Home Đam Mỹ Long Đồ Án – Quyển 16 – Chương 474: Hoàng tước tại hậu

    Long Đồ Án – Quyển 16 – Chương 474: Hoàng tước tại hậu

    Thuộc truyện: Long Đồ Án

    [Hoàng tước tại hậu]

    Lại nói, kể từ khi Triển Chiêu đến phủ Khai Phong, hoàng thành cũng yên tĩnh hơn nhiều, nhất là mỗi khi cần phải đi bắt một vài cao thủ giang hồ. Trước kia, mỗi lần như vậy đều cần phải xuất động một nhóm quân binh và nha dịch lớn, lại còn tổn thất nghiêm trọng nữa. Thế nhưng sau khi Triển Chiêu vào phủ Khai Phong rồi, mỗi khi bắt người y thường chạy đi một mình, dù có bao nhiêu người thì y cũng trói hết mang về. Hơn nữa, mấy năm trở lại đây cũng chẳng có tham quan nào cả, trong ấn tượng của dân chúng phủ Khai Phong thì lâu lắm rồi chưa thấy có người nào bị xét nhà, cho nên hôm nay đột nhiên lại có nhiều nha dịch và quân hoàng thành chạy qua như vậy thì có chút không quen lắm, tất cả đều rối rít chạy ra xem, thầm đoán xem đang đi bắt ai đây chứ?

    Từ khi thống lĩnh quân hoàng thành, Âu Dương cũng thường xuyên cho luyện quân, dù sao thì hắn cũng là chiến tướng trong đại quân nên chẳng bao lâu, dưới sự dẫn dắt của hắn, quân hoàng thành đã thoát thai hoán cốt. Hơn nữa, Âu Dương Thiếu Chinh quen dẫn quân tiên phong nên động tác của hắn rất dũng mãnh, mà quân lính của hắn cũng cần phải dũng mãnh như vậy. Cũng vì thế mà tác phong của quân hoàng thành hôm nay cũng không khác với Triệu gia quân là bao.

    Ở hoàng cung xa xa, Triệu Trinh tay vẫn cầm một quân cờ đứng trên đỉnh nóc nhà, hỏi Liễu công công: “Đó là quân hoàng thành sao?”

    “Dạ, Hoàng thượng.” Liễu công công đúng lúc đi ngang qua hoa viên, thấy Triệu Trinh bảo muốn lên nóc nhà xem nên mới mang hắn lên.

    “Âu Dương cũng thật bản lĩnh nha…” Triệu Trinh tò mò. “Hắn huấn luyện thế nào thế?”

    Liễu công công thưa: “Nghe nói đầu tiên là luyện chạy, sau đó tập trung toàn bộ những binh lính không thể chạy một vòng quanh hoàng thành lại cùng mắng một lượt, mắng đến độ khiến họ phải khóc rống lên vì cảm thấy hổ thẹn với liệt tổ tiệt tông. Có lẽ vì quá xấu hổ nên mới mạnh mẽ hơn cũng nên? Chỉ vài ngày sau cả toàn quân đã như trâu như hổ rồi ạ.”

    Triệu Trinh sờ cằm, than: “Á… quả nhiên khác người, Thiếu Chinh quả nhiên là nhân tài nha, ha ha ha…”

    Bao đại nhân ở phía dưới vừa nhìn bàn cờ vừa lắc đầu bất lực. Hình như lúc trước bọn Triển Chiêu cũng có tới thăm quan quân hoàng thành luyện tập, nhưng khi vừa mới vào đến cửa Công Tôn đã kéo hai đứa nhỏ chạy đi ngay rồi. Tiểu Tứ Tử học được mấy câu chửi người của Âu Dương Thiếu Chinh rồi thì lẳng lặng chạy đến hỏi ông xem những câu đó có nghĩa là gì, Bao đại nhân cũng không muốn trả lời bé, chỉ dặn bé đừng có nói mấy câu này trước mặt cha bé, nếu không nhất định sẽ bị đét mông.

