Home Đam Mỹ Lá Bài Cuối Cùng – Chương 73

    Lá Bài Cuối Cùng – Chương 73

    Thuộc truyện: Lá Bài Cuối Cùng

    Caesar càng lại càng gần, Lâm Dược nhìn hắn, mắt càng trừng càng lớn, sau đó__

    Áu!

    Đây không phải một tiếng kêu thảm thiết, là hai tiếng!

    Lâm Dược và Caesar đồng thời kêu lên.

    Khi Lâm Dược lùi ra sau, trong tay y cầm một cái gáo, một gáo múc nước rất
    nhỏ, tác dụng của gáo này, chính là múc nước lạnh đổ lên người. Một nóng một lạnh, cộng thêm mát xa, chính là hàm nghĩa của tắm Thổ Nhĩ Kỳ.

    Y cầm cái gáo này lùi tới bờ tường, khi Caesar lại gần sát, liền không tự giác ụp gáo lên chân, mà vừa rồi, y nhấc chân lên.

    Thực sự không thể trách y, người ta luôn nói ấn tượng đầu tiên là sâu sắc
    nhất. Vào ngày nào đó của hai năm trước, y cũng gặp tình huống tương tự, hôm đó, y cũng dựa lên tường, hôm đó, cũng có người từ từ lại gần, hôm
    đó, cũng có người chậm rãi cúi đầu xuống như thế, mà hôm đó, y nhấc chân lên..

    Khác với hôm đó là, lúc này trên chân y còn ụp một cái gáo, thế là hai người đều bị chút thương.

    Gáo nhỏ như thế, Lâm Dược cong chân, phần bị kẹp chảy máu, mà Caesar__

    Caesar hiện tại tin rằng trên đời này thật sự có báo ứng, hắn cong lưng, trừng Lâm Dược, vì có cái gáo đó cản trở, sức lực của Lâm Dược không hoàn
    toàn phát huy, cho nên hiện tại hắn không thê thảm như Trương Trí Công
    lúc đó. Nhưng bộ vị đó, hắn vừa rồi lại đang ở trong cảm xúc kích động,
    một cú này, hắn tuyệt đối cũng không dễ chịu.

    Lâm Dược nhìn gáo trong tay, lại nhìn Caesar, cẩn thận mở miệng: “Lạc Lạc, anh không sao chứ.”

    Caesar trừng y, phun ra từ kẽ răng: “Cậu nói xem?”

    “Cái này, tôi không phải cố ý, không thì, tôi gọi bác sĩ cho anh?”

    Y nói, rồi định đi ra ngoài, Caesar kéo y lại, nghiến răng nghiến lợi: “Có một câu, tôi phải nói rõ với cậu!”

    “Lạc Lạc, tôi cảm thấy anh vẫn nên tìm bác sĩ xem trước thì quan trọng hơn,
    anh xem anh mới hơn ba mươi tuổi thôi, vạn nhất sau này có gì đó, anh
    lại sắp kết hôn…”

    “Cậu câm miệng, nghe tôi nói!”

    Lâm Dược
    hơi động miệng, còn muốn nói gì đó, nhưng thấy hắn vẻ mặt đau đớn, gân
    xanh giật giật, hai mắt đỏ bừng, trán đổ mồ hôi, do dự một chút cũng
    nhường cho hắn.

    “Cậu nghe đây, Lâm Dược, tôi thích cậu!”

    Câu này, nếu bảo là bày tỏ tình ý với người yêu, không bằng nói là tuyên
    chiến với thù nhân, sự hung hãn ác liệt và hối tiếc trong đó, quả thật
    giống như một người biết thù địch sinh tử của mình đột nhiên chết trong
    tay người khác.

    Mi chết rồi, chết hay lắm, nhưng tại sao mi lại chết như thế__

    Tôi thích cậu, thật khốn kiếp, sao tôi lại thích cậu!

    Mùi vị trong đó, rất tương đồng.

    Lâm Dược chớp chớp mắt: “Lạc Lạc, anh thật nhàm chán, anh xem chúng ta đã
    là quen hệ gì rồi, còn nói mấy thứ này có ý nghĩa gì? Của tôi chính là
    của anh, hai chúng ta từ đầu…”

    “Cậu câm miệng!”

