng: “Nhắm mắt hơn 10 giây, màn hình tự động hủy bỏ.”

    Thứ này sẽ trả lời y nữa chứ, Vệ Thư Tuân kiềm chế nỗi khiếp sợ xuống, nhắm mắt 10 giây, quả nhiên màn hình biến mất. Xác định thứ này có thể câu thông, Vệ Thư Tuân hơi yên tâm chút, không thể chờ được mà đặt câu hỏi.

    “Mày là ai? Sao lại từ tương lai tới đây vậy? Mày có mục đích gì? Có thể rời khỏi cơ thể tao không?”

    Đối mặt Vệ Thư Tuân vội vàng hỏi han, máy học tập trả lời rất ngắn gọn: “Xin nhìn bản thuyết minh.”

    Chương 2: Nhiệm vụ đầu tiên

    Sau khi biết thứ này là máy học tập của tương lai, Vệ Thư Tuân liền không quá hứng thú với nó nữa. Máy học tập trí năng không phải y chưa thấy qua, bản chất máy học tập tương lai phỏng chừng cũng xấp xỉ thôi. Dù sao y không có hứng học hành gì, thứ này đối với y mà nói chính là hoàn toàn vô dụng.

    Nhưng nếu nó yêu cầu y tiếp tục nhìn bản thuyết minh, Vệ Thư Tuân cũng chỉ có thể nhìn tiếp. Y không cầu gì khác, chỉ cầu cái thứ này rời khỏi người y là được.

    “Nhìn màn hình thế nào?”

    “Cứ bảo tôi trong ý thức là được.”

    Máy học tập trả lời, đồng thời trước mắt Vệ Thư Tuân lần nữa hiện ra màn hình hư không.

    Vệ Thư Tuân lược qua nội dung liên quan đến bản thuyết minh, nhìn phía dưới màn hình. Phía dưới đó, có ba mục chọn đang lóe sáng. Phân biệt là “Tiến độ nhiệm vụ” “Phần thưởng học tập” “Tư liệu hộ khách “.

    Vệ Thư Tuân thử vươn tay, nhấn một cái lên “Tiến độ nhiệm vụ”. Thật bất ngờ, thậm chí có phản ứng nữa. Chữ trên màn ảnh thay đổi, một loạt khung vuông trống bỗng xuất hiện trên đó.

    Tiêu đề nằm trên cùng —— Tuyên bố nhiệm vụ:
    Tạm không.
    Tạm không.
    Tạm không.
    Kéo xuống không có ghi chữ nào hết, toàn bộ là khung vuông trống, Vệ Thư Tuân đếm, tổng cộng 11 cái thì phải. Trong khung thứ 10, biểu hiện: có thể qua trang…

    Mà cái dưới chót sau khung 10, lại là khung vuông tô hồng bôi đậm. Vệ Thư Tuân nhìn kỹ, phát hiện chữ hiện trên đó là: Mục tiêu nhiệm vụ:
    Trở thành người vĩ đại!
    Ẩn ( căn cứ tình huống mở ra)
    Ẩn ( căn cứ tình huống mở ra)
    “… Trở thành người vĩ đại?” Vệ Thư Tuân ngạc nhiên, thứ này không phải máy học tập sao, “Trở thành người vĩ đại” cũng tính là nhiệm vụ học tập á?

    Đối mặt câu hỏi của Vệ Thư Tuân, máy học tập đáp: “Tôi là sản phẩm thí nghiệm kiểu mới, có đầy đủ các tư liệu tất cả nghề nghiệp, chức năng cũng không hạn chế ở mặt học tập.”

    Mắt Vệ Thư Tuân sáng lên, trong đầu hiện lên nội dung ngưu bức của mấy cuốn tiểu thuyết có nhân vật chính sau khi nhặt được vật phẩm tương lai, thăng quan phát tài hậu cung ngựa đực các thể loại.

    Mình như vậy có coi như đi trúng mánh không?

    “Tao định mục tiêu thành thủ phủ (người giàu có nhất) thế giới cũng được à?”

    “Bất kì mục tiêu gì cũng được.” Máy học tập nói.

    “Vậy mày làm sao giúp tao đạt thành mục tiêu?” Tuy hưng phấn, Vệ Thư Tuân cũng không coi máy học tập trở thành thần đèn, cho rằng ước cái gì cũng có thể thành công.

    “Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ tuyên bố, tôi sẽ cho phần thưởng tương ứng. Thẳng đến cậu đạt tới mục tiêu.”

    Vệ Thư Tuân suy ngẫm tình tiết trong tiểu thuyết “Thí dụ như, kỹ thuật tương lai, điện ảnh âm nhạc tương lai vân vân cũng có thể cho tao à?”

    “Đúng vậy, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ.”

    “Quá đỉnh!!” Vệ Thư Tuân như muốn nhảy dựng lên hoan hô, hoàn thành nhiệm vụ bắt được phần thưởng thăng quan phát tài tán gái gì đó, không phải chính là tiểu thuyết hệ thống đang lưu hành trên mạng sao? Không ngờ hiện thực lại có chuyện này thật, mà vận may lại rụng lên trên đầu mình nữa chứ!

    Vệ Thư Tuân hưng phấn tra tìm nút công năng, chuẩn bị đặt ra mục tiêu nhiệm vụ. Y còn thực khiêm tốn hỏi: “Tao hiện tại không cầu thành thủ phủ thế giới, trước tiên tạm thời làm giám đốc một công ty nhỏ là là đủ rồi. Đặt ra mục tiêu nhiệm vụ ở đâu vậy?”

    Trên hai mục Tiến độ nhiệm vụ và Phần thưởng học tập đều không tìm ra mục đặt ra mục tiêu, Vệ Thư Tuân bấm vào tư liệu hộ khách, khuôn mặt tươi cười lập tức cứng lại.

    Ở trong này, Vệ Thư Tuân bất ngờ, nhìn thấy tên và ảnh chụp của mình.

    Tên người sử dụng: Vệ Thư Tuân

    Ngày sinh: không rõ

    Tuổi: 17 tuổi

    Người giám hộ: Vệ Thừa
    Ngày sinh: ngày 22 tháng 5 năm 2083

    Tuổi: 30

    Cấp bậc nhiệm vụ: cưỡng chế học tập (xác nhận vân tay của người giám hộ, trước khi mục tiêu đạt thành không thể thay đổi)

    Mục tiêu nhiệm vụ:
    Trở thành người vĩ đại
    Ẩn ( căn cứ tình huống mở ra)
    Ẩn ( căn cứ tình huống mở ra)
    Trong ảnh là Vệ Thư Tuân 17 tuổi, là tấm hình chụp đơn trước tượng đồng của trường hồi vừa cho nghỉ tết học kỳ này. Rõ ràng là ảnh mới tháng trước, lại như đã trải qua năm tháng dài lâu, ảnh đã ố vàng trắng bệch cả rồi.

