Home Đam Mỹ Lá Bài Cuối Cùng – Chương 24

    Lá Bài Cuối Cùng – Chương 24

    Thuộc truyện: Lá Bài Cuối Cùng

    Bầu không khí trong đại sảnh vẫn luôn mang sức kéo, cho dù khi hỏi thăm lẫn nhau, cũng không khác gì tiệc rượu bình thường.

    Bốn nhà tham gia thi đấu thì không nói nữa, những nhà không trực tiếp tham
    gia cược, trên cơ bản cũng đều có thiên vị, cho dù mấy công chứng viên,
    bề ngoài nhìn như bát nước bình lặng, nhưng ai cũng hiểu rõ lòng nhau,
    ai thuộc về bên nào. Nhưng cho dù có sôi sục ám lưu, bề ngoài, mọi người đều vui vẻ, nếu thật muốn hình dung, đó chính là biểu ngữ được treo
    trong phòng học của các trường tiểu học trung học: Đoàn kết khẩn trương
    nghiêm túc hoạt bát.

    Nhưng câu đó vừa thốt ra bầu không khí lập tức thay đổi.

    “Chú Sài, năm nay có gì đặc biệt vậy, người ta không biết gì hết.” Người mở
    miệng đầu tiên là Lý Công chúa, cô bước tới hai bước, đứng hơi nghiêng
    tới cạnh người đàn ông, nửa dựa hỏi: “Chúng ta chỉ là chơi vài ván bài,
    từ lúc nào đã kéo tới chuyện sống chết? người ta nhát gan, đừng dọa
    người ta như vậy chứ.”

    “Đúng vậy, chú Sài, trước đó chúng tôi đều không nhận được thông báo. Trương lão đệ, cậu ở ngay tỉnh, chuyện này
    cậu biết rõ chứ?”

    Người thứ hai mở miệng là Mèo mập, hắn vuốt cây bút trong tay, hỏi. Trương Trí Thành lắc đầu: “Hôm nay tôi cũng mới
    nghe lần đầu.”

    “Chú Sài, ba chúng tôi đều không biết, chú đột nhiên nói tới giấy sinh tử…”

    “Là tôi yêu cầu chú Sài.” Mèo mập còn chưa nói xong, Ngụy lão lục đã đứng
    ra, đồng thời còn chắp tay với bốn phía, “Cũng là tôi sơ sót, trước đó
    không nói rõ với các vị. Thật ra thì, tôi thật sự không có ý gì khác,
    chỉ là lần này ngài Jack mà tôi mời tới là tới từ Mỹ…”

    “Tới từ Mỹ thì có gì khác biệt sao? Lẽ nào người Mỹ có hai cái mạng? Có thể tùy tiện lấy một cái ra cược với người ta?”

    Hắn chưa nói xong, đã bị Mèo mập ngắt lời, Ngụy lão lục cũng không tức
    giận, cười ha ha: “Người Mỹ đương nhiên cũng chỉ có một tính mạng, chỉ
    là Jack trước giờ luôn thích chơi lớn, nói không chừng lát nữa trên bàn
    sẽ chơi chút thứ đặc biệt.”

    “Lục ca, người ta nhát gan, không muốn chơi mấy thứ đặc biệt này.”

    “Công chúa, đương nhiên em có thể không chơi, nhưng không chơi, chính là
    không theo cược?” Ngụy lão lục cười hai tiếng, lại nói: “Hiện tại mời
    mọi người ký cái này, cũng chính là bằng chứng, thật ra ký hay không
    cũng vậy, mọi người nếu không muốn ký, thì không cần ký, nhưng mọi người đều kiếm cơm dưới miệng đao, chúng ta ở đây cũng không phải cuộc so tài chính thức do quốc gia tổ chức, hai năm trước khi chơi mạt chược, tiểu
    Diệp không phải đã thắng một cánh tay của Bảo Bảo sao?”

    Câu này vừa nói ra, sắc mặt ba người khác đều không mấy dễ nhìn.

