Kỹ thuật trạch hệ thống – Chương 161-165

    Thuộc truyện: Kỹ thuật trạch hệ thống

    Chương 161: Thời gian cực nhanh

    Tiếp tục cuộc sống thường nhật, Vệ Thư Tuân thừa dịp nghỉ phép mang phân thể máy học tập về nhà chơi.

    Bởi vì triển khai dự án Hàng không có người lái, trung tâm hàng không tụ họp các khoa học gia ưu tú nhất cả nước, vì thế khi nhìn thấy người máy nhỏ của Vệ Thư Tuân, mọi người khi rảnh liền “May may vá vá” cho nó. Vì thế, phân thể máy học tập càng ngày càng hoàn mỹ, càng ngày càng linh hoạt, khi nó biểu hiện ra trí năng không giống bình thường, hoàn toàn không ai hoài nghi. khoa học gia ưu tú nhất cả nước cùng nhau nghiên cứu một người máy, nó trí năng cao không phải đương nhiên sao?

    Sau khi Vệ Thư Tuân mang máy học tập về nhà, Cha Vệ Mẹ Vệ tò mò đến không nhịn được, phát hiện máy học tập cư nhiên như người thật vậy, có thể trả lời câu hỏi của họ, còn có thể nói “Các người ngốc à”, chọc cho cha Vệ mẹ Vệ bật cười không ngừng.

    Cha Vệ mang người máy đi ra ngoài tản bộ, người khác hỏi đó là gì, ông liền nói: “Đây là cháu nội tôi!”

    Máy học tập đã quen mình bị người ta ghét, nó là sản phẩm lỗi, từng thiếu chút nữa bị tiêu hủy, ngay từ đầu Vệ Thư Tuân cũng rất ghét nó, nó sớm đã thành thói quen. Nhưng khi ở trung tâm hàng không, đám giáo sư kia vừa thấy nó sẽ vui vẻ đi qua, cơ thể đơn giản ban đầu của nó được các giáo sư từng chút từng chút tu chỉnh, hoàn thiện, khi nó không cẩn thận biểu hiện ra trí năng cao, bọn họ thậm chí lộ ra vẻ mặt mừng rỡ. Mà ở trong nhà Vệ Thư Tuân, lại được đối đãi như một đứa bé, rõ ràng ngoại hình của nó là người máy.

    Đây đều là cảm giác mà máy học tập chưa bao giờ cảm thụ được, được quý trọng.

    “Máy học tập, làm sao vậy?” Phát hiện máy học tập dị thường im lặng, Vệ Thư Tuân nghi ngờ hỏi.

    “Tôi không thể lý giải tình cảm con người, hành vi của họ, là thích tôi sao?” Máy học tập hỏi.

    “Đương nhiên là thích, không thấy cha mẹ tao thích mày cỡ nào sao, còn gọi mày là cháu.”

    “Vì sao lại thích tôi?” Máy học tập vẫn không hiểu: “Trong số liệu của tôi không có biểu hiện tôi đã làm chuyện gì.”

    Vệ Thư Tuân cười sờ sờ cái đầu thép cứng của máy học tập: “Chờ mày chậm rãi học được tình cảm của con người, có lẽ mày sẽ hiểu được.”

    Máy học tập bức thiết muốn biết nguyên do, hỏi: “Học như thế nào?”

    “À… trao đổi thêm với người khác?” Tuy nói như vậy, Vệ Thư Tuân cũng không biết nên giao cho máy học tập tình cảm thế nào. Tuy y cảm thấy có những thắc mắc này, đã nói lên máy học tập đã có tình cảm của mình, có đôi khi y cũng có thể cảm giác ra cảm xúc rất nhỏ của nó, tỷ như lúc không vui. Nhưng bản thân máy học tập không hiểu, cũng không có cách nào dùng ngôn ngữ để thuyết minh.

    Nhưng rất nhanh Vệ Thư Tuân không phiền não nữa, lúc trước Vệ Thư Tuân bận ở trung tâm hàng không, cho nên ném một notebook cho máy học tập tự chơi, vì thế máy học tập bắt đầu chơi game, trong thời gian ngắn đã trở thành nhân vật cấp đại thần một khu.

    Ngày đó Tề Tiểu Vũ đến tìm Vệ Thư Tuân, nhìn thấy người máy đang chơi game, giật mình sững người, sau khi nhìn rõ nhân vật người máy khống chế, trực tiếp quỳ xuống.

    User của Tề Tiểu Vũ là một hội trưởng bang phái, không khéo ở cùng khu với máy học tập, lại càng không khéo từng vây giết máy học tập, bị máy học tập đoàn diệt qua.

    “Em cư nhiên thua một người máy…” Tề Tiểu Vũ đau kịch liệt che mặt, bi ai hai phút rồi lập tức hồi huyết, không biết xấu hổ quỳ xin máy học tập gia nhập bang phái.

    Máy học tập thờ ơ, Vệ Thư Tuân nói: “Không phải mày muốn lý giải tình cảm nhân loại à? Quen thêm vài người bạn nói không chừng liền học được.”

    Vì thế máy học tập chấp nhận. vài ngày Sau, Tề Tiểu Vũ mỗi ngày chạy sang bên này, ôm laptop đến chơi với máy học tập, trong game há miệng ngậm miệng đều là “Đại thần nhà tôi ha ha ha, các người biết đại thần nhà tôi là ai không ha ha ha, nói ra hù chết các người!”

    Máy học tập rất nhanh liền thể nghiệm cảm giác phiền toái, nói với Vệ Thư Tuân: “Em họ cậu phiền chết!”

    Nhưng cuối cùng nó cũng không rời khỏi bang phái của Tề Tiểu Vũ.
    Vệ Thư Tuân tuy đã tốt nghiệp, nhưng y vẫn thường xuyên chạy tới Đại học A tìm Giáo sư Quan Trình. Y không quên mục đích của mình là chế tạo ra kỹ thuật trung tâm Không thành, nhưng thật đáng tiếc, cho dù có cả máy học tập, năng lực trước mắt của họ cũng không có khả năng chế tạo ra Không thành, cho nên Vệ Thư Tuân chỉ có thể kiên nhẫn đợi, lần lượt không bỏ cuộc mà dụng tâm nghiên cứu.

    Có lẽ thật sự phải đợi đến khi Giáo sư Quan Trình già rồi mới nghiên cứu ra, có lẽ thông qua cố gắng bọn họ có thể nghiên cứu ra trước, tóm lại làm hết sức.

    Yêu cầu Vệ Thư Tuân dành cho mình cũng không nhiều.

    Cuộc sống là là của bản thân mình, y dùng hết sức y có, có thể làm được thì tốt, làm không được y cũng hết cách, đời sau con cháu chính mình nỗ lực đi!

    Bận bận rộn rộn, thời gian cực nhanh.

    Thân thể của Máy học tập thay đổi vài lần, dần dần hoàn thiện thành một thiếu niên, được phủ làn da nhân tạo tốt nhất, chợt thoạt nhìn giống người thật như đúc. Chính nó lại cảm thấy vẫn không biết được tình cảm của nhân loại, nhưng dưới sự ảnh hưởng của Tề Tiểu Vũ hoạt bát, chậm rãi vẫn có cảm xúc hỉ nộ ái ố.

    Ở tuổi 32, Vệ Thư Tuân comeout với cha mẹ chuyện y và Chu Tuyền, Cha Vệ Mẹ Vệ ban đầu hoàn toàn không thể chấp nhận, kịch liệt phản đối, Vệ Thư Tuân rất muốn tranh thù với bọn họ, nhưng ở nhà không được vài ngày y đã bị trung tâm hàng không triệu hồi, chỉ để lại Chu Tuyền một mình kiên trì… Ngay cả Cha Vệ Mẹ Vệ cũng nhìn không được.

    Sau đó bọn họ tưởng tượng, theo cái cách con họ bận rộn thề này, cưới vợ sợ cũng giữ không được, hơn nữa công việc của con càng ngày càng thần bí, có một lần thậm chí nửa đêm trực thăng quân đội bay tới đón y đi, bọn họ chưa quên chuyện y thiếu chút nữa bị bắt cóc. Lúc này có quân nhân canh bên người, có vẻ rất an toàn nhỉ? Hơn nữa Chu Tuyền quyền cao chức trọng, thấu hiểu, lại toàn tâm toàn ý với Thư Tuân, thật sự không có gì soi mói được cả.

    Vì thế chờ một tháng sau, Vệ Thư Tuân bận xong tính tiếp tục trở về đấu tranh, phát hiện cha mẹ y đã đồng ý.

    Cha mẹ Chu Tuyền cũng là tình huống tương tự, thấy con mình kéo đến trung niên còn không chịu quay đầu lại, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ chấp nhận.

    Năm 2044, Vệ Thư Tuân 45 tuổi.

    Tuy một mực bận bận rộn rộn ở trung tâm hàng không, nhưng tình cảm của y và Chu Tuyền vẫn thực ổn định, Chu Tuyền dọn tới căn nhà của Vệ Thư Tuân ở hàng không thành, tranh thủ có thể có nhiều thời gian ở chung với Vệ Thư Tuân hơn.

    Hai năm trước, ân sư của Vệ Thư Tuân – Giáo sư Triệu qua đời, làm Vệ Thư Tuân bị đả kích rất lớn, cũng làm y càng quý trọng cha mẹ tuổi đã cao. Có một thời gian cứ canh ở cạnh cha mẹ một tấc không rời, thậm chí suy nghĩ đến việc bỏ việc ở trung tâm mà ở bên bọn họ.

    Cha Vệ Mẹ Vệ tốn thời gian rất lâu mới dỗ được con mình, đột nhiên phát hiện hoàn cảnh quá mức đơn thuần của trung tâm hàng không, hình như làm con họ trở nên càng ngày càng ngây thơ. Nếu đổi lại là phụ nữ, thật sự không biết có thể chịu được y hay không, quả nhiên Chu Tuyền ổn trọng vẫn là tốt hơn.

    “Sinh lão bệnh tử là chuyện đương nhiên, nhìn thấy con có tiền đồ như vậy, cho dù giờ mẹ có chết cũng vui rồi.” Mẹ Vệ lôi kéo tay Vệ Thư Tuân, khẩn thiết nói: “Điều duy nhất mẹ lo là các con già rồi không có chỗ dựa. Các con không định có con sao? Nghe nói nước ngoài có mang thai hộ, chúng ta hiện tại cũng không thiếu tiền, hai đứa có con, ba mẹ mới chính thức có thể an tâm.”

    Vệ Thư Tuân gật đầu: “Sẽ có.”

    Y nhớ rõ, Vệ Thừa từng nói qua, khi 45 tuổi y sẽ nhận nuôi một đứa con.

    Vệ Thừa biết chỉ có nhiêu đó, Vệ Thư Tuân căn bản không biết đứa bé kia ở nơi nào, lớn thế nào, tên gọi là gì. Từ sau sinh nhật 45 tuổi, y liền cùng Chu Tuyền thường xuyên đến các cô nhi viện thăm hỏi bọn nhỏ, thuận tiện tìm kiếm đứa con y nhận nuôi, đáng tiếc không có manh mối, y cũng không thích đứa bé nào tới mức muốn nhận nuôi.

