Home Đam Mỹ Lá Bài Cuối Cùng – Chương 75

    Lá Bài Cuối Cùng – Chương 75

    Thuộc truyện: Lá Bài Cuối Cùng

    Hiện tại trên bàn còn lại số 6 và Lâm Dược.

    Cuộc đấu tới giờ, người có thể lưu lại đều có một chút danh tiếng, người
    trước kia hoàn toàn không có tiếng tăm gì không nhiều, mà số 6 này lại
    là một trong số đó. Người này tới từ Anh, tuy từ thời thiếu niên đã bắt
    đầu chơi bài, nhưng vẫn chỉ chơi vài ván với người thân bạn bè, rất ít
    khi vào sòng bài.

    Năm nay hắn vừa tốt nghiệp đại học, vì không
    tìm được công việc thích hợp, tâm tình buồn bực đã chạy tới Mỹ nghỉ
    phép, đúng lúc gặp WPS, hắn nhất thời kích động báo danh, sau đó lại một đường qua ải trảm tướng đi được tới đây.

    Khi phương tiện truyền thông phỏng vấn hắn có tuyệt chiêu gì, hắn chỉ nói một câu: “Vận may của tôi rất tốt.”

    Đúng, vận may của hắn quả thật không tồi, ngay từ đầu trên bàn của hắn vẫn
    không gặp phải cao thủ gì, sau đó số bàn ít dần, hắn cũng có thể lưu
    lại, nhưng nếu nói hắn toàn dựa vào vận may, thì cũng không đúng.

    Vận may đương nhiên có, nhưng còn có một phần là vì hắn vẫn luôn đánh bài
    theo phương pháp chính xác, chưa từng mạo hiểm, chưa từng cướp gà, nếu
    không nắm chắc trên sáu mươi phần trăm thì tuyệt không cược. Sự cẩn
    trọng này, cộng thêm vận may, hắn vào được năm mươi hạng đầu, còn được
    phóng viên gọi là “số 6 may mắn”__ Có lẽ có nhân viên công tác của JA vì hứng thú mà đã sắp xếp một chút, có lẽ thật sự là trùng hợp, hắn ngồi
    qua ba mươi tám bàn, thì hết hai mươi hai bàn đều là số 6.


    hiện tại, hắn ngồi trên vị trí số 6, lật bài riêng của mình, thật ra vừa rồi hắn đã nhìn qua rồi, nhưng cho dù là thế, khi thi đấu, người ta
    luôn không kìm được liên tục nhìn bài riêng của mình.

    Một đôi 9,
    cộng với con 9 cơ trên bàn thì có thể ra xám chi, đây cũng tính là bài
    không tồi, theo cách đánh bài chính xác, hắn nên theo.

    Nhưng, nghĩ tới lời đồn nghe được sáng nay, hắn lại chần chừ.

    Cho dù hắn không thể tính là người trong giới bài, nhưng danh hiệu của
    Caesar cũng như sấm bên tai, quả thật chính là truyền kỳ trong poker
    Texas, khi hắn vừa mới tiếp xúc với poker Texas, thì đã bắt đầu nghe đồn về Caesar. Nhiều năm nay, Caesar không chỉ là thần tượng của hắn, mà
    còn là một ngọn núi cao chỉ có thể kính ngưỡng.

    Mà người này, là
    người tình của Caesar, tuy rằng có lẽ đó chỉ là tin đồn, nhưng tối qua
    trong nhà ăn, hắn quả thật chính mắt thấy Caesar giúp người TQ này chỉnh cà vạt.

    Nghĩ tới đây, hắn nhìn Lâm Dược một cái, Lâm Dược thờ ơ
    vuốt cằm, mắt híp lại, chú ý tới ánh mắt của hắn, liền quay đầu mỉm cười với hắn.

    Nụ cười này chỉ là chào hỏi đơn thuần, mà trong mắt số 6, thì chính là âm mưu thâm sâu, cũng chính là đang đợi hắn nhảy hố!

    “Hiện tại mình còn một trăm ba mươi ngàn, nếu không theo ván này, có lẽ còn
    có thể kiên trì tới kết thúc hôm nay, nhưng nếu theo, thì không thể nắm
    chắc.”

