Home Đam Mỹ Long Đồ Án – Quyển 11 – Chương 309: Nhất trường không

    Long Đồ Án – Quyển 11 – Chương 309: Nhất trường không

    Thuộc truyện: Long Đồ Án

    Thiên Tôn cùng Ân Hậu vừa nói xong, liền thấy từ bên ngoài tường viện một thiếu niên rơi xuống, thiếu niên mặc một thân hắc bào, dáng vẻ rất thanh tú, có điều cảm giác lại rất lão luyện, dáng không cao lắm, vẻ mặt búp bê….

    Người này vừa mới rơi xuống viện, liếc mắt nhìn thấy Ân Hậu cùng Thiên Tôn, thở dài mà lắc đầu nguầy nguậy: “Ai…. Thật sự ta rất không muốn tới.”

    Bao Đại Nhân liếc mắt nhìn cái liền nhận ra người này, cau mày: “Trần Khất Nhi?”

    “Uy, Than đen a, đã lâu không gặp rồi a.”

    Thiếu niên này chính là vị truyền nhân của Qúy Nhuận trong truyền thuyết kia, Trần Qủy. Qủa nhiên là Trần Qủy thanh xuân vĩnh trú, chẳng qua là thời gian của hắn dừng có hơi sớm chút, nhìn qua vẫn là một thiếu niên. Một thiếu niên lại có cặp mắt tang thương, nhìn rất vi diệu.

    Đám người Triển Chiêu lén nhìn nhau một cái, thì ra đây chính là Trần Qủy a, cảm giác đúng là không có được tự nhiên như mấy người Thiên Tôn a.

    Lâm Dạ Hỏa sờ cằm, hắn cảm thấy rất hứng thú —– Trú nhan thuật này thật lợi hại!Trần Qủy sau khi chào hỏi cùng Bao Chửng rồi, lại hỏi hắn: “Mỹ thê tử của ngươi đâu rồi?”

    Bao Chửng có chút bất lực mà nhìn hắn: “Phu nhân đang ở trong cung.”

    “Nga, đáng tiếc, ta muốn chào hỏi với nàng ta.”

    Trần Qủy đến cạnh bàn ngồi xuống, thuận tiện xoa xoa mắt mà ngáp: “Buồn ngủ.”

    Ân Hậu cùng Thiên Tôn quan sát tình trạng của hắn một chút, Thiên Tôn có chút khó hiểu: “Ngươi bị bệnh hay là làm sao a?”

    Trần Qủy phất tay một cái: “Là đại hạn nhanh đến thôi, ta cũng không phải hai người, có thể sử dụng nội lực kéo dài tuổi thọ, ta chẳng qua chỉ dùng trú nhan thuật mà thôi.”

    Sau khi Trần Qủy ngồi xuống, Thần Tinh Nhi liền bưng cho hắn một chén trà.

    Ân Hậu liền hỏi: “Ngươi tới làm gì? Chuyện này có liên hệ với ngươi?”

    Trần Qủy thở dài: “Có chút chút.”

    Mọi người cau mày ——- Vương Phong cùng Khuất Trọng Viễn công phu có chỗ tương tự, nếu như Vương Phong là học được từ trong sách năm đó Qúy Trường Thiên để lại, như vậy Khuất Trọng Viễn thì sao? Lý do duy nhất có thể …. Liệu có phải là do Trần Qủy dạy hắn hay không đây?Trần Qủy cũng không có dài dòng, ngồi xuống là bắt đầu nói: “Chuyện xảy ra là sau khi Đường tiểu thư chết.”

    Tất cả mọi người ngồi xuống nghe hắn nói.“Bọn họ sau khi làm tang lễ vội vàng xong liền biến mất cả nhà, năm đó ta sống ở Lư Châu, thấy Tiểu nương tử nhà Bao Chửng rất đau lòng, cho nên liền điều tra một chút.”

    Tất cả mọi người đều thiêu mi nhìn hắn.“Nhìn cái gì?”

    Trần Qủy lại rất thoải mái: “Cô nương kia đẹp, lại rất tốt với ta, ta đương nhiên là sẽ chăm sóc cho nàng thật tốt. Hơn nữa, ta cũng cảm thấy Đường cô nương chết rất kỳ quặc, nàng thường ngày đối với ta cũng rất tốt, cho nên ta muốn điều tra thử nguyên nhân cái chết của nàng. Vì vậy, ta đến phế trạch đó, đúng là có tìm được chút dấu vết.”

    Vừa nói Trần Qủy vừa chỉ chỉ mũi mình: “Ta ngửi thấy mùi dược.”

    Tất cả mọi người cùng cau mày.“Ta đi theo Qúy Nhuận lâu như vậy, đều phải chế dược, nhưng đây là loại dược mà chỉ có người của Qúy gia biết làm. Năm đó binh hoang mã loạn, sau khi Qúy Nhuận chết, ta cũng không có tìm được người nhà của hắn, nhưng ta chắc chắn là hắn có con cháu, vì vậy …. Ta căn cứ theo đầu mối của dược đó, đi tìm người.”

    Trần Qủy nói: “Có một tin tốt, chính là Đường cô nương thực sự không có chết.”

    Mọi người kinh ngạc.

    Bao Duyên có chút vui mừng: “Thật sự sao?”

    Trần Qủy gật đầu một cái: “Nhưng mà cả nhà bọn họ đều không nhớ Khuất Trọng Viễn, ta biết bọn họ đã trúng độc gì! Đó là một loại mê dược, chỉ có phương thuốc năm đó Qúy Nhuận lưu lại mới có thể khống chế dược liệu để sinh ra những tác động khác nhau.”

    Vừa nói hắn vừa nhìn Ân Hậu cùng Thiên Tôn: “Hai ngươi cũng biết Thất Tâm Tán của Qúy Nhuận năm đó đi.”

    Thiên Tôn cùng Ân Hậu cũng nhịn không được mà cau mày, cách nhiều năm như vậy, hai người vẫn còn nhớ rõ năm đó Qúy Nhuận đã dùng loại dược này làm không ít chuyện ác.“Ta thấy tình trạng của cả nhà cô nương kia như vậy, cảm thấy chuyện này nhất định có quan hê với hậu nhân của Qúy Nhuận, cho nên điều tra đến Khai Phong, mà nhắc tới cũng đúng dịp, ta lại nhặt được Khuất Trọng Viễn vừa đeo mặt nạ quỷ vừa bò ra từ bãi tha ma.”

