Home Đam Mỹ Long Đồ Án – Quyển 14 – Chương 405: Địa cung trong mê thành

    Long Đồ Án – Quyển 14 – Chương 405: Địa cung trong mê thành

    Thuộc truyện: Long Đồ Án

    Triển Chiêu lẩm bẩm một câu đã khiến Bạch Ngọc Đường cảm thấy hiếu kỳ, vì vậy, Triển Chiêu liền ghé vào tay hắn nói cho hắn nghe suy nghĩ của mình.

    Bạch Ngọc Đường cảm thấy có chút ly kỳ, Triển Chiêu đúng là giàu trí tưởng tượng thật, nhưng mà cũng không phải là vô lý. Đương nhiên, chân tướng thế nào thì phải đợi vào Mê Thành rồi mới biết được.

    Lúc hai người trở lại quân trướng, những người khác đã tập trung cả rồi.

    Giữa đại trướng có một cái bàn cát cực lớn, Âu Dương đang cùng Y Y đắp cát. Trâu Nguyệt tự mình giải thích cho mọi người nơi nào là xoáy cát, ở đâu có gió lốc, làm cách nào vượt qua tường thành, khu vực nào là nguy hiểm nhất.

    Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đến bên cạnh bàn cát, cùng lắng nghe.

    Qua khoảng nửa canh giờ, mọi người đã biết được đại khái địa hình ở Qủy Hải rồi – Qủy Hải này hóa ra chẳng phải là thiên tạo, một vài địa phương đặc biệt nguy hiểm là do con người tạo ra, nhưng theo Trâu Nguyệt thì gần nửa Mê Thành đã sụp rồi, cũng không thấy được cấu tạo ban đầu như thế nào cả.

    Triển Chiêu bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, hỏi Triệu Phổ: “Hiên Viên Phách…”

    “Lần trước đã mời hắn đến tán gẫu rồi.” Hạ Nhất Hàng mỉm cười.

    Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhướng mày – Qủa nhiên Triệu Phổ sẽ không để tiểu tử kia lọt lưới.

    “Vậy giờ hắn đang ở đâu?” Triển Chiêu cảm thấy tiểu tử này khá phiền phức.

    “Mới hàn huyên được mấy câu đã chạy về nhà rồi.” Âu Dương nói.

    Triển Chiêu nhíu mày: “Cứ để hắn chạy như vậy à?”

    “Hắn sẽ rất bận rộn.” Triệu Phổ chậm rãi nói.

    Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau: “Bận rộn à?”

    “À…. Tên này cực giảo hoạt, có hỏi hắn chưa chắc hắn đã nói, cũng không thể ép buộc hắn, dù sao thì người ta cũng là bá chủ một phương mà, không bằng không cớ chúng ta sẽ chẳng thể làm thịt hắn được. Nhưng tên kia là một kẻ tiểu nhân đúng chuẩn, thả bên ngoài có khi lại phiền phức cho nên tìm cho hắn chút việc để làm thôi.” Âu Dương vỗ tay, phủi cát.

    “Tìm chuyện gì vậy?” Triển Chiêu cực hiếu kỳ.

    “Chỉ viết một phong thư cho Hồi Cốt vương, chỉ nói rằng Hiên Viên Phách đã từng “chăm sóc” cho đám con trai của hắn. Ba đứa con của hắn, một tàn phế, hai bị thương đều do Hiên Viên Phách ban tặng mà thôi.” Hạ Nhất Hàng vừa uống trà vừa chậm rãi nói.

    Mọi người nhìn trời – Chiêu này tốt! Lần này thiếu chút thì Hồi Cốt Vương đã đoạn tử tuyệt tôn, cơn giận này hẳn là sẽ phát trên người Hiên Viên Phách, quả thực đúng là sẽ phá cho Hiên Viên Phách một trận, cái này gọi là trộm gà chẳng được còn mất luôn cả nắm thóc nữa.

    “Dã tâm của tiểu tử Hiên Viên Phách này quá lớn, sớm muộn gì cũng sẽ lòi đuôi, đến lúc đó sẽ thu thập hắn sau.” Triệu Phổ nhìn bản đồ cát trên bàn: “Việc gấp bây giờ chính là giải quyết chuyện bên trong Qủy Hải đã.”

    “Có kế hoạch gì không?” Triển Chiêu hỏi Triệu Phổ.

    “Có!” Triệu Phổ nhướng mày: “Mang một đội cao thủ vào trong giết sạch quái vật.”

    Mọi người nhìn trời, kế hoạch là đơn giản đến rõ ràng.

    Nhưng mà ngoại trừ biện pháp này ra cũng chẳng còn phương pháp nào khác tốt hơn.

    “Chúng ta hợp thành đội đi.” Triệu Phổ hăng hái cực kỳ: “Ừm….”

    Nhưng mà hắn còn chưa kịp nói thì Hạ Nhất Hàng đã chặn họng: “Tập hợp nhóm thì đúng, nhưng không cho phép ngươi đi.”

    Triệu Phổ giật khóe miệng, Âu Dương, Trâu Lương và Long Kiều Quảng đều cực kỳ ăn ý mà gật đầu: “Không cho phép ngươi đi!”

    Triệu Phổ chỉ vào mũi mình, hỏi: “Ai là lão đại hả?”