    Lúc này, Nam Cung Kỷ đi chuyển lời cũng về đến nơi. Vừa vào sân hắn đã tìm Triệu Trinh, thấy hắn ta ở trên nóc nhà thì nhanh chóng bay lên.

    Triệu Trinh hỏi: “Sao rồi?”

    Nam Cung gật đầu: “Đã đánh nhau ạ.”

    ***

    Mà lúc này bên trong Tứ Hà Bang và Thiên Bảo Đường cũng đại loạn, đương gia chưa về thì ngoài cửa đã bị mấy trăm quân hoàng thành bao vây rồi, lại còn có một nhóm lớn nha dịch của phủ Khai Phong mang theo lệnh khám xét xông vào nữa.

    Âu Dương Thiếu Chinh cưỡi ngựa đi thẳng đến tổng đường của Tứ Hà Bang, tung người xuống ngựa thì thấy cửa lớn của Tứ Hà Bang mở to, bốn phó bang chủ xông ra.

    “Âu Dương Thiếu Chinh!”

    Phó bang chủ Nhạc Khôn của Tứ Hà Bang mặt giận bừng bừng, chỉ Âu Dương đang nghênh ngang đi đến, hỏi: “Giữa thanh thiên bạch nhật quân hoàng thành các ngươi định làm gì?”

    Âu Dương vẫy tay gọi phía sau. Lúc này, Mã Hán vừa mới dẫn nha dịch đến, đưa cho hắn một phần văn thư.

    Âu Dương cầm văn thư phất phất trước mặt Nhạc Khôn, nói: “Tứ Hà Bang các ngươi có liên quan đến vụ án sát hại mấy trăm mạng người, lại có liên hệ với Tinh Nguyệt Lâu có ý đồ mưu sát Hoàng thượng, tội danh này đủ để tịch biên, niêm phong nhà các ngươi rồi chứ.”

    Âu Dương vừa nói vừa đi vào trong. Tứ Hà Bang cũng là một bang phái lớn nên rất đông môn đồ, những đệ tử kia vừa mới nghe qua đã thấy kinh ngạc, tội danh lớn như vậy a… mấy vị đương gia của họ đã làm chuyện gì vậy chứ…

    Âu Dương đi vào giữa đại viện của Tứ Hà Bang rồi, lại ngoắc tay với đám người ngoài cửa, mấy vị phó bang chủ kia nhìn nhau một chút cũng đi vào theo.

    Âu Dương thấy có khá nhiều đệ tử của Tứ Hà Bang cũng chạy ra xem thì chỉ về phía bên tay trái mình, nói: “Ai biết chút gì, muốn nói ra để giữ mạng thì đứng bên này.”

    Mọi người vội vàng nhốn nháo.

    “Không biết chút gì thì đứng bên này.” Âu Dương chỉ về phía tay phải. Cuối cùng, chỉ ngay trước mặt, nói tiếp: “Biết nhưng nhất định không chịu nói thì đứng ở phía trước.”

    Âu Dương nói xong thì các đệ tử của Tứ Hà Bang đều nhìn nhau, hoang mang.

    Lúc này, có mấy người nói: “Chúng ta chẳng qua chỉ đầu nhập vào đây để kiếm ăn thôi, bình thường chỉ theo thuyền đưa hàng, cũng không có biết âm mưu tạo phản gì, chuyện này không liên quan đến ta.”

    Âu Dương lắc lắc đầu ngón tay bên tai mình, nói: “Ta đếm tới ba, các ngươi tự chọn chỗ cho mình đi…”

    Còn chưa nói xong thì cả đám người đã xôn xao ngay rồi.

    “Nhưng mà…” Hỏa Kỳ Lân đột nhiên lại nhướn mày. “Ta vốn xấu tính, các ngươi chỉ có một cơ hội duy nhất thôi, suy nghĩ cho kỹ, nếu như biết mà không báo hoặc cố tình gây rối…” Âu Dương lại đưa ngón tay trỏ ra trước mắt, gập đầu ngón tay một cái, nói tiếp: “Người thì chỉ có một cái mạng mà thôi, đừng có mang mạng mình ra mà đùa nha!”