    Là một lính mới, số 6 tuy hy vọng mình cũng có thể đạt
    được vòng tay, nhưng phần nhiều là hắn nghĩ có thể kéo dài ngày nào hay
    ngày đó, như vậy tương lai có kể lại cũng rất nở mặt.

    Đã hết thời gian, nhà cái nhắc nhở. Hắn lại nhìn hai con 9 của mình, thật sự là bài rất tốt.

    “Không cần quá lo lắng.” Lâm Dược chân thành mở miệng, “Bài của tôi rất tệ, cậu chỉ cần không phải tệ lắm, thì có thể thắng.”

    Số 6 nghi ngờ nhìn y, Lâm Dược lại nói: “Tuy nhìn từ mặt bài thì tôi cũng
    có thể tạo nên thùng hoặc sảnh, nhưng vận may này không nhiều, cậu có
    xám chi đúng không? Nếu có thì nên dũng cảm theo, ít nhất cậu có tám
    mươi phần trăm thắng.”

    “Tôi bỏ bài.” Số 6 gấp hai lá bài lại rồi
    ném cho nhà cái, sau đó có chút đắc ý nói với Lâm Dược: “Tôi có thể đi
    tới nay, có vận may, còn có rất nhiều nhân tố, mà trong rất nhiều nhân
    tố này, có một nhân tố là, tôi chưa từng đối đầu với cao thủ.”

    Lâm Dược chớp chớp mắt, tràn đầy khó hiểu: “Tôi trở thành cao thủ hồi nào?”

    Nói xong y nhìn Vua sư tử, Vua sư tử ho một tiếng, tránh né ánh mắt y,
    đúng, Lâm Dược không tính là cao thủ, trước khi y chưa lấy được một vòng tay thì không thể nói là cao thủ, nhưng đó là trước hôm nay. Mà từ sau
    hôm nay__

    “Chỉ là nể mặt đại đế, mình cũng bằng lòng kết nạp cậu
    ta.” Vua sư tử thầm nói: “Đương nhiên, tiền đề là lời đồn đó phải là
    thật.”

    Mà khi Lâm Dược biểu thị nghi ngờ với thân phận của mình,
    bên kia Ike đã bùng nổ vào máy quay: “A, anh ta đã bỏ bài, khi trong tay có xám chi anh ta lại bỏ bài, Lâm tới từ TQ của chúng ta, vào lúc sắp
    phải rời cuộc đấu, lại hòa hoãn được, à, đợi dã, bên phía chúng tôi có
    một tin mới nhất… ôi thượng đế, đây là tin do ai đưa tới? Biên tập! Biên tập! Chắc không phải anh muốn tôi công bố tin tức này ở đây chứ, trời
    ạ, nếu là giả, tôi sẽ bị phanh thây ném vào biển, cho dù là thật, tôi
    cũng bị ném đi đút cá mập!”

    “Rốt cuộc là tin gì? Nếu cậu thật sự lo lắng thì để tôi.”

    “À, sao tôi có thể đẩy nguy hiểm cho cậu? Được rồi, để tôi nói. Mời máy
    quay tập trung vào Dược của chúng ta, đúng, chính là vị tới từ TQ mà tôi vừa mới nói, đặc tả cho tôi, tốt, cứ giữ yên như thế. Các vị khác giả,
    xin nhìn kỹ. À, không phải gian lận, không không không, không có liên
    quan gì tới gian lận. Tôi muốn nói là, vị này, chúng ta có lúc sẽ gọi
    anh ta là Bút nguyên tử, có lúc sẽ gọi anh ta là Kẹo que, có lúc dứt
    khoát gọi tên, thật ra, anh ta còn có một thân phận, đó chính là… người
    yêu của đại đế.”

    Năm chữ cuối cùng, hắn nói rất nhẹ rất nhanh rất bình tĩnh, nói xong câu này, hắn liền chuyển đề tài sang chỗ khác,
    nhưng sau khi trầm mặc nửa phút, cả Las Vegas thậm chí là cả nước Mỹ đều sôi sục.

    Mọi người lũ lượt gọi điện thoại, đăng tin nhắn trên
    mạng, có người kích động thậm chí bắt đầu tấn công mạng của đài truyền
    hình.