    Sau lại lưu ý ăn xin và bị dụ dỗ, nhưng lại cứu ra không ít trẻ em, chỉ là cũng không liên quan đến y

    Đang lúc Vệ Thư Tuân nghĩ mình tìm không thấy đứa bé kia, đột nhiên nhận được điện thoại của cảnh cục: “Xin hỏi là ngài Vệ Thư Tuân sao? Ngài có quen Nghiêm Đông Nam chứ?”

    Nghiêm Đông Nam mấy năm trước đã chia tất cả thành giải trí cho thuộc hạ, hắn thì dọn đến trung tâm thương mại bắt đầu làm thực nghiệp, xem như hoàn toàn tẩy trắng lên bờ. Lúc Vệ Thư Tuân trở về, hắn sẽ tìm Vệ Thư Tuân uống rượu nói chuyện phiếm, hai người ngẫu nhiên còn có thể tác quái chạy đi đánh bida, thắng mấy ván làm tiền tiêu vặt.

    Vệ Thư Tuân vẫn nghĩ cuộc sống vững vàng như vậy sẽ liên tục mãi, lại nhận được tin Nghiêm Đông Nam bởi vì buôn lậu ma túy bị bắt.

    Nghiêm Đông Nam bị một người đàn bà gài bẫy làm nghiện ma túy, bị bọn buôn ma túy mượn sức, lợi dụng xe vận chuyển hàng hóa vào trung tâm thương mại tiến hành buôn lậu, đã có mấy năm rồi. Sau khi bị bắt, hắn khai ra đám buôn ma túy kia, khi cảnh sát vây bắt ổ buôn, cứu ra một đứa bé 4 tuổi khắp người toàn vết thương.

    “Trần Tử Hà nói, nó sinh cho tao đứa con trai.” Khi nhìn thấy Nghiêm Đông Nam trong ngục, hắn thần tình lạnh lùng mà nói.

    Vệ Thư Tuân ngây ngẩn cả người: “Trần Tử Hà?”

    “Đúng vậy, ngoài ý muốn, tao cư nhiên bị con đàn bà luôn xem thường đó gài bẫy.” Nghiêm Đông Nam lạnh lùng nói: “Nghe nói cứu ra đứa nhỏ kia, mày giúp tao xét nghiệm ADN, là con tao thì đưa về nhà tao, không phải thì khỏi cần lo đến.”

    Vệ Thư Tuân nắm chặt hai đấm: “Đông Nam, xảy ra nhiều chuyện như vậy, vì cái gì mày không nói cho tao? Nếu mày nói sớm…”

    Nghiêm Đông Nam lắc đầu: “Không có gì để nói, tao không có đủ ý chí để cai nghiện, hơn nữa tao cảm thấy rất thoải mái, cho nên tao cứ tiếp tục.”

    “Nghiêm Đông Nam!”

    Đã hết giờ thăm hỏi, Nghiêm Đông Nam đứng dậy, mặt không thay đổi nói: “Tóm lại, đứa nhỏ kia mày coi rồi xử lý đi, không thích cũng đừng lo. Cha mẹ tao bên kia… Nếu có thể, xin mày giúp chiếu cố một ít.”

    Vệ Thư Tuân thở sâu: “Tao biết rồi.”

    Y nghĩ, y biết con nuôi của mình từ đâu tới.

    Khi nhìn thấy đứa bé kia trong bệnh viện, tim Vệ Thư Tuân đau thắt lại.

    Đứa bé kia hoàn toàn không giống bốn tuổi, rất nhỏ rất nhỏ, cánh tay chỉ có da bọc xương, toàn thân đều là vết phỏng tàn thuốc. Theo cảnh sát nói, lúc cứu ra nó, nó đang bị một phụ nữ buôn ma túy coi thành con tin. Sau đó thẩm vấn bọn buôn ma túy khác mới biết được, người phụ nữ buôn ma túy bị bắn gục kia kỳ thực là mẹ ruột của đứa bé.

    “Kêu cái gì Hà đó.” Cảnh sát lắc đầu: “Trên đời này sao lại có người mẹ ác độc như vậy chứ!”

    Chỉ là kết quả để lại của một cái bẫy rập ác độc, Trần Tử Hà đương nhiên sẽ không thích đứa con này, dưới sự ngược đãi của bọn buôn ma túy, đứa bé kia có thể sống đến bây giờ quả thực là kỳ tích. Mặc kệ có phải con của Nghiêm Đông Nam hay không, Vệ Thư Tuân đều xác định, y phải nhận nuôi đứa bé này.

    “Chu Tuyền.” Vệ Thư Tuân cầm tay Chu Tuyền: “Em phải nhận nuôi đứa nhỏ này.”

    Chu Tuyền gật đầu: “Ừ.” sau đó hắn vươn tay ôm lấy Vệ Thư Tuân: “Đừng khổ sở.”

    Xem xét DNA, chứng thật đứa bé này có quan hệ cha con với Nghiêm Đông Nam. Sau khi Vệ Thư Tuân nói cho Nghiêm Đông Nam, Nghiêm Đông Nam vẫn lạnh mặt, hắn cũng không thích đứa con chưa bao giờ gặp mặt kia: “Giao nó cho cha mẹ tao đi, nếu bọn họ không cần thì đưa đến cô nhi viện.”

    “Tao muốn nhận nuôi nó.” Vệ Thư Tuân nói.

    Nghiêm Đông Nam ngẩn người: “Tùy mày, nó đi theo mày… Có thể càng tốt hơn!”

    Mắt Vệ Thư Tuân đỏ ké: “Tao sẽ chăm sóc tốt cho nó, cha mẹ mày, tao cũng sẽ thay mày chiếu cố.”

    Nghiêm Đông Nam bởi vì buôn lậu lượng lớn ma túy, bị phán tử hình, đây là lần cuối cùng Vệ Thư Tuân đến thăm hắn.

    Chung quy… Vẫn là không thể cứu lại mệnh vận của thằng bạn thân.

    Lại lần nữa trở về bệnh viện thăm đứa bé, phát hiện đứa nhỏ vẫn đang hôn mê kia đang kịch liệt co giật, bác sĩ ở một bên kiểm tra, Vệ Thư Tuân sốt ruột hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Đứa nhỏ làm sao vậy?”

    “Lên cơn nghiện.” Bác sĩ lắc đầu, thở dài: “Mẹ đứa nhỏ này chắc khi mang thai không ngừng hút ma túy, cho nên vừa sinh ra nó đã bị nghiện nặng.”

    “…!!” Vệ Thư Tuân đột nhiên hiểu được, trong vận mệnh ban đầu, y vốn có hồ sơ phạm tội vì sao có thể nhận nuôi đứa nhỏ này. Một đứa bé trời sinh bị nghiện, đại khái cha mẹ Nghiêm Đông Nam cũng không cách nào chấp nhận!

    Chương 162: Bảo bối Vệ Nam

    Đứa bé kia khi được cứu đã hấp hối, hôn mê vài ngày mới mở mắt ra. trong mắt nó không có ánh sáng, rõ ràng chỉ là một đứa bé 4 tuổi, lại mang theo nét mặt sống không bằng chết.

    Vệ Thư Tuân ngồi bên giường bệnh của nó, thật cẩn thận hỏi: “Bảo bảo, có chỗ nào đau không? Muốn uống nước không?”

    Đứa bé kia chỉ nhìn trần nhà, không đáp lại. Đột nhiên trong lúc đó, nó lại kịch liệt co giật, nó không hừ lên một tiếng, ngón tay gầy yếu bấu chặt chăn khó chịu phát run.

    Lên cơn nghiện!

    “Bác sĩ, bác sĩ!” Vệ Thư Tuân vội ấn chuông khẩn cấp, nhưng đứa bé khó chịu đến lăn lộn trên giường, miệng cắn đến chảy máu, y thật cẩn thận ôm lấy nó.

    “Không có gì, không có gì, ngoan, không phải sợ!”

    Đứa bé trong ngực bởi vì lên cơn nghiện vô ý thức giãy dụa, hai tay cào lên người Vệ Thư Tuân. Vệ Thư Tuân vẫn gắt gao ôm nó không buông, mãi đến khi bác sĩ tới.

    “Thư Tuân!” Chu Tuyền cũng vừa lúc đến đây, hắn nhìn Vệ Thư Tuân quần áo bị kéo nhăn nhúm, sửa sang lại vạt áo cho y, khi ngẩng đầu nhíu nhíu mày, ngón tay xoa lên má Vệ Thư Tuân: “Đau không?”

    Vệ Thư Tuân tê một tiếng, mới phát hiện má hơi đau, chắc là bị đứa bé cào bị thương.

    “Đi bôi thuốc đi!”

    “Không sao, em chờ bé bình tĩnh lại trước.”

    Bởi vì đứa bé quá nhỏ, một ít thuốc tê cai nghiện an thần cũng không thể tùy tiện sử dụng, bác sĩ tiêm cho nó một chút thuốc tê đã pha rất loãng, đứa bé giãy dụa yếu đi rất nhiều, nhưng còn đang phát run. Nó thoạt nhìn vẫn rất khó chịu, siết chặt chăn, ngón tay siết đến trắng bệch. Nhưng bác sĩ cũng không có cách nào tốt hơn, chỉ có thể bảo nó kiên trì, đứa nhỏ này từ đầu tới đuôi không rên một tiếng, khó chịu đến mấy cũng không phát ra chút âm thanh, cũng không phản ứng lời nói của người khác, không biết có thể nghe hiểu hay không.

    Vệ Thư Tuân nhẹ nhàng ôm lấy nó, vỗ vỗ lưng nó: “Bảo bảo tương lai sẽ trở thành người rất giỏi, cực khổ hiện tại chỉ là tôi luyện cho con, chú tin là bảo bảo nhất định có thể chống đỡ qua được.”

    Đợi khi đứa bé kia qua cơn nghiện, mỏi mệt thiếp đi, Vệ Thư Tuân mới nhẹ nhàng thả nó lại trên giường. Chu Tuyền lấy nước sát trùng qua giúp Vệ Thư Tuân lau. Tuy chỉ là một vết trầy nhỏ, nhưng ở trên gương mặt trắng nõn của Vệ Thư Tuân lại có vẻ đặc biệt rõ ràng, làm Chu Tuyền thực đau lòng.

    “Lần sau để anh tới ôm đi!” Dù sao hắn da dày thịt béo không sợ đau.

    Đứa bé kia chỉ ngủ không đến nửa giờ liền tỉnh, nó vẫn không nhúc nhích, chết lặng mà nhìn trần nhà, Vệ Thư Tuân nói chuyện với nó nó cũng không để ý, cũng không hé răng, chỉ lúc ăn cơm mới nhúc nhích, Vệ Thư Tuân đút qua là mở miệng, không đút cũng không quấy, im lặng đến làm người ta đau lòng.

    Khi thân thể đứa bé hơi tốt lên chút, Vệ Thư Tuân thông báo cha mẹ Nghiêm Đông Nam đến thăm cháu. Nghiêm Đông Nam phạm tội quá nghiêm trọng, tử hình không thể tránh khỏi, nếu có đứa cháu có lẽ có thể làm hai cụ an ủi được ít.