    Nói xong rồi lại lắc đầu ngón tay: “Một…”

    Xong lại đưa thêm một ngón tay nữa: “Hai.”

    Theo từng tiếng đếm của Âu Dương đúng là có mấy người chạy ra đứng ở bên tay trái của hắn.

    “Các ngươi chán sống rồi?” Nhạc Khôn tức giận.

    Mấy đệ tử kia cũng bình tĩnh. “Chúng ta chỉ muốn học công phu với kiếm ăn mà thôi, ai biết các ngươi lại làm ra cái chuyện để bị tịch biên gia sản, diệt tộc cả nhà chứ, ta cũng không muốn mang tính mạng cả nhà ra chơi với các ngươi.”

    Âu Dương vỗ tay chỉ hắn: “Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt.”

    Chỉ trong nháy mắt, Tứ Hà Bang đã chia năm xẻ bảy rồi. Số người không biết gì đứng ở bên phải kéo thành một hàng dài. Bên trái cũng có mười mấy người, hẳn là có biết chút gì đó.

    Chỉ có mấy vị phó bang chủ và một số có vẻ có địa vị cao trong bang là đứng ở giữa, đối diện với Âu Dương.

    Hỏa Kỳ Lân khẽ mỉm cười, nói với Vương Triều, Mã Hán: “Những người ở bên trái mang đến phủ Khai Phong, để Bao đại nhân thẩm vấn.”

    Nói xong rồi chỉ về phía bên phải. “Những người này ghi lại tên họ địa chỉ, ai về nhà nấy, có điều trong thời gian này không được phép rời khỏi thành Khai Phong.”

    Cuối cùng, chỉ về phía mấy tên còn lại: “Những kẻ này gông lại, giải hết lên Đại Lý Tự.”

    Phía sau Nhạc Khôn có một số người khác, bọn họ vốn định cứ chờ xem một chút nhưng vừa mới nghe Âu Dương nói xong liền giật mình. Cái gì? Không đưa đến phủ Khai Phong mà đưa thẳng đến Đại Lý Tự sao? Chỗ đó có ai vào mà không trầy da tróc vảy đâu chứ? Cho nên, một số liền rối rít chạy sang bên trái, ý muốn lấy công chuộc tội.

    Vương Triều, Mã Hán định dẫn người đi thì Nhạc Khôn lại vung đao chặn đường. “Tứ Hà Bang ta tuyệt đối không lưu kẻ phản bội!”

    Vương Triều, Mã Hán cũng rút đao. “Cản trở phá án tội thêm một bậc!”

    Tiếng nói vừa dứt, mấy trăm nha dịch kia cũng rút đao giằng co với của Tứ Hà Bang.

    Âu Dương sờ cằm, thầm nghĩ… còn tưởng nha dịch của phủ Khai Phong chẳng qua chỉ là để làm cảnh mà thôi, xem ra lúc quan trọng cũng rất hữu dụng nhỉ.

    Âu Dương tưa vào cây thiết côn của mình mà ngoáy tai, lơ đễnh nhìn về phía mấy tên vẫn còn ngoan cố kháng cự của Tứ Hà Bang kia, nói: “Ta nói này, mấy người các ngươi nha.”

    Đám người của Tứ Hà Bang đều xoay mặt nhìn Âu Dương Thiếu Chinh.

    “Biết bang chủ các ngươi ở đâu không?” Âu Dương cười hỏi. “Bang chủ của nhà các ngươi đang ở trong đại lao của Đại Lý Tự để chờ các ngươi đấy, đã trung thành như vậy thì cứ vào đó ngồi chung với hắn đi, nhiều người cùng đánh bạc mới vui a.”

    Mặt Nhạc Khôn cũng xanh mét. “Âu Dương Thiếu Chinh! Ngươi đừng có ép người quá đáng.”

    Âu Dương cười lạnh một tiếng. “Ta hỏi các ngươi, hai tỷ đệ của đảo Ác Hồ kia các ngươi có biết không?”