    “Đây là nói dối, tôi không tin!”

    “Ike, tôi vẫn luôn rất tán thưởng phong cách bình luận của anh, nhưng tôi thật sự không dám khen trò đùa ác ý hôm nay!”

    “Xin nói từng câu có trách nhiệm vì chính các anh!”

    “Đây là thật sao? Đây là thật sao?”

    Không tới nửa tiếng, tỷ lệ truy nhập vào WSP liên tục tăng lên, tuy rằng rất
    nhiều người gọi điện thoại tới chỉ trích, nhưng lại có càng nhiều người
    muốn xem thử người yêu nam giới của đại đế rốt cuộc ra làm sao.

    Đúng, ai có người yêu, ai với ai thành đôi đều không phải là vấn đề mới mẻ
    gì, tin tai tiếng của Caesar đại đế chúng ta trước kia cũng từng nghe
    qua, chẳng hạn cùng với minh tinh đang nổi tiếng nào đó, chẳng hạn với
    model nào đó, thậm chí còn từng đồn là với vị cao thủ nào đó.

    Nhưng người yêu nam giới, thì vẫn là lần đầu tiên lộ ra, lẽ nào đại đế là đồng tính luyến ái? A, thượng đế, thật điên cuồng!

    Mà lúc này, Trương Trí Công trong khách sạn Sharon gần như muốn đập nát
    tivi. Hai tay hắn run rẩy, răng kêu ken két, hai mắt đỏ bừng.

    Khoa trương thanh thế! Người này đang khoa trương thanh thế!

    Từ hành động ở nhà ăn sáng nay, đến tivi bây giờ, đều là người đó an bài!
    Nếu không có sự đồng ý của người đó, thì đoạn này căn bản không thể xuất hiện trong tivi!

    Người đó, chính là muốn tạo nên một sự thật đã định!

    Người đó, chính là muốn khiến tất cả mọi người đều cho rằng Lâm Dược là của anh ta!

    Người đó, không cho hắn, cho Lâm Dược một chút khe hở nào!

    Đối với rất nhiều danh nhân, đồng tính luyến ái là dơ bẩn, mà đối với người đó, căn bản không sao hết, trong hoàn cảnh của hắn, đồng tính luyến ái
    song tính luyến chỉ là chuyện không thể bình thường hơn, minh tinh có lẽ còn sợ tin xấu, mà là một cao thủ đứng trên đỉnh cao hắn có gì phải sợ?

    Những cao thủ khác sẽ không để ý, những con bạc tới JA đánh bài càng không để ý. Cổ đông? Nhân viên? Càng không thể!

    Mà khi tất cả mọi người đều cho rằng Lâm Dược là người yêu của hắn, Lâm
    Dược còn có thể làm gì? Trương Trí Công hắn còn có thể làm gì?

    Đúng, hắn vẫn sẽ tranh, hắn sẽ không từ bỏ, mà Lâm Dược thì sao?

    Trước kia, hắn không hiểu Lâm Dược, cho dù đến bây giờ, hắn cũng không thể
    nói hoàn toàn đã hiểu, nhưng hắn biết, Lâm Dược trên một trình độ nhất
    định thì là một người rất tùy tiện, không phải là tùy tiện trong cuộc
    sống cá nhân của y, mà là y dường như có thể thích ứng với mọi hoàn
    cảnh.

    Không đối kháng với hoàn cảnh, mà bất luận ở trong hoàn
    cảnh nào, y luôn có thể tìm được một vị trí thích hợp với mình, sau đó
    vui vẻ thoải mái ở lại.

    Trong hai năm kia, hắn không ngừng suy
    nghĩ, nếu lúc đầu hắn không dẫn Lâm Dược tới Macao, nếu lúc đầu hắn
    không để Lâm Dược bay khỏi tay hắn, thì trải qua hai năm nay, Lâm Dược…
    có lẽ cũng đã thích ứng rồi.

    Có lẽ chưa chắc yêu hắn, nhưng chắc
    cũng nguyện ý sống cùng hắn, đối với hắn mà nói, như vậy cũng đủ rồi,
    trong mấy chục năm tương lai, bọn họ có thể bồi dưỡng tình cảm.

