Home Đam Mỹ Long Đồ Án – Quyển 18 – Chương 621: Nhãn khô cốt

    Long Đồ Án – Quyển 18 – Chương 621: Nhãn khô cốt

    Thuộc truyện: Long Đồ Án

    Mộc ngẫu động phủ so với tưởng tượng của Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường quy mô lớn hơn không ít, hơn nữa địa thế phức tạp, đêm đó lại nhiều mây che trăng, theo dõi cũng không dễ dàng.

    Đường càng chạy càng tối, chu vi xung quanh cơ hồ đưa tay lên cũng không thấy được năm ngón, chỉ có thể đi theo hai ngọn đèn mông lung phía trước, nhìn đến một bóng dáng mơ hồ.

    Vừa đi còn muốn vừa lưu ý bốn phía cùng với dưới chân, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tuy rằng tài cao, nhưng lúc này cũng là hết sức chăm chú, thêm vào còn hoàn toàn cẩn trọng.

    Tần Vừa đi ở phía trước cùng với hai hắc y nhân dẫn đường đột nhiên rẽ sang một bên.

    Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường bước nhanh hơn để đuổi theo, chỉ thấy ba người bắt đầu đi một đoạn đường xuống dốc, tiền phương tựa hồ là có một động quật tối như mực.

    Triển Chiêu lưu ý đến vị trí chỗ ngoặt có một hốc giấu tượng Bồ Tát có nét tương đồng con tò te, đại khái cao cỡ nửa người, bộ dáng có chút khủng bố.

    Chỉ là nhìn thoáng qua, Triển Chiêu cũng không lưu ý, liền cùng Bạch Ngọc Đường tiếp tục đi.

    Mà ngay tại thời điểm hai người vừa rẽ qua, đi theo người phía trước đến cửa động quật hướng trong quan vọng… Bức tượng Bồ Tát kia đứng sừng sững tại chỗ giấu, bỗng nhiên mở mắt…

    Trong đêm đen, hắc nhãn chậm rãi chuyển động một lần… Ánh mắt dừng ở bóng dáng Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường phía trước.

    Tiến vào động quật trước, Bạch Ngọc Đường đột nhiên quay đầu lại nhìn thoáng qua.

    Bất quá phía sau vẫn là tối đen một mảng.

    Triển Chiêu chọt chọt hắn.

    Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, đối diện Triển Chiêu một đôi mắt sáng lấp lánh như ngọc mắt mèo, tuy rằng không nói lời nào, nhưng từ trong ánh mắt, có thể thấy được Triển Chiêu đang hỏi hắn —— làm sao vậy?

    Bạch Ngọc Đường khẽ lắc đầu, ý bảo tiếp tục đi theo. Vừa rồi trong nháy mắt như vậy, hắn không hiểu sao cảm giác có người đang nhìn bọn hắn chằm chằm nhìn, còn ẩn hàm chút không có hảo ý… Chẳng lẽ là chính mình đa tâm?

    Mắt thấy ngọn đèn kia sắp đi xa, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tiến nhập động quật, tiếp tục theo dõi.

    Trong Ngũ trang.

    Tiểu Tứ Tử xoa chân xong rồi, liền ngáp dài, trải ga giường, chuẩn bị ngủ.

    Vừa mới bò lên giường, lại nhìn đến Tiểu Ngũ đột nhiên chạy tới cửa phòng, nhìn chằm chằm cửa lớn đóng chặt, đang phát ra thanh âm “vù vù”.

    Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu, nhìn bóng dáng Tiểu Ngũ.

    Tiểu Lương Tử cũng chú ý tới, chạy tới cửa, nhìn Tiểu Ngũ, “Như thế nào rồi?”

    Tiểu Ngũ vươn móng vuốt khỏi đệm thịt dày, cào lên cửa, trên bề cửa gỗ để lại tiếng vang “kẽo kẹt kẽo kẹt”.

    Tiểu Tứ Tử cũng chạy tới, hỏi Tiểu Lương Tử, “Tiểu Ngũ có phải muốn đi ra ngoài vệ sinh hay không?”

    Tiểu Lương Tử buồn bực —— không lý do a, vừa mới giải quyết xong rồi mới vào.

    Nghĩ đến đây, Tiểu Tứ Tử vươn tay mở cửa, bất quá bị Tiểu Lương Tử ngăn cản.

