Home Đam Mỹ Long Đồ Án – Quyển 12 – Chương 315: Mộng ma di sát

    Long Đồ Án – Quyển 12 – Chương 315: Mộng ma di sát

    Thuộc truyện: Long Đồ Án

    Theo những gì Lưu Tiên Nhân khai, hắn vốn tên gọi Lưu Thái Viêm, là người Dương Châu, vốn là một tên lang băm giang hồ, vì hắn rất bẻm mép cho nên đôi khi cũng xem mệnh cho người ta kiếm chút tiền.

    Vốn dĩ cuộc sống của hắn cũng không có biến động gì, không đến mức đói chết cũng không giàu có gì, thế nhưng đột nhiên có một ngày một chuyện xảy ra đã thay đổi vận mệnh hắn.

    Khoảng hai năm trước, khi hắn đi đường tắt qua Hứa quận, hắn cũng không ở khách điếm mà đi suốt đêm, lúc đi qua một rừng cây, hắn sợ đêm hôm nếu bị lạc trên đường thì thảm, cho nên mới leo lên một thân cây chuẩn bị ngủ đến sáng rồi đi tiếp. Hắn cũng đã quen với việc ngủ ngoài trời, hơn nữa hắn còn là người nghèo, không sợ cướp.

    Lưu Thái Viêm ngủ say rất nhanh, nhưng đêm đó hắn lại gặp một giấc mơ kỳ lạ.

    Trong mơ, hắn thấy một người nửa người nửa chim, bị khóa sắt khóa chặt, nói với hắn: “Ngươi thả ta ra ngoài, ta sẽ cho ngươi được đại phú đại quý!”

    Lưu Thái Viêm nói: “Làm thế nào để thả ngươi ra?”

    Người nọ nói với hắn: “Dưới cái cây ngươi ngủ có một tảng đá màu đen, ngươi chỉ cần đẩy tảng đá ra sẽ thấy một tờ bùa dưới đó, ngươi thiêu hủy lá bùa kia, sau đó lại đào xuống khoảng ba thước nữa, sẽ thấy một cái đinh đóng chặt một ống khóa, ngươi cứ rút cái đinh kia ra là được rồi. Để báo đáp ngươi, ngươi cứ lấy cái đinh cùng ống khóa kia đi, tất cả đều bằng vàng đó.”

    Chờ cho Lưu Thái Viêm tỉnh dậy, trời đã tờ mờ sáng rồi.

    Ngọn gió sớm vừa nhè nhẹ thổi lên, hẳn cũng thanh tỉnh đôi chút, cảm thấy có lẽ mình thèm tiền đến điên rồi, lắc đầu xuống khỏi cây chuẩn bị lên đường …. Nhưng mà liếc mắt qua một cái, thấy bên cạnh gốc cây thực sự có một khối đá màu đen.

    Bình thường đá màu đen cũng không phải quý hiếm gì, nhưng mà tảng đá kia nhìn lại bóng loáng. Nếu là lúc khác hẳn là hắn sẽ không để ý, nhưng mà đêm qua vừa gặp giấc mộng như vậy …. Lưu Thái Viêm liền động lòng một chút.

    Hắn đi tới đẩy tảng đá kia một cái …. Tảng đá liền lăn sang một bên, vừa nhìn vào …. Thấy được trong lớp đất đá ở dưới tảng đá ẩy mơ hồ còn có một tờ giấy màu vàng.

    Lưu Thái Viên đào ra bùn đất, rút ra được một tờ bùa da trâu bằng khoảng một bàn tay.

    Trên bùa đó có vẽ những chú văn mà hắn chưa từng được gặp qua, cũng không hiểu ý, nhưng mà …. Lúc này hắn cũng không còn quan tâm được gì nhiều, chỉ biết là nếu giấc mộng kia là thật thì trong lòng đất bên dưới hẳn là có vàng.