    Vốn cho là mình may mắn nhặt được máy học tập tương lai, nhưng giờ xem ra, mục tiêu của nó vốn là chính mình.

    “Vệ Thừa là thằng nào?”

    Sinh ra năm 2083, còn họ Vệ, là con cháu tương lai của y à?

    “Tìm kiếm hoàn tất, không có tin tức tương quan của người giám hộ.”

    “Tao muốn thay đổi mục tiêu nhiệm vụ.”

    Trở thành người vĩ đại, loại mục tiêu này thật đần độn, nếu lúc cái thằng Vệ Thừa này sinh ra mà y còn sống, nhất định phải quất cho nó một trận.

    Trên đời này có thể được xưng là vĩ đại, trừ nhà lãnh đạo quốc gia ra, chính là các bậc anh hùng đã quang vinh hy sinh. Cái đầu y làm không nổi, cái sau y kiên quyết không làm. Nếu Vệ Thừa là con cháu của y, hẳn cũng không có lý gì kêu tổ tông mình đi mà anh dũng hy sinh đâu ha.

    Cho nên thằng con cháu này muốn kêu y đi làm lãnh đạo quốc gia, mấy chục năm sau ngồi vào ghế phú tam tứ gì đây mà?

    Nhất định phải quất cho một trận!

    Lúc này tâm tình Vệ Thư Tuân cũng không tệ lắm, còn có tinh thần nghĩ đông tưởng tây. Nhưng đáp án của máy học tập lại đánh vỡ hảo tâm tình của y.

    “Mục tiêu nhiệm vụ đã được người giám hộ xác nhận có hiệu lực, trước khi hoàn thành không thể thay đổi.”

    “Ê ê, người giám hộ mày nói tao căn bản không quen. Hơn nữa tính theo thời gian, tuổi của tao hẳn lớn hơn nó, mày là AI mày phải biết rõ thời gian không đúng mà? Giờ là 2016, nó sinh ra là năm 2083, nó căn bản không tư cách làm giám hộ cho tao.”

    Vệ Thư Tuân ra sức biện giải, khó lắm mới nhặt được máy học tập hữu dụng từ tương lai, y cũng không muốn bị cái nhiệm vụ kì lạ khó hiểu này làm chậm trễ cơ hội phát tài của mình.

    Máy học tập im lặng, Vệ Thư Tuân nhìn thấy số liệu lưu tại trên màn ảnh nhanh chóng hiện lên, suy đoán máy học tập đại khái đang suy xét lời của y. Hơn mười phút sau, máy học tập hồi phục: “Không có căn cứ tham khảo, mục tiêu nhiệm vụ không thể thay đổi. Người sử dụng xin cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, nhanh chóng đạt thành mục tiêu.”

    “Má nó!” Vệ Thư Tuân bực mình: “Vậy mày nói cho tao biết mục tiêu ‘Người vĩ đại’ này phải đạt thành thế nào? Nó còn không hiện thực bằng thủ phủ thế giới đương thời đó!”

    “Tôi sẽ thu thập tin tức của người sử dụng, kết hợp điều kiện bên ngoài, tùy cơ mà tuyên bố nhiệm vụ cho người sử dụng, đánh giá năng lực, cũng điều chỉnh phần thưởng tương ứng cùng phương hướng phát triển…”

    “Im đi.” Vệ Thư Tuân không có hứng thú với cách hoạt động của máy học tập, mục tiêu nếu là cái nhiệm vụ ngu xuẩn kia, thứ này đối với y liền hoàn toàn vô dụng.

    “Thôi bỏ đi, mày có thể ra khỏi đầu tao trước rồi lắp vào thiết bị ngoại vi không? Như máy tính, di động cũng được, mày muốn cái gì tao cũng tận lực cung cấp.”

    Bất kể về sau có dùng hay không, nhưng có cái gì gắn vào não mình cứ cảm thấy nguy hiểm quá, vẫn kéo nó ra trước đi rồi tính!

    “Máy học tập IX một khi lắp vào sẽ không có cách nào tháo dỡ, hoàn thành nhiệm vụ sẽ tự động thoát ly.”

    “Vậy tao cả đời cũng không thoát nổi.” Vệ Thư Tuân khó chịu mắng một cái.

    Người vĩ đại, loại nhiệm vụ lý tưởng hóa này làm sao thực hiện được!

    Tuy Máy học tập IX luôn không thân thiết mà chỉ trả lời khuôn sáo, nhưng cũng có hỏi có đáp, nhìn ra cũng không có ác ý, điều này khiến Vệ Thư Tuân khá an tâm. Thứ này đại khái là máy học tập tương lai thật, sẽ không làm ra cái gì mà chiếm đoạt thân thể vân vân. Nhưng để phòng ngừa, Vệ Thư Tuân không lập tức về nhà, ngồi trong nhà trọ lên mạng đến gần 11h.

    Trong lúc này điện thoại liên tục reo hơn hai mươi cú, có ba lần là Nghiêm Đông Nam, còn lại đều là trong nhà. Lời nhắn của lần cuối cùng, nghe được mẹ đang sốt ruột hỏi y ở đâu rồi, trễ vậy sao chưa chịu về. Vệ Thư Tuân gãi đầu, y chỉ sợ lải nhải, nhưng cũng không muốn để mẹ lo lắng.

    Về nhà đã hơn mười một giờ, tránh không được bị ba mẹ mắng một trận. Vệ Thư Tuân ngoan ngoãn đứng nghe họ lảm nhảm đủ, mới trốn vào phòng chơi game.

    “Bíp bíp —— đã quét hoàn cảnh học tập.”

    Cái gì?!

    Mới vừa mở game ra, đột nhiên nghe tiếng điện tử cứng nhắc của máy học tập. Vệ Thư Tuân đang chuẩn bị hỏi lại, chuông điện thoại bỗng vang lên. Người gọi lại là Nghiêm Đông Nam, Vệ Thư Tuân vừa bấm nút nghe, chợt nghe tiếng nhạc ồn ào đinh tai bên kia, cộng thêm tiếng rống to của Nghiêm Đông Nam: “Vệ Thư Tuân, đến quán bar Huy Hoàng uống rượu mau. Lầu ba của Hoàng Mân đó mày!”

