Lâm tổng chỉ bạn cách yêu đương – Chương 11-12

    Thuộc truyện: Lâm tổng chỉ bạn cách yêu đương

    Chương 11

    Một

    Thẩm Thường Khiêm cãi nhau với bạn gái.

    Lâm Mộc Nam mới vừa đi làm, An An đã kéo cậu lại nói: “Em thấy anh Thường Khiêm ngồi thở ngắn thở dài trước bàn làm việc, rầu rĩ không vui, không chừng sắp thất tình đó.”

    Lâm Mộc Nam đi qua liếc mắt nhìn, bối rối nói: “Anh thấy ảnh khá vui vẻ mà, còn đang chơi game kìa.”

    “Lâm tổng, anh không hiểu rồi.” An An nói, “Đàn ông ấy, đều là cất giấu đau thương dưới tận đáy lòng.”

    Cô nàng nói một cách vô cùng cao thâm, ra dáng như bà đồng, đang sử dụng pháp thuật.

    Lâm Mộc Nam càng bối rối hơn: “An An này, cẩu FA như em, làm sao lắc người một cái lại biến thành chuyên gia tư vấn tình cảm rồi ?”

    Đầu gối An An trúng một mũi tên, vuốt ngực bỏ đi: “Lâm tổng, em không muốn nói chuyện với anh nữa, em đi gọi điện hỏi cục dân chính một chút, xem bạn trai em đã đến rồi chưa.”

    Hai

    Lâm Mộc Nam với tư cách là một vị tổng tài tri kỷ, quan tâm hỏi Thẩm Thường Khiêm: “Anh Thường Khiêm nè, nghe nói anh sắp thất tình ?”

    Thẩm Thường Khiêm nghiêm mặt: “Không có, Lâm tổng, tôi đang chiến tranh lạnh với bạn gái thôi.”

    “Hả ? Tại sao lại chiến tranh lạnh ?” Lâm Mộc Nam hỏi.

    “Bởi vì cô ta không biết lý lẽ,” Thẩm Thường Khiêm nổi một cục tức trong bụng, “Ngày hôm qua cô ta bảo tôi làm cơm, tôi làm, bảo tôi rửa chén, tôi rửa, kết quả cô ta nằm trên ghế sa lông, bảo tôi lau nhà, xả nước tắm, giúp cô ta giặt quần áo..”

    Lâm Mộc Nam dè dặt nhướng mắt: “Cổ không biết lý lẽ chỗ nào ?”

    “Cô ta chẳng biết làm gì hết, chỉ biết sai bảo tôi mà thôi,” Thẩm Thường Khiêm bực tức nói, “Việc nhà không chia sẻ, sớm biết cô ta lười như thế, tôi mới không nói chuyện cưới hỏi.”

    Lâm tổng kinh sợ.

    Lâm tổng nghĩ lại tình trạng của bản thân lúc sau khi tan việc.

    Lâm tổng run rẩy hỏi: “Việc nhà cần phải nên chia sẻ sao ?”

    “Đương nhiên,” Thẩm Thường Khiêm nói, “Tôi sau khi đi làm về cũng rất mệt, còn bảo tôi làm cái này làm cái kia, trong lòng tôi thật sự thấy rất phiền, chỉ là có lúc chẳng muốn cãi nhau, làm một chút cho xong, đỡ phải tranh cãi.”

    Lâm Mộc Nam trợn tròn mắt, nghĩ thầm, lẽ nào buổi tối Phí Mạo cũng muốn tranh cãi với mình ?

    Ba

    Lâm Mộc Nam suy nghĩ một buổi chiều, vẫn chưa nghĩ thông, buổi tối trở về, cậu chủ động lấy ra một đống đồ ăn từ trong tủ lạnh, chất lên trong nhà bếp.

    Phí Mạo còn chưa về nhà, cậu rửa sạch cà rốt, tìm dao phay, chuẩn bị mài dao soàn soạt hướng về phía củ cà rốt.

