Home Đam Mỹ Lá Bài Cuối Cùng – Chương 21

    Lá Bài Cuối Cùng – Chương 21

    Thuộc truyện: Lá Bài Cuối Cùng

    Khi thấy Daniau đi ra ngoài, con mắt của Trương Trí Công xém chút rớt ra.

    Cứ đi như vậy?

    Chỉ vì hai câu nói đã đi rồi?

    Quả thật, tất cả mọi người… được thôi, tất cả những người có chút hiểu biết về poker Texas đều biết Caesar là thiên địch của Daniau.

    Không phải tử địch.

    Nếu gọi là đối đầu, thì quan hệ của họ giống mèo và chuột, sói và cừu hơn,
    hoặc nếu nói rộng thêm chút, thì chính là Gia Cát Lượng và Chu Du.

    Khi Daniau đang lúc như mặt trời ban trưa bị Caesar đánh bại, khi Daniau
    đang thuận buồm xuôi gió nhất, đã bị Caesar cản trở, thậm chí sau đó hắn còn bị bắt ngồi tù, cũng có người nói đằng sau có cái bóng của Caesar…
    đương nhiên, cách nói này không phổ biến lắm.

    Đối với người tương đối hiểu Caesar, sẽ nói thế này: “Nếu thật sự là Caesar làm, vậy Daniau căn bản không thể ngồi tù, cho dù thật sự ngồi, thì không tới một tháng cũng ra__ được khiêng ra.”

    Nhưng bất kể nói thế nào, quan hệ của Daniau và Caesar, tuyệt đối không tốt đẹp. Nhắc tới Caesar, tâm tình
    của Daniau tuyệt đối sẽ không thoải mái.

    Nhưng, dù nói thế nào,
    Daniau cũng là cao thủ, trong trận đấu to lớn liều mạng cá cược, nếu chỉ vì thế là tức giận, thì quả thật không khác gì trò cười!

    Trương
    Trí Công kinh ngạc, kinh ngạc đó, hắn gần như cho rằng mình đã lầm lẫn,
    đó không phải là Daniau, có lẽ tất cả đều chỉ trùng hợp?

    Trương Trí Công ngây ra, Trương Trí Thành thì không chút do dự, Daniau này vừa đứng lên, hắn đã hạ mệnh lệnh.

    Bất kể là cao thủ hay là gì, đều giải quyết xong hãy nói.

    Trương Trí Công nhìn anh mình ra lệnh, khóe môi cử động, nhưng cuối cùng không nói gì, cho dù hắn có si mê đánh bài, cũng phân rõ nặng nhẹ.

    Lão Mạo tử chết rồi, Hoa Hồ tử rửa tay chậu vàng, mà gió lốc mười hai năm trước…

    Trương Trí Công biết, nếu không phải Daniau mà là một kẻ không bằng mình, anh
    hắn vì để sau này còn chỗ trống mà chưa chắc làm quá tuyệt.

    Nhưng hiện tại, chỉ sợ nhất định phải cho Daniau có đi không về.

    Tuy thời đại của Daniau đã kết thúc vào mười hai năm trước, tuy rằng, hắn
    và Daniau không có giao tình gì, nhưng nhìn thấy một cao thủ uy phong ưu tú chết trên địa bàn của mình, trong lòng cậu hai Trương vẫn có chút
    khó chịu, hắn đang nghĩ thế, chợt nghe thấy giọng nói của Mạc Khải: “Cậu cả, không thể ra tay rồi, lại có một đám người nước ngoài tới, Daniau
    và những người đó bắt đầu nói chuyện rồi.”

    Muốn xử lý Daniau
    đương nhiên không thể sử lý trong sòng bài, tuy nói là vì mặt mũi,
    chuyện này bình thường đều phải xử lý bên ngoài. Nhưng Trương Trí Thành
    là người cẩn trọng, vì không để xảy ra bất trắc, đã truyền đạt lệnh ra
    tới vườn sơn trang thì có thể ra tay rồi.

    Nhưng căn bản còn chưa
    tới vườn sơn trang, vừa tới đại sảnh, Daniau đã cùng một đám người ngoại quốc gặp mặt, sau đó Daniau phất tay, cùng đám người đó nói chuyện.

    TQ có rất nhiều đặc sắc, nhưng trong rất nhiều đặc sắc vẫn có một thứ đặc
    sắc vô cùng rõ ràng, đó chính là mất mặt trong nước thế nào cũng đều
    không sao, quan chức tham ô gì đó, cảnh sát đánh người gì đó, dân phòng
    đập đồ gì đó… những chuyện này ngày ngày xuất hiện cũng không sao, dù có ầm ĩ lên, bên trên cũng chỉ yêu cầu tăng mạnh học tập, chú ý tinh thần, nếu thật không được, cũng chỉ bắt vài kẻ có bối cảnh không xuất sắc ra
    chịu trận.