    “Tao không đi.”

    “Cái gì?” đầu kia âm nhạc lớn đến át cả tiếng người.

    “Tao không đi!” Vệ Thư Tuân cũng rống to.

    “Thư Tuân, con nói cái gì? Trễ vậy còn muốn ra ngoài?”

    Ba Vệ nghe được tiếng y gào, đẩy cửa tiến vào hỏi. Vệ Thư Tuân bất đắc dĩ xua tay: “Không có.”

    “Mày nói cái gì ——?!” Đầu kia Nghiêm Đông Nam rống to.

    “Tao nói tao không đi!” Trước mặt cha già, Vệ Thư Tuân vẫn rống to.

    “Mau tới uống rượu, có rất nhiều gái đẹp nè ——!” Nghiêm Đông Nam đại khái đang uống rượu, cũng mặc kệ Vệ Thư Tuân trả lời thế nào, báo số phòng liền cúp máy.

    Vệ Thư Tuân để điện thoại xuống, xèo tay với ba đang theo dõi y: “Nghiêm Đông Nam kêu con, con nói không đi.”

    “Vậy thì tốt.” Ba Vệ gật đầu, nhưng sắc mặt vẫn không tốt: “Không được chơi với đám đó nữa, con nên suy xét tương lai của mình…”

    “Bíp bíp —— quét hoàn thành ——!”

    Trong đầu lần thứ hai truyền đến tiếng máy học tập, Vệ Thư Tuân nhảy dựng, nhanh chóng giục: “Con biết con biết rồi, ba ra ngoài đi, con muốn nghỉ ngơi.”

    Ba Vệ biết y không thích nghe mình nói, bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Đi ngủ sớm chút đó, không được chơi game!”

    Ba Vệ vừa đi, Vệ Thư Tuân lập tức khóa trái cửa phòng, trước mắt đã hiện ra màn hình hư không. Khung nhiệm vụ vốn biểu thị “Tạm không” xuất hiện nội dung mới.

    Nhiệm vụ học tập:
    Hoàn thành bài tập nghỉ tết: Ngữ văn: làm văn 800 chữ viết 3 ngày, cảm nhận 500 chữ 1 ngày, bài thi trắc nghiệm 10 tờ; Toán: bài tập sau tất cả các bài trang 50–165 sách giáo khoa; Tiếng Anh: 2 ngày viết tiếng Anh hơn 100 từ; Vật lý… Hóa học…
    Tiến độ nhiệm vụ: 0.

    “Làm sao mày biết nội dung bài tập nghỉ tết của tao?” Vệ Thư Tuân thấy từng môn bài tập nghỉ tết của mình đều bị gắn vào khung nhiệm vụ, nghi kỵ hỏi. Đột nhiên nhớ tới gì đó, vội mở cặp ra kiếm, quả nhiên lôi ra 1 tấm bảng biểu.

    Chủ nhiệm sợ học sinh quên bài tập nghỉ tết, cố ý làm 1 bảng biểu phát cho họ, Vệ Thư Tuân nghỉ một cái là vứt luôn cặp sách, đã sớm quên có thứ này rồi.

    “Má nó!” Máy học tập trí năng hiển nhiên không ghê đến mức có thể bịa đặt, nếu không có tờ giấy này, nó tuyệt đối không biết nội dung bài tập của mình, cũng sẽ không tuyên bố cái gì được.

    Hơn nữa nhiệm vụ thứ nhất cư nhiên là bài tập nghỉ tết, thật là phiền mà!

    “Trong 24 giờ, xin chấp hành nhiệm vụ học tập.” Máy học tập nói.

    Chương 3: Phòng bida Động Viễn

    Vệ Thư Tuân sẽ nghe sao? Đương nhiên không rồi!

    Y từ hồi lớp 3 đã không thèm làm bài tập, tiểu học còn xài nắm đấm ép học sinh khác viết dùm, đến cấp 2 thì dứt khoát bỏ luôn. Giáo viên cấp 2 mới đầu còn gọi y đến văn phòng giáo dục mấy lần, nhưng thật sự quản không nổi nên cũng kệ luôn. Đến cấp 3, bởi vì dáng người cao lớn, đã không còn thấp hơn giáo viên nữa, mà đám bạn bè tụ tập bên người càng ngày càng nhiều, không còn ai dám quản y, Vệ Thư Tuân cả tiết học cũng ứ thèm học, nói chi làm bài tập chớ!

    Đương nhiên ba mẹ cũng nghiêm khắc quản giáo, Vệ Thư Tuân từ nhỏ không ít lần bị đánh, nhưng xoay người một cái Vệ Thư Tuân trốn học vẫn là trốn tiếp, đánh lộn vẫn đánh thôi cốc sợ ai. Đến khi Vệ Thư Tuân lên cấp 3, ba Vệ mẹ Vệ biết không lo nổi nữa, cũng thất vọng bỏ cuộc.

    May mà trước đó Vệ Thư Tuân đã hứa ít nhất đọc xong cấp 3, không thì cấp 2 Vệ Thư Tuân đã ra lăn lộn xã hội rồi. Khi đó bên người Vệ Thư Tuân tụ mười mấy đứa gọi là đàn em, ai cũng há mồm gọi câu đại ca Tuân, khỏi nói uy phong đến chừng nào. Quậy phá đến cấp 3, Vệ Thư Tuân mới hơi ổn trọng chút, biết vào xã hội vẫn phải kiếm cơm nhét vào mồm.

    Nhưng đến nước này rồi, thi đại học y thật sự không có hứng thú, chết cũng không học hành nổi, trình độ ngữ văn chỉ đủ để coi tiểu thuyết, tri thức toán học chỉ tới cộng trừ nhân chia tính số dư, mấy môn khác thì ôi thôi hai mắt tối lại rồi.

    Đương nhiên y rất rõ tốt nghiệp cấp 3 thôi tìm việc rất khó khăn, hơn nữa tính cách y cũng không muốn bị ai kêu đến hét đi. Cho nên y mới xin anh Tiểu Đông giúp giới thiệu đại ca Thành cho y quen, mục đích là tương lai ra xã hội có thể dưới tay Anh Thành kiếm phần cơm ăn.

