Home Đam Mỹ Long Đồ Án – Quyển 19 – Chương 637: Chuyện cũ năm xưa

    Long Đồ Án – Quyển 19 – Chương 637: Chuyện cũ năm xưa

    Thuộc truyện: Long Đồ Án

    Triển Chiêu chờ ở nóc nhà, liền nhìn đến Ân Hậu mang theo Tiểu Tứ Tử, đi vào chỗ sâu ở trong đình viện.

    Bởi vì trong viện cây cối cao lại rậm rạp, Triển Chiêu bọn họ cách khá xa, tầm mắt bị che, rất nhanh liền không tìm thấy thân ảnh Ân Hậu.

    Triệu Phổ tò mò, “Lão gia tử đây là đi chỗ nào?”

    “Có phải phát hiện cái gì hay không?” Bạch Ngọc Đường cũng hiểu được có điểm kỳ quái.

    Triển Chiêu càng buồn bực, “Ngoại công luôn luôn không thích xen vào việc của người khác, phỏng chừng là hắn phát hiện manh mối gì mà cảm thấy thú vị đi.”

    Lại nói trong viện, Tiểu Tứ Tử trên đường nhỏ trải đá cuội chạy vài bước, đứng lại nhìn chằm chằm một gốc cây hoa lan hiếm thấy.

    Ân Hậu vừa đi, cũng vừa đánh giá bố trí đình viện cùng với hoa cỏ trong viện, cảm giác bài trí tạo nên một loại khí chất lịch sự tao nhã cao quý… Những bồn hoa gieo trồng tỉ mỉ càng là hi hữu.

    Ân Hậu đi ở trong viện, không hiểu liền sao có một chút ảo giác, đặc biệt về mấy bồn hoa lan kia… Là chủng loại hiếm có, có một loại cảm giác như ngự hoa viên của hoàng gia. Tiểu Tứ Tử nhìn thấy đều mới mẻ, chỉ vào một chậu hoa cỏ quái dị trong đó hỏi, “Ân Ân cái này là hoa gì?”

    Đối với hoa cỏ, Tiểu Tứ Tử thực ra hiểu biết cũng tương đối nhiều, chỉ là thứ này là hoa cỏ kỳ dị hắn ngay cả trên sách cũng chưa thấy qua.

    Ân Hậu nói, “Loại hoa này kêu Lam Xá, bởi vì giống một gian phòng ở màu lam.”

    “Thật sự là giống!” Tiểu Tứ Tử cẩn thận nhìn, mấy đóa màu lam kia nhỏ nhắn, mọc ra từ một đài hoa dài thật dài xanh mát mắt, từ dáng hoa đến hình thái phía dưới, thật sự như là treo thật nhiều phòng ở nhỏ màu lam.

    Tiểu Tứ Tử lại chỉ một chậu phía sau, “Cái kia là Dung Thụ sao? Không giống thông thường!”

    “Cái kia là Du Dung.” Ân Hậu nói, “Chỗ đó đại khái khoảng sáu bảy mươi năm mới hình thành ra đi.”

    Tiểu Tứ Tử há to miệng, “Lâu năm như vậy vẫn chỉ nhỏ thế sao?”

    Ân Hậu gật gật đầu, “Du Dung là loài cây sống cực thọ, có thể trường tồn mấy ngàn năm, hoàng gia tiền triều rất thích, tại nhà cũ của ta, loại cây này còn được xưng là tộc thụ…”

    “Tộc thụ?” Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt nhìn Ân Hậu.

    “Ý là gia tộc nhiều thế hệ tương truyền, sinh sôi không thôi.” Ân Hậu thấp giọng nói.

    “Ân Ân gia hương ở nơi nào?” Tiểu Tứ Tử tò mò hỏi, “Không ở Thường Châu phủ sao?”

    Ân Hậu hơi cười cười, bỏ qua bất mãn mà nói, “Con rể đầu đất kia của ta mới là từ Thường Châu phủ mà ra.”

    Tiểu Tứ Tử còn muốn hỏi thêm, chợt nghe cách đó không xa truyền đến thanh âm “cùm cụp, cùm cụp”.

