Home Đam Mỹ Long Đồ Án – Quyển 2 – Chương 24: Sư Tử lâm

    Long Đồ Án – Quyển 2 – Chương 24: Sư Tử lâm

    Thuộc truyện: Long Đồ Án

    Triển Chiêu
    quay đầu lại, liền nhìn thấy Bạch Ngọc Đường chắp tay phía sau mà đứng
    sau lưng mình, cũng không có cầm đao, mặc một bộ thường phục màu trắng,
    sau Hắn còn có theo một tiểu nha đầu nhìn rất trắng trẻo, một gương mặt
    tròn tròn trông đặc biệt thông minh, trong tay nàng ta cầm cái rổ, mắt
    thì đang tò mò mà nhìn Triển Chiêu.

    Triển Chiêu nháy mắt mấy cái, cũng có chút xấu hổ, bắt đầu gãi đầu gãi tai.

    May mắn là lúc này Tiểu Tứ Tử cũng thò đầu ra, gọi: “Bạch Bạch.”

    Tiểu Tứ Tử
    nhỏ lùn, lại bụ bẫm, đầu nặng chân nhẹ, lần này lại nhoài ra ngoài nhiều như vậy cho nên trực tiếp rơi luôn ra ngoài xe.

    Triển Chiêu
    nhanh chóng đưa tay kéo lấy y phục bé, đồng thời, tiểu nha đầu nhìn bụ
    bẫm với gương mặt tròn xoe bên cạnh Bạch Ngọc Đường kia cũng đã nhanh
    chóng đến trước mặt Tiểu Tứ Tử rồi.

    Triển Chiêu hơi sửng sốt, thầm khen một tiếng – Thân pháp nha đầu này thật nhanh.

    Cao thấp
    đánh giá một lượt, tiểu cô nương này chỉ khoảng độ mười sáu mười bảy
    tuổi là cùng, thế nhưng sao lại có được nội lực cao như vậy?

    Tiểu Tứ Tử hoảng sợ ngẩng đầu lên nhìn, lại nhìn thấy người đón được mình là một nha đầu mũm mũm, nhìn cũng thật phúc hậu!

    Cô nương kia cùng bé nhìn nhau trong chốc lát, sau đó liền ôm lấy bé mà cọ cọ mặt: “Thật đáng yêu!”

    Tiểu Tứ Tử bị nàng cọ cọ đến ngượng ngùng, thế nhưng, tỷ tỷ này thịt rất nhiều a, rất mềm mại.

    Công Tôn
    cũng đi ra chào hỏi Bạch Ngọc Đường, Bao Đại Nhân cùng Bàng Cát cũng
    không có xuống xe, gật đầu với Bạch Ngọc Đường một cái, dù sao thì mọi
    người cũng thân quen.

    Triển Chiêu rất hiếu kỳ mà hỏi Bạch Ngọc Đường: “Tại sao ngươi biêt chúng ta sẽ đến?”

    Bạch Ngọc
    Đường có chút dở khóc dở cười, chỉ chỉ đám đông bách tính vây xem đội
    ngũ đi tuần thật dài: “Tin tức đã truyền đi từ sớm rồi!”

    Bao Chửng gật đầu, bảo mọi người đến nha môn.

    Triệu Phổ
    không muốn đến nha môn, dù sao hắn cũng chỉ là dạo chơi mà thôi, Âu
    Dương liền hỏi Bạch Ngọc Đường: “Có khách điếm nào tốt giới thiệu
    không?”

    Bạch Ngọc
    Đường còn chưa có trả lời, tiểu nha đầu kia đã nói: “Ở khách điếm làm
    gì? Khách của Thiếu gia đương nhiên là phải ở trong nhà rồi.”

    Triển Chiêu hơi ngẩn người: “Nhà ngươi không phải ở Hãm Không Đảo sao?”

    “Thiếu gia
    có nhà ở rất nhiều nơi.” Tiểu nha đầu cười tươi rói, liền đem Tiểu Tứ Tử đã cọ cả nửa ngày giao lại cho Triển Chiêu, nói với Bạch Ngọc Đường:
    “Ta đi chuẩn bị phòng khách.”

    Bạch Ngọc Đường gật gật đầu, tiểu nha đầu nhanh như chớp đã biến mất vô ảnh.

    Triển Chiêu buồn bực: “Công phu khá tốt a.”

    Bạch Ngọc
    Đường cười cười: “Nàng tên là Thần Tinh Nhi, còn có một Nguyệt Nha Nhi
    nữa, hai người đều là đồ đệ của nương ta, rất có năng lực, có thể trợ
    giúp một tay cho nên mới mang đến.”

    “À…” Triển
    Chiêu hiểu rõ, nương của Bạch Ngọc Đường chính là cung chủ Ánh Tuyết
    Cung, Nữ Hiệp a! Có điều, nàng đã sớm thoái ẩn giang hồ, người giang hồ
    cũng không có biết nhiều về nàng lắm.

