Home Đam Mỹ Lá Bài Cuối Cùng – Chương 47

    Lá Bài Cuối Cùng – Chương 47

    Thuộc truyện: Lá Bài Cuối Cùng

    Las Vegas.

    Khi một đặc điểm nào đó của một nơi hiển hiện quá rõ ràng, vậy thì, ngay cả tên của nơi đó, cũng mang theo đặc điểm này.

    Cũng như sòng bài ở Macao, Hoàng thành tại Bắc Kinh, Las Vegas, mọi người
    nghĩ tới, chính là hỗn loạn, chính là xa hoa đồi trụy, chính là hiếm lạ
    kỳ dị đủ kiểu.

    Mà tới tối, đây là một thành phố nguy nga lộng
    lẫy, khắp nơi đều là ánh đèn, suối phun và các kiến trúc xinh đẹp. Chúng ta đều biết Macao là một thành phố cờ bạc, vậy Macao có bao nhiêu sòng
    bài chứ? Hai mươi ba sòng bài! Mà Las Vegas có bao nhiêu sòng bài?

    Hai trăm năm mươi sòng bài!

    Nếu bảo Macao là một thành phố cờ bạc, thì Las Vegas chính là một vương
    quốc cờ bạc. Nơi này có máy bay thông tới các nước trên thế giới, bất cứ máy bay tư nhân nào cũng đều có thể dễ dàng hạ cánh. Mười khách sạn đi
    nghỉ lớn nhất thế giới, thì có chín khách sạn nằm ở đây!

    À, đây là một thành phố khiến người điên cuồng! Một phát mất một triệu hoặc một bước lên trời, ở đây không phải chuyện lạ.

    Tại đây có Bally’s Jubilee, có Bellagio – “0”, có Monte Carlo – Lance
    Burton, còn có Riviera Splash vân vân. Cái gì, bạn không biết mấy cái
    này là gì? Được rồi, nói cho đơn giản, chính là tại đây có khiêu vũ trần thân trên chiêu bài của thành phố cờ bạc, hơn một trăm ngôi sao ca nhạc nghệ sĩ khiêu vũ mặc trang phục đắt giá, đầu mang trang sức giá trị
    trên năm ngàn đô la tiến hành biểu diễn, mà thân trên của nữ diễn viên,
    không có bất cứ che chắn nào.

    Nơi đây còn có đoàn xiếc thú và
    biểu diễn xiếc thú trên nước thử nghiệm đầu tiên trên thế giới, có quán
    quân ma thuật thế giới là Lance Burton, nhà hát mệnh danh, còn có kết
    hợp ca vũ truyền thống và trượt băng hiện đại, cộng thêm biểu diễn kỹ
    năng trên xe máy.

    Đúng, nơi đây có tất cả những thứ khiến người ta hoa mắt hỗn loạn, nhưng, khiến người ta chú mục nhất, chói mắt nhất, vẫn là JA.

    Mà hai tòa nhà dính liền khí thế to lớn, biển hiệu đi đâu cũng có thể
    thấy, những nữ phục vụ mặc trang phục thỏ có ký hiệu của JA, tất cả đều
    nói rõ, độ ảnh hưởng của JA tại thành phố này.

    Mà hiện tại, nắm quyền JA là Daniau.

    Đối với việc hắn làm sao ra khỏi tù, làm sao quản lý JA, người bình thường
    cho dù hiếu kỳ, cũng không mấy để ý, đây vốn là một thành phố thần kỳ,
    xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không kỳ quái.

    Daniau ở trong tòa
    nhà JA đón tiếp Lâm Dược. Theo chỉ thị của hắn, Lâm Dược không bị dẫn
    trực tiếp tới phòng làm việc, mà xuyên quả cả sòng bài xong mới được
    mang vào thang máy.

    “Cậu Lâm, lại gặp mặt rồi.” Daniau dựa lên
    ghế, mỉm cười nhìn Lâm Dược, “Tôi không thể không tán thưởng lá gan của
    cậu Lâm, không ngờ cậu dám tới đây.”

