Home Đam Mỹ Lá Bài Cuối Cùng – Chương 101: Ngoại truyện 1: Cách ăn một trăm trái cà chua

    Lá Bài Cuối Cùng – Chương 101: Ngoại truyện 1: Cách ăn một trăm trái cà chua

    Thuộc truyện: Lá Bài Cuối Cùng

    Gần đây tâm tình của Lâm Dược rất tốt, điều này biểu hiện ở chỗ y thường
    xuyên nhắc tới một loại thực vật có thể nói là rau quả cũng có thể nói
    là trái cây.

    “Cà chua xào trứng gà nè, thật rất thơm, cộng thêm
    mì, càng mỹ vị. Cà chua đường cát a, thật rất ngọt, để lạnh một chút,
    càng ngon. Cà chua phối dưa leo, vừa đỏ vừa xanh, đó chính là nam nữ kết hợp, làm việc không mệt mỏi. Canh cà chua trứng, thật rất sướng miệng,
    chan vào cơm, mỹ vị đó, cà chua…”

    Thường xuyên, Lâm Dược nghiêng
    đầu nghiêng cổ nhắc tới cách nấu cà chua, sau đó còn thường xuyên lật
    lật lịch, cố ý kinh ngạc nói, ủa, thì ra hôm nay đã là ngày bao nhiêu
    rồi à.

    Đối với mấy lời này, Caesar luôn làm như không nghe thấy, hoặc là lật báo, lật sách, lướt web, hoặc trực tiếp làm lơ.

    Thế là Lâm Dược lại thường xuyên cố ý hảo tâm nói: “Lạc Lạc à, thật ra anh
    nếu không muốn ăn, cũng có thể không ăn. Hai chúng ta đã là quan hệ gì
    chứ, tôi còn có thể bức anh hay sao? Nếu không thế này đi, anh chỉ cần
    tìm một thứ khác đổi cho tôi, một trăm trái cà chua 150g này coi như bỏ
    đi, dù sao chỉ nói là nể mặt tôi, lại không nói phải công chính phải
    chụp ảnh kỷ niệm gì.”

    “Cậu muốn đổi cái gì?”

    “Tôi muốn
    đổi…” Lâm Dược vốn muốn nói gì đó, nhìn sắc mặt của hắn xong lại đổi
    giọng: “Ừm, tôi là nói, bất kể làm gì cũng đều phải có kỳ nghỉ mà đúng
    không. Anh xem, cho dù tôi ở lại, cũng không thể ngày ngày, sáng sáng
    tối tối đi qua đi lại trước mặt anh đúng không. Tuy tôi đây yêu kiều hơn hoa… vẻ mặt của anh như vậy là sao? Nếu không phải vì tôi có vài phần
    tư sắc, anh tại sao còn muốn tôi ở lại bên anh?”

    “Được rồi, cho
    dù tôi không yêu kiều như hoa, vậy anh cũng phải thừa nhận anh vui sướng khi thấy tôi chứ, đương nhiên tôi cũng vui vẻ khi thấy anh, nhưng dù có vui vẻ cũng không thể ngày ngày nhìn đúng không? Cũng phải có nghỉ
    ngơi, khoảng cách chứ, cái này cổ nhân cũng nói, tiểu biệt thắng tân
    hôn, tôi cảm thấy hai ta cũng nên tất yếu thường xuyên tiểu biệt một
    phen. Cái này, hai ta mỗi năm tiểu biệt nửa năm thế nào?”

    Caesar trực tiếp câm nín.

    “Sáu tháng… năm tháng, bốn tháng, ba tháng! Thật sự không thể ít hơn!”

    “Cậu đợi đi.”

    “Hả?”

    “Đợi xem tôi ăn cà chua.”

    Caesar nói thế, nhưng không lập tức thực hành, ban đầu Lâm Dược còn thường
    xuyên quan sát hắn, sau đó thì thường xuyên lải nhải bên tai hắn bài ca
    cà chua.

    Cuối cùng, cuối cùng cũng tới ngày cuối cùng, Lâm Dược
    liếc mắt nhìn Caesar: “Lạc Lạc, anh chắc không phải tính xù chứ. Thật ra nếu anh thật sự xù tôi cũng không thể làm gì, lúc đó chúng ta không quy định nếu xù nợ thì sẽ thế nào, lại không có người làm chứng, anh nếu
    thật muốn xù…”

    Y đang nói, Caesar đột nhiên đã nâng cằm y lên, Lâm Dược ngạc nhiên, tiếp theo nhảy ra, cảnh giác nhìn hắn: “Anh muốn làm gì?”