    Lưu Thái Viên rút ra một hỏa tập, đốt tờ bùa kia đi, còn rút ra một con dao tùy thân để đào đất, đào đến khoảng gần ba thước, quả nhiên nghe thấy “keng”

    một tiếng, phá đao đụng phải vật cứng gì đó.

    Vứt đao đi đào tiếp, thấy được bên trong có một vật ánh kim hiện ra, là một sợi dây chuyền dài tới hơn ba thước, to bằng cổ tay người. Nhưng mà hắn kéo mãi nhưng sợi dây chuyền cũng không có rời ra, cứ như là lớn lên từ trong lòng đất vậy. Hắn đào tiếp, cuối cùng cũng đào ra được một cái đinh vàng rất lớn. Lúc đó Lưu Thái Viêm gần như như mừng điên lên, đây chính là phát tài a, cho nên rút cả cây đinh đó ra.

    Lưu Thái Viêm cũng chẳng quan tâm chuyện gì khác, mở bọc hành lý của mình ra, cất cây đinh cùng sợi dây vàng kia vào, nhanh chóng chạy về.

    Sau khi về đến nhà, hắn liền cân thử, cây định nặng bốn cân, xích sắt sáu cân, tổng cộng hắn có mười cân vàng, vậy là Lưu Thái Viêm hắn đã phát tài rồi.

    Lưu Thái Viêm nấu chảy số vàng này, tạo thành những thỏi vàng nhỏ, quyết định chuẩn bị thú thê sống nửa đời sau hạnh phúc vui vẻ, cũng không có ý định làm đạo sĩ.

    Nhưng mà ngay đêm Lưu Thái Viêm ôm vàng mà ngủ ấy, hắn lại nằm mơ thấy yêu quái nửa người nửa chim kia.

    Lúc này, Lưu Thái Viêm đã nhìn rõ ràng hơn lần trước, hắn phát hiện trên người yêu quái kia có bốn dây xích khóa, trong đó dây xích ở chân trái cùng tay phải đã được tháo ra, nhưng chân phải cùng tay trái vẫn bị khóa trụ, khiến hắn không thể động đậy được.

    Yêu quái kia lại nói với Lưu Thái Viêm, chút vàng này sẽ có ngày dùng hết a, trên đời này còn có cách để trở nên giàu sang vô hạn a.

    Vì vậy, yêu quái kia liền dạy Lưu Thái Viêm cách làm sao để có thể lừa gạt được người khác, Lưu Thái Viêm làm tất cả những chuyện này, đều là do yêu quái kia đã dạy cho hắn.……………Mọi người nghe Lưu Thái Viêm nói xong, cũng dở khóc dở cười, người này lại đem toàn bộ tội lỗi của mình đổ cho yêu quái trong mộng. Xem ra ngày nào yêu quái này cũng nhập vào mộng của hắn, sau đó dạy hắn cách gạt người để phát tài đi.

    Nhưng mà lần này tội của Lưu Thái Viêm quá lớn, nếu nói hắn đổ tội cho quỷ thần chẳng bằng hắn kéo thêm mấy người khác cùng chịu tội chung với hắn có vẻ sẽ tốt hơn, đổ lỗi cho quỷ thần đồng nghĩa với việc một mình mình gánh hết toàn bộ tội danh. Mà chỉ riêng tội làm hại tính mạng con người cũng đủ cho hắn tránh không thoát khỏi hình phạt chém đầu rồi.

    Dù sao thì Bao Đại nhân cũng đã thẩm án vô số, kinh nghiệm phong phú, luôn cảm thấy án này từ đầu chí cuối đều có chút kỳ hoặc cho nên cũng không vội chém Lưu Thái Viêm, tạm thời nhốt hắn lại, xử trí sau.

    Chờ khi Lưu Thái Viêm bị giải xuống rồi, mọi người bắt đầu kiểm tra tượng phật nhỏ kia.“Thái sư.”

