Home Đam Mỹ Lá Bài Cuối Cùng – Chương 51

    Lá Bài Cuối Cùng – Chương 51

    Thuộc truyện: Lá Bài Cuối Cùng

    Trừ người biết cuộc đấu ở tỉnh đó ra, không ai tin tưởng Lâm Dược sẽ thắng, tin tức này vừa đưa ra, gần như toàn Las Vegas đều đặt cho Hoa Hồ tử.

    Nhưng cho dù như thế, phương tiện truyền thông vẫn lập tức ào tới JA, liều
    mạng muốn phỏng vấn Lâm Dược, nhưng tuy bọn họ đã thi triển thập bát ban võ nghệ, vẫn không thể như nguyện. À, không phải là Lâm Dược không tiếp nhận phỏng vấn của họ, mà là nhân viên quan hệ xã hội của JA sau khi
    nhận được chỉ thị của Daniau, đã cản tất cả phóng viên ở ngoài.

    Các phương tiện truyền thông không thể phỏng vấn Lâm Dược, chỉ có thể cố
    gắng tập trung tất cả tin tức của Lâm Dược, sau đó rất nhanh, ván đấu
    của Lâm Dược tại Macao liền lộ ra…

    Khi [Thời báo Las Vegas] đăng
    tin Lâm Dược giành được quán quân so tài mạt chược thế giới, cả Las
    Vegas đều chìm vào một loại sôi sục quái dị.

    Sôi sục, cuối cùng, cuộc thi đấu này vẫn được chờ đợi, TQ Lâm này không phải kẻ vô danh.

    Mà quái dị là… quán quân thi đấu mạt chược tới đánh poker Texas, hai cái
    này cách nhau không phải xa bình thường, hay là nói, thế giới này đã
    điên cuồng tới mức quán quân mạt chược đi khiêu chiến cao thủ poker
    Texas? Cái này tương đương với việc quán quân nhảy cao đi khiêu chiến
    quán quân vượt chướng ngại vật, tuy cả hai đều là thể dục, còn cùng
    thuộc loại điền kinh… nhưng, cũng khác biệt quá nhiều rồi!

    Nhưng
    Las Vegas thì không hề thiếu điên cuồng, tại đây, bất cứ sự vật mới ra
    đời nào đều có thể được tiếp nhận nhanh nhất, hơn nữa càng khó hiểu, thì bọn họ càng cảm thấy kích thích. Cho nên tuy bọn họ cảm thấy quái dị,
    nhưng trận thi đấu này vẫn lập tức đốt lên nhiệt tình của họ. Thậm chí
    Lâm Dược còn tức khắc có vài người ủng hộ.

    Mang tấm biển viết Lâm Dược, một nam sinh tai đeo sáu cái khuyên khi đối diện với các phóng
    viên đã nói thế này: “Tôi cảm thấy anh ta vô cùng khốc, cực có tinh thần khiêu chiến, anh ta là thần tượng của chúng tôi!”

    Bất kể Lâm
    Dược có phải thật sự có tinh thần khiêu chiến không, nhưng ít nhất,
    những phóng viên đó đều có, tuy JA cự tuyệt bọn họ phỏng vấn, nhưng bọn
    họ vẫn muốn nghĩ hết mọi cách để tiếp cận Lâm Dược, sau khi cố gắng hai
    ngày, cuối cùng cũng thành công.

    Thật ra, cũng không thể nói là bọn họ thành công, mà nói đúng ra là Lâm Dược thành công.

    Daniau muốn ngăn tất cả phương tiện truyền thông ra ngoài, vậy trước tiên có
    một điểm, là cần Lâm Dược phối hợp, thế lực của hắn dù có lớn, cũng
    không thể thâu tóm cả Las Vegas, nơi hắn có thể hoàn toàn bảo đảm, cũng
    chính là JA, nhưng, đó cũng phải là khi Lâm Dược có thể thành thật ở yên trong JA.

    Đúng vậy, người như Lâm Dược có thể thích ứng mọi hoài cảnh. Cuộc sống áo gấm cơm ngon cũng được, cuộc sống áo ráp cơm rau
    cũng không có vấn đề, Daniau không để y ra ngoài, y cũng có thể thành
    thật ở trong JA, nhưng, hễ có thời gian y sẽ đi tìm Daniau nói chuyện
    phiếm.