    “Ừm, hiện tại cũng có chút thịt rồi.”

    Tuy so với trước kia vẫn còn kém một chút, nhưng bồi dưỡng nhiều tháng rồi, trên mặt Lâm Dược cũng bắt đầu thấy thịt, khí sắc cũng tốt lên không
    ít.

    Y trừng mắt nhìn Caesar: “Lạc Lạc, chắc không phải anh muốn ăn thịt người đi.”

    “Được rồi, nếu đã là ngày cuối cùng rồi, vậy hôm nay tôi ăn là được.”

    Lâm Dược theo bản năng cảm thấy không đúng lắm: “Ăn cái gì?’

    Caesar nhìn y, hàm ý sâu xa nói: “Cà chua.”

    Tuy rằng hắn chuẩn bị thực hiện vụ cá cược, nhưng Lâm Dược lại cảm thấy vụ
    cược này nếu thật sự không thực hiện cũng không sao. Nếu không đổi được
    kỳ nghỉ mà y muốn, thì nhìn Caesar ăn một trăm trái cà chua cũng không
    có bao nhiêu lạc thú.

    Nhưng Caesar không nghĩ thế, người ta ngôn từ thẳng thắn nói: “Nếu tôi đã đáp ứng, thì phải làm được.”

    Vì biểu thị mình nhất định sẽ làm được, hắn nhốt Lâm Dược trong phòng, Lâm Dược nhảy loi choi, gọi điện cho Carlos yêu cầu cứu giá.

    Carlos
    vốn còn rất khẩn trương, nhưng khi nghe được địa điểm y bị nhốt, không
    nói hai lời cúp máy. Đắc tội cậu Lâm rất đáng sợ, nhưng đắc tội ông chủ
    càng đáng sợ. Không thấy cậu Lâm đáng sợ như thế, còn bị ông chủ trấn áp sao?

    Lâm Dược hối hận rồi, không biết làm sao, cấp bách nữa, cuối cùng y trấn định.

    Khi Caesar mở cửa lần nữa, y mặc một bộ âu phục màu trắng, nhàn nhã ngồi
    trước bàn làm việc, trong tay là máy chụp hình: “Lạc Lạc, tôi cảm thấy
    cảnh tượng mang tính lịch sử này vẫn phải chụp lại, cái này về sau nói
    không chừng có thể lấy ra khiêu chiến kỷ lục Guinness.”

    Caesar gật đầu: “Đáng để kỷ niệm.”

    Hắn nói xong, bảo người bưng một cái thùng lớn vào.

    “Một trăm trái cà chua, mỗi trái đảm bảo không nhẹ hơn 150g, cậu lại đếm đi, ở đây còn có cân, cậu cũng có thể cân một chút.”

    Lâm Dược nhìn thùng gỗ, lại nhìn Caesar: “Không cần đâu, tôi tin anh.”

    “Tin thật?”

    “Tin thiệt.”

    Lâm Dược ngoài miệng nói thế, người thì đã đứng lên lùi ra sau, y đã nhìn
    ra rồi, vẻ mặt Caesar không đúng, tuy mặt Caesar vẫn là gương mặt liệt
    đó, mắt cũng không biến thành màu xanh, nhưng nếu nói trước đó y chỉ có
    một chút cảm giác nguy hiểm, thì hiện tại cảm thấy rất nhiều nguy hiểm.

    Y vừa lùi, vừa muốn tìm cơ hội chuồn ra, nhưng Caesar làm gì cho y cơ
    hội, bắt lấy tay y kéo lại, hơn nữa có kinh nghiệm trước đó, lần này tay chân nhanh chóng, bước đầu tiên đã nắm chặt chỗ yếu hại của y.

    Lâm Dược cầm máy chụp hình bày vẻ uy hiếp: “Lạc Lạc, anh còn như vậy, tôi
    sẽ chụp thật đó, chụp xong rồi, tôi còn đăng lên mạng.”

    “Chụp kỹ một chút, đừng để sót.”

    Miệng nói vậy, tay thì đã linh hoạt kéo dây khóa của y, thò vào trong.

    “Lạc Lạc, anh, anh không phải nói muốn ăn cà chua sao?”