    Nhưng mà, người TQ tuyệt đối không thể mất mặt với
    nước ngoài! Cho dù không phải ở nước ngoài, ngay tại trong nước, cũng
    không thể mất mặt trước mặt người nước ngoài!

    Nếu một người TQ bị giết trong nước, đó là chuyện của cục cảnh sát. Nhưng nếu một người
    nước ngoài, đặc biệt là người phương Tây bị giết ở TQ, thì đó chính là
    chuyện của cả nước.

    Nếu lúc này Daniau và một đám người TQ nói
    chuyện, Trương Trí Thành nghiến răng, cũng có thể bắt hắn ra. Nhưng
    trước mặt một đám người nước ngoài, hắn tuyệt đối không thể làm thế!

    Hai anh em họ Trương bên này buồn bực vì Daniau, Lâm Dược bên kia cũng đang buồn bực vì Daniau__

    Tôi chẳng nói gì hết mà, người này tại sao lại tức giận chứ, còn nói tôi chọc giận anh ta?

    Lâm Dược rất nghi hoặc, Lâm Dược rất mù mờ, Lâm Dược… rất hưng phấn, cuối cùng tự do rồi!

    Tuy Daniau nói chọc giận hắn hậu quả rất nghiêm trọng, nhưng Lâm Dược hoàn
    toàn không đặt trong lòng. Có thể nghiêm trọng cỡ nào? Tên nước ngoài đó còn có thể mang đội báo biển xung kích tới tìm y tính nợ sao? Ha, nếu
    thật tới, y cũng không sợ, sẽ có nhân dân giải phóng quân chặn trước
    mặt, nếu mà nhân dân giải phóng không chống đỡ nổi… vậy y càng không có
    gì đáng sợ nữa.

    Còn về mấy chiêu khác, he, y đã quyết định rồi,
    sắp tới tuyệt đối sẽ không ra khỏi Hạo Nhiên sơn trang một bước, tên
    nước ngoài đó cho dù có câu kết với mafia Ý cũng vô dụng. Còn nếu Hạo
    Nhiên sơn trang chống không nổi… anh em họ Trương đều phải chôn cùng y, y còn có yêu cầu gì nữa chứ?

    Sau khi suy nghĩ nguyên nhân hai
    giây, Lâm Dược dứt khoát bỏ qua chuyện này, vỗ vỗ tay, đứng lên đi tới
    nhà ăn__ Y phải đi lùng mấy trái chuối ăn.

    Lâm Dược vừa ăn chuối, vừa ăn thịt kho tàu, cả tháng nay, đã sắp nghẹn chết y, hiện tại thấy
    thịt, thật sự là thân thiết không thôi.

    Y đang ăn vui vẻ, thì
    thấy Trương Trí Công cũng đi tới, tay cầm chuối hơi ngừng một chút, tiếp theo giơ lên chào hỏi cậu hai Trương.

    Trương Trí Công xoay xe
    lăn tới, nhìn vỏ chuối bên cạnh, lại nhìn cái mâm chỉ còn lại đáy, muốn
    nói gì đó, ánh mắt chạm tới tay phải của y lại nhịn xuống.

    “Cậu
    hai, cậu cũng tới ăn cơm hả? A, một tháng không tới, tay nghề của chú
    Trương lại tiến bộ rồi, béo mà không ngán nồng mà không hăng, thật là mỹ vị quá trời, vậy, cậu hai, cậu có muốn một phần không?”

    Cậu hai Trương nhìn cái miệng dầu mỡ của y, thầm nói, tôi nhìn cậu, cả đời cũng không muốn ăn thịt kho tàu nữa.

    “Cậu hai, cậu cả nói rồi, cậu không thể nhốt tôi nữa đâu…”

    Trương Trí Công trừng y một cái: “Tôi nói muốn nhốt cậu nữa hồi nào, ăn mau đi, ăn xong tôi đưa cậu đi gặp bác sĩ.”

    Lâm Dược chớp chớp mắt, nhìn xe lăn của hắn, vẻ mặt kinh ngạc: “Cậu hai muốn dẫn tôi ra ngoài?”

    Khóe miệng cậu hai Trương co giật một chút, quay đầu, mặc niệm hai lần dặn
    dò của anh hai nhà mình hồi nãy mới miễn cưỡng áp chế lửa mới bốc lên
    xuống.

    “Không cần ra ngoài, tôi đã gọi bác sĩ tới rồi.”

    “À.” Lâm Dược gật đầu, lại nói: “Cậu hai, gấp không?… Tôi là nói, nếu không gấp, tôi có thể ăn thêm một dĩa cải xào thịt?”

    “… Cậu ăn đi!”

