Home Đam Mỹ Lá Bài Cuối Cùng – Chương 53

    Lá Bài Cuối Cùng – Chương 53

    Thuộc truyện: Lá Bài Cuối Cùng

    Thời gian đấu định là bảy ngày, nhưng không phải nói nhất định phải kéo dài
    bảy ngày, nếu ngày đầu tiên đã có người nhận thua, thì tự nhiên cũng có
    thể kết thúc.

    Năm triệu của Hoa Hồ tử vừa đưa ra, khán giả trên
    ghế lập tức sôi sục, các phóng viên tại đó lập tức truyền tin tức về,
    nơi này là Las Vegas, nơi này là thành phố cờ bạc, nơi này bất cứ tin
    tức liên quan tới cờ bạc nào đều là hợp pháp, đều sẽ có người quan tâm,
    đặc biệt là điểm cá cược, vì hấp dẫn khách hàng, nên mạng internet ti vi cùng khởi công, thế là gần như lập tức, toàn Las Vegas đều biết trận
    đấu này, đã đến hồi gay cấn!

    “Hoa Hồ tử quá lỗ mãng.”

    “Như vậy mới là cao thủ, tên TQ Lâm đó nhất định không ngờ tới!”

    “Tôi cược Hoa Hồ tử đang cướp gà, bài đó cũng không mấy lớn!”

    Khán giả trên ghế tại hiện trường xôn xao bàn tán, cái gì cũng có, nhưng đa
    số luận điểm đều là nói Hoa Hồ tử đang cướp gà, đang hù dọa Lâm Dược.
    Hoa Hồ tử quả thật là đang cướp gà, trong tay ông cũng chỉ có một đôi 4, nhưng nếu nói là ông hù dọa Lâm Dược, không bằng nói đang áp đảo Lâm
    Dược.

    Sau khi đẩy năm triệu ra, ông nhẹ vuốt quả táo, chậm rãi mở miệng: “Ta già rồi, năm đó ta có thể đấu với người khác ba mươi sáu
    ngày, hiện tại không tới sáu ngày đã cảm thấy mệt rồi, chúng ta cho ra
    kết quả vào ngày hôm nay đi.”

    Lâm Dược nhìn ông, rất nghiêm túc
    nói: “Ông nội Hoa, tôi rất tôn kính ông. Thật ra mấy hôm nay tôi cũng
    cảm thấy xấu hổ, ông nói ông đã hơn bảy mươi rồi… tôi đánh với ông, hình như đang ức hiếp ông, tuy từ nội tâm thì quả thật tôi tôn kính ông, tôi nói thật đó.”

    “… Tôi biết.” Hoa Hồ tử gật đầu, đang chuẩn bị nói gì đó, Lâm Dược lại nói: “Ông tin thì mừng, tôi quả thật tôn kính ông,
    nhưng tôi không thể đáp ứng yêu cầu của ông, ông biết đó, hiện tại tôi
    là tản khách của JA, tôi đại diện cho ngài Daniau, cho dù tôi có tôn
    kính ông, có xem ông là ông nội, cũng không thể hy sinh lợi nhuận của
    ngài Daniau phải không? Cho dù ông là ông nội ruột của tôi cũng không
    thể yêu cầu tôi như thế đúng không?”

    “Đương nhiên ông nội của tôi cũng sẽ không yêu cầu tôi như thế, ông ấy một lòng vì công, một lòng vì nước, một lòng suy nghĩ cho người khác… đương nhiên, ông ấy là giai cấp nhân công, có hơi khác với giai cấp của ông.”

    Nói tới đây y lại nhìn Hoa Hồ tử một cái, giống như đang nói, giai cấp khác nhau quả nhiên tư tưởng giác ngộ cũng khác nhau.

    “… Lâm Dược…”

    “Tôi không thể bảo đảm sẽ phân thắng bại với ông vào hôm nay, tôi là một bài thủ chuyên nghiệp, tôi phải có tố chất chuyên nghiệp, tôi phải phụ
    trách mỗi đồng tiền mà tôi lấy được, cho nên tôi không thể bảo đảm bất
    cứ cái gì, nhưng tôi có thể cố gắng nỗ lực lớn nhất, để ông có thể nghỉ
    ngơi nhiều nhất… người chủ trì, tôi xin nghỉ ngơi một tiếng!”