    Trần Qủy vừa nói vừa lắc đầu: “Khuất Trọng Viễn bị trúng độc, mà độc kia …. A, a, ta rất quen thuộc.”

    “Chính là loại chuyển hồn đan đó sao?”

    Triển Chiêu hỏi.

    Trần Qủy gật đầu: “Loại thuốc này đã bắt đầu được chế luyện từ thời Qúy Nhuận, cách mấy đời rồi, dược lực càng tăng thêm! Mà nhắc tới …. Thật ra thì việc Khuất Trọng Viễn không có chết cũng có chút ngoài dự liệu của ta!”

    Công Tôn nghe đến đó, có chút ngạc nhiên: “Nguyên lý của Chuyển hồn đan rốt cuộc là cái gì?”

    “Nói trắng ra là để cho người ta biến thành một cái xác!”

    Trần Qủy nói: “Chuyển hồn đan chia thành hai loại, một loại là âm một loại là dương, ta nhìn qua một chút, đám người ở Khai Phong phủ kia đều trúng âm đan.”

    Tất cả mọi người cùng cau mày, cái gì mà âm đan với chẳng dương đan? Căn bản nghe không hiểu. “Nói đơn giản một chút!”

    Trần Qủy giải thích: “Các ngươi hẳn là đã chơi với mấy quả cầu thịt ở Cửu Phong Lĩnh kia rồi a, đó đều là ăn phải âm đan, mà loại thây khô gầy nhom kia, chính là ăn phải dương đan.”

    Công Tôn sờ cằm cau mày nghe.“Nguyên lý của âm đan chính là đẩy hồn phách ra ngoài, chỉ còn lại một cái thể xác, vậy như thế nào là thành công? Chỉ cần uống dược xuống, không bị độc chết, không bị bành trướng, hoặc là bành trướng xong khôi phục nguyên hình, tóm lại …. Chỉ là sau khi không có hồn phách, thân thể vẫn giữ vững bộ dạng lúc trước, không hủ không lạn coi như là thành công!”

    Trần Qủy nói tiếp: “Theo ta được biết, năm đó Vương Phong giết nhiều các quý nhân đạt quan như vậy, chính là đang kiểm nghiệm loại dương đan này. Vì không muốn thi thể sẽ khiến người khác hoài nghi cho nên đã ngụy tạo thành kiểu Qủy diện nhân sát hại người.”

    “Còn loạn như vậy sao?”

    Công Tôn không hiểu.“Năm đó Qúy Nhuận đã nghiên cứu qua, hắn nói là dương đan có thể thành công hay không còn có liên quan rất mật thiết đến huyết dịch của con người, cũng không biết làm thế nào mà hắn nghiên cứu ra được, nói trong mười vạn người sẽ có một thành công!”

    Trần Qủy nói tiếp: “Cho nên hắn mới chọn những người khác nhau đến thử dược! Mà những người như thế, càng nhìn trẻ hơn với tuổi thật thì tỷ lệ thành công càng cao.”

    “Vương công quý tộc là người có tiền, phần lớn bảo dưỡng rất tốt.”

    Công Tôn suy nghĩ một chút: “Cho nên Vương Phong mới chọn những người này hạ thủ sao?”

    “Có thể là vậy đi.”

    Trần Qủy gật đầu.

    Bao Đại Nhân khẽ cau mày: “Năm đó hắn lợi dụng quỷ diện nhân để giết nhiều người như vậy, tại sao ngươi lại không ngăn cản?”

    Trần Qủy lắc đầu: “Cơ bản là ta cũng không biết, ta không có vào Khai Phong phủ, chỉ ở Cửu Phong Lĩnh nhặt được Khuất Trọng Viễn. Lúc ấy, ta liếc mắt nhìn thấy mặt nạ trong tay hắn, còn tưởng đây là hậu nhân của Qúy Nhuận, thấy mặt mũi hắn vặn vẹo lại còn trúng Chuyển hồn đan, ta cho là hắn đem chính mình đi thử dược rồi thất bại, liền chữa bệnh cho hắn.”

    Trần Qủy rất bất đắc dĩ: “Ta chữa bệnh cho hắn mất khoảng ba năm mới có thể bảo vệ được mạng của hắn. Tiểu tử này còn lừa ta, ta thấy dung mạo của hắn hoàn toàn không nhận ra, cũng không biết hắn có phải là hậu nhân của Qúy Nhuận hay không, hỏi hắn hắn lại giả ngu giả ngơ. Vì vậy, ta liền dạy hắn mười mấy năm công phu, cho đến sau đó, có một ngày hắn đột nhiên chạy mất. Ta tìm được hắn ở Khai Phong phủ, lại đối diện hỏi hắn một chút mới hỏi được rõ nguồn cơn.”

    “Nếu như âm đan là xác, vậy dương đan là gì”

    Công Tôn vẫn cảm thấy hứng thú với dược vật: “Sau khi ăn rồi chẳng lẽ linh hồn sẽ xuất ra sao?”

    “Đúng là hắn nói như vậy!”

    Trần Qủy gật đầu: “Sau khi ăn xong dương đan rồi, người sẽ thu nhỏ lại, sẽ bị rút hết máu giống hệt thây khô bị hong gió lâu ngày, bởi vì hồn phách đã thoát ra khỏi thân thể. Nếu như tại một khắc khi hồn phách rời thân thể kia, vừa đúng lúc ở bên cạnh có một cái xác thành công, liền có thể thực hiện thành việc dời hồn phách. Nhưng mà dương đan càng không thể thành công ….”

    Công Tôn lại càng lắc đầu lợi hại: “Là không thể nào.”

    “Lúc con người không muốn chết, luôn có xu hướng tìm kiếm những biện pháp cổ quái.”

    Trần Qủy nói: “Năm đó Qúy Nhuận cũng muốn sống đến phát điên lên rồi, Yêu Vương nói một chút cũng không sai, làm nhiều chuyện tốt chút, tạo nhiều việc thiện chút, người dù không còn cũng sẽ không chết, tìm một cô nương tốt, sinh thật nhiều nhi tử để kéo dài huyết mạch là được, đâu cần phải cả đời mong muốn làm một cái thần y để có thể kéo dài số mạng, nhưng vẫn còn tốt hơn là người không giống mà quỷ cũng không phải.”

    “Đúng vậy.”

    Thiên Tôn gật đầu.

    Trần Qủy xua tay: “Ta biết đại khái cũng chỉ có vậy mà thôi.”

    Bao Chửng thở dài, hỏi hắn: “Nếu như ngươi biết, tại sao không sớm báo lại?”