    Ngày đầu tiên, Daniau tiếp kiến y.

    Sau đó Lâm Dược
    liền triển khai thảo luận kéo dài tới hai tiếng đồng hồ với hắn về một
    hệ liệt vấn đề tại sao mình không thể gặp phóng viên và tại sao không
    thể ra ngoài tại sao phải giữ vẻ thần bí tại sao không thể không giữ
    thần bí vân vân.

    Cuộc thảo luận này rất sâu sắc rất nghiêm túc
    rất rộng nghĩa từ lịch sử tưởng tượng ra tương lai, từ bỗng nhiên nổi
    tiếng đến tự mình đề cử, từ scandal hình ảnh tới Clinton, Lâm Dược dẫn
    chứng phong phú, trích từ kinh điển, từ mình ban đầu nhất định phải giữ
    thần bí, đến sau đó đưa ra kết luận mình nhất định không thể giữ thần
    bí.

    Ban đầu, Daniau còn thử nói chuyện với y, nhưng sau đó, những gì hắn có thể làm, cũng chỉ là lấy xì gà của mình ra cắt gọt, không
    ngừng cắt a cắt, cắt a cắt, thế là trong hai tiếng này, hắn đã cắt mười
    tám điếu xì gà mỗi điếu có giá trên sáu trăm đô la Mỹ.

    À, trong
    khoảng thời gian này, hắn đương nhiên cũng từng thử thoát thân, nhưng
    Lâm Dược lại rất nhiệt tình đứng lên theo: “Anh muốn đi đâu, tôi cũng có thể đi theo mà, dù sao tôi cũng không có việc gì, anh không phải nói
    tôi cũng coi như là thành viên quản trị của JA sao? Nói thế tôi cũng là
    một trong những ông chủ rồi, vậy tôi cũng có thể tiếp xúc với cơ mật
    nhất định rồi, được rồi được rồi, tôi biết anh không yên tâm, thế này,
    anh đi làm việc, tôi sẽ ngồi bên cạnh, tôi bảo đảm không ảnh hưởng tới
    anh làm việc. Aizz, tới chỗ đất lạ người không quen này, tôi thật cô
    đơn, cũng may còn có anh.”

    Sau khi nghe câu nói này của y, sắc
    mặt Daniau không phải xanh, mà là đen, trong đen mang bi phẫn, thậm chí
    còn có một chút tuyệt vọng.

    Hắn vô cùng hoài nghi suy luận trước
    đó của mình, vô cùng hoài nghi tất cả những gì mình làm có phải đã sai
    hết rồi không. Hắn tìm đến Hoa Hồ tử, hắn an bài cuộc đấu này, chẳng qua là để chứng thực suy đoán này. Hắn đối với việc này nắm chắc rất lớn,
    nhưng hiện tại…

    Có lẽ, đó chỉ là lỗi giác của hắn? Nhưng những
    động tác đó những giọng điệu đó sao có thể là lỗi giác của hắn? Nhưng
    người này, người này…

    Sau đó, Daniau nhờ một cú điện thoại mà
    thoát thân. Sau khi hắn đi, thì không còn xuất hiện trước mặt Lâm Dược
    lần nào nữa. Lâm Dược tìm hắn mấy lần không kết quả, nhàn chám vô vị,
    chỉ có thể đi tìm giám đốc bộ quan hệ xã hội.

    Giám đốc quan hệ xã hội biểu hiện càng không chịu nổi, à, không phải nói thần kinh của hắn
    yếu hơn Daniau, mà là địa vị của hắn thấp hơn Daniau.

    Lâm Dược là ai? Trước mắt vẫn là câu đố. Nhưng có một điểm đã có thể khẳng định,
    người TQ này sắp đại diện ông chủ đi thi đấu, như vậy vào lúc này, y gần như có thể nói là một trong những người quan trọng nhất của JA, giám
    đốc quan hệ xã hội làm sao dám đắc tội chứ.

    Cho nên, bất luận Lâm Dược nói gì, hắn đều chỉ có thể nghe. Đương nhiên hắn không hiểu tiếng
    Trung, nhưng Lâm Dược biết tiếng Anh, thế là, cả buổi chiều, hắn không
    ngừng nghe Lâm Dược dùng tiếng anh hỏng bét cực điểm lải nhải.