    Lâm Dược thành thật không khách khí gật đầu: “Rất nhiều người đều khen tôi như vậy.”

    “Nghe một lời khuyên bảo chân thành của tôi chứ, cậu Lâm, đừng giả ngốc ở
    đây, tại TQ… tôi quả thật vô lực thực hiện, nhưng ở đây.” Hắn sải tay,
    “Tôi có thể làm bất cứ chuyện gì. À, đừng lấy bản kế hoạch buồn cười đó
    ra, vô dụng thôi, tôi không biết tại sao Tiêu lại giúp cậu, nhưng tin
    tôi đi, sự giúp đỡ của anh ta với cậu vô cùng hữu hạn. Cậu cảm thấy anh
    ta sẽ vì cậu mà đối đầu với tôi sao? Nếu sẽ, vậy hiện tại anh ta nên tới cùng cậu. Hơn nữa cho dù anh ta thật sự nguyện ý, cũng có tâm mà vô
    lực.”

    “Cho nên, đừng giả ngốc ở đây, nếu không hậu quả vô cùng nghiêm trọng.”

    Hắn nói xong, cười nhìn Lâm Dược. Lâm Dược chớp chớp mắt: “Chuyện này, áy
    náy quá, có thể mượn dùng nhà vệ sinh chút không. Trên máy bay tôi uống
    hơi nhiều nước, nên bây giờ… ưm!”

    Y chưa nói xong, đã bị đấm một
    quyền vào bụng, hai người đồ đen dẫn y tới, một người kéo y, một người
    đấm vào bụng y, liên tiếp nhiều quyền, chưa tới bốn quyền, Lâm Dược đã
    thổ huyết.

    Cho tới lúc này, Daniau mới bảo ngừng lại.

    “Cậu Lâm xem đi, đây chính là do cậu không đúng, tôi đã khuyên cậu rồi, tại sao cậu không nghe?”

    Lâm Dược gượng đứng lên, lau miệng, ngẩng đầu, lộ ra hàm răng dính máu, rất thành khẩn mở miệng: “Tôi thật sự muốn dùng nhà vệ sinh.”

    Ngón tay Daniau run một chút: “Cậu Lâm, tôi là một người văn minh, xin đừng bức tôi làm chuyện không văn minh.”

    “Tôi cũng là một người văn minh mà, tôi đã cần tới vậy rồi còn phải nghẹn
    phải nhịn. Ngài Daniau, quản trời quản đất, không thể quả được phân mà.” Nói tới cuối, giọng của Lâm Dược đã có chút run rẩy. “Nếu ngài còn
    không cho tôi mượn nhà vệ sinh, rất có thể tôi sẽ làm vài chuyện không
    văn minh đó. Tôi, tôi thật sự nhịn hết nổi rồi!”

    Mặt Daniau xanh lét, tay hắn đút vào ngăn kéo. Chỉ cần rút súng trong đó ra, nhắm vào Lâm Dược bóp một cái, thế giới sẽ an tĩnh!

    Hắn nhìn Lâm Dược chằm chằm, Lâm Dược nhăn mày nhíu mặt nhìn hắn. Sau đó
    cuối cùng, hắn phất tay, phun từ kẽ răng ra bốn chữ: “Dẫn cậu ta đi!”

    Lâm Dược bị dẫn xuống, y chịu mấy cú kia thực không nhẹ, đi đường cũng hơi khó khăn.

    Y vừa ôm bụng, vừa đi theo người đồ đen ra ngoài, đồng thời còn thầm cảm thán: “Không hổ là xã hội đen, ra tay quả là hung hãn.”