    Vệ Thư Tuân nhắm mắt, hủy bỏ màn hình. Vứt cái nhiệm vụ cũng ngu như cái máy này ra sau đầu, vui vẻ mà đăng nhập game. Vẫn thức suốt nguyên đêm, hừng đông mới ngã đầu ngủ. Ba Vệ mẹ Vệ biết y thích ngủ nướng, buổi sáng chưa bao giờ quản y, Vệ Thư Tuân đánh một giấc thẳng đến chiều, lại bị chuông điện thoại đánh thức.

    Mơ mơ màng màng bắt máy, là Nghiêm Đông Nam gọi đến, hỏi y: “Thư Tuân, ba má mày có ở nhà không?”

    Vệ Thư Tuân lim dim chui ra khỏi chăn, cào cào mái tóc lộn xộn, ngáp dài đi đến phòng khách, réo vài tiếng kêu ba mẹ rồi trả lời Nghiêm Đông Nam: “Không có, chắc ra ngoài rồi.”

    “Vậy thì tốt, tụi tao đang đến nhà mày đó!”

    Rất nhanh đã nghe tiếng đập cửa, Vệ Thư Tuân mở cửa, liền nhìn thấy Nghiêm Đông Nam và ba thằng bạn thân khác, nghênh tiến chúng vào, bảo: “Đừng ở lâu quá nha, không biết mẹ tao lúc nào về đó.”
    “Biết rồi, tụi tao đến kêu mày thôi. Cùng đi chỗ cũ, mau đi thay đồ đi.”

    Bởi vì cảm thấy đám bạn này làm hư con trai mình, cho nên ba Vệ mẹ Vệ không cho phép Vệ Thư Tuân mang bạn về nhà, cả nhìn thấy chúng đi chung cũng đặc biệt gọi Vệ Thư Tuân đi, cho nên bọn Nghiêm Đông Nam chưa bao giờ dám vào nhà Vệ Thư Tuân. Đồng thời, Vệ Thư Tuân cũng không dám đến nhà tụi nó.

    Nơi chúng thường tụ tập nằm trong một con hẻm nhỏ không thu hút, tên là Phòng bida Động Viễn. Phòng bida tuy hẻo lánh, nhưng trong đó trang trí xa hoa, hơn nữa thường xuyên có cá độ bida, người đến chơi rất nhiều. Tiền tiêu vặt của Vệ Thư Tuân đều kiếm từ nơi này, còn quen biết được mấy tên du thủ du thực của xã hội như anh Tiểu Đông vân vân, cũng từ miệng họ biết được đại ca Thành.

    Nghe nói đại ca Thành vốn cũng chỉ là một thằng đàn em nhỏ, nhìn bãi cho quán bar thôi. Sau đó lão đại hắn phạm pháp trốn không thoát, Anh Thành rất có nghĩa khí nhận tội thay, bị phán bóc lịch 8 năm. Tiếp đó lão đại của hắn đút lót chạy xin bên ngoài, giảm xuống còn 5 năm. Lúc đại ca Thành ra tù, lão đại dẫn mấy chục đàn em trong bang đi đón, cảnh tượng cực kỳ đồ sộ, nghe nói cả cảnh ngục cũng giật nảy mình.

    Sau đó lão đại kia cho đại ca Thành làm trùm của cả một khu, chưởng quản thế lực ngầm của thành Bắc —— cũng chính là khoản đen về bida, mạt trượt, quán rượu trong khu này.

    Anh Tiểu Đông chính là đàn em của Anh Thành, nói bản lĩnh thì thật sự chả có gì, chỉ biết nịnh bợ cộng thêm chém gió, làm việc trong phòng bida này, tiền lương cố định chỉ có một ngàn. Nhưng nghe đâu cá độ trích phần trăm rất cao, mỗi tháng năm sáu ngàn chỉ là vụn vặt thôi đó.[1 ngàn NDT là khoảng 3 triệu mấy VND đó]

    Cái này đối với đám học sinh như Vệ Thư Tuân, đã là con số trên trời. Cho nên mục tiêu tạm định của Vệ Thư Tuân, là giống như anh Tiểu Đông vậy, sau khi tốt nghiệp cấp 3, tìm một công việc cố định bịt miệng ba mẹ lại, sau đó lấy chút phần trăm trích của cá độ, hoặc mình tự lao vào chơi mấy ván kiếm chút thu nhập thêm.

    Đương nhiên y không thể bỏ đám bạn cùng nhau chơi chung được, nghe nói chỉ đàn em của đại ca Thành ở phòng bida, phòng mạt trượt cũng có mười mấy người, nghĩ nhận lấy bọn họ chỉ gần 10 người hẳn không thành vấn đề. Cho nên đám Vệ Thư Tuân tốn hơn cả tháng, dùng sức mà nịnh anh Tiểu Đông, rốt cục mới xin được ổng giới thiệu đại ca Thành cho họ quen.

    Hôm qua là ngày rất quan trọng, đại ca Thành hiếm khi không chê, muốn đích thân mở tiệc chiêu đãi họ, đáng tiếc Vệ Thư Tuân bị Máy học tập IX đập trúng ngày cửa nhà hàng, bỏ lỡ cơ hội gặp mặt quan trọng lần này. Trên đường Vệ Thư Tuân luôn bị đám Nghiêm Đông Nam thay nhau lầu bầu chuyện y chạy trốn giữa chừng, đến phòng bida lại bị đám bạn khác luân phiên oanh tạc.

    Vệ Thư Tuân nóng quá đá một đá vào hai tên lải nhải hăng nhất: “Đủ rồi nha, trong nhà có việc gấp, tao có cách nào, ồn nữa coi chừng tao chơi game bạo hết trang bị của tụi mày giờ!”

    Trong đám bạn Vệ Thư Tuân thuộc loại nhân vật trung tâm, y học hành không giỏi, nhưng chuyện khác thì lại sáng dạ đến kì lạ, suy xét mọi chuyện tương đối toàn diện, ai cũng rất nghe y nói. Thấy y tức thật, mọi người không dám nhăn nữa, bắt đầu hưng phấn nói cuộc gặp mặt tối qua.

    Tuy chỉ gặp một đám học sinh cấp 3 miệng còn hôi sữa, đại ca Thành lại biểu hiện rất coi trọng. Nhà hàng sa hoa không nói, còn mời họ đến lầu ba quán bar Huy Hoàng đặt gian phòng, còn gọi mười mấy cô xinh đẹp để tiếp đãi nữa chứ.