    Nhạc Khôn sững sờ, vẻ mặt vừa lóe lên một chút của hắn đã khiến Âu Dương thu lại nụ cười. Hỏa Kỳ Lẫn bĩu môi. “Toàn bộ già trẻ lớn bé trên đảo kia có bao nhiêu người? Phương Tinh Lục kia đúng là còn giỏi hơn cha hắn nữa a, các ngươi muốn cùng hắn chịu chết ta đây không cản, có điều nếu hôm nay kẻ nào không ngoan ngoãn tự mình vào Đại Lý Tự khai báo rõ ràng thì cứ tự mình đào hố chôn ở đây đi!”

    Lúc này, ngoài cửa cũng truyền đến tiếng vó ngựa. Hai chú ngựa xinh đẹp dừng bên ngoài, Trâu Lương xuống ngựa, trên lưng một chú khác, Lâm Dạ Hỏa tựa vào đầu Ngai Ngai nhà hắn mà chống cằm nhìn vào bên trong.

    “Chậm thế?” Trâu Lương đi tới nói với Âu Dương: “Thiên Bảo Đường bị bắt lại cả rồi, ngươi còn nhiều lời đôi co với bọn chúng làm gì? Bắt phứt cho xong.”

    “Ai, quân tử động khẩu bất động thủ, ngươi đừng có bạo lực thế chứ.” Âu Dương cười hì hì.

    Lâm Dạ Hỏa vừa ngáp vừa nhìn về phía xa. “Hửm… đã đánh rồi.”

    Ngoài cửa, quân hoàng thành và nha dịch đều ngẩng mặt nhìn về hướng Thái Bạch Cư.

    Thái Bạch Cư cũng là một tòa nhà khá cao trong thành Khai Phong. Trên nóc nhà, một thân ảnh màu đỏ y như một cái bóng lướt vèo vèo quanh nóc nhà, đao kiếm đụng chạm còn tóe ra ánh lửa rõ ràng, mà lúc này ở trên nóc nhà cũng còn một người khác bị Triển Chiêu quay vòng vòng.

    Bang chúng của Bang Tứ Hải đều xoay mặt nhìn nhau – Đó là bang chủ Phương Tinh Lục nhà bọn hắn.

    Võ công của Phương Tinh Lục cũng không tệ, thanh trường đao của hắn cũng rất uy mãnh, mà đao cũng không nhỏ, hắn lại chuyên về ngạnh công, nội lực cũng mạnh mẽ cứng rắn, bình thường chỉ cần hắn bổ một đao xuống là nóc nhà cũng nứt cả rồi.

    Bọn tiểu nhị ở Thái Bạch Cư vừa chuyển xuống lầu dưới đã thấy nóc nhà mái ngói tung bay rồi.

    Chưởng quỹ giậm chân: “Ai nha, nương a! Cửa tiệm của ta a!”

    Trong lầu, Diệp Tri Thu đấu với Trại Thiên Bảo. Võ công của Trại Thiên Bảo đương nhiên đánh không lại Diệp Tri Thu nên ngay cả Trại Tố cũng lên, mà những môn đồ khác của Thiên Bảo Đường cũng đến giúp một tay nữa.

    Long Kiều Quảng nhìn Diệp Tri Thu một mình đầu với nhiều người như vậy cũng cảm thán, không biết Diệp Tri Thu nhỏ con vậy nhưng lấy lực từ đâu mà mạnh thế, mỗi một lần Tam Nhận Cốt đập qua là một đống người ngã rạp, không gãy tay cũng dập chân, không bị thương cũng bị gãy xương.

    Công Tôn bưng chén chà mà bất mãn. “Sao lại lấy nhiều đánh ít thế chứ? Sao ngươi không đi giúp một tay đi?”

    Long Kiều Quảng phất tay. “Mấy tên này chẳng chống được thời gian nửa chung trà đâu, ta đi làm gì? Hơn nữa a… bên đó còn có cao thủ nhàn rỗi kìa.”