    “Trạch Lam, ngươi thực sự không được đi!” Bát Vương gia đặt ly xuống: “Mặc dù có Trâu Nguyệt dẫn đường nhưng vẫn chưa rõ tình huống trong Qủy Hải thế nào, nếu chẳng may có chuyện gì xảy ra với ngươi thì Triều đình Đại Tống ta phải làm sao bây giờ?”

    Triệu Phổ bĩu môi: “Nguy hiểm cái rắm ấy….”

    Bát Vương gia nổi khùng lên, Triệu Phổ cũng chẳng thể cãi ngang được nữa, Bát Hoàng huynh của hắn không nói lý như người khác, cũng không dỗ dành hắn câu nào, cứ đến lúc quan trọng là hắn lại nói: “Trạch Lam, ta nuôi ngươi khôn lớn như vậy, ngươi cứ đi đi, Bản Vương sẽ… sẽ chết ở chỗ này cho xem.”

    Triệu Phổ thở dài – Không có cách nào! Hoàn toàn không có cách nào khác!

    Đám Phó tướng Hạ Nhất Hàng đều thở phào một cái, may mà lần này có Bát Vương gia đến, nếu không ban nãy muốn ngăn không cho Triệu Phổ vào Qủy Hải có khi cũng phải tốn sức một phen cho xem.

    “Không cần nhiều người vào lắm.” Trâu Nguyệt nói: “Càng nhiều người vào thì gánh nặng càng lớn, chẳng may đi lạc càng phiền phức hơn.”

    Mọi người lặng lẽ nhìn Thiên Tôn và Triển Chiêu một cái.

    Lúc này Thiên Tôn đang uống trà, chỉ nháy mắt mấy cái, chẳng hiểu mọi người nhìn cái gì, Triển Chiêu thì chỉ có thể nhìn trời – Lộ si thì sao? Cần gì phải ghét bỏ thế chứ? Lộ si thì cũng biết tự ái mà!

    Bạch Ngọc Đường theo thói quen nhẹ nhàng vỗ lên vai Triển Chiêu một cái, cuối cùng cũng thuận khí rồi.

    Cuối cùng cũng chọn xong người vào Qủy Hải, bao gồm: Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Thiên Tôn, Ân Hậu, Trâu Lương, Lâm Dạ Hỏa, đương nhiên là còn cả Trâu Nguyệt và Lâm Nguyệt Y.

    Đại sư Vô Sa không đi theo, mọi người phân công hắn ở lại Hắc Phong Thành hỗ trợ cho Triệu Phổ, Long Kiều Quảng thì dẫn người hỗ trợ bên ngoài. Thực ra Công Tôn cũng muốn vào, nhưng mà một là hắn sợ mình không có võ công thì sẽ cản trở mọi người, mặt khác…. Nếu như Công Tôn vào, Triệu Phổ sẽ sống chết không chịu chờ bên ngoài, Tiểu Tứ Tử cũng sẽ sống chết đòi đi, tiếp đó sẽ kéo theo cả Tiểu Lương Tử và một đám ảnh vệ cũng sẽ chết sống đòi theo cho nên Công Tôn đành phải thôi. Nhìn sang Tiểu Tứ Tử và Triệu Phổ một chút, không hiểu sao Công Tôn lại có một loại cảm giác “cả nhà tha lôi”, nghĩ đến đây liền nhanh chóng lắc đầu.

    Mọi người tính toán qua loa một chút, cả mấy trăm người của Liêu Quốc và Tây Hạ vừa mới chạy vào thì bên trong tổng số cũng chỉ có khoảng mấy trăm Sa Qủy, mọi người ở đây đều là cao thủ, chỉ tính riêng Thiên Tôn và Ân Hậu thôi cũng có thể phất tay cái đã giải quyết toàn bộ rồi, cho nên cũng không cần quan tâm lắm.

    Vừa mới chuẩn bị nhân lúc trời còn sớm đi nhanh một chút thì Hắc Ảnh đã chạy đến nói: “Vương gia, xảy ra chút chuyện.”

    Triệu Phổ nhìn hắn: “Lại xảy ra chuyện gì?”

    “Nghe nói đêm qua có một số người giang hồ tiến vào Qủy Hải rồi.”

    Tất cả mọi người sửng sốt.

    Triển Chiêu nhẹ nhàng sờ cằm: “Lúc ở sạn đạo cũng thấy rất nhiều giang hồ nhân sĩ lai lịch bất minh, liệu có phải là đám trộm mộ hay tìm bảo không nhỉ?”

    “Có bao nhiêu người?” Triệu Phổ hỏi.

    Hắc Ảnh bất đắc dĩ lắc đầu: “Giả Ảnh và Tử Ảnh đang điều tra, nhưng cũng không rõ nhân số bởi vì bọn họ đều vào rất tản mạn, nghe nói ít nhất cũng có đến ba bốn đội nhân mã, hành động cực kỳ cẩn thận, chắc là đã làm nhiều lần rồi. Hôm nay có một đội hơn mười người bị phát hiện nên mới biết là tin tức Mê Thành trong Qủy Hải xuất hiện đã sớm được truyền ra ngoài rồi, hơn nữa, cũng có một đại đội nhân mã đang tới.

    Triển Chiêu “chậc” một tiếng.

    Âu Dương tựa vào bàn: “Lúc này ở bên ngoài chẳng sợ không có việc làm rồi đi, bắt đám tìm bảo vật đó lại đi.”