    Lúc đó, tiểu Diệp là do Trương Trí Thành mời tới, mà Bảo Bảo là do Mèo mập
    mời tới, hai người đều là cao thủ mạt chược, mà trận đó, sỡ dĩ chơi tới
    huyết tanh như vậy, thật ra cũng có liên quan tới ân oán riêng của tiểu
    Diệp vào Bảo Bảo.

    Hai người chơi này muốn giải quyết ân oán của
    mình trong ván cược, ai cũng không nói nhiều. Nhưng không ngờ, tiền lệ
    này đã trở thành chỗ để Ngụy lão lục thừa cơ.

    Lời của Ngụy lão
    lục cũng rõ ràng, hiện tại cho dù không ký, lát nữa hắn vẫn muốn cược
    mạng, đến lúc đó chỉ có hai lựa chọn, nếu không bỏ bài thì phải theo
    cược.

    Bỏ bài tự nhiên là thua, theo cược tự nhiên vẫn phải cược mạng.

    Mà Ngụy lão lực lúc này nói ra trước, tự nhiên là để tạo áp lực cho các
    nhà khác. Lần này cũng rất trùng hợp, người bốn nhà phái ra, đều là mời
    từ bên ngoài tới.

    Daniau và Lâm Dược không nói. Hai người mà Mèo
    mập và Lý Công chúa mời tới, vốn đều là bài thủ chuyên nghiệp, bình
    thường cũng đều ăn cá trên cuộc đấu chính quy.

    Bọn họ sẽ không
    gom tiền lớn gì, nhưng cuộc sống tuyệt đối là thoải mái. Vì tiền, tới
    chơi một ván cũng được, nếu muốn chơi mạng, đầu tiên dũng khí đã không
    còn.

    Trong poker Texas, tâm lý có thể nói là một nhân tố quan trọng, Ngụy lão lục đây là đang đe dọa tất cả người nơi này.

    Bầu không khí có chút ngưng trệ. Ngụy lão lục đắc ý đảo nhìn cả sảnh, cười
    nói: “Nếu mọi người đều không ký cái này, thì thu lại đi, chú Sài, làm
    phiền chú rồi.”

    Chú Sài đó cũng không nói gì, gật đầu, đang định
    mở miệng, thì có người nói trước: “Giấy sinh tử à, thứ này tôi chưa từng ký qua, ký ở đâu?”

    Giọng nói lười biếng, mang theo mấy phần lơ
    đãng, nhưng nghe vào tai đám người Mèo mập, lại khiến họ kinh ngạc, mọi
    người lũ lượt quay đầu, thì thấy một người trẻ tuổi dựa nghiêng bên cạnh xe lăn của Trương Trí Công, lười biếng cười nhẹ.

    Trong sảnh có vài phụ nữ, vừa thấy người trẻ tuổi đó thì liền sáng mắt.

    Thân hình thon dài, tây trang màu trắng, tóc mai hơi dài, mắt hơi híp, khóe
    môi cười nhẹ, bên phải còn có một lúm đồng tiền, thật sự có thể gọi là
    môi hồng răng trắng.

    Vừa rồi người này đứng bên cạnh cậu hai
    Trương vẫn không có gì bắt mắt, mọi người đều cho rằng chẳng qua là vệ
    sĩ, nhưng hiện tại xem ra, hiển nhiên không phải.

    Tự nhiên, người này là Lâm Dược. Hôm nay y mặc âu phục cá sấu mà Trương Trí Công chọn
    cho y, áo sơ mi màu hồng cùng hiệu, không có cà vạt, nút áo trên cùng
    cũng mở ra. Nhưng nếu y mặc trang phục luyện tập của mấy người già trong công viên mà cũng tạo ra được vị trang nhã, thì với bộ âu phục này trên người, chính là trường phái của quý công tử.

    Ngay cả Trương Trí Công, hôm nay thấy y thay đồ xong bước ra, cũng không thể không cảm thán người này thật sự có tướng mạo đẹp.

    Lúc này y nhàn nhã đứng đó, nhàn nhã cười, nhàn nhã mở miệng, đó chính là
    công tử trong tiểu thuyết được hiện thực hóa, khiến cho mấy phụ nữ bình
    thường thích xem mỹ thiếu niên liền tim đập gia tốc.

