Home Đam Mỹ Lá Bài Cuối Cùng – Chương 27

    Lá Bài Cuối Cùng – Chương 27

    Thuộc truyện: Lá Bài Cuối Cùng

    Daniau vừa nói ra, lầu ba còn chưa có phản ứng gì, lầu hai đã bắt đầu trề môi.

    Khán giả phạm vi nhỏ, cũng đều quen biết nhau, không giống như ở ngoại vi
    bình thường đã có người la hét, nhưng trong lòng mọi người đều không cho là đúng.

    Thực tế, bọn họ cũng đều biết Daniau có thực lực nhất
    định__ Ngụy lão lục tìm người từ Mỹ về, lần này lại mở cuộc đấu sinh tử, không thể nào là kẻ vô dụng chỉ biết hù họa, ở đây cũng không thể gian
    lận.

    Nhưng nếu nói trình độ của người này đã tới mức muốn dọn
    người thừa liền dọn người thừa… thật cho rằng đang diễn phim đánh bài
    sao!

    Hơn nữa nhìn người mà hắn nói câu đó đi? Lâm Dược!

    Lâm Dược là ai?

    Lâm Dược là do anh em nhà họ Trương mời tới, là người chọc tức Ngụy lão lục mấy lần, là người sống trong Cúc thành, là người có nhà nghe nói đáng
    giá năm trăm ngàn, trong nhà có khu vườn nhỏ, trong vườn có trồng nho,
    sau đó thì sao?

    Không còn gì.

    Không biết nữa.

    Không có danh tiếng không có danh vọng không có quá khứ không có kinh nghiệm.

    Thử nói xem, nếu y năm mươi sáu mươi tuổi, mọi người còn có thể suy nghĩ
    theo hướng cao nhân nè ẩn sĩ nè vân vân. Thử nói xem, nếu hôm nay cược
    là mạt chược hay domino đi, mọi người còn có thể suy nghĩ theo hướng môn đồ đắc ý nè tuyệt học gia truyền nè vân vân.

    Nhưng người này
    nhìn thế nào cũng không tới ba mươi, mà hôm nay, lại chơi bài poker
    Texas do đám rùa biển mang về nước mới vừa nổi lên.

    Đương nhiên,
    mọi người cũng biết y có kỹ thuật có năng lực, không nói gì khác, tản
    khách dưới tay anh em nhà họ Trương cũng không ít, có thể dẫn y tới đây, thì đã nói rõ vấn đề, nhưng nếu nói năng lực của y đến mức độ dọn người thừa… đã không phải là con nít ba tuổi, sẽ không để người tùy tiện lừa
    cái liền tin.

    Nghe câu này, môi Lưu Yên Nhiên mím lại, tên mập
    Trần thì dựng thẳng lưng, mà Lâm Dược, lại gõ gõ bàn, không bận tâm cười cười, sau đó, miệng y hơi động.

    Miệng y động rồi, nhưng không
    phát ra bất cứ âm thanh nào. Ban đầu ở lầu hai còn cho rằng loa có vấn
    đề, nhưng khi thấy Lưu Yên Nhiên và tên mập Trần cũng có vẻ mặt mê mang, bọn họ biết, Lâm Dược căn bản không nói gì.

    Đúng, miệng Lâm Dược động, y nói, nhưng không phát ra tiếng.

    “Ngôn ngữ môi? Đây có phải là dối trá không!”

    Lầu hai có người bắt đầu nghị luận.

    “Quan hệ của anh em nhà họ Trương và Ngụy lão lục đã tốt như thế từ lúc nào?”

    “Không phải đi, cậu ta đang nói với ai vậy, tên nước ngoài kia còn có thể nhận ra ngôn ngữ môi của TQ sao?”

    Có người kinh ngạc, có người mê mang và có người lo lắng, bọn họ cấp thiết muốn biết Lâm Dược nói cái gì!

    “Có ai hiểu ngôn ngữ môi lại phiên dịch chút đi.”

