Home Đam Mỹ Long Đồ Án – Quyển 16 – Chương 461: Hận thù tích tụ

    Long Đồ Án – Quyển 16 – Chương 461: Hận thù tích tụ

    Thuộc truyện: Long Đồ Án

    Mọi người yêu quý,

    Lâu quá rồi mới gặp lại nhỉ? Hai tháng qua tỷ bận ôn thi cho các bạn cuối cấp, hơn nữa bên phía công ty cũng quá bận rộn nên tỷ không thể đăng bài thường xuyên được. Hôm nào tỷ cũng phải ra khỏi nhà từ lúc 7h30, về đến nhà đã gần 10h tối rồi, mệt điên đảo luôn ấy. Hic

    Nhưng thôi, thời gian bận rộn cũng qua rồi, giờ tỷ lại trở lại nè. Từ giờ tỷ sẽ đăng đều đặn hơn nhé. Tối nay đăng trước 2 chương để các muội đọc cho đỡ nhớ. Tối mai sẽ đăng thêm 2 chương nữa nha. Mọi người thông cảm cho tỷ vì đã lặn hơi lâu nhá.

    Thôi, không dài dòng nữa. Chúc mọi người đọc vui nha! <3 [Hận thù tích tụ]
    Trong Dị Minh Các, sau khi Tiểu Tứ Tử ăn xong một miếng bánh hạnh nhân thì tiên sinh kể chuyện cũng đã lên đài rồi.
    Ông lão khoảng sáu mươi tuổi, thân hình gầy gò, dáng vẻ khá buồn cười, hai hàng ria mép dài đến ngang vai, trong tay cầm một chiếc quạt giấy, lếch thếch đi lên rồi bắt đầu kể chuyện cổ tích. Qủa nhiên, vừa mới bắt đầu đã là một tiết mục vui nhộn.
    Diệp Tri Thu và Lâm Dạ Hỏa chưa từng được xem những tiết mục kiểu này, hai người cười ngoác cả miệng, nằm bò cả lên bàn mà cười đến run rẩy.
    Tiểu Lương Tử và Tiểu Tứ Tử lé mắt nhìn hai người lớn chẳng có chút đáng tin cậy nào kia. La Oanh thì trông còn chững chạc hơn cả Lâm Dạ Hỏa và Diệp Tri Thu, bé chỉ biết dở khóc dở cười mà nhìn hai người hoàn toàn chẳng có chút dáng vẻ của người lớn nào này. Còn La Diên thì vẫn hơi ngây ngô một chút, có rất nhiều chỗ bé nghe không hiểu lắm, chỉ biết nghiêng đầu nhìn mọi người cười đến ngửa tới ngửa lui xung quanh.
    Vị tiên sinh kể chuyện vui vẻ vỗ thẻ gỗ, cười nói: “Tiểu lão đầu ta họ Phàn, mọi người cứ gọi ta thầy Phàn là được.”
    “Lão đầu, hôm nay ông kể gì vậy?” Có khách uống trà cũng nói leo lên.
    Ông lão cười nói: “Chỉ cần là chuyện giang hồ, chẳng có chuyện gì mà lão đầu ta không biết cả, các ngươi muốn nghe gì nào?”
    “Muốn nghe chuyện của Ân Hậu và Thiên Tôn!”
    Chẳng biết người nào đó gào lên. Bởi vậy cũng có rất nhiều người nhao nhao lên muốn nghe.
    Ông lão cười lớn, xua tay: “Nếu mà muốn kể chuyện đó thì có kể đến ba ngày ba đêm cũng không hết… Hơn nữa, lão đầu ta tuổi tác chỉ bằng một nửa Thiên Tôn và Ân Hậu mà thôi, hậu bối sao có thể đi bàn chuyện của tiền bối được? Ta có kể thì các ngươi cũng chẳng tin, có đúng không nào?”
    “Vậy kể xem hiện tại trên giang hồ ai là người lợi hại nhất đi?”
    Ông lão lại tiếp tục lắc đầu: “Lão đầu ta mà nói ra thì lại đắc tội với người khác, ta lại chẳng biết võ công, người ta nói họa thường từ miệng mà ra đấy!”
    Nghe lão ta nói tới đây, Lâm Dạ Hỏa và Diệp Tri Thu đều ngẩng mặt nhìn ông lão kia – Mặc dù lão già này nói mình không có võ công, nhưng mà thực tế là biết võ công, hơn nữa… chẳng biết tại sao, cứ cảm thấy lão ta tâm thuật bất chính.
    Lúc này, đột nhiên có người giơ tay: “Có chuyện gì liên quan đến Cửu vương gia Triệu Phổ không?”
    Ông lão chỉ khách uống trà kia: “Ái chà? Vị khách này thật biết hàng nhỉ!”
    “Cửu vương gia đã đánh không ít trận hả?” Có người bèn hỏi: “Có chiến dịch nổi tiếng nào không vậy?”
