Home Đam Mỹ Long Đồ Án – Quyển 16 – Chương 468: Ảnh nghị – Nhuyễn giáp

    Long Đồ Án – Quyển 16 – Chương 468: Ảnh nghị – Nhuyễn giáp

    Thuộc truyện: Long Đồ Án

    [Ảnh Nghị – Nhuyễn Giáp]

    Mặc dù có Công Tôn giải thích việc phá sập viện Thái học không phải là lỗi của Thiên Tôn, nhưng Bạch Ngọc Đường vẫn thay Thiên Tôn bồi thường lại cho Lâm Tiêu, bảo ông là sẽ sớm xây dựng lại Thái học. Đặc biệt là khối bích thạch kia, dù sao thì nó cũng rất có ý nghĩa với Lâm Tiêu, nhà phá thì còn có thể xây lại chứ vật của người xưa để lại thì chẳng có cách nào thay thế được cả. Bạch Ngọc Đường không cho Thiên Tôn tạ lỗi mà tự mình đến xin lỗi phu tử, khiến cho phu tử Lâm Tiêu cũng chẳng tài nào giận nổi. Lão đầu kinh luân đầy bụng, đương nhiên cũng chẳng hẹp hòi gì, bảo Bạch Ngọc Đường không cần khách khí như vậy, thực ra chính ông mới cần phải thay viện Thái học cảm ơn Thiên Tôn mới đúng.

    Cho nên… mọi người lại thêm khó hiểu, tại sao Thiên Tôn lại phải phá bỏ cả viện Thái học này đây?

    Công Tôn giải thích cặn kẽ hơn.

    Chuyện này phải kể đến lúc trước khi cuộc thi bắt đầu, tất cả học sinh của Thái học bắt đầu im lặng nhận bài thi, sau khi xem đề, chờ chuông báo để bắt đầu làm bài.

    Đề thi mà Công Tôn ra cho đám học sinh là một số loại triệu chứng của một vài căn bệnh, yêu cầu họ thi châm. Sau khi ra đề xong, Công Tôn lại thấy ngoài cửa có một bóng trắng nhoáng qua.

    Công Tôn hơi khó hiểu, Thiên Tôn đang làm gì vậy?

    Toàn bộ người ở phủ Khai Phong đều đặc biệt chú ý chăm sóc đến hai người, một là Tiểu Tứ Tử, người còn lại chính là Thiên Tôn. Công Tôn biết Qua Thanh chắc chắn không thể quản nổi Thiên Tôn, cho nên Công Tôn mới đến xem qua.

    Nhìn qua mới thấy, lúc này Thiên Tôn đang đi men theo chân tường, tốc độ rất nhanh, cứ nhảy lên nhảy xuống tường liên tục, đôi mắt lại rất chăm chú quan sát thân tường nữa.

    Công Tôn nhìn xung quanh một chút.

    Qua Thanh đang ngồi trên bậc thềm ở cửa phòng thi của bọn Triệu Lan và Bàng Dục, chống cằm nhìn Thiên Tôn. Ánh mắt Qua Thanh nhìn Thiên Tôn lúc nào cũng đầy vẻ sùng bái, hơn nữa cũng chẳng quan tâm xem Thiên Tôn đang làm cái gì, dù sao thì ngài làm gì cũng đẹp hết!

    Công Tôn đi đến bên cạnh Qua Thanh, hỏi hắn: “Thiên Tôn đang làm gì thế?”

    Qua Thanh nói: “À, hình như đang đuổi theo cái bóng.”

    Công Tôn sững sờ: “Cái bóng á?”

    Qua Thanh gật đầu, nói: “Trên tường có mấy cái bóng nhích qua nhích lại, hình như phản quang từ chỗ xa nào đó tới.”

    Công Tôn cau mày, quay đầu nhìn thử bức tường đối diện – nhà cao thì đều ở xa, xung quanh lại toàn cây cối, mà quan trọng nhất là hôm nay trời không nắng lắm, lấy đâu ra phản quang?

    Mặt khác, Công Tôn quan sát bức tường một lúc lâu cũng không thấy cái bóng nào. Hơn nữa, tốc độ của Thiên Tôn cũng quá nhanh.

