Home Đam Mỹ Lá Bài Cuối Cùng – Chương 88

    Lá Bài Cuối Cùng – Chương 88

    Thuộc truyện: Lá Bài Cuối Cùng

    Phòng ngủ xa hoa, giường lớn xa hoa, còng tay trói buộc.

    Thanh niên mặc đồ thanh nhàn màu trắng mặt bi phẫn, trong đôi mắt thống khổ, thậm chí còn mang theo ánh nước__

    Đương nhiên, có lẽ là do ánh đèn.

    Thanh niên đứng bên giường tà ác quyến rũ, gương mặt co rút, trong đôi mắt thống khổ, mang theo ngọn lửa không thể diễn tả__

    Đương nhiên, có lẽ là do nệm giường phản chiếu.

    Bất luận từ phương diện nào, tình cảnh này đều mờ ám, ngay cả vấn đề họ
    thảo luận cũng mang theo gian tình vô hạn, liên tưởng đến lời đồn trước
    đó của họ, mỗi người đều có thể cho ra kết luận chính xác. Nhưng, có một câu rất hay, chân lý luôn luôn không nằm trong tay số đông!

    Ít nhất, trong lòng Ngựa hoang, không có một chút gì để cho người yy.

    Tay cầm khay run rẩy một chút, nhìn Lâm Dược chằm chằm, chậm rãi mở miệng:
    “Tôi không cảm thấy hứng thú với cuộc sống riêng của anh.”

    “Tôi
    biết, tôi cũng không có sở thích khỏa thân, đây cũng không phải chuyện
    vinh dự gì, thật ra tôi cũng không muốn nói. Không phải tôi chỉ muốn cậu giúp tôi đổi hướng sao? Thật đó, nằm trên giường thế này tuy thoải mái
    hơn ngồi một chút, nhưng cũng rất khó chịu. Để tôi nằm sấp đi, cậu muốn
    làm gì cũng tiện.”

    Y nói rất đương nhiên, mặt Ngựa hoang lập tức
    xanh đi: “Anh cho rằng tôi muốn làm gì với anh? Anh cho rằng tôi bắt cóc anh là muốn làm gì? Anh cho rằng tôi có suy nghĩ gì với anh sao?”

    Câu cuối cùng gần như là nói từ kẽ răng.

    Đúng, có lẽ Lâm Dược tướng mạo không tồi, có lẽ Lâm Dược quả thật là người
    yêu của Caesar, có lẽ người có tâm lý biến thái cảm thấy được làm Lâm
    Dược sẽ có khoái cảm dị thường, nhưng tuyệt đối không bao gồm hắn! Từ
    đầu tới cuối, hắn đều thấy Lâm Dược chướng mắt!

    Nếu không phải, nếu không phải vì người đó, hắn cơ hồ không muốn nhìn thấy người này ở bất cứ đâu trừ lúc đấu!

    Hắn không hận Lâm Dược, nhưng hắn chán ghét người này!

    Bạn sẽ hận một đống cứt chó sao? Không, nhưng đống cứt chó này sẽ khiến bạn khó chịu hơn cả hận!

    Mà nghe thử câu này đi, muốn nói cái gì? Hắn yêu đống cứt chó này?

    Mẹ nó, cứt chó!

    Lâm Dược chớp chớp mắt: “Cậu không phải muốn chụp hình lõa thể của tôi để
    tung lên mạng sao? Thật ra, tôi cảm thấy chụp mặt sau hiệu quả hơn một
    chút.”

    “Tôi làm quái gì phải chụp hình lõa thể của anh!”

    “Không phải?”

    “Không phải.”

    Lâm Dược mù mờ nhìn hắn: “Vậy cậu tìm tôi tới làm gì?”

    Ngựa hoang nhìn y một lúc lâu, thở dốc, mở miệng: “Sao anh làm được?”

    “Cái gì?”

    “Lâm Dược, tôi nói rồi đừng giả ngốc trước mặt tôi, anh cảm thấy tôi đang đùa sao?”

    Hắn nói rồi cười, ấn công tắc trên tường, giường lập tức đứng lên. Lâm Dược cuối cùng không cần lo lắng mông của mình nữa, nhưng tư thế này càng
    khó chịu.

    Cổ tay cổ chân của y bị khóa chặt trên giường, đóng rất chặt, chân không chạm tới đất, trọng lượng thân thể toàn bộ dồn tới cổ
    chân, không bao lâu đã bị rách da, còn đứt thịt chảy máu.