    “Nói đến chiến dịch à, Cửu vương gia còn trẻ như vậy nhưng mà đã là chiến tướng bách chiến bách thắng. Hơn nữa, cả trăm trận thắng cứ như là có thần trợ giúp vậy. Còn nếu bàn về chiến dịch nổi tiếng, hẳn là có ba chiến dịch đặc biệt nổi danh! Và trong số ba chiến dịch ấy, chiến dịch thắng lẫy lừng nhất là chiến dịch nào, mọi người có biết không?”
    Những khách uống trà trong quán rối rít bình luận. Qủa thực Triệu Phổ đánh trận rất nhiều, đám người ở đây cũng biết về mấy trận chiến lớn, nhưng mà nói đến trận chiến nổi tiếng nhất thì…
    Đúng lúc mọi người đang nghị luận thì Tiểu Tứ Tử lại giơ tay, nói: “Trận chiến ở khe núi Thảo Vĩ sao?”
    Mọi người vừa nghe được giọng nói mềm mại non mềm này đều biết người nói nhất định là Tiểu Tứ Tử rồi.
    Ông lão nghiêng đầu quan sát Tiểu Tứ Tử một cái, sờ đôi ria mép kia mà nở nụ cười: “Vị tiểu thiếu gia này đúng là kiến thức rộng rãi, trận chiến ở khe núi Thảo Vĩ chỉ dùng có mấy trăm người đã tiêu diệt được mấy vạn quân địch, đúng là trận chiến kinh điển trong kinh điển.”
    Có rất nhiều khách trà đều đã nghe qua về chiến dịch này, cho nên lại nghị luận ầm ĩ lên.
    Bao Duyên chống cằm nói: “Trận chiến ở khe núi Thảo Vĩ không chỉ rất đặc sắc mà còn là trận chiến quan trọng nữa. Trận chiến đó cơ bản đã quyết định tình hình cơ bản ở Tây Bắc!”
    “Đã đặc sắc như vậy thì cứ kể về chiến dịch đó đi!” Rất nhiều khách trà đều tỏ vẻ muốn xem.
    Ông lão kia cười ha hả mà gật đầu: “Vậy ta cứ kể chuyện về trận chiến ở khe núi Thảo Vĩ đi…”
    Nhưng mà khi thầy Phàn kia còn chưa mở miệng nói thì lại nghe thấy có một giọng nói nhè nhẹ cắt ngang: “Triệu Phổ có được thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Trong tay nắm binh quyền quan trọng lại thêm việc đời trước đã giúp hắn đánh dẹp rất nhiều, còn gặp được lúc Liêu và Tây Hạ nội đấu liên miên nên đã vô cùng suy yếu rồi, việc đánh thắng chẳng phải là chuyện cực kỳ bình thường sao? Cho dù không phải Triệu Phổ xuất chiến thì chỉ cần tùy tiện phái một người Tống nào đó cầm quân cũng không thể thua được.”
    Tiểu Tứ Tử trừng mắt nhìn, xoay mặt qua nhìn người đang nói. Tiểu Lương Tử cũng nheo mắt lại, bĩu môi – Tên nào dám nói xấu sư phụ bé?
    Từ đầu Bàng Dục đã chẳng hứng thú mấy rồi, bây giờ vừa mới nghe những lời này cũng méo miệng, vẻ mặt chán ghét. Bao Duyên cũng nhìn trời…
    Người vừa nói là ai?
    Lúc này, cái bàn có người đang nói chuyện kia cũng đầy cả người ngồi, người nào người nấy đều ăn mặc rất sang trọng, có văn nhân cũng có cả người giang hồ.
    Kẻ vừa mới mỉa mai là một người trẻ tuổi, vẫn còn mặc đồng phục của Thái Học, ngoại hình trắng trẻo. Hắn không có dáng vẻ của văn nhân bình thường mà ngược lại, có vẻ giống như Bàng Dục, giống dạng công tử ca nhi. Học sinh của viện Thái Học nếu không phải là văn nhân thì cũng là con nhà quan lại, có thể vị này cũng có chút bối cảnh đây.
    Lâm Dạ Hỏa bưng chén trà, hỏi Bao Duyên: “Ai thế?”
    Bao Duyên nói nhỏ: “Cháu ngoại của Kiều quận vương, Trưởng Tôn Khải.”
    Lâm Dạ Hỏa mở to mắt nhìn, hắn cũng chẳng hiểu Kiều quận vương có lai lịch gì, nhưng mà chắc là Hoàng thân quốc thích.
    “Kiều quận vương… Kiều Tử Thiện à?” Diệp Tri Thu tò mò hỏi.
    Bao Duyên gật đầu một cái, Bàng Dục thì lại hơi bất ngờ: “Ửm, ngươi biết à?”
    “Đã từng nghe qua.” Diệp Tri Thu hỏi: “Không phải là người rất nổi tiếng à?”