    Ân Hậu nhìn phương nam phía trước có một gốc cây.

    Tiểu Tứ Tử cảm thấy thanh âm này tựa hồ là có chút quen tai… Ở nơi nào nghe qua rồi?

    Theo thanh âm càng ngày càng rõ ràng, chỉ thấy có một vị lão phụ nhân, chống một căn quải trượng, không nhanh không chậm mà từ đường nhỏ sau cây kia đi tới.

    Tiểu Tứ Tử nhìn thấy lão thái thái kia, sửng sốt… Nhìn quen mắt! Sau đó lập tức nhớ tới, ngày đó hắn đi theo Bạch Ngọc Đường từ Diêu gia thôn trở về, giữa đường liền gặp được lão thái thái này. Tiểu Tứ Tử cũng không ngốc, ngày đó Bạch Ngọc Đường muốn tìm lão phụ nhân này, nhưng là nàng đi quá nhanh không đuổi theo kịp, người này cùng người trên bức họa nọ có điểm tương đồng đặc thù, cho nên có thể là thân thích!

    Tiểu Tứ Tử mở to hai mắt nhìn chằm chằm lão thái thái kia, thấy kia lão thái thái cũng nhìn hắn, liền trốn phía sau Ân Hậu, nắm vạt áo Ân Hậu tiếp tục nhìn.

    Lão phụ kia liếc mắt một cái thấy được Tiểu Tứ Tử, hơi hơi mà cười cười, “Hai ta còn rất hữu duyên.”

    Ân Hậu đánh giá vị lão phụ này một chút, có chút giật mình… Đầu tiên, Ân Hậu xác định không biết nàng, khuôn mặt này hay hình dáng hắn đều không có gì ấn tượng. Tiếp theo, Ân Hậu cảm thấy vị lão phụ này nội lực tương đương thâm hậu, là không thua cấp bậc Hồng Cửu Nương… Cái gì đây? Trông thế nhưng võ công cao cường?

    Cuối cùng, Ân Hậu chú ý tới áo choàng đầu vai lão phụ kia.

    Đó là một áo khoác dài màu xám, thoạt nhìn có chút cũ kỹ, phải là qua kha khá thời gian sử dụng rồi… Áo choàng mặc dù không mới, nhưng chất liệu là loại thượng thừa… Hơn nữa hoa văn in lại toát ra vẻ quý hiếm, Ân Hậu cảm thấy lão phụ nhân này khả năng sinh ra trong dòng dõi tôn quý… Cho dù không tôn quý, cũng nhất định là cực phú quý!

    Vị lão phụ kia nhìn Tiểu Tứ Tử trong chốc lát, liền ngẩng đầu nhìn Ân Hậu.

    Khoảnh khắc nhìn đến Ân Hậu, lão nhân gia hơi ngẩn người, sau đó nhíu mày, nhìn kỹ.

    Ân Hậu quan sát vẻ mặt nàng… Không phải là nhận thức chính mình đấy chứ?

    Tiểu Tứ Tử cũng ngẩng mặt lên nhìn Ân Hậu, hai người bọn họ nhận thức sao?

    Ân Hậu thấy có chút phức tạp, hắn dù sao cũng đã sống hơn một trăm tuổi, người gặp qua nhiều vô số kể, hơn nữa hắn cùng Thiên Tôn giống nhau đều là dung nhan vĩnh trú như vậy, nếu như là bảy tám chục năm trước gặp qua một lần, cũng có khi người kia già rồi nhưng nhận ra được mình, còn chính mình không nhận biết người ta.

    Lão phụ kia nhìn Ân Hậu thật lâu, sau đó thu hồi ánh mắt, chống quải trượng đến một bên ghế dài, đẩy con mèo tam thể đang ngủ gật tại đó một cái.

    Con mèo kia “meo meo” một tiếng nhảy xuống ghế dựa, duỗi thắt lưng vẻ biếng nhác, chậm rì rì hướng phía Tiểu Tứ Tử cùng Ân Hậu bước đi thong thả mà đến.

    Lão thái thái kia ngồi ở trên ghế, nở nụ cười, lắc đầu, “Sinh thời a… Thế nhưng còn có thể gặp lại một lần.”

