Home Đam Mỹ Long Đồ Án – Quyển 17 – Chương 547: Tiền chiến

    Long Đồ Án – Quyển 17 – Chương 547: Tiền chiến

    Thuộc truyện: Long Đồ Án

    Đưa thi thể Kim Thiện và Địch Hoa trở về Khai Phong phủ, lúc này, Vương Triều Mã Hán đi điều tra thân phận Địch Hoa cũng đã trở về.

    Gia đình Địch Hoa cũng không ở Khai Phong, hắn ởỨng Thiên phủ mở võ quán, buôn bán làm rất lớn. Mấy ngày nay hắn vừa tới Khai Phong làm việc, ở tại Phong Lai khách ***. Hỏa kế khách điểm nóiĐịch Hoa vừa rồi đột nhiên vội vã cầm một bao y phục xuất môn, tựa hồ có chuyện gấp phải làm.

    “Hắn cầm một bao y phục sao?” Triển Chiêu tò mò, “Thế nhưng ở Kim gia lão trạch không có bao y phục nào a.”

    Mã Hán gật đầu, “Dựa theo tính toán thời gian, sau khi hắn rời khỏi khách *** thì hẳn là tới Kim gia lão trạch ngay, trên đường không có thời gian đi những nơi khác.”

    “Cho nên có người giết hắn sau đó cầm đi bao y phục của hắn?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

    Triển Chiêu nhẹ nhàng gật đầu, “Khả năng này rất lớn.”

    Triệu Hổ cũng rất thông minh, có bảo hỏa kế miêu tả lại hình dạng của bao đồ đó, hỏa kế nói, nhìn thì có vẻ bên trong là một cái hộp hình chữ nhật.

    Triển Chiêu vỗ vỗ đầu, hắn hiện tại vừa nghe đến hộp là theo bản năng nghĩ tới cái hộp đựng tranh, bất quá nếu không có bằng chứng mà đoán bừa thì có chút không ổn, vì vậy tạm để sang một bên.

    Mọi người đi vào trong sân.

    Lúc này, trước cửa phòng khám nghiệm tử thi có không ít người, các ảnh vệ nâng thi thể Kim Thiện, đều đứng bên cạnh.

    Bạch Ngọc Đường đi tới bên quan tài, thì thấy nắp quan tài đã mở sẵn.

    “Trừ ngươi ra, còn có ai biết cách mở quan tài này không?” Âu Dương hỏi.

    Bạch Ngọc Đường nói, “Ngoại trừ ta, không ai biết cách mở này, thế nhưng có thể mở theo cách khác, tỷ như… Đó là kẻ đặt Kim Thiện vào trong quan tài và đặt ra số vòng quay để đóng nắp lại.”

    Tất cả mọi người nhíu mày.

    “Có chút kỳ quái.” Bao đại nhân cũng đã đi tới, “Thi thể Kim Thiện hình như được hạ táng chưa lâu, có vẻ biết rõ chúng ta điều tra Kim gia lão trạch, vậy không phải có ý định đưa thi thể vào Khai Phong phủ sao? Ý đồ là gì a?”

    “Hơn nữa trùng hợp đêm nay đụng phải Bàng Dục.” Triệu Phổ nói, “Nếu như đi tiểu đêm là Thiên Tôn thì chẳng phải trực tiếp bị đông lạnh sao?”

    “Đích xác quá mức mạo hiểm!” Triển Chiêu nói, “Trừ phi…”

    “Cũng có thể là bất chợt nảy ra chủ ý.” Bạch Ngọc Đường nói, đột nhiên ở dưới đáy quan tài tìm kiếm một hồi, cuối cùng thực sự tìm được chốt mở gì đó, ấn ấn vài cái, sau đó… Toàn bộ quan tài từ chốt đó phân thành hai, lộ ra một không gian vừa đủ cho một ngườ, bên trong dĩ nhiên trống không.

    Mọi người nhìn chằm chằm quan tài, đều ngây ngẩn cả người.