    Trần Qủy nhìn hắn một cái, hình như có gì đó do dự, sau đó lắc đầu một cái lộ vẻ cười thảm: “Người cũng có tư tâm mà.”

    Tất cả mọi người cau mày.“Qúy Nhuận muốn có Chuyển hồn đan, là vì hắn không cam tâm còn trẻ như vậy đã phải chết, người của Qúy gia đều rất tráng kiện, sao lại chết sớm như vậy? Vương Phong muốn Chuyển hồn đan, là bởi vì hắn đã già rồi, lại bệnh nặng, nhìn những người trẻ tuổi thân thể hoạt bát kia, tự nhiên cũng muốn có được một lần nữa. Trữ công công đó, làm thái giám cả đời, nếu như được sống lại thêm lần nữa, hắn đương nhiên muốn làm một người hoàn chỉnh. Thân thể ta càng lúc càng kém đi, cảm giác cũng sắp phải bước vào trong quan tài rồi, ta cũng muốn thử được một lần làm người trẻ tuổi xem cảm giác thế nào, Khuất Trọng Viễn đã đau đớn hai mươi năm, cuộc sống chẳng khác nào ở địa ngục, hơn nữa từ đó về sau cũng chẳng thể bò ra ngoài được nữa, dĩ nhiên hắn cũng muốn có cơ hội sống lại một lần.”

    “Cho nên.”

    Bạch Ngọc Đường nói: “Các ngươi vẫn đang đợi, muốn nhìn một chút xem, cuối cùng Vương Phong có thể thành công hay không a?”

    Trần Qủy thở dài: “Cho đến vừa rồi, nhìn thấy tình hình bên ngoài, ta xác định là Vương Phong đã điên rồi, có một số chuyện không cách nào có thể thay đổi được, thiên đạo luôn có luân hồi, không phải chỉ dựa vào ý chí con người là có thể thay đổi được.”

    Tất cả mọi người không có gì để nói.

    Trần Qủy nhìn Thiên Tôn đang uống trà một bên, hỏi: “Nếu như thực sự có chuyển hồn đan, có thể khiến Yêu Vương sống lại, ngươi chẳng lẽ không muốn thử sao?”

    Thiên Tôn nhìn hắn một cái, cười lạnh một tiếng: “Dĩ nhiên là sẽ không thử rồi.”

    Trần Qủy cau mày: “Tại sao? Lúc hắn chết rõ ràng ngươi ….”

    Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Ân Hậu nhìn hắn một cái, ánh mắt vô cùng lãnh liệt, khiến cho Trần Qủy phải nuốt nốt nửa câu sau xuống.

    Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cau mày, theo bản năng nhìn Thiên Tôn.

    Thiên Tôn liếc Trần Qủy một cái, hình như cũng hoàn toàn không có nhớ ra gì, chỉ nói: “Nếu như ta cứ thế hồi sinh hắn, hắn không làm thịt ta mới lạ.”

    Trần Qủy cau mày: “Nhưng còn ngươi …. Ngươi không muốn sống thêm một lần nữa sao?”

    Thiên Tôn vừa uống một ngụm trà, thiếu chút nữa phun hết cả ra ngoài: “Điên a! Sống hơn một trăm năm rồi còn không đủ sao?”

    Trần Qủy cảm thấy rất khó tin, hỏi Ân Hậu: “Ân Hậu, còn ngươi?”

    Ân Hậu liếc mắt nhìn hắn một cái, hình như cảm thấy rất buồn cười: “Ta nói này, ngươi lại chẳng có thân bằng quyến hữu, đời này ngươi còn lưu luyến cái gì nữa a? Không bằng chết đi rồi đi tìm Qúy Nhuận một chút, hắn cũng không có thân nhân bằng hữu, có lẽ đã chờ ngươi cả trăm năm rồi cũng nên.”

    Trần Qủy ngẩn người, cúi đầu không nói.“Bây giờ không phải là lúc thảo luận vấn đề sống chết lúc nào.”

    Bao Đại Nhân nhìn Trần Qủy: “Ngươi sống cũng được, chết cũng được, cần giải quyết chuyện cấp bách bây giờ đã được không?”

    Trần Qủy suy nghĩ một chút, nói: “Chế tạo giải dược cần phải có dược cổ!”

    Mọi người nhìn trời, nói nửa ngày lại vẫn phải cần dược cổ!Triển Chiêu đem tất cả đầu mối của vụ án từ trước đến giờ xâu chuỗi lại, hỏi Trần Qủy: “Giết người ở Thái học viện cùng quỷ ảnh …”

    “Là Khuất Trọng Viễn.”

    Trần Qủy nói: “Những năm này, hắn thường xuyên chạy đến Thái học viện, mỗi lần đều vào trong ngôi tiểu lâu đó ở Thái học viện.”

    Mọi người sửng sốt.“Ngôi tiểu lâu kia là Vương Phong ra lệnh cho Trữ công công đề nghị mọi người niêm phong lại.”

    Trần Qủy nói: “Mục đích chính là không để cho người khác tìm được bí mật của Qúy Trường Thiên để lại năm đó, nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất, cho nên đúng lúc Khuất Trọng Viễn lại có thể ở đây, hắn ở đây chính là để điều tra chân tướng chuyện mình bị hại năm đó, đồng thời, chuẩn bị báo thù. Thái học bị đốt cũng là do hắn làm, những người đó cũng là do hắn giết. Chữ viết trên hai mặt bạch ngọc cũng là của hắn, mà bốn chữ Y quan cầm thú chính là hắn lưu lại cho những đồng song năm đó, bài Phệ Hồn Dao kia là hắn bắt chước bút tích của Huyền Trữ viết ra, một mặt là nhắc nhở các ngươi điều tra vụ án năm đó, mặt khác là cảnh cáo cho tất cả những người tham dự vụ án đó —— Hắn sẽ trở lại báo thù. Mà mặt nạ quỷ trong miếu của Huyền Trữ chính là do Khuất Trọng Viễn để lại, là để dẫn dắt các ngươi, điều tra về vụ án của Khuất Trọng Viễn năm đó, muốn để Bao Chửng điều tra ra Vương Phong.”