    Ân Hậu hơi nhướng mày —— quả nhiên nhận thức sao? Nghĩ không ra.

    Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt nhìn Ân Hậu, Ân Hậu nhìn ánh mắt của hắn rất bông đùa, như là đang nói —— Tôn Tôn nói người thiệt nhiều hoa đào cũng có sai đâu…

    Ân Hậu có chút cấm ngữ.

    Lão thái thái đem quải trượng đặt sang một bên, đối với Tiểu Tứ Tử vẫy tay, lại hướng xa xa nói, “Đi lấy chút trà bánh đến.”

    Chỉ chốc lát sau, một tiểu cô nương cầm khay trà chạy tới, đặt tới trên bàn trà, nhìn Tiểu Tứ Tử một lát xong lại chạy đi.

    Ân Hậu chú ý tới tiểu cô nương kia công phu cũng không yếu, tuổi tác cùng nội lực cảm giác cùng Thần Tinh Nhi Nguyệt Nha Nhi không sai biệt lắm, không khỏi lại nhìn lão phụ kia liếc mắt một cái… Đến tột cùng vì cái gì mà tới đây?

    Ân Hậu đột nhiên cảm thấy bản thân có khả năng yêu cầu lão quỷ kia lại đây hỗ trợ nhận thức người khác một chút… Vừa nghĩ tới chính mình một ngày muốn tìm Thiên Tôn hỗ trợ nhận thức, Ân Hậu cũng không hiểu được mình đang nghĩ gì.

    Xa xa trên nóc nhà, Triển Chiêu là đang vò đầu bứt tai.

    Bạch Ngọc Đường thấy hắn có vẻ rất khó chịu rồi, liền kéo áo hắn, “Đừng nhúc nhích nhiều, nháo thêm nữa thì nóc nhà muốn sụp.”

    Triệu Phổ ở phía sau gật đầu, nhưng đối với hai cái người phía trước kia có khi hắn không tồn tại…

    Triển Chiêu sốt ruột, “Ngoại công hình như là đang theo người nào nói chuyện? Thấy không rõ lắm, bị cây chặn rồi!”

    Lão thái thái tiếp đón Tiểu Tứ Tử đi qua uống trà.

    Tiểu Tứ Tử chạy tới, ngồi xuống bên bàn trà.

    Lão thái thái cho hắn một quả cam vỏ mỏng.

    Tiểu Tứ Tử liền hỏi nàng, “Bà bà, ngươi nhận thức chúng ta a?”

    Lão thái thái mỉm cười, nhìn Ân Hậu liếc mắt một cái, nói, “Ân, hắn đã cứu mạng của ta, bất quá hắn khẳng định không nhớ rõ ta.”

    Ân Hậu càng nghi hoặc —— đã cứu mạng của nàng?

    “Đúng rồi…” Lão thái thái nhìn Ân Hậu, hỏi, “Nha đầu không sợ chết kiểu gì cũng muốn thay ngươi xuất đầu đâu?”

    Ân Hậu hơi sửng sốt nhìn lão phụ kia, thật lâu sau nói, “Nương tử ta đã tạ thế.”

    Lão thái thái nhẹ nhàng gật đầu, lại hỏi, “Còn con cháu ngươi?”

    Ân Hậu gật đầu, “Nữ nhi cùng ngoại tôn.”

    “Rất tốt.” Lão thái thái tựa hồ thực vui mừng, đầu đề câu chuyện vừa chuyển, hỏi, “Ngươi có biết… Năm đó những người đó tới Thất Hồn Cốc, sau lại đi đâu không?”

    Ân Hậu nhíu mày, “Thất Hồn Cốc… Hơn sáu mươi năm trước có chuyện, ta khi đó gặp qua ngươi?”

    “Ân.” Lão phụ nhân gật gật đầu, “Ta họ Thôi.”

    Ân Hậu sửng sốt, “Ngươi là Thôi Hải hậu nhân?”

    “Thôi Hải là ông nội của ta.” Lão phụ nhân nói, “Ta kêu Thôi Miêu, nghĩ tới gì không?”