    Người chủ trì ngây ra nhìn y, Lâm Dược chờ một chút, thấy hắn không phản ứng, tự động coi như đã đồng ý, khom người với Hoa Hồ tử: “Ông nội Hoa, ông
    có thể đi nghỉ ngơi một tiếng nữa, một tiếng sau, chúng ta tiếp tục.”

    Nói xong, y đi về chỗ nghỉ ngơi của mình. Tuy là tạm dừng nghỉ ngơi, nhưng
    bọn họ không thể tùy tiện rời khỏi, dù sao bên ngoài phạm vi đấu có thể
    nhìn thấy bài riêng của họ, cho nên hai góc của phòng khách quý, có hai
    chiếc sô pha rộng lớn, đặc biệt chuẩn bị cho họ.

    Lâm Dược ngồi
    lên sô pha liền lật một quyển sổ nhỏ, hiện tại toàn bộ người của Las
    Vegas đều biết quyển sổ này để làm gì, hai ngày trước đã có phóng viên
    hỏi rồi.

    “Cái này? Đương nhiên là sổ ghi chép, dùng làm gì sao,
    đương nhiên là dùng để ghi chép mọi việc, ưm… nói chính xác, là để ghi
    lại cảm giác của tôi mọi lúc, các bạn biết đó, có một vài cảm giác rất
    nhanh sẽ quên, nếu không ghi lại vậy tới tối khi tôi viết sẽ thiếu mất
    tư liệu sống.”

    Quyển sổ nhỏ này, bọn họ thực sự đã quá quen mắt,
    thời gian nghỉ ngơi, Lâm Dược từng lấy ra, khi ăn cơm cũng từng lấy ra,
    thậm chí khi đang chơi bài, y cũng lấy ra!

    Hoa Hồ tử nhìn y úp
    trên sô pha múa bút thành văn, quay đầu đi về khu nghỉ ngơi của mình,
    Tiêu Nhiên đi lại, nói: “Táo đã chuẩn bị xong rồi, còn yêu cầu gì
    không?”

    Hoa Hồ tử nhìn hắn một cái, mở miệng: “Tiêu Nhiên.”

    “Vâng.”

    “Mấy hôm trước ủy khuất cho con rồi.”

    Tiêu Nhiên ngây ra.

    “Khó trách con sẽ thả cậu ta tới đây.”

    Hoa Hồ tử vỗ vai hắn, ngồi lên sô pha. Tiêu Nhiên lộ nụ cười khổ, trong lòng thì đang thở phào.

    Lâm Dược tới Mỹ, là một giao dịch giữa hắn và Lâm Dược. Giao dịch này vốn
    không có vấn đề gì lớn, nhưng khi Daniau đưa ra kiến nghị đó, khi Lâm
    Dược lọt vào tầm mắt của Hồng Môn, thì liền có một sơ hở.

    Lâm
    Dược là người thế nào, tại sao hắn phải buông tay? Nếu Lâm Dược vốn
    không có mâu thuẫn với Daniau thì cũng thôi đi, dù sao tản khách cấp cao là vô tổ chức vô kỷ luật, vĩnh viễn không thể trông mong họ thường trú ở một nơi lâu dài.

    Cao thủ như Lâm Dược muốn tới Las Vegas… tuy có chút huênh hoang, nhưng cũng không tính là gì.

    Nhưng, Lâm Dược và Daniau có mâu thuẫn, ai cũng biết Daniau sẽ không bỏ qua
    cho Lâm Dược, hắn còn để Lâm Dược đi… từng thắng Daniau, còn là tản
    khách đỉnh cao từng lập chiến tích về mạt chược, người như thế mỗi sòng
    bài đều cần, tuyệt đối không hạ giá tới mức có thể hy sinh.

    Đương nhiên, sau khi vấn đề này xuất hiện, hắn từng nghĩ tới thoái thác, nghĩ lý do, nhưng, Hoa Hồ tử vẫn không hỏi, những người khác của Hồng Môn
    cũng không hỏi, bọn họ biểu hiện giống như không nhìn thấy sơ hở này,
    nhưng cái này là không thể!