    Vốn dĩ hắn cũng có thể làm như không nghe thấy, nhưng Lâm Dược nói hai câu, sẽ hỏi một lần: “Anh nghe hiểu không vậy? Phát âm của tôi tiêu chuẩn
    không?”

    Thế là cả buổi chiều, giám đốc quan hệ xã hội đã hiểu được rất nhiều chuyện, nhưng hắn hiểu rõ nhất vẫn là, con người
    tại sao phát điên! Dưới sự lải nhải đầy trời đầy đất, chỉ có phát điên,
    mới là cứu vãn duy nhất!

    Mà từ đó về sau, Lâm Dược không tìm được vị giám đốc quan hệ xã hội đó nữa, chẳng qua y cũng không để ý, không
    có giám đốc quan hệ xã hội, còn có người khác mà, ai không thể nói
    chuyện với y chứ?

    Y nói với Caesar thế này: “Lạc Lạc, tôi không lải nhải, tôi đang luyện tập khẩu ngữ.”

    Caesar bảo trì trầm mặc với câu này, hiện tại hắn đã đạt được cảnh giới mới
    rồi, chỉ cần những lời lải nhải đó không phải nhằm vào hắn, thì có thể
    nghe mà như không nghe.

    Vào ngày thứ ba, Daniau tuy vẫn ngăn cản
    những phóng viên đó đi vào JA, nhưng đã không còn hạn chế Lâm Dược hoạt
    động tự do. Quyết định này, đạt được sự nhất trí ủng hộ của mọi người
    tại JA với giám đốc quan hệ xã hội dẫn đầu, dùng lời của giám đốc quan
    hệ xã hội mà nói thì chính là: “Tuy cậu Lâm ra gặp phóng viên sẽ gây tổn hại nhất định với chúng ta, nhưng mà, càng có thể giúp chúng ta đả kích đối thủ!”

    Từ Daniau tới Carlos, trên dưới JA đều đợi xem trò
    cười của phóng viên, nhưng đối diện ống kính, Lâm Dược lại biểu hiện như hai người khác nhau.

    Y phóng khoáng huơ tay mỉm cười, bày ra
    từng poss khác nhau, đương nhiên, y thỉnh thoảng cũng có trả lời kiểu
    râu ông nọ cắm cằm bà kia, nhưng những câu trả lời này, lại được mọi
    người cho là hài hước.

    Chẳng hạn: “Anh thấy Hoa Hồ tử thế nào?”

    “Hoa hồ tử (râu muối tiêu) sao? Tôi cảm thấy rất có dáng.”

    “Anh có cách nhìn gì với trận thi đấu này?”

    “À, tôi tham gia rất nhiều cuộc đấu rồi, từ nhỏ đã được cho biết, tình hữu nghị thứ nhất, thi đấu thứ hai.”

    “Anh cảm thấy lần thi đấu này anh có thể giành chiến thắng không?”

    “Chiến thắng? Mục tiêu của tôi là đấu ra trình độ đấu ra phong thái.”

    “Anh có cách nhìn thế nào về cao thủ?”

    “Cá sấu trong cá sấu.”

    Khi Trương Trí Công đi tràn đầy uất ức và vội vàng, tuy hắn cầm theo một bộ quần áo của Lâm Dược làm kỷ niệm, nhưng đương nhiên không thể giống cực phẩm nam, lấy hết đồ mua cho Lâm Dược. Mà Lâm Dược đương nhiên cũng
    không có giác ngộ “Đây là cậu hai mua cho tôi, sau này tôi không thể mặc nữa”__

    Nói đùa, một cái quần lót đáng giá một ngàn, dù sao cũng không thể ném đi chứ.

    Cho nên, hiện tại y giống như lúc ở Macao, cũng từ trong ra ngoài toàn là
    đồ hiệu, đương nhiên, những hiệu này tại Las Vegas không tính là gì,
    nhưng mặc quần áo như thế, đương nhiên sẽ cho người khác cảm giác khác
    biệt, cộng thêm thong dong khi giơ tay nhấc chân, càng có một thần thái
    riêng biệt.

    Mà câu trả lời giống như ở một thời không khác, cũng
    bị người ta phong là nhanh trí. [Thời báo Las Vegas] thậm chí còn mời y
    làm chuyên mục.