    Tiểu Lương Tử đem đèn trên bàn thổi tắt, chạy đến dán tai vào cửa, nghe động tĩnh bên ngoài.

    Lúc này… Trong viện im ắng.

    Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu nhìn Tiểu Lương Tử, vừa định hỏi hắn đang làm gì, Tiểu Lương Tử nhanh chóng che miệng Tiểu Tứ Tử, đối hắn làm điệu bộ, “Suỵt…”

    Tiểu Tứ Tử mở to mắt chớp chớp…

    Tiểu Lương Tử phát hiện cái gì? Hắn nghe được tiếng bước chân cực nhẹ, cực nhẹ.

    Đêm nay trong mấy gian sân, gian trước phòng bọn họ này là tối đen và cũng không có ai. Triển Chiêu bọn họ cũng không ở, lúc này Thiên Tôn cùng Ân Hậu cũng xuất môn… Bởi vậy chu vi phòng hẳn là đều tắt đèn, bọn họ vừa rồi đèn bàn cũng tắt… Toàn bộ sân liền cảnh tối lửa tắt đèn.

    Mà ngay tại trong bóng đêm này, có tiếng bước chân không tầm thường truyền đến… Nghe ra được, người đi đường thập phần cẩn thận.

    Tiểu Lương Tử liền nheo mắt lại, nội lực của hắn cũng không thấp, lỗ tai cũng linh, nghe ra được có hai người, lén lút… Từ biểu tình cảnh giác của Tiểu Ngũ, xác định vững chắc không là người bọn hắn quen thuộc! Hơn nữa hai người kia hẳn là vừa rồi tránh ở phụ cận, chờ bọn hắn tắt đèn mới lặng lẽ lưu lại đây.

    Tiểu Lương Tử kéo Tiểu Tứ Tử chạy đến bên cửa sổ, vươn tay liếm liếm ngón tay, chọc phá giấy dán cửa sổ, tạo lỗ nhìn ra bên ngoài.

    Tiểu Tứ Tử cũng học bộ dáng của hắn, trên cửa sổ chọc một cái lỗ…

    Trong viện có ánh trăng, so trong phòng thì sáng hơn một ít… Chỉ thấy có hai cái thân ảnh, chính là rất nhanh mà từ trước mắt bọn họ chạy qua… Chạy ra sân đi.

    Tiểu Lương Tử hí mắt, vuốt cằm, “Hai người kia là ai a? Có chút nhìn quen mắt!”

    Tiểu Tứ Tử kéo kéo hắn tay áo, “Người buổi sáng Tôn Tôn bọn họ chộp tới.”

    “A!” Tiểu Lương Tử vỗ tay một cái, “Đúng rồi! Chạy phía trước là người họ Phan, thuộc Thạch Hổ Đường, phía sau kia coi như là Nhị Nhan Cung!”

    Tiểu Tứ Tử cũng cả kinh, “Bọn họ đào tẩu rồi?”

    “Không phải đâu…” Tiểu Lương Tử cảm thấy bất khả tư nghị, “Không phải là có người nhìn sao, như vậy cũng có thể đào tẩu?”

    Nói xong, Tiểu Lương Tử mở cửa đuổi theo.

    Tiểu Tứ Tử cũng đi theo ra ngoài…

    Hai tiểu hài nhi mới vừa xuất môn, đã bị người nắm lấy cổ áo, xách lên.

    Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử vừa quay đầu lại, nhìn đến một cái bụng tròn xoe mập mạp, ngẩng mặt lên, chỉ thấy xách bọn họ lên chính là Vô Sa đại sư.

    Đại hòa thượng mặt mũi hiền lành, đối hai người bọn họ “hư” một tiếng.

    Từ phía bên cạnh Vô Sa đại sư Lục Thiên Hàn cũng đi tới, chỉ chỉ trong phòng, ý tứ—— hai ngươi đi ngủ tiếp đi.

    Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử liền hiểu được… Phỏng chừng là cố ý thả bọn họ đào tẩu, tiện đường theo dõi bọn họ.

    Hai tiểu hài nhi không chậm trễ đại nhân làm việc, chạy trở về phòng đi ngủ.

    Vô Sa đại sư cùng Lục Thiên Hàn tiếp tục theo dõi…

    Chạy trốn là ai? Là Phan Lý cùng Nhan Hành Nghĩa.