    Có điều, cho dù hắn có gấp, cũng
    không thể chủ động giải thích, còn phải biểu hiện vô cùng bình tĩnh, mà
    hiện tại, Hoa Hồ tử lại nói ra, hơn nữa ngay cả lý do cũng đã nghĩ thay
    cho hắn!

    Ánh mắt hắn phức tạp nhìn Lâm Dược, người này rốt cuộc thông minh cực điểm hay ngu hết thuốc chữa?

    Lâm Dược đương nhiên không biết Tiêu Nhiên đang nghiên cứu mình, y múa bút
    thành văn viết tới viết lui vào sổ, thỉnh thoảng còn thỉnh giáo Caesar,
    có lúc hỏi ngữ pháp, có lúc hỏi từ đơn, đương nhiên những cái này không
    tính là, Caesar thống hận nhất là Lâm Dược còn muốn cùng hắn giao lưu
    tâm đắc!

    “Lạc Lạc, rốt cuộc anh có cảm tưởng gì vậy? Anh không
    thể không có cảm tưởng nha, đánh bài là anh mà, khi ông ấy đặt năm
    triệu, anh cảm thấy thế nào? Rất khốc? Rất chấn động? Rất tài ba? Anh
    chắc sẽ không khinh thường chứ, anh làm vậy là không đúng nha. Tuy năm
    triệu đối với anh không tính là gì, nhưng sao anh có thể khinh thường
    người già chứ? Phải biết…”

    “Tôi không có cảm tưởng, tôi biết ông
    ta đang cướp gà, mục đích của ông ta là để cậu nhận thức được tình
    hình.” Cuối cùng chịu hết nổi, Caesar mở miệng giải thích.

    “Tình hình gì?”

    Tình hình gì? Là muốn cậu câm miệng! Caesar rất muốn gầm lên như thế, nhưng
    hắn biết, nếu hắn thật nói thế, tiếp theo sẽ là một đống câu từ đợi
    hắn__ Nào là tại sao ông ấy lại muốn tôi câm miệng, lẽ nào tôi tôn kính
    ông ấy là không đúng sao?

    Lời như thế, hắn không cần nghĩ cũng biết sẽ xuất hiện!

    Nghĩ tới đây, Caesar đột nhiên có một loại bi ai, từ lúc nào hắn đã quen thuộc cách thức tư duy này rồi?

    “Vậy anh rốt cuộc có cảm giác gì? Lạc Lạc, đừng keo kiệt như thế chứ, anh
    phải biết kỹ thuật bắt nguồn từ cuộc sống, kỹ thuật không có cuộc sống
    luôn sẽ thiếu hụt. Người chân chính chơi bài là anh, anh không nói, tôi
    viết ra luôn sẽ hơi…”

    “Vậy lần sau do cậu tới là được.”

    “Hả?”

    “Cậu không phải cảm thấy thiếu thụt sao? Lần sau cậu đấu với ông ta, không phải liền biết sao?”

    “Ừm…” Lâm Dược suy nghĩ một chút, “Cái này cũng là biện pháp, dù sao có anh, thua cũng không phải lo.”

    Một tiếng trôi qua rất nhanh, Hoa Hồ tử cầm táo mới đổi, mặt mỉm cười bước
    lên. Sắc mặt hồng nhuận, ánh mắt ông hữu thần, vẻ mặt ông khoan thai còn mang theo tự tin. Chòm râu màu trắng bạc, tóc trắng bạc, trang phục nhà Đường màu trắng, giống như nhân vật quyền uy khống chế hắc bạch lưỡng
    đạo của Thượng Hải hồi cựu ba mươi năm (1618—1648). Người khác nhìn
    thấy, sẽ nghĩ tới mấy nhân vật thủ trưởng nào đó, ông già nào đó.

    “Không thẹn là Hoa Hồ tử, hai ngày trước tôi xem bộ phim TQ, thần tiên trong đó chính là bộ dáng này.”

    Có người khá yêu thích văn hóa TQ bàn luận bên dưới.