    “Năm nay
    tham gia cuộc thi không phải là cậu hai sao?” Người tin tức không linh
    thông lắm hỏi: “Không phải nói cậu hai giỏi nhất là chơi poker Texas
    sao?”

    “Xem ra nhà họ Trương sớm đã nhận được tin tức, nên mới tìm một người thay thế cậu hai.” Có người nghĩ nhiều lập tức liên hệ với
    giấy sinh tử vừa rồi.

    ….

    Mọi người xôn xao bàn tán, ngược
    lại làm nhạt đi bầu không khí Ngụy lão lục tạo ra vừa rồi, Ngụy lão lục
    nhìn Trương Trí Thành, lại nhìn Lâm Dược, mở miệng: “Ý của cậu em này,
    là muốn ký giấy sinh tử?”

    Đại sảnh lặng ngắt, Lâm Dược chậm rãi cười nói: “Đúng vậy.”

    Nói rồi, đứng lên, chậm rãi đi tới.

    “Được, sảng khoái. Nhưng cậu em cũng phải nghĩ cho rõ, giấy sinh tử này nếu
    không ký, lát nữa cậu có thể không theo cược, ký rồi, thì chính là sống
    chết có số. Cậu em còn trẻ như thế, chỉ cần còn sống, luôn có thể làm
    lại.”

    Hắn cười ha ha nói, vẻ tràn đầy thâm ý, Lâm Dược cũng gật
    đầu theo: “Đúng vậy, không còn mạng thì cái gì cũng không thể làm được,
    nhưng tôi không thể không ký mà.”

    Ngụy lão lục nhìn anh em nhà họ Trương, cười càng hài hòa. Hắn khác với người khác, cứ điểm nằm ở tỉnh
    lân cận, coi như là láng giềng của nhà họ Trương, đối với cứ điểm của
    nhà họ Trương luôn chảy nước dãi, đương nhiên cũng dụng tâm nhất.

    Chuyện xảy ra bên Cúc thành hắn không hẳn biết hết, nhưng về đại thể vẫn biết
    một chút. Vào hai tháng trước, hắn đã biết Lâm Dược rồi, nhưng lúc đó
    vẫn không để tâm gì, cho tới khi Lâm Dược và Daniau đấu một ván, hắn mới biết mình xém chút đã bỏ qua một con cá lớn.

    Daniau không nói gì với hắn, nhưng lúc đó tại sòng bài có mấy trăm người, đương nhiên có
    người nói tình hình lúc đó ra. Tuy chỉ là một ván, nhưng nếu có thể
    thắng Daniau, thì không thể xem thường. Cho nên hắn lập tức an bài người đi tra xét Lâm Dược.

    Thế lực của hắn tại Cúc thành không thể so
    sánh với nhà họ Trương, nhưng cuộc sống quá khứ của Lâm Dược không có gì khó tra. Cho nên tuy cảm thấy nghi hoặc tại sao Lâm Dược lại có kỹ
    thuật đánh bài cao như thế, kỹ thuật đánh bài của y là học từ ai, nhưng
    trên cơ bản, Ngụy lão lục xem xong báo cáo vẫn rất hưng phấn.

    Nhìn từ phương diện nào đó, đây đều là anh em họ Trương cưỡng ép Lâm Dược,
    nhìn từ phương diện nào đó, đây đều là anh em họ Trương có lỗi với Lâm
    Dược.

    Người như thế dễ lôi kéo nhất.

    Daniau là cao thủ,
    nhưng cao thủ này không phải mình có thể khống chế, hắn giúp mình một
    lần hai lần, nhưng không thể thường xuyên đóng tại TQ. Mà nếu có thể lôi kéo Lâm Dược sang đây, vậy thì tốt nhất.

    Nhưng đáng tiếc là, mấy hôm nay Lâm Dược đều ở tại Hạo Nhiên sơn trang, hắn thật sự không thể xuống tay.