    Lâm Dược hừ một tiếng, Ngựa hoang cười nói: “Hiện tại, yêu cầu của anh được thỏa mãn rồi.”

    “Tôi cảm thấy, vẫn không thỏa mãn, không thì, cho tôi nằm lại đi, thật ra nằm cũng rất thoải mái.”

    Ngựa hoang không để ý tới y, mở miệng: “Biết không? Jesu là bị ghim chết trên giá chữ thập, anh không cảm thấy rất kỳ quái sao?”

    Lâm Dược phối hợp gật đầu: “Tôi vẫn nghĩ không thông tại sao ba ngày sau
    ông ta sống lại, sống lại không phải là ma cà rồng sao?”

    Ngựa
    hoang cười lạnh một tiếng, tiếp tục nói: “Tôi từng đặc biệt nghiên cứu,
    ông ta được đóng bốn cái đinh, rất nhẹ đúng không? Ít nhất không mất một cánh tay hay cẳng chân nào, ngay cả ngón tay cũng không mất, nhưng ông
    ta vẫn bị đóng chết. Biết tại sao không?”

    “Cái này, không phải vấn đế mất cái gì, cậu nghĩ đi, đinh mất vệ sinh cỡ nào chứ, bị đóng hoài, bạch huyết cầu không thể…”

    “Anh thật sự rất kiên cường, Lâm Dược.” Y còn chưa triển khai thảo luận về
    huyết dịch và vi khuẩn, đã bị Ngựa hoang cắt ngang, “Nhưng tôi cũng thật sự rất hiếu kỳ sự kiên cường của anh có thể chống đỡ tới lúc nào? Tôi
    biết TQ các anh có một hình phạt là nhốt lồng đứng. Một người, không bị
    bất cứ tổn thương nào, nhưng lại đứng tới chết. Hiện tại…”

    Hắn
    lùi lại hai bước, dường như đang thưởng thức Lâm Dược lúc này, sau đó
    mới nói: “Hiện tại anh vẫn không bị đóng đinh, cũng không bị đặt trong
    lồng, nhưng, anh có thể kiên trì bao lâu đây?”

    Lâm Dược ngẫm
    nghĩ, nói: “Jesu kiên trì được bao lâu? Tôi cảm thấy tôi có thể lâu hơn
    ông ta một chút, dù sao tôi sinh ở TQ mới trưởng thành dưới cờ đỏ, từ
    nhỏ dinh dưỡng phong phú, lại trải qua lao động thể lực đầy đủ, nói thế
    nào thì tố chất cơ thể cũng tốt hơn ông ta một chút. Hơn nữa, có lẽ từ
    góc độ cường tráng, TQ chúng tôi không thể so sánh với người phương tây
    các anh, nhưng từ góc độ nhẫn nại thì, chúng tôi tuyệt đối kiên cường
    hơn, cậu đừng không tin, cái này có lịch sử lâu dài, tôi nhớ…”

    Không đợi y nói xong, Ngựa hoang đã lấy sữa trên đầu giường: “Tôi vốn nghĩ có lẽ anh cần cái này, nhưng hiện tại xem ra không cần.”

    Hắn nói
    xong quay người đi, Lâm Dược ở sau lưng hắn lầm bầm: “Thật ra tôi cần,
    nhưng nếu uống rồi, tôi nói không chừng sẽ lại muốn bài tiết. Quản trời
    quản đất, không quản được phân rắm, cho dù tôi không muốn, nhưng cũng
    không thể khống chế…”

    Giọng y không lớn, nhưng vẫn lọt vào tai
    Ngựa hoang không sót một chữ, hắn bước nhanh thêm, thân hình hắn từ đầu
    tới cuối vẫn ổn định, sữa trong tay hầu như không lay động, nhưng cuối
    cùng khi đóng cửa vẫn lộ ra nội tâm không ổn định.

    Hắn đi rồi,
    Lâm Dược cũng không tiếp tục đề tài vừa rồi, y nhàm chán đảo mắt trắng,
    trừng trần nhà nghiên cứu hồi lâu, sau đó hối hận mở miệng: “Sớm biết,
    mình đừng yêu cầu nằm sấp, con người quả nhiên quá tham lam.”