    Tình huống đứa bé hiện tại đã tốt hơn nhiều, trên người nó vốn đâu đâu cũng là vết bỏng tàn thuốc, bởi vì dinh dưỡng không đầy đủ, đầu to thân nhỏ, gầy trơ cả xương. Trải qua một thời gian điều dưỡng, vết sẹo đã kết mài gần hết, thân thể cũng béo một ít, đã tốt hơn ban đầu rất nhiều rồi.

    Nhưng cha mẹ Nghiêm Đông Nam không chịu nhận đứa cháu này, họ đã sớm biết sự tồn tại của nó, nhưng nghe nói nó trời sinh bị nghiện thì không chịu nhận. Đứa bé lúc này ở trong mắt Vệ Thư Tuân đã tốt lắm, nhưng bọn họ chỉ thấy da bọc xương, trên đầu trên cánh tay đều là vết sẹo khó coi, ánh mắt nhìn người khác như đang nhìn người chết, hơn nữa, nhìn nó tuyệt không giống Nghiêm Đông Nam, càng giống Trần Tử Hà, điều này làm cho cha mẹ Nghiêm Đông Nam càng chán ghét.
    “Dựa vào cái gì nói là cháu tôi thì bắt tôi nuôi! Tôi không chấp nhận! Tôi không chấp nhận! Nhà tôi không có loại con cháu này, Đông Nam nhà tôi bị con đàn bà kia hại chết, dựa vào cái gì tôi phải nuôi con cho nó…” mẹ Nghiêm nói xong, liền gào khóc như phát điên: “Đông Nam… Ô… Con của mẹ…”

    Sợ bọn họ dọa đến đứa bé, Vệ Thư Tuân vội kêu Chu Tuyền đưa bọn họ về. Quay đầu nhìn về phía đứa bé, nó vẫn chết lặng ngồi đó. Vệ Thư Tuân ôm nó lên đùi, thở dài.

    Y sớm đã chuẩn bị tâm lý, quỹ đạo ban đầu đứa nhỏ này có thể được y nhân nuôi, quả nhiên là vì Nghiêm gia không chịu nhận, chỉ là đáng thương đứa nhỏ này, rõ ràng cái gì cũng không sai, lại phải chịu nhiều đau khổ như vậy.

    Khi vết thương trên người nó cũng gần lành hết, Vệ Thư Tuân sắp xếp thủ tục nhận nuôi, đặt tên cho nó là Vệ Nam, đưa nó về căn nhà trong thành phố hàng không.

    Chuyện nhận nuôi Vệ Nam, tạm thời y không tính nói cho cha mẹ, tình huống của Vệ Nam rất đặc thù, hơn nữa trời sinh bị nghiện, cho dù cha mẹ khai sáng cũng sẽ không chấp nhận được.

    Chu Tuyền hiện tại là chân chính quyền cao chức trọng, thời gian tự do rất nhiều, Vệ Thư Tuân thì vẫn bề bộn nhiều việc, vì thế đa số thời gian chỉ có thể đưa Vệ Nam cho Chu Tuyền chăm sóc.

    Các cảnh sát thẩm vấn nói, Vệ Nam từ khi sinh ra đã không được chăm sóc gì, cho nên đến bây giờ còn chưa biết nói, cũng không biết đi. Vệ Thư Tuân cố gắng muốn dạy, nhưng Vệ Nam hoàn toàn không phản ứng lời y nói, lôi kéo nó đi đường, nó lập tức ngồi bệt xuống đất co rúm lại, làm Vệ Thư Tuân bó tay hết cách.

    Bởi vì chuyện của Nghiêm Đông Nam và Vệ Nam, y đã xin nghỉ không ít, việc ở trung tâm hàng không không thể mặc kệ. Công việc bây giờ của y càng bận hơn trước kia, nghiên cứu các ngành đều phải qua xét duyệt của y, không có thời gian rảnh gì mấy.

    Làm việc đã quen, tuy bận rộn nhưng không vấn đề gì, Vệ Thư Tuân càng lo lắng chính là bên Chu Tuyền, y ở trung tâm hàng không ba ngày, để mình Chu Tuyền ở lại chăm Vệ Nam, hắn có thể chăm sóc tốt cho nó không?

    Lại nói tiếp, đó là con của Nghiêm Đông Nam, cũng là đứa con nuôi của quỹ đạo vốn có của y, cho nên Vệ Thư Tuân tự nhiên đã yêu thích Vệ Nam. Nhưng bằng tâm mà nói, bộ dáng hiện tại của Vệ Nam cũng không đáng yêu, không biết nói không biết đi, còn lên cơn nghiện, y hình như chưa từng hỏi Chu Tuyền có thích Vệ Nam hay không.

    Buổi tối lúc Vệ Thư Tuân về đến nhà, phát hiện trong nhà có thêm rất nhiều đồ chơi, cách chừng một mét lại xếp thành một loạt. Đứa bé dạy sao cũng không chịu đi kia cư nhiên đứng lên, cầm lấy chiếc xe dạy đi, lảo đảo mà đi tới.

    Vệ Thư Tuân mừng rỡ tiến lên: “Chu Tuyền, Vệ Nam biết đi? Anh làm sao được vậy?”

    Khóe miệng Chu Tuyền hơi nhếch lên: “Anh chỉ nói cho nó, nếu biết chạy, người khác sẽ đánh không được nó.”

    Cách của Chu Tuyền đặc biệt hữu dụng với những đứa trẻ không có cảm giác an toàn, trong nhận thức 4 tuổi của nó, người khác sẽ đánh nó, cho nên phải tự bảo vệ mình.

    “Vốn em cũng dạy nó như vậy sao?” Vệ Thư Tuân khó hiểu, hoàn cảnh sống bất đồng, tâm tính nhìn việc cũng thay đổi. Nếu là y của ngày xưa, chắc cũng sẽ nói, người khác đánh con, con cứ đánh lại đi, Vệ Nam hiện tại cần chắc cũng là sự ủng hộ như vậy.

    Sau khi suy nghĩ kỹ, Vệ Thư Tuân không cẩn thận dỗ nó nữa, y coi Vệ Nam thành một đứa bé khỏe mạnh, để nó làm chuyện nó có thể làm, nói cho nó con muốn ăn cơm phải bưng chén lên, Vệ Nam nghe theo, sẽ an tâm ăn thức ăn dựa vào lao động đổi lấy.

    Vệ Nam vẫn muốn học mở cửa, với nó mà nói, học đi và chạy, đều là vì đề phòng khi bị đánh chạy không thoát. Nhưng mà, nếu cửa đóng lại, nó cũng chạy không thoát.

    Nó quan sát thật lâu, biết mở cửa thế nào, chỉ là vẫn không có cơ hội thử. Tuy rằng hai người tư xưng ba ba của nó kia chưa từng đánh nó, nhưng nó không tin người lớn.

    Hôm nay thừa dịp hai ba ba đang xem TV, Vệ Nam trộm đi đến cạnh cửa, kiễng mũi chân cầm tay nắm cửa. sau khi nó cầm, lập tức quay đầu nhìn về phía sau, hai ba ba còn đang xem TV, vì thế Vệ Nam nhẹ nhàng vặn mở.

    Mở rồi!

    Cửa mở ra một cái kẽ, Vệ Nam tiến đến khe cửa, nhìn bên ngoài cái sân xa lạ.

    Nhà của Vệ Thư Tuân là một căn nhà lớn có vườn hoa, mở cửa ra có thể nhìn thấy một bãi cỏ bằng phẳng và các loại hoa cỏ quanh sân, cực kỳ xinh đẹp. Vệ Nam chưa từng nhìn thấy cảnh tượng này, nó quay đầu nhìn về phía hai ba ba, thấy bọn họ không phát hiện, lại kéo khe cửa rộng ra chút.

    Ngoài cửa, một hàng xóm đi ngang qua, nhìn thấy một đưa bé như con chuột nhỏ thò đầu ló cổ, cười chào hỏi: “Hey, bé con…”

    Rầm một tiếng, Vệ Nam sợ tới mức đóng sập cửa lại, trốn vào trong phòng.

    Vệ Thư Tuân và Chu Tuyền liếc nhau một cái, bất đắc dĩ cười rộ lên. Mặc kệ thế nào, đứa nhỏ này đã dám tự mở cửa, về sau nhất định có thể chậm rãi đi ra khỏi cửa.

    Lá gan của Vệ Nam càng lúc càng lớn, từ lặng lẽ hé ra một khe cửa, chân thò ra ngoài đạp đạp một cái rồi rút về, đến mở cửa ra, giẫm lên mặt cỏ, tổng cộng tốn ba ngày. Khi phát hiện ba ba không tức giận, cuối cùng nó không lén lút nữa, chỉ là vẫn không dám đi ra vườn hoa thôi.

    “Bên ngoài kỳ thực càng chơi vui hơn đó!” Vệ Thư Tuân như không có việc gì đi qua bên người nó, vươn tay: “Muốn đi sao?”

    Vệ Nam do dự một hồi, thật cẩn thận cầm lấy tay Vệ Thư Tuân.

    Sau khi Vệ Nam dần dần quen thuộc hoàn cảnh chung quanh, Chu Tuyền và Vệ Thư Tuân lại bắt đầu lu bù công việc. Chu Tuyền bị kêu về quân bộ, Vệ Thư Tuân tiếp nhận một dự án phóng vệ tinh quan sát. Không có cách nào để Vệ Nam lại một mình, Vệ Thư Tuân chỉ có thể đưa nó đến trung tâm hàng không.

    Vệ Nam không thể vào tòa nhà trung tâm hàng không, nhưng có thể ở lại bên ngoài hoa viên chơi, Vệ Thư Tuân giao nó cho máy học tập chăm sóc.

    Người máy máy học tập, cũng có thể xưng là máy phân thể học tập, hệ thống con, các nghiên cứu viên trung tâm hàng không sau khi chế tạo cơ thể, đặt một cái tên cho nó, gọi là Tây Lâm, bởi vì nó sinh ra ở Tây Lâm này.

    Tây Lâm hiện tại là cục cưng bảo bối của trung tâm hàng không, dù sao cũng là người máy tập hợp kỹ thuật các khoa học gia cao nhất cả nước mới chế tạo ra, thành quả mà cuối cùng không có cách nào phục chế, cho nên thái độ của trung tâm hàng không dành cho hắn cũng giống như với tên lửa vậy —— nếu bọn họ muốn tái chế tạo một Tây Lâm, phải phải triệu tập phần đông khoa học gia như chế tạo một tên lửa, còn phải xem các khoa học gia có thích nghiên cứu người máy không, nói Tây Lâm ngang với tên lửa tuyệt đối không nói quá.

    Tên lửa và vệ tinh cũng không phải có thể tùy tiện khoe ra với bên ngoài, nhưng người máy thì được! Hiện tại người của Trung tâm hàng không Tây Lâm một khi ra ngoài, hay tham gia hội giao lưu khoa học kỹ thuật nước ngoài, thích nhấtchính là mang Tây Lâm cùng đi. Đợi sau khi các khoa học gia nước ngoài vui vẻ nói chuyện với Tây Lâm xong, lại làm bộ kinh ngạc hỏi: “Hả? Anh và người máy của chúng tôi tán gẫu vui vẻ quá vậy?”

    Cái gì gọi là khoe khoang trong âm thầm, là cái này nè!

    Bên người Máy học tập tùy thời đi theo hai sĩ quan bảo hộ, giao Vệ Nam cho hắn rất có bảo đảm, hơn nữa máy học tập hẳn rất đáng tin, Vệ Thư Tuân cho là vậy.