    Mọi người nghe xong đã hiểu, tại sao sau khi Thái học bị cháy, Huyền Trữ lại sợ đến vậy, mà những lá bùa kia, hẳn là lúc hắn đi tìm Trữ công công cầu cứu, Trữ công công đã đưa cho hắn để đuổi hắn đi.“Bởi vì Khuất Trọng Viễn năm đó bị những đồng song kia làm hại, mà những đồng song kia phần lớn lại có tư chất bình thường, chủ yếu đều là con nhà khá giả hoặc con cháu quyền quý, cho nên hắn đối với những học sinh này đều có một sự căm thù. Mặt khác, hắn cũng lợi dụng một số truyền thuyết liên quan đến việc nhìn thấy quỷ ảnh sẽ thi đậu hạng nhất để xuất nhập Thái học viện mà không bị ai phát hiện, cho nên mới giả thần giả quỷ để che giấu hành tung của mình. Mà tại khoảnh khắc hắn thấy được một số học sinh, bao gồm cả ngươi ….”

    Vừa nói vừa chỉ vào Bàng Dục.

    Bàng Dục cả kinh: “Qủa nhiên là hắn muốn giết lão tử mà.”

    “Hắn giết Từ Tử Ngạn, Vương Nhạc Minh cùng đám người Huyền Trữ là để báo thù năm đó, mà hắn muốn giết Bàng Dục, Từ Hiểu Đông cũng những học sinh khác là vì trong mắt hắn, những người như vậy không xứng vào Thái học viện, chết đi càng sạch sẽ hơn!”

    Bàng Dục ngượng ngùng mà gãi đầu, cẩn thận suy nghĩ một chút, hình như là mình …. Đúng là không có tư cách vào học Thái học đi.

    Bao Đại Nhân nghe được những lời này thì chau mày, chẳng qua là không đợi hắn mở miệng, Bao Duyên đã đột nhiên nói: “Đây là kiểu suy luận gì a? Ý hắn là trên cõi đời này, chỉ có người thiên tư thông minh mới có tư cách để đi học sao? Còn những người có tư chất bình thường nhưng sinh ra trong gia tộc giàu có thì lại không có ai tốt sao? Tất cả các đại tài tử đều là những người lương thiện sao? Người xấu nếu thay đổi tốt hơn cũng là người tốt, có thể dạy người hướng thiện chính là thành tựu lớn nhất trong sự nghiệp truyền dạy của phu tử, Khuất Trọng Viễn hắn dựa vào cái gì mà có thể quyết định người nào có tư cách vào Thái học viện, người nào phải chết a? Mấy người hại hắn năm đó là một đám bại hoại, nhưng vẫn còn rất nhiều những thư sinh tốt a! Làm sao có thể gộp chung như vậy được!”

    Tất cả mọi người đều gật đầu, Thái sư cũng hài lòng gật đầu, tâm nói —– Qủa nhiên là do Bao Chửng sinh ra a, ngay cả phong cách nói chuyện cũng y chang nhau a.

    Bao Đại Nhân sờ sờ râu, tỏ ý vui mừng, Trần Qủy cũng rất vui vẻ: “Ngươi cùng phụ thân ngươi khi nhỏ rất giống nhau, dĩ nhiên, trắng hơn hơn!”

    Bao Duyên lúng túng, mà Bàng Dục bên cạnh thì cười híp mắt, quả nhiên, Màn Thầu hướng về mình a!“Vậy thì xem như vụ án đã sáng tỏ, hung thủ cũng tìm được rồi, chỉ thiếu có con cổ trùng kia thôi.”

    Triệu Phổ nói: “Không bằng bắt Vương Phong đến lục soát đi!”

    Công Tôn xua tay: “Cổ trùng rất nhỏ, làm như vậy ngộ nhỡ Vương Phong bị dồn đến đường cùng, hủy nó thì chúng ta có thể hại chết rất nhiều người, không thể mạo hiểm.”

    Thái sư nhìn sắc trời đang ngày càng tối, gấp đến giậm chân, lôi Bao Chửng: “Ai nha, Hắc Tử, ngươi nghĩ cách a!”

    Bao Đại Nhân cũng bất lực, đi đâu để tìm dược cổ đây?Công Tôn đột nhiên nhìn Tiểu Tứ Tử đang ngồi ăn đậu phộng bên cạnh Thiên Tôn.

    Theo tầm mắt Công Tôn, những người khác cũng nhìn Tiểu Tứ Tử, Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường: “Ngươi đoán ….”

    Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái: “Ba món đồ ở Dao Hương Các nó đều tìm được, nói không chừng nó cũng có thể tìm được dược cổ đi?”

    Triệu Phổ đi đến bên cạnh Tiểu Tứ Tử ngồi xuống, ôm lấy bé đặt lên đầu gối mình, hỏi: “Tiểu Tứ Tử, giúp tìm đồ một tay a!”

    Tiểu Tứ Tử thật ra cũng không có ngốc, vừa rồi vẫn đang nghe mọi người nói a, liền hỏi: “Dược cổ sao?”

    Tất cả mọi người cùng gật đầu.

    Tiểu Tứ Tử gãi gãi đầu, bé không biết làm thế nào để tìm được, dù sao thì tìm đồ ở Dao Hương Các còn có mục tiêu, bé cảm thấy ở đâu khả nghi hay là lạ liền chỉ một cái, nhưng lúc này thì chỉ thế nào đây?“Nói đến dược cổ.”

    Thiên Tôn đột nhiên hỏi Tiểu Tứ Tử: “Ngươi nghĩ đến cái gì đầu tiên?”

    “A?”

    Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu, cũng không rõ ràng lắm.“Dược cổ!”

    Thiên Tôn nói lại lần nữa.

    Những người khác cũng định hỏi, Ân Hậu lại phất tay chặn lại, ý bảo không được chen ngang.

    Tiểu Tứ Tử trừng mắt nhìn: “Dược….”

    “Đừng nghĩ đến những thứ trước đây phụ thân ngươi dạy cho ngươi.”

    Thiên Tôn nói: “Đột nhiên nghe được hai chữ Dược cổ, ngươi nghĩ đến cái gì?”

    Tiểu Tứ Tử gãi đầu: “Đỏ …. Màu đỏ.”

    “Màu đỏ.”

    Tất cả mọi người cùng sửng sốt.

    Triển Chiêu nâng cằm, vừa rồi mới quay một vòng bên chỗ của Vương Phong, hoàn toàn không thấy có cái gì màu đỏ a.“Còn nữa không?”

    Thiên Tôn hỏi.

    Tiểu Tứ Tử rúc vào trong ngực Triệu Phổ một cái, hình như có chút ngại ngùng.

    Triệu Phổ dở khóc dở cười, nhéo má bé: “Nói a, con xấu hổ cái gì chứ?”