    “Quan tài này nguyên lai có hai tầng a!” Lâm Dạ Hỏa kinh ngạc, “Lúc khiêng quan tài vào đây, lẽ nào bên trong đã có sẵn hai người?”

    “Thế nhưng quan tài được đào từ dưới đất lên nha!” Bao Duyên cảm thấy bất khả tư nghị, “Nếu như bên trong có người, na không phải chôn sống sao? Vạn nhất chúng ta để muộn vài ngày nữa mới đi đào thì không phải sẽ ngộp chết sao?”

    Mọi người cũng thấy có lý.

    “Hẳn là không có ngay từ đầu, như vậy quá mạo hiểm.” Triển Chiêu nói, “Ai biết lúc đóNgọc Đường ấn tới ấn lui có mở luôn cả hai tầng ra không?”

    “Cho nên là sau này mới chui vào?” Triệu Phổ suy nghĩ một chút, “Có một người thần không biết quỷ không hay tiến nhập Khai Phong phủ, mở tầng dưới của quan tài, trốn vào, sau đó, hắn đưa thi thể Kim Thiện đến Kim gia lão trạch, sau đó trở về, nằm ở nơi Kim Thiện từng nằm, chờ Bàng Dục đi tiểu đêm, hắn mới bò ra, chạy đi giết Địch Hoa trộm bao y phục của hắn, sau đó biến mất?”

    Tất cả mọi người cau mày nghĩ, cái này quả thật là… Có chút thái quá.

    “Mục đích làm như vậy để làm gì?” Trâu Lương nhịn không được mà hỏi, “Hơn nữa cần nội lực rất cao mới có thể thần không biết quỷ không hay đi vào rồi lại thần không biết quỷ không hay đi ra, mà còn khiêng theo thi thể?”

    Tất cả mọi người vuốt cằm không nghĩ ra, nếu như ở đây chỉ có bọn họ, người nọ vừa lúc là một cao thủ, không chừng thật sự có thể làm được, nhưng trong viện còn có Ân Hầu, Thiên Tôn, Vô Sa đại sư, Ngô Nhất Hoạ, Hồng Cửu nương và Hắc Thủy bà bà! Ai có bản lĩnh tiến tiến xuất xuất dưới mí mắt của một nhóm cao thủ như thế? Hơn nữa nếu thật sự có bản lĩnh như vậy, thì còn trốn làm gì?

    Mọi người nghĩ đến mức muốn banh đầu, Bao Chửng thấy trời đã sắp sáng thì phân phó mọi người đi nghỉ ngơi một chút, dưỡng đủ tinh thần ngày mai tiếp tục, đừng để tâm vào những chuyện vụn vặt.

    Sáng sớm hôm sau.

    Bạch Ngọc Đường tỉnh lại trong tiếng cười lanh lảnh từ bên ngoài, ngồi dậy, thì thấy Triển Chiêu ở giường đối diện đã ra ngoài, trong viện, Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử đang cười đùa.

    Bạch Ngọc Đường lắc đầu, Khai Phong phủ này vẫn luôn có những vụ án vừa quỷ dị vừa kinh khủng phát sinh, Triển Chiêu trước đây còn ở một mình phỏng chừng vừa mở mắt là đi tra án, sau khi Tiểu Tứ Tử bọn họ tới thì vui không ít, nhớ tới đống án mạng liên tiếp lại khó bề phân biệt,lại nghe được tiếng cười củasang sảng của bọn nhỏ, tâm tình đúng là không còn quá trầm trọng như vậy.

    Chờ Ngũ gia đi ra cửa phòng, nhận ra hôm nay là một ngày nắng, diễm dương cao chiếu, trong viện, Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử còn có Triển Chiêu đang chơi với Tiểu Mã. Tiểu Mã càng lớn càng có tinh thần, Nham Bật không hổ là mã si, chiếu cố nó vô cùng tốt! Nhìn Tiểu Mãbạch mao như vân hồng mao như hỏa, đang sôi nổi chơi đùa với Tiểu Tứ Tử bọn họ, tâm tình cũng trở nên tốt hẳn.