    Nhưng cậu không xuống tay được.

    Cà rốt thật cứng, dao phay thật to.

    Rất sợ cắt trúng tay mình.

    Lâm Mộc Nam lưỡng lự tới lui, đúng lúc tiếng mở cửa vang lên, Phí Mạo đi vào, thấy cậu cầm con dao phay trong nhà bếp, sắc mặt anh nhất thời còn căng thẳng hơn Lâm Mộc Nam: “Nam Nam, em làm gì đó ?”

    Lâm Mộc Nam giơ dao phay quay lại: “Em muốn thái rau.”

    Phí Mạo đoạt đi con dao trong tay cậu: “Không được thái, để anh.”

    Bốn

    Lâm Mộc Nam bị tước đoạt quyền nấu cơm, cầm máy hút bụi ở trong góc, bật máy rồi hút tới hút lui tại phòng khách.

    Phí Mạo bỏ nguyên liệu vào nồi hầm, sau đó cầm lấy máy hút bụi trên tay Lâm Mộc Nam, tắt đi để sang một bên: “Em làm sao vậy ?”

    Lâm Mộc Nam khịt mũi: “Em muốn chia sẻ việc nhà.”

    Năm

    Phí Mạo ngồi trên ghế sa lông, nghe Lâm Mộc Nam nói lý do chia sẻ việc nhà.

    Phí Mạo trêu cậu: “Vậy em chuẩn bị làm cái gì ?”

    Lâm Mộc Nam cảm thấy nấu cơm không thích hợp với bản thân, cái thứ nhất loại trừ, quét dọn cũng không thích hợp với bản thân lắm, cái thứ hai cũng loại trừ, Lâm Mộc Nam suy nghĩ một chút rồi nói: “Em rửa chén !”

    Phí Mạo gật đầu: “Nhưng nhà chúng ta có máy rửa bát.”

    Lâm Mộc Nam nói tiếp: “Vậy em lau nhà !”

    “Không lau được, trên sàn đều trải thảm, trực tiếp đưa đi giặt khô thôi.”

    “Vậy em giặt quần áo !”

    “Có máy giặt tự động giặt toàn bộ.”

    Lâm tổng đụng phải khó khăn: “Vậy hình như không có việc nhà rồi. Nếu không em xả nước tắm cho anh ?”

    Phí Mạo ôm lấy cậu: “Được.”

    Sáu

    Xả nước tắm rất đơn giản, Lâm Mộc Nam mở công tắc, đầu tiên xả nước lạnh, rồi lại xả nước nóng, xả đầy một bồn, sau đó ra cửa gọi Phí Mạo: “Phí Mạo ơi, xả xong rồi !”

    Phí Mạo đi vào: “Cảm ơn Nam Nam, cùng nhau tắm đi.”

    Bảy

    Lâm Mộc Nam cùng với Phí Mạo, ở trong phòng tắm san sẻ thành quả lao động của Lâm Mộc Nam.

    San sẻ thật lâu.

    Từ bồn tắm san sẻ đến tận trên giường.

    Tám

    Ngày hôm sau, Lâm Mộc Nam sảng khoái tinh thần đi làm, nói với Thẩm Thường Khiêm: “Chia sẻ việc nhà quả nhiên cần thiết !”

    Thẩm Thường Khiêm gật đầu: “Đúng đấy đúng đấy, tôi đã nói mà.”

    Lâm Mộc Nam phụ họa: “Có thể xúc tiến tình cảm, sau này mỗi ngày em đều làm việc nhà.”

    Thẩm Thường Khiêm gật đầu liên tục, lấy điện thoại di động ra: “Bây giờ tôi nói cho bạn gái biết, Lâm tổng đều làm việc nhà khi ở nhà.”