    Tiểu Tứ Tử bĩu môi, nói: “Tỷ tỷ xinh đẹp.”

    Khóe miệng mọi người co giật.

    Âu Dương Thiếu Chinh cũng nhịn không được mà “phốc”

    một tiếng.

    Công Tôn cũng vô lực: “Tỷ tỷ xinh đẹp sao?”

    Tiểu Tứ Tử quay ngoắt một cái đi —- Đột nhiên lại nghĩ đến, cũng không biết tại sao.“Màu đỏ, tỷ tỷ xinh đẹp….”

    Thiên Tôn sờ cằm, lầm bầm: “Cái gì màu đỏ lại có tỷ tỷ xinh đẹp?”

    Mọi người cũng lẩm nhẩm mấy lần, Triển Chiêu chống cằm: “Là tỷ tỷ xinh đẹp mặc váy đỏ sao?”

    Hắn vừa nói ra điều này, mọi người liền soạt một tiếng, quay đầu sang nhìn Lâm Dạ Hỏa.

    Khóe miệng Lâm Dạ Hỏa co giật: “Ta là ca ca xinh đẹp mặc đồ đỏ…”

    Lời còn chưa dứt, Bạch Ngọc Đường lại đột nhiên hỏi: “Hồng Cửu Nương?”

    Tất cả mọi người sửng sốt, xoay mặt sang nhìn Bạch Ngọc Đường.“Hồng di quả thực là một thân đỏ còn rất xinh đẹp, nhưng mà ….”

    Triển Chiêu có chút không hiểu: “Nàng thì có quan hệ gì tới dược cổ?”

    Triển Chiêu vừa mới dứt lời, chỉ thấy từ bên ngoài có một ảnh vệ rơi xuống, chính là Đa La bên cạnh Bát Vương gia, mà bên cạnh hắn còn có Tử Ảnh.“Thế nào rồi?”

    Bát Vương gia cùng Triệu Phổ đồng thanh hỏi.“Tìm được Công chúa rồi.”

    Đa La trả lời.“Vậy sao?”

    Bát Vương gia cùng Triệu Phổ đều đứng lên: “Tình hình của Hoàng tỷ ta thế nào? Tìm được ở đâu?”

    Tử Ảnh nói: “Nhắc đến cũng sợ, Vương Vũ cõng mẫu thân hắn trốn ra khỏi Hạo Thiên Lâu, sau đó còn có một đám sát thủ đuổi theo giết hắn, hắn liền cõng nương mình xông vào phủ Vương thừa tướng, đám thị vệ kia cũng đuổi theo vào, cùng thị vệ của phủ Thừa tướng đánh nhau. Vốn dĩ sức chiến đấu của thị vệ phủ Vương thừa tướng có hạn, nhưng may là có Hồng Cửu Nương ở đó, cho nên đám thị vệ kia đều bị bắt hết.”

    Mọi người nghe đến đây rồi cũng thở phào nhẹ nhõm —- Ai nha! May là Hồng Cửu Nương ở phủ Vương Thừa tướng a.“Bây giờ thì sao?”

    Triệu Phổ hỏi.“Tình hình của công chúa không ổn lắm, hình như là trúng độc.”

    Đa La nói: “Thừa tướng cùng Hồng Cửu Nương hộ tống nàng về Hoàng cung rồi!”

    Đang nói chuyện thì lại thấy Nam Cung Kỷ đến mời Công Tôn vào cung cứu Đại công chúa.

    Công Tôn cầm cả hòm dược đi, Tiểu Tứ Tử liền nhảy từ trên ghế xuống, muốn đi cùng Công Tôn.

    Công Tôn chọc chọc bé: “Con ở lại tiếp tục suy nghĩ.”

    Tiểu Tứ Tử quẹt miệng, lúc này lại nghe thấy Tiểu Lương Tử nói: “Liệu có phải dược cổ ở trong cung không a?”

    Tất cả mọi người đều sửng sốt nhìn Tiêu Lương.“Không phải Hồng di đang ở trong cung sao? Nàng còn cứu Trưởng công chúa nữa, sau đó sao, lúc này ở trong cung ngoại trừ Bàng phi còn có cả Hồng di, lại có Bao phu nhân nữa …. Oa! Thật nhiều tỷ tỷ xinh đẹp đó!”

    Tiểu Lương Tử nói xong, mọi người liền nhìn nhau một cái, hình như …. Rất có đạo lý.

    Bạch Ngọc Đường hình như nhớ lại gì đó, hỏi Triển Chiêu: “Miêu nhi, có nhớ lúc nghe được tin Vương Vũ mang Trưởng công chúa bỏ trốn rồi, Trữ công công đã nói cái gì không?”

    Triển Chiêu nhướng hai hàng lông mày: “Đúng rồi, hắn rất sợ hãi mà hỏi Vương Phong, bọn họ lấy cái gì để bảo toàn tính mạng đây?”

    Triệu Phổ cau mày: “Chẳng lẽ Vương Phong đặt dược cổ trên người Công chúa sao?”

    “Công chúa còn trúng độc ….”

    Sắc mặt Công Tôn hơi trầm xuống: “Có thể hắn nuôi dược cổ trong thân thể công chúa, hỏng bét, nhanh chóng đi ngay nếu không công chúa có thể sẽ gặp nguy hiểm ….”

    Công Tôn còn chưa có dứt lời, Triệu Phổ đã kéo hắn nhảy lên một cái, chạy ra khỏi Khai Phong phủ lao thẳng đến Hoàng cung, những người khác cũng bay theo.

    Bao Đại Nhân cùng Bát Vương gia cũng chuẩn bị vào cung.

    Trần Qủy thở dài một cái: “Ta đi tìm xem Khuất Trọng Viễn ở đâu đi.”

    “Trọng Viễn hại quá nhiều người.”

    Bao Đại Nhân nhàn nhạt nói: “Dù hắn có oan khuất thế nào đi nữa …. Cũng không thể tránh khỏi bị pháp luật trừng trị.”

    Trần Qủy bất đắc dĩ cười một tiếng: “Ta hiểu.”

    “Đường cô nương kia giờ ở đâu?”

    Bao Đại Nhân hỏi: “Có lẽ, nàng có thể cứu được Trọng Viễn….”

    Trần Qủy cười nhạt, nói: “Đường cô nương đã sớm thành gia lập thất rồi, bây giờ còn có mấy hài tử đây, hài tử lớn nhất cũng bằng cỡ Bao Duyên rồi, cuộc sống lại rất hạnh phúc, cho dù nàng có thể khôi phục lại trí nhớ, thì có thể thế nào? Chẳng phải sẽ khiến cho nàng càng bi thương sao.”