    Ân Hậu nhìn nàng trong chốc lát, gật đầu, “A… Đại khái.”

    Tiểu Tứ Tử rất hiếu kỳ.

    Lão phụ nhân hướng trong tay của hắn nhét một quả cam đã lột sạch vỏ, tiếp tục nói, “Năm ấy ta mười bốn tuổi, ông nội của ta bởi vì rất phú quý lại cũng rất có khả năng các loại nguyên nhân đi, nhưng lại đưa tới diệt môn tai ương, người giang hồ đối chúng ta đuổi tận giết tuyệt.”

    Tiểu Tứ Tử cầm quả cam há to miệng.

    “Chúng ta cả nhà hơn một trăm miệng ăn, tránh ở đáy Thất Hồn Cốc, bị vây mệt nhọc.” Lão phụ nói tiếp, trên mặt cũng là không có bao nhiêu biểu tình, nhìn không ra bi thương cũng không ra giận dữ, “Cơ bản đều chết hết, liền còn lại vài tiểu hài nhi chúng ta, sau đó hắn chạy đến, đã cứu chúng ta một mạng.” Lão phụ nói xong, chỉ chỉ Ân Hậu, “Phân minh còn cùng ông nội của ta không hoà hợp… Ngươi nói cái gì không hề thú vị, cuối cùng muốn giết ngươi chính là bằng hữu ngày thường của ngươi, cứu ngươi lại là cừu địch của ngươi.”

    Tiểu Tứ Tử dù sao cũng còn nhỏ, đã bị ấn tượng khắc sâu vào, lão phụ nhân này ngữ điệu đặc biệt bình thản mà nói xong, nhà nàng hơn một trăm miệng ăn, bị chết liền còn lại vài tiểu hài nhi…

    “Ngươi tới Khai Phong, là tới báo thù?” Ân Hậu hỏi.

    Lão phụ ngẩn người, tựa hồ cảm thấy rất thú vị, lắc đầu, hỏi lại Ân Hậu, “Ta muốn báo thù cũng không chờ cho tới hôm nay a… Ngươi tin vào nhân quả báo ứng sao?”

    Ân Hậu không đáp.

    “Những người đã vây chúng ta năm đó ở Thất Hồn Cốc, sau lại bị chôn sống.” Lão phụ nhân nói vẫn dùng ngữ điệu bình thản như trước.

    Ân Hậu ngược lại lần đầu tiên nghe được, “Chôn sống?”

    “Ân!” Lão phụ gật gật đầu, “Lại nói tiếp, thật sự rất có ý tứ, thời điểm ngươi đi Thiện Duyệt Lĩnh, bọn họ tại sơn âm mai phục muốn đánh lén ngươi… Nhưng trước ngày đó mưa to thật lâu, hơn nữa ngươi lại đột nhiên ở phía trước cùng người khác đánh nhau.”

    Ân Hậu nghĩ nghĩ, lắc đầu, “Không phải ta cùng người khác đánh nhau, là Thiên Tôn cùng Khổng Nguyệt đánh nhau… Khổng Nguyệt bị lão quỷ kia đánh văng vào trong vách núi, núi sụp mất một nửa.”

    Lão phụ nở nụ cười, “Tóm lại phía trước núi sụp một nửa, phía sau núi lại hoàn toàn hãm đường đi xuống, sau lưng núi toàn bộ chìm xuống nửa phần, đám người kia đều chôn ở bên trong.”

    Ân Hậu không hiểu sao cảm thấy có chút cấm ngữ, Thiên Tôn một cước kia thế nhưng lại vô tình giúp Thôi gia báo hận diệt môn.

    “Ta nghe nói chuyện này xong, tưởng sẽ đi tìm xem cừu gia khổ sở ra sao, ngươi đoán ta đi đến Thiện Duyệt Lĩnh, nhìn thấy gì?” Lão phụ mỉm cười hỏi.

    Ân Hậu nhíu mày.

    “Sau lưng núi nơi đó đắp thật nhiều mộ bia, còn có nến thơm tiền giấy, cô nhi quả phụ khóc sướt mướt đang cúi đầu tế bái.” Lão phụ thở dài, “Kết quả là, nữ quyến của bọn họ, theo nữ quyến nhà ta cũng như nhau, đều là như vậy mà thành người lẻ bóng… Còn có cái hận thù nào có thể báo đây?”