    “Cậu không nên chọc cậu ta, đây không phải là trên bàn bài.” Caesar mở
    miệng, “Tôi từng nói với cậu rồi, Daniau là người thích phong độ giữ khí phách, chỉ cần cậu cung kính cậu ta, ít nhất bề ngoài…”

    “Nhưng
    nếu anh ta muốn trừng trị tôi thì vẫn sẽ trừng trị tôi, tôi không chọc
    anh ta, anh ta sẽ bỏ qua cho tôi sao?” Lâm Dược nhíu mày, cởi khóa quần
    dưới sự giám sát của người đồ đen, “Huống hồ, tôi không phải chọc anh
    ta, tôi thật sự cần đi chứ bộ. A, xin lỗi hai vị, có thể đừng nhìn tôi
    chằm chằm như vậy không, nếu không tôi thật không tiện.”

    Câu sau, là nói với người đồ đen.

    Hai người đồ đen đều không có phản ứng.

    “Thật là, tôi sẽ không chạy. Các anh nói xem ở đây thì tôi chạy đi đâu? Các
    anh nhìn tôi như thế, tôi sẽ có suy nghĩ khác, thứ của tôi và thứ của
    các anh không có khác biệt gì, thật đó, có thể màu sắc lớn nhỏ khác
    nhau, nhưng nếu nói tới công năng hình dạng, thì trên cơ bản đều như
    nhau, điểm này đàn ông trên toàn thế giới, không, nên nói là giới đực
    toàn thế giới, bao gồm heo đực dê đực trâu đực…”

    Hai tên đồ đen nhìn nhau một cái, đều thấy được trong mắt nhau sắc mặt xanh mét của mình, sau đó, hai người đều quay đầu đi.

    Khi Lâm Dược bị mang trở lại, sắc mặt Daniau đã hồi phục bình thường.

    “Cậu Lâm, tôi nghĩ hiện tại chúng ta có thể nói chuyện chính thức rồi.”

    Lâm Dược gật đầu.

    “Cậu Lâm, vừa rồi cậu đã thấy qua JA, tuy không phải toàn bộ, nhưng cũng hơn một nửa, không biết cậu có cảm giác gì?”

    Lâm Dược đang chuẩn bị trả lời, Caesar trong đầu đột nhiên lên tiếng, y ho
    khụ một cái, lời lên tới môi rồi liền phải nuốt xuống, thành thật nói
    theo căn dặn của Caesar: “Rất tốt.”

    “Vậy thì, cậu có hứng thú gia nhập vào hàng ngũ rất tốt này không?”

    Lâm Dược gãi đầu: “Tôi không hiểu ý của anh lắm.”

    “Ý của tôi là, cậu có hứng thú lưu lại JA làm thành viên quản trị không?”

    Trong nhất thời, Lâm Dược chỉ cho rằng mười phần trăm cổ phần kia hoàn toàn
    bại lộ, nhưng điều này không có khả năng. Theo như Caesar nói, mười phần trăm đó, là hắn ngay từ đầu đã nắm trong tay, chưa từng cho ai biết,
    tuy hiện tại Tiêu Nhiên biết rồi, nhưng Tiêu Nhiên đương nhiên không có
    khả năng nói ra.

    Nhưng mà, nếu không phải vì mười phần trăm đó bại lộ, câu nói của Daniau là có ý gì?

    “Tôi biết cậu Lâm sẽ cảm thấy kỳ quái, thật ra cái này không có gì phải kỳ
    quái. Trên bàn cược tôi là một kẻ đánh cược, nhưng ở đây, tôi là người
    làm ăn, người làm ăn vĩnh viễn theo đuổi lợi nhuận. Kỹ thuật của cậu
    Lâm, đã do tôi đích thân thử qua. Mà hiện tại, nếu cậu Lâm đã đến Mỹ,
    tôi đương nhiên hy vọng cậu Lâm có thể phục vụ cho tôi.”