    Bao Đại Nhân nghe được đến đây, cau mày mà thở dài một cái: “Đáng tiếc, đúng là thiên ý trêu người.”

    ……………Trong Hoàng cung, Công Tôn sau khi chẩn mạch cho Công chúa xong, mừng rỡ: “Tốt quá rồi!”

    Bàng phi cùng Thái hậu ở bên cạnh cũng sợ hết hồn, chỉ thấy sắc mặt Triệu Trinh cứng ngắc đứng bên cạnh, bất đắc dĩ mà nhìn Công Tôn.

    Triệu Phổ chọc chọc Công Tôn: “Thư ngốc!”

    Công Tôn nói: “Dược cổ trong người công chúa!”

    Mọi người cùng sửng sốt.

    Triệu Trinh cũng kinh ngạc: “Có thể lấy ra không?”

    “Có thể.”

    Công Tôn nói với Tiểu Tứ Tử: “Tiểu Tứ Tử, lấy Kỳ Kỳ béo ra đi.”

    Mọi người nhìn nhau —– Kỳ Kỳ béo?Tiểu Tứ Tử mở hòm dược ra, lật qua lật lại, lấy ra một cái hộp nhỏ bằng đồng, mở hộp ra.

    Mọi người liền nhịn không được mà cau mày, chỉ thấy bên trong hộp có một đàn thịt màu trắng lúc nhúc, Tiểu Tứ Tử liền đưa ngón tay nhỏ bé mũm mĩm của mình vào chọc chọc cái đám thịt đó.

    Đám thịt kia động một cái, sau đó mở ra, biến thành một con trùng rất béo, to khoảng chừng bằng đầu ngón tay út mềm mịn, nó ngẩng mặt lên, hình như còn ngáp một cái, dù sao thì mọi người cũng nhìn được nó há to miệng.

    Lúc này trong đầu mọi người chỉ có một cái ý niệm —– Đồ chơi này có cắn người không a?Công Tôn bảo Trần công công mở miệng của Đại công chúa ra, Triệu Phổ theo bản năng mà kéo hắn: “Thư ngốc ngươi muốn làm gì?”

    “Không sợ!”

    Công Tôn nói: “Con trùng này tên là Kỳ Kỳ béo!”

    Mọi người cau mày —– Phong cách gọi tên của Tiểu Tứ Tử.

    Công Tôn nói tiếp: “Kỳ Kỳ béo là nương nương cổ, không làm bị thương người, là loại đặc biệt dùng để dẫn trùng cổ trong cơ thể người ra.”

    Vừa nói hắn vừa đem con trùng màu trắng béo tròn bỏ vào khóe miệng Trưởng công chúa.

    Triệu Trinh nhìn thấy cũng giật mình, thế nhưng con trùng kia liền xịch một tiếng đã chui tọt vào miệng công chúa rồi.

    Triển Chiêu theo bản năng mà nhìn Bạch Ngọc Đường bên cạnh một chút, quả nhiên, mặt mũi Chuột này trắng bệch, cảm thấy trong dạ dạy đã giang phiên đảo hải mất rồi.

    Mọi người lại tiếp tục chờ, chỉ trong chốc lát đã thấy ở trong miệng công chúa đã xuất hiện một vật màu trắng, Tiểu Tứ Tử dùng cái nhíp, gắp con trùng tử kia ra đặt vào hộp, sau đó lại dùng cái nhíp mà chọc chọc bụng của nó.

    Chỉ lát sau, chỉ thấy Kỳ Kỳ béo há miệng, từ trong miệng nó phun ra một con trùng nhỏ màu xanh lá.

    Công Tôn nhanh chóng gắp con trùng tử kia lên, thả vào trong hộp dược, nói: “Những bách tính kia được cứu rồi!”

    Mọi người cũng thở dài một hơi nhẹ nhõm.“Thư ngốc … Hoàng tỷ ta …”

    Triệu Phổ hỏi.“Yên tâm, chịu đựng một lát, sau khi giải hết độc là tốt rồi.”

    Công Tôn cầm dược cổ chạy: “Ta đi chế dược đã!”

    Triệu Trinh bào Nam Cung gọi toàn bộ Thái y trong cung đến hỗ trợ Công Tôn chế dược.

    Triển Chiêu chỉ thấy Tiểu Tứ Tử đặt cái hộp lên bàn, lại từ bên trong hộp mà lấy ra mấy cục đường đút cho trùng tử kia.

    Chỉ thấy con trùng kia cứ thế mà há miệng ăn từng miếng đường vào bụng, sau đó lại rất mỹ mãn mà co thành một đoàn, Tiểu Tứ Tử liền đậy nắp hộp lại, đặt vào trong hòm dược.

    Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn qua trong hòm dược một cái, phát hiện trong đó còn có mười mấy cái hộp như vậy.

    Triển Chiêu cũng cảm thấy kỳ lại, liền hỏi Tiểu Tứ Tử: “Tiểu Tứ Tử. Kỳ Kỳ béo không phải là chỉ có một con sao?”

    Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt lên, nói: “Chỉ có một nương nương cổ thôi! Rất trân quý!”

    Bàng phi vô cùng tò mò, hỏi: “Tại sao lại gọi là nương nương cổ a?”

    “Nương nương cổ rất đặc biệt, giống như mẹ của cổ trùng vậy, chỉ cần nó vừa gọi là tất cả cổ trùng đều đến bên cạnh nó, hơn nữa còn rất nghe lời nữa. Nó sẽ đem cổ trùng giấu trong miệng, cho nên mới nói là thần vật của cổ! Phụ thân nuôi rất lâu mới được đó!”

    Tiểu Tứ Tử nói.“Vậy trong những cái hộp kia là cái gì?”

    Triệu Phổ hỏi, cẩn thận nghiên cứu hòm dược của Công Tôn, phát hiện đừng coi thường hòm dược này có vẻ không lớn lắm, thế nhưng có thể cất được không ít đồ.“Nhứng thứ này đều là cổ trùng.”

    Tiểu Tứ Tử túm lấy ngón tay Triệu Phổ, không cho hắn làm loạn: “Người đừng có sờ loạn a, có con tính khí không tốt lắm đâu!”

    Triệu Phổ nhanh chóng rụt tay lại.