    Ân Hậu đi tới một bên ngồi xuống, cũng không nói lời nào.

    “Ngoại công có phải ngồi xuống hay không?”

    Xa xa, Triển Chiêu nghiêng đầu, tận lực dán mặt vào ngói nóc nhà, rốt cục thấy được nửa thân ảnh Ân Hậu, “Người với ai nói chuyện phiếm vậy?”

    Bạch Ngọc Đường nâng cằm, nhìn cũng là một cái người khác, trong nhà bên kia, Thiên Tôn cũng không biết có phải vì giúp Ân Hậu câu thời gian hay không, đã đem hồng ngọc trong điếm bọn họ đều mua, lúc này đang cố gắng chọn bạch ngọc.

    Mà vị cô cô kia của A Nghĩa vẫn luôn ra bên ngoài nhìn xung quanh.

    Hi Cổ Lục ngược lại cũng xong chuyện cấp bách rồi, đang ngồi trên một cái băng ghế đá trước nhà xí ngáp, nghĩ Tiểu Tứ Tử như thế nào lại chậm như vậy a? Có phải hay không táo bón rồi?

    Trên nóc nhà, Triển Chiêu phía trước sốt ruột, tựa hồ là muốn đi qua, “Chờ không được…”

    Chính là hắn còn chưa có nhảy khỏi nóc nhà, cổ áo đã bị Bạch Ngọc Đường kéo trụ.

    “Ngươi không phải có thể thấy Ân Hậu sao!” Bạch Ngọc Đường đè lại con mèo sốt sắng kia, “Ngoại công ngươi thần thông quảng đại như vậy ngươi còn sợ có người khi dễ hắn?”

    Triển Chiêu vươn tay cào cào ngói nóc nhà làm thanh âm “ken két ken két” vang lên.

    Triệu Phổ vội bịt cái lỗ tai, Bạch Ngọc Đường cũng không nói nổi, thật sự là mèo a…

    Ân Hậu nghe xong lão phụ nói, đại khái đối chân tướng có hiểu biết nhất định, hỏi, “Vậy ngươi mở ra gian hàng này làm gì?”

    “Đến buôn bán a.” Lão phụ có thâm ý mà cười, “Hoàng thạch hàng ngọc khí sao.”

    Ân Hậu hiểu rõ, khó trách kêu “hoàng thạch” hàng ngọc khí.

    “Bà bà.” Tiểu Tứ Tử đem quả cam ăn một nửa đặt sang một bên, từ trong ví lấy ra một trang hình vẽ đưa qua, hỏi, “Người này có phải thân thích của ngươi hay không a?”

    Lão phụ nhân tiếp nhận đồ hoạ kia, mở ra nhìn… Chỉ thấy mặt trái hình vẽ còn có chút bụi, mà trên trang vẽ, là hình cáo thị ngày đó nàng xem đến kia.

    Lão phụ nhân hỏi Tiểu Tứ Tử, “Đây là từ trên tường bóc ra? Ngươi là tiểu hài nhi còn tùy thân mang theo bức tranh như vậy? Ngươi nhận thức người này?”

    “Không biết đâu, bất quá cái tranh người này từ trên tường rơi xuống.” Tiểu Tứ Tử vừa rồi tại bên tường nhặt được, cảm thấy bức họa vứt trên mặt đất sẽ bị người dẫm đạp lên, vì thế liền nhặt lên bỏ vào trong ví chuẩn bị trở về nhà tìm hồ dán lại.

    Lão phụ hơi cười cười, đưa tay sờ sờ đầu Tiểu Tứ Tử, thấp giọng nói, “Ta ngày đó thấy ngươi cùng người tuổi trẻ kia cùng một chỗ, người trẻ tuổi kia công phu không tồi, ta cũng không muốn gây chuyện thị phi, cho nên không nói gì… Người này khả năng đích thực là người thuộc gia tộc ta, nhưng là ta cũng không chắc chắn xác định.”