    Triển Chiêu cầm trên tay hai chiếc đũa, gắp một miếng sủi cảo, cũng không nỡ ngồi mà vừa đứng ăn vừa chơi với Tiểu Mã.

    Bên chiếc bàn bệnh cạnh, mọi người đang dùng điểm tâm sáng.

    Ngày hôm nay không biết hậu trù vì sao lại làm nhiều sủi cảo như vậy, mọi người đang chấm vào giấm rồi ăn, có mùi chua chua truyền tới, trong đó có lẫn một chút mùi tỏi.

    Ngũ gia nhìn trời –mới sáng sớm mà khẩu vị nặng như vậy?

    Đi tới bên bàn ngồi xuống, Thần Tinh Nhi gắp cho Bạch Ngọc Đường mấy cái sủi cảo, rót cho một chén giấm nhỏ.

    Bạch Ngọc Đường gắp một cái sủi cảo lên ngửi ngửi rồi nhìn Thần Tinh Nhi, “Đập vào bao nhiêu tỏi vậy?”

    Lâm Dạ Hỏa cũng bịt mũi ngồi ở phía xa không chịu qua ăn, “Bạch ngũ! Quả nhiên chỉ có vị giác của ngươi là bình thường! Những người đó đều hết thuốc chữa!”

    Bạch Ngọc Đường nhìn một chút, ngoại trừ Lâm Dạ Hỏa chết sống không chịu ăn ra, những người khác đều ăn đến hài lòng.

    Thiên Tôn chọt Bạch Ngọc Đường, “Thỉnh thoảng ăn chút tỏi tốt cho thân thể.”

    Đặc biệt là Bàng Dục, đang ra sức ăn, xem khí thế có vẻ đã ăn mười mấy cái.

    Bao Duyên bất đắc dĩ nhìn hắn.

    Triển Chiêu đã trở về, tới bên bàn ngồi xuống, nói với Bạch Ngọc Đường, “Đây là Bàng phủ đưa tới, do đầu bếp giỏi làm đó, đừng thấy cho nhiều tỏi, mùi vị cũng không tệ lắm!”

    Tất cả mọi người gật đầu, biểu thị, ăn ngon lắm.

    Bạch Ngọc Đường tò mò, ai chẳng biết đầu bếpBàng phủ có khi còn vượt qua Ngự trù, thế nhưng vì sao lại làm sủi cảo nặng mùi như vậy để ăn?

    Triển Chiêu chớp chớp mắt với Bạch Ngọc Đường, “Tối hôm qua Thái sư nghe nói Bàng Dục đụng phải cương thi, sợ không nhẹ, chín bà vợ nhà hắn suốt đêm giã tỏi kêu đầu bếp làm sủi cảo, nghe nói ăn tỏi vào thì trong máu cũng sẽ nhiễm mùi, mùi này cương thi ghét nhất, sẽ không cắn!”

    Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, Bàng Dục một cha chín nương vậy cũng không quá dễ dàng.

    Lâm Dạ Hỏa nhảy dựng lên nói chỉ uống sữa không ăn tỏi, Thần Tinh Nhi gắp cho hắn mấy cái nhưng hắn nói suất ca mà mở miệng toàn mùi tỏi sẽ bị cười chết!

    Mọi người cũng hết cách với hắn, Nguyệt Nha nhi đang định đi mua điểm tâm khác cho hắn thì nghe Trâu Lương tới một câu, “Nghe nói chạm qua cương thi da sẽ bị thối rữa, ăn tỏi vào sẽ ổn.”

    Lâm Dạ Hỏa nhìn hắn một hồi, lại gần gắp sủi cảo ăn.

    Vô Sa đại sư ở một bên gật đầu — Ừ! Có người hàng được hắn là ổn!

    Vì vậy cuối cùng chỉ còn lại Bạch Ngọc Đường không chịu ăn.

    Tất cả mọi người biết, muốn dùng cách vừa dỗ Lâm Dạ Hỏa để dụ Bạch Ngọc Đường ăn sủi cảo vị tỏi là hoàn toàn không có khả năng thành công.