    “Rất có tiếng, Kiều Tử Thiện vốn tay nắm binh quyền, nhưng mà sau đó đã bị Thái sư tố cáo cho nên đã bị tước từ Vương gia có thực quyền xuống thành Vương gia nhàn tản. Đáng lẽ ngay cả mạng cũng không giữ được rồi, nhưng mà may có con gái được gả vào nhà Trưởng Tôn, làm con dâu nhà Trưởng Tôn.” Bao Duyên nói: “Trưởng Tôn Lận chính là thị vệ bên cạnh Tiên hoàng, đã từng cứu mạng Hoàng thượng, được sắc phong là một vị Vương khác họ, nhận danh xưng Tam Thiên Tuế. Hoàng thượng cũng vì nể mặt Trưởng Tôn Lận nên mới tha mạng cho Kiều Tử Thiện.”
    Lâm Dạ Hỏa bưng chén trà chẹp chẹp miệng, hơi ngạc nhiên: “Kiều Tử Thiện đã làm gì để bị tố cáo?”
    “Tham ô quân lương và để lộ bí mật quân sự.” Bao Duyên bĩu môi: “Chứng cớ xác thực.”
    Lâm Dạ Hỏa nhướng mày, đó chẳng phải là tội chết à. Sau đó, hắn lại dùng cùi chỏ mà đụng Bàng Dục một cái: “Cha ngươi cũng rảnh gớm, những chuyện kiểu này chẳng phải thường do Bao đại nhân tố cáo à? Sao cha ngươi lại ra mặt thế? Có thù oán riêng hả?”
    Bàng Dục bĩu môi nhìn Lâm Dạ Hỏa: “Sao ngươi lại có thể nói cha ta thế chứ?”
    Tất cả mọi người đều nhướng mày nhìn hắn – Ngươi đừng có mà ra vẻ nữa! Thái sư vốn là người không có lợi thì không thể nào hăng hái nổi, hắn mà lại làm cái chuyện đi tố cáo đầy nguy hiểm này ấy à, chắc chắn phải có quan hệ mật thiết với lợi ích của hắn rồi!
    Bàng Dục thở dài, xem chút nhân phẩm của cha hắn này…
    Tiểu Hầu gia bất lực, nói: “Khuê nữ nhà Kiều Tử Thiện, cũng chính là tỷ tỷ của Trưởng Tôn Khải, Trưởng Tôn Di ngoại hình đẹp, tuổi tác cũng sàn sàn với tỷ tỷ ta. Năm đó cũng thường hay ra vào trong cung, Lưu hậu rất thích.”
    Mọi người “Nga” một tiếng, hiểu mà, Bàng thái sư giúp con gái đuổi tình địch đi.
    “Sau đó thế nào?” Diệp Tri Thu tò mò: “Kết cục của vị cô nương kia thế nào?”
    “Nàng ta sao, ừ thì, gả đến Hồi Cốt rồi.” Bàng Dục uống một ngụm trà, nói nhỏ.
    Mọi người lại mở to mắt nhìn.
    Diệp Tri Thu kinh ngạc: “Bị đưa đi hòa thân à?”
    “Đâu có!” Bàng Dục nhanh chóng lắc đầu: “Người ta thích Tiểu vương gia của Hồi Cốt, tự mình chạy theo mà. Nghe nói bây giờ cũng rất tiêu dao khoái hoạt, sinh mấy đứa con rồi.”
    Lâm Dạ Hỏa sờ cằm: “Nhưng mà chắc chắn Kiều Tử Thiện kia sẽ không nghĩ thế, khó khăn lắm mới sinh được đứa con gái xinh đẹp thế, đáng lẽ có thể làm hoàng hậu rồi, ai ngờ lại bị Thái sư ngáng chân, phải gả đi phiên bang… đã thế bây giờ Bàng phi lại rất được sủng ái.”
    “Chậc chậc.” Tất cả mọi người đều gật đầu, nhìn Bàng Dục: “Thì ra là thù truyền kiếp, hận thù tích tụ rất sâu a.”
    Bàng Dục chỉ biết than thở.
    Bao Duyên cũng gật đầu, nói nhỏ: “Dù Trưởng Tôn Khải chẳng được văn võ toàn tài nhưng cũng có năng lực, trước giờ hắn đều coi thường Tiểu Bàng Giải này nhất. Sau khi Bàng Dục vào viện Thái Học, hắn ta thường chạy đến gây rối với hắn đó!”
    Bàng Dục nhăn mũi lắc đầu với mọi người: “Trước khi Tiểu gia ta hoàn lương, thỉnh thoảng cũng đánh nhau với hắn một trận, nhưng mà chẳng phải gần đây ta đã bớt càn quấy rồi sao, không thèm để ý hắn.”
    Bao Duyên cảm thấy rất thú vị, chọc ghẹo Bàng Dục: “Trước khi ngươi hoàn lương, người ta đánh ngươi cũng không gọi là đấu, gọi là gì…”
    Vừa nói Bao Duyên vừa hỏi Tiểu Tứ Tử.