    Chín

    Buổi tối, Lâm Mộc Nam khoe với Phí Mạo: “Ngày hôm nay em lần đầu chữa cháy cho chuyện tình cảm của anh Thường Khiêm đấy, bạn gái ảnh nghe nói em làm việc nhà, lập tức nói cô ấy cũng làm.”

    Phí Mạo nghe kể thấy buồn cười, thu dọn bát đĩa trên bàn: “Vậy em kể với cô ấy em làm cái gì rồi sao ?”

    “Nói rồi,” Lâm Mộc Nam dứt lời thở dài, “Sau đó cổ lập tức nổi giận, rống lên một câu “Anh xem người ta kia kìa” với anh Thường Khiêm, rồi cúp điện thoại.”

    “Cho nên thành ra em lại đổ thêm dầu vào lửa.” Phí Mạo tổng kết.

    “Em không phải cố ý.” Lâm Mộc Nam nói, “Vì bồi thường, em cho anh Thường Khiêm nghỉ một buổi trưa, để ảnh đi dỗ bạn gái rồi.”

    “Thành công rồi à ?”

    “Không biết, không chừng là lại đang làm việc nhà đi.”

    Giọng nói của Lâm Mộc Nam cực kỳ đồng tình.

    Chương 12

    Một

    Ngày hôm nay, Lâm Mộc Nam rất muộn mới về đến nhà, lúc mở cửa vào nhà, Phí Mạo đang ngồi trên ghế sa lông chờ cậu.

    Lâm Mộc Nam có uống một chút rượu, hơi hơi say khướt: “Anh còn chưa ngủ à ?”

    Phí Mạo bước nhanh đến, ôm lấy eo của cậu: “Sao lại về trễ như thế ?”

    Lâm Mộc Nam nấc cụt một cái: “Tổng tài mà, chung quy cần phải xã giao.”

    Lâm Mộc Nam đầu óc mơ màng được Phí Mạo ôm đi tắm, tắm xong nằm trên giường, có một dục vọng vô cùng muốn nói: “Ngày hôm nay em ăn cơm cùng với Khương Húc Hàn, chồng cậu ta cũng có mặt.”

    Phí Mạo nhíu mày suy nghĩ một lúc, nói: “Thẩm Túy ?”

    “Đúng, chính là người mẫu nọ trong giới giải trí.” Lâm Mộc Nam nằm trên cánh tay của Phí Mạo, “Hai người họ thay phiên mời rượu em, quá xấu xa rồi.”

    Phí Mạo chưa từng hợp tác với Thẩm Túy, nhưng cũng có quen biết, anh nhìn gò má đỏ lên của Lâm Mộc Nam, nói: “Ngày mai anh sẽ dùng ngữ khí của tiền bối đi phê bình cậu ta.”

    “Phê bình !” Lâm Mộc Nam xoay người, lớn tiếng nói, “Anh phê bình cậu ta đi, cậu ta vậy mà lại đi yêu sớm với Khương Húc Hàn !”

    Phí Mạo dở khóc dở cười sờ mặt cậu: “Làm sao lại yêu sớm, người ta bây giờ sắp ba mươi rồi.”

    “Hừ, Thẩm Túy mới nhỏ như vậy mà đã lừa gạt bụi cỏ non Khương Húc Hàn của tổ quốc, nhất định phải phê bình,” Lâm Mộc Nam vặn tới vẹo lui, “Em còn không yêu sớm đây !”

    “Nam Nam của chúng ta là bé ngoan, cho nên không yêu sớm.”

    “Đúng đó, sao có thể yêu sớm được,” Lâm Mộc Nam nhắm mắt lại, “Phê bình cậu ta !”

    Hai

    Ngày hôm sau, Lâm Mộc Nam ôm đầu vì khó chịu đi làm, ngồi trong văn phòng thở dài.

    Thẩm Thường Khiêm đi vào đưa tài liệu: “Lâm tổng, không thoải mái à ?”

    “Không,” Lâm tổng ưu thương lắc đầu một cái, “Ai dà, em cũng muốn yêu sớm.”