    “Bóng chỗ nào?” Công Tôn không hiểu.

    “Tốc độ rất nhanh, tiên sinh không biết võ công nên không thể thấy được.” Qua Thanh vừa nói lại vừa nghe thấy Thiên Tôn ở bên kia đột nhiên nói: “Oa! Còn sống này!”

    Qua Thanh và Công Tôn cùng ngẩng đầu lên, thấy Thiên Tôn đang híp mắt nhìn về phía trước.

    Công Tôn nhăn mày, lúc này hình như hắn cũng thấy trước mặt Thiên Tôn có gì đó đang động đậy.

    Công Tôn chạy đến bên cạnh Thiên Tôn, thấy hình như Thiên Tôn đang cầm cái gì đó nhưng nhìn kỹ thì trong tay ngài lại chẳng có gì. Thế nhưng trước mặt lại có thứ gì đó đang giãy giụa… mềm oặt, trong suốt, màu xám đen như một mảnh vải mỏng dính. Nhưng mà lúc này mảnh vải ấy như đang bị tán loạn trong gió, giãy giụa cực mạnh.

    “Là thứ côn trùng gì à?” Dù bàn tay Thiên Tôn không hề động vào con sâu ấy nhưng chắc là ngài đã dùng nội lực giữ nó lại, dù sao thì ngài cũng biết Cách Không Chưởng mà. Bình thường Công Tôn cũng hay thấy Bạch Ngọc Đường dùng loại võ công này, đặc biệt là mỗi khi thấy sâu bọ gì đó, Ngũ gia ngứa mắt bèn vung tay một cái, dùng nội lực đuổi đi.

    Công Tôn quan sát con sâu kia mất một lúc rồi cứ thế hét lên: “Á Á Á!”

    Tiếng hét này thật đáng sợ, toàn bộ học sinh của viện Thái học vốn đang chăm chú đọc đề thì cũng giật nảy cả mình, tim đập tay run, đánh rơi cả bài thi xuống đất rồi lại luống cuống nhặt lên.

    Thiên Tôn cũng sợ hết cả hồn, mở to mắt nhìn hắn.

    Công Tôn chỉ Thiên Tôn: “Đừng động! Đừng động! Không được để nó chạy!” Nói xong rồi cứ thế chạy đi.

    Thiên Tôn nghiêng đầu nhìn Công Tôn loáng cái đã biến mất cũng phải than rằng: “Hay là Công Tôn cũng có thiên phú nhỉ, cái chân cũng chạy nhanh ghê! Giá mà năm đó mấy lão quỷ kia dạy y thuật cho nó rồi cũng tiện thể dạy cho nó chút công phu có phải tốt không, biết đâu lại chẳng có thêm một nhân tài mới!”

    Thiên Tôn còn đang ngẫm nghĩ thì Công Tôn đã ôm một cái bình lớn chạy tới rồi, theo sau còn có trù tử của viện Thái học nữa chứ. “Ai, tiên sinh, đừng có lấy hết dấm chứ, trưa ta còn phải làm sườn xào chua ngọt đó…”

    Trù tử vừa kêu lên thì đã bị cả đám học sinh viện Thái học bĩu môi dè bỉu rồi…

    “Lại sườn xào chua ngọt nữa à?”

    “Phải ăn mấy ngày rồi!|

    “Đúng thế! Không đổi món khác được à?”

    “Muốn ăn sườn xào cay hơn.”

    “Bò xào ớt tiêu có được không nhỉ?”

    “Hay cứ ra ngoài ăn đi!”

    ***

    “Khụ khụ.” Phu tử hoa khan, trợn mắt lườm đám học trò bắt đầu vô thức chuyển sang bàn chuyện ăn uống một cái. Cả đám bèn nhanh chóng cúi đầu, lại ngoan ngoãn làm bài thi.

    Công Tôn bưng bình dấm đến bên cạnh Thiên Tôn, mở nắp đổ hơn một nửa đi.

    Trù tử há to miệng.

    Công Tôn đưa bình dấm còn có phân nửa ra trước mắt Thiên Tôn, nói: “Ném vào trong đi ạ.”