    “Hắn là Thôi gia hậu nhân?” Ân Hậu hỏi.

    “Cũng không chừng.” Lão thái thái nâng chung trà lên chậm rì rì uống một ngụm, “Năm đó chúng ta một đám cô nhi quả phụ thời điểm lưu vong bị tách ra, vẫn là chưa một lần đoàn tụ. Ta ngày đó ở trong thành nhìn đến bức họa kia thấy giống, đã cảm thấy như là người Thôi gia… Ngẫm lại Thôi gia ta thật sự là vận mệnh nhiều hoạ, hậu nhân tuổi còn trẻ gặp kiếp nạn, có chút cảm khái mà thôi.”

    Ân Hậu gật gật đầu, đứng dậy, đối Tiểu Tứ Tử vẫy tay.

    Tiểu Tứ Tử muốn thu hồi bức họa kia, lão phụ hỏi, “Cho ta thì sao?”

    Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, đem bức họa cho lão thái thái, chạy về lôi kéo tay Ân Hậu.

    Ân Hậu đối lão phụ kia nói, “Quấy rầy.” Liền lôi kéo Tiểu Tứ Tử, đi rồi.

    Lão phụ kia nhìn theo Ân Hậu rời khỏi đình viện, nhẹ nhàng mà thở dài.

    Ân Hậu ra đình viện, kêu Hi Cổ Lục đứng trước cửa phòng mao xí không hiểu ra sao, đi tới phía trước.

    Lúc này, Thiên Tôn đã nhanh chóng đem ngọc khí hàng người ta mua gần hết, hiện tại là đang uống trà… Thấy Ân Hậu đã trở lại, Thiên Tôn bưng chén trà trừng hắn —— lão quỷ ngươi quá chậm.

    Ân Hậu nhìn hắn một cái, sâu kín mà nói, “Chủ trì mua bán là Thôi Hải gia.”

    “Phốc…” Thiên Tôn một miệng nước trà phun ra.

    Vị cô cô kia của A Nghĩa kinh ngạc mà ngẩng đầu nhìn Ân Hậu, lại nhìn nhìn Thiên Tôn.

    Đối diện trên nóc nhà, Bạch Ngọc Đường nghi hoặc, “Ngoại công nói cái gì?”

    Triển Chiêu cũng buồn bực, “Hớp trà kia Thiên Tôn phun đến thật đầy đủ!”

    Triệu Phổ nâng cằm ở một bên ngáp —— còn không có tốt a.

    Thiên Tôn tại chỗ đứng lên phủi tay, “Ai nha! Muốn chết, tay thật là khó chịu a!”

    Thiếu phụ kinh ngạc.

    Thiên Tôn vẻ mặt ghét bỏ chạy ra bên ngoài, vừa chạy còn vừa nói thầm, “Rửa tay rửa tay rửa tay…”

    Tiểu Tứ Tử cùng Hi Cổ Lục nhìn nhau liếc mắt một cái —— Thiên Tôn như thế nào vậy? Một đạo bạch ảnh chợt lóe lên nhanh như chớp!

    Vị thiếu phụ kia há hốc miệng nhìn Ân Hậu.

    Ân Hậu vươn tay cầm lấy cái nhẫn vừa rồi Thiên Tôn cho hắn nhìn kia, nói, “Mua một cái này là đủ rồi.”

    “A…” Thiếu phụ gật đầu.

    Ân Hậu thấy nàng lấy hộp gấm đựng ngọc giới, liền hỏi, “Như vậy bán ngọc táng, không lo sao?”

    Thiếu phụ hơi sửng sốt, sau đó thản nhiên cười cười, “Này vốn là chính là đồ vật Thôi gia ta!”

    Ân Hậu gật đầu, cũng không nói thêm cái gì, cầm lấy túi tiền của Thiên Tôn vẫn ở trên bàn, rút bạc trả tiền, tiếp nhận miếng ngọc giới kia, mang theo Tiểu Tứ Tử cùng Hi Cổ Lục, rời khỏi hoàng thạch hàng ngọc khí.

    Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liền vội vàng nhảy xuống.