    Triển Chiêu tò mò hỏi Bàng Thái sư: “Có giống như trong mộng của ngươi không? Rất khác với bức tượng trên kim bài kia a!”

    Thái sư lắc đầu: “Không giống với giấc mơ của ta.”

    Bạch Ngọc Đường cầm tượng phật kia lên nhìn một chút, nửa người nửa chim, một tượng phật nhỏ nhưng lại có cảm giác làm rất vội.

    Bạch Ngọc Đường cầm tượng phật ước lượng một chút, cau mày.“Sao vậy?”

    Triển Chiêu hỏi.“Không giống như mới làm.”

    Bạch Ngọc Đường nói.

    Mọi người trố mắt nhìn nhau một cái.“Nếu như Lưu Thái Viêm nói thật thì cái tượng phật này phải được làm trong vòng hai năm trở lại đây mới đúng. Bạch Ngọc Đường nói: “Điêu khắc ở Tần Hoài này rất phát triển, hiện nay cho dù bất cứ lò nung nào cũng có thể cho ra tượng phật tốt hơn cái này rất nhiều. Hơn nữa, nhìn thủ nghệ này mà xem, đây chính là kỹ nghệ từ rất lâu rồi.”

    Thiên Tôn cũng tiến đến, cầm từ phật kia lên nghiền ngẫm thật kỹ: “A? Cảm giác rất cổ a, trông y như món đồ chơi ta vẫn hay chơi khi nhỏ!”

    “Đúng là giống với những tượng đất Tiền triều.”

    Thái sư cũng tinh tế phẩm giám một chút, sau đó liên tục gật đầu: “Hẳn là có chút thâm niên rồi.”

    Triệu Phổ mời mấy nghệ nhân tới, sau khi mấy người này xem xong đều nói vật này dùng biện pháp nung khắc từ khoảng một đến hai trăm năm trước, nhưng mà cũng không phải đồ cổ, gia gia của bọn họ vẫn dùng phương pháp này nung đồ. Nhưng mà ngày nay muốn tìm người có thể sử dụng biện pháp này e là cũng không tìm được, không còn ai lại dùng biện pháp nung này nữa.

    Mọi người nhìn nhau.

    Triển Chiêu cau mày: “Nhưng mà ban nãy Lưu Thái Viên nói là hắn dựa vào dáng vẻ yêu quái trong mộng kia làm ra mà.”

    Bàng Dục cũng góp tới hiến kế: “Những đồ vật thế này chẳng phải thường có ghi rõ niên đại bên trong sao? Hay là cắt ra xem thử chút đi?”

    Vừa nói hắn vừa chỉ chỉ Cự Khuyết trong tay Triển Chiêu: “Không làm vỡ nát là được, cùng lắm thì dính lại thôi.”

    Tất cả mọi người đều nhìn Bao Đại nhân.

    Bao Chửng gật đầu một cái, muốn biết lời của Lưu Thái Viêm là thật hay giả chỉ thì pho tượng phật này chính là chứng cớ trực tiếp nhất.

    Cùng lúc với cái gật đầu của Bao Đại nhân, mọi người chỉ thấy kiếm của Triển Chiêu nhoáng lên một cái …. Hàn quang của Cự Khuyết vừa mới lóe lên, mọi người còn chưa hiểu gì thì kiếm đã vào vỏ rồi.

    Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng tách tượng phật sang hai bên …. Mà tại chỗ bị cắt ra kia lại không có một khe hở nào, cho dù nhìn thật kỹ cũng có thể không phát hiện ra.

    Khóe miệng mọi người co giật nhìn Cự Khuyết trong tay Triển Chiêu —– Thanh kiếm này sắc đến vậy.

    Bạch Ngọc Đường nhìn bên trong tượng phật một cái, cau mày.

    Bao Duyên hỏi: “Sao vậy, có chữ không?”