    Hắn đưa ra giấy sinh tử này, có yêu cầu của Daniau, có ý định muốn đàn áp
    những người khác, cũng có một điểm, là để yêu cầu Lâm Dược quang minh
    chính đại tới__ mạng thua đều là cho hắn, tự nhiên sẽ do hắn sử dụng.

    Lúc này vừa nghe Lâm Dược nói kiểu đành chịu, Ngụy lão lục lập tức nghĩ tới liệu có phải Lâm Dược đang giở quẻ. Vừa nghĩ tới khả năng này, hắn hầu
    như muốn cười, người mời tới lại phản bội vào lúc này, sau này anh em họ Trương còn muốn lăn lộn thế nào nữa!

    “Cậu em, vừa rồi tôi đã nói rồi, giấy sinh tử này ký hay không cũng tùy ý.” Nói xong, hắn vỗ vai
    Lâm Dược, ra vẻ tràn đầy hào khí, “Nếu cậu không muốn ký, cũng không có
    ai có thể miễn cưỡng cậu. Cậu là bài thủ, là người bán kỹ thuật bán tay
    nghề, không phải mạng, nếu tôi nói…”

    “Trước kia, tôi luôn cảm
    thấy giấy sinh tử này đặc biệt khốc, vẫn luôn muốn ký, nhưng vẫn không
    có cơ hội, nếu lần này bỏ qua, ai biết sau này còn có thể gặp được
    không. Anh xem tivi đó, có cao thủ nào khi thi đấu mà không ký giấy sinh tử đâu? Giờ nếu không ký, vậy liền chứng minh tôi không phải là cao
    thủ. Anh nói xem, cao thủ như tôi, sao có thể không phải là cao thủ
    chứ?”

    Không đợi hắn nói xong, Lâm Dược đã bắt lấy tay Ngụy lão
    lục đang vỗ vai mình, lắc mạnh hai cái: “Người khác đều gọi anh là lục
    ca, vậy tôi cũng gọi như thế nhé. Lục ca, cảm ơn anh, anh cho tôi cơ hội chứng minh mình là cao thủ. Vầy đi, tôi có một bất động sản tại Cúc
    thành, vị trí ở trung tâm, hồi trước là một cái giếng, đông ấm hạ mát,
    còn có một vườn nhỏ tư nhân, trong đó còn trồng một cây nho, đó là nho
    sữa, ra trái vừa to vừa ngọt, mỗi khi đến thu, con nít gần đó đều muốn
    tới nhà tôi hái nho. Nho của nhà họ Lâm chúng tôi, đã nổi tiếng ở gần
    đó, có luôn biển hiện, không phải tôi nói khoác, Lục ca sau này muốn lấy nho đi bán, tuyệt đối có thể.”

    “Cúc thành tuy giá nhà rẻ, nhưng
    mấy năm nay không ngừng phát triển, vị trí nhà của tôi tương đối tốt,
    tương lai nhất định sẽ được khai phá, tôi thấy trên tivi đổ vương đều có định giá bất động sản của mình, căn nhà của tôi cũng đáng giá năm trăm
    ngàn… cho dù hiện tại không đáng, tương lai nhất định tới giá đó. Không
    thì lục ca, chúng ta ký chứng minh bất động sản đi? Để chứng minh tôi là cao thủ, lần này tôi nhất định phải cược toàn bộ thân thể gia sản!”

    Một chuỗi nói xong, Ngụy lão lục tự nhiên là á khẩu, người bên dưới cũng
    trừng to mắt, đại sảnh an tĩnh, an tĩnh… quái dị không thể tả.

    Cho tới khi một tiếng cười vang lên, sự yên tĩnh này mới bị phá vỡ, tiếp
    theo đó, là tiếng cười đủ dạng. Cười he he, cười hừ, cười giòn giã,
    không phúc hậu nhất là tên Mèo mập, hắn vừa cười vừa nói: “Lục ca, tôi
    thấy căn nhà này thật tốt, nếu anh có một chỗ bất động sản như thế, tôi
    đây mỗi năm thu tới đều tìm anh ăn nho!”

    Thuộc truyện: Lá Bài Cuối Cùng