    Người tứ đại môn phái đều khả nghi, trừ bỏ chưởng môn bắt tay hợp tác, còn lại mấy người kia chính là bị Thiên Tôn bọn họ chộp tới giam lỏng, đều có hiềm nghi lớn nhất.

    Bao đại nhân đã sớm an bài, buổi tối Ma Cung lão nhân tiếp tục nháo, uống say mèm liền ngủ say… Ảnh vệ đều chạy tới hỗ trợ Triệu Phổ bọn họ, bởi vậy đối với mấy người cần trông coi thập phần lơi lỏng.

    Quả nhiên, đến nửa đêm, vừa rồi tiểu Hầu gia hô “chuyện ma quái” xong liền có một trận loạn.

    Phan Lý cùng Nhan Hành Nghĩa thừa loạn liền chạy tới, tránh ở sau bụi cây trong viện.

    Chờ cho dạ thâm nhân tĩnh, gian sân của Tiểu Tứ Tử bọn họ là an toàn nhất, bởi vì cao thủ cơ hồ đều đi rồi.

    Vì thế, hai người theo sân chạy ra ngoài.

    Nhưng trên thực tế, Ma Cung lão nhân lão thái thái đừng nhìn uống say đến khó phân biệt ngã trái ngã phải, tất cả đều là nhập ma nhập tiên cao thủ, công phu Phan Lý cùng Nhan Hành Nghĩa làm gì có đường so sánh, muốn chạy chỗ nào!

    Chờ hai người bỏ chạy, Vô Sa đại sư cùng Lục Thiên Hàn liền cùng đi theo.

    Mà hai người này là chuẩn bị trốn đi chỗ nào? Bến tàu!

    Không chỉ bên Nhan Hành Nghĩa cùng Phan Lý có động tĩnh, lúc này… bên Trường Tôn Tấn kia cũng có động tĩnh.

    Thật sự Trường Tôn Tấn lúc này nhìn đại đồ đệ Ti Đồ Duyệt quỳ gối trước mắt mình, thẳng thắn mà nói những năm gần đây hắn tự tung tự tác, có chút cảm giác không thể nói rõ ràng.

    Thật lâu sau, Trường Tôn Tấn hỏi, “Ngươi nói… Ngươi cùng Tần Vừa đều là nghe lệnh mộc ngẫu động chủ nào đó kia, muốn mạng của ta?”

    Ti Đồ Duyệt thành thật gật đầu.

    Trường Tôn Tấn đột nhiên cảm thấy muốn không biết đây là đồ đệ yêu chính mình dưỡng dục hơn mười năm! Những năm gần đây, hắn vẫn luôn muốn đợi thời điểm chín muồi tới đem môn phái giao cho Ti Đồ Duyệt, sẽ đem khuê nữ gả cho hắn, chính mình dưỡng lão hưởng thanh phúc, để người tuổi trẻ đem Đông Hoàng Môn tiếp tục phát dương quang đại, nhưng ai biết là tri nhân tri diện bất tri tâm…

    “Nhất Trần cũng có tham dự việc này sao?” Trường Tôn Tấn hỏi.

    Ti Đồ Duyệt lắc đầu.

    Trường Tôn Tấn đột nhiên hiểu được Hoa Nhất Trần vì cái gì lao tâm khổ tứ đem Minh Tây sư thái mời tới, vì thế, chính mình mấy ngày hôm trước còn trách cứ hắn, hiện tại ngẫm lại, bản thân quả thực là có mắt không tròng.

    Trường Tôn Tấn kính nhờ thủ vệ ở cửa gọi tới Bao đại nhân cùng Bàng thái sư, để Ti Đồ Duyệt thẳng thắn.

    Bao đại nhân cùng Thái Sư nghe xong Ti Đồ Duyệt nói, mới hiểu được rõ sự tình từ trước tới giờ, “Nói như vậy, ngươi từ nhỏ là bị mộc ngẫu động chủ thu dưỡng, xếp vào tại Đông Hoàng Môn, mà hắn dùng độc của hắn khống chế các ngươi?”

    Ti Đồ Duyệt gật đầu, “Chúng ta từ nhỏ đều là cô nhi, không chỗ nương tựa, động chủ đã cứu tính mạng chúng ta, mà còn an bài chúng ta lẻn vào Trung Nguyên võ lâm.”

    Thái Sư nhíu mày, “Ngươi nói các ngươi? Không chỉ mỗi ngươi cùng Tần Vừa, chẳng lẽ còn có rất nhiều người?”