    Mà khi y hồi tưởng lại tư vị nằm ngửa, Caesar và Trương Trí Công đang nói chuyện.

    Nghe Caesar muốn tìm hắn, hắn còn cho rằng muốn cảnh cáo hắn, vì thế khi
    tới, Trương Trí Công đã chuẩn bị sẵn, ai biết câu đầu tiên khi gặp của
    Caesar là Lâm Dược mất tích, trước mắt không rõ tung tích.

    Nghe
    câu này xong, hắn đầu tiên là vui sướng, nghĩ có lẽ Lâm Dược đã chạy
    rồi. Nhưng sau đó hắn lập tức phản ứng thấy không đúng, ở nơi khác có
    thể có khả năng, nhưng tại Las Vegas, Lâm Dược sao có thể thoát khỏi bàn tay Caesar?”

    “Thành phố này, chủ yếu có thế lực ba phía.” Caesar cũng không để ý tới phản ứng của hắn, nói thẳng, “Một bên là JA chúng
    tôi, một bên là tập đoàn Dodge, còn một bên là Hồng Môn, chắc cậu cũng
    biết, chúng tôi không chỉ là đối địch, đương nhiên, chúng tôi là đối
    thủ, nhưng không hoàn toàn là kẻ địch.”

    Trương Trí Công gật đầu,
    điểm này hắn biết. Chẳng hạn Hồng Môn đồng thời lại có đầu tư ở JA, mà
    cổ đông quan trọng của tập đoàn Dodge là Jones lại có đầu tư ở JA, đồng
    thời, Caesar cũng có cổ phần của mình trong hai sản nghiệp này.

    “Anh muốn tôi lưu ý Hồng Môn?”

    “Nói chính xác là tôi muốn cậu lưu ý Tiêu Nhiên.”

    Chân mày Trương Trí Công nhăn lại: “Anh nghi ngờ Tiêu Nhiên? Không thể, anh ta sẽ không làm như vậy.”

    “Cậu rất tin tưởng cậu ta.”

    “Không phải tin tưởng, mà tôi hiểu anh ta. Anh ta chỉ theo đuổi lợi nhuận,
    chuyện này, hoàn toàn…” Nói tới đây, hắn dừng lại, đương nhiên, nếu Lâm
    Dược chỉ là Lâm Dược, bắt cóc y không có lợi ích gì, nhưng sau lưng y
    còn có Caesar.

    Có lẽ trong đó có mắc míu lợi ích mà hắn không biết?

    “Xem ra cậu cũng nghĩ tới rồi. Tôi biết nhà họ Trương các cậu và Tiêu Nhiên
    có quan hệ không tồi. Nhưng cậu nên biết cậu ta là một người đặt lợi ích lên hàng đầu. Ba năm trước cậu từng bị bắt cóc với Lâm Dược, cậu cho
    rằng đó là do ai làm?”

    Mày Trương Trí Công giật giật: “Anh đang ám thị tôi là Tiêu Nhiên sao?”

    “Không phải ám thị, là minh thị, tôi có thể nói chắc chắn với cậu, chính là cậu ta.”

    Trương Trí Công hồ nghi nhìn Caesar.

    Nhà họ Trương bọn họ và Tiêu Nhiên vẫn luôn hợp tác, mấy năm nay còn hợp
    tác vui vẻ, đương nhiên, chỉ là hợp tác, bọn họ đều phòng bị đối phương, nhưng muốn hắn lập tức tin tưởng chuyện này chính là Tiêu Nhiên làm,
    hắn cũng không cách nào tiếp nhận.

    Nhưng chỉ là mặt tình cảm.

    Từ lý trí mà nói, chuyện đó, thật rất có khả năng chính là Tiêu Nhiên làm. Lúc đó Châu Hải còn ở trong tay Tiêu Nhiên, nhưng Quảng Châu vẫn luôn
    nằm trong tay nhà họ Trương bọn họ.

    Quảng Châu và Châu Hải, cách
    rất gần, bọn họ giúp đỡ lẫn nhau, nhưng cũng cảnh giác lẫn nhau. Nếu lúc đó bọn họ thua Ngụy lão lục, để duy trì cục diện chính giữa, nhất định
    phải rút tiền vốn nhân thủ ở khu vực ven biển…

    Trương Trí Công càng nghĩ càng thấy có khả năng này.