    Bàn tay nhỏ bé của Tiểu Tứ Tử chỉ Bàng Dục: “Vì dân trừ hại!”
    “Phụt.” Lâm Dạ Hỏa sướng phun cả trà, Bàng Dục cũng dở khóc dở cười, gãi cằm.
    Thầy Phàn vừa mới định mở màn đã bị mấy câu chế nhạo của Trưởng Tôn Khải cắt đứt, lão cười nói: “Vị thiếu gia này nói cũng không đúng, đâu phải bánh tự dưng từ trên trời rơi xuống cho Triệu Phổ đã nhặt đâu. Mấy vị đại tướng quân triều trước, Kiều Tử Thiện tham lam, Phương Kiệt cuồng loạn, Từ Lai tầm thường, Liêu Thái lười biếng, cả Tiền Giác Huân đều là lũ bán nước cầu vinh. Mấy chục vạn nhân mã nhưng có đến hơn một nửa không có sức chiến đấu, quân phí ít ỏi, vật liệu thiếu thốn, thù trong giặc ngoài, hoàng thượng còn nhỏ tuổi, kẻ địch tứ phía đều muốn thừa cơ lấn tới, có thể nói là hung hiểm vô cùng. Hơn nữa, ngươi cũng nói sai một chút, hoàn toàn không phải do nội chiến khiến nước Liêu suy yếu rồi mới bị Triệu Phổ đánh bại, mà là sau khi trải qua mấy trận chiến mới bị suy yếu.”
    Tất cả các khách uống trà đều gật đầu, đồng ý với thầy Phàn kia. Đồng thời, cũng có rất nhiều người hả hê nhìn Trưởng Tôn Khải.
    Người trong thành Khai Phong đều biết rõ lai lịch của nhau, thân phận Tiểu vương gia của Trưởng Tôn Khải cũng không ngoại lệ.
    Thầy Phàn chắc là người nơi khác nên không hề biết cái vị công tử này chính là cháu ngoại của Kiều Tử Thiên “tham lam” mà hắn vừa nhắc đến kia.
    Quả nhiên, mặt Trưởng Tôn Khải càng đen hơn.
    Ngồi cùng bàn với Trưởng Tôn Khải còn có mấy người nữa. Trong đó có hai người mặc áo thư sinh, là hai bạn học ở viện Thái Học mà cả Bao Duyên và Bàng Dục đều biết. Kỳ thực, Thái Học cũng chẳng khác nào trường tư vậy, những người cùng loại sẽ tụ tập với nhau. Mấy thư sinh kia cũng giống như Trưởng Tôn Khải, có người là tài tử, có kẻ lại là con cháu nhà quan, thấy Trưởng Tôn Khải bị chọc giận nên cũng sầm mặt xuống.
    Mấy kẻ ăn mặc kiểu võ sinh khác thì lại liếc mắt nhìn thầy Phàn, ánh mắt nguy hiểm.
    Nhiều người ở đó cũng lo sợ thay thầy Phàn, thầm nghĩ ông lão này xui xẻo mất rồi.
    Nhưng sắc mặt của Trưởng Tôn Khải lại khá hơn một chút, vừa uống trà vừa phẩy tay chặn mấy người kia lại, tỏ vẻ – không sao.
    Bàng Dục và Bao Duyên nhìn nhau – Hôm nay Trưởng Tôn Khải uống nhầm thuốc hả? Dễ tính thế? Bình thường nhỏ mọn lắm mà!
    Chẳng biết thầy Phàn này có cố ý không mà lại vừa cười vừa bắt đầu kể những chuyện xấu xa của Kiều Tử Thiện và Phương Kiệt ngày trước, cực kỳ phấn khích.
    Khách uống trà lúc này đều há hốc miệng, trong đầu họ đều thoáng qua một ý nghĩ – sắp có chuyện rồi!
    Khi sắc mặt Trưởng Tôn Khải chuyển sang đen thui rồi, đột nhiên ông lão lại đột ngột đổi đề tài: “Về trận đánh ở khe núi Thảo Vĩ, người ta vẫn luôn đồn đại một chuyện, chẳng biết các ngươi đã từng nghe chưa?”
    Mọi người thở dài, cuối cùng cũng tới…
    “Tin đồn sao?” Bao Duyên thấy không nên nói xấu ông cha người khác trước mặt họ nên nhanh chóng giúp chuyển đề tài: “Tin đồn gì?”
    “Thảo Vĩ là một cái khe núi nằm giữa hai ngọn núi cao, trông như cái kẹp bẫy thú vậy. Triệu Phổ đã nghĩ ra một trận pháp, lừa quân địch vào trong khe núi, lợi dụng địa hình mà làm thành trận Thú giáp, khiến cho quân địch có đi không về.” Thầy Phàn lắc đầu nói.