    Mà hiện tại, Caesar đã tạo ra hoàn cảnh khiến Lâm Dược quen thuộc!

    Vào giờ khắc này, Trương Trí Công có một cảm giác gần như tuyệt vọng. Sự
    tuyệt vọng này không chỉ tới từ thủ đoạn của Caesar, mà còn tới từ thái
    độ của Caesar.

    Caesar nghiêm túc!

    Hơn nữa tuyệt đối nghiêm túc nhất định phải đạt được!

    Vào lúc này, hắn thậm chí biết, tối hôm qua Caesar còn một câu chưa nói__
    “Tôi cũng có thể lập tức đến sở đăng ký cùng cậu ấy đăng ký.”

    Nếu không phải ôm ý định cả đời này không phải người này thì không được, Caesar hà tất phải tạo thanh thế như vậy?

    Trương Trí Công biết, so với hai năm trước, hắn đã tiến bộ hơn rất nhiều, thậm chí ngay cả anh hắn cũng nói hắn “cứ như hai người”, nhưng bất luận hắn tiến bộ bao nhiêu, cũng không thể nào so sánh với Caesar, đặc biệt là ở đây còn là Mỹ, còn là Las Vegas.

    Ở đây, cho dù là Tiêu Nhiên,
    cũng chỉ là một con cá nhỏ vừa mới tự bảo vệ được mình, mà hắn, chẳng
    qua là một con cá còn nhỏ hơn nữa, thậm chí là tôm tép. Caesar đối phó
    hắn, có lẽ chỉ cần động ngón út.

    “Cậu hai.”

    Lần này Mạc
    Khải theo hắn tới thấy hắn có vẻ không bình thường liền mở miệng, hắn
    chậm rãi quay đầu, mở miệng: “Tôi không hiểu. Trước kia bọn họ chưa từng gặp mặt nữa đúng không? Trước kia bọn họ còn không quen biết đúng
    không? Vừa gặp đã yêu, chuyện này sao có thể là thật? Cho dù có, sao có
    thể xảy ra ở họ?”

    Mạc Khải cũng không biết làm sao trả lời, hắn cũng không tin, nhưng, sự thật dường như lại xác định như thế.

    “Nhất định có nguyên nhân gì đó, nhất định có nguyên nhân gì đó mà chúng ta
    không biết.” Trương Trí Công ôm đầu, “Nhất định có, tôi không tin vừa
    gặp đã yêu, tôi không tin chỉ mới một ngày đã có thể có tình cảm như
    thế!”

    Mạc Khải nhìn hắn, qua một lúc lâu, đợi hắn bình tĩnh lại
    mới mở miệng: “Cậu hai, chúng ta trở về đi, chuyện ở dây, cũng không cần chúng ta nữa rồi.”

    “Không, tôi không về! Tôi cố gắng đã hai năm, không phải tới để từ bỏ! Mạc Khải, tôi sai rồi, trước kia tôi sai rồi,
    tôi sai rất nhiều, nhưng mà, hiện tại tôi đã thay đổi rồi mà, tôi thật
    sự thay đổi, lẽ nào tôi thay đổi cũng không được sao?”

    Hắn trừng
    mắt, vẻ mặt như một đứa trẻ mê mù, Mạc Khải lại câm nín. Hai năm nay,
    hắn tận mắt thấy Trương Trí Công cố gắng, nhìn hắn từ một công tử bột
    biến thành tinh anh từng chút một, nhìn hắn học tập từng chút một, nhìn
    hắn tiến bộ.

    Hai năm nay, hắn không nghỉ ngơi không chơi bời. Lần WPS này hắn không tham gia, không phải vì hắn không muốn, mà là trong
    hai năm nay, hắn hầu như không lên bàn bài.

    “Hai mươi tuổi không
    thành danh thủ quốc gia, thì cả đời vô vọng. Cờ vây là thế, thật ra cờ
    bạc cũng như thế. Tôi đã đánh hơn mười năm, cũng không trở thành cao
    thủ, sau này cho dù có tiến bộ, cũng có hạn. Bài thủ tốt nhất, chưa chắc là ông chủ tốt nhất.”