    Không, có lẽ chưa chắc, bọn họ không nhất định phải thua Ngụy lão lục, Lưu Yên Nhiên chính là do Mèo mập mời từ Macao tới.

    Tuy lúc đó Lưu Yên Nhiên vẫn chưa phải là tản khách của Sharon, nhưng giữa bọn họ chưa hẳn không có hiệp nghị gì.

    Hắn tự phụ mình có kỹ thuật trong poker Texas, nhưng đối diện Lưu Yên Nhiên, hắn thật sự có thể thắng sao?

    Trong lòng càng lúc càng hoài nghi, nhưng vẫn nói: “Anh ta không cần phải làm như thế, lúc đó Ngụy lão lục đã mời Daniau.”

    “Cậu không tin tôi cũng không còn cách nào, nhưng tôi muốn nói là, Ngụy lão
    lục sau đó mới mời được Daniau. Chuyện này không liên quan tới tôi, tôi
    cũng chỉ là ngẫu nhiên biết được, tôi cũng sẽ không cho cậu xem chứng
    cớ, cậu cứ coi như tôi nói không phải thật là được.”

    Hắn nói rất
    lạnh nhạt rất thản nhiên, cứ như hắn thật sự chỉ vô tình biết được, sau
    đó vì tình trạng hiện tại đặc biệt mới nói ra. Thật ra chuyện này căn
    bản là do hắn tra ra. Nói thế nào, hắn cũng bị bắt cóc một lần, tuy rằng hắn là tai bay vạ gió, ngay cả Lâm Dược cũng là bị liên lụy, nhưng hắn
    cũng phải biết là do ai làm, cũng phải chờ lúc thích hợp đòi lại thiệt
    thòi này.

    Ai biết tra tới cuối lại tra ra Tiêu Nhiên, tuy có chút kinh ngạc, nhưng chuyện này tạm gác qua một bên. Hắn chưa từng nghĩ sẽ
    làm gì anh em nhà họ Trương, nhưng, cũng tuyệt đối sẽ không ra tay thay
    họ báo thù hoặc diệt họa. Dù sao đều đang ở Las Vegas, hắn có là cơ hội, cũng chính vì tình trạng bây giờ đặc biệt, hắn mới lật chuyện này ra.

    Trương Trí Công nhìn Caesar.

    Lần bắt cóc đó, vẫn luôn là cây gai giữa anh em bọn họ. Vụ bắt cóc đó tuy
    lỗ mãng, nhưng thành công. Hơn nữa, bọn họ vẫn không tìm được là do ai
    làm.

    Bọn họ cũng không phải chưa từng hoài nghi Tiêu Nhiên, nhưng hợp tác giữa họ vẫn luôn thuận lợi, mà đồng thời, bọn họ lại có quá
    nhiều địch thủ thù nhân. Tiêu Nhiên, có thể nói là không đáng nghi nhất
    trong đó. Nhưng lúc này do Caesar nói ra, thì lại trở thành đáng nghi
    nhất.

    Trương Trí Công thầm than thở, hắn biết mình dễ dàng tin
    tưởng lời nói này, là vì đó là Caesar. Tuy hiện tại là tình địch, nhưng
    đối với vị này, từ nội tâm hắn vẫn luôn tôn kính.

    Hơn nữa, vào lúc này Caesar cũng sẽ không lừa gạt hắn.

    Nhưng khi hắn nghĩ thế, lại ẩn ẩn có một chút nghi hoặc. Có lẽ Caesar thật sự đang lừa hắn. Chẳng qua không phải hiện tại, mà từ nửa tháng trước đã
    bắt đầu?

    Nghĩ tới đây, hắn đột nhiên cảm thấy lưng phát lạnh.

    Caesar nhìn hắn một cái: “Cậu tự xem rồi làm đi, tôi chỉ nói với cậu một tiếng, cậu không nguyện ý, tôi cũng không miễn cưỡng.”

    Trương Trí Công gật đầu: “Tôi sẽ suy nghĩ.”

    Trương Trí Công đi rồi, mặt nạ lạnh lẽo của Caesar cũng có hơi nứt ra.

    Ba ngày rồi, từ hôm qua hắn đã bắt đầu lên mạng lọc tất cả những nơi khả nghi ra, nhưng không có bất cứ dấu vết nào.

    Không có điện thoại, không có yêu cầu.