    “Cũng không phải đám tạp nham đâu.” Hắc Ảnh nói: “Đám người vừa giao thủ với chúng ta ban nãy công phu cũng không tệ, chúng ta cản lại mấy người thì mấy người khác đã chạy vào Qủy Hải rồi, không ngăn kịp.”

    “Vậy không được.” Công Tôn có chút lo lắng: “Như vậy chẳng phải nhân số của Sa Qủy sẽ càng tăng lên sao? Hơn nữa, ngộ nhỡ có cá lọt lưới thì sẽ hậu hoạn vô cùng.”

    “Qủy Hải lớn như vaayh.” Âu Dương nhìn bàn cát một chút: “Vào hướng nào cũng được, có muốn đề phòng cũng chẳng được.”

    “Là do ai truyền tin ra ngoài?” Triển Chiêu có chút nghi ngờ: “Võ lâm Trung Nguyên cách nơi này rất xa, nếu muốn truyền tin đi để dẫn nhiều người đến như vậy… ít nhất… phải chuẩn bị từ nhiêu ngày trước rồi đi. Chẳng lẽ có người nào biết chắc mấy ngày nay Mê Thành sẽ xuất hiện sao?”

    “Thực ra Hiên Viên Phách cũng nhắc qua một câu.” Hạ Nhất Hàng cau mày nói: “Hắn cũng chỉ nghe được tin tức thôi, nghe nói là trong Qủy Hải có cái gì đó, mấy ngày nữa sẽ lộ ra. Nhưng mà các ngươi cũng biết hắn cực đa nghi cho nên mới lợi dụng mấy vương tử Hồi Cốt kia đến thử xem trong đó rốt cuộc là có cái gì. Trước tiên chưa xét đến việc hắn nói là thật hay giả, nhưng mà mỗi lần số lượng Sa Qủy ít đi đều có rất nhiều người mò vào trong đó như vậy, chắc chắn là có kẻ giở trò quỷ rồi, phía sau Sa Qủy nhất định là có người đang thao túng.”

    Triển Chiêu hỏi Trâu Nguyệt: “Ngài ở trong Qủy Hải lâu như vậy có phát hiện Sa Qủy nghe lệnh ai không?”

    Trâu Nguyệt gật đầu: “Ta cũng phát hiện ra Sa Qủy chẳng phải chỉ tồn tại không mục đích như vậy, nhưng chúng ta tìm rất lâu rồi mà đến bây giờ vẫn không phát hiện ra người nào hết. Cho nên ta nghi ngờ người kia hẳn là không phải ở trong Qủy Hải mà là ở nơi khác.”

    “Nhiều năm như vậy mà cũng chưa hề ra mặt sao?” Bạch Ngọc Đường cảm thấy có chút khó khăn – Ẩn nấp kỹ thế sao?

    “Chuẩn bị một chút rồi hành động ngay đi.” Thấy mọi người nghi ngờ nặng nề như vậy, Ân Hậu lại mở miệng nói: “Vào sớm một chút biết đâu còn cứu được mấy tên chán sống khác.”

    Triệu Phổ cũng đồng ý, bảo mọi người đi chuẩn bị một chút.

    Lúc ra đến cửa, mọi người đã phát hiện ra một vấn đề, Y Y vẫn chạy theo Ân Hậu, ngẩng mặt nhìn tướng mạo hắn.

    Lâm Dạ Hỏa bất lực kéo nàng lại: “Nha đầu nhà ngươi, không được nhìn chằm chằm nam nhân như vậy! Sau này ai thèm lấy chứ! Hơn nữa người ta lớn hơn ngươi hơn một trăm tuổi đó!”

    Y Y há to miệng: “Hơn một trăm tuổi sao? Thảo nào càng lớn lại càng nhỏ…. Ta nhớ rõ là còn có râu nữa mà.”

    Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi phía sau bọn họ nghe rất rõ ràng, Triển Chiêu tò mò hỏi Y Y: “Y Y, trước đây muội gặp qua ông ngoại ta rồi à?”

    “Là một pho tượng.”

    Trâu Nguyệt thấy mọi người tò mò thì giải thích giúp: “Trong Mê Thành có một pho tượng rất lớn, hình như bệ đỡ bị làm sao đó nên đã sập.” Vừa nói vừa bào mọi người Ân Hậu: “Rất giống với Ân Hậu, chỉ là tuổi tác trẻ hơn nhiều lắm.”

    Theo như miêu tả, Triển Chiêu lại bản năng liên tưởng pho tượng với hình ảnh Ưng Vương trong giấc mộng của mình.

    Bạch Ngọc Đường lại có chút khó hiểu, hỏi Thiên Tôn: “Trong Mê Thành sao lại có tượng Ưng Vương ạ?”

    “Chuyện này thì có gì kỳ quái chứ, Mê Thành, Vạn Chú Cung cùng các nơi khác đều có tượng Ưng Vương mà.” Thiên Tôn trả lời: “Không chỉ có Ưng Vương, còn có tất cả các Thiên chi kiêu tử, các vị thần minh từ xa xưa mà các ngươi chưa từng nghe đến nữa hoặc là đã bị quên lãng, trong sử sách cũng không hề ghi chép.”

    “Trong đó quả thực có rất nhiều pho tượng, hầu hết đều đã hỏng.” Trâu Nguyệt cũng gật đầu: “Nhưng của Ưng Vương lớn nhất.”

    “Bởi vì Mê Thành đại diện cho Bách chiến bất thắng cho nên tượng Ưng Vương mới to nhất sao?” Triệu Phổ hỏi.