    Mọi người mở toàn bộ ruột tượng phật cho mọi người nhìn, chỉ thấy trên đó viết —— Khai Thành năm thứ năm.“Năm thứ năm Khai Thành ….”

    Công Tôn tính đầu ngón tay một chút, sau đó gật đầu: “Gần hai trăm năm.”

    Mọi người đều cau mày, Bạch Ngọc Đường lại cho bọn họ nhìn thêm nửa bên kia của tượng phật, chỉ thấy có một hàng chữ đỏ viết dọc theo thân tượng —– Di sát Tí la thập thứ sáu của Tà Vũ giáo.“Tí la thập là cái gì vậy?”

    Lâm Dạ Hỏa cũng hiếu kỳ: “Có nghe qua Di lặc, La sát, nhưng chưa từng nghe qua Di sát a.”

    “Tí La Thập ám chỉ Mộng ma.”

    Lúc này Công Tôn mở miệng.

    Tất cả mọi người đều nhìn Công Tôn, tâm nói —- Đúng là biết a.

    Bao Duyên tự biết mình đọc không ít sách nhưng mà cũng chưa từng nghe đến Tí La Thập này, không khỏi khâm phục Công Tôn đúng là bác học đa tài mà!Triệu Phổ lại cảm thấy rất hài lòng, gật đầu, chỉ cần đồ được ghi chép lại quả nhiên là Thư Ngốc nhà hắn đều biết hết.

    Bao Đại nhân cũng nghi ngờ: “Mộng Ma sao?”

    Công Tôn cười cười: “Ta biết được chuyện này chẳng qua là có một nhân duyên bất ngờ mà thôi.”

    Tất cả mọi người nghiêm túc lắng nghe.

    Công Tôn nói: “Lúc ta còn nhỏ, khoảng độ mười mấy tuổi đi, lúc đó ta xem bệnh cho một lão đầu. Lão đầu cũng khoảng bảy tám chục tuổi rồi, hắn bị chứng mất ngủ, tinh thần mệt mỏi, dáng vẻ cũng rất uể oải. Con người mà, cho dù có nhịn ăn khoảng mười ngày cũng có thể chịu được, nhưng mà nếu như mất ngủ trường kỳ bốn năm ngày có khi sẽ điên mất.”

    Tất cả mọi người gật đầu.“Lúc đó ta nghe thấy hắn lẩm nhẩm không ngừng trong miệng, cái gì mà Tí La Thập nhập mộng, Tí La Thập nhập mộng ….”

    Công Tôn nói: “Sau đó ta phát hiện sở dĩ hắn không ngủ được là do gân mạch bị tắc, chờ cho đến khi ta chữa xong bệnh cho hắn rồi, tò mò hỏi hắn, hắn liền nói cho ta biết Tí La Thập chính là Mộng Ma.”

    Mọi người nghe đến đó hình như cũng nắm được trọng điểm nào đó: “Hắn không phải là người Trung Nguyên đúng không?”

    Công Tôn gật đầu: “Hắn vốn là người nước Bột Hải, sau khi Bột Hải bị tiêu diệt hắn liền chuyển đến Trung thổ.”

    “À….”

    Triệu Phổ gật đầu: “Nước Bột Hải! Quận vương Đại Tộ Vinh chính là Hoàng đế đầu tiên Bột Hải, đúng không?”

    Mọi người cũng đều gật đầu, thì ra là người Bột Hải a.“Thực ra thì Bột Hải vong quốc cũng chưa lâu.”

    Công Tôn nói: “Vốn là một tiểu quốc thời Đại Đường, năm đó hùng mạnh thế nào, khi cường thịnh nhất còn được tặng danh Tiểu Trường An, đáng tiếc cuối cùng vẫn không thể trụ được.”

    Bao Đại nhân sờ râu: “Vậy Di Sát thì sao?”

    Tất cả mọi người lại nhìn Công Tôn, Công Tôn cũng lắc đầu một cái, nói: “Cái này ta cũng không biết.”