    Thiên Tôn bèn ném luôn cái “mảnh dả” vẫn không ngừng giãy giụa kia vào trong bình dấm.

    Sau khi chạm phải dấm, mảnh da kia liền co lại, cuộn thành một cục, lộ ra mấy cái râu, rồi thêm cả cái đầu, biến thành một con kiến thật lớn.

    Trù tử ban nãy còn định đòi lại nửa bình dấm kia bây giờ đã nổi hết cả da gà, nuốt ngụm nước bọt rồi chạy mất hút.

    Thiên Tôn sờ cằm, mở to mắt nhìn con sâu… lúc này đang bất động ngâm mình trong dấm kia.

    “Thứ gì đây?” Thiên Tôn tò mò.

    Công Tôn hạnh phúc nói: “Thứ này cực hiếm, tên gọi Ảnh Nghị, còn có tên khác là Nhuyễn Giáp, giống như Đông Trùng Hạ Thảo vậy, có hai hình dạng, khi muốn cắn nó sẽ có hình con kiến, còn lúc muốn tiếp cận con mồi nó sẽ ngụy trang thành hình cái bóng điện thoại, bình thường nó hay trốn trên vách tường.

    “Cắn người sao?” Thiên Tôn nghiêng đầu.

    “Thứ này chứa độc.” Công Tôn nói: “Người bị cắn sẽ tê dại toàn thân, sau hai canh giờ sẽ hết đau nhưng độc chất sẽ ở lại trong cơ thể.”

    “Ở lại trong cơ thể sao?” Thiên Tôn chau mày. “Sau đó thì sao?”

    “Ừm… chuyện này nói ra rất dài.” Công Tôn nói. “Ảnh Nghị vốn là sinh vật dưới biển, giống như sứa biển vậy. Khi ở trong biển toàn thân nó trong suốt, thường tấn công một số loài động vật khác. Nhưng ngược lại, nếu chúng được con người nuôi dưỡng, sẽ trở thành vật chức độc rất hữu hiệu, đồng thời là một loại công cụ rất tốt. Độc trên người Ảnh Nghị chủ yếu dùng để đi săn, cho nên chỉ cần cho nó ăn một loại đồ ăn đặc biệt, ví dụ như một loại cá, dần dần chúng sẽ tạo ra một loại chất độc khắc chế hữu hiệu loại cá này! Độc tính của Ảnh Nghị rất mạnh, bình thường chỉ cần một con Ảnh Nghị cũng có thể độc chết một con bò!”

    Thiên Tôn kinh ngạc.

    “Nhưng mà sau khi được con người nuôi dưỡng, độc tố của Ảnh Nghị không với các loài khác sẽ giảm đi rất nhiều, đây chính là nguyên nhân tại sao mà khi Ảnh Nghĩ cắn người, con người chỉ bị tê dại và ngất đi thôi.”

    Thiên Tôn nhìn chằm chăm Công Tôn một lúc. Đừng tưởng thường ngày Lão gia tử vẫn hay hồ đồ mà lầm, ngài không ngốc chút nào, vừa nghe Công Tôn giải thích xong, bèn hỏi: “Nói cách khác, nếu con người bị trúng loại độc của Ảnh Nghị này, sau đó lại vô tình ăn phải loại cá mà Ảnh Nghị kia hay ăn thì… chắc chắn sẽ chết phải không?”

    “Đúng thế!” Công Tôn gật đầu: “Đây là loại độc còn dễ khống chế hơn cả độc mãn tính. Chỉ cần bị Ảnh Nghị cắn, muốn hắn chết lúc nào cũng được.”

    Thiên Tôn gật đầu một cái, nhìn Công Tôn.

    Công Tôn bưng cái bình, nghiêng đầu khó hiểu: “Nhắc tới mới nhớ, Ảnh Nghị vỗn không thể dời khỏi biển quá lâu, gặp nước thì biến thành trong suốt, gặp dấm lại hiện nguyên hình, rời khỏi nước quá lâu sẽ bị chết khô, sao thứ này có thể chạy ra ngoài được?”