    Ti Đồ Duyệt gật đầu, “Ân! Có chút lớn hơn so với chúng ta, đã lẻn vào Trung Nguyên võ lâm hai ba mươi năm, mà chúng ta mới chỉ có hơn mười năm… Tứ đại môn phái đều có người của chúng ta, bất quá ta nhận thức cũng không nhiều, chúng ta đều là dựa theo chỉ thị động chủ cấp làm việc.”

    “Hắn cho các ngươi chỉ thị gì?” Bao đại nhân hỏi.

    “Chủ yếu là phải nỗ lực để chưởng môn các phái tín nhiệm, tận lực cướp lấy chức chưởng môn, còn có chính là châm ngòi các đại môn phái Trung Nguyên võ lâm thù hận, làm cho bọn họ không đoàn kết lẫn nhau.” Ti Đồ Duyệt trả lời.

    “Vậy ngươi lúc này vì sao phải thẳng thắn nói ra?” Thái Sư hỏi.

    Ti Đồ Duyệt rất mâu thuẫn, thở dài không nói lời nào.

    Bao đại nhân nhìn ra được, hắn bản tính không xấu, đại khái là bởi vì Trường Tôn Tấn từ nhỏ đến lớn đều thập phần yêu thương hắn, cho nên hắn lương tâm bất an, không đành lòng khi sư diệt tổ.

    Thái Sư đề nghị để Ti Đồ Duyệt dẫn đường, đơn giản mang binh đi bao vây diệt trừ mộc ngẫu động phủ.

    Nhưng Ti Đồ Duyệt liên tục xua tay, “Không được! Không thể đi!”

    Thái Sư nhíu mày, “Ngươi cũng hồ đồ, cái tên động chủ kia năm đó cứu ngươi cũng là vì lợi dụng các ngươi, nếu không phải thế thì hắn cũng sẽ không dụng độc khống chế các ngươi! Ngươi tội gì còn muốn giữ mạng hắn!”

    Ti Đồ Duyệt lắc đầu, “Ta hiểu được, ta không phải bảo vệ hắn, là thật sự không thể đi mộc ngẫu động phủ! Chỗ kia quá nguy hiểm!”

    Bao đại nhân cùng Thái Sư đều sửng sốt, “Nguy hiểm?”

    Ti Đồ Duyệt nhíu mày, “Trên hòn đảo kia không ngừng bố trí cơ quan thật mạnh, thực lực mộc ngẫu động chủ cũng không phải các ngươi có thể nhẹ đánh giá! Trên đảo cao thủ đông đảo, trừ phi có người dẫn đường, nếu tự tiện xông vào, là hẳn sẽ phải chết, không thể nghi ngờ!”

    Bao đại nhân cùng Thái Sư nghe xong, theo bản năng mà nhìn nhau liếc mắt một cái.

    Lúc này, chợt một thanh âm dễ nghe truyền đến, “Địa phương nào mà tự tiện xông vào liền hẳn phải chết không thể nghi ngờ a?”

    Bao đại nhân cùng Thái Sư quay đầu lại, chỉ thấy Lục Tuyết Nhi đi bộ tiến vào, Ân Lan Từ đi theo phía sau.

    Hai nàng vừa rồi đều tự tìm cha nhà mình đi, nhưng Ân Hậu cùng Lục Thiên Hàn cũng không thấy đâu, hai người đảo một vòng, gặp nhau tại trước viện, đồng thời tìm tiếp… Cuối cùng tìm được gian sân này, nghe được bên trong đối thoại.

    “Động phủ gì lợi hại như vậy, có hơn được Cung Vạn Chú sao?” Phía sau Ân Lan Từ có một thân ảnh thấp bé đi ra… Là Hắc Thủy Bà Bà đang vuốt ve một con rắn nhỏ trên tay.

    Phía sau Hắc Thủy Bà Bà còn có bóng người khác so với nàng tuổi tác còn già nua hơn, lão thái thái bộ dáng nhăn nheo đến dường như hai trăm tuổi cũng đi đến, là người lớn tuổi nhất Ma cung, Cửu đầu ngoại mẫu.

    Ân Lan Từ bước tới nơi, vươn tay kéo Ti Đồ Duyệt.

    Ti Đồ Duyệt cũng không có phản ứng, kinh ngạc mà nhìn vị mỹ nhân trước mắt này.