    Thấy Lâm Dược vẫn ngây ngẩn, trong lòng Daniau có một sự vui sướng không nói rõ, sự vui sướng này tự hắn cũng cảm thấy kỳ lạ, hắn cũng không phân tích
    xem rốt cuộc là tại sao, hắn chỉ cảm giác được tâm tình của mình hiện
    tại rất tốt, vô cùng tốt. Sau một khắc dừng lại, hắn lại nói: “Là một
    người làm ăn, tôi cũng công bằng, vì chỉ có làm ăn công bằng, mới có thể lâu dài. Nếu cậu Lâm đồng ý, tôi có thể bảo đảm, những gì cậu có được
    tuyệt đối nhiều gấp mười lần Sharon, thậm chí nhiều hơn. Tôi cho cậu
    không phải là tiền, mà là cổ phần của JA.”

    “Nếu tôi không đồng ý thì sao?” Qua một lúc lâu, Lâm Dược mới mở miệng.

    “À, vậy thì vô cùng đáng tiếc.”

    “Vậy tôi đồng ý.”

    Không có chút chần chừ nào, Lâm Dược gật đầu. Daniau ngây ra, sau đó lại mỉm
    cười: “Rất tốt, cậu Lâm quả nhiên là người thông minh. Từ Macao tới đây, cậu Lâm nhất định rất mệt, tôi bảo người dẫn cậu xuống nghỉ ngơi.”

    Dẫn Lâm Dược xuống, là một người da đen nói tiếng Hán vô cùng lưu loát, hiện tại Lâm Dược đã biết hắn tên là Carlos.

    Hắn dẫn Lâm Dược đến phòng, suốt đường đi, bất luận Lâm Dược nói gì, hắn
    cũng không mở miệng, cho tới khi vào phòng, hắn mới nói: “Mời cậu Lâm
    nghỉ ngơi, không ai canh chừng cậu, nhưng xin cậu nhớ rõ, đây là Mỹ, là
    Las Vegas.”

    Lâm Dược gật đầu, do dự nửa ngày, sau đó cuối cùng vẫn nói: “Anh nên tháo mắt kính xuống đi, như vậy đối với mắt không tốt.”

    Tuy không phái người theo sát, nhưng hành động của Lâm Dược tại Mỹ Tiêu
    Nhiên vẫn biết ngay lập tức. Hắn nhìn tư liệu trong tay mà kinh ngạc vô
    cùng.

    “Daniau không động tới Lâm Dược?”

    “Phải.”

    “Hơn nữa còn sắp đặt cho cậu ta vào ở JA?”

    “Phải.”

    “Tầng một đó, tôi nhớ, đều là nơi ở của giám đốc và tản khách JA.”

    “Phải.”

    “Daniau này, rốt cuộc muốn làm gì?”

    Tiêu Nhiên không hiểu nổi, lẽ nào Daniau thật sự muốn mời Lâm Dược làm tản
    khách? À, đúng, Lâm Dược có kỹ thuật hạng nhất, Lâm Dược có khả năng
    đánh bài hạng nhất, Lâm Dược tuyệt đối là cao thủ, bất cứ sòng bài nào
    mời y làm tản khách cũng rất hợp lý, nhưng, JA? Daniau?

    Người
    khác không biết, nhưng hắn lại hiểu rõ, Daniau cực kỳ đặc biệt, không
    phải khi đánh bài cắt xì gà, mà là ghi hận, người này vĩnh viễn mang mặt nạ quý ông, nhưng lòng báo thù tuyệt đối mạnh hơn bất cứ ai. Lâm Dược
    khiến hắn chịu thiệt lớn ở tỉnh, hắn không phanh thây Lâm Dược đã khiến
    người ta bất ngờ, nếu nói mời y làm tản khách, đãi ngộ cao… thì tuyệt
    đối không có khả năng!

    “Daniau, rốt cuộc đang nghĩ gì?”

    Không chỉ Tiêu Nhiên có nghi hoặc này, Lâm Dược Caesar đồng dạng cũng nghĩ không thông.

    “Lạc Lạc, anh nói xem, có phải có cuộc thi đấu gì mà Daniau không xử lý được không?”

    Thuộc truyện: Lá Bài Cuối Cùng