    Không ai hiểu, cho dù ván bài này đã tiếp cận với chính quy, nhưng dù sao nó
    vẫn không phải cuộc so tài chính quy, vì có Daniau và Lưu Yên Nhiên mà
    chuẩn bị phiên dịch tiếng Anh và phiên dịch tiếng Quảng, như vậy đã coi
    như rất chu đáo rồi, sao có thể chuẩn bị cả phiên dịch ngôn ngữ môi?

    Người chủ trì có chút mù mờ, trước giờ không có cuộc đấu bài nào cấm nói
    chuyện, có lúc ngôn ngữ cũng là một thủ đoạn, là một kỹ xảo, ván bài này đương nhiên trước kia cũng không bao giờ cấm bàn chuyện, càng đừng nói
    cấm ngôn ngữ môi__

    Ván đấu đại biểu lợi nhuận các bên, nếu nói có hai nhà muốn liên hợp lại đánh người khác, vậy thì có thể âm thầm câu
    thông, hoàn toàn không cần phải ở trên bàn cược gian dối trước mặt mọi
    người.

    Cho nên người chủ trì trong nhất thời cũng không biết có cần cấm hay không.

    Người chủ trì không biểu thị gì, nhà cái cũng không động. Vì thế, tất cả mọi
    người chỉ thấy Lâm Dược há rồi khép miệng, mà vẻ mặt lạnh nhạt của
    Daniau bắt đầu nứt ra.

    Nụ cười lịch sử biến mất, ánh mắt càng lúc càng lạnh, tức giận trong đó càng thêm rõ ràng, trên bàn đấu này, đối
    với một bài thủ poker là tuyệt đối nguy hiểm!

    Mọi người càng thêm hiếu kỳ, tên người Mỹ này vẫn luôn giữ thái độ quý ông, sao lại dễ bị
    ảnh hưởng như thế, Lâm Dược này rốt cuộc đã nói gì, chắc không phải là
    lại cây nho chứ! Nhà y còn có thể có hai cây nho sao?

    Trong sự
    hiếu kỳ này, thời gian hai phút suy nghĩ trôi qua, nhà cái lập tức lên
    tiếng nhắc nhở, Daniau giơ tay: “Tôi xin tạm dừng.”

    Lâm Dược cũng giơ tay theo: “À, có cái này, có thể cho tôi một thanh kẹo que không?”

    Daniau thì thôi đi, nhưng câu nói của Lâm Dược lập tức khiến cho một đống
    người gần như đã kề sát màn hình nghiên cứu rốt cuộc y nói cái gì đều
    xém nghẹn chết.

    Kẹo que, đây là yêu cầu gì chứ!

    Người chủ
    trì cũng kinh ngạc, nhưng yêu cầu này không tính là phạm quy, chỉ là
    trong biệt thự thật sự không chuẩn bị thứ này, vì thế gật đầu nói: “Xin
    đợi chút.”

    Trong biệt thự không có thứ này, nếu đặc biệt phái
    người đi mua, đương nhiên không thể nhanh như thế, lúc này Daniau đã
    theo cược, hắn vừa đẩy chip ra, vừa nói: “Có lẽ kinh nghiệm quá khứ của
    cậu cho cậu biết, chọc giận đối thủ của cậu sẽ tốt, nhưng tôi phải nói,
    điểm này là sai lầm nếu làm với tôi.”

    Hắn đẩy ra một trăm theo cược, sau đó lại đẩy ra năm trăm thêm cược.

    Lâm Dược không động, ngược lại cười nói: “Tại sao anh cho rằng tôi đang
    chọc giận anh chứ? Tôi chỉ đang nhắc nhở mình, hơn nữa tôi dùng ngôn ngữ môi, không phải muốn làm mất mặt anh. Anh là một thiên tài, điểm này,
    không ai phủ nhận, nhưng khí độ của anh lại quyết định trong lĩnh vực
    này, anh vĩnh viễn không thể đứng trên đỉnh cao nhất, luôn sẽ có người
    đứng cao hơn anh.”