    “Dẫn đường!” Ân Lan Từ thẳng tay đem Ti Đồ Duyệt ném ra bên ngoài cửa.

    Hắc Thủy Bà Bà đi ra ngoài, thét to, “Nha đầu béo!”

    Không trong chốc lát, chỉ thấy Hoàng Nguyệt Lâm chạy tới, phía sau có Gia Cát Lữ Di đi theo.

    “Mang lên đội tàu!” Ân Lan Từ nói, “Đi mộc ngẫu động phủ.”

    Lục Tuyết Nhi cũng cười, “Ta ngược lại rất muốn gặp kẻ muốn tiêu diệt Trung Nguyên võ lâm, mộc ngẫu động chủ kia.”

    “Không bằng cùng đi đi.”

    Ở sân bên ngoài, Hàn Chương cùng Tưởng Bình cũng đi đến, hiển nhiên, động tĩnh bên này cũng kinh động người Hãm Không Đảo.

    Thái Sư nhỏ giọng hỏi Bao Chửng, “Ai, ta nói, có đi hay là không?”

    Bao đại nhân có chút do dự, “Ngươi cảm thấy sao?”

    “Có thể qua loa thôi hay không?” Thái Sư lo lắng.

    Bao đại nhân cũng hiểu được điều không ổn, hỏi Thái Sư, “Nếu bọn họ muốn đi, có phương pháp gì có thể ngăn cản chứ?”

    Thái Sư sờ cằm, “Có Triển hộ vệ hoặc là Ân Hậu ở đây?”

    Bao đại nhân nhướng mày —— mấu chốt là hiện tại một người cũng không có mặt a! Cái này nếu xảy ra chuyện gì thì làm sao giải thích với Triển hộ vệ?

    Hai người chưa kịp trao đổi xong, cảm giác có người kéo kéo vạt áo bọn họ.

    Hai người cúi đầu, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử đứng ở giữa hai người bọn họ, mặc áo ngủ, tóc xoã ra không buộc gọn, bộ dáng như là từ trên giường mới đi ra, tò mò mà nhìn hai người bọn họ, hỏi, “Mọi người muốn đi đâu?”

    Bao đại nhân nói, “A… Đi tra án, đánh thức ngươi rồi? Trở về ngủ tiếp đi.”

    “Đi nơi nào tra án?” Tiểu Tứ Tử cũng là ngẩng mặt, mở to đôi mắt tròn xoe nhìn hai người bọn họ, truy vấn.

    “Đi mộc ngẫu động phủ.” Thái Sư lắm miệng trả lời một câu.

    Bao đại nhân bất đắc dĩ nhìn hắn, ý tứ —— ngươi nói với hắn để làm chi? Trong chốc lát hắn lo lắng liền ngủ không ngon.

    Chính là Thái Sư mới vừa nói xong, Tiểu Tứ Tử lại lắc đầu, nói, “Không thể đi.”

    Thanh âm Tiểu Tứ Tử không lớn, bất quá mọi người chuẩn bị nhích người cũng là đột nhiên dừng cước bộ, trong viện đang an tĩnh, soạt một tiếng… Tất cả mọi người quay đầu lại nhìn Tiểu Tứ Tử.

    Lục Tuyết Nhi nhìn Tiểu Tứ Tử, hỏi, “Không thể đi?”

    “Ân!” Tiểu Tứ Tử gật đầu.

    “Vì cái gì không thể đi?” Ân Lan Từ hỏi.

    “Sẽ gặp nguy hiểm.” Tiểu Tứ Tử ngáp một cái, đối mọi người khoát tay, “Đi ngủ a, không phải Miêu Miêu cùng Bạch Bạch cũng chưa về sao.”

    Nói xong, tiểu tử kia quay người lại, đi bộ trở về phòng đi ngủ.

    Trong viện, mọi người hai mặt nhìn nhau.

    Bao đại nhân nhìn Thái Sư.

    Thái Sư buông tay —— đó là có đi hay là không?

    Không đợi mọi người thảo luận, chỉ thấy Hắc Thủy Bà Bà cùng Cửu đầu ngoại mẫu quay người lại ngáp, đi ngủ đây.

    Phong lão gia tử người chuyên buôn bán tin đồn khoát tay chặn lại, “Tất cả giải tán đi.”

    Ân Lan Từ cùng Lục Tuyết Nhi cũng trở về phòng ngủ.