    “Hai người đã từng vào Mê Thành chưa ạ?” Triển Chiêu đột nhiên hỏi Ân Hậu và Thiên Tôn, cứ cảm thấy hai Lão đầu còn có gì đó giấu giếm.

    Ân Hậu lắc đầu, mọi người lại nhìn Thiên Tôn, Thiên Tôn cũng thoải mái trả lời: “Ta và Lão Qủy từng đến Vạn Chu Cung, nhưng mà…”

    Xung quanh lông mày mọi người đều nhướng lên – Hai người có đầu mối gì thì nói luôn chứ đừng có nói từng tí từng tí vậy được không?”

    Thiên Tôn xua tay: “Không có! Ta muốn nói, tốt nhất là các ngươi đừng ôm quá nhiều hi vọng với Mê Thành.”

    “Có ý gì ạ?” Tất cả mọi người không hiểu.

    “Đừng nghe người ta đồn thổi cái gì mà bách chiến bách thắng, bách bệnh bất xâm, trường sinh bất tử hay phú giáp thiên hạ…. Thực ra.” Thiên Tôn gãi gãi đầu, hình như đang nghĩ xem nên nói như thế nào đây.

    Bỗng Ân Hậu lại thản nhiên nói: “Một khi tiến vào rồi, tìm hiểu được chân tướng, các ngươi có thể sẽ nghĩ, biết vậy chẳng làm.”

    “A?”

    “Sẽ cảm thấy thà rằng mình đừng vào thì tốt hơn.” Ân Hậu thản nhiên nói: “Mấy nơi đó từng là nơi ở của thánh nhân, nhưng sau đó lại biến thành chỗ tránh nạn của đám yêu ma tai họa, bên trong chẳng có thứ gì tốt hết, những thứ tốt đẹp truyền ra bên ngoài đều là mồi câu hết.”

    “Mồi sao?” Triệu Phổ nhíu mày: “Để dụ đám người tìm bảo vật vào sao?”

    “Mồi càng ngon thì cá càng lớn.” Vô Sa chắp tay: “Không biết đã có bao nhiêu người chỉ vì một chữ tham và đánh mất cả mạng sống của mình, không những thế còn hại vô số người vô tội nữa.” Vừa nói vừa nhìn sang bọn Trâu Nguyệt.

    Lúc này mọi người cũng đã chuẩn bị xong chút lương khô, không cưỡi ngựa, mặc y phục gọn gàng đi theo Trâu Nguyệt và Lâm Nguyệt Y rời khỏi Hắc Phong Thành đi vào Qủy Hải.

    Triệu Phổ ngồi trên thành lầu nhìn theo mọi người rời đi, Âu Dương tăng cao phòng bị đi ngăn chặn đám “tản khách” đang cố xâm nhập Qủy Hải kia, Long Kiều Quảng mang theo nhân mã phòng vệ gần Qủy Hải để trợ giúp ngay khi cần thiết.

    Triệu Phổ đứng trên thành lầu, tựa vào tường mà thở dài thườn thượt một trăm lẻ một lần.

    Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử đi tới, biết Triệu Phổ vì không được đi mà đang u uất nên an ủi hắn: “Mọi người đều sợ ngươi gặp nguy hiểm mà thôi.”

    Mí mắt Triệu Phổ giật giật nhìn Công Tôn, Tiểu Tứ Tử thì đưa tay véo má Triệu Phổ: “Cửu Cửu vui lên đi ạ.”

    Triệu Phổ bật cười, đưa tay ôm lấy Tiểu Tứ Tử, lầm bầm: “Ta chỉ muốn xem rốt cuộc là cái gì mà lại có thể bách chiến bất bại thôi.”

    Công Tôn cười: “Ngươi còn không biết thế nào là bách chiến bách thắng sao? Vậy ngươi nghĩ người khác phải sống thế nào đây?”

    Triệu Phổ sửng sốt, sau đó mở to hai mắt nhìn Công Tôn, Thư Ngốc đang dỗ ngọt mình sao? Bà nó chứ, sao lại dễ nghe vậy chứ! Miệng Thư Ngốc bình thường đâu có ngọt vậy đâu!

    Công Tôn thấy Triệu Phổ nhìn mình chằm chằm cũng hơi ngượng ngùng, xoay mặt nhìn về hướng bóng lưng bọn Triển Chiêu chỉ còn nhỏ xíu đằng xa.

    “Vương gia!”

    Lúc này, Giả Ảnh ở dưới lầu vội vã chạy lên.

    Triệu Phổ bĩu môi: “Sao? Tin tốt hay xấu?”

    “Tin tốt! Chúng ta bắt được một con! Còn sống!” Giả Ảnh hưng phấn.

    Triệu Phổ ngẩn người, Công Tôn hỏi: “Bắt được cái gì sống?”

    “Sa Qủy chứ gì!” Giả Ảnh chỉ một đội thị vệ đang áp tải một cái xe đang đi đến không xa, trong xe ngựa có một cái ***g sắt bọc bằng vải trắng, bên trong hình như có người đang động.

    Khóe miệng Triệu Phổ bắt đầu nhướng cao: “Sống hả?”

    Giả Ảnh gật đầu: “Chúng ta đặt rất nhiều bẫy xung quanh Qủy Hải, vốn định cản lại đám người muốn mạo hiểm vào Qủy Hải, ai ngờ lại bắt được một con Sa Qủy chạy từ bên trong ra!”