    Nhưng chờ Vệ Thư Tuân bận xong một ngày đi ra, máy học tập nói cho y, hắn chăm Vệ Nam rất tốt, hiện tại Vệ Nam đang chơi rất vui.

    Vệ Thư Tuân đi đến phòng nghiên cứu máy học tập nói, nhìn thấy máy học tập và Vệ Nam song song ngồi dưới đất không biết đang làm cái gì, trên sàn nhà đầy các loại linh kiện điện tử.

    Vệ Thư Tuân đi vào: “Hai đứa đang làm gì?”

    “Xem này.” Máy học tập giơ cái trong tay lên cho Vệ Thư Tuân coi, thứ kia phát ra điện quang đồm độp: “Súng điện, Vệ Nam quá nhát gan, cho nên tôi dạy nó làm súng điện.”

    Vệ Nam nắm vũ khí đầu tiên mình chế tạo trong đời, dùng sức gật đầu.

    “…!!” Nghe nói, Vệ Nam sau khi lớn lên là khoa học gia. Vệ Thư Tuân từng nghĩ tới, khi đó mình làm sao có thể dạy ra một nhà khoa học… Giờ y xem như đã hiểu.

    Súng điện tự chế gì đó, hồi trung học y cũng biết làm!

    Chương 163: Sủng ái

    Máy học tập mờ ra cánh cửa thế giới mới cho Vệ Nam, sau khi phát hiện mình có thể chế tạo vũ khí bảo vệ bản thân, Vệ Nam trở nên rất dũng cảm.

    Chu Tuyền cực kỳ tán thưởng, cũng dạy Vệ Nam chế tạo vũ khí quân dụng phòng thân, nếu không phải Vệ Nam quá nhỏ, hắn thậm chí tính dạy Vệ Nam bắn súng.

    Vệ Thư Tuân giật mình có cảm giác mình thực thất bại, y không có kinh nghiệm dạy con, khi tính nhận nuôi đứa nhỏ này, chỉ nghĩ phải cưng chiều nó, đối tốt với nó, còn lại thì không nghĩ gì tới, kết quả giáo dục vỡ lòng quan trọng nhất của người cha, lại bị máy học tập giành mất!

    Từ lần đến trung tâm hàng không, Vệ Nam liền thích luôn phòng thí nghiệm của Vệ Thư Tuân, thường xuyên chạy đến đó, coi linh kiện điện tử trở thành xếp gỗ mà ráp.

    Nó chỉ biết ráp mấy thứ điện tử này lại, là có thể biến thành vũ khí rất lợi hại, có thể bảo vệ chính mình. Nhưng dù sao nó còn nhỏ, không có người trợ giúp, nó cũng chỉ biết gắn gắn lung tung vào nhau.

    Vệ Thư Tuân cũng không ngăn cản, y thậm chí vẽ vài bản vẽ nhỏ, sau khi gắn đồ điện tử trên bản vẽ lại, có thể trở thành một linh kiện chủ chốt, cũng chung nguyên lý với xếp gỗ.

    Vệ Nam rất thông minh, mỗi lần xem qua bản vẽ liền có thể nhanh chóng tìm được linh kiện điện tử cần, lại dựa theo bản vẽ gắn với nhau. Nhưng Vệ Nam vẫn không biết nói, bác sĩ tâm lý bảo Vệ Nam nghe hiểu, hẳn đã biết nói, chỉ là nó có tâm lý đề phòng quá nghiêm trọng, đại khái phải đợi nó buông phòng bị mới có thể mở miệng.

    Vệ Thư Tuân cũng không gấp, với y mà nói, đứa nhỏ khi nào muốn nói thì nói cũng được, vui vẻ là tốt rồi.

    Bởi vì phải bận rộn phóng vệ tinh quan sát, Chu Tuyền lại thường xuyên không ở cạnh, máy học tập thành bảo mẫu chuyên trách của Vệ Nam. Đại khái bởi vì máy học tập không có cảm xúc, Vệ Nam ở chung với hắn rất tự tại, được hắn mang đi nơi nơi, nhìn thấy mấy chú mặc áo trắng quen thuộc như ba ba, chậm rãi không cảm thấy người lớn đáng sợ. Ít nhất, mấy chú mặc áo trắng không đáng sợ.

    Vệ Thư Tuân tuy rất muốn quan tâm con, nhưng y thật sự bận quá, cho nên sau khi phóng vệ tinh thành công, Vệ Thư Tuân lập tức xin nghỉ, mang Vệ Nam đi ra ngoài chơi.

    Vệ Nam ở trung tâm hàng không người đến người đi không có biểu hiện sợ hãi gì, Vệ Thư Tuân nghĩ nó đã không sợ người, cho nên hảo tâm muốn mang nó đến khu vui chơi thiếu nhi. Ai ngờ Vệ Nam vừa thấy dòng người trên đường liền sợ hãi, nhắm tịt mắt co rúm lại, Vệ Thư Tuân vội đổi hướng, rời khỏi nội thành, Vệ Nam mới trầm tĩnh lại.

    “Xin lỗi, ba nên hỏi ý kiến của con trước.” Vệ Thư Tuân sờ sờ đầu nó, xin lỗi: “Nhưng ba muốn mang con đi chơi, tất nhiên con không thích nhiều người, vậy ba đưa con đến chỗ ít người vậy, chỗ đó cũng vui lắm.”

    Nơi mà Vệ Thư Tuân nói ít người, là sở nghiên cứu của y.

    Hơn mươi năm trước, Tôn Y, Lưu Vĩnh Đông du học nước ngoài lần lượt về nước, Vệ Thư Tuân kéo bọn họ cùng Diệp Thành Thiên tổ kiến một sở nghiên cứu, dựa theo hứng thú của bản thân nghiên cứu kỹ thuật khoa học mới, lại bán cho Phùng Vĩ mở công ty đồ chơi công nghệ cao.

    Kế hoạch ban đầu là thế, nhưng mà, Vệ Thư Tuân luôn lợi dụng tư liệu của máy học tập, “Trợ giúp” các bạn cùng nhau hoàn thành nghiên cứu. Bọn họ nghiên cứu ra cái gì, tỷ như một món đồ chơi hình hoạt họa, Chu Tuyền cầm đi đưa cho viện khoa học quân sự kiểm tra, à há? Thứ này có thể dùng ở máy quét đó!

    Đám người Diệp Thành Thiên là đơn thuần muốn nghiên cứu sản phẩm thương mại thôi, nhưng dưới sự dẫn đường hữu ý vô tình của Vệ Thư Tuân, thứ bọn họ chế ra, đều có thể sử dụng trong vũ khí.

    Quân bộ quả thực không thể vui hơn, nghĩ đụng phải mấy thiên tài quân sự, còn cố ý phái người của viện quân sự khoa học đến giúp đỡ bọn họ. Nhưng vừa nói chuyện với nhau, phát hiện bọn họ thật là khoa học gia “thuần phác”, không hiểu cũng không có hứng thú với công nghiệp quân sự, lại càng không hiểu sao mấy cái mình chế đều đúng lúc được quân bộ coi trọng. Nhưng dù sao quân bộ chịu trả tiền mua, bọn họ cũng bán thôi.

    Quân bộ kỳ thực rất muốn chiêu đám người Diệp Thành Thiên vào nhà xưởng quân đội, đáng tiếc thật sự giao thiết bị dụng cụ công nghiệp quân sự cho bọn họ, bọn họ lại không nghiên cứu ra được gì, lại cho bọn họ tự do phát huy, bọn họ lại không cẩn thận chế ra mấy thứ dùng được trong thiết bị quân sự. Kỳ thực bọn Diệp Thành Thiên biết có liên quan đến Vệ Thư Tuân, nhưng tất nhiên Thư Tuân không thể không thông qua bọn họ cung cấp kỹ thuật quân sự, bọn họ cũng không khai Thư Tuân ra.

    Cuối cùng quân bộ chỉ có thể kêu “gặp quỷ”, mặc kệ bọn Diệp Thành Thiên tự do phát huy, chỉ cần bọn họ nghiên cứu ra cái gì thì báo lên quân bộ trước, quân bộ từ bỏ mới được bán. Nhưng mấy cái của sở nghiên cứu đa phần đều thích hợp cho quân bộ sử dụng, cho nên hiện tại thành sở nghiên cứu ngoài biên chế của công nghiệp quân sự, được quân bộ trọng điểm bảo hộ.

    Vệ Thư Tuân ôm Vệ Nam vừa vào sở nghiên cứu, Diệp Thành Thiên lập tức đến gọi y: “Thư Tuân, em tới đúng lúc, lại đây hỗ trợ!”

    “Chuyện gì?”

    “Còn không phải lần trước hứa với Phùng Vĩ giúp anh ta làm một món đồ chơi công nghệ cao à.” Diệp Thành Thiên vừa đi vừa bất đắc dĩ oán giận: “Không phải em làm cái hệ thống trí năng sao, lại bị quân bộ mua mất rồi, giờ mọi người đang nghiên cứu trí năng mới, nhưng phương diện này mọi người không hiểu bằng em.”

    “A…” Vệ Thư Tuân nhìn trời: “Hình như không cẩn thận…” Lại làm ra sản phẩm công nghiệp quân sự rồi.

    Kỳ thực y cũng không nghĩ chế tạo ra toàn là kỹ thuật công nghiệp quân sự khoa trương như vậy, nhưng khoa học kỹ thuật y tiếp thu nhiều quá, ngay cả bản thân cũng phân không rõ đâu là học từ các giáo sư, đâu là kỹ thuật đến từ máy học tập, hơn nữa kỹ thuật bản thân còn hơi cao hơn thời đại, quân bộ cầm đi nghiên cứu nghiên cứu cứ có thể sử dụng được, vì thế thường xuyên biến thành tình huống này.
    Qua nhiều năm như vậy, quân bộ đại khái đã sớm rõ ràng sở nghiên cứu này có dính líu đến y, chỉ là y là người phụ trách trung tâm hàng không, quân bộ không cách nào điều động, mới chỉ có thể lùi một bước để cầu bước tiếp theo.

    “Được rồi, tôi làm một cái khác.”

    Công ty đồ chơi của Phùng Vĩ gần đây rơi vào khốn cảnh, tiêu lượng sản phẩm cũ giảm xuống, lại không thể nghiên cứu ra sản phẩm mới có bước phát triển, cho nên xin giúp đỡ đám bạn. bọn Tôn Y hợp tác cho hắn làm ra một người máy cao bằng đầu gối, Vệ Thư Tuân làm trí năng hệ thống, khiến người máy cực kỳ linh hoạt. Ai ngờ quân bộ nhìn trúng hệ thống trí năng, mua nó đi mất, giờ chỉ có thể nghiên cứu trí năng mới, còn không cho phép trùng với cái quân bộ mua đi, quả thực làm người ta không chỗ xuống tay.

    “Mà không làm người máy nữa, làm máy chơi game đi!”

    Vệ Thư Tuân đã mở miệng, các trợ lý liền bận rộn. Bọn Diệp Thành Thiên lại vây lấy đứa bé Vệ Thư Tuân ôm tới.

    “Đứa nhỏ này là ai, thật đáng yêu a.”