    Lúc này, bọn Công Tôn cùng Triệu Phổ đã xuống xe rồi.

    Bao Chửng ý bảo Triển Chiêu không cần đi theo mình, cùng Bạch Ngọc Đường về biệt viện đi.

    Bạch Ngọc Đường liền nói với Bao Chửng: “Lát nữa Đại nhân cũng đến ở chỗ của ta đi, có khả năng sẽ không ở nha môn được đâu.”

    Bao Chửng
    hơi sửng sốt, Hi Châu phủ này lớn như vậy, chẳng lẽ trong nha môn Tri
    phủ cũng không có được mấy gian khách phòng hay sao?

    Bạch Ngọc
    Đường bất đắc dĩ cười, cũng không nói thêm cái gì, chỉ nói: “Lát nữa
    nhìn rồi sẽ biết.” Nói xong Hắn chỉ chỉ về phía đằng Đông, ở xa xa, nói: “Ta ở Sư Tử lâm ngoài thành, Bạch phủ.”

    Bao Chửng vẫn gật đầu, trong lòng có chút buồn bực, chẳng lẽ nha môn thực sự nhỏ như vậy?

    Triển Chiêu
    hình như có chút do dự, liền hỏi Bạch Ngọc Đường: “Ngươi trở về giải
    quyết chuyện tranh chấp của Phái Thiên Sơn, chúng ta đến tra án, nếu như lại ở chỗ của ngươi, vậy có thể khiến cho người của Phái Thiên Sơn nghĩ rằng ngươi dẫn quan phủ đến giải quyết chuyện nội bộ không?”

    Bạch Ngọc
    Đường lắc đầu: “Ngày đầu tiên xảy ra án mạng, Lục Phong đã đi báo quan
    rồi, vốn dĩ chuyện này cũng do quan phủ điều tra. Hơn nữa, cho dù toàn
    bộ nha dịch cùng bộ khoái của tri phủ bên này liên minh lại cũng chẳng
    thể đánh chết được Nhạc Thành Tay, vì vậy ta có mời Bao Đại Nhân đến đây tra án thì cũng có làm sao?”

    Triển Chiêu
    gật gật đầu: “Đúng là như thế, có điều, còn có nhiều người giang hồ như
    vậy, cũng khó tránh khỏi chuyện bọ họ nói xấu ngươi.”

    Bạch Ngọc
    Đường cười: “Các ngươi không ở thì bọn họ vẫn nói, ai thèm quản bọn họ
    làm gì.” Nói xong, liền hất đầu về một bên với mọi người, ý bảo – Đi
    thôi.

    Triển Chiêu
    cũng là người khoáng đạt, chỉ là lo lắng cho Bạch Ngọc Đường mới nói
    thế…. Có điều, nếu như Hắn không thèm để ý, vậy cũng chẳng cần phải câu
    nệ làm gì.

    Người vui vẻ nhất chính là Tiểu Tứ Tử, được Giả Ảnh công kênh trên vai, bé hết nhìn
    đông lại nhìn tây, Hi Châu phủ này so với Trấn Đao phủ kia náo nhiệt hơn nhiều nha, hơn nữa, mọi người đi nhanh như vậy đã có thể gặp được Bạch
    Ngọc Đường rồi, cho nên lần này có thể ở cùng nhau lâu hơn rồi.

    Bạch Ngọc
    Đường dẫn theo đám người Triển Chiêu đi thẳng đến ngoại thành, liền nhìn thấy một rừng trúc yên tĩnh, rừng trúc này cũng không giống những rừng
    trúc bình thường khác, thân cùng lá trúc có màu vàng.

    “Oa…” Tiểu Tứ Tử lần đầu tiên nhìn thấy loại trúc có màu này cho nên kinh ngạc không thôi.

    “Đây hẳn là Sư Tử trúc đi?” Công Tôn sờ một chút lá trúc.

    Bạch Ngọc Đường gật đầu.

    Triệu Phổ buồn bực: “Sư Tử trúc là gì?”

    “Sư Tử trúc
    thực ra cũng là loại trúc bình thường thôi, nhưng là vì nơi trồng trúc
    thổ nhưỡng có vấn đề cho nên lá cùng thân trúc đều có màu vàng. Hơn nữa, lá trúc cũng rất tốt, thường xuyên mọc thành khóm rất dày.” Công Tôn
    bác học lại bắt đầu khoe vốn hiểu biết: “Năm đó trong cung Đường vương
    cũng có loại trúc như vậy, nhưng vẫn chưa có tên gọi, cho đến một ngày,
    sứ giả Ba Tư liền đưa đến hai con sư tử trông vô cùng dũng mãnh, Đường
    vương vừa nhìn thấy đã nghĩ ngay đến khóm trúc này, vì thế liền hạ lệnh
    gọi loại trúc này là Sư Tử trúc.”

    Mọi người