    Hắn biết, đây là một ván cờ, có lẽ đối thủ đang dùng cách này để gây áp lực cho hắn, nhưng hắn vẫn không thể không thừa nhận, đối phương thành công rồi.

    Hắn rất sợ.

    Lần đầu tiên hắn cảm thấy sợ hãi như thế.

    Hắn thậm chí muốn công bố tin tức, có yêu cầu gì cứ nói đi, có yêu cầu gì
    tôi cũng đáp ứng, cho dù mẹ nó muốn tao lao vào nhà trắng!

    Nhưng hắn không thể nói, hắn không chỉ không thể nói, còn phải giả vờ bình tĩnh, giả vờ lạnh nhạt.

    Hắn còn phải bức mình thật sự bình tĩnh để suy nghĩ.

    Rốt cuộc là ai? Rốt cuộc đang ở đâu? Rốt cuộc tại sao?

    Khi Caesar không ngừng hỏi như thế, Lâm Dược cũng đang hỏi Ngựa hoang.

    Bị khóa ba ngày, tuy tinh thần ũ rũ, cổ tay và cổ chân đều máu thịt hỗn độn, nhưng xem ra, y vẫn có thể kiên trì vài ngày.

    Nhưng sự kiên trì này không phải thật sự do tố chất thân thể của y tốt, mà là Ngựa hoang không ngừng tiêm cho y một liều dinh dưỡng.

    Nhưng cho dù là vậy, y cũng không còn hoạt bát như lúc đầu, nói chuyện cũng yếu ớt uể oải.

    “Ngựa hoang à, cậu cũng phải cho tôi một lý do chứ, lẽ nào cậu bắt tôi tới đây, chỉ vì thấy tôi chướng mắt sao.”

    Khóa y ba ngày vẫn không hỏi được cái gì, Ngựa hoang cũng có chút khó chịu.
    Đồng thời hắn còn lo lắng. Hắn hành động ẩn mật, nhưng sỡ dĩ Caesar
    không phát hiện được, chẳng qua là vì Caesar không nghĩ tới, nếu một khi để Caesar nghĩ tới, thì rất nhanh sẽ tìm tới đây.

    Hắn không sợ bị Caesar tìm được, hắn thậm chí không sợ thủ đoạn báo thù của Caesar, hắn chỉ sợ cái gì cũng không thể hỏi ra.

    “Anh quả thật khiến tôi rất bất ngờ, Lâm Dược, có lẽ anh cảm thấy hiện tại quá thoải mái rồi? Anh muốn một chút thứ khác không?”

    Lâm Dược nhìn hắn một lúc, chậm rãi mở miệng: “Cậu cảm thấy tôi có thể lên thiên đường không?”

    Ngựa hoang cười lạnh: “Xem ra anh thật quyết tâm che giấu tới cùng, nhưng
    mà, anh cảm thấy mình có thể lên thiên đường sao? Nếu tôi ở địa ngục,
    anh cũng phải cùng tôi xuống đó.”

    “Đúng đó, cậu nói xem cả thiên
    đàng tôi cũng không thể lên được, càng không có cách nào so sánh với
    Jesu đúng không, cậu nói xem chuyện mà người ta cũng chịu không nổi, tôi có thể chịu nổi sao?”

    “Anh chịu không nổi sao? Nếu đã chịu không nổi, thì nói đi. Tôi có thể bảo đảm, sau khi xong chuyện tôi tuyệt đối
    sẽ thả anh đi, tôi còn có thể bảo đảm sau này tuyệt đối không sử dụng
    cái đó… đương nhiên, có lẽ tôi căn bản không có cơ hội sử dụng rồi. Anh
    không cần lo lắng tôi lừa anh, tôi đã từng làm rất nhiều chuyện không ra sao, nhưng là một cao thủ, tôi cũng nói lời giữ lời.”

    Lâm Dược
    nhìn hắn, qua một lúc lâu mới mở miệng trong sự trông đợi của Ngựa
    hoang: “Ngựa hoang, tướng mạo cậu rất đẹp. Nếu có thể thay đổi tật xấu,
    cũng là một đối tượng không tồi. Nhưng, chuyện tình cảm không thể miễn
    cưỡng, cho dù cậu bức tôi, cho dù cậu nguyện ý cùng tôi tới địa ngục,
    tôi cũng không thể lừa cậu.”

    Thuộc truyện: Lá Bài Cuối Cùng