    Triệu Phổ nghe xong nhíu mày: “Sa Qủy chạy ra khỏi Qủy Hải sao?”

    “Đúng vậy, thần thần bí bí.” Giả Ảnh gật đầu.

    Tay Triệu Phổ giữ chặt Công Tôn đang kích động muốn nhảy ngay đi xem Sa Qủy, vừa đi xuống vừa hỏi: “Đầu óc có thanh tỉnh không?”

    “Nói ra cũng rất kỳ quái.” Giả Ảnh nói: “Trước khi bị bắt nhìn có vẻ rất bình thường, chúng ta nhìn thấy hắn rơi vào bẫy cũng giống như một người bình thường đen thui mà thôi. Nhưng khi chúng ta đến bắt đi thì lại cứ thấy người là cắn, có vẻ nguy hiểm.”

    Công Tôn dừng bước lại, hỏi: “Ngươi nói, lúc trước Sa Qủy này đều rất bình thường, nhưng vừa thấy người liền biến thành quái vật sao?”

    “Có vẻ như vậy.” Giả Ảnh gật đầu.

    Công Tôn nghe đến đó thì bắt đầu thất thần, không biết lẩm bẩm gì trong miệng, bước chân cũng chỉ đi theo bản năng mà bước xuống cho nên suýt chút thì đạp hụt…

    “A!” Tiểu Tứ Tử vội kêu lên, Công Tôn hồi phục tinh thần lại, may mà Triệu Phổ nhanh tay đỡ lấy.

    Triệu Phổ kéo tay Tiểu Tứ Tử, khó khăn lắm mới kéo lại được Công Tôn sắp lao xuống dưới, Tiểu Tứ Tử cũng vội vàng đưa tay kéo lại cổ áo Công Tôn lên nói: “Cha, cha nhìn đường chứ.”

    Công Tôn vỗ ngực, đứng vững xong liền nói: “Ta vẫn nghĩ Sa Qủy có chút kỳ quái, chắc không phải mắc bệnh gì đó chứ…”

    Triệu Phổ kéo hắn xuống thành, cùng đi xem Sa Qủy bị bắt sống kia.

    ***

    Bọn Triển Chiêu vừa tiến vào Qủy Hải đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

    Nhìn từ bên ngoài vào, mọi người sẽ rất khó hiểu tại sao người ta có thể biến mất ở bên trong, bởi vì nhìn qua cả khoảng không mênh mông rộng lớn như vậy, bất luận đi theo hướng nào cũng có thể ra được ngoài mà.

    Cho dù không biết phương hướng, cứ đi thẳng về hướng nam cũng có thể thấy được tường thành của Hắc Phong Thành, tương tự như vậy, đi về hướng tây sẽ thấy Tây Hạ, về hướng bắc có thể đến Liêu Quốc, đến hướng đông có thể nhìn thấy thành Ma Qủy và Lang Vương Bảo. Nhưng sau khi vào trong rồi mới phát hiện, căn bản không cách nào nhìn thấy được bên ngoài, vấn đề hóa ra lại nằm ở bão cát.

    Trong Qủy Hải bão cát rất mạnh, từng trận từng trận đánh tới trở thành một bức tường bão cát bao vây xung quanh. Bão cát gần như hòa cùng cát vàng xa xa cho nên không thể phân ra đâu là biên giới, nhìn qua chỉ thấy một mảnh cát dài bất tận mà thôi.

    Thực ra cái này cũng giúp giải thích được tại sao vào đêm không gió mọi người lại có thể nhìn thấy toàn cảnh Qủy Thành. Bởi vì không có gió nên cát rơi hết xuống, không có gì ngăn cản đương nhiên là có thể thấy rồi.

    Muốn xé ra tường bão cát cũng không quá khó. Bên trong Qủy Hải có rất nhiều tường đất, tường đất lại được xay dựng theo kết cấu vòng, y hệt một cái mê cung, chỉ cần đi theo lộ tuyến nhất định là có thể thành công tách được tường cát rồi.

    Nhưng mà lúc mở được tường đất thì lại phải đối mặt với nguy hiểm khác, chính là xoáy cát.

    Bên trong Qủy Hải cực kỳ nhiều hố cát, vô cùng hung hiểm, may mà Y Y rất thạo đường cho nên đã hướng dẫn mọi người đi đường.

    Thiên Tôn và Triển Chiêu vẫn là những đối tượng cần được bảo vệ đặc biệt.

    Thiên Tôn lại còn là người cực kỳ không đáng tin cậy nữa, ngộ nhỡ lạc mất tích ở đây, Bạch Ngọc Đường có khi chỉ còn cách đào hết cát ở Qủy Hải này ra mà tìm thôi, cho nên Ân Hậu phụ trách canh Thiên Tôn thật chặt, hắn vừa chạy loạn là xách cổ về ngay.

    Hưởng loại đãi ngộ y hệt còn có thêm Triển Chiêu nữa.

    Triển Chiêu vừa mới đi có hai bước đã cảm thấy Bạch Ngọc Đường túm lấy mình rồi, hắn cũng có chút phiền, liếc mắt nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường – Ta đâu có không đáng tin thế chứ!

    Sau khi đi qua khu vực bão cát, trước mắt liền xuất hiện một mảnh cát trắng mênh mông, thêm cả – mặt nước sóng gợn lăn tăn.