    “Thư Tuân, đại ca Thành nói, nếu chúng ta muốn, có thể lập tức đến chỗ ảnh làm, không cần chờ tốt nghiệp. Chỗ anh ta không nhìn bằng cấp, chỉ nhìn năng lực.” Nghiêm Đông Nam nói, trên mặt lộ ra vẻ hướng tới: “Tao rất muốn đi…”

    “Không phải nói phải đợi tốt nghiệp sao?” Vệ Thư Tuân lắc đầu: “Mẹ mày chịu á? Dù sao nhà tao khẳng định không được, ta đã hứa ít nhất phải học xong cấp 3.”

    Vệ Thư Tuân lại nhìn về phía mấy thằng bạn đối diện: “Trương Thần Song, Nghiêm Phàm, Liễu Nghĩa Mịch, Lý Thành, tụi mày đi làm đi, về sau tụi tao nếu cũng làm trong này, còn phải dựa vào tụi mày chiếu cố đó!” Kỳ thật quen đại ca Thành chủ yếu là vì 4 thằng bạn này, tụi nó hồi lớp 10 đã bỏ học, lại không chịu làm công cho người ta, vẫn luôn dựa vào phòng bida và mạt trượt cá độ kiếm phí sinh hoạt, nhưng khi thua khi thắng, quá bất ổn, còn thường nhờ đám bạn tiếp tế nữa.

    Đang ngồi đây phần lớn là học sinh, không có nhiều tiền cho tụi nó mượn, cho nên liền coi trọng công việc ở phòng bida này, có thể vừa chơi lại vừa đi làm kiếm tiền thì còn gì tốt bằng. Đáng tiếc anh Lý chủ quản phòng bida ngại bọn họ nhỏ quá, không chịu cho họ đến làm công, cho nên mọi người cùng thương lượng, vòng qua anh Lý, cầu đến đại ca Thành phía sau anh Lý đi cho chắc.

    “Ừ!” Bốn người gật đầu, bọn họ vốn có tính toán này.

    Cũng không lâu lắm, anh Tiểu Đông cũng tới, vừa thấy Vệ Thư Tuân liền sạt thẳng vào mặt y, nói ổng khen Vệ Thư Tuân quá trời trước mặt đại ca Thành, ai biết lúc gặp mặt, Vệ Thư Tuân đột nhiên cho leo cây, làm ổng quá mất mặt.

    Lại nói anh Tiểu Đông gần ba mươi, là công nhân lớn tuổi nhất trong phòng bida này, nhưng tính tình đáng khinh mà nhát cáy, chỉ biết nịnh bợ khớp nơi, cả đám tiểu quỷ mười mấy tuổi Vệ Thư Tuân này cũng chướng mắt ổng. Nhưng bởi vì đi đâu cũng nịnh, cho nên ổng quen biết rất nhiều người, Vệ Thư Tuân chính là nhìn trúng điểm ấy mới làm quen với ổng.

    Lập tức ném qua một điếu thước, lại tỏ ý hôm nào mời uống rượu, anh Tiểu Đông mới híp đôi mắt tam giác lại vừa lòng cười rộ lên, nhận thuốc, bảo Vệ Thư Tuân: “Rượu này là giải thích, Thư Tuân mày còn phải cảm ơn tao một lần. Là nhờ tao ra sức khen mày trước mặt đại ca Thành, đại ca rất có hứng thú với mày, hôm qua mày không tới, ảnh nói hôm nay lại mời mày lần nữa. Lúc này mày không được cho leo cây nữa, không thì tuyệt đối không có lần sau đâu đấy.”

    Vệ Thư Tuân gật đầu, nghe tụi bạn kể lại, đại ca Thành là người đàn ông thực trượng nghĩa, thực đại khí cái loại, Vệ Thư Tuân cũng hy vọng có thể kết bạn với đại nhân vật như vậy.

    Chương 4: Cưỡng chế chấp hành

    Lần này đại ca Thành vẫn rất hào phóng mở tiệc chiêu đãi 10 thiếu niên bao gồm Vệ Thư Tuân trong đó. Vẫn là hơn 19h tối, lầu hai của nhà hàng Hoàng Mân, Vệ Thư Tuân cùng tụi bạn đến dự tiệc. Nửa đường không có sự cố gì, lần này cuối cùng cũng chính thức gặp được đại ca Thành. Khác với tưởng tượng, đại ca Thành không mang hình tượng cơ bắp thô lỗ, bề ngoài rất bình thường, dáng người cao lớn, khoảng chừng 35 tuổi còn hơi phát tướng chút. Nhưng ổn trọng, nói chuyện cũng rất khí thế, há mồm là về sau gặp phiền toái cứ việc gọi cho anh Thành tao đi, đặc biệt có phong phạm nghĩa khí.

    Hôm qua tụi bạn của Vệ Thư Tuân đã gặp đại ca Thành rồi, khá là kính ngưỡng hắn. Lúc ăn còn không ngừng mời rượu đại ca. Vệ Thư Tuân bị Nghiêm Đông Nam thúc giục cũng kính hắn ly rượu, đại ca Thành một hơi uống cạn, vỗ bả vai Vệ Thư Tuân, sâu xa mà nói “Vệ Thư Tuân, anh có nghe nói đến mày, anh rất xem trọng mày đó.”

    Trong bầu không khí này, Vệ Thư Tuân khó hiểu có chút kích động.

    Sau khi cơm nước xong đại ca Thành lại mời mọi người đến quán bar uống rượu. quán bar Huy Hoàng chiếm cứ toàn bộ tầng ba nhà hàng Hoàng Mân, trang hoàng bên trong cực kỳ xa hoa, Lúc đại ca Thành dẫn mọi người vào cửa, từ bảo an trước cửa đến mấy cô gái tiếp khách, tất cả mọi người trong quán vừa thấy đại ca lập tức khom lưng. Cả con đường đi tới chính là mấy câu nói kính xưng liên tục như “đại ca Thành” “anh Thành, chào anh” vân vân.

    Anh Thành không nói tiếng nào, ngưỡng cằm đi qua, phía sau là hai đàn em và 10 thiếu niên bọn Vệ Thư Tuân. Nghiêm Đông Nam chọt chọt Vệ Thư Tuân, nhỏ giọng nói “Thấy chưa mày, quá lợi hại!”