    Mà so với thái độ thong dong tùy ý của ông, Lâm Dược bên này rõ ràng là
    bộp chộp, khi nhân viên công tác nhắc nhở y đã tới thời gian, y mới nhảy khỏi sô pha, sau đó gần như là chạy nhảy tới bàn, cảm giác ngả ngớn
    này, khiến một vài khách chơi thâm niên đều nhíu mày.

    Đúng, trên
    bàn bài không yêu cầu nghiêm cẩn, càng không yêu cầu không phát một lời, trên thực tế có nhiều lúc, ngôn ngữ cũng là một thủ đoạn.

    Kích
    thích, khiêu chiến, thậm chí tỏ ra yếu kém, khiến đối thủ tức giận, hiểu sai lệch đối thủ, những thứ này đều là thủ đoạn, nhưng nếu không thể
    bình tĩnh, nếu để lộ cảm xúc của mình ra, thì chính là sai sót, thậm chí có thể nói là dấu hiệu thất bại.

    “Người này, chắc chỉ đang giả vờ.”

    Khi mọi người nghĩ thế, Lâm Dược đang dùng ánh mắt hứng thú nhìn chằm chằm Hoa Hồ tử, ánh mắt đó, giống như con sói thấy cừu…

    “Ngài Lâm xin lên tiếng.”

    Nhà cái ra chỉ thị, Lâm Dược xin thời gian nghỉ ngơi, chứ không bỏ bài, Hoa Hồ tử đã đặt năm triệu, hiện tại cần y phải biểu thị.”

    Y nhìn
    Hoa Hồ tử một cái, sau đó lại cúi đầu nhìn bài của mình. Một con 8 chuồn và một con 6 chuồn. Xem xong, y mỉm cười, sau đó bâng quơ đẩy ra năm
    triệu.

    …. Sau hai giây yên tĩnh, toàn trường huyên náo!

    Đúng, năm triệu không tính là gì, cho dù hiện tại đang đấu cũng chỉ khiến mọi người hưng phấn. Nhưng, ai cũng không nghĩ tới y sẽ theo cược này!

    À, theo cược không có gì kỳ quái, nhưng, trước đó y nói nhiều như thế, nói một đống thứ ý nghĩa không phải là nói sẽ không theo cược sao? Không
    phải hôm nay sẽ không kết thúc thi đấu sao? Vậy hiện tại y đang làm gì?
    Còn không tới vòng Flop đã đặt năm triệu, như vậy không phải là muốn đấu sao?!

    Hoa Hồ tử nhìn Lâm Dược một cái, Lâm Dược lộ ra hàm răng
    trắng với ông, miệng ông động động, vốn muốn nói gì đó, nhưng trước một
    giây phát ra thì lời lại nuốt về.

    Ông không tố thêm, nhà cái phát ba lá Flop: 4 chuồn, J cơ, K bích.

    Trừ 4 chuồn, không có bài Lâm Dược cần, nhưng lá bài này lại có tác dụng càng lớn với Hoa Hồ tử, hiện tại ông đã là xám chi.

    Hoa Hồ tử nhìn Lâm Dược một cái, vẫn chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt kích động và nụ cười sáng lạn. Ông bắt đầu vuốt trái táo, bài của ông là đôi 4,
    hiện tại là xám chi, bài này không tồi, nhưng không phải rất tốt, hiện
    tại trên bàn đã có K và J, cũng có nghĩa là, xuất hiện khả năng ghép
    thành sảnh, đương nhiên, cò có khả năng ba con K hoặc ba con J.

    Bài riêng đã được phát từ một tiếng trước, tại một tiếng trước, y đã chuẩn
    bị bỏ bài, nhưng hiện tại lại đẩy ra năm triệu, vậy thì, y đang cướp gà?

    Không, không nên xuất hiện cướp gà như thế, cướp gà như vậy quá rõ ràng!

    Có lẽ, y chuẩn bị phối hợp?

    Trong hiệp nghị của họ, chỉ yêu cầu Lâm Dược cuối cùng phải thua ông, mà
    không quy định thời gian, đương nhiên, cái này cũng không cách nào quy
    định.