    Triệu Phổ đứng lên làm biếng duỗi thắt lưng, vừa định theo xuống, cũng cảm giác xa xa tựa hồ có tầm mắt nhìn chăm chú lại đây… Xoay mặt vừa thấy, không phát hiện có người.

    Cửu vương gia sờ sờ cằm —— có người âm thầm theo dõi, nhưng lại rất chú ý cẩn thận a…

    Triển Chiêu chạy lên bắt kịp Ân Hậu.

    Bạch Ngọc Đường đi phía trước nhìn nhìn, sư phụ hắn đã sớm không ảnh, đây là bị cái gì kích thích?

    Ân Hậu cầm miếng ngọc nhẫn kia đưa cho Triển Chiêu, lại đem cái túi tiền kia trả lại cho Bạch Ngọc Đường, đối Bạch Ngọc Đường nói, “Ngươi a, trở về sư phụ ngươi không chừng vác đao nổi giận gì gì đó.”

    Bạch Ngọc Đường cả kinh.

    Triển Chiêu cũng cả kinh, nhanh chóng đem Bạch Ngọc Đường kéo đến bên cạnh chính mình, hỏi Ân Hậu, “Tình huống như thế nào?”

    “Chuyện này nói rất dài dòng… Thôi Hải, người này có bao giờ nghe nói qua?” Ân Hậu hỏi.

    “Thôi Hải…” Triển Chiêu cảm thấy quen tai.

    Bạch Ngọc Đường cũng giống như là đã nghe qua.

    Triệu Phổ đi lại gần hỏi, “Hoàng thất đệ nhất đao?”

    Ân Hậu gật đầu.

    Triển Chiêu nhướng mày, “Người giang hồ?”

    Bạch Ngọc Đường cũng sờ cằm —— đệ nhất đao…

    Triệu Phổ chậc chậc hai tiếng, “Hắn đây không phải là làm đao giết người, mà là điêu khắc đao.”

    “Điêu khắc…” Triển Chiêu hơi hơi sửng sốt, nghĩ tới, “A! Trong hoàng cung có một khối ngọc điêu khắc vách tường, kí tên chính là Thôi Hải.”

    Bạch Ngọc Đường cũng nghĩ tới, “Thôi Hải… Như là nghe Bạch Phúc nói qua, Thôi gia ngọc tương đối đáng giá gì.”

    “Thôi gia không phải chết hết rồi sao?” Triệu Phổ hỏi, “Còn có người sống?”

    Ân Hậu gật gật đầu, đối Bạch Ngọc Đường nói, “Cái lão phụ ngày ngươi đó đụng tới kia, chính là cháu gái Thôi Hải.”

    Bạch Ngọc Đường ngược lại kinh ngạc —— thân phận đều hỏi ra được?

    Một bên, Tiểu Tứ Tử trong tay còn cầm nửa quả cam, đối với Bạch Ngọc Đường gật đầu.

    “Ngày đó Thiên Tôn là xảy ra chuyện gì a?” Triển Chiêu tò mò.

    Ân Hậu dở khóc dở cười, “Thôi Hải đời này tối trung với hoàng thất, hắn làm tác phẩm, chạm ngọc, thạch điêu, tượng điêu khắc gỗ, đều là vì một người làm, biết là ai không?”

    Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau liếc mắt một cái.

    Triệu Phổ bĩu môi, “Lý Biện?”

    Bạch Ngọc Đường hiểu rõ, sư phụ hắn đời này tối kị không muốn thấy chính là Lý Biện, bình thường hắn mua đồ cổ nếu là có người đề cử cho hắn đồ vật Lý Biện đã dùng qua, hắn là buông tay ném lập tức, vì thế hắn cũng không thiếu lần phải bồi thường tiền.

    Triệu Phổ cảm thấy kỳ quái, hỏi, “Năm đó Thôi gia diệt môn đồng thời bị cướp sạch không còn, hậu nhân hắn trong tay còn có nhiều ngọc thạch như vậy đủ mở cái hàng ngọc khí?”

    Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, hỏi, “Chẳng lẽ bán chính là táng ngọc?”

    “Táng ngọc?” Triển Chiêu tò mò.