    Vệ Thư Tuân gật đầu, tâm sinh hướng tới. Y cũng hy vọng khi mình xuất hiện, một đường có người cung kính gọi y đại ca Tuân, cảm giác nhất định rất thích. Chờ mọi người ngồi vào chỗ của mình trong phòng, lập tức có người bưng rượu lên, còn có mười mấy cô ăn diện xinh đẹp đi tới. Bọn Nghiêm Đông Nam tối qua đã đến, nhìn quen mặt liền ngoắc kêu qua, mấy cô còn lại thuần thục tự tìm người ngồi xuống.

    “Hắc xì!” Một mỹ nữ mặc áo ngực hoa văn da báo, khoác lớp áo tím trong suốt mỏng dính ngồi xuống bên người Vệ Thư Tuân, vừa tới gần, mùi nước hoa nồng nặc liền xộc tới, gắt đến mức làm Vệ Thư Tuân hắt hơi mạnh một cái.

    “Chào anh nha, anh đẹp trai, em là Sa Sa, anh tên là gì nà?” Mỹ nữ cười duyên rót đầy hai ly bia kính Vệ Thư Tuân.

    “Họ Vệ.” Trong trường hợp này, Vệ Thư Tuân tự nhiên sẽ không thể không nể tình, bưng ly nốc cạn một hơi.

    Đại ca Thành không tốn quá nhiều tinh lực vào đám học sinh bọn họ, uống vài ly lấy thành ý xong thì đứng lên nói “Anh còn việc phải xử lý, mọi người tận tình chơi đi, anh bao, không cần khách khí. Sa Sa, Tiểu Vệ lần đầu tới, em phải phục vụ cho tốt, biết không?”

    “Dạ biết anh Thành.” Sa Sa dựa vào cánh tay Vệ Thư Tuân, nhìn Anh Thành mang theo hai đàn em rời đi, quay đầu vẻ mặt hâm mộ nói với Vệ Thư Tuân: “Xem ra anh Thành rất coi trọng anh, anh Tiểu Vệ, về sau cũng phải giúp đỡ Sa Sa nhiều nhiều mới được nha.”

    Vệ Thư Tuân cười cười. Y dù sao chỉ mới 17 tuổi, còn không có kiến thức gì. Đại ca Thành như vậy trong mắt y đã là rất hào sảng trượng nghĩa rồi, hơn nữa y cảm nhận được, đại ca Thành quả thật nhìn y khác hơn. Vệ Thư Tuân không thích học, ngay từ lớp 10 đã thường xuyên trốn học đi chơi rong, chơi với đám lưu manh côn đồ trên đường không tồi. Sớm đã có mấy tên chơi được hỏi y muốn cùng họ lăn lộn không, nhưng Vệ Thư Tuân cảm thấy trình độ họ quá thấp, liền từ chối. Giống đại ca Thành loại này, có sự nghiệp, có đàn em, có thực lực mới là dạng Vệ Thư Tuân hướng tới.
    “Bíp —— bíp —— 24 tiếng đếm ngược, 10, 9, 8, 7…”

    Có nhóm mỹ nữ làm nóng không khí, tất cả mọi người ở đây là bạn bè quen thuộc, tự nhiên chơi không kiêng dè gì. Lại hát lại ca lại nhảy, chơi một cái liền tới hơn 11h, đây là thời điểm mọi người đùa hăng nhất, Vệ Thư Tuân đột nhiên nghe thấy trong đầu truyền đến tiếng nói điện tử lạnh lẽo.

    Vệ Thư Tuân lúc này đã say chếnh choáng, giơ ly bia lên ngớ ra: “Tiếng gì vậy?”

    “Sao vậy nha, anh Tiểu Vệ?” Sa Sa Bên cạnh giơ ly nũng nịu nói “Đến, cạn thêm ly nữa đi!”

    “A… ờ…”

    Vệ Thư Tuân mới giơ ly lên, trong đầu truyền đến một tiếng còi chói tai, ly bia theo đó mà rơi xuống đất.

    “Bíp bíp bíp bíp—— hết thời gian, người sử dụng chưa chấp hành nhiệm vụ, khởi động trình tự cưỡng chế!”

    Vệ Thư Tuân cảm thấy chắc mình uống say quá, sao thân thể đột nhiên không chịu khống chế mà đi đến cửa thế này, rõ ràng y không tính về nhà mà?!

    Các bạn đang đọc truyện đam mỹ hệ thống tại đam mỹ dmnh dammydmh.com

    Nghiêm Đông Nam đang hát thấy Vệ Thư Tuân đi tới cửa, cầm micro réo về: “Thư Tuân, mày đi đâu vậy?”

    Tiếng trong microphone làm Vệ Thư Tuân giật nảy một cái, tỉnh hẳn ra.

    “Tao…”

    Há mồm muốn nói, lại hoàn toàn không thể khống chế thân thể mình. Đây không phải là ảo giác sau say rượu, thật sự, thân thể như bị cái gì khống chế, mở cửa phòng ra không quay đầu lại rời đi, hoàn toàn không để ý tiếng kêu gọi của Nghiêm Đông Nam và đám bạn đằng sau.

    “Chó đ*! Trả cơ thể lại cho tao!”

    Đã hiểu ra đây là Máy học tập IX cưỡng chế chấp hành, Vệ Thư Tuân vừa hoảng vừa sợ, lớn tiếng ra lệnh cho Máy học tập IX trong ý thức.

    “Trình tự cưỡng chế đã khởi động.” Máy học tập nói.

    Bởi vì trước đó đã nói với ba mẹ sẽ ở lại nhà bạn, cho nên họ đã sớm đi ngủ. Thân thể dưới sự khống chế của máy học tập mà lần mò về nhà, cực kì linh hoạt mở cửa tiến vào, không phát ra một chút tiếng động. Thẳng tắp đi vào phòng Vệ Thư Tuân, khóa trái, máy học tập từ cuối giường kéo cái cặp của Vệ Thư Tuân, đổ sách giáo khoa ra.

    Thân thể bị khống chế ngồi vào bàn, màn hình nhiệm vụ đột nhiên bắn ra, trước mắt Vệ Thư Tuân xuất hiện nhiệm vụ bài tập nghỉ tết của y.

    “Xin chấp hành nhiệm vụ học tập.” Máy học tập nói.

    Vệ Thư Tuân hừ một tiếng, tức giận quát trong ý thức: “Mày không phải đang cưỡng chế chấp hành sao, vậy làm mẹ nó luôn đi!”

    “Máy học tập không thể hoàn thành bài tập dùm người dùng. Mời người dùng lập tức chấp hành nhiệm vụ!”