    Mọi người nghe rất chuyên chú, Diệp Tri Thu ăn đậu phộng, tò mò hỏi Tiểu Tứ Tử: “Trận Thú giáp là gì?”
    Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu nghĩ. Bé thường đòi Triệu Phổ và mấy vị phó tướng kể chuyện đánh giặc cho mình nghe, trận Thảo Vĩ này là do Hạ Nhất Hàng kể lại cho bé, nhưng có thấy nhắc gì đến trận Thú giáp gì đâu. Bé chỉ nhớ rằng Thảo Vĩ là một thung lũng cỏ mọc um tùm, lại có rất nhiều đom đóm nữa. Triệu Phổ đã lợi dụng số đom đóm đó và cả bầy sói để đánh thắng mà.
    “Thung lũng Thảo Vĩ nhỏ và hẹp dài.” Lúc này có thư sinh hỏi: “Triệu Phổ đã dùng phương pháp gì để có thể vây nhiều người như thế trong thung lũng đó vậy?”
    Thầy Phàn nhăn nhở cười nói: “Trận Thú giáp vốn là thứ chẳng tốt lành gì, là trận pháp tà ác nhất trong bốn loại trận pháp. Trước khi sử dụng cần phải dùng máu của một trăm con chó mực để tế trời và chiêu quỷ nữa…”.
    “Phụt…”
    Lần này, người phụt trà chính là Lâm Dạ Hỏa. Đôi hàng lông mày của Hỏa Phụng đều dựng ngược, híp mắt hỏi Tiểu Tứ Tử: “Triệu Phổ giết một trăm con chó mực thật sao!”
    Tiểu Tứ Tử bĩu môi: “Làm gì có! Cửu Cửu sẽ không bao giờ giết chó đâu!”
    “Đúng là Triệu Phổ đã đánh thắng một số trận rất khó tưởng, thì ra là nhờ đến vu cổ.” Trưởng Tôn Khải cười mỉa: “Vu cổ và tà thuật là con dao hai lưỡi, cho dù có giúp đánh trận thắng nhưng cũng dễ gây ra thiên tai.”
    Một kẻ ăn mặc theo kiểu đạo sĩ ngồi bên cạnh Trưởng Tôn Khải cũng gật đầu: “Họa phúc xưa nay đều rất công bằng, lúc còn trẻ đã thuận buồm xuôi gió, sau này ắt sẽ gặp tai ương. Có điều, tai họa ấy sẽ do mình gánh chịu hay là sẽ chuyển cho người khác, việc này cũng rất khó nói trước.”
    Những khách ngồi uống trà ở đó nghe nói vậy thì bắt đầu nghị luận sôi nổi. Tuy không tiện nói ra nhưng mà đúng là trường hợp của Triệu Phổ quá thần kỳ. Làm gì có chuyện một thiếu niên mới có mười mấy tuổi đầu, dẫn quân đi đánh giặc lại chẳng bao giờ thất bại chứ? Quả thực là rất đáng ngờ! Hơn nữa, ngay cả bản thân Triệu Phổ cũng rất quái dị, có hai con mắt khác màu, thân mẫu lại là người ngoại tộc, nghe nói bộ tộc đó còn sinh ra vu nữ nữa.
    Tiểu Tứ Tử đỏ bừng cả mặt, bé cảm thấy mọi người đang nói xấu Cửu Cửu!
    Đúng lúc này, La Oanh đột nhiên lại nói: “Sở dĩ có thể thắng trận ở thung lũng Thảo Vĩ là đều nhờ đom đóm cả, chẳng liên quan gì đến vu thuật hết.”
    Giọng nàng cao trong mà rất vang, các khách uống trà khác đồng loạt quay đầu lại nhìn, kể cả thầy Phàn kia cũng vuốt râu nhìn nàng: “Đom đóm ư?”