    “Lạc Lạc, tôi thấy anh thật sự phải mời bác sĩ, tôi thấy mặt anh…”

    Y còn chưa nói xong, đã bị Caesar kéo vào lòng, sau đó hung ác ấn lên môi y.

    Đây là một nụ hôn, nhưng càng giống như giác đấu. Thân mật gì ngọt ngào gì
    câu hồn gì, hoàn toàn không tìm được trong nụ hôn này.

    Mút liếm quấn quít, ở đây đều không có, ở đây nhiều lắm chỉ có kéo xé và cắn xé.

    Người mình thương ở trong lòng, lần đầu tiên thân mật hôn, Caesar nửa điểm cũng không cảm thấy vui sướng__

    Hắn cũng vui không nổi, tuy Lâm Dược không phản kháng, nhưng thái độ mặc
    hắn khí thế kiêu hùng, tôi vẫn hiên ngang bất động đó thật sự là đả kích Caesar.

    Qua một lúc lâu, Caesar buông y ra, trừng mắt: “Cậu hiểu chưa!”

    Lâm Dược sờ sờ môi mình, sau đó lắc đầu: “Lạc Lạc, tôi từng nói miệng tôi
    chính là của anh, nhưng tôi cảm thấy anh làm động tác này vẫn không mấy
    thích hợp, anh nghĩ xem anh đã sắp kết hôn với Vịt con xấu xí rồi…”

    “Tôi không định kết hôn với cô ta!”

    “Vậy anh muốn kết hôn với ai? Bất kể anh muốn kết hôn với ai, động tác này…”

    “Với cậu!” Caesar nghiến răng nghiến lợi, đặc biệt có một xúc động, muốn ăn
    sạch Lâm Dược. Đúng, Lâm Dược không bình thường, nhưng từ lúc nào y
    không bình thường tới ngu rồi?

    “À, nói thế, tôi không có hiểu lầm chứ, anh là có ý đó với tôi?”

    Caesar trừng mắt.

    “Thì ra là thế à, anh sớm nói rõ không phải tôi sẽ hiểu sao, vừa rồi tôi còn cho rằng, anh đột nhiên bị lệch dây thần kinh.”

    Caesar hiện tại ngay cả sức lực ngửa cổ hú dài cũng không có, hắn chỉ nhìn chằm chằm Lâm Dược: “Cậu có ý gì?”

    “Tôi có ý gì? Cái này, tôi phải suy nghĩ, thật ra thì, Lạc Lạc, cuộc sống
    không có anh tôi có hơi cô đơn, anh xem hai ta ban đầu tốt biết bao, khi ở phòng tối, ngày ngày nói chuyện, đột nhiên không còn anh nữa, luôn
    cảm thấy có chút lạc lõng. Nhưng nếu anh là ý đó, tôi cảm thấy có hơi
    không thích hợp. Tôi cảm thấy hai ta làm anh em làm bằng hữu đều rất
    tốt, nhưng nếu làm vợ chồng, anh xem của anh đều là của tôi, của tôi
    cũng đều là của anh rồi. Người khác nói, sờ tay bà xã, thì giống như tay trái sờ tay phải, giờ tôi sờ tay anh, cùng sờ tay tôi đều như nhau, sao tôi lại hơi cảm thấy có chút loạn luân vậy…”

    Y lải nhải cẳn nhẳn không ngừng, bên kia khí áp của Caesar càng lúc càng thấp, nếu trong
    phim hoạt hình, thì chính là một làn khí đen bao trùm toàn thân, khủng
    bố lan tràn cả căn phòng, khí áp này quá mức to lớn, ngay cả Lâm Dược
    cũng cảm giác được, đến sau đó, y gãi đầu: “Vậy thì, tôi phải suy nghĩ,
    tôi phải suy nghĩ kỹ.”

    Lâm Dược và Caesar ở trong phòng đó suốt
    ba tiếng, vào một tiếng cuối cùng, hai người đều đau đớn, sau đó Caesar
    dịu lại, giúp Lâm Dược kiểm tra chân, phun chút thuốc, sau đó chỉ huy y
    nằm trên “đá da bụng” mát xa.

    Trong lúc đó Lâm Dược mấy lần biểu
    đạt quan tâm đối với thân thể của hắn, bị hắn dùng ánh mắt hung ác trừng lại, Lâm Dược vô cùng buồn bực, y nói thế này: “Lạc Lạc, tôi vẫn cảm
    thấy khi anh ở trong đầu tôi tốt hơn, lúc đó anh dịu dàng hơn bây giờ
    nhiều.”