    “Ừm, đúng, cậu không nói tôi cũng xém quên mất.”

    Nói rồi, bắt đầu kéo quần áo của y, Lâm Dược muốn phản kháng, nhưng Caesar
    chỉ dùng một tay để kéo quần áo y, tay còn lại vẫn nắm chỗ yếu hại của
    y.

    Lâm Dược ngu ngốc, da mặt đủ dày, tâm lý thừa nhận cũng mạnh,
    nhưng về cơ cấu sinh lý thì y vẫn là một người đàn ông, là đàn ông, thì
    không thể không để ý cái đó. Chỗ yếu hại bị nắm, y cho dù muốn giãy dụa, cũng phải suy nghĩ kỹ.

    Mà một chút suy nghĩ, đã bị Caesar nắm
    lấy cơ hội, rất nhanh lột bỏ âu phục của y, sau đó lại bắt đầu lột áo sơ mi, nhưng sau khi cởi nút áo sơ mi rồi, Caesar sững người, bên trong
    Lâm Dược còn một cái áo thun chữ T cổ tròn, bên trong áo chữ T cổ tròn
    còn có một cái chữ T bó sát.

    Caesar cười.

    Lâm Dược mặt không đỏ khí không suyễn: “Tôi lạnh.”

    “Được, cậu lạnh, lần sau nhớ phải mặc áo bông, vậy càng dày.”

    Caesar kinh ngạc thì kinh ngạc, nhưng tay thì không dừng lại, rất nhanh đã đem Lâm Dược lột sạch, đương nhiên, máy chụp hình trong tay cũng đã bị ném
    sang một bên từ sớm__ Đã đến lúc này rồi, Lâm Dược cũng không trông mong lấy nó làm vũ khí, vì thế cũng không phản kháng.

    Chỉ là sau khi
    thả tay xong, y bắt đầu giày vò Caesar, kéo tai hắn, nhéo mũi hắn, hai
    chân còn không ngừng đạp nước, ý đồ muốn tạo quấy nhiễu, chỉ là những
    cái này đều bị Caesar xem như tình thú, giày vò càng hung, cắn một cái
    lên vai y, lưu lại một vết răng đỏ rồi lại tiếp tục.

    Một lát sau, hắn cũng cởi sạch mình, sau đó khiêng Lâm Dược tới trước thùng. Lâm
    Dược lúc này đã biết hắn muốn làm cái gì rồi, vội nói: “Lạc Lạc, tôi xem như anh đã ăn rồi được không?”

    “Đã cược phải chấp nhận thua, tôi nếu đã đáp ứng cậu, thì nhất định phải ăn mới được.”

    Nói xong, thì ném y vào trong thùng, một trăm trái cà chua này đều đã qua
    chọn lựa tỉ mỉ, cái nào cái nấy vỏ mỏng thịt dày, mỗi cái đều chín muốn
    rục, bảo đảm chỉ cần đè một cái là chảy nước, Lâm Dược có ốm, cũng hơn
    năm chục kg, bị ném xuống như thế, lập tức nhiễm đỏ hết cả người.

    Caesar cũng nhảy vào, sau đó lấy cà chua bôi lên người y, Lâm Dược cũng biết
    chạy không thoát, sau khi chết tâm thì cũng bắt đầu lấy cà chua xát lên
    người hắn.

    Hai người, tôi một nắm anh một nắm, tôi làm cậu một
    chút, nước cà chua càng lúc càng nhiều, bầu không khí cũng càng lúc càng mờ ám, đến cuối cùng tiếng thở dốc cũng càng lúc càng lớn.

    “Lạc Lạc…”

    “Ừ.”

    Caesar cắn lỗ tai y đáp, lấy một trái cà chua chỉ còn lại một nửa bôi trét lên hậu huyệt của y.

    “Cái này, Khổng tiên sinh nói, thích cái đẹp là bản tính con người, hai ta
    đều thân thể khỏe mạnh sinh lý khỏe mạnh tâm lý khỏe mạnh, anh muốn làm, tôi, tôi cũng không phản đối…”

    “Ừ.”

    Tay men càng sâu thêm, Lâm Dược rùng mình một cái, cắn răng nói: “Nhưng vấn đề trên dưới phải nói lại!”

    Caesar dừng lại: “Cậu muốn ở mặt trên?”