    La Oanh nói: “Ở thung lũng Thảo Vĩ có rất nhiều bụi rậm nên cũng có rất nhiều đom đóm. Qủa thực là Triệu Phổ có dùng hơn một trăm con chó mực và cả bầy sói nữa, nhưng không phải là để lấy máu tế trời mà dùng để kết hợp với những đốm sáng của đom đóm, tạo ra giả tượng là trong sơn cốc đã bị mấy vạn chó sói bao vây, khiến cho bầy ngựa của quân địch cũng hoảng loạn. Quân địch cứ thế chọn nơi có ít đom đóm mà chạy, trúng mưu của Triệu Phổ. Trên con đường ấy, Triệu Phổ đã bố trí rất nhiều hố bẫy ngựa nên bọn chúng đều sập bẫy cả. Thực ra Triệu Phổ hoàn toàn có thể dùng một mồi lửa đốt toàn bộ thung lũng là thắng lớn rồi, nhưng mà ngài ấy không làm như vậy. Thứ nhất, ngài ấy nghĩ không cần phải giết hại nhiều người như thế. Thứ hai, nếu đốt cả thung lũng thì số đom đóm kia cũng sẽ chết mất. Tuy diện mạo của Triệu Phổ có phần hung dữ nhưng chỉ cần tìm hiểu cách đánh trận của ngài ấy, cũng có thể thấy được tâm địa ngài ấy rất thiện lương, ghét giết chóc. Người như vậy lại vì muốn chiến thắng mà chuyển tai vạ cho người khác sao? Đừng có đem dạ tiểu nhân mà so lòng quân tử! Bên cạnh đó, nếu nói đến việc thường xuyên thắng trận thì phải nói Triệu Phổ có số cực tốt. Các ngươi cứ tìm đại một thầy tướng số cao tay nào đó bói thử một chút, thì hẳn là trong mười người cũng sẽ có đến tám người nói ngài ấy sẽ thuận buồm xuôi gió cả đời. Đôi mắt khác màu thực ra là dấu hiệu nhận biết ý trời, cũng như vết sẹo có hình bán nguyệt trên trán của Bao đại nhân vậy! Kể cả việc mẫu thân ngài ấy cũng là người của bộ tộc du mục ở Tây Vực, không hề sinh ra vu nữ, không biết gì thì đừng có mà nói bừa!” Vừa nói, nàng lại chỉ vào thầy Phàn kia một cái. “Giọng nói của ngươi và đạo sĩ bên kia rất giống nhau, kiểu dáng giày đi cũng giống. Trên giang hồ có hai đạo sĩ có móng tay màu tím chuyên đi giả làm người kể chuyện, kẻ xướng người họa để lừa gạt người ta, việc bọn chúng hay làm nhất là nhận tiền để đi bôi nhọ danh tiếng người khác. Đặc điểm nhận dạng của hai người này là móng ngón tay út trên bàn tay trái có màu tím! Hai vị có muốn đưa ngón út của mình ra so thử hay không đây?”
    La Oanh vừa mới dứt lời, mọi người thấy đạo sĩ kia và thầy Phàn này cùng vô thức rụt tay vào trong ống áo.
    “Màu tím!” Có mấy người tin mắt bắt đầu xôn xao.
    “Thì ra là tên lừa đảo!”
    “Đáng ghét, dám bôi nhọ thanh danh của Cửu vương gia!”
    Chưởng quản và tiểu nhị của Dị Mính Các vội vàng đuổi bọn chúng đi. Khách uống trà ở đó lại bắt đầu ngẫm nghĩ, đều nghi ngờ bọn chúng do Trưởng Tôn Khải mang tới.
    Trưởng Tôn Khải thả bạc, liếc Bàng Dục một cái rồi lại nhìn La Oanh một cái nữa, cau mày đứng dậy, dẫn người đi, nhìn rất bất mãn. Kế hoạch của hắn đáng lẽ có thể trót lọt rồi, không ngờ lại bị một con ranh phá hỏng.
    Bàng Dục ngửa mặt nhìn hắn đi xuống dưới, cau mày nói: “Oa! Tiểu tử này có cần phải âm độc như vậy không chứ? Ghét Triệu Phổ đến độ phải tìm bọn lừa gạt giang hồ đến nói xấu hắn nữa.”
    Có mấy vị khách khác nói cho Bàng Dục biết: “Thực ra thì mấy ngày trước, tên kể chuyện kia còn ngầm khen ngợi Cửu vương gia nữa đó.”
    Bao Duyên gật đầu. Xem ra ban nãy hắn ta nói về Kiều Tử Thiện cũng không phải vì ghét, chẳng qua muốn thể hiện mình đây rất công chính liêm minh mà thôi.
    Bàng Dục bưng chén uống trà, nói với Bao Duyên: “May mà hôm nay Tiểu Tứ Tử lại đòi đi nghe kể chuyện, nếu không cứ theo đà này có khi lời đồn sẽ lan truyền ra ngoài mất. Chúng ta đến rất đúng lúc.”
    Vừa nói, hai người vừa nhìn Tiểu Tứ Tử. Nhưng mà lúc này, Tiểu Tứ Tử lại đang tròn mắt mà nhìn La Oanh.
    La Oanh cúi đầu, thấy Tiểu Tứ Tử đang ngước mắt nhìn mình, đôi mắt to tròn chẳng nháy lấy một cái nữa. Nàng nghi ngờ: “Làm sao…”
    Còn chưa nói hết, Tiểu Tứ Tử đã nhào tới rồi. “Tỷ tỷ giỏi quá!”
    Tiểu Lương Tử cũng vỗ tay. “Cực kỳ oách!”
    La Oanh đỏ mặt gãi đầu, nàng hơi ngượng ngùng.
    Bao Duyên tò mò hỏi La Oanh: “Sao muội biết chuyện của đom đóm vậy?”