    Sau đó, Tiểu Tứ Tử lần lượt mở từng chiếc hộp ra giới thiệu cho mọi người từng loại cổ trùng trân quý mà Công Tôn nuôi dưỡng, mỗi một loại Tiểu Tứ Tử đều đặt cho nó một cái tên, nào là Kỳ Kỳ béo, nào là Nấm xanh, nào là Âm quắc quắc, nào là Phấn đô đô, nói chung cứ là thiên kỳ bách quái. Khóe miệng Triệu Phổ cũng co giật, sủng vật của Thư ngốc kia quá nguy hiểm!Đến đêm, Công Tôn đã chế tạo xong giải dược rồi, cũng chia thành nhiều phần, phân cho bọn thị vệ mang đi giải độc cho những người ở trên đường kia.

    Lại qua thêm hai canh giờ nữa, tất cả mọi người bị trúng độc đều khó hiểu mà tỉnh lại, nguy cơ của Khai Phong phủ coi như cũng được giải trừ.

    Triệu Trinh nghe được nguy hiểm đã qua rồi, mới thở phào một hơi, ngay sau đó , ánh mắt lại run lên, nói với Nam Cung Kỷ: “Bắt người lại!”

    “Tuân mệnh!”

    Nam Cung Kỷ dẫn theo một nhóm lớn người xông vào Hạo Thiên Lâu.

    Mà trong Hạo Thiên Lâu lúc này, chỉ còn lại có Trữ công công đang ngồi ngơ ngác sững sờ dưới đất, liền bị bắt trói mang vào Hoàng cung. Sau khi vào Hoàng cung rồi, hắn khai Vương Phong lại đánh nhau cùng một Qủy diện nhân giao thủ, sau đó hai người vừa đánh vừa đi về hướng Cửu Phong Lĩnh.

    Lúc Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đãn người đuổi đến Cửu Phong Lĩnh, liền thấy bên cạnh bãi tha ma, Vương Phong đã là đầu thân tách rời, đã mất mạng. Mà Khuất Trọng Viễn bị thương nặng, đang nằm ở bãi tha ma, cũng chỉ còn lại có một hơi thở mà thôi.

    Triển Chiêu cau mày —– Từ bãi tha ma bò ra, rồi lại trở lại bãi tha ma, đáng lý ra chuyện này không nên là số mạng của Khuất Trọng Viễn, mặc dù sau khi hắn biến thành Qủy diện nhân đã hại chết rất nhiều người, thế nhưng cũng không thể phủ nhận rằng, khởi nguồn hắn vẫn là người bị hại, hắn thật vô tội, đáng thương biết bao.

    Công Tôn chẩn bệnh cho Khuất Trọng Viễn một cái, cũng than thở lắc đầu, nói Khuất Trọng Viễn vốn dĩ thân trúng kịch độc, hơn nữa lại còn bị tẩu hỏa nhập ma, lần này lại bị trọc khí tấn công, đã không còn biện pháp nào có thể cứu chữa nữa. Mọi người liền mang Khuất Trọng Viễn về lại Khai Phong phủ, Bao Đại Nhân cùng Bao phu nhân đều đang chờ trong phủ.

    Không nghĩ tới, sau nhiều năm gặp lại, lại là tình cảnh thế này.

    Công Tôn nói với Bao Đại Nhân, Khuất Trọng Viễn đã hấp hối rồi, lúc nào cũng có thể ra đi.

    Bao Đại Nhân tới bên cạnh Khuất Trọng Viễn, cúi đầu nhìn hắn, Bao phu nhân ở bên cạnh thở dài, Bao Duyên đỡ mẫu thân hắn, nhìn Khuất Trọng Viễn hình dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ sau cánh cửa bên kia.

    Bao Đại Nhân khom lưng, ghé sát vào bên cạnh Khuất Trọng Viễn như lắng nghe hắn dặn dò gì đó.

    Nhĩ lực Triển Chiêu rất tốt, liền nhắc Bao Đại Nhân: “Hình như hắn muốn nói, bên hông.”

    Bao Đại Nhân ngẩn người, Bàng Dục nhanh tay, mở ra một cái túi bên hông Khuất Trọng Viễn, chỉ thấy trong đó là một mảnh giấy.

    Bàng Dục mở mảnh giấy ra nhìn, thấy bên trên là một địa chỉ, là ở một thôn nhỏ bên cạnh giao lộ vào Khai Phong phủ.

    Lúc này, lại thấy Khuất Trọng Viễn bắt đầu co quắp, Bao Đại Nhân nhanh chóng nhét cây trâm kia vào tay hắn, chính lúc sờ phải cây trâm kia, tâm tình Khuất Trọng Viễn bắt đầu bình tĩnh lại, mặt mũi cũng không còn vặn vẹo nữa, dần dần cũng khép lại cặp mắt đang mở trừng trừng kia.

    Công Tôn bắt mạch cho hắn, thở dài: “Người đã đi rồi!”

    Bao Đại Nhân lắc đầu.

    Mọi người cũng không biết phải nói gì, chỉ tĩnh lặng hồi lâu.

    Triệu Phổ cho ảnh vệ theo địa chỉ hướng dẫn trên tờ giấy này mà đi tìm thử một cái. Bọn Giả Ảnh đi một chuyến về, lại tìm được tình nhân, cũng là thanh mai trúc mã đã mất tích của Thạch Diệp và người nhà của nàng ta.

    Sau khi Công Tôn chẩn mạch cho họ, phát hiện bọn họ bị trúng hương liệu Thất Tâm Tán của Dao Hương Các kia. Công Tôn giải độc cho họ, cũng lấy lại ký ức cho cô nương kia cùng người nhà của cô, Thạch Diệp cũng đã dần hồi phục lại, cuối cùng cũng đã có thể đoàn tụ cùng ái nhân của mình, cảm giác cứ như vừa mới trải qua một cơn ác mộng vậy. Vương Kỳ cùng Âu Dương Thuần Hoa đều vui mừng cho hắn, rốt cuộc thì sau cơn mưa trời lại sáng, bất hạnh qua đi chỉ còn may mắn ở lại mà thôi.

    Mấy ngày sau, Bao Đại Nhân cùng Bao phu nhân làm tang sự cho Khuất Trọng Viễn, liền đem hắn táng dưới chân núi Thanh Trúc.

    Ngày hạ táng Khuất Trọng Viễn, tất cả người của Khai Phong phủ, ngay cả Bát Vương gia cùng Bàng Thái sư cũng tới, tất cả mọi người đều rất thương tiếc cho cảnh ngộ của hắn.