    Lâm Dược bắt đầu run rẩy: “Anh xem anh là đàn ông, tôi cũng là đàn ông. Anh có, tôi cũng có, anh không có, tôi cũng không có, cái này, ai ở dưới
    đều không tốt đúng không? Vậy cũng nên công bằng phải không?”

    “Không cần công bằng, cậu muốn ở mặt trên, tôi sẽ cho cậu ở mặt trên.” Nói rồi, tự mình nằm sấp lên cạnh thùng, “Cậu tới đi.”

    Từ tuổi tác mà nói, Caesar không phải là đám nhóc còn trẻ, nhưng đàn ông
    ba mươi lăm tuổi, có thể nói là đang thời kỳ thành thục. Huống hồ hắn
    bận thì bận, nhưng rèn luyện thì không hề thiếu, lại thêm ưu thế trời
    sinh, thân hình hoàn toàn có thể sánh với model.”

    Cơ bắp chắc
    nịch, làn da trơn láng, trên làn da màu cổ đồng, là một tầng nước màu
    đỏ, dịch cà chua thuận theo lưng trượt xuống, chảy vào giữa mông.

    Lâm Dược nuốt nước miếng, tuy y đối với thân thể phái nam không có quá nhiều ảo tưởng, lúc này thấy rồi, cũng có chút mê hoặc.

    Y đưa tay ra, sờ lên eo Caesar, Caesar quay đầu qua: “Tôi là lần đầu tiên.”

    “A, Lạc Lạc anh vẫn còn là xử nam sao?”

    “Mặt sau của tôi vẫn là lần đầu tiên.”

    Caesar nghiến răng nghiến lợi, Lâm Dược chớp chớp mắt, lại gật đầu, sau đó
    khom xuống: “Vậy Lạc Lạc, tôi phải làm thế nào, mở rộng chỗ này trước
    hả?”

    Y nói, rồi cũng lấy chút cà chua cọ vào chỗ đó, Caesar không nói gì, y lê nhẹ một chút, cảm thấy đã xấp xỉ, liền thò một ngón tay
    vào, thật ra ngay cả cửa đầu tiên cũng đều không vào.

    Caesar hừ một tiếng, y lập tức dừng lại, “Lạc Lạc?”

    “Cậu tiếp tục.”

    Âm thanh mang theo nhẫn nại, Lâm Dược dừng một chút, tiếp tục thò vào
    trong… nhưng đi được một nửa, thì lại nghe Caesar hừ một tiếng, sau đó y phát hiện ngón tay của mình có hơi đỏ, y đờ người, khả năng rất lớn là
    dịch cà chua, nhưng… cũng có thể là y làm chảy máu.

    “Lạc Lạc?”

    “… Không sao.”

    Kèm theo câu này, là một tiếng hít khí: “Cậu tiếp tục.”

    Lâm Dược do dự rồi do dự, rồi vẫn từ bỏ: “Chuyện này, tôi nghiệp vụ không
    tinh, không thì, chúng ta để lần sau đi. Đợi tôi xem băng, xem sách, rồi tìm người… ừm, tìm người thì không cần, ý của tôi là nói, tôi cũng phải học tập một chút.”

    “Cậu không làm nữa?”

    “Không làm nữa.”

    “Vậy thì để tôi làm.”

    Caesar nói rồi lật người lại, ôm y vào lòng, một tay vuốt ve phía trước, một tay mở rộng phía sau.

    “Lạc Lạc!”

    “Hiện tại cậu học tập, lần sau sẽ biết phải làm sao rồi.”

    Hắn vừa nói vừa càng thêm dùng sức. Lâm Dược nghe thấy có lý, lại thêm quả
    thật cũng được làm thoải mái, vì thế không phản kháng gì nữa.

    “Mặt sau phải làm trơn, đầu tiên là một ngón tay, sau đó là hai ngón, chậm
    rãi, đừng gấp, mặt sau của đàn ông cũng có chỗ nhạy cảm, phải kiên nhẫn
    tìm.”

    Caesar nói, hai ngón tay đã đi vào trong tìm kiếm. Đã từng
    có một lần, lần này hắn tìm đương nhiên tiện hơn, khi mò tới một chỗ,
    thân thể Lâm Dược cứng lại.

    “Là chỗ này, chỗ này rất thoải mái đúng không?”