    Vệ Thư Tuân đắc ý nâng Vệ Nam lên: “Đương nhiên là con tôi, đáng yêu không!”

    “Đáng yêu hơn thằng cha nó nhiều!”

    Vệ Nam dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của Vệ Thư Tuân, đã nuôi thành một đứa bé trắng trẻo tròn trĩnh, cha mẹ nó đều có vẻ ngoài đẹp mắt, nó kế thừa ưu điểm của cha mẹ nên cực kỳ đáng yêu, làm người nhìn thấy nó đều rất muốn bẹo đôi má mềm mại kia. Vệ Nam nghiêm túc che má không cho bẹo, người ở đây đều mặc áo trắng, cho nên Vệ Nam không sợ họ, chỉ là nó không rõ, vì sao mấy chú áo trắng cứ thích véo má nó?

    Vệ Thư Tuân và đám bạn nghiên cứu vài ngày, vẽ ra bản thiết kế máy chơi game, liền tính trốn chạy, y mang con đi chơi chứ không phải đi tốn não.

    “Anh…” Vừa chuẩn bị chạy ra đã bị Diệp Thành Thiên túm được, bóp cổ y kêu to: “Anh là trưởng phòng cái sở nghiên cứu này, đừng cứ lười như vậy chứ!”

    “Tôi bề bộn nhiều việc, còn chưa được nghỉ xả hơi mà”

    “Tụi này cũng có được nghỉ đâu, dù sao lần này không cho anh… A!”

    Diệp Thành Thiên đột nhiên cảm thấy dưới chân đau xót, cúi đầu, liền thấy Vệ Nam đang ôm một người máy dùng đập chân anh. người máy kia là mô hình sở nghiên cứu chế tạo, cao tới ngực Vệ Nam, nó cố hết sức ôm gõ vài cái, nâng không nổi nữa mới ném đi, giang hai tay che trước mặt Vệ Thư Tuân, không cho chú này ăn hiếp ba ba.

    Vệ Thư Tuân ngồi xổm xuống, ôm Vệ Nam vào trong ngực, hôn nhẹ tóc nó: “Bảo bảo không sợ, chú này không có ăn hiếp ba ba.”

    Vệ Nam không tin, nhưng nó còn quá nhỏ, cũng không có mang vũ khí, bảo vệ không được ba ba… Vệ Nam nhỏ giọng nức nở lên, ôm lấy Vệ Thư Tuân: “Ba ba…”

    Vệ Thư Tuân ngây ngẩn cả người, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Vệ Nam lên, mừng rỡ nói: “Bảo bảo kêu ba ba lần nữa đi con.”

    “Ô… Ba ba…”

    “Bảo bảo!”

    Diệp Thành Thiên vẻ mặt mê mang: “Tôi nói, đây là tình huống gì?”

    Con trai có thể nói, Vệ Thư Tuân quá mừng, càng không thèm để ý chuyện nghiên cứu, y phải mau mau để Chu Tuyền nghe luôn. Chu Tuyền Đang ở quân bộ đột nhiên nhận được điện thoại của Vệ Thư Tuân, nói có chuyện gấp muốn gặp hắn, nghe ra vội vàng trong giọng nói của y, Chu Tuyền lập tức ngồi trực thăng bay tới.

    Vừa xuống trực thăng, Chu Tuyền lập tức chạy tới chỗ Vệ Thư Tuân, xác nhận y không có gì mới nhẹ nhàng thở ra: “Thư Tuân, xảy ra chuyện gì?”

    Vệ Thư Tuân vui ra mặt, ôm lấy Vệ Nam cho hắn xem.

    Chu Tuyền khó hiểu: “Vệ Nam làm sao vậy?”

    Vệ Thư Tuân nhỏ giọng nói: “Bảo bảo, kêu đi!”

    Vệ Nam đã kêu: “Ba ba.”

    “Nhìn nè Chu Tuyền, bảo bảo biết gọi ba ba!” Vệ Thư Tuân cười chuẩn hình thức của người cha ngốc.

    “…” Chu Tuyền bất đắc dĩ cúi đầu, ôm lấy người nhà một lớn một nhỏ trước người: “Đúng vậy, thật tốt quá.”

    Sau lần đầu tiên mở miệng, Vệ Nam chậm rãi bắt đầu học nói chuyện, nó rất thông minh, học được rất nhanh, mấy chuyện xưa trong sách, Vệ Thư Tuân đọc qua một lần nó có thể kể lại bảy tám phần, rất làm người ta mừng rỡ. tiếc nuối duy nhất chính là cơn nghiện của nó vẫn không có dấu hiệu giảm bớt, Vệ Thư Tuân mua thuốc tê của bệnh viện cung cấp, không có hiệu quả gì, Vệ Nam từ sinh ra đã quen đau đớn như vậy, lúc còn nhỏ đau đến lăn lộn trên mặt đất, sau đó bị những người đó đấm đá, giờ nó chịu không nổi mà lăn lộn, cũng không có ai đá nó nữa, cho nên đau đớn như vậy đối với Vệ Nam mà nói hoàn toàn không sao cả. Chỉ là sau mỗi lần nó đau xong, đều thấy ba ba rất khổ sở, điều này làm Vệ Nam rất bất an, sợ ba ba ghét nó. Sau đó khi nó lại lên cơn nghiện, liền giấu không cho ba ba biết, cho nên ngất xỉu mới bị tìm được.

    “Thật sự không có cách sao, máy học tập?” Vệ Thư Tuân vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn vì cơn đau mà trắng xác ra của Vệ Nam, hỏi máy học tập.

    “Trong tư liệu của tôi không có ghi chép về ma túy.” Không thành Tương lai quản lý nghiêm khắc, hơn nữa thảm thực vật rất thưa thớt, trồng lương thực còn khó, càng khỏi nói thuốc phiện. Ngay cả tư liệu thuốc phiện cũng không có lưu.

    Vệ Thư Tuân che mặt: “Tôi muốn giảm bớt đau đớn cho đứa nhỏ này.”

    Tuy biết đứa nhỏ này tương lai nhất định có thể dứt hẳn cơn nghiện, cũng trở thành khoa học gia cực kỳ ưu tú, nhưng trước lúc đó, chỉ sợ nó phải thống khổ nhiều năm, Vệ Thư Tuân không đành lòng.

    “Người máy sinh vật nano.” Máy học tập nói.

    Vệ Thư Tuân ngẩng đầu: “Đúng rồi, Người máy sinh vật nano! Máy học tập, Người máy sinh vật nano có thể giúp nó bỏ hẳn cơn nghiên không?”

    “Chữa trị thân thể, cần rất nhiều người máy sinh vật nano, ông sẽ không đủ rồi.”

    Người máy sinh vật nano vốn đã không nhiều, dùng cho Vệ Nam thì sẽ không còn.

    “Không sao, giúp Vệ Nam chữa trị đi!”

    Cơ hồ dùng hết Người máy sinh vật nano, mới chữa trị được hết tổn thương cho Vệ Nam. Vệ Nam sau khi tỉnh lại chỉ cảm thấy toàn thân đầy sức lực, chạy nhảy cũng không mệt, cũng không hiểu được vì sao. Nhưng nó nhìn thấy ba ba lộ ra tươi cười mừng rỡ, cũng vui vẻ mà cười rộ lên.

    Giấu là đúng, ba ba cuối cùng không khổ sở nữa.

    Sau khi Vệ Nam dứt hẳn nghiện, thân thể trở nên cường tráng không ít, cũng bắt đầu nghịch ngợm lên. Máy học tập và Chu Tuyền dạy nó rất nhiều thứ không nên, tỷ như súng điện, cung nỏ vân vân, bởi vì Vệ Nam không có cảm giác an toàn, nó cần vũ khí bảo vệ chính mình cùng ba ba.

    Vệ Thư Tuân tịch thu súng điện và cung nỏ, thay đổi một cây cung đồ chơi cho nó. Vệ Nam phân biết không ra có gì khác nhau, cõng cây cung ở sau người không rời.

    Sau khi Vệ Nam lớn lên một chút, Vệ Thư Tuân mang nó về nhà, chỉ nói là con mình. Cha Vệ Mẹ Vệ nghĩ Vệ Thư Tuân trộm đi thụ tinh nhân tạo, một bên cao hứng ôm cháu cưng, một bên nén giận Vệ Thư Tuân không nói sớm cho bọn họ, hại họ mất đi lạc thú chăm baby.

    Vệ Nam có đề phòng rất lớn với những người không mặc áo trắng, nhưng mà hai người được xưng là ông nội bà nội này thật sự quá nhiệt tình, ôm nó không buông, nó còn không kịp lấy cây cung của nó đã bị hai người ôm cọ cọ cọ, miệng cứ kêu: “Cháu ngoan, cháu ngoan đáng thương, sao lại gầy vậy, ba ba hư của con, có chăm con đàng hoàng không!”

    Vệ Nam mất hứng nói: “Ba ba không có hư.”

    Hai người cười rộ lên, càng dùng sức ôm nó cọ cọ cọ: “Ôi cháu ngoan của bà…”

    Cha Vệ Mẹ Vệ chăm con nít tốt hơn Vệ Thư Tuân rất nhiều, cho dù là Vệ Nam rất phòng bị, cũng nhanh chóng bị viên đạn bọc đường của bọn họ làm rơi vào tay giặc: “Mấy, mấy người không được nói ba ba hư, con liền thích mấy người…”

    Không được tự nhiên đến làm hai cụ ôm lấy nó hôn liên tục: “Ôi cháu ngoan của tôi sao đáng yêu quá vầy nè!”

    Vệ Nam đã tới tuổi nên tới trường, ngày đầu tiên cả nhà Vệ Thư Tuân đưa nó đi nhà trẻ, Vệ Nam khóc ôm lấy Vệ Thư Tuân không buông: “Con không cần đến trường, con muốn ba ba!”

    Chu Tuyền đưa cung nhỏ cho nó, sờ sờ đầu nó: “Đàn ông không được khóc, ai ăn hiếp con thì bắn người đó.”

    Vệ Nam khóc thút thít gật đầu, ôm chặt cây cung nhỏ, cẩn thận bước từng bước mà đi cùng cô giáo.

    Khi đến trưa tan học, cả nhà đi đón nó, Vệ Nam lưu luyến không rời hỏi Vệ Thư Tuân: “Ngày mai con còn tới được không?”

    Chương 164: Phát hiện mới

    Trong khoảng thời gian Vệ Thư Tuân vội vàng chăm sóc con, Giáo sư Quan Trình đã làm thực nghiệm trong phòng thí nghiệm của mình. Thầy vốn cũng không tính nghiên cứu hướng tàu vũ trụ, nhưng Vệ Thư Tuân cứ kéo thầy theo hướng này, thầy cũng không ngờ mình có thiên phú với tàu vũ trụ như vậy, không mấy năm đã thành một trong những người phụ trách trên danh nghĩa của bộ nghiên cứu tàu vũ trụ.

    Nhưng bình thường thầy có chuyện mới tới trung tâm hàng không, bình thường phần lớn thời gian đều ở Đại học A hướng dẫn sinh viên.

    Gần nhất thầy đang tiến hành một thực nghiệm với đám đệ tử, tên là 《Hiện tượng mô phỏng động lực học Mont Calro》, vốn chỉ là thực nghiệm động lực học rất bình thường, lại cho ra kết quả bất ngờ.