    Tất cả mọi người than thở, ngay cả Công Tôn cũng không biết a…. còn đang bất lực thì lại nghe thấy Ân Hậu ở bên cạnh nói: “Di Sát có nghĩa là Hộ pháp.”

    Tất cả mọi người sửng sốt, nhìn Ân Hậu.

    Ân Hậu khoanh tay: “Tí La Thập, Mang La Thập, Già La Thập, Kỳ La Thập, Lịch La Thập, Ba La Thập, Ban La Thập là bảy Đại hộ pháp của Tà Vũ. Cũng là bảy đại phái thu thập hàng triệu tín đồ, thần minh cũng không thiếu. Phát triển đến cuối cùng, Tà giáo cũng không có khác các giáo phái khác là bao. Bảy đại hộ pháp đều có tín đồ của riêng mình, tuy có những bất đồng nhưng tất cả đều tôn Tà Vũ là giáo chủ lớn nhất.”

    “Vậy a…..”

    Tất cả mọi người gật đầu, thì ra là như vậy.

    Sau đó, mọi người lại nhìn Ân Hậu, ý là —– Làm sao người lại biết? Vừa rồi lúc người nhìn tượng phật còn nói là không biết nữa.

    Ân Hậu thấy mọi người nhìn mình, bất đắc dĩ: “Lúc nhỏ ta có nghe trưởng bối nhắc qua mà thôi, lần đầu tiên nhìn thấy hàng thật.”

    “Tại sao lại dùng cách gọi của nước Bột Hải?”

    Bạch Ngọc Đường tò mò: “Chẳng lẽ Tà Vũ cũng là truyền thuyết từ Bột Hải sao?”

    “Hơn hai trăm năm trước chính là thời kỳ mà Bột Hải thịnh vượng nhất, hơn nữa không chỉ có quan quan hệ tốt với Đại Đường mà cũng rất thân thuộc với một số phiên bang xung quanh nữa. Có thể truyền thuyết này truyền từ bên ngoài vào, thông qua Bột Hải mới truyền tới được Trung Nguyên cho nên mới dùng cách gọi của Bột Hải đi.”

    Thiên Tôn nói.

    Mọi người gật đầu, thì ra là vậy a.

    Thông qua sự giải thích của Nhị Lão, mọi người cũng giải được khúc mắc, quả nhiên có một Lão như có Bảo a, người ta lớn như vậy, ăn muối còn nhiều hơn ngươi ăn cơm nữa, kiến thức đương nhiên cũng nhiều a.

    Công Tôn cùng Bao Duyên đều cảm khái —- Mình vẫn chưa đọc được nhiều sách a!“Như vậy, Lưu Thái Viêm đang nói dối.”

    Triển Chiêu nói: “Hình như hắn đang tính lừa chúng ta.”

    “Hình như còn đang che giấu chút chuyện gì đó.”

    Bạch Ngọc Đường gật đầu.

    Triệu Phổ nhìn bức tượng phật Tí La Thập kia: “Đã có bảy Đại hộ pháp, như vậy vẫn có thể còn mấy người khác nữa …. Nếu Lưu Thái Viêm tự mình nhận tội, cũng không khiến đồng bọn của hắn bại lộ đi?”

    “Che giấu sự thật còn muốn vì người khác mà lừa dối chúng ta.”

    Bao Đại nhân cau mày: “Hình như có âm mưu gì đó.”

    “Ta đi thẩm vấn hắn thêm chút nữa”

    Trâu Lương cảm thấy có thể khai thác thêm chút gì đó từ Lưu Thái Viên này cho nên mang theo hai ảnh vệ đi.

    Nhưng Trâu Lương mới đi chưa đến thời gian một chung trà đã quay lại, cau mày nói hai chữ: “Chết rồi!”

    Mọi người giật mình.