    “Chúng tôi hy vọng bắt đầu từ hôm nay anh có thể
    mỗi ngày viết mấy trăm chữ cho chúng tôi, đương nhiên, cũng không phải
    nhất định mỗi ngày phải có, nhưng chúng tôi hy vọng ít nhất một tuần có
    thể có hai ba bản, nội dung không giới hạn, đề tài cũng không giới hạn,
    đương nhiên, tốt nhất là về cuộc đấu này, đặc biệt là trong thời gian
    thi đấu với Hoa Hồ tử, chúng tôi hy vọng anh có thể viết một chút về cảm thụ nội tâm, nhưng không bắt buộc. Về nhuận bút, chúng tôi đồng ý bỏ ra mỗi chữ năm đô la, như vậy đã rất cao rồi, đương nhiên, cái này đối với anh không tính là gì, chẳng qua đây cũng là tuyên truyền lối đi của
    mình anh, chúng tôi hy vọng anh có thể tiếp nhận, rất nhiều cao thủ năm
    đó đều từng tiếp nhận.”

    Phóng viên Judy của [Thời báo Las Vegas]
    vừa nói vừa giả vờ vô ý thể hiện thân hình đáng kiêu ngạo của mình, lộ
    ra nụ cười mê hoặc.

    Lâm Dược nhìn cô chằm chằm, sau đó phung ra một câu: “Rất nhiều cao thủ từng tiếp nhận… Caesar cũng có sao?”

    “… Không có.”

    “Daniau từng tiếp nhận sao?”

    “… Cũng không có.”

    “Hoa Hồ tử thì sao?”

    “… Không có.”

    “Bọn họ đều chưa từng tiếp nhận…”

    “Anh Lâm, xin nghe tôi nói…” Judy vội mở miệng, đang định khuyên tiếp, Lâm
    Dược đã nói: “Được rồi, nếu bọn họ đều không tiếp nhận, vậy tôi tiếp
    nhận, một chữ năm đô la đúng không? Mấy trăm chữ, ồ, chín trăm chín mươi chín chữ cũng coi như là mấy trăm chữ đúng không, lấy hợp đồng ra đi!
    Chúng ta phải viết lại sau này mới tính toán được, vạn nhất tương lai
    các cô quỵt mất thì sao?”

    Judy chỉ tới để đưa lời mời, làm gì có
    hợp đồng? Loại bản thảo lâm thời này cũng không cần hợp đồng gì cả, hơn
    nữa cao thủ đều ghét bó buộc, không có hợp đồng, bọn họ có lẽ sẽ xuất
    phát từ hứng thú ném ra mấy trăm chữ, nếu phải ký hợp đồng, ngược lại
    rất có khả năng cái gì cũng không làm.

    Cũng không có cao thủ nào
    muốn ký hợp đồng, bọn họ không để ý chút tiền này, mà phương tiện truyền thông cũng tuyệt đối sẽ không quỵt.

    Vào lúc này lại đòi hợp đồng… Judy vẫn là lần đầu tiên gặp được.

    “Không có hợp đồng?”

    “Không, có, chúng tôi có thể viết ngay một bảng hợp đồng.”

    Cô vừa nói, vừa nhanh chóng lấy giấy viết ra, nhanh chóng soạn điều khoản. Lâm Dược vừa ký tên lên trên, vừa lải nhải với Caesar: “Lạc Lạc à,
    không ngờ người chỉ có văn bằng trung học như tôi cũng có một ngày có
    thể thành tác giả, nhớ năm đó, văn của tôi ngày ngày bị thầy phê bình.”

    “… Hợp đồng này không tính là chính thức.”

    “Tôi biết, nhưng cũng coi như là hợp đồng rồi, tôi còn chuẩn bị sẽ bắt đầu
    viết từ hôm nay, từ ngày mai sẽ thu thập [Thời báo Las Vegas], để mai
    mốt trở về, mang mấy thứ này đi thăm chủ nhiệm lớp tiểu học, haizz, nói
    ra thì, tôi cũng đã rất lâu không gặp thầy ấy, năm đó thầy ấy ngày ngày
    nhọc lòng vì bài văn của tôi.”

    Sau khi ký hợp đồng, Lâm
    Dược cuối cùng cũng trở nên an phận, y không còn đi dạo trên đường nữa,
    cũng không còn tìm nhân viên công tác nói chuyện, mà mua một quyển sổ và một cây bút bi cao cấp trong cửa hàng của sòng bài, bắt đầu viết tác
    phẩm của mình.