    Mà câu nói này, đổi lấy Caesar hung ác ấn một cái lên đùi y, ấn tới mức y đi đường cũng có chút không linh hoạt, đương nhiên, vì
    trên đầu gối bị thương, sau khi mặc quần, y đi đường vốn đã phải cẩn
    thận, lại thêm một cú này, tăng thêm chút vấn đề.

    Y tự mình không có cảm giác gì, chỉ nghĩ tắm Thổ Nhĩ Kỳ này về sau bớt tắm là hơn, cho
    dù muốn tắm, cũng tuyệt đối không thể tắm cùng với Caesar, cho dù tắm
    cùng với Caesar, cũng tuyệt đối không thể để hắn mát xa, tuy rằng được
    ấn đến toàn thân đều thoải mái, nhưng thỉnh thoảng lại ấn mạnh vài cái,
    cũng thực khiến người ăn không tiêu.

    Đúng, trong cảm giác của Lâm Dược, chính là mình vì chấn thương mà khó khăn, nhưng rơi vào mắt
    Trương Trí Công và Tiêu Nhiên đã ngồi xổm ở lầu sáu ba tiếng, thì chính
    là một dáng điệu khác.

    Lâm Dược sắc mặt đỏ bừng__ đó là do bị hơi nóng xông.

    Vẻ mặt khó chịu__ đó là do bị kích thích.

    Tư thế đi đường kỳ cục__ đó là do chân bị thương.

    Miệng có hơi rách__ điểm này, thật sự là bị Caesar cắn.

    Tuy rằng chân chân thật thật, chỉ là bị Caesar cắn một cái, nhưng những
    nhân tố này ghép lại với nhau, lại phối thêm vẻ mặt tuy rằng bình tĩnh
    nhưng tuyệt đối là thỏa mãn của Caesar__ đây tuyệt đối là giả!

    Vậy thì còn gì không giống nữa.

    Mà khi Trương Trí Công nhìn thấy, Caesar còn vô cùng thân thiết dìu Lâm Dược: “Cậu cẩn thận chút, đừng để chảy máu nữa.”

    Nói xong, hắn ngẩng đầu lên, giống như mới phát hiện ra bộ dáng của Trương
    Trí Công và Tiêu Nhiên: “Thật trùng hợp, các cậu cũng vừa kết thúc sao?”

    Vẻ mặt của Tiêu Nhiên và Trương Trí Công lúc này sao, Tiêu Nhiên còn tốt,
    chỉ là không tin, kinh ngạc, hoài nghi. Mà Trương Trí Công, gương mặt đó đã đen tới mức có thể sánh với nhọ nồi.

    Lâm Dược ngẩng đầu lên, cũng chào hỏi: “Cậu hai, các cậu cũng mới kết thúc?”

    Ngay cả chào hỏi cũng như nhau!

    Trương Trí Công nhìn nhìn Lâm Dược, lại nhìn nhìn Caesar, sau đó hắn chậm rãi
    mở miệng: “Đại đế, tôi nghĩ, anh nên cho tôi một lời giải thích.”

    Caesar gật đầu: “Nếu cậu cần, chẳng qua để tôi đưa Lâm Dược về trước đã, cậu ấy bị thương.”

    Lâm Dược vốn muốn nói mình hoàn toàn có thể trở về, nhưng lời lên tới môi,
    lại nuốt về, chỉ cười cười với Trương Trí Công, nụ cười này, rơi vào mắt Trương Trí Công thì chính là một mũi tên xuyên tim.

    Caesar nửa
    dìu nửa ôm đem Lâm Dược về phòng, trên đường gặp nhân viên công tác
    người sau còn run sợ hơn người trước, tuy lúc đó không phản ứng, nhưng
    sau đó thì lũ lượt thi nhau dụi mắt.

    Mà hai đương sự, một người
    làm như không có ai, một người thì không để ý, nhưng sau khi về phòng,
    Lâm Dược nói với Caesar thế này: “Lạc Lạc à, tôi đã diễn kịch cùng anh
    rồi, nhưng mà đây là vì cậu hai, anh xem cậu hai bây giờ cũng là người
    đàn ông không tồi rồi, nếu dính với tôi cũng quá lãng phí, tôi…”

    Y chưa nói xong, đã bị Caesar lấy gối bịt miệng: “Cậu nghỉ ngơi đi, sáng mai tôi tới gọi cậu, cùng cậu ăn sáng!”