    “Đây là nước sao?” Triển Chiêu cảm thấy bất ngờ, đưa tay sờ một chút nhưng cũng không thấy tẹo nước nào, nhưng mà lúc tay động vào tầng tầng “nước” kia lại thực sự có cảm giác hơi lạnh.

    “Này là do trên mặt cát có đọng một tầng nước hay gì đó, nói chung trong không khí có nước.” Trâu Nguyệt nhún vai: “Mảnh địa vực nơi đây cũng là nguồn gốc của cái tên Qủy Hải.”

    Mọi người hiểu rõ.

    “Hơi nước tầng này rất đặc biệt.” Trâu Nguyệt giải thích: “Bây giờ khí trời khá tốt, nếu như trời khá nóng, mặt đất sẽ hấp thụ ánh sáng mặt trời, chờ đến tối…. trên trời sẽ xuất hiện ảo ảnh, các ngươi sẽ thấy được tại nơi Mê Thành hùng vĩ sẽ có thuyền lớn và người dẫn đường, tất cả đều là giả tượng, không phải hiện thực.” Vừa nói Trâu Nguyệt vừa chỉ về phía trước: “Đây mới là Mê Thành thực sự.”

    Mọi người ngẩng mặt nhìn sang, nhịn không được nhíu mày – nhìn qua tường thành quả thực có thể thấy được cái bóng một chốn phồn hoa đã qua, nhưng lúc này khắp nơi đều là đống đổ nát thê lương, chỉ là một phế tích rách nát mà thôi.

    “Vì sao lại bị đổ nát đến vậy?” Triển Chiêu khó hiểu.

    “Cứ như đã trải qua kiếp nạn gì rất lớn vậy.” Lâm Dạ Hỏa hết nhìn đông tới nhìn tây: “Chẳng gặp bóng Sa Qủy nào mà? Chẳng phải nói đã có rất nhiều người vào sao?”

    “Sa Qủy đều đã ẩn nấp sâu trong Qủy Hải rồi.” Trâu Nguyệt nói: “Từ giờ cần phải vô cùng cẩn thận, bọn chúng sẽ đánh lén.”

    Mọi người cũng không cần nhiều lời nữa, bước vào trong Qủy Hải, đi thẳng đến Mê Thành.

    Nhưng mà, ngoài dự đoán của mọi người – Cả đoạn đường này đều dễ dàng đi qua cả những nơi nguy hiểm nhất mà vẫn chẳng thấy bóng Sa Qủy nào!

    Đến chân núi Mê Thành, trên núi đã xuất hiện những hắc y nhân và Sa Yêu khác, mọi người đều chạy ra nghênh đón Trâu Nguyệt và Lâm Nguyệt Y.

    Trâu Nguyệt nói với bọn họ mấy câu, có được đáp án – đám Sa Qủy này đột nhiên đều trốn đi hết, không biết chạy đến chỗ nào rồi, ngay cả bọn chuyên mai phục gần tường thành cũng không thấy đâu cả.

    Mọi người nhíu mày – Trùng hợp thế sao? Bọn họ vừa vào thì Sa Yêu liền trốn mất à.

    “Trước đây đã xuất hiện tình huống này chưa?” Triển Chiêu hỏi Trâu Nguyệt.

    Trâu Nguyệt lắc đầu: “Thứ này cứ như tấn công người không hề biết mệt vậy, chuyện có người vào mà chúng không xông ra hầu như chưa hề phát sinh bao giờ.”

    “Nói cách khác, là cố ý trốn sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

    Mọi người nhìn nhau.

    “Có người khác vào không?” Trâu Nguyệt hỏi những người ở lại trấn giữ: “Những người lạc vào ấy?”

    Mọi người lắc đầu, tỏ ý không thấy có người vào.

    “Bình thường bọn chúng đều trốn ở bên kia sao?” Ân Hậu chỉ nơi mặt cát sáng trắng bên trong Qủy Hải.

    Trâu Nguyệt gật đầu.

    Ân Hậu đưa tay cầ m lấy Cự Khuyết của Triển Chiêu, vừa kéo lên đã quét vài đường trên mặt cát…. Theo kiếm phong của Ân Hậu xẹt qua, trên bề mặt cá – từng trận từng trận đất đã cuộn lên, hầu như toàn bộ mặt cát đều đã bị lật, nhưng mà…. Không thấy có Sa Qủy nào nhảy ra.

    Mọi người nhìn nhau một cái – Không ở đây sao?

    “Tà môn!” Trâu Nguyệt nhíu mày.

    “Có thể ở bên ngoài không?” Triển Chiêu hỏi.

    “Hẳn là không đâu.” Trâu Nguyệt nói: “Bên ngoài không có tường gió cát che chở, rất dễ bại lộ, hơn nữa đại quân cung nỏ của Long Kiều Quảng vẫn còn bao vây ở đó, ra ngoài chẳng phải sẽ biến thành nhím luôn sao?”

    “Đi một chuyến nữa đi.” Mọi người lại rời khỏi Qủy Hải, vòng qua tường báo cát ra ngoài.

    Hữu Chiếu tướng còn đang uống trà chờ ở bên ngoài, thấy bọn họ đi ra cũng kinh ngạc: “Nhanh vậy à?”

    Mọi người hỏi hắn ở bên ngoài có thấy Sa Qủy không, Long Kiều Quảng một mực lắc đầu, cuối cùng cũng kiểm tra một lượt bên ngoài, vẫn chẳng thấy tung tích chúng đâu, chuyện này… khiến mọi người có chút tròn mắt.