    Ăm thêm một dĩa cải xào thịt cộng hai cái bánh bao, Lâm Dược mới luyến
    tiếc không nỡ đứng lên khỏi bàn, khi đi qua mâm trái cây, lại cầm một
    quả táo, khóe miệng Trương Trí Công co giật vài cái, rốt cuộc không gầm
    câu “Cậu là quỷ chết đói đầu thai hả” ra.

    “Cậu biết Caesar?”

    “Cái gì?”

    Đột nhiên nghe thấy tên Caesar, Lâm Dược giật mình, không cắn được táo, lại cắn lên lưỡi một cái.

    “Sao cậu biết Caesar?”

    Cậu hai Trương dừng lại, nhìn chằm chằm y.

    “Cậu hai à, Caesar đỉnh đỉnh đại danh như vậy, sao tôi không biết được chứ?” Lâm Dược vừa che mặt vừa nói, vì lưỡi bị mất linh hoạt, nói ra cũng
    không rõ ràng.

    Cậu hai Trương nhìn y, Lâm Dược gãi đầu: “Được
    rồi, tôi thừa nhận,… Caesar gì đó, kỳ thật là thầy của tôi, kỹ thuật
    đánh bài của tôi là theo anh ta học.”

    Trương Trí Công quay đầu
    nhìn thang máy, nhìn cử động dứt khoát của hắn, Lâm Dược nhìn trời: “Lạc Lạc à, anh nhìn đi, tôi là nói thật, tại sao không ai tin chứ?”

    “Tôi không thu nhận cậu.”

    “Cái gì?”

    “Tôi không có thu cậu làm đồ đệ.”

    Linh hồn chập chờn của Caesar vẫn bình tĩnh, nhưng mỗi một chữ giống như nghiến ra từ kẽ răng.

    Lâm Dược gật đầu: “Tôi biết, anh muốn cùng tôi giao lưu đồng bối phận chứ gì.”

    Trương Trí Công tìm một bác sĩ trung y cho Lâm Dược, ông ta đeo một hòm thuốc, râu đã muối tiêu, rất có cảm giác tiên phong đạo cốt.

    Sờ ngón tay út của Lâm Dược, phun ra ba chữ: “Mọc chệch rồi.”

    Trương Trí Công vui sướng trên tai họa người khác quay đầu đi, phun ra sáu chữ: “Ông cứ xem rồi liệu đi.”

    Lâm Dược lập tức cảm thấy không đúng, nhưng còn chưa đợi y mở miệng, ông ta đã ra sức, sau đó một tiếng rắc thanh thúy vang lên, những gì y có thể
    làm, chỉ là khiến mình không kêu quá bi thảm.

    Chỉnh xương, nẹp
    lại, băng bó, ông ta làm rất nhanh nhẹn, không tới mười phút, thì đã xử
    lý xong, sau đó người ta cũng không lãng phí thời gian, thu lại hòm
    thuốc, đi về.

    “Cậu tốt hơn chút nào chưa?”

    Trương Trí Công xoay xe lăn tới gần, vẻ mặt hài hòa, âm điệu dịu dàng, đương nhiên, nụ cười thì… sáng lạn.

    Lâm Dược ôm tay mình, ngước lên, gật đầu: “Tốt hơn rồi.”

    Ngữ khí hiếm khi suy yếu… dù sao cậu hai Trương cho là vậy. Thế là hắn cười càng thêm sáng lạn: “Chịu đau một chút thôi. Xương mọc chệch rồi, sẽ
    giống như lần đầu tiên của phụ nữ…”

    “Cậu hai, chúng ta đừng nhắc tới phụ nữ được không?”

    Cậu hai Trương tâm tình cực tốt, cũng không tính toán y ngắt lời: “Được được được, không nhắc không nhắc.”

    Bác sĩ mời từ bên ngoài tới, đương nhiên sắp xếp ở phía trước, hiện tại bác sĩ về rồi, hai người liền đi ra sau, lúc đi ngang sòng bài, Lâm Dược
    muốn tìm trái cây, Trương Trí Công muốn đi tìm anh hắn, lúc hai người
    tách ra, Lâm Dược gãi đầu, mở miệng: “Cậu hai, cảm ơn cậu.”

    Nụ cười trên mặt cậu hai Trương cứng lại, hắn ngừng một chút mới nói: “Lâm Dược, cậu thật sự không hận tôi?”

    “Cậu hai, tại sao tôi phải hận cậu chứ?”

    Ánh mắt Trương Trí Công nhìn lên tay y.

    Lâm Dược nhìn nhìn tay mình, cười: “Cậu hai à, tôi chỉ là một nhân vật nhỏ, tôi không thể hận cậu.”

    Nói xong, y phất tay đi, cậu hai Trương nhìn theo bóng lưng y, đột nhiên, có một cảm giác kỳ quái.

    Thuộc truyện: Lá Bài Cuối Cùng