    “Cậu đang nói bản thân cậu sao, người TQ, tôi có thể đứng cao bao nhiêu, tại sao cậu không thử đi?”

    “Tôi đương nhiên sẽ thử, nhưng không phải là ván này.”

    Lâm Dược nói rồi, bóp chặt lá bài: “Tôi còn muốn đợi kẹo que của tôi mà,
    anh xem trên tay các anh đều có đồ, tôi cũng muốn có một cái mà.”

    Daniau nhìn y một cái: “Bỏ ván này rồi, cậu cho rằng cậu còn có cơ hội sao?”

    Trong bài poker Texas, số lượng chip nhiều ít cũng ảnh hưởng tới ván đấu, cái này cũng giống như làm ăn, tiền vốn càng nhiều, càng thong dong, mà
    trên bàn cược, số chip càng nhiều, cũng đại biểu càng có nhiều lựa chọn.

    Giống như ván của Lưu Yên Nhiên hai năm trước, cô có thể liên tục bỏ mấy chục ván, một nhân tố rất quan trọng chính là, cô có đủ tiền vốn, nếu chỉ có mười ngàn hai mươi ngàn, vậy nhiều nhất cô chỉ có thể bỏ mười ván là
    không thể chơi tiếp nữa.

    Lúc này vốn cược của ba người đều không
    có khác biệt quá lớn, tên mập Trần là nhiều nhất, cũng không tới bảy
    triệu, Daniau là ít nhất, cũng có hơn bốn triệu, nhưng nếu Daniau quét
    sạch Lưu Yên Nhiên và tên mập Trần, vậy so với Lâm Dược, đã chiếm tính
    áp đảo.

    Lâm Dược nhún vai: “Đó là chuyện của tôi.”

    Nói xong, hai tay đỡ sau đầu, dựa vào lưng ghế.

    Lưu Yên Nhiên nhìn y một cái, hai lá bài cũng siết vào nhau: “Tôi bỏ bài.”

    Khi Lâm Dược bỏ bài, lầu hai vẫn chưa có phản ứng gì quá lớn, vì y từ đầu
    tới cuối không nhìn qua bài riêng của mình, mà ở lầu hai tuy có thể nhìn thấy bài của y, nhưng bọn họ cũng không cho rằng một con 10 cơ và một
    con 6 chuồn là bài gì tốt.

    Hai lá này, tuy có thể tạo thành sảnh, nhưng chỉ là một loại xác suất, không có đôi, khả năng trở thành thùng
    cũng không lớn, nếu muốn thắng người khác, thì thật sự cần có nhân phẩm
    siêu việt.

    Nhưng hai con A của Lưu Yên Nhiên mà lại bỏ, quả thật khiến người ta cảm thấy không thể tiếp nhận nổi!

    “Đàn bà đúng là đàn bà, thật sự gặp chuyện thì lá gan vẫn rất nhỏ.”

    Bên này có người bắt đầu lầm bầm.

    Lâm Dược và Lưu Yên Nhiên đều bỏ bài, trên bàn chỉ còn lại tên mập Trần và
    Daniau. Tên mập Trần lại nhìn bài của mình một cái, hai con 3, không
    phải bài rất lớn, nhưng ít nhất có đôi, nếu trong năm lá bài tiếp theo
    có thể có một con ba, thì phần thắng rất lớn. Nhưng, nếu trong tay đối
    phương cũng có đôi thì…

    Hắn cười cười, lần đầu tiên mở miệng:
    “Địa lợi và nhân hòa anh đều không có, tôi cũng không cho rằng thiên
    thời sẽ nằm trong tay anh, nếu thật sự có thể làm được, vậy thắng hết
    đi.”

    Nói xong, đẩy tất cả chip ra.

    “Tốt!”