    “Chạy rồi?” Thiên Tôn hỏi.

    “Rõ ràng là nhận lệnh trốn đi.” Lâm Dạ Hỏa nhướng mày: “Cúng đúng, chúng ta tiến vào khí thế như vậy, Sa Qủy cảm thấy không địch nổi cho nên mới trốn trước, chờ xong trận này mới trở ra đi?”

    “Không giống chuyện quái vật không có trí khôn làm được đâu.” Long Kiều Quảng cũng nghi ngờ.

    “Bên trong Mê Thành còn chỗ nào có thể trốn được không?” Triển Chiêu hỏi.

    Trâu Nguyệt nhíu mày: “Cái này…”

    “Thật sự có à?” Mọi người hiếu kỳ.

    Trâu Nguyệt nói: “Bên ngoài Mê Thành chúng ta thường qua lại, thực ra trên núi cũng trống rỗng mà thôi, có một hành cung. Nhưng mà chẳng biết tại sao năm đó lại bị hư hại, đã sụp hơn một nữa rồi, cửa cũng đã bị lấp, không thể vào trong được.”

    “Không phải Sa Qủy biết đào hầm à?” Triển Chiêu hỏi.

    “Không phải bọn chúng biết đào hầm, mà có thể đào cát thôi.” Trâu Nguyệt nói: “Địa cung Mê Thành có mấy cửa vào, ngoại trừ cửa vào, vách tường đều là vách núi rất dày, không thể phá nên căn bản không thể nào vào được.”

    “Nếu muốn trốn, biện pháp tốt nhất chính là trốn vào địa cung Mê Thành đi?” Trâu Lương cũng hỏi: “Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất.”

    Trâu Nguyệt lắc đầu.

    “Trong địa cung có cái gì vậy?” Lâm Dạ Hỏa tò mò.

    Trâu Nguyệt lắc đầu: “Ta chưa vào bao giờ.”

    “Các người ở đây hai mươi mấy năm mà vẫn chưa từng vào á?” Mọi người cảm thấy khó tin.

    “Mấu chốt là không vào được!” Trâu Nguyệt nói: “Mê Thành tổng cộng có bốn cửa, ngoài cửa chính còn bị thiên kim đề nặng, không cách nào mở ra được. Hai cánh cửa đông tây đều vì Mê Thành bị sập nên đã lấp kín, cũng không cách nào vào được. Chỉ có cửa sau ở phía bắc là còn nguyên vẹn, nhưng cũng không mở ra được, dùng nội lực cũng không phá được. Nhưng cũng có thể do nội lực ta không đủ.”

    “Đi xem đi.” Bạch Ngọc Đường đề nghị.

    Vì vậy, mọi người cùng Long Kiều Quảng ăn trưa đơn giản một chút rồi lại vào tiếp.

    Để phòng ngừa bất chắc, bọn họ lại tìm kiếm thêm lần nữa, vẫn không phát hiện ra Sa Qủy nào, cuối cùng… mọi người đi tới trước cánh cửa duy nhất có thể đi vào Mê Thành.

    Đó là một cánh cửa màu đen, gỗ cửa sờ y như đá, nhưng lại cực kỳ lạnh giá, có chút giống sắt.

    Trên cửa có một ổ khóa phức tạp, nhìn qua cũng biết cần phải có chìa mới có thể mở ra.

    Triển Chiêu đưa tay sờ đại môn đóng chặt bên ngoài, lại gõ gõ mấy cái, bên trong truyền đến mấy tiếng trầm trầm.

    Trâu Lương dán vào cửa đá lắng nghe, ngẩng đầu nói: “Bên trong có vẻ không phức tạp, nhưng chưa từng thấy qua chất liệu gỗ này.”

    “Là Huyền Vũ thiết.” Lúc này, Ân Hậu nói.

    Tất cả mọi người nhìn hắn: “Huyền Vũ thiết là cái gì ạ?”

    “Sắt Huyền Vũ, đồng Thanh Long, bạc Bạch Hộ, vàng Chu Tước là những loại vật liệu không thể phá hỏng được.” Ân Hậu nhíu mày: “Không thể dùng sức mạnh để mở cửa này, trừ khi có chìa khóa.”

    “Hơn một nửa cửa này được chôn trong cát, có vẻ không thể mở ra.” Lâm Dạ Hỏa nhìn mặt đất đầy cát một chút, lại ngẩng đầuleênn hìn tường đất đổ nát trên sườn núi: “Bên trên đó có thể có khe hở nào không?”

    “Chúng ta tìm mấy năm rồi cũng không có thấy.” Trâu Nguyệt lắc đầu: “Tìm hai mươi mấy năm rồi, mà không chỉ có vậy, Sa Yêu tộc đời đời ở đây cũng chưa có tìm thấy.”

    Cho nên, lúc này ánh mắt mọi người chỉ biết dán tiếp lên cái cửa này.

    “Hẳn là không khó để một ngày một đêm đại mạc có thể tích nhiều cát như vậy đi?” Triển Chiêu hỏi Trâu Nguyệt.

    “Không cần đến một ngày một đêm đâu, chỉ cần hai canh giờ đã có thể đầy như vậy rồi, gió lớn mà.” Lâm Nguyệt Y trả lời.