    Thiên Tôn nhìn Triển Chiêu, ý là — ngươi hàng được con Chuột này không? Để ta mở mang kiến thức chút nào.

    Triển Chiêu chớp mắt, đẩy đĩa sủi cảo trên bàn tới trước mắt Bạch Ngọc Đường, nói, “Tỏi trừ sâu, nghe nói ăn một ngụm thì cả năm không có con sâu nào tới gần ngươi!”

    Ngũ gia không chút do dự cầm lấy đũa gắp sủi cảo ăn.

    Tất cả mọi người nhướn minhìn Triển Chiêu — quả nhiên là nhân vật phản diện!

    Tiểu Tứ Tử nhu thuận lấy từ trong túi nhỏ ra một bịch kẹo bạc hà phân cho mọi người, sau khi ăn xong thì ăn kẹo này, sẽ không còn mùi nữa.

    Chính lúc này, bên ngoài có người tới.

    Qua Thanh, Triệu Lan, Âu Dương Thuần Hoa và Vương Kỳ xuất hiện, Triệu Lan bọn họ đại khái là từ Qua Thanh nghe được chuyện tiểu Hầu gia tối hôm qua đụng phải quỷ nên đều chạy qua thất chủy bát thiệt.

    Triệu Lan còn nói Bàng phi đang muốn tìm một đại thần đến trừ tà, đụng phải chuyện này cũng quá sức không may!

    Triển Chiêu nhìn mấy kẻ nhàn rỗi đó, tò mò, “Thái Học viện không phải ngày mai mới bắt đầu đi học sao? Các ngươi sao lại tới? Ôn bài à?”

    “Hôm nay muốn ra ngoài chơi!” Triệu Lan hí hửng.

    Đang nói chuyện, Y Y từ bên ngoài chạy vào, lao tới chỗ Triệu Lan, ríu rít nói chuyện tỷ thí gì đó.

    Triệu Phổ nhìn Triệu Lan, “Ngươi mới hai ngày trước thiếu chút nữa bị trói nhốt lại, Hoàng thượng dĩ nhiên thả ngươi ra ngoài?”

    “Không sợ!” Triệu Lan cười tủm tỉm, “Hoàng huynh cũng đi.”

    Mọi người sửng sốt.

    “Cái gì?” Âu Dương Thiếu Chinh muốn xù đầu, Triệu Trinh không phải lại xuất cung đến đây chứ?

    Triệu Lan chỉ chỉ ngoài cửa.

    Lúc này, nhìn thấy Nam Cung đi đến, phía sau là Triệu Trinh đang phe phẩy một cây quạt, mặc một thân thường phục, nhìn như một văn sinh bình thường.

    Tất cả mọi người nhìn trời, nhất là Hỏa Kỳ Lân.

    Triệu Trinh đi tuần đương nhiên phải bố trí Hoàng thành quân phụ trách an toàn, hắn còn mặc thường phục, ngoại trừ đại nội thị vệ ra không thể an bài nhân thủ nào khác, sao không nói sớm một chút a!!! Âu Dương lòng đau như cắt, làm hoàng đế gì mà không hỗ trợ còn gây thêm phiền a, ta còn chưa đủ bận sao!!

    Bao đại nhân đứng dậy, Triệu Trinh phất tay, “Miễn lễ miễn lễ, trẫm cải trang xuất cung mà.”

    Mọi người thở dài, Triệu Trinh sáng sớm thần thái phi dương, phỏng chừng không có chuyện gì tốt.

    “Hoàng thượng… Sao đưa theo ít người vậy?” Bao Chửng nhìn phía sau Triệu Trinh chỉ có một mình Nam Cung Kỷ, thì lông mày nhăn lại.

    “Có Ân Hầu và Thiên Tôn đồng hành.” Triệu Trinh cười tủm tỉm.

    Hắc Thủy bà bà và Hồng Cửu nương cũng nói sẽ đi cùng, Cửu nương còn túm theo Ngô Nhất Hoạ.

    Bệnh thư sinh tò mò nhìn nàng.

    Cửu nương nói, “Bệnh bao này cũng đi.”