    “Làm đúng làm, tên mập!”

    Lầu hai lập tức có người kêu tốt, bọn họ có thể thấy rõ được bài riêng của
    mọi người. Tên mập Trần có một đôi 3, mà Daniau chỉ có một con Q bích là bài lớn, con còn lại là một con 5 chuồn, không phải cùng chất, cũng
    không thể ghép thành sảnh, tuy hiện tại vẫn chưa có ba lá Flop, nhưng
    nhìn từ bài riêng, Daniau tuyệt đối không có phần thắng lớn như tên mập
    Trần.

    Daniau cười cười, cũng đẩy chip ra.

    Trên bàn đấu chỉ có hai người, mà cả hai đều đặt all, tiếp theo không cần suy nghĩ nữa,
    gọi cược, nhà cái chỉ cần phát bài liên tục là được.

    Ba lá bài Flop phát ra, lần lượt là Q chuồn, 7 rô và 3 chuồn!

    Ba lá bài vừa phát ra, lập tức có người cười, còn sắc mặt người đặt cho Daniau thì trở nên khó coi.

    Tại cục diện hiện tại, phần thắng của tên mập Trần chiếm chín mươi ba phần trăm!

    Lá Turn thứ tư xuất hiện, đây là một con 7 cơ.

    Có người bắt đầu thở gấp, bên cạnh màn hình lớn hiện ra xác suất. Phần
    thắng của tên mập Trần là 90.91%, mà Daniau thì không tới mười phần
    trăm. Tên mập Trần lại ưỡn thẳng lưng, ba con 3, đối phương cũng có thể
    có ba lá? Nhưng, hắn còn có thể ghép thành tứ quý, hơn nữa, trên bàn
    xuất hiện một đôi, hiện tại hắn đã là cù lũ rồi, tuy đôi 7 này là của
    chung, nhưng trước mắt vẫn không có đôi khác.

    Khi hắn đang nghĩ như thế, lá River cuối cùng đã xuất hiện, Q cơ!

    Con ngươi tên mập Trần co lại, cục diện hắn sợ hãi nhất xuất hiện rồi.

    Trên bàn xuất hiện hai đôi, điều này cũng có nghĩa là, nếu trong tay Daniau
    có một con Q hoặc một con 7, vậy thì cũng là cù lũ, hơn nữa còn là cù lũ lớn hơn hắn.

    “Tôi nhớ, vừa rồi cậu cũng đã ký giấy sinh tử.” Khi tên mập Trần nhìn chằm chằm bàn bài, Daniau mở miệng, “Nếu đã ký rồi,
    thì đừng lãng phí.”

    Tên mập Trần ngẩng đầu, người này đang gạt hắn hay thật sự có con Q hoặc 7? Hắn phải theo sao?

    Nghĩ tới đây hắn lắc đầu, hắn còn có chọn lựa khác sao?

    “Được.”

    Hắn nghe thấy giọng nói của mình, mà lầu hai, đã bắt đầu có người thở dài rồi.

    Daniau là ba con Q hai con 7.

    Tên mập Trần là ba con 3 và hai con Q.

    Tuy đôi của tên mập Trần lớn hơn đôi của Daniau, nhưng trong bài cù lũ thì phân theo lớn nhỏ của bộ ba.

    Tên mập Trần thua rồi.

    Hắn vốn có số chip nhiều nhất lại thua sạch tất cả chip, đồng thời, còn có
    tính mạng của mình. Hắn chậm rãi đứng lên, chậm rãi bước xuống, khi tới
    trước hậu đài chỗ đám người Trương Trí Công ngồi, có chút mê mang ngây
    ngẩn, cuối cùng, chọn một góc không người ngồi xuống.

    Hắn ngồi trong cùng, nhưng hắn vẫn luôn nhìn Lý Công chúa, có điều Lý Công chúa không thèm nhìn hắn một cái.

    Thuộc truyện: Lá Bài Cuối Cùng