    Công Tôn nhìn theo hướng tay của Long Kiều Quảng chỉ thì thấy Bạch Ngọc Đường vẫn ngồi cạnh bàn, mà ngồi đối diện hắn chính là Giao Thiên Nhiệm đang lúng ta lúng túng.

    Bạch Ngọc Đường giương mắt liếc Giao Thiên Nhiệm một cái, ý bảo – Hay là ngươi cũng tới đi?

    Giao Thiên Nhiệm bất đắc dĩ nhìn trời, rất thức thời mà đặt đao của mình lên bàn, giơ tay đầu hàng. “Không liên quan đến ta…”

    Hắn vừa mới dứt lời thì Long Kiều Quảng đột nhiên phát hiện ra sát khí tỏa ra từ mắt tiểu tử này, vội chau mày nói. “Cẩn thận…”

    Long Kiều Quảng vừa lên tiếng thì từ trong ống tay áo của Giao Thiên Nhiệm cũng bắn ra hai ám khí.

    Ở khoảng cách gần như vậy, ám khí bay thẳng đến trước mặt Bạch Ngọc Đường.

    Vậy mà trong nháy mắt đó, Ngũ gia lại chỉ giương mắt nhìn hắn một cái.

    Mắt đối mắt, Giao Thiên Nhiệm sững sờ, Bạch Ngọc Đường không hề có ý né tránh. Mà cũng ngay lúc đó, hai tiếng “keng keng” truyền đến, hai mảnh ám khí của Giao Thiên Nhiệm đã bị hai miếng ám khí khác bắn rơi, từ chỗ va chạm, ánh lửa bắn ra, cảnh tượng chỉ nhoáng qua trong nháy mắt như vậy nhưng Bạch Ngọc Đường đã hơi ngửa người về sau, tay còn thuận tiện cầm Vân Trung Đao đặt trên bàn đi.

    Lúc Giao Thiên Nhiệm cho là Bạch Ngọc Đường định rút đao thì lại thấy bên tai vang lên tiếng gió. Hắn vừa chuyển mặt sang nhìn, thấy ngay vạt áo màu đỏ cùng cái đế giày màu đen.

    Chờ đến khi Giao Thiên Nhiệm hiểu được chuyện gì xảy ra thì Triển Chiêu đã đến trước mặt tự lúc nào rồi, y nhấc chân đạp thẳng vào mặt hắn, đá bay như đá một quả bóng.

    Giao Thiên Nhiệm biết cước này không ổn, vô thức nghiêng đầu nhưng vẫn bị Triển Chiêu đạp trúng nửa mặt, bay thẳng sang một bên.

    Triển Chiêu lần này giận rồi, cứ thế bồi thêm một cước vào người Giao Thiên Nhiệm vừa mới lồm cồm bò dậy, khiến hắn mang theo cả một nửa bức tường bay thẳng bên ngoài.

    Thực ra ban nãy là Triển Chiêu đang đuổi theo Phương Tinh Lục. Phương Tinh Lục vừa đánh với y mấy chiêu đã thấy mình đấu không lại bèn chạy trốn xuống dưới. Triển Chiêu vừa mới đuổi đến cửa sổ thì nháy mắt thấy Giao Thiên Nhiệm muốn ám hại Bạch Ngọc Đường nên mới nổi khùng như vậy.

    Chẳng thèm quan tâm tới Phương Tinh Lục nữa, Triển Chiêu cứ thế xông vào, phất tay bắn ám khí đánh bay ám khí của Giao Thiên Nhiệm, cứ thế nhảy lên đạp mặt hắn ta. Lúc này Triển hộ vệ cực kỳ tức giận, dám đánh lén Ngọc Đường nhà y sao, bà nó chứ, Miêu gia đạp chết ngươi!

    Lúc Triển Chiêu đuổi theo Giao Thiên Nhiệm thì Phương Tinh Lục vừa tránh được một kiếp đã nhanh chóng theo sau y, thấy y giơ cước đá bay Giao Thiên Nhiệm, đưa lưng về phía mình thì định nhảy tới, vung đao chém qua, thế nhưng lại cảm thấy có một luồng đao phong đập thẳng vào mặt.