    Lúc Vệ Thư Tuân nhận được điện thoại, Vệ Nam mới vừa đến nhà trẻ vài ngày, nó giờ hoàn toàn không sợ nhà trẻ, hơn nữa mỗi tối còn chờ mong được đến đó.

    Vệ Thư Tuân và Chu Tuyền vốn tính giao Vệ Nam cho hai cụ chăm sóc, dự tính ban đầu là ở bên nó thêm vài ngày, hiện tại chỉ có thể vội vàng chạy về Thành phố A.

    Vệ Nam ôm chân Vệ Thư Tuân, khóc nức nở hỏi: “Ba ba giận sao? Sau này con không đi nhà trẻ nữa.”

    Vệ Thư Tuân hôn nhẹ lên mặt nó: “Xin lỗi, là ba ba làm việc bận quá, bảo bảo đến nhà trẻ không có sai gì cả!” Chu Tuyền ôm lấy Vệ Nam, sờ sờ đầu y: “Không sợ, anh ở đây.”

    Vệ Thư Tuân kiễng chân ôm hai người: “Xin lỗi, con trai và cha mẹ làm phiền anh rồi.”

    Chu Tuyền gật đầu: “Ừm.”

    Giáo sư Quan Trình nói, phát hiện cái khó lường, Vệ Thư Tuân còn có dự cảm. Giờ Giáo sư Quan Trình đã hơn năm mươi tuổi, kỹ thuật trung tâm Không thành hẳn cũng xuất hiện trong mấy năm nay.

    Tiến vào phòng thí nghiệm của Giáo sư Quan Trình, đệ tử của thầy đều đứng lên cung kính chào: “Giáo sư Vệ.”

    Vệ Thư Tuân gật gật đầu, hỏi Quan Trình: “Phát hiện vấn đề gì?”

    “Anh xem nơi này…” Quan Trình kéo Vệ Thư Tuân đến đài thực nghiệm, triển lãm thực nghiệm của mình với y: “Tôi vốn muốn làm thực nghiệm mô phỏng Mont Calro, Nhưng khi chất lỏng từ tính một chiều được pha tạp với dòng điện bên ngoài, sinh ra một lượng tử không xác định.”

    Vệ Thư Tuân nhìn thứ trong thiết bị thực nghiệm, bị lượng tử vô danh kia làm biến thành trạng thái lơ lửng không bình thường, theo bản năng nhận ra: “Chính là nó!”

    “Chính là nó!” Máy học tập cũng nói thế.

    Máy học tập tuy không có kỹ thuật trung tâm Không thành, nhưng nó giải toán ra thứ này nhất định có thể hoàn thành kiến thiết Không thành.

    Quan Trình khó hiểu: “Chính là nó cái gì?”

    “Giáo sư Quan, đây nhất định là một loại năng lượng mới rất trọng yếu rất trọng yếu, chúng ta nhất định phải nghiên cứu ra nó.”

    Quan Trình đẩy đẩy kính: “Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng anh có vẻ đặc biệt kích động?”

    Vệ Thư Tuân gật đầu, ánh mắt sáng quắc: “Bởi vì tôi biết, lượng tử chưa xác định này có thể chế tạo ra tàu vũ trụ tốt nhất thế giới!”

    Vệ Thư Tuân nói quá vẹn toàn, Quan Trình không tin lắm, nhưng thầy xác thực rất muốn nghiên cứu ra năng lượng lơ lửng này, cho nên vẫn cùng Vệ Thư Tuân hợp tác.
    Nhiều năm như vậy, Giáo sư Quan Trình, thậm chí người của trung tâm hàng không đều có một nhận thức bản năng chung: Gặp vấn đề không thể giải quyết, tìm đến Vệ Thư Tuân thì được!

    Vệ Thư Tuân trả giá nhiều năm như vậy cũng có hồi báo, tuy chỉ là một lượng tử vô danh hoàn toàn không ổn định, nhân tố sinh ra khó khăn, cũng không nhìn ra có tác dụng gì, nhưng tất nhiên Vệ Thư Tuân nói nó là kỹ thuật mấu chốt của tàu vũ trụ, trung tâm hàng không không nói hai lời, liền mở ngân sách phái người hỗ trợ Vệ Thư Tuân nghiên cứu.

    Lượng tử vô danh này kỳ thực rất khó nghiên cứu, nó chỉ có thể sinh ra ở chất lỏng từ tính một chiều được kết nối với một dòng điện bên ngoài, khi đạt tới 0.83PM, hơn nữa phải trong điều kiện dày đặc, không cách nào lấy ra, cũng không cách nào sử dụng. Sức nâng của nó chỉ có thể nâng lên một kích thước bằng hạt gạo.

    Trong quỹ đạo ban đầu, Giáo sư Quan Trình tốn rất nhiều năm nghiên cứu nó, mới lấy được tiến triển. Trung tâm tàu vũ trụ Không thành, là học trò của giáo sư Quan Trình sau đó mới hoàn thành. Nói cách khác, đáng lẽ ra lượng tử vô danh này ít nhất tốn hơn mười năm mới có người tìm được phương pháp sử dụng.

    May mắn Vệ Thư Tuân không giống Giáo sư Quan Trình, chỉ có thể mang học trò nghiên cứu trong phòng thí nghiệm, y trực tiếp mở buff, thông qua nhân tài trung tâm hàng không điều đến là được, nhất là Đặng Trữ Duy, có thiên tài như vậy, không dùng mới là ngu. Có những thiên tài hàng không lĩnh vực hợp mưu hợp sức, có trung tâm hàng không toàn lực hỗ trợ, tốn gần 5 năm, lại thật sự tìm được phương pháp chế tạo và lấy ra lượng tử vô danh kia.

    Trong một bình thủy tinh công nghiệp cỡ bình rượu, chọn dùng cùng loại một duy từ thể lưu đích điện từ tinh quản, thời điểm hỗn hợp dày đặc tiếp xúc với điện dung, trong bình thủy tinh công nghiệp liền hình thành thiết bị hiệu quả cùng loại, sinh ra lượng tử vô danh kia.

    Sau khi bước đầu hoàn thành, mọi người tháo và lắp đặt một người máy vệ sinh, đưa bình thủy tinh lơ lửng vào đáy, sau đó khởi động, người máy vệ sinh bay lên.

    “Quá tuyệt vời!”

    “Thành công rồi!”

    “Thì ra thật sự là kỹ thuật tàu vũ trụ!” Quan Trình nhìn về phía Vệ Thư Tuân, bội phục nói: “Nói thật, ban đầu tôi không suy nghĩ đến tác dụng của nó, nhưng anh vừa thấy là biết nó thuộc về tàu vũ trụ, thật quá lợi hại … Thật là, tuy đã sớm biết anh lợi hại, nhưng bị học trò vượt qua như vậy, cứ cảm thấy vừa khổ sở lại vui mừng.”

    Vệ Thư Tuân lắc đầu: “Không, đây là thuộc về giáo sư, tôi hao hết tâm tư cũng không thể nghiên cứu ra chút lượng tử, phương diện khác cũng vậy, tôi cái gì cũng biết một chút, nhưng không am hiểu, may mắn có các chuyên gia ở đây, nếu không đã sớm bị tôi làm hỏng.”

    Bả vai bị vỗ vỗ, Vệ Thư Tuân quay đầu, thấy Đặng Trữ Duy cười nói: “Khiêm tốn quá là dối trá, Thư Tuân, nếu không phải anh kiên trì cho rằng nó hữu dụng, chúng tôi đã sớm nản lòng. hết thảy vinh dự này, hẳn là thuộc về anh.”

    “Không sai!”

    “Nếu không phải tin tưởng Vệ Thư Tuân, tôi căn bản không có khả năng kiên trì làm ra một năng lượng không biết lâu như vậy.”

    Đặng Trữ Duy lại vỗ lưng Vệ Thư Tuân: “Thế nào, lãnh đạo, có gì muốn nói không?”

    Vệ Thư Tuân cười rộ lên: “Mấy người các anh, muốn nhân cơ hội làm biếng à, còn không mau đi làm việc!”

    Chế tạo ra năng lượng không tên cũng không phải chấm dứt, mà là mới bắt đầu. Năng lượng thay đổi, kết cấu tàu vũ trụ cũ, dây điện tử vân vân toàn bộ không thể dùng nữa, chỉ có thể dựa vào không ngừng thực nghiệm lặp lại, thẳng đến chế tạo ra tàu vũ trụ kiểu mới thích hợp nhất.

    Lại mò mẫm đã là 5 năm, mọi người chế tạo hơn một ngàn tàu vũ trụ kiểu mới khác nhau, cuối cùng chế tạo ra một kiểu thích hợp nhất. Tàu vũ trụ rất rất lớn, cao bằng một tòa nhà, nhưng điểm mạnh của nó là không cần nhiên liệu rắn có thể bay lên không, hơn nữa có được công năng ngừng lại.

    “Nếu dùng nó làm ra một tàu vũ trụ chậm rãi bay lên vũ trụ, không biết làm nổ mắt bao nhiêu quốc gia nữa.” Đặng Trữ Duy kiêu ngạo nói.

    Vệ Thư Tuân lắc đầu: “Không, không cần chế tạo tàu vũ trụ, tôi muốn dùng nó chế tạo một thành phố.”

    “Thành phố?” Đặng Trữ Duy khó hiểu.

    Vệ Thư Tuân gật đầu, chậm rãi nói: “Không sai, thành phố Trên Không (Không thành).”

    Vệ Thư Tuân đã sớm chuẩn bị kế hoạch dự án, so với làm tên lửa trọng yếu cho tàu vũ trụ kiểu mới sau khi lên không lại rơi tan, còn không bằng dùng nó làm một thứ gì đó dài lâu hơn.

    Tỷ như: Không thành.

    Viện khoa học tỏ vẻ kinh ngạc với kế hoạch dự án của Vệ Thư Tuân, chỉ cảm thấy ý nghĩ kỳ lạ, nhưng nhìn các số liệu về động lực, trọng lực vân vân y liệt kê ra, chỉ cảm thấy, giống như… Thật sự có thể làm một thành phố bay lên không!

    Sau khi nghe Vệ Thư Tuân nói, các lão tiến sĩ viện khoa học liền bị y thuyết phục.

    Trung tâm hàng không chế tạo 6 tàu vũ trụ kiểu mới thật lớn, tìm được một đảo nhỏ từ Nam Hải, bắt đầu cải tạo trên đó. Đây là một công trình vĩ đại, nhưng Vệ Thư Tuân bỏ qua chức vụ người phụ trách, giao nó cho Đặng Trữ Duy và giáo sư Quan Trình.

    Vệ Nam đã 14 tuổi, nó nhảy mấy lớp, hiện tại là học sinh cấp ba, đang chuẩn bị thi đại học.

    Mấy năm nay Vệ Thư Tuân cũng không ở bên nó và Chu Tuyền được bao nhiêu, nếu tàu vũ trụ kiểu mới đã nghiên cứu chế tạo thành công, Không thành tự nhiên cũng không thành vấn đề, nhiều lắm là vài năm sau thôi, Không thành sẽ có ngày có thể bay lên. Nhưng nếu y không chắc mấy năm này, cha mẹ sẽ già đi, con trai cũng sẽ bay xa.