    Thì ra năng lực của nó chỉ tới mức này thôi, cái gọi là cưỡng chế học tập bất quá là hạn chế tự do của mình, nhiệm vụ đó, mình không muốn làm nó cũng cốc có cách nào ép mình cả.

    Vệ Thư Tuân suy nghĩ cẩn thận rồi cũng chả sợ: “Kệ m* mày, có bản lĩnh thì khống chế cơ thể giúp tao làm luôn đi, dù sao tao *éo viết đó.”

    Máy học tập im lặng, Vệ Thư Tuân đắc ý dào dạt.

    Xem ra máy học tập cũng không có cách với y? Cái nhiệm vụ làm hết bài tập nghỉ tết ngu xuẩn này, ai mà thèm làm chứ!

    Chương 5: Một đêm giằng co

    Máy học tập không khống chế thân thể Vệ Thư Tuân làm bài tập, dù sao nó mà khống chế, thì cũng chả phải bản thân Vệ Thư Tuân hoàn thành nhiệm vụ, không có bất kì trợ giúp gì cho học vấn của Vệ Thư Tuân. Nhưng Vệ Thư Tuân cũng kiên quyết không làm, hồi cấp 2 ba Vệ lấy dây lưng quất y, y còn ứ chịu viết, huống chi là giờ, chỉ là cái máy mà muốn ép y á?

    Im lặng giằng co liên tục, cảm giác hình như đã ngồi đó rất lâu rồi. Vệ Thư Tuân cảm thấy hơi lạnh, nhìn đồng hồ báo thức trên bàn, 12h30, thì ra mới ngồi chưa đến nửa tiếng nữa. Nhưng ngồi không như vậy thật nhàm chán, hơn nữa men say xông lên, bắt đầu thấy buồn ngủ, không bằng đi ngủ cho rồi. Vệ Thư Tuân muốn đứng lên, lại phát hiện mình vẫn không thể động đậy.

    “Ê.” Vệ Thư Tuân bất mãn nói với máy học tập: “Tao muốn đi ngủ.”

    “Xin tiến hành nhiệm vụ học tập.” Máy học tập lạnh lẽo nói lại.

    “Má nó!” Vệ Thư Tuân giận điên người: “Tao không viết đó, muốn viết tự mày viết đi!”

    Máy học tập không đáp, Vệ Thư Tuân vẫn không thể động đậy. Chỉ có thể mắng to máy học tập trong ý thức: “Làm cho rõ nha, nhiệm vụ là tự mày tuyên bố, tao đâu có chịu đâu.”

    “Mày đã có thể khống chế cơ thể tao, mày khống chế viết luôn đi, nói thật, đống bài tập này tao không biết làm.”

    “Mày đã không làm, vậy để tao nghỉ trước đi mà. Tao muốn ngủ.”

    Ban đầu mắng to, càng về sau giọng càng dịu lại, đã qua hơn hai tiếng liền. Mặc dù là ở miền nam, nhiệt độ không đến mức dưới 0 độ, nhưng đêm khuya cũng chỉ có chừng 1, 2 độ. Vệ Thư Tuân ngồi ở trên ghế, toàn thân lạnh đến phát run. Nhưng thân thể bị khống chế, cả mở điều hòa cũng không được.

    “Ê, ngày mai được chưa, để tao ngủ trước đi, ngày mai tao viết mà.”

    Thật sự lạnh chịu không nổi, Vệ Thư Tuân bất đắc dĩ xin tha. Máy học tập vẫn không trả lời, hiển nhiên là muốn Vệ Thư Tuân làm ngay bây giờ.

    Vệ Thư Tuân giận đến cực điểm, không bàn về vấn đề y biết làm hay không, chỉ nhắc tới việc đêm nay y uống nhiều bia rượu, vốn đã đầu choáng não trương, lại ngồi trước bàn mấy tiếng đồng hồ, tay chân đã sớm lạnh cứng, hiện tại chỉ cảm thấy cả người lung lay sắp đổ. Đừng nói lấy bút, không trực tiếp ngủ thẳng trên sàn nhà cũng là vì bị máy học tập khống chế thân thể. Dưới tình huống này làm sao có thể viết ra cái gì chứ!

    “Bộ nghĩ khống chế được tao là giỏi lắm hả!” Vệ Thư Tuân cũng có tính tình, cảm thấy mình đã xuống nước mà cái máy này còn không chịu tha, lập tức khẽ cắn môi, nổi giận đùng đùng quát “Được a, dù sao tao *éo làm, có bản lĩnh mày cứ khống chế tao luôn đi. Có bản lĩnh đông chết tao ở đây, tao không tin tao chết cái máy mày có thể thoát được, mày cũng phụ thuộc vào tao để sinh tồn mà!”

    Lời này chỉ là phẫn nộ do nhất thời xúc động, ngồi một đêm không có khả năng bệnh chết, nhưng Vệ Thư Tuân tâm tính thiếu niên, cảm thấy mình đã xuống nước, máy học tập còn ép buộc y như vậy, quả thực khinh người quá đáng mà! Trong khoảng khắc đó thậm chí sinh ra xúc động nếu bị không chế thế này, cùng lắm thì ôm nhau chết chung thôi!
    May mà chỉ nhất thời xúc động. Nhưng Vệ Thư Tuân đã quyết định tình nguyện lạnh cứng một đêm cũng không cúi đầu trước máy học tập.

    Thời gian trong cuộc giằng co này trôi qua có vẻ càng chậm chạp, Vệ Thư Tuân cảm thấy qua thật lâu, lâu đến tay chân y lạnh cóng mất cả cảm giác, toàn thân đã không thể khống chế phát run, nhìn về phía đồng hồ trên bàn, mới 2: 40, cách hừng đông còn rất lâu.

    Trên cửa sổ bàn học, có một cái lỗ rất nhỏ, vốn là dùng để lưu thông không khí, hiện giờ gió lạnh nhè nhẹ cứ từ đó thổi vào, đánh vào mặt Vệ Thư Tuân, không khác gì họa vô đơn chí.

    Chỉ ngồi ngẩn người càng dễ thấy lạnh, Vệ Thư Tuân quét mắt qua đống bài tập trên mặt bàn. Y đương nhiên không phải tính chịu thua, thuần túy là muốn giải sầu thôi nhá.