    Tay cầm đao của Phương Tinh Lục bỗng nhiên nặng trĩu, đao bị cản lại trước mặt… Bạch Ngọc Đường đã một tay giữ lại đao, Vân Trung Đao còn nguyên trong võ đã cản lại đao của hắn ta rồi.

    Chỉ trong nháy mắt, Phương Tinh Lục vận nội lực ngăn cản thì bỗng nghe thấy một tiếng vang thật lớn… một luồng nội lực mạnh mẽ từ lưỡi đao truyền đến tay hắn, đi thẳng vào gân cốt lan đến toàn thân, luồng nội lực này khiến cả người hắn bị chấn động tê rần.

    Phương Tinh Lục giật mình mà ngẩng đầu, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường một tay cầm đao, một tay đặt chén trà xuống, giương mắt nhìn hắn ta.

    Phương Tinh Lục cau mày… Cổ tay Bạch Ngọc Đường lại chuyển một cái, Vân Trung Đao xoay một vòng trên không, rời khỏi lưỡi đao của Phương Tinh Lục, chuôi đao đập thẳng vào ngực hắn ta.

    Phương Tinh Lục bị đập một cái, suýt chút nữa đã phun ra máu tươi.

    Đúng lúc này Diệp Tri Thu đã đập một Cốt Đao đánh bay Trại Thiên Bảo ra ngoài, quay đầu lại thì đã thấy Vân Trung Đao đã rời vỏ, Bạch Ngọc Đường đang quét ngang một đao, Phương Tinh Lục cùng bức tường lầu hai của Thái Bạch Cư bị đao phong đánh bay ra ngoài.

    Công Tôn liếc mắt nhìn chỗ ngồi đột nhiên trống trơn không có tường che, cảm khái – Thì ra Bạch Ngọc Đường tự mình phá nhà.

    Long Kiều Quảng hơi nhướng mày. “Phương Tinh Lục quả thực dùng ngạnh đao, có điều so với Bạch Ngọc Đường chẳng qua cũng chỉ là nhuyễn đao mà thôi, có thể chịu được khí thế của Bạch Ngọc Đường hiện giờ chỉ có Vương gia nhà ta.”

    Diệp Tri Thu nhảy loi choi, nói: “Bạch Lão Ngũ, ngươi đánh thì cứ đánh đi! Còn tạo hình làm gì chứ? Không mệt à?!”

    Qủa nhiên, trên đường Bạch Ngọc Đường bay qua để đuổi theo Phương Tinh Lục, cả đám cô nương, thiếu phụ, đại thẩm đều thét vang.

    Ở đầu kia, Giao Thiên Nhiệm cũng nhanh chân bỏ chạy. Triển Chiêu đuổi theo, chẳng thèm nể mặt, cứ nhằm thẳng mặt hắn mà đánh.

    Khắp đường cái, người vây xem đông nghẹt. Lâu lắm rồi không thấy hai vị thiếu gia này đánh nhau trên đường mà, đẹp trai phải biết!

    Long Kiều Quảng nhìn xung quanh một chút, cấm ngữ: “Dân chúng thành Khai Phong sao mà phóng khoáng thế a…”

    Diệp Tri Thu vừa thu đao lại thì Trại Tố ở phía sau đột nhiên đứng lên, giơ đao quét tới. Nhưng mà Diệp Tri Thu đã nghiêng đầu qua, tránh khỏi đao của hắn ta, đồng thời xoay người đá một cước…

    “Á!” Trại Tố kêu lên một tiếng, che lại hậu vị, bay thẳng ra ngoài.

    Long Kiều Quảng hít sâu một hơn. “Oa! Đoạn tử tuyệt tôn cước…”

    “Lần này hẳn là thù sâu lắm đây.” Công Tôn cứ thế lắc đầu: “Phế rồi.”

    Bởi vì cả hai mặt tường quanh quanh đều vỡ rồi nên mọi người vây xem xung quanh đều nhìn rõ, tất cả đều hít sâu – Oa! Đứa nhỏ kia dữ dằn quá!