    Mà từ sau khi Khuất Trọng Viễn chết, Trần Qủy cũng không thấy xuất hiện nữa, Công Tôn tiên sinh nói, Trần Qủy đúng giống như ngọn trúc tàn trước gió to, cũng có thể ra đi bất cứ lúc nào, đại hạn đã đến rồi.

    Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn Thạch Diệp cùng vị hôn thê của hắn đang đốt vàng mã trước mộ Khuất Trọng Viễn, liền nghe thấy Bàng Dục cùng Bao Duyên đang kể chuyện gì đó phía sau, chỉ thấy Bao Duyên kinh ngạc hỏi Bàng Dục: “Thật a?”

    Triển Chiêu liền tiến đến hỏi: “Sao rồi?”

    Bàng Dục cười một tiếng: “Ta đã tìm được Phượng Nhi rồi!”

    Mọi người sửng sốt.

    Bạch Ngọc Đường tò mò: “Phượng Nhi? Ngươi nói là Yên Phượng Nhi?”

    Bàng Dục gật đầu: “Đúng vậy.”

    “Nàng chưa chết sao?”

    Công Tôn cũng cảm thấy hiếu kỳ.“Thì ra là, Vương Phong vì chế dược mà cần phải dùng một lượng tiền lớn, cho nên hắn thường để cho đám công tử kia dùng dược, từ bọn họ kiếm cả đống tiền, sau đó lại khiến cho bọn họ không thể nhớ được gì.”

    Bàng Dục nói: “Ái nhân kia của Yên Phương Nhi, chính là người bị gài bẫy lừa tiền sau đó còn bị trúng độc, cho nên mới quên mất nàng. Mà lúc Yên Phượng Nhi điều tra chuyện này, lại điều tra ra được bí mật của Hạo Thiên Lâu cùng chuyện Vương Phong chế dược. Vương Phong vốn dĩ muốn lấy mạng của nàng, cho nên mới hạ lệnh cho Trữ công công hạ độc. Nhưng mà, ngày thường nghe nói Yên Phọng Nhi đều xem Trữ công công như phụ thân mà hiếu thuận,, cho nên lão đầu không nhẫn tâm hạ thủ được, vì vậy liền bỏ độc được vào lò thiêu, lại nói dối Vương Phong là đã hạ thủ rồi. Mặt khác, hắn cũng hạ độc Yên Phượng Nhi, để nàng quên đi mọi chuyện, lại để cho nàng chút tiền tài, đem nàng an bài trong một hộ nông phu, để nàng làm một cô nương dệt vải bình thường. Mà nhắc tới chuyện này cũng là kỳ duyên a! Vị công tử kia sau khi bị Yên Phượng Nhi chặn lại ngoài đường kia, liền đối nàng nhớ mãi không quên, sau đó, một lần hắn đi săn, lại thấy được Yên Phượng Nhi bên cạnh hồ nước. Khi đó, Yên Phượng Nhi cũng không còn nhớ hắn nữa, nhưng hắn không hiểu tại sao lại vừa nhìn thấy nàng đã khuynh tâm, vì vậy liền nhận về nhà, cũng đã thành thân rồi, bây giờ ngay cả hài tử cũng đã có! Vẫn rất khỏe mạnh!”

    Tất cả mọi người đều cảm thấy có chút khó tin. Nhưng mà vẫn còn may, trong vụ án khiến người ta cảm thấy quay cuồng đầu óc này, kết quả lại khiến cho người ta tiếc nuối, vẫn còn để lại một Thạch Diệp cùng Yên Phượng Nhi đều tìm lại được chân tình, cũng coi như là kết thúc mới.“Đây mới thực sự là một bài học nhân sinh mới.”

    Bao Đại Nhân nghe xong cũng cười một tiếng: “So với những chuyện trường sinh bất lão tá thi hoàn hồn kia thì tươi đẹp hơn nhiều!”

    ………….

    Mọi người rời khỏi Thanh Sơn trở về Khai Phong phủ, Bạch Ngọc Đường dọc đường đi lại thấy Triển Chiêu không yên lòng, liền nói: “Miêu Nhi, ngày mai chúng ta nhanh chóng khởi hành đến Hồng Anh Trại thôi.”

    “Sao?”

    Triển Chiêu đang nhìn về phía sau, nghe được lời của Bạch Ngọc Đường nói mới quay đầu lại, có điều hắn cũng không có nghe được gì lúc này.“Ngươi làm sao vậy?”

    Bạch Ngọc Đường cau mày: “Lo lắng cho nương ngươi sao? Hôm qua nương ta cũng đã viết thư đến, nói không có chuyện gì, mọi chuyện ở Hồng Anh Trại đều ổn cả.”

    “Không phải….”

    Triển Chiêu cũng lắc đầu một cái, vừa lui về phía sau nhìn, vừa nói: “Phụ thân ta cũng đã viết thư rồi, nói ta không cần lo lắng, chăm sóc tốt cho ngoại công, nói ra ở Hồng Anh Trại mọi chuyện đều tốt, bảo ta cứ đi từ từ, không cần gấp gáp.”

    Bạch Ngọc Đường nắm lấy cằm Triển Chiêu, kéo khuôn mặt đang hết nhìn đông lại tới nhìn tây quay trở lại đối mặt với mình: “Vậy ngươi đang làm cái gì đấy?”

    “Cái này …”

    Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường: “Ngươi không có cảm giác được sao?”

    “Cảm giác được cái gì?”

    Bạch Ngọc Đường càng không hiểu.“Hình như có người theo dõi ta!”

    Triển Chiêu nói: “Cảm giác này ta từng có một lần rồi, lúc chúng ta đến tìm Huyền Trữ!”

    Bạch Ngọc Đường nhìn bốn xung quanh một chút …. Lúc này, bọn họ đã rời khỏi núi Thanh Trúc, bốn phía có không ít người, thế nhưng, Bạch Ngọc Đường không hề cảm giác được ánh mắt nguy hiểm gì.“Có phải là do ngươi quá lo lắng không, hay là vì vụ án của Vương Phong mà gần đây quá mệt mỏi?”

    Bạch Ngọc Đường sờ sờ đầu hắn.“Có thể….”

    Triển Chiêu theo bản năng mà nhìn những ngõ hẻm xung quanh, cùng với đoàn người đông như dệt cửu —– Chắc chắn là có người nào đó đang nhìn chằm chằm hắn, hơn nữa …. Ánh mắt kia, nồng đậm hận ý! Tuyệt đối, không hề có hảo ý gì!

    Thuộc truyện: Long Đồ Án