    Lâm Dạ Hỏa cũng thấy chuyện lần này quá thần kỳ, con bé này đúng là già trước tuổi…
    “Trong tàng thư các ở đảo Ác Hồ có ghi chép lại.” La Oanh nói.
    “Đảo Ác Hồ không hề giao lưu với bên ngoài, sao lại có sách ghi chép lại những chuyện xảy ra trong thiên hạ chứ?” Bao Duyên nhịn không được bèn hỏi.
    La Oanh lắc đầu. “Muội không biết, nhưng mà gia gia vẫn luôn bảo muội chịu khó xem sách, nói là sau này có thể sẽ có ích.”
    Bao Duyên gật đầu, cầm đũa gõ đầu Bàng Dục, ý tứ rất rõ ràng – Nghe chưa? Phải thường xuyên đọc sách!
    Bàng Dục gãi đầu, vô thức nhìn ra ngoài cửa.
    Mà thật trùng hợp, Lâm Dạ Hỏa và Diệp Tri Thu cũng đang nhìn theo bóng Trưởng Tôn Khải vừa mới đi ra ngoài ban nãy.
    Diệp Tri Thu hỏi nhỏ Lâm Dạ Hỏa: “Ngươi có nhìn thấy hai tên mang đao kia không?”
    Lâm Dạ Hỏa gật đầu. “Ngoại trừ đạo sĩ và học sinh Thái Học ra thì những người khác đều là sát thủ của Nguyệt Tinh Lâu.”
    Bàng Dục chống cẳm, hỏi: “Trưởng Tôn Khải công khai như thế, hắn không sợ Triệu Phổ biết à?”
    Mọi người còn đang nói chuyện thì Bàng Phúc đã hớt ha hớt hải, vừa lau mồ hôi vừa chạy lên, xông đến bàn của bọn Bàng Dục. “Thiếu gia, thiếu gia!”
    Bàng Dục khó hiểu: “Ngươi làm cái gì thế?”
    “Xảy ra chuyện lớn rồi!” Bàng Phúc kéo tay Bàng Dục: “Thái sư sắp bị bắt rồi!”
    Bàng Dục giật mình: “Cha ta bị bắt gì?”
    “Lão gia giết người.” Bàng Phúc nói rất nhỏ.
    Bàng Dục sắp rớt cả con ngươi. “Giết… giết…”
    “Giết ai?” Bao Duyên vội hỏi.
    “Nói ra rất dài dòng, tóm lại là, Thiếu gia, cậu nhanh đi theo tôi.” Bàng Phúc kéo Bàng Dục chạy đi.
    Mọi người nhìn nhau. Tiểu Tứ Tử cũng ôm mặt. “Xảy ra chuyện gì vậy?”
    Bao Duyên muốn đi theo Bao Duyên nhưng Diệp Tri Thu lại nhẹ nhàng ngăn hắn lại.
    Diệp Tri Thu nhìn La Diên và La Oanh một cái, nói với Lâm Dạ Hỏa: “Ngươi mang bọn nhỏ về trước đi.”
    Lúc này Lâm Dạ Hỏa cũng không còn cười cợt nữa, nhàn nhạt gật đầu.
    Diệp Tri Thu đứng dậy, đi ra ngoài.
    Bao Duyên ôm Tiểu Tứ Tử, cùng Lâm Dạ Hỏa mang theo La Diên và La Oanh về.
    Trên đường đi, Bao Duyên cũng rất mơ hồ: “Sao Thái sư lại giết người được…”
    Lâm Dạ Hỏa hỏi: “Quản gia Bàng Phúc nhà Bàng Dục, chắc không biết võ công chứ?”
    Bao Duyên gật đầu.
    Lâm Dạ Hỏa nhướng mày một cái, vừa nhìn đã thấy người quen trước mắt rồi.
    “Ái chà…” Lâm Dạ Hỏa khẽ mỉm cười: “Náo nhiệt rồi đây.”
    Tiểu Tứ Tử tụt khỏi tay Bao Duyên, chạy về phía trước, gọi: “Miêu Miêu, Bạch Bạch.”
    Trước mặt chính là nhóm Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Thiên Tôn và cả Thạch Kim nữa.
    Bọn Triển Chiêu đang dẫn Thạch Kim trở lại phủ Khai Phong, ai ngờ giữa đường lại đụng trúng Trại Thiên Bảo.
    Trại Thiên Bảo cười đi đến chào Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, còn hành lễ lớn với Thiên Tôn nữa.
    Mà lại trùng hợp như thế, gặp cả nhóm Lâm Dạ Hỏa luôn.
    Triển Chiêu đón lấy Tiểu Tứ Tử vừa mới nhào đến, lướt mắt nhìn ra sau, không thấy Diệp Tri Thu đâu. Đồng thời, bọn Lâm Dạ Hỏa cũng vừa mới đi tới.
    La Diên và La Oanh đều ở bên cạnh hắn, hai đứa đã thay quần áo sạch sẽ, khuôn mặt sáng sủa, tướng mạo rất đẹp nên đã không còn dáng vẻ trước kia nữa rồi.