    “Không có chìa khóa, cửa lại không mở, làm thế nào vào giờ?” Mọi người nhìn hai vị trưởng bối Ân Hậu và Thiên Tôn.

    Ân Hậu tỏ ý mình cũng bất lực, Thiên Tôn lại càng chẳng có biện pháp gì.

    “Hay là cạy cửa thử đi?” Bạch Ngọc Đường ngồi xổm trước khóa cửa, nghiên cứu một chút: “Tuy chất liệu rất chắc chắn nhưng khóa cửa lại có kiểu dáng rất cũ kỹ, kết cấu bên trong cũng không phức tạp lắm.”

    “Cũng đúng.” Triển Chiêu khoanh tay gật đầu: “Dù sao cũng khóa từ một trăm năm trước mà.”

    Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nhìn mọi người một chút, cuối cùng hỏi Lâm Nguyệt Y: “Có kẹp tóc không?”

    Y Y chớp mắt, nghiêng đầu.

    Bạch Ngọc Đường nhíu mày, vậy làm sao mà cạy đây? Chẳng lẽ lại đi ra ngoài tìm đồ nữa à?

    Đang nghĩ ngợi thì thấy có người đưa hai cái kẹp tóc qua.

    Tất cả mọi người sửng sốt, nhìn từ cái tay đưa kẹp tóc nhìn lên thì thấy cái mắt Lâm Dạ Hỏa đang nghiêng nghiêng tầm mắt.

    Mọi người nhịn không được mà co giật khóe miệng.

    Lâm Dạ Hỏa tức giận: “Ai qui định nam nhân thì không được dùng kẹp tóc hả? Đã không buộc lại không kẹp lại thì tóc tai sẽ bù xù!”

    Mọi người lặng lẽ thở dài.

    Trâu Nguyệt lại rất tán thưởng, hắn nhìn Lâm Nguyệt Y một chút, gật đầu – Bình thường nha đầu này đều lanh lẹ kháu khỉnh chẳng giống con gái chút nào, giao cho Lâm Dạ Hỏa chắc là có thể giáo dục thành thục nữ đấy nhỉ? Được cứu rồi!

    Bạch Ngọc Đường cầm hai cái kẹp tóc, uốn thẳng ra, bắt đầu cạy cửa.

    Mọi người nhẫn nại chờ bên cạnh.

    Đáng lẽ mọi người đã chuẩn bị tinh thần chờ đến tối mới xong rồi, vì Bạch Ngọc Đường nói ổ khóa này có vẻ khó cậy, sẽ rất mất thời gian, hơn nữa hắn cũng không có nắm chắc lắm.

    Nhưng mà còn chưa đợi đến thời gian nửa chung trà thì bỗng nghe ‘cành cạch” một tiếng vang lên.

    Bạch Ngọc Đường sửng sốt, nhẹ nhàng đưa tay kéo cửa ra ngoài…

    Cửa bị lôi hở ra một khe, cát vàng liền chảy theo khe cửa vào khoảng không tối đen bên trong.

    Mọi người há to miệng.

    Thiên Tôn khoanh tay nhìn Bạch Ngọc Đường: “Ai dà, Ngọc Đường à, công phu này tiến bộ đấy!”

    Triển Chiêu vô cùng tò mò, hỏi Thiên Tôn: “Ngọc Đường sao lại biết cách cậy khóa ạ?”

    Thiên Tôn cười khúc khích: “Bởi vì ta thường hay quên chìa khóa mà. Thiên Sơn lại ở quá cao, mời thợ mở khóa cực kỳ phiền phức mà đạp vỡ cửa lại càng phiền phức hơn…”

    Ân Hậu chửi thầm trong bụng một câu – Ngươi còn dám nói thản nhiên chẳng chút xấu hổ nào như vậy nữa à.

    Mọi người thở dài, Bạch Ngọc Đường từ nhỏ lớn lên cùng Thiên Tôn như vậy, chẳng biết là ai chăm sóc cho ai nữa đây.

    Nhưng mà, việc mở cửa thuận lợi khiến cho mọi người vui mừng như thế, lại không khiến Bạch Ngọc Đường cảm thấy muốn cười.

    Ngũ gia vẻ mặt nghi ngờ kéo cánh cửa kia ra, nhìn chằm chằm cửa mà đờ ra.

    “Nhìn có vẻ rất giống khóa thường nhỉ.” Triển Chiêu thấy thần sắc Bạch Ngọc Đường như vậy cũng đến xem.

    “Thảo nào lại dễ mở như thế.” Thiên Tôn sờ cằm: “Ngọc Đường rất có kinh nghiêm mở khóa thường, mỗi tháng bình quân cũng gần ba mươi lần.”

    Mọi người nhịn không được cảm khái, không ngờ ngày nào Thiên Tôn cũng quên chìa khóa, khi nhỏ Bạch Ngọc Đường thật là…

    “Ngọc Đường.”

    Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường vẫn nhìn chằm chằm khe cửa mà đờ ra, đưa tay chọc hắn: “Làm sao vậy?”

    Bạch Ngọc Đường đứng lên, nhỏ goọng nói: “Khóa cửa này cực phức tạp, cũng không phải do ta mở.”

    Tất cả mọi người sửng sốt.

    “Không phải ngươi cạy ra…” Lâm Dạ Hỏa nghiêng đầu nhìn vào trong cửa: “Tại sao lại mở?”

    Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm cửa, nói: “Có người mở từ bên trong.”

    Thuộc truyện: Long Đồ Án