    Bạch Ngọc Đường ngắn gọn hình dung một chút, “Từ trong mộ phần đào ra.”

    Triển Chiêu khoé miệng co rút, “Trộm mộ?!”

    Ân Hậu lắc đầu, nói, “Cũng không tính trộm mộ… Ngươi tưởng tượng, cái này vốn chính là đồ vật của Thôi gia, năm đó bị cừu gia cướp đi, sau đó chôn theo. Thôi gia hậu nhân đi tới mộ phần cừu gia đem đồ vật đào ra, điều này cũng kêu vật hoàn chủ cũ, bán hay không đó là do người Thôi gia.”

    Triển Chiêu nghĩ nghĩ, “Cũng là như vậy để ý… Không nói trước cái kia, hàng ngọc khí đi theo án tử lần này có quan hệ sao? Thôi lão thái thái không phải theo vô danh thi kia rất giống sao?”

    “Nàng nói nàng cũng hiểu được có thể là thân thích cho nên đối với bức họa nhìn nhiều lần.” Ân Hậu buông tay.

    “Vậy nhóm hắn nhằm vào Mai gia là vì cái gì?” Triển Chiêu lại hỏi.

    Bạch Ngọc Đường cùng Triệu Phổ đều nhắc nhở hắn, “Bọn họ Thôi gia không phải tối trung với Lý gia sao, đi theo Triệu thị hoàng tộc quan hệ họ hàng mang theo đồ của bọn họ, hẳn là đều chán ghét đi!”

    Triệu Phổ còn lắc đầu thêm, “Nhắc nhở ta tận lực tránh né hướng cửa nhà hắn đi.”

    “Nói nửa ngày…” Triển Chiêu nhụt chí, “Chẳng lẽ phương hướng tra sai, án tử này đi theo hoàng thạch hàng ngọc khí không quan hệ?”

    “Mai gia thọ lễ mất trộm án là bọn hắn làm sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Có thể hay không món đồ chạm ngọc cũng là xuất từ tay Thôi Hải năm đó?”

    “Cái kia ngược lại thật không chuẩn.” Triệu Phổ nói, “Cho dù là bọn họ trộm… Chuyện này tìm ai nói rõ lí lẽ đi? Ngọc vốn là chính là đồ của Thôi gia, Mai Liệt kia mặc kệ từ chỗ nào làm ra đều là thọ lễ dâng vua, bây giờ người ta trộm trở về chẳng lẽ còn mặt dày đi muốn đòi… Phải biết tổ tông ta chính là ngay cả giang sơn Lý gia đều đoạt lại.”

    Triển Chiêu nhìn trời, này đều chỗ nào đi theo chỗ nào a.

    “Cũng không tính là hoàn toàn không có thu hoạch đi.” Bạch Ngọc Đường lại là nhắc nhở, “Ít nhất biết nam thi trong giếng kia là Thôi gia hậu nhân a.”

    “Thôi gia hậu nhân… Có thể hay không cũng là tay nghề công tượng?” Triển Chiêu hỏi, “Thái Sư cấp bản danh sách nhân viên xuất nhập cung kia, đích xác có ký lục sự tình công tượng ra vào, hàng năm hoàng cung đều có địa phương yêu cầu tu sửa, điêu khắc linh tinh việc càng nhiều, không chừng có họ Thôi.”

    Tất cả mọi người gật đầu —— là điều manh mối, trước tra được thân phận người chết rồi lại nói tiếp.

    Triển Chiêu bọn họ hồi Khai Phong Phủ, mà lúc này, trong hoàng thạch hàng ngọc khí, Thôi Miêu ngồi ở dưới tàng cây kia phát ngốc.

    A Nghĩa đi tới, “Sư phụ, vừa rồi người nào tới?”

    Thôi Miêu lấy lại tinh thần, nhìn nhìn hắn, mỉm cười, nói, “Cố nhân.”

    “Chúng ta đây còn tiếp tục sao?” A Nghĩa hỏi.

    Thôi Miêu khôi phục cái loại vẻ mặt đạm mạc, gật đầu, “Đương nhiên muốn tiếp tục.”

    Thuộc truyện: Long Đồ Án