    Công Tôn nhảy dựng lên: “Chết?”

    “Chết rất kỳ quái!”

    Trâu Lương nhịn không được nói.

    Mọi người nhanh chóng chạy đến lều giam giữ phạm nhân.

    Bởi vì Lưu Thái Viêm là phạm nhân quan trọng cho nên Triệu Phổ tạo ra một nhà giam đặc biệt trong quân doanh. Trong lều giam giữ có lồng sắt, bên ngoài còn có lính canh, căn bản không ai vào được.

    Vậy mà khi mọi người chạy tới, liền phát hiện Lưu Thái Viêm nằm trong lồng, sắc mặt xám đen, môi tím bầm, mắt trợn ngược, xem ra chết khá lâu rồi.

    Công Tôn cau mày: “Nhìn như ngạt thở chết.”

    Ảnh vệ mang thi thể ra ngoài, Công Tôn đến kiểm tra một lần, nghiêng đầu: “Kỳ quái a!”

    Mọi người chờ Công Tôn nói nguyên nhân cái chết.

    Công Tôn nheo mắt lại, đưa tay mở vạt áo Lưu Thái Viêm ra, đeo găng tay tơ tằm, lấy ra một con dao nhỏ mỏng như cánh ve ra, cắt xuống.

    Khóe miệng mọi người co giật, chờ đến khi lấy lại tinh thần liền thấy Công Tôn rất thành thạo mà “mổ bụng”

    Lưu Thái Viêm, đưa tay vào cầm phổi ra xem.

    Bạch Ngọc Đường lặng lẽ xoay người đi ra bên ngoài chờ, Tiểu Tứ Tử chỉ phổi của Lưu Thái Viêm: “Ai nha, là ngạt chết nha, không sai được!”

    Mọi người bất đắc dĩ nhìn bé con đáng yêu này, mới bé thế này đã vậy rồi, sau này còn thế nào nữa …. Bé mập này mặc dù rất nhát gan nhưng lại không sợ xác chết, kỳ quái a!Công Tôn cầm bình dược thủy ra, nhỏ vào mũi Lưu Thái Viêm vài giọt, còn phun vào trong tai hắn một chút, đợi chốc lát, cau mày: “Không ai bịt mũi bóp cổ hắn …. Hắn cũng không có dấu hiệu trúng độc hay nhiễm quái bệnh gì …. Tự mình làm mình ngạt chết đi!”

    Mọi người trố mắt nhìn nhau.

    Triển Chiêu hỏi: “Tự mình khiến mình ngạt chết sao? Ý là hắn nhịn không thở, đến khi chết ngạt mới thôi sao?”

    Công Tôn gật đầu.

    Mọi người kinh hãi: “Chuyện này cũng có thể làm được sao?”

    Công Tôn cau mày: “Độ khó cực cao.”

    Triệu Phổ hỏi thủ vệ: “Có thấy người nào khác đi vào hoặc nghe được thanh âm kỳ quái nào hay không?”

    Thủ vệ lắc đầu, bọn họ vẫn canh gác bên ngoài lều, ngay cả con muỗi cũng không chui lọt, mà cũng không thấy Lưu Thái Viêm có động tĩnh gì, chỉ biết lúc Trâu Lương vén cửa lều đi vào thì Lưu Thái Viêm đã chết.“Trừ phi ….”

    Công Tôn nhìn chằm chằm thi thể hồi lâu, đột nhiên có một ý tưởng: “Các ngươi thử đoán xem, nếu như có người bóp cổ hắn trong mộng, hắn lại không tỉnh lại…. liệu có thể bị bóp chết không?”

    Tất cả mọi người theo bản năng cúi đầu nhìn tượng phật trong tay Triển Chiêu một chút, lại nhìn thi thể kia, cũng nhịn không được mà cau mày, tóm lại cái chết này ——- Rất kỳ quái!

    Thuộc truyện: Long Đồ Án