    Tuy rằng trên bàn đấu xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không kỳ quái, nhưng bọn họ cũng sẽ không để tất cả mọi người biết bọn họ đang
    diễn trò.

    Trạng thái lý tưởng nhất, chính là sau khi đấu kịch
    liệt, sau khi không ngừng lên xuống, Lâm Dược thua tại một ván trông có
    vẻ sắp thắng.

    Đúng, ván đấu tốt nhất chính là, trong tay Lâm Dược có bài lớn, chẳng hạn sảnh hoặc cù lũ, sau đó, thua cho tứ quý và vua
    thùng phá sảnh của ông.

    Nghĩ tới đây, Hoa Hồ tử phủ định khả năng Lâm Dược đang diễn trò__

    Lâm Dược chắc có thể đoán được ông đang cướp gà, cho dù không thể khẳng
    định, nhưng nếu thật sự muốn phối hợp diễn trò, cũng sẽ không làm vào
    ván này!

    Vậy thì, y đây là tới thật?

    Nghĩ tới đây, động
    tác vuốt táo của Hoa Hồ tử càng thêm dịu dàng, ông nhìn chằm chằm Lâm
    Dược, quan sát mỗi một biểu tình của y, muốn tìm ra dấu vết trong đó.

    Ánh mắt hưng phấn, khác với trước kia, vẻ mặt cấp thiết, khác với trước
    kia, thời gian dài như thế không mở miệng, khác với trước kia.

    Đúng, đều không giống trước kia.

    Cái này đại biểu điều gì?

    Là có được bài tốt, hay đang cướp gà?

    Nhà cái bắt đầu thúc giục.

    “Không phải rất lý tưởng, xem ra tôi phải chuẩn bị bỏ bài rồi.” Hoa Hồ tử đặt táo xuống, nhẹ nhàng nói, sau đó, đẩy ra năm trăm.

    So với năm triệu trước đó, cái này càng khiến người ta có cảm giác ông đã
    lấy được bài tốt. Trong poker Texas, cược all có xác xuất rất lớn là
    cướp gà, ngược lại tăng thêm từng chút, thì giống với có bài lớn hơn.

    Hiện tại trên bàn có K, J, điều này khiến người khác có lỗi giác rằng Hoa Hồ tử cầm được bài tốt, nhưng Lâm Dược thì nhìn cũng không nhìn, trực tiếp theo năm trăm.

    Khi khán giả tại hiện trường còn chưa cảm thấy, các khách chơi cược vàng ngoài xem màn hình gần như muốn rớt cằm.

    Khảm nhất, cách nhị, hoặc cách tam, tứ bình ngũ ổn lục bình an!

    Đây là bài ca bắt đầu của poker Texas, ý nghĩ là, nếu có bài cùng chất cách một, cách hai, cách ba lá, cũng có thể tiếp tục xem thử, nhưng nếu là
    cách một, thì phải bốn người mới có thể theo cược, cách hai, phải năm
    người mới có thể theo cược, nếu cách ba, phải sáu người mới có thể theo
    cược.

    Bài của Lâm Dược là 8 chuồn và 6 chuồn, trong cuộc đấu chỉ
    có hai người, bài thế này thật ra nên bỏ bài, nhưng không phải tất cả
    ván bài đều chơi theo nguyên tắc, nếu không cũng sẽ không có cách nói
    cướp gà. Nhưng, sau khi ba lá Flop xuất hiện, lại theo cược trong tình
    trạng không có cả một đôi? Như vậy quá liều mạng!

    Đúng, hiện tại y có 4, 6, 8 chuồn, nếu vận may cực tốt, thậm chí y có thể phối ra thùng
    phá sảnh sau vòng lá Turn và River, nhưng xác suất này là rất nhỏ!

    Trên màn hình đã hiện ra xác suất, tỷ lệ thắng của Hoa Hồ tử là 95.66%, mà Lâm Dược, không tới năm phần trăm!

    “Lẽ nào, ván này sắp quyết định thắng thua?”

    Tất cả mọi người đều có một cảm giác ngẩn ngơ, mà vào lúc này, lá Turn thứ tư được phát ra: Một con K rô!

    Thuộc truyện: Lá Bài Cuối Cùng