    Trước sau đều được chăm sóc, Lâm Dược cũng có chút mơ hồ, cộng thêm y một
    lòng học tập, nên ừ hai tiếng. Giọng nói thấp trầm khàn khàn, mắt Caesar lập tức thay đổi.

    “Mở rộng xong rồi, thì có thể tiến vào.”

    Nói xong câu này, thân thể đã dùng lực, đột nhiên đổi thành thứ cực lớn,
    Lâm Dược nhất thời chịu không nổi. Nhưng Caesar sao cho y chạy?

    Lâm Dược bồi dưỡng mất gần ba tháng, hắn cũng nghẹn gần ba tháng, ba tháng
    nay bọn họ ngày ngày chung giường chung gối, Lâm Dược còn thường xuyên
    trêu chọc hắn__ Thực sự oan uổng cho Lâm Dược, người ta trước giờ luôn
    thích ngủ lõa, cũng không phải vì hắn mới cố ý khỏa thân.

    Hắn có thể nhịn tới hôm nay đã là cực hạn rồi.

    Một tay siết chặt eo y, một tay rất có kỹ xảo vuốt ve thân trước của y, còn không quên chăm sóc hai vật thể hình tròn phía dưới, đương nhiên, hạ
    thân cũng càng hoạt động khéo léo.

    “Phải ma sát điểm khoái cảm đó, chỗ này đừng bỏ qua, chỗ này cũng đừng bỏ qua.”

    Thân dưới liên tục đỉnh vào điểm đó, môi lưu lại từng vết tích trước ngực, trên xương quai xanh của y.

    “Là người ở mặt trên, phải khiến người ở mặt dưới thoải mái.”

    “Ô…”

    “Thoải mái không?”

    Lâm Dược hồ loạn gật đầu, tuy có một chút cảm giác khác lạ, nhưng y không thể không thừa nhận vô cùng thoải mái.

    “Nếu mặt dưới thoải mái rồi, mặt trên có thể làm thêm nhiều lần.”

    Lâm Dược cảm thấy câu này có chút không đúng, nhưng y bị làm tới làm lui,
    thực sự không có sức lực suy nghĩ, vì thế khi Caesar hỏi: “Tôi có thể
    làm thêm vài lần không?”

    Y chỉ biết mù mờ gật đầu.

    Thế là
    tối hôm nay, Lâm Dược bị lật qua lật lại ăn vô số lần, một điểm rõ ràng
    nhất là, nửa thùng cà chua, đến cuối cùng chỉ còn lại một nửa của một
    nửa.

    Một nửa đó rốt cuộc là bị ăn, hay là biến mất ở bầu trời nào đó không ai biết, có thể xác định là, Lâm Dược nằm sấp trên giường ba
    ngày.

    Sau đó ngày thứ tư, y tìm Caesar yêu cầu phúc lợi của mình. Caesar ngược lại không cự tuyệt, chỉ nói: “Cậu muốn bảo tôi sau này đều ở mặt dưới sao?”

    “Lạc Lạc, tôi là một người rất công bằng, tôi chỉ yêu cầu một người một nửa là được rồi.”

    “Rất công bằng, nhưng cậu nói một nửa là số lần à, hay là số ngày? Nếu là số lần, thì cậu trước hay là tôi trước? Nếu nói số ngày thì, một ngày tôi
    làm mười lần, có tính là một lần không?”

    Lâm Dược vốn muốn nói, anh làm được mười lần sao? Nhưng nghĩ tới hai trải nghiệm quá khứ, cảm thấy câu này không nói tốt hơn.

    “Thế này đi, chúng ta cứ tính số ngày, nhưng chúng ta đều là đàn ông, cứ
    tính ngày chẵn ngày lẻ cũng có chỗ không tốt đúng không?”

    Lâm Dược cảm thấy cũng không có gì không tốt, nhưng thấy ánh mắt Caesar không đúng, liền nuốt vào bụng.

    “Thế này đi, chúng ta mỗi tối đấu một ván, ai thắng, người đó ở mặt trên.”

    Lâm Dược suy nghĩ một chút, cảm thấy phần thắng của mình tuy không phải rất lớn, nhưng cũng có tỷ lệ bốn phần, gật đầu, lại thêm một điều kiện:
    “Nhưng bất kể là ai, mỗi ngày cũng chỉ có thể làm một lần.”

    Caesar nhìn y một cái, cười gật đầu.

    Thuộc truyện: Lá Bài Cuối Cùng