    Diệp Tri Thu thì lại nhịn đến đỏ bừng cả mặt – Thực ra hắn ta muốn đạp vào mặt cơ… nhưng mà… chân ngắn quá. Vừa nghĩ đến khoảng cách từ chỗ đó cho đến mặt… Diệp Tri Thu lại ôm ngực than thầm!

    Trại Tố bay ra ngoài liền đụng ngay vào vách tường đối diện, cũng chẳng biết là đã lâu rồi Thái Bạch Cư chưa được tu bổ hay là lực đạp của ba vị đại hiệp quá lớn mà bức tường đó cũng đổ luôn… bay cùng với Trại Tố ra ngoài.

    Công Tôn bưng chén trà, cảm nhận làn gió nhẹ thoáng qua và tầm nhìn rộng mở xung quanh một cái, tằng hắng một tiếng, nhắc nhở Long Kiều Quảng vẫn còn mải xem náo nhiệt. “Này, bức tường phía sau này hình như đổ ngay giờ đấy.”

    Long Kiều Quảng sửng sốt, quay đầu nhìn lại – Giỏi thật! Sau lưng chỉ còn lại một mặt tường suy nhất chống đỡ cho cả cái nóc nhà, mà lúc này vết nứt trên tường đang không ngừng toác ra.

    Long Kiều Quảng vội vàng nhấc cả ghế và Công Tôn bay ra ngoài. Diệp Tri Thu cũng nhanh chóng kéo Trại Thiên Bảo trong đống đất đá lên. Khi bốn người ra khỏi nhà thì nghe thấy một tiếng “rầm” vang lên thật lớn.

    “Oa! Thái Bạch Cư sụp rồi!” Đám người đại loạn.

    Chưởng quỹ của Thái Bạch Cư ở lầu dưới nhảy dựng: “Ai nha!”

    Tiểu Lục Tử vội vàng nhét túi tiền Bạch Ngọc Đường đưa vào tay chưởng quỹ. “Đương gia đừng khóc nữa, có thể xây mới luôn.”

    Chưởng quỹ nhìn túi tiền một cái, đột nhiên sung sướng: “Đây là túi tiền của Ngũ gia sao?”

    “Đúng vậy.” Tiểu Lục gật đầu.

    Chưởng quỹ lặng lẽ lấy hết bạc ra rồi thắt lại túi tiền, giấu đi.

    Tiểu Lục Tử không hiểu, nhìn hắn: “Chưởng quỹ, ông làm gì thế?”

    Chưởng quỹ liếc hắn. “Mang về cho khuê nữ nhà ta.”

    Tiểu Lục Tử tò mò. “Trong nhà chưởng quỹ có hai khuê nữ, cho ai?”

    “Đúng a, còn thiếu một cái.” Chưởng quỹ sờ cằm, sai Tiểu Lục Tử. “Ngươi phụ trách lấy túi tiền của Triển đại nhân cho ta.”

    “Oa!” Tiểu Lục Tử há to miệng. “Chuyện này cực kỳ khó đấy, kể từ khi Ngũ gia tới phủ Khai Phong thì Triển đại nhân rất ít khi phải bỏ tiền…”

    “Hắt xì…”

    Triển Chiêu đang đuổi theo Giao Thiên Nhiệm đột nhiên hắt xì một cái, đưa tay xoa mũi.

    Giao Thiên Nhiệm bị hắn đuổi vào một ngõ cụt đã bị thương toàn thân, vội xua tay ngăn Triển Chiêu lại. “Này, ngươi có cần ác vậy không chứ, dù sao chúng ta cũng có chút giao tình.”

    Triển Chiêu rơi xuống trước mặt hắn, thấy hắn giả vờ bị thương thì cười lạnh. “Giao Thiên Nhiệm nhà ngươi yếu vậy từ bao giờ thế? Mới bị ta đạp có hai cái đã chết sao?”