    Thẩm Thường Khiêm khó hiểu: “Yêu sớm có gì hay, còn chưa dứt sữa.”

    “Anh không hiểu, yêu sớm cũng là một loại giá trị tinh thần.” Lâm tổng nghiêm túc trả lời.

    Ba

    Ngày hôm qua, Lâm Mộc Nam đi ăn cùng Khương Húc Hàn, nghe Thẩm Túy liên tục kể về chuyện yêu sớm ngọt ngào giữa hắn và Khương tổng, Lâm Mộc Nam nghe đến nỗi mắt bốc lên hình trái tim.

    Cậu tưởng tượng dáng vẻ của Phí Mạo thời trung học, có bao nhiêu đẹp trai bao nhiêu non nớt.

    Lâm tổng rất khó chịu, cậu đang nghĩ, tại sao lúc học cấp ba mình lại ra nước ngoài, không đến trường trung học của Phí Mạo.

    Bỏ mất cơ hội yêu sớm rồi !

    Lâm tổng rất hối hận.

    Bốn

    Phí Mạo về nhà, nhìn thấy Lâm Mộc Nam đang lục tung tùng phèo tìm đồ, anh đứng ở cửa hỏi: “Em tìm cái gì ?”

    “Album ảnh,” Lâm Mộc Nam nói, “Em muốn xem ảnh thời cấp ba của anh.”

    Phí Mạo dở khóc dở cười kéo Lâm Mộc Nam đi ra ngoài: “Để anh tìm cho, em ăn gì đi.”

    Ngũ

    Lâm Mộc Nam ngồi trên ghế sa lông, thưởng thức một quyển album mỏng mà Phí Mạo tìm ra, vô cùng không hài lòng: “Chỉ có vài tấm này thôi ?”

    Phí Mạo không thích chụp hình, chớ nói chi là thời cấp ba chưa ra mắt, vốn dĩ không có mấy bức ảnh, anh ôm Lâm Mộc Nam nói: “Anh lúc cấp ba không đẹp trai.”

    “Em không tin.” Lâm tổng cầm lấy laptop trên bàn trà, “Em muốn lên mạng tìm.”

    Sáu

    Tài nguyên trên mạng rất phong phú, không chỉ có hình ảnh, mà còn có những câu chuyện do mấy anh trai tự xưng là bạn học lớp kế kế của Phí Mạo kể, Lâm Mộc Nam xem say sưa, cuối cùng còn quấn lấy Phí Mạo, muốn anh kể nhiều thêm một chút.

    Trong lòng Phí Mạo cay Thẩm Túy đến nghiến răng, nhưng vì dỗ người, anh đành phải nghĩ nát óc, tìm ra chút chuyện vụn vặt trong ký ức, gắng gượng lấp đầy khẩu vị của Lâm tổng.

    Lâm Mộc Nam nằm trên đùi anh: “Ai dà, nếu như có thể học chung cấp ba với anh thì tốt rồi.”

    Phí Mạo nhíu mày: “Anh lúc đó chỉ muốn học hành cho tốt, không nghĩ tới chuyện yêu đương.”

    Lâm Mộc Nam rầm rì: “Nếu anh thấy em thì khẳng định sẽ nghĩ tới, mấy năm trước lúc anh cưa em đã nói như vậy mà !”

    Sau đó Lâm Mộc Nam bắt chước giọng điệu của Phí Mạo: “Lâm tổng, có hứng thú hẹn hò với tôi chứ ? Vừa gặp cậu, tôi đã muốn hẹn hò với cậu rồi.”

    Bảy

    Ngày hôm sau trên xe van, Phí Mạo đang nhắm mắt nghỉ ngơi, đột nhiên hỏi Vạn Hoan Hoan: “Thẩm Túy gần đây có hoạt động gì ?”