    Cha Vệ Mẹ Vệ chưa từng nghĩ con mình có thể trở thành một khoa học gia được người người tôn kính, khi mà con không chịu học hành, kỳ vọng duy nhất của họ chính là y có thể thi đậu một trường đại học bình thường thôi, sau đó có thể an an ổn ổn tìm được một việc làm là cảm thấy mỹ mãn. Ai biết con nó đột nhiên tỉnh ngộ, không chỉ cố gắng học, còn được đặc biệt nhận vào Đại học A, đến ngày nay, trở thành một khoa học gia trọng yếu xuất nhập cũng có sĩ quan đi theo bảo vệ? Con đã ưu tú đến bọn họ không có gì không hài lòng, còn có một đứa cháu mọi bề xuất sắc, vừa ngoan lại hiếu thuận, cho nên Cha Vệ Mẹ Vệ mỗi ngày đều cười tủm tỉm, cho dù con không có thời gian làm bạn bên họ, họ cũng không để ý.

    Giờ bọn họ quan tâm duy nhất chính là đứa cháu bảo bối Vệ Nam thi đại học, tuy Vệ Nam luôn điểm cao, nhưng nghe nói thi đại học rất khó, bọn họ thực lo cháu mình học tập quá bị ảnh hưởng, lại sợ cháu nó thi đại học thất bại đau lòng, mỗi ngày đều muốn mở lòng cho cháu. Ngay cả Chu Tuyền cũng vậy, hắn lần đầu tiên trải qua sự kiện con cái thi đại học, lại bị Cha Vệ Mẹ Vệ ảnh hưởng, dứt khoát liên hệ hiệu trưởng Đại học A, sau đó nói với Vệ Nam: “Đừng khẩn trương, thi đại đi, thi không tốt cha đưa con vào Đại học A.”

    Người nhà đều khẩn trương quá mức, Vệ Thư Tuân trở về căn bản không ai có tâm tư quản y. Chỉ có Vệ Nam tỏ vẻ vui mừng ba ba về nhà: “Ba, ba trở về đúng lúc, mau mang ông nội bà nội và cha Chu đi ra ngoài giải sầu, bọn họ áp lực quá lớn.”

    Nó căn bản không cảm thấy áp lực chút nào á!

    Vệ Thư Tuân đã không nhớ rõ tâm tình hồi mình thi đại học là thế nào, chỉ nhớ khá thoải mái, tùy tùy tiện tiện viết chút rồi đặc biệt được nhận vào Đại học A. Vì thế cực kỳ không áp lực nói với Vệ Nam: “Không có gì, Vệ Nam, nếu con thi không tốt, ba giúp con được đặc biệt tuyển vào Đại học A.”

    Vệ Nam che lỗ tai: “Con không áp lực chút nào hết á!”

    Mấy phụ huynh này thật sự là… Quá cưng con á, sẽ dạy hư nó thôi!

    Vệ Nam oán giận như vậy, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên.

    Lúc Vệ Nam thi đại học, cả nhà Vệ Thư Tuân như tất cả cha mẹ bình thường, canh ở trước cổng trường đợi. Tuy miệng nói thi đại đi, nhà bọn họ cũng không cần dựa vào điểm thi để học đại học, nhưng tâm tình lo lắng cũng không thể tránh được.

    Điểm thi đại học của Vệ Nam rất xuất sắc, có mấy môn thậm chí là tròn điểm, trở thành thủ khoa khoa học tự nhiên năm đó, trúng tuyển vào Đại học A, liền học ngành Công trình cơ học.

    Đây là chuyện làm Vệ Nam vui nhất, nó luôn muốn nối tiếp bước chân ba đi vào Đại học A, tương lai vào trung tâm hàng không. Trung tâm hàng không với nó mà nói, giống như nhà vậy, cũng là mục tiêu nó phấn đấu.

    Vệ Thư Tuân tắt di động đi, toàn tâm toàn ý ở nhà cùng gia đình hơn hai tháng, đợi khi khai giảng đưa Vệ Nam đến Đại học A, mới mở di động ra. Vừa khởi động máy đã bíp bíp bíp vang lên không ngừng. Đặng Trữ Duy gọi cho y không được, chỉ có thể nhắn tin mắng y một trận. cải tạo Không thành không thuận lợi như đã nghĩ, bởi vì là ở hải đảo, thiết bị khó có thể vận chuyển, rất khó triển khai công tác. Có vài kiểm tra, các nghiên cứu viên thậm chí chỉ có thể đo tay, mệt đến thắt lưng thiếu chút nữa thẳng lên không nổi. Cố tình đầu sỏ mọi chuyện nói còn nghỉ phép, thật sự làm người ta hận đến cắn răng.

    Chu Tuyền nhìn nhìn tin nhắn trong di động, hỏi: “Phải đi à?”

    “Ừ, xin lỗi, lại phải đi rồi.” Vệ Thư Tuân áy náy nói.

    “Không sao.” Chu Tuyền mỉm cười: “Mình cứ việc làm chuyện mình muốn làm, tôi sẽ cùng mình.”

    Không thành trang bị là ở trên hải đảo, khi các khoa học gia làm việc, chung quanh che kín quân đội và thuyền biển bảo hộ. Chu Tuyền trực tiếp lợi dụng quyền lực điều mình đến hải đảo đóng giữ, liền vì có thể ở lại thêm bên cạnh Vệ Thư Tuân.

    Vệ Thư Tuân không nỡ để Chu Tuyền đến hải đảo cái gì cũng không có này chịu khổ với y, tăng tốc công việc trên, cộng thêm trợ giúp của máy học tập, hải đảo này chỉ tốn hai năm thời gian liền hoàn thành lắp đặt.

    Chương 165: Kết thúc

    Năm 2057, một đảo nhỏ đột ngột bay lên khỏi mặt đất, làm khiếp sợ cả thế giới.

    Hòn đảo này là một hoang đảo trống trải, mặt trên vừa không có hoa cỏ đặc biệt cũng không có chim thú, lại làm cho du khách cả thế giới đổ xô đến. Đây là đảo chim lơ lửng đầu tiên trong lịch sử nhân loại, tuy nó chỉ bay lên không hơn mười mét, nhưng cũng đủ mới lạ.

    Nghe nói, kinh phí nghiên cứu tàu vũ trụ kiểu mới và đảo bay bởi vì giá vé du lịch đã kiếm về được, nhìn dáng vẻ đám người kia, chỉ sợ còn tiếp tục kiếm được một kho tàng. Vệ Thư Tuân lười quản cái này, đảo bay này chỉ là hàng mẫu luyện tập, bọn họ còn phải tiếp tục nghiên cứu, thẳng đến có thể hoàn mỹ chế tạo ra Không thành mới thôi.

    Mỗi lần nghiên cứu sẽ có chút tiến bộ, không thành thứ hai như tìm hải đảo làm, đến cái thứ ba, mọi người thử cải tạo một trấn nhỏ, nâng cả trấn nhỏ lên không.

    Theo tư liệu lịch sử của máy học tập, năm đó Không thành cất cánh vội vàng, mép rìa sụp xuống, đất đai nứt vỡ, rất nhiều người ngã xuống từ bên rìa và cái khe, ngã chết tươi.

    Vệ Thư Tuân tuyệt đối không cho phép Không thành mình chế tạo xuất hiện vấn đề này, cho nên y cần lần lượt thực nghiệm.

    Trấn nhỏ xa xôi vốn gần như không người ở lại trở thành thánh địa du lịch, vô số kẻ có tiền vung tiền mua nhà trên trấn đó, chỉ vì xin quyền cư trú trên trấn bay này. các thành thị nhìn thấy ngon ngọt tranh nhau xin quốc gia trở thành Không thành. Nhưng lượng công trình thành thị cực kỳ khổng lồ, Vệ Thư Tuân tốn hơn mười năm, cuối cùng cũng chỉ nâng được 6 thành phố lên không, cộng thêm hai tiểu đảo và một trấn nhỏ, tổng cộng 9 chỗ tránh nạn. đến cuối cùng, Vệ Thư Tuân dựa vào kỹ thuật tốt nhất cải tạo Thành phố A thành Không thành, cuối cùng cũng dừng bước chân của mình lại.

    Y đã già rồi, tóc hoa râm, mặt đã nhăn nheo, mắt mờ cả, cũng không có sức để làm việc. Lúc về nhà, là Vệ Nam lái xe, chở Chu Tuyền cũng đã già tới đón y.

    Chu Tuyền lớn tuổi hơn Vệ Thư Tuân, nhưng kiếp sống quân nhân khiến thân thể hắn khỏe mạnh hơn nhiều, hai người thật cẩn thận đỡ Vệ Thư Tuân lên xe, Vệ Thư Tuân cười: “Các người chê tôi già rồi đúng không? Đi chút vậy cũng cần các người đỡ?”

    “Ba, con khó được có cơ hội hiếu kính ba, ba cũng đừng ý kiến nữa!” Vệ Nam nói.

    Cửa xe đóng lại, Vệ Thư Tuân nhìn về phía các đồng nghiệp, bạn bè đi theo làm bạn với y nhiều năm ngoài cửa sổ, trong mắt chứa đầy lưu luyến.

    “Ai, già rồi, về hưu, không biết mười mấy năm còn lại mình nên làm gì.”

    Chu Tuyền nắm lấy tay y: “Theo tôi là được rồi.”

    Vệ Thư Tuân cười nắm lại tay hắn: “Trước kia đều là mình đi theo tôi, giờ cuối cùng đến phiên tôi đi theo mình rồi.”

    Sáng sớm thức dậy sau hôm về hưu, Vệ Thư Tuân đột nhiên phát hiện mình không cần đeo kính, cảm giác thân thể cũng thoải mái rất nhiều.

    Máy học tập dùng người máy nano cuối cùng chữa trị thân thể và đôi mắt cho y.

    Vệ Thư Tuân nhìn gương mặt như trẻ lại mấy tuổi của mình trong gương, lắc đầu bật cười: “Cái tuổi này rồi, mắt nhìn được hay không thì có ích lợi gì chứ!”

    “Tôi muốn ông vui vẻ.” Máy học tập nói.

    Vệ Thư Tuân mấy năm trước lần lượt tiễn bước cha mẹ, bởi vì con cháu hiếu thuận, Cha Vệ Mẹ Vệ cảm giác đời này không còn tiếc nuối, đi rất an tường, Vệ Thư Tuân lại cực kỳ bi thương. Nếu không có Chu Tuyền và Vệ Nam ở bên cạnh y, y có thể đã kiên trì không nổi nữa. Máy học tập không có cảm xúc mãnh liệt như nhân loại, nhưng hắn không thích Vệ Thư Tuân khổ sở, cho nên nghĩ đủ khả năng trợ giúp y.

    Vệ Thư Tuân sụp mắt xuống: “Cảm ơn, máy học tập.”

    Tuy lúc đầu gặp nhau là bắt đầu cực kỳ tệ hại, nhưng Vệ Thư Tuân thủy chung may mắn và cảm kích máy học tập đã đến đây.
    Chu Tuyền về hưu sớm hơn Vệ Thư Tuân vài năm, hắn biết thân thể Thư Tuân không tốt lắm, đặc biệt đi học trung y, còn thi đậu giấy phép bác sĩ dinh dưỡng, liền tính chờ sau khi Thư Tuân về hưu, cố gắng điều trị thân thể y.