    Triển Chiêu thì có chút tò mò, hỏi Vương Kỳ, “Các ngươi đi chỗ nào?”

    Vương Kỳ chớp chớp mắt, “Ngươi không biết sao?”

    Triển Chiêu nhìn sang Bạch Ngọc Đường.

    Bạch Ngọc Đường cũng buồn bực, “Biết cái gì?”

    “Hôm nay Khai Phong tam tử hẹn Giang Nam tam đại tài tử tỷ thí!” Bao Duyên nói, “Mọi người truyền tai nhau là trận mở màn cho tứ viện tỷ thí!”

    Bao đại nhân nhíu mày, “Khai Phong tam tử là cái gì?”

    “Là người của Càn Khôn thư viện.” Bàng Dục khoát tay áo, “Tự phong ấy mà, bất quá rất kiêu ngạo.”

    “Bọn họ tỷ thí ở chỗ nào?” Bao đại nhân bất mãn, “Đã xin phép chưa?”

    Triệu Trinh quạt quạt vài cái cho ái khanh nhà hắn, ý là — không nên nghiêm túc như vậy chứ! Văn nhân cũng không phải võ sinh, võ sinh không được phép tư đấu, nhưng cũng không nói văn sinh không được phép so viết chữ so thi họa mà, đúng không?

    Bàng Dục lắc đầu, “Aiz, đám thư sinh đó, lòng dạ hẹp hòi a! Người luận võ tính toán thắng thua thì thôi, từ lúc truyền ra chuyện tứ viện tỷ thí đều như phát điên, các loại tỷ thí mọc ra như nấm. Ngay thành đông không phải có một đại viên tử gọi là Bách Tể viên sao?”

    Bao đại nhân gật đầu, Bách tể viên là trà viên lớn nhất Khai Phong, là một viện tử rất lớn, bên trong còn có vài tọa trà lâu, đình thai lầu các tiểu kiều lưu thủy, vô cùng lịch sự tao nhã, quy mô khổng lồ. Đại Tống trọng văn khinh võ, thư sinh rất nhiều, địa phương đó lại ngay cung đường phía đông nơi có nhiều tiệm sách nhất, trong viện mỗi ngày đều hội tụ văn sĩ trong thiên hạ, học sinh các viện đương nhiên cũng tới không ít.

    “Cũng không biết là ai khởi xướng, ta nghĩ chính là người của trà viên muốn nhân cơ hội buôn bán!” Bàng Dục nói tiếp, “Mỗi ngày đều có vài đợt tỷ thí, có rất nhiều người vây xem, dần dần trở nên có quy mô. Bất quá hôm nay tỷ thí của Khai Phong tam tử và Giang Nam tam đại tài tử vô cùng đáng mong đợi, Khai Phong tam tử đó tạm thời không đề cập, Giang Nam tam đại tài tử thế nhưng chân tài thực liêu danh tiếng tại ngoại, có thể coi là đại biểu cho thực lực của Thái Học viện, lần này xem như là Thái Học viện và Càn Khôn thư viện trực tiếp quyết đấu. Tứ đại thư viện tỷ thí nói trắng ra chính là Thái Học viện đối ứng với Càn Khôn thư viện, các đại đổ phường đều đang chờ đợi, đến lúc đó dám chắc cá cược sẽ long trời lở đất! Cho nên thắng thua trong trận tỷ thí hôm nay rất quan trọng! Phải đến sớm để giữ chỗ, nếu không e là sẽ bị kẹt bên ngoài đoàn người mất!”

    Tất cả mọi người nhìn Triệu Trinh.

    Triệu Trinh phe phẩy quạt cười tủm tỉm, ý là — náo nhiệt như thế mà không tham gia thì còn làm hoàng đế làm gì?

    Triển Chiêu mấy ngày nay bận rộn tra án, chuyện này cũng không liên quan gì, bất quá cũng muốn đi xem, nghe có vẻ rất thú vị.

    Bao đại nhân cũng muốn đi.

    Triệu Trinh xua tay, “Aiz… Bao khanh không thể đi.”