    Trong phòng y đương nhiên có mấy tính, nhưng dùng
    cách nói của y chính là: “Chuyện viết lách cao quý như thế, đương nhiên
    phải dùng tay viết mới có thể lĩnh hội được chân thành và linh khí, cũng do chữ viết tay của tôi còn chưa luyện tới chốn, không biết viết chữ
    Khải, nếu không tôi nhất định dùng viết lông để viết!”

    Y viết rất khắc khổ, viết rất nghiêm túc, hai ngày trước khi cuộc đấu bắt đầu, y
    không dùng để nghiên cứu đối thủ, cũng không đùng để thả lỏng, mà dùng
    để viết chuyên mục.

    Thế là, hôm thi đấu, khi Hoa Hồ tử mặc trang
    phục nhà Đường, râu trắng bóc, tinh thần phấn khởi xuất hiện ở hội
    trường, tạo thành đối lập rõ ràng với y, Lâm Dược mang hai con mắt đen
    thui giống như khói xông.

    “Anh ta nhất định bị áp lực rất lớn!”

    “Người trẻ tuổi đáng thương.”

    “Hoa Hồ tử lần này thắng chắc rồi!”

    Phòng khách quý của JA, chiếc bàn dài màu xanh, Hoa Hồ tử một thân áo nhà
    Đường màu trắng và Lâm Dược bận âu phục trắng đối lập thật xa.

    Hai người đều có số chip mười triệu đô la, cược không giới hạn, mà thời gian là bảy ngày.

    Trong cuộc đấu của hai người bình thường, thì không giới hạn thời gian, luôn
    luôn là một bên thua hết toàn bộ thì tự động nhận thua và kết thúc,
    trong lịch sử poker Texas, từng có một trận kéo dài ba mươi tám ngày.

    Nhưng trận thi đấu này ngay từ đầu đã định thời gian, bảy ngày. Bảy ngày sau, bên nào nhiều chip sẽ thắng, cho dù chỉ hơn có một đô la, cũng là người thắng cuối cùng.

    “Người trẻ tuổi hôm qua không nghỉ ngơi tốt
    sao?” Hoa Hồ tử mở miệng, giọng điệu dịu dàng, giống như ông nội láng
    giềng hiền từ, “Tin ta đi, nghỉ ngơi vô cùng quan trọng, cho dù hiện tại cậu còn trẻ, nhưng đối với thân thể của cậu cũng vẫn là tổn hại. Vậy
    thì, nếu cậu đồng ý, ta có thể xin một tiếng nghỉ ngơi, cậu ngủ một giấc bổ sung thế nào? Một tiếng, có lúc cũng vô cùng quý báu.”


    trận đấu từ chín giờ sáng tới năm giờ chiều, cho nên trừ hai tiếng nghỉ
    ngơi buổi trưa. Mỗi người mỗi ngày đều có một tiếng xin nghỉ ngơi, một
    tiếng này có thể dùng vào buổi sáng, cũng có thể dùng vào buổi chiều, có thể sử dụng vào lúc mình không tiện ra quyết định, cũng có thể sử dụng
    khi ván bài còn chưa bắt đầu.

    Mà không cần nghi ngờ, một tiếng này, vô cùng quý báu.

    Mà hiện tại Hoa Hồ tử lại dùng thời gian nghỉ ngơi của mình để nhường cho
    Lâm Dược ngủ, tấm lòng này, lập tức khuynh đảo tất cả khán giả__ Đây
    chính là cao thủ, đây mới là bài thủ chân chính!

    Lâm Dược ngẩng
    đầu lên: “Không cần một tiếng, tôi chỉ cần hai phút thôi, không biết
    Judy của [Thời báo Las Vegas] có ở đây không?”

    Judy đang ngồi trong ghế phóng viên vừa ù ù cạch cạch vừa hưng phấn đứng lên.

    “À, anh bạn, có thể giao quyển sổ này của tôi cho cô Judy không? Đây là bản thảo tối qua tôi viết suốt đêm, tôi tính ra, vừa đúng chín trăm chín
    mươi chín chữ, không hơn một chữ không thiếu một chữ, cô Judy, đừng quên tiền nhuận bút của tôi đó.”

    Thuộc truyện: Lá Bài Cuối Cùng