    Lời nói ấm áp, nhưng giọng điệu đó, vẫn là hung ác lạnh băng.

    Nói xong, không đợi Lâm Dược có cơ hội mở miệng nữa, hắn quay người đi ra
    ngoài, tới phòng làm việc của mình, quả nhiên, Tiêu Nhiên và Trương Trí
    Công đang đứng bên ngoài đợi hắn.

    Tiêu Nhiên cảm thấy mình rất vô tội rất đáng thương rất xui xẻo.

    Thử nói xem hắn có làm gì đâu chứ, hai năm trước, hắn chỉ biết cậu hai
    Trương thích Lâm Dược, lần đó, hắn còn phá hoại tình cảm của người ta__
    tuy rằng Lâm Dược tự động chạy đi, nhưng nói ra cũng có trách nhiệm của
    hắn.

    Được thôi, không có kích thích thì không có trưởng thành,
    cậu hai Trương bị kích thích nên trưởng thành, cho dù là chuyện tốt,
    nhưng sau đó thì sao? Sau đó người ta vẫn tình cũ không quên, thật ra
    hắn vẫn luôn cảm thấy đầu óc của Trương Trí Công có vấn đề, Lâm Dược à,
    đó là một người ở chung sẽ khiến người ta bùng đầu, người này còn cứng
    đầu muốn nhào tới, còn thích luôn, còn muốn cả đời, không phải là tự tìm ngược sao?

    Nhưng dù sao đây là chuyện của người khác, không có
    quan hệ gì với hắn, mà là người hợp tác, chỗ nào có thể giúp đỡ hắn cũng nên giúp một tay.

    Nhưng chỉ là dẫn hắn tới chỗ của Caesar, chẳng qua là muốn tiện quan sát__

    Thật ra trên tivi cũng có thể xem, chỉ là ở đây thì toàn phương vị hơn tivi, nếu hắn biết chuyện sẽ phát triển thành thế này, thì có cho hắn một
    triệu, mười triệu hắn cũng sẽ không làm chuyện này!

    Nhưng, ngược
    lại cho hắn một trăm triệu, hắn cũng không nghĩ tới Caesar lại nhìn
    trúng Lâm Dược! Hơn nữa phát triển nhanh đến vậy, mới chỉ có không bao
    lâu mà thôi, ăn một bữa cơm, hai người, đã làm xong chuyện rồi?

    Tiêu Nhiên cảm thấy cả hôm nay hắn đều đang nằm mơ.

    “Có quan hệ gì tới mày chứ?”

    Hắn tự hỏi, nghĩ thế nào cũng cảm thấy không có quan hệ với mình, mặc kệ là tình yêu tay ba hay tay tư, mặc kệ bọn họ tại sao lại thích một kẻ phi
    nhân loại như Lâm Dược, dù sao lại không phải là hắn thích, tại sao hắn
    phải dính vào?

    Hắn không nghĩ nữa, hắn một chút cũng không muốn
    nghĩ, nhưng Trương Trí Công là do hắn dẫn tới, vấn đề cũng xuất hiện sau khi hắn dẫn người tới, nói thế nào, hắn cũng không thể bỏ mặc.

    Vì thế, tuy một triệu lần không muốn, lúc này hắn cũng cùng Trương Trí Công đợi ở đây.

    Trương Trí Công vừa thấy Caesar, ánh mắt đó giống như sư tử đang trong thời kỳ động đực lại bị đoạt đi phối ngẫu.

    Caesar cũng không để ý tới hắn, gọi nhân viên trực ban rót cà phê xong, mở
    miệng: “Thật ra tôi không cho rằng tôi cần phải giải thích gì với cậu,
    theo như tôi biết, cậu và Lâm Dược không có bất cứ quan hệ nào, nhiều
    nhất, các cậu cũng chỉ có quan hệ chủ thuê làm mướn. Mà trong thời gian
    đó, cậu và cậu ấy ở chung cũng không vui vẻ.”

    Trương Trí Công
    nghiến răng nghiến lợi: “Đúng, anh nói không sai, nhưng tôi sẽ bù vào,
    hơn nữa, tôi thật tâm với cậu ấy, ngay bây giờ tôi có thể cùng cậu ấy
    đến sở đăng ký!”