    “Chuyện này, Công Tôn.” Thiên Tôn chọt chọt Công Tôn, nói: “Ta nói với ngươi chuyện này, ngươi nhất định phải bình tĩnh đó.”

    Công Tôn ngẩng đầu nhìn Thiên Tôn, vẻ mặt khó hiểu.

    “Thật ra thì thứ này có đầy ở cả trên tường mà.” Thiên Tôn chỉ tường viện bốn xung quanh. “Ít nhất cũng phải có mấy vạn con, mặt tường nào cũng có.”

    Công Tôn vừa nghe xong cũng hít sâu một hơi, nhanh chóng nghĩ tới: “Chẳng lẽ…”

    Lúc này vẻ mặt Thiên Tôn cũng rất nghiêm túc. “Có người muốn âm thầm ám hại học sinh Thái học.”

    Công Tôn gật đầu.

    Thiên Tôn cầm lấy bình dấm. “Yên tâm, ta bắt lại cho ngươi.” Nói xong rồi Thiên Tôn bắt đầu cầm lấy cái bình đi làm việc.

    Còn việc Thiên Tôn phá sập toàn bộ Thái học, lý do rất đơn giản – diệt cỏ tận gốc, vĩnh tuyệt hậu hoạn!

    Thứ này quá độc hại, hơn nữa còn bám vào tường, không có tường thì chúng sẽ không thể điện thoại được. Xung quanh Thái học người qua lại rất nhiều, chẳng may để lọt con nào ra ngoài, có khi sẽ làm tổn thương người vô tội cho nên trong lúc bắt đám côn trùng kia, Thiên Tôn tiện tay dùng nội lực đánh ra Cách Không Thiên Kích để đánh rớt đám côn trùng đó xuống đất. Tuy nhiên, đánh đổ tường đương nhiên sẽ kéo theo hệ lụy khác, bên cạnh đó Thiên Tôn sợ mình đánh đổ nhà sẽ làm người khác bị thương nên đánh nát cả xà ngang cột trụ, phá sập nhà luôn.

    Mọi người nghe Công Tôn giải thích xong,

    Mọi người nghe Công Tôn giải thích xong cũng đã hiểu rõ – Phu tử Lâm Tiêu nói không sai, chuyện này không những chẳng phải lỗi của Thiên Tôn mà còn phải cảm ơn ngài đã cứu học sinh của ông ta nữa.

    Những học sinh trong viện Thái học này chính là trụ cột quốc gia sau này, nếu bị ám sát thì còn tổn hại hơn mấy chục cái nóc nhà nhiều! Hơn nữa, ở đây có rất nhiều người là con cháu các trọng thần trong triều, chẳng may bị trúng độc thì còn có thể dùng để uy hiếp người nhà chúng nữa, hậu quả sẽ càng nghiêm trọng hơn nữa.

    Triển Chiêu nhíu chặt chân mày, học sinh ở viện Thái học cùng lắm cũng chỉ là những đứa trẻ mười sáu mười bảy tuổi, ai mà lại ác độc đến thế, còn ra tay cả với những đứa trẻ này?

    “Độc này rất nguy hiểm!” Âu Dương cau mày. “Như vậy chẳng phải sẽ càng khó đề phòng sao?”

    “Chuyện này thì không sợ, Ảnh Nghị có khắc tinh, chính là dấm!” Công Tôn cười. “Chỉ cần có mùi dấm là chúng sẽ không dám đến gần, chỉ cần sai người tưới dấm, hoặc đun nóng dấm rồi xông xung quanh là chúng sẽ không thể tấn công con người được. Thời gian sống của Ảnh Nghị sau khi rời biển không thể vượt quá hai canh giờ, mà sau khi bọn chúng dinh phải dấm sẽ mất đi khả năng tấn công trong hai ngày.

    Mọi người hiểu, chưa khôi phục được độc tính thì đã chết toi rồi còn đâu.

    Âu Dương nhướng mày, quay đầu rống lên với đám quân tướng hoàng thành đang há hốc miệng nghe kia: “Dấm!”