    Giao Thiên Nhiệm xoa vết thương trên mặt… Triển Chiêu hạ thủ đúng là chẳng nhẹ chút nào, khó khăn lắm mới tránh không bị đánh cho mặt mũi sưng phù, nhưng mà cũng bị thương khá nhiều chỗ, nhìn có chút chật vật.

    “Ta chỉ có lòng tốt…” Giao Thiên Nhiệm còn chưa nói xong thì Triển Chiêu đã rút Cự Khuyết.

    Giao Thiên Nhiệm cảm nhận được sát khí của Triển Chiêu chỉ nháy mắt đã xuất hiện, cực kỳ kinh hãi…

    Nhưng mà, chờ đến khi Giao Thiên Nhiệm thoát khỏi nỗi sợ hãi Triển Chiêu sẽ giết mình thì lại phát hiện mình không trúng kiếm. Hắn ta có chút nghi ngờ xoay mặt nhìn sang, thấy bên cạnh mình có hai mảnh ám khí bị chém làm đôi, bên trên ám khí còn có màu xanh lam nhàn nhạt – ám khí này có độc.

    Giao Thiên Nhiệm sửng sốt.

    Triển Chiêu cau mày nhìn vào ngã rẽ của ngõ hẻm kia một chút, vẫy tay gọi Giao Thiên Nhiệm qua.

    Giao Thiên Nhiệm vốn đang trốn cũng đã ý thức được – Trong ngõ hẻm đo có người, là một cao thủ, còn muốn giết mình nữa.

    ***

    Mà lúc này, Phương Tinh Lục cũng đã bị bức đến tuyệt cảnh.

    Ngay khi Phương Tinh Lục đã không còn chút sức lực nào, sắp ngã xuống khỏi nhà rồi, Bạch Ngọc Đường lại hơi khẽ cau mày, đưa tay kéo bả vai hắn ném ra ngoài… Đồng thời lúc đó có hai ám khí bắn vào vị trí Phương Tinh Lục vừa nằm, trên ám khí còn có màu xanh lam nhàn nhạt.

    Phương Tinh Lục sững sờ, giương mắt nhìn Bạch Ngọc Đường.

    Bạch Ngọc Đường nhìn xuống phía dưới nóc nhà, tại chỗ có một tấm ván gỗ che chắn – Ở đó có ẩn một cao thủ muốn giết Phương Tinh Lục.

    Lúc này, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều chợt lóe ra ý nghĩ – Kế sách của Bao đại nhân thật chính xác! Qủa nhiên vụ án này có kẻ đứng sau giật dây! Chỉ cần bắt được kẻ đánh lén là có thể tìm được manh mối lớn.

    ***

    Trong hoàng cung, Bao đại nhân thu cờ đứng dậy.

    Triệu Trinh cũng từ nóc nhà xuống, hỏi: “Bao khanh, lần này lại huy động lớn như vậy, cũng không phải là tác phong của khanh đi, chẳng lẽ muốn dẫn xà xuất động sao?”

    Bao đại nhân cười. “Thần chỉ có thời gian một tháng, một tháng sau có người muốn cướp vụ án của thần rồi, không nắm chắc sao được?”

    Triệu Trinh vui vẻ cười ha ha, lắc đầu một cái.

    ***

    Trong phủ Thái sư, Thái sư nghe Bàng Phúc báo cáo tình hình thám thính nằm ngoài dự đoán của lão thì cũng chỉ biết cười một tiếng. “Con hồ ly Bao Hắc Tử kia hạ thủ cũng nhanh thật, xem ra lần này không đến lượt Bản thái sư ta ra tay rồi.”

    Bàng Phúc hình như còn có chút không phục, hỏi nhỏ: “Thái sư, vậy không báo thù của Tiểu hầu gia sao? Qúa lợi cho bọn chúng rồi.”

    Thái sư vỗ nhẹ đầu Bàng Phúc, cười mà không nói.

    Bàng Phúc yên tâm, hắn theo Bàng Cát nhiều năm, biểu lộ này của Thái sư ý là sẽ không từ bỏ ý đồ. Sau này nhất định sẽ có trò hay để xem.

    Thuộc truyện: Long Đồ Án