    Biết máy học tập đã chữa trị thân thể và đôi mắt cho y, không cần hắn nhiều chuyện, hắn cũng không ảo não, vui vẻ mà mang Vệ Thư Tuân đi các nơi trên thế giới để du lịch.

    Singapore, Maldives, Paris, Aegean Sea…

    Hai người khi trẻ đều vây trong trách nhiệm và sự nghiệp, ngay cả thời gian bên nhau cũng rất ít, ngược lại đến khi già cả, mới có thể như cặp tình nhân bình thường để lại dấu chân và đi qua các nơi trên thế giới.

    Như vì bù lại tiếc nuối, Chu Tuyền dồn hết sức lực muốn dẫn Vệ Thư Tuân du lịch cả thế giới, chụp lại hình ảnh của hai người. Nhưng mà, thời gian trẻ tuổi nhất xinh đẹp nhất của họ đã sớm qua đi, trên ảnh chỉ ghi khắc lại hai cụ già hiền lành mà hạnh phúc.

    Hai người du lịch bên ngoài hơn ba năm, mãi đến khi nhận được tin Vệ Nam kết hôn, mới chấm dứt hành trình.

    Vệ Nam từ sau khi tốt nghiệp Đại học A, cũng tiến vào Trung tâm hàng không Tây Lâm làm việc, không có dựa vào tiếng tăm che chở của Vệ Thư Tuân, cậu hoàn toàn dựa vào năng lực của mình trở thành người phụ trách trạm không gian, đồng thời cũng là tổng chỉ huy hàng không dự bị. bạn gái cậu cũng là nghiên cứu viên trung tâm hàng không, điều này tốt hơn Vệ Thư Tuân nhiều, ít nhất bọn họ không cần bỏ lỡ lẫn nhau.

    Vệ Nam sau khi kết hôn, mua lại biệt thự ở ngay bên cạnh, để gần mà chiếu cố hai ba ba.

    Chu Tuyền thật ra còn muốn mang Vệ Thư Tuân tiếp tục du lịch, nhưng Vệ Thư Tuân quen cuộc sống tử trạch, về đến nhà một hồi xương cốt liền lười, không chịu động nữa. Chu Tuyền lại nuôi thêm hai con chó, một con mèo đem về chăm sóc, hai người mỗi ngày sáng sớm dẫn chó cùng tản bộ, trở về lại ghẹo ghẹo chú mèo ngạo kiều kia, vẫn duy trì lượng hoạt động nhất định, thân thể của Vệ Thư Tuân cũng cường tráng không ít.

    Chỗ ở hiện tại của họ vẫn là ở thành phố hàng không, nơi này hoàn cảnh tuyệt đẹp, dòng người thưa thớt, lui tới đều là nghiên cứu viên và người nhà trong thành phố hàng không vũ trụ, tùy tiện xách một người qua đường cũng có thể giảng một chuỗi thuật ngữ chuyên nghiệp, tán gẫu lên nghe đặc biệt thú vị.

    Duy nhất làm Vệ Thư Tuân phiền não chính là, bởi vì thanh danh của y quá lớn, đám nghiên cứu viên tuổi nhỏ của thành phố hàng không hễ cứ đi qua cửa nhà y là sẽ thật cẩn thận thả chậm bước chân, không ai dám lớn tiếng ồn ào trong phạm vi 100 mét nhà y, ngay cả con chó y nuôi sủa bậy vào người ta, người ta trái lại còn xin lỗi y nữa.

    “Ba, bọn họ là tôn kính ba.” Vệ Nam nghe ba ba oán giận như vậy, bất đắc dĩ giải thích.

    Sau khi cậu vào Trung tâm hàng không Tây Lâm, mới biết được ba ba lợi hại như vậy. Năm hai đã được Trung tâm hàng không Tây Lâm đặc biệt thu nhận sử dụng, năm tư tham gia dự án Hàng không có người lái, cũng trở thành người phụ trách trung tâm, 28 tuổi trở thành tổng chỉ huy tuổi trẻ nhất từ trước tới nay. Các loại thành tựu khác càng là nhiều không đếm xuể, hễ là thực nghiệm có Vệ Thư Tuân tham dự, liền chưa từng thất bại. cộng thêm 9 tòa Không thành hiện tại còn lơ lửng trên bầu trời, Thành phố A tòa thứ 10 do là thủ đô tạm thời chưa đủ điều kiện bay lên. Sau đó Vệ Thư Tuân về hưu, viện khoa học tính tiếp nhận kỹ thuật nâng thành này, tiếp tục chế tạo Không thành, lại làm thế nào cũng không thể thành công. Theo đồng nghiệp từng tham dự nói, thật sự quá khó, chỉ một mục duy nhất là chú ý cân bằng động lực, bọn họ đã nghiên cứu mấy lần, cuối cùng cũng không thể xác định thành thị bay lên có bị lật hay không, không thể không buông tha chế tạo Không thành.

    Nhưng ngoài Không thành, kỹ thuật tàu vũ trụ kiểu mới lại được tận dụng đầy đủ. Tên lửa không nói, bộ phận máy bay chiến đấu và máy bay dân dụng đều cải tiến theo tàu vũ trụ kiểu mới, mà loại ô tô bay trong trí tưởng tượng lâu nay của con người không lâu trước cuối cùng cũng ra mắt thị trường. Vì thưởng cho cống hiến bao nhiêu năm nay của Vệ Thư Tuân, chiếc xe bay đánh số 000001 đầu tiên được đưa đến cửa nhà y.

    Vệ Nam sau kết hôn một năm, vợ cậu sinh cho cậu một đứa con bụ bẩm, Vệ Thư Tuân đặt cho đứa cháu cái tên Vệ Tiêu Dương, hi vọng nó là một bé con khỏe mạnh sáng lạng như mặt trời, sau khi bồng được cháu là xoay người bước đi. Ngoài cửa, Chu Tuyền dắt hai chú chó chờ ở xe bay, Vệ Thư Tuân ôm ôm hắn, hai người cùng đi lên xe.

    Mới vừa ngồi xuống, chú mèo đen ngạo kiều kia liền từ sau xe nhảy đến đùi y, co thành một cục khoan khoái mà kêu lên rừ rừ. Vệ Thư Tuân gãi gãi cằm nó, hỏi Chu Tuyền: “Chúng ta đi đâu?”

    Chu Tuyền cười khẽ: “Tour tự lái trong nước, đi đến đâu hay đến đó.”

    Vệ Thư Tuân gật gật đầu: “Dù sao ở bên mình, đi đâu cũng không sao cả.”

    Năm 2076, Vệ Thư Tuân 77 tuổi.

    Thân thể y đã già đến không động đậy được, ước chừng biết tuổi thọ y đã đến, Vệ Nam và Vệ Tiêu Dương hủy bỏ tất cả công việc và việc học, ở lại bên cạnh y tẫn hiếu. Về phần Chu Tuyền, đã sớm luôn canh giữ bên cạnh, chưa từng rời đi.

    Máy học tập nói, nếu lúc trước không dùng người máy sinh vật nano trị liệu cho Vệ Nam, có lẽ y còn có thể sống thêm vài năm, nhưng Vệ Thư Tuân cũng không hối hận, chỉ là: “Xin lỗi, phải bỏ lại mình rồi.”

    Y siết chặt lấy bàn tay đầy nếp nhăn mà vẫn mạnh mẽ như ngày nào của Chu Tuyền.

    Chu Tuyền nắm lại tay y, nhẹ giọng nói: “Chờ tôi sắp xếp cho đám nhỏ xong, sẽ đi tìm mình.”

    Bọn họ đều nhớ rõ, một năm sau Vệ Thư Tuân qua đời, cụm thiên thạch rơi xuống, tận thế kéo đến.

    Chu Tuyền đã sớm lệnh cho Chu gia chuẩn bị tốt, mà chính hắn, nếu Thư Tuân đi rồi, trên đời này hắn đã không còn gì vướng bận. Chỉ là Chu gia cần hắn trấn giữ, Vệ Nam cần hắn bảo vệ, cho nên hắn còn phải chờ chút, đợi cho hết thảy ổn định, lại đuổi theo Thư Tuân.

    Vệ Thư Tuân cũng không lo tận thế đến, mấy chục năm trước, y cũng đã chuẩn bị tâm lý. Chỉ là người quan trọng nhất của y còn sống trên đời, cho nên y phải bảo vệ bọn họ.

    Mấy năm trước khi y còn làm việc được, đã sắp xếp người cũng cải tạo Trung tâm hàng không Tây Lâm bay lên, hơn nữa, dưới tình huống không ai biết, trộm trang bị vũ khí tương lai vào. Thành phố bay nguy hiểm đầu tiên đến từ động vật biến dị tập kích, vũ khí tương lai đủ để thoải mái giải quyết chúng nó. Bản thiết kế cũng giao cho Chu Tuyền, tin tưởng đến lúc đó, Chu Tuyền có thể tận dụng hết tác dụng.

    Nơi này là nhà của y, nơi này có người y yêu, có con trai y, cho dù chết, y cũng sẽ không làm bọn họ đã bị tổn thương.

    Hô hấp của Vệ Thư Tuân dần dần yếu đi, y cảm giác được Chu Tuyền siết chặt tay y, nghe được tiếng Vệ Nam khóc kêu y, lại không còn sức để trả lời.

    “Máy học tập, tao sắp chết.” Y nói vậy trong ý thức với máy học tập.

    “Ừ.”

    “Tao còn chưa trở thành vĩ nhân sao?”

    “Không, đã sớm thành rồi, ông đã thành người được ghi khắc vào sử sách.”

    “Như vậy, nhiệm vụ hoàn thành rồi phải không?”

    Máy học tập câm lặng một hồi, nói: “Đã sớm hoàn thành.”

    Vệ Thư Tuân cười khẽ: “Thật tốt quá, mày có thể thoát ly khỏi tao rồi.”

    Máy học tập im lặng.

    “Máy học tập, đi ra khỏi tao đi, mày có thể đi tìm Tiêu Dương không?”

    “Vì cái gì?”

    “Chờ Vệ Thừa sinh ra, mày làm máy học tập cho Vệ Thừa đi, tính cách nó cực đoan lại quá đà, dễ đi vào ngõ cụt, hi vọng mày có thể giúp tao chăm sóc nó.”

    Máy học tập im lặng một lát, nói: “Mệnh lệnh của ông, tôi để lại cho hệ thống con, hắn sẽ thay tôi chấp hành.”

    “Mày thì sao?”

    “Tôi không tính rời khỏi ông.” Máy học tập nói: “Ông ở thì tôi ở, ông không còn tôi đi cùng. Tôi không muốn làm máy học tập của người khác.”

    “Máy học tập…” Vệ Thư Tuân đã không sức để thuyết phục hắn, trong ý thức cuối cùng, y nghe được tiếng điện tử cứng nhắc vang lên: “Khởi động quá tự hủy, 10, 9, 8, 7…”

    Ầm một tiếng nổ, xa xa truyền đến tiếng chấn động kinh thiên động địa, Vệ Thư Tuân nghe Vệ Tiêu Dương hô to “Ba ba, có thiên thạch rơi xuống…”

    Ý thức lâm vào bóng tối.

    —— chính văn kết thúc ——

    Thuộc truyện: Kỹ thuật trạch hệ thống