    Trại Thiên Bảo liếc mắt nhìn qua hai đứa nhỏ, tên tùy thị phía sau hắn lập tức nói: “Thiếu chủ, chính là hai người này đã trộm đao…”
    Trại Thiên Bảo nhẹ nhàng giơ tay cản lại, không cho đám thủ hạ nói chuyện nữa, chắp tay với Triển Chiêu. “Thứ cho tại hạ mạo muội, hai đứa nhỏ này có quan hệ gì với phủ Khai Phong vậy?”
    Triển Chiêu nhìn La Diên và La Oanh một cái, còn chưa kịp mở miệng thì Thiên Tôn đã nói: “À, là con cháu của bằng hữu ta.”
    Tất cả mọi người đều nhìn Thiên Tôn. Bạch Ngọc Đường cũng ngầm gật đầu đồng ý – Lúc quan trọng thì sư phụ hắn cũng không quá hồ đồ.
    La Diên và La Oanh cũng nhìn thẳng vào Trại Thiên Bảo, trong mắt hai đứa nó… Trại Thiên Bảo nhất định có liên quan đến hung thủ đã diệt toàn thôn chúng! Có khi hắn cũng là một trong số đó! Không đội trời chung!
    Trại Thiên Bảo cũng quan sát hai đứa nhỏ, bởi vì đã có chỗ dựa vững chắc cho nên hai đứa nhỏ không hề sợ hãi mà nhìn thẳng hắn. Nhất là cô bé kia, tuổi còn nhỏ mà ánh mắt sắc như dao, còn phảng phất như có thể nhìn thấu tâm tư người khác nữa.
    Trại Thiên Bảo hơi mỉm cười, lại chắp tay với mọi người một cái, không nói gì nhiều, cứ thế bỏ đi, nhìn có vẻ rất vội vàng.
    Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thấy Trại Thiên Bảo đi xa rồi mới hỏi bọn Lâm Dạ Hỏa xem sao lại về sớm như vậy, không đi nghe kể chuyện à.
    Lâm Dạ Hỏa kể lại cho mọi người nghe chuyện vừa mới xảy ra. Triển Chiêu không nhịn được, cau mày nói: “Trưởng Tôn Khải đúng là nói càn!”
    “Thuyền ở bến tàu là của hậu nhân Phương Kiệt, Phương Tinh Lục.” Bạch Ngọc Đường cảm thấy bất ổn. “Lần này người muốn bôi nhọ thanh danh Triệu Phổ lại là hậu nhân của Kiều Tử Thiện… Những kẻ thù thất thế năm đó lại như đã bàn bạc với nhau cùng đến gây rối với Triệu Phổ sao?”
    ***
    “Hắt xì…”
    Trên bến tàu, Triệu Phổ đang nghe Trâu Lương vừa mới chạy về nói cho hắn biết là Hàn Chương sẽ có biện pháp, đột nhiên lại ngẩng mặt lên trời mà hắt hơi một cái.
    Cửu vương gia vừa mới xoa mũi thì Công Tôn đã chỉ về phía mặt sông xa xa: “Nhìn kìa! Thuyền to quá!”
    Mọi người nhìn lên, thấy giữa dòng sông sương mù lãng đãng đột nhiên xuất hiện một chiếc bóng hình thuyền cực kỳ to lớn. Thuyền có bốn tầng, vô cùng khí phách, cột buồm giương cao đón gió, trên cánh buồn có gia huy của đảo Hãm Không.
    Ở mũi thuyền, một nam tử vạm vỡ chắp tay sau lưng đạp lên đầu rồng, nhìn thấy bọn Triệu Phổ trên bến tàu thì vẫy tay chào hỏi.
    Triệu Phổ cũng vẫy tay, cảm thấy bất ngờ, cả Từ Tam gia cũng đến nữa sao?
    Sau khi thuyền đã tiến gần đến bến tàu, toàn bộ con thuyền độ sộ đều hiện cả ra trước mắt mọi người. Con thuyền lớn đến độ ai náy cũng phải sợ hãi than thầm.
    Tiếng tù vào báo hiệu có thuyền lớn tới vang lên, những chiếc thuyền nhỏ xung quanh vội vàng tránh chỗ. Ngay cả trong thành Khai Phong cũng có rất nhiều người nghe thấy tiếng tù và này. Bạch Ngọc Đường nhìn về hướng bến tàu, nói: “Đến rồi!”
    Triển Chiêu khoanh tay kéo bọn trẻ nhỏ, nói: “Hay là chúng ta cũng đến bến tàu góp vui đi?”
    Bạch Ngọc Đường cũng đồng ý, dù sao thì đã lâu hắn không có gặp mấy vị huynh trưởng của mình rồi. Bởi vậy, mọi người cùng nhau chạy đến bến tàu.

    Thuộc truyện: Long Đồ Án