    “Tôi đương nhiên cũng là thật lòng.”

    “Hai mươi bốn tiếng là thật lòng?”

    Caesar nhìn hắn chậm rãi cười: “Thật ra tôi không tất yếu phải nói với cậu,
    nhưng thấy cậu thật lòng như thế, tôi sẽ trả lời cậu, trên đời này có
    một từ, là vừa gặp đã yêu.”

    Ầm!

    Tiêu Nhiên chỉ cảm thấy
    đỉnh đầu có sét đánh, ngay cả Trương Trí Công cũng hoài nghi lỗ tai mình xảy ra vấn đề, làm sao cũng không tin nổi từ này nói ra từ miệng
    Caesar.

    “Được rồi, những gì có thể trả lời tôi đã trả lời rồi,
    nếu cậu cần, hoan nghênh ngày mai tới đây quan sát cuộc đấu, nhưng về
    vấn đề này, tôi chỉ giải thích một lần, ngày mai cậu có hỏi tôi, tôi
    cũng sẽ không trả lời.”

    Caesar nói rồi đứng lên, ra vẻ đuổi khách.

    “Tôi sẽ không từ bỏ! Tôi sẽ không từ bỏ như thế!”

    Caesar không để tâm nhìn Trương Trí Công một cái, không trả lời.

    Bảy giờ rưỡi sáng hôm sau, Caesar cầm thẻ phụ đào Lâm Dược ra khỏi giường,
    nhân lúc Lâm Dược vào nhà vệ sinh, hắn ném hết quần áo trước kia của y
    vào túi rác rồi vứt ra ngoài cửa.

    Lâm Dược rửa mặt đánh răng xong, thì thấy Caesar đang lật báo, trên giường là một bộ trang phục thanh nhàn màu trắng.

    “Chân cậu bị thương, hôm nay mặc cái này đi.”

    “Như vậy liệu có khiến tôi trở nên không lịch sự không? Lạc Lạc, tôi cũng
    chú ý tới hình tượng, tuy rằng hôm nay có thể tôi sẽ bị loại, nhưng TQ
    chúng tôi có một câu, là tuy bại mà vinh, tôi đã vào được năm mươi hạng
    đầu, cho dù bị loại, cũng là kiêu ngạo vinh quang, vì thể hiện sự kiêu
    ngạo này, tôi nhất định phải mặc trang phục lịch sự ra mặt, nói thế, tôi thật ra nên đổi sang trang phục Đường hay trang phục Trung Sơn?”

    Caesar thầm nghiến răng: “Ngày mai tôi sẽ chuẩn bị trang phục Đường cho cậu.”

    “Thật sao? Lạc Lạc anh thật tốt, vậy, tôi phải đưa anh bao nhiêu tiền?”

    “Không cần.”

    “Nhất định phải cần. Lạc Lạc, tuy quan hệ của chúng ta tốt, nhưng anh em ruột cũng phải tính rõ, tôi ăn một bữa của anh không vấn đề, nhưng chuyện
    tiền bạc nhất định phải phân rõ. Nếu không, hôm nay tôi lấy của anh một
    bộ đồ, ngày mai lấy của anh một đôi vớ, qua ngày mai lấy của anh một cái quần lót… đương nhiên, tôi sẽ không lấy quần lót của anh, tôi chỉ là
    nói, cứ tăng thêm từng chút một, thì không thể được. Lạc Lạc Lạc Lạc,
    tôi nói anh có nghe không vậy?”

    Caesar hít sâu một hơi, thật muốn hỏi y, lúc đầu sao cậu lại dùng của Trương Trí Công. Nhưng hắn biết,
    lúc này nếu biện luận, thì sẽ nói hoài không hết.

    Vì thế, hắn đặt báo xuống, dùng giọng nói cố gắng hòa nhã nói: “Đến giờ rồi, cậu mặc đồ đi, chúng ta đi ăn sáng.”

    Lâm Dược nhìn đồng hồ, quả nhiên đã tám giờ, về chuyện quần áo, trở về nói sau.

    Y thay đồ, cùng Caesar đến nhà ăn, sau đó đụng phải Vịt con xấu xí, chưa đi được hai bước, lại đụng phải Trương Trí Công.

    Thuộc truyện: Lá Bài Cuối Cùng