    Không trong chốc lát, chúng lão nhân trong viện đều chạy sạch, liền lưu lại Ti Đồ Duyệt ngồi dưới đất ngẩn người, còn có Thái Sư cùng Bao Chửng há hốc miệng.

    “Lợi hại!” Thái Sư nhịn không được tán thưởng.

    Bao đại nhân cũng gật đầu, Tiểu Tứ Tử chỉ nói có một câu, thế nhưng thật sự có tác dụng, tất thảy mọi người đều nghe!

    Mà lúc này, bầu trời phía trên mộc ngẫu động phủ… Xuất hiện một cái bóng con chim màu trắng rõ to.

    “Con chim” thật lớn kia trên trời cao lượn vòng vòng xoay quanh cái động phủ hình dạng bộ xương khô nọ.

    Đương nhiên… Từ dưới nhìn tới là chim, kì thực, là Yêu Yêu mang theo Thiên Tôn cùng Ân Hậu, theo Giao Giao dẫn đường đuổi tới.

    Giao Giao thông qua chi gian liên hệ cùng Bạch Ngọc Đường, chuẩn xác mà tìm được mộc ngẫu động phủ, nhưng mà mấy người kia vào động quật đã đi xuống phía dưới, Thiên Tôn cùng Ân Hậu lại không thể tùy tiện kêu Yêu Yêu bay xuống.

    Hai người nhìn chằm chằm cái “bộ xương khô” kia, lại ngẩng lên nhìn nhau.

    Ân Hậu nhíu mày, hỏi Thiên Tôn, “Nhìn quen mắt không?”

    Thiên Tôn gật đầu, cau mày hỏi, “Hai người bọn họ thật sự vào rồi?”

    Thiên Tôn cùng Ân Hậu là nhìn không thấy, nhưng là Giao Giao lại gật đầu, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lúc này đang ở ngay trong động quật.

    Ân Hậu hai hàng lông mày nhíu lại, “Không ổn a.”

    Thiên Tôn cũng nói, “Đây không phải là hòn đảo, cũng không phải cái động phủ, đó là hình dáng một con mắt! Nhãn khô cốt.”

    Ân Hậu gật đầu, “Đây là địa phương có đi không có về, hai người bọn họ có thể gặp nguy hiểm hay không?”

    Thiên Tôn ôm cánh tay, “Tạm thời quan sát một chút đi, không chừng có thể chạy ra đó, năm đó hai ta cũng không phải từ trong nhãn khô cốt chạy ra được sao, nơi kia còn là một cặp nhãn khô cốt, nơi này chỉ có một… Cũng không biết bên trong có cơ quan mai phục thế nào.”

    Ân Hậu nhìn Thiên Tôn, “Thật sự không đi hỗ trợ? Ta cần bảo vệ ngoại tôn ta a!”

    Thiên Tôn nhìn trời, “Ta cũng muốn thế với đồ đệ bảo bối của ta a, mà năm đó Yêu Vương không phải đem hai ta ném vào trong nhãn khô cốt sao! Tiểu hài tử, không ma không nên thân!”

    “Chỉ là hai người bọn họ dù sao cũng phải một mình đảm đương một phía, chẳng qua…” Ân Hậu nghĩ nghĩ, vẫn là không yên lòng, “Sẽ chờ một canh giờ! Vượt quá một canh giờ không được chúng ta liền đi vào.”

    Thiên Tôn liếc mắt nhìn nhìn Ân Hậu.

    “Sao ngươi liếc ta làm chi?” Ân Hậu nhướng mày.

    Thiên Tôn lắc đầu, “Một canh giờ?!”

    Ân Hậu nghĩ nghĩ, “Muốn giảm một nửa?”

    “Ta nói lão quỷ ngươi tâm đủ ung dung a! Con mèo kia là ngoại tôn ngươi hay người khác?” Thiên Tôn bĩu môi, “Đương nhiên là qua nửa canh giờ không được liền đi cứu người rồi!”

    Ân Hậu nhìn trời, vừa rồi ai nói tiểu hài tử không ma không nên thân? Ngươi cái chỉ được cái mạnh miệng, tâm can vẫn mềm a.

    Hai lão nhân tại trên lưng Yêu Yêu khẩn trương trao đổi, lại không biết, lúc này trên lưng hải long tích chỉ còn lại có hai người bọn họ… Giao Giao đã không thấy đâu nữa

    Thuộc truyện: Long Đồ Án