    Trương Trí Công đã từng nói như thế, nhưng Mạc Khải biết, poker Texas, đối với hắn mà nói không chỉ là yêu thích
    đơn giản như vậy, là sở thích, nhưng còn có thứ khác.

    Một người
    qua hai mươi tuổi, luôn hy vọng có một kỹ thuật một sự nghiệp có thể ỷ
    lại, đây là một loại tâm lý của con người, cho dù cậu hai Trương không
    cần phải lo ăn lo mặc, nhưng nếu không có thứ gì để chống đỡ, hắn cũng
    sẽ trống rỗng cũng sẽ mờ mịt.

    Mà poker Texas, chính là cây cột
    của Trương Trí Công, là sự kiêu ngạo của hắn. Có thể nói trong hai năm
    nay, hắn đã bỏ xuống thứ duy nhất hắn có trước kia.

    Mạc Khải
    biết, lúc này nên nghĩ cách mang Trương Trí Công về, nhưng hắn càng
    biết, nếu làm vậy, Trương Trí Công nhất định sẽ lưu lại tiếc nuối cả
    đời.

    “Cậu hai, tôi sẽ không miễn cưỡng cậu, nhưng tôi sẽ báo
    chuyện này cho cậu cả, mà hiện tại, tôi cần cậu đáp ứng tôi một yêu
    cầu.”

    Trương Trí Công chớp mắt, như đột nhiên hoàn hồn, sau đó
    nghiến răng nói: “Tôi biết, tôi sẽ không lỗ mãng, tôi sẽ bảo vệ tốt bản
    thân, chỉ cần tôi không quá giới hạn, nể tình Tiêu Nhiên, người đó chắc
    sẽ không làm gì tôi.”

    Hắn nói thế, thật ra trong lòng cũng không
    cho rằng Tiêu Nhiên có bao nhiêu mặt mũi, càng không cho rằng Tiêu Nhiên sẽ vì hắn mà đối đầu với Caesar, nhưng nếu hiện tại hắn vẫn yên lành,
    vậy thì, cũng có nghĩa là Caesar bằng lòng tiếp nhận cạnh tranh công
    bằng với hắn.

    Lâm Dược trên bàn đấu đương nhiên không biết bên
    ngoài đã nghiêng trời lệch đất, sau khi xác định số 6 thật sự bỏ bài, y
    vô cùng khó hiểu lật bài riêng của mình, rất vô tội nói: “Tôi còn cho
    rằng có thể về ngủ một giấc, nhưng mà tốt thôi, tiến thêm một hạng, cũng có thêm chút tiền thưởng.”

    Người cả bàn đều khinh bỉ nhìn y,
    ngay cả nhà cái cũng nhịn không được trề môi, được rồi, thắng thì thắng
    rồi, không cần chọc tức người khác đi, anh còn thiếu tiền thưởng? Có để
    người khác sống không chứ.

    Vì người toàn bàn đã bỏ bài, số chip
    của Lâm Dược lại lên tới hai trăm, trên bàn này cuối cùng cũng không
    tính là nhỏ nhất, cuộc đấu tiếp tục.

    Vì số chip lại phong phú,
    Lâm Dược cũng vực tinh thần, bốn tiếng sau đó, tuy không thắng lớn,
    nhưng cũng không thua lớn, giúp y chịu được tới thời gian nghỉ ngơi giữa trưa.

    Y xoa vai cùng Vua sư tử vào nhà ăn, Vua sư tử hiếm khi
    không lải nhải, chỉ là không ngừng dùng ánh mắt dị thường đánh giá y, số lần nhiều, ngay cả Lâm Dược cũng cảm giác được.

    “Vua sư tử, anh có gì muốn nói với tôi sao?”

    Vua sư tử nhịn nhịn, cuối cùng quyết định vẫn hỏi__ Hắn thật sự quá hiếu kỳ, vừa rồi ở trên bàn cũng không cách nào chuyên tâm.

    “Chuyện này__”

    Hắn vừa định nói, đã có nhân viên của JA bưng một cái khay tới, sắc mặt kỳ
    cục nói: “Cậu Lâm, đây là chủ tịch hội đồng quản trị cho cậu.”

    Thuộc truyện: Lá Bài Cuối Cùng