    Nhưng mà vừa nhìn, đầu càng thêm choáng váng.
    Trong những từ dưới đây cụm thêm chút tự âm đọc toàn bộ giống nhau là…
    Các mục dưới đây, cụm sai chính tả là…
    Từ ngữ dưới đây, lựa chọn mà hình chữ và cách nhấn âm toàn hoàn chính xác là…
    Trong câu dưới đây, từ nhấn sử dụng không chính xác là…
    Mấy chữ Hán này y biết hết, mà sao đứng chung với nhau lại chả hiểu mô tê quái gì hết vầy nè?!

    Nói đến thành tích học của Vệ Thư Tuân, toán còn đỡ chút, y miễn miễn cưỡng cưỡng có thể hiểu, ngữ văn thì thôi hết cách. Bình thường đi thi y đều điền lung tung, rồi lại coi dê, may mắn thì có thể lấy ba năm mươi điểm gì đó. Dù sao trong nhà đã quản y không nổi, giáo viên cũng đã sớm bỏ mặc học sinh cá biệt như y, Vệ Thư Tuân đã rất lâu chưa học hành nghiêm túc, thế nên vừa nhìn một cái, đầu óc vốn đã không tỉnh táo mấy lại càng chóng mặt.

    “Ê, thôi đi được không.” Vệ Thư Tuân bảo máy học tập: “Tao không phải nhân tài học hành, có muốn làm, đề này tao cũng coi không hiểu, nhiệm vụ của mày chẳng có chút ý nghĩa nào hết.”

    “Xin chấp hành nhiệm vụ.” Máy học tập lãnh đạm nói.

    “Hứ!”

    “Thư Tuân, con về đấy à?” Phía sau cửa truyền đến tiếng của ba Vệ, chắc là ba Vệ ban đêm đi vệ sinh, nhìn thấy cửa phòng Vệ Thư Tuân có ánh đèn cho nên tiến đến gõ cửa.

    “Dạ, ba, là con.” Vệ Thư Tuân trả lời.

    “3h khuya rồi, còn chưa ngủ nữa.” Ba Vệ quen tính mà rầy la một câu, cuối cùng, chỉ có thể khẽ thở dài: “Đừng chơi game khuya quá nha con.”

    “Con không có chơi.” Vệ Thư Tuân thực oan mà nói, đáng tiếc chỉ có cái miệng có thể nhúc nhích, không thể chứng minh cho ba Vệ thấy.

    “Mặc kệ con.” Ba Vệ hiểu con trai mình quá rồi, không chơi game nhất định cũng đang chung chạ trên mạng. Nhiều năm như vậy quản cũng quản không nổi, ông đã sớm thất vọng chán nản, liền trực tiếp xoay người trở về phòng.

    Căn phòng lần nữa rơi vào yên lặng. Vệ Thư Tuân ôm chặt ý tưởng cứng rắn cho dù bị rét cả đêm cũng kiên quyết không chịu thua. Nhưng máy học tập càng kiên định hơn y, hoàn toàn không nhìn Vệ Thư Tuân lạnh đến xanh mặt, thật sự cột chặt Vệ Thư Tuân trước bàn học.

    Song phương giằng co đến hơn 6h sáng, không nói tứ chi run lên phát đau, Vệ Thư Tuân rõ ràng cảm thấy đầu mình càng ngày càng nặng, hai má nóng lên, y đoán mình đang sốt. Nhưng y cả sờ trán mình một cái cũng không được.

    Vệ Thư Tuân tính toán một chút, lấy biểu hiện đêm nay của máy học tập, tuyệt đối sẽ không vì y té xỉu liền hảo tâm đưa y lên giường. Ba mẹ chưa bao giờ gọi y dậy trước 12h, mùa đông như vậy, nếu như mình xỉu trên sàn nhà mấy tiếng, nói không chừng tẻo thiệt đó chứ!

    Vệ Thư Tuân vẫn rất quý trọng cái mạng nhỏ của mình, ít nhất không thể vì cái thứ “Bài tập nghỉ tết” này mà ngủm được.

    “Rồi rồi, tao chịu thua, tao làm!” Thật sự quá lạnh, lúc nói răng cũng run lên cầm cập. Vệ Thư Tuân vừa nói xong, liền phát hiện mình có thể động. Y xoa xoa cánh tay đang run lên, giơ tay lên sờ trán, thật nóng, quả nhiên sốt rồi.

    “Xin chấp hành nhiệm vụ.” Máy học tập nói.

    “Ồn chết được.” Vệ Thư Tuân khó chịu cầm lấy bút, đánh bậy đánh bạ lên bài thi ngữ văn. Đặt câu, lấp chỗ trống, nhảy qua phiên dịch văn ngôn trước, chỉ làm trắc nghiệm. Chọn hết trắc nghiệm, Vệ Thư Tuân nghe được tiếng bíp, khởi động máy học tập, phát hiện tiến độ nhiệm vụ hơi dâng lên, biểu hiện 0. 02%.

    “Ê, giờ đầu tao choáng quá, cần nghỉ ngơi.” Vệ Thư Tuân nói, nhiều bài tập như vậy, y không có khả năng làm xong trong một ngày. Hơn nữa y đang phát sốt, đầu óc càng không tỉnh táo.

    “Tiến độ sau khi hoàn thành 1% có thể tự do hành động.” Máy học tập nói.

    Vệ Thư Tuân không nói hai lời, kéo ra tấm đề thi tiếp theo, điền hết trắc nghiệm. Bíp một tiếng, tiến độ 0. 05%. Tờ đề này phần trắc nghiệm tương đối nhiều, tiến độ cũng cao hơn một chút.

    Vệ Thư Tuân trừng mắt cố suy nghĩ, lung tung làm xong tất cả phần trắc nghiệm của ngữ văn, toán học, vật lý, hóa học, tiến độ nhiệm vụ đứng ở 1. 5%. Vệ Thư Tuân ném bút, moi thuốc hạ sốt từ ngăn kéo ra uống, cả áo ngủ cũng có không sức đề thay, đầu liền vùi vào trong chăn.

    Tuy miệng không thừa nhận, nhưng bị hành hạ rét cả đêm, kỳ thật đáy lòng Vệ Thư Tuân đã hiểu, muốn so ác, y ác không bằng máy học tập. Nó không là ba mẹ, sẽ đau lòng mà chịu thua y, nếu y thật sự lạnh chết, máy học tập phỏng chừng cũng chả nhầm nhò gì. Cho nên y vẫn nên thành thành thật thật hoàn thành nhiệm vụ này cho rồi.

    Thuộc truyện: Kỹ thuật trạch hệ thống