    Bởi vậy… trong nhất thời toàn bộ đường phố Khai Phong đều chua lè, mọi người thấy từng tốp, từng tốp quân hoàng thành khiêng cả thùng dấm chua và vẩy khắp đường, chua thật là chua a…

    Dân chúng thành Khai Phong đều cực kỳ thắc mắc – muốn hại chết nhà bán dấm à?

    Chuyện của Thái học tạm thời gian cho Âu Dương và Lâm Tiêu xử lý, Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử đi cùng nhóm Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường và Thiên Tôn về phủ Khai Phong trước.

    Vừa đi về Triển Chiêu vừa hỏi Bạch Ngọc Đường: “Ban nãy Âu Dương có nói, suýt nữa thì ở bến tàu xảy ra chuyện, ngươi có thấy trùng hợp quá không?”

    Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Ở bến tàu có đám cá lạ tấn công Triệu Trinh, ở Thái học lại có đám sâu lạ tấn công học sinh.”

    “Lần này coi như cực kỳ may mắn.” Công Tôn cũng tiến tới: “Ngoại trừ việc có Thiên Tôn thì còn nhờ cả việc trù tử thích làm sườn xào chua ngọt nên mùi chua nồng, khả năng tấn công của đám sâu kia kém hơn.”

    “Sâu và cá đều không phải là thứ thường thấy.” Triển Chiêu vừa nói vừa nhìn Ân Hậu và Thiên Tôn đang đi phía trước, lắc đầu – Không ngơ trở về Khai Phong lại gặp án, chẳng có lấy một ngày an bình.

    Mọi người vừa mới đi tới cửa phủ Khai Phong thì có người đột nhiên chạy đến.

    “Triển đại nhân, Ngũ gia.”

    Người nọ mặc một bộ trường bào, nhìn qua giống một quản gia hoặc chủ hiệu gì đó, nhìn khá lịch sự.

    Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường – Ngươi que à?

    Bạch Ngọc Đường hơi nhướng lên tí xíu, không nhìn kỹ không thể phát hiện được, Triển Chiêu bèn hiểu – Chuột không quen?

    Người nọ cúi người hành lễ. “Chủ nhân nhà ta là bang chủ bang Tứ Hà, Phương Tinh Lục.”

    Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hiểu rồi – Ái chà… ngươi cũng dám đến đây à, chủ nhân của nhà ngươi đã chuẩn bị bạc nộp phạt chưa?

    “Chủ nhân đi chúc thọ bằng hữu, lúc trở về mới biết chuyện thuyền cản trở lưu thông, cảm thấy rất có lỗi.” Người nọ vừa nói vừa giao cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường một tấm thiệp mời. “Đúng lúc đường chủ Thiên Bảo Đường và Diệp Tri Thu cũng có chút hiểu lầm, ngày chủ nhân nhà ta và đường chủ Thiên Bảo Đường muốn tổ chức tiệc ở Thái Bạch Cư để khoản đãi chư vị, mong Triển đại nhân và Bạch Ngũ gia, cùng với Diệp công tử nể mặt tới dự, hóa giải hiểu lầm.”

    Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái.

    Ngoài cửa, Công Tôn cũng đứng lại, cau mày nhìn bên này – Đột nhiên mời cơm sao?

    “Nếu có thể mời cả Cửu Vương gia cùng đến thì tốt, chủ nhân là ta cũng muốn nhận lỗi.” Vừa nói hắn vừa đưa một tấm thiệp khác cho Triển Chiêu.

    Nói xong, người nọ lại cúi người chào rồi mời đi.

    Triển Chiêu nhìn tấm thiệp một cái, lại nhìn Bạch Ngọc Đường.

    Bạch Ngọc Đường cũng nhìn hắn, hai bên nhìn nhau một lúc rồi cùng cau mày – Rất khả nghi!

    Triển Chiêu khoanh tay, đụng Bạch Ngọc Đường một cái: “Có nghe thấy vị hồng môn yến không?”

    Bạch Ngọc Đường nhìn những quân lính hoàng thành đang chạy đi vẩy dấm khắp thành, thở dài: “Tóm lại là không phải bữa tiệc tốt đẹp gì.”

    Thuộc truyện: Long Đồ Án