    Vạn Hoan Hoan a một tiếng, nói: “Hình như chiều hôm nay có làm khách mời tại đoàn phim kế bên chúng ta.”

    “Ừ.” Phí Mạo mở mắt ra, “Cơ hội báo thù đến rồi. Chị đi làm riêng cho tôi một bộ đồng phục học sinh cấp ba đi.”

    Vạn Hoan Hoan ngơ mặt ra: “Size của cậu ?”

    “Không thì của ai ?”

    Vạn Hoan Hoan đã hiểu nên im lặng. Cô đột nhiên biết được chút chuyện gì đó rồi.

    Tám

    Buổi chiều, Phí Mạo nhân lúc có thời gian rảnh đến đoàn phim kế bên xem một vòng, tìm Thẩm Túy nói: “Đừng kể cho Nam Nam nghe chuyện các cậu yêu sớm.”

    Thẩm Túy nghiến răng nghiến lợi đáp trả: “Vậy anh cũng bảo Lâm tổng bớt nói một chút đi, học bá nhà tôi luôn oán giận tôi ban đầu không chủ động thổ lộ, hại em ấy đơn phương thầm mến một năm, khiến tôi chịu khổ không ít.”

    Phí Mạo liếc hắn một cái: “Vậy cậu chịu khổ là đáng, ai bảo cậu không thổ lộ.”

    Chín

    Buổi tối, Phí Mạo xách theo một bộ đồng phục học sinh về nhà, còn mang thêm mấy cuốn tài liệu phụ đạo lớp mười hai.

    Lâm Mộc Nam nhìn thấy, giật mình: “Phí Mạo à anh làm gì thế ?”

    Phí Mạo thay đồ trong nhà vệ sinh: “Chơi yêu sớm với em.”

    Mười

    Phí Mạo và Lâm Mộc Nam ở trong thư phòng nhớ lại kiến thức lớp mười hai, dù sao những năm cấp ba đã là chuyện rất lâu trước đây, am hiểu rất nhiều như Phí Mạo cũng nhớ không nổi, nhìn bài tập một lúc mà bó tay.

    Lâm Mộc Nam ở bên cạnh lắc đầu: “Phí Mạo anh ngốc ghê !”

    “Phí Mạo cái này anh cũng không biết !”

    “Phí Mạo thậm chí ngay cả cái này anh cũng quên !”

    “Phí Mạo anh ngốc quá nha !”

    “Phí Mạo à em không muốn yêu sớm với anh nữa, khoảng cách giữa chúng ta quá lớn.”

    Phí Mạo sau đó quăng cây bút, khiêng Lâm Mộc Nam trở về phòng ngủ.

    Mười một

    Lâm Mộc Nam sáng sớm thức dậy, nhìn thấy Phí Mạo đang bày đồ ăn sáng, cậu vội chạy tới ôm eo Phí Mạo từ đằng sau.

    Phí Mạo vỗ đầu cậu: “Còn chơi yêu sớm không ?”

    Lâm Mộc Nam ngồi vào bên bàn: “Em nghĩ rồi, nếu như em hồi cấp ba gặp được anh, em vẫn sẽ yêu sớm với anh.”

    Phí Mạo buồn cười: “Không chê anh ngốc à ?”

    “Em có thể làm một vô địch học bá cứu vớt học tra Phí Mạo,” Lâm tổng xiên một miếng trứng lên, “Hơn nữa trông anh đẹp trai quá trời như vậy.”

    Lâm Mộc Nam ngồi trên ghế nhớ lại hình ảnh Phí Mạo mặc đồng phục học sinh vào ngày hôm qua.

    Thật sự không chống đỡ được sự cám dỗ của người đàn ông này mà.

    Lâm tổng gật đầu: “Yêu sớm thật tốt.”

    Tác giả lảm nhảm: Không nên yêu sớm, tất cả đều là giả hết đó.

    Thuộc truyện: Lâm tổng chỉ bạn cách yêu đương