    Bao đại nhân tò mò — vì sao? Bản phủ tốt xấu gì cũng là đại học sĩ Long Đồ các!

    Triệu Trinh cười nói, “Trẫm muốn cải trang đi tuần, Bao khanh đi không phải sẽ bại lộ sao!”

    Mọi người yên lặng nhìn Bao đại nhân, đúng đó –với khuôn mặt than đó, ai chẳng biết ngươi là bao thanh thiên, mặc cái gì không cần biết, chỉ cần có khuôn mặt đó thì kiểu gì cũng bị lộ a.

    Bao đại nhân phiền muộn.

    Công Tôn thật ra đã biết từ lâu, vì mới sáng sớm Tiểu Tứ Tử đã dậy, còn đặc biệt đi tìm chiếc mũ quả dưa để đội, có vẻ sắp đi xem náo nhiệt.

    “Ngươi cũng đi?” Triệu Phổ hỏi Tiểu Tứ Tử.

    Tiểu Tứ Tử gật đầu, chỉ chỉ Ân Hầu và Thiên Tôn, ý là — ba người bọn họ phụ trách tứ viện tỷ thí lần này, biết người biết ta a! Phải đi điều tra tình hình quân địch!

    Lâm Dạ Hỏa cũng muốn đi, Trâu Lương cũng có chút hứng thú, Long Kiều Quảng thấy thần tượng muốn đi Vì vậy hắn cũng muốn đi, thế là một đám người, cuối cùng chỉ còn lại Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường phải tiếp tục tra án, hơn nữa còn không biết phải bắt đầu từ đâu, chỉ có thể tới khách *** của Địch Hoa quan sát.

    Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường, “Ngươi có hứng thú thì cũng đi xem đi, ta mang Vương Triều Mã Hán đi thăm dò Địch Hoa là được rồi.”

    Bạch Ngọc Đường vừa định lắc đầu, chợt nghe Bao đại nhân nói, “Triển Hộ vệ cũng đi xem.”

    Triển Chiêu nhìn Bao Chửng.

    Bao đại nhân sờ sờ chòm râu, “Tứ viện tỷ thí cũng có quan hệ đến vụ án lần này, Phong Lai khách *** vốn cũng ở thành đông, ngươi tiện đường đi xem, nơi nhiều người đương nhiên cũng sẽ có đầu mối, không chừng còn phát hiện ra gì đó, nếu phát hiện không được thì cứ tra án tiếp cũng không trễ, cũng không mất bao nhiêu thời gian.”

    Triển Chiêu gật đầu đáp ứng.

    Ân Hầu thoả mãn sờ sờ cằm — Chà! Bao đại nhân rất hiểu lòng người!

    Triệu Trinh rất hứng thú với sủi cáo chiên ở trên bàn, vừa hỏi thăm chuyện cương thi vừa thưởng thức tay nghề đầu bếp Bàng phủ, lại chạy đi tham quan thi thể kim thiện, rồi nhìn một chút cỗ quan tài nọ. Triệu Trinh so với Triệu Lan còn khó xuất cung hơn, hôm nay rốt cuộc được phóng xuất, ngoại trừ muốn đi thành đông xem tỷ thí còn muốn đi tham quan Thái Học viện và Kim gia lão trạch, cũng muốn chiêm ngưỡng bức tượng Tam Đầu Kim Đà, thuận tiện đến Thái Bạch cư ăn một bữa cơm, mua về cho khuê nữ và ái phi vài món ngon, lịch trình vô cùng bận rộn.

    Tất cả mọi người đỡ trán, Triệu Trinh định dành trọn một ngày để du hí Khai Phong a…

    Ăn điểm tâm xong, mọi người xuất môn.

    Ở cửa, gặp được Lâm phu tử và Lâm Tiêu, hiển nhiên cũng là Triệu Trinh hẹn từ trước. Để tránh không tìm được chỗ người rồi bị kẹt bên ngoài đoàn người, Triển Chiêu còn đưa theo Tiểu Ngũ đi, Vì vậy… Một đám người chậm rãi đi về phía thành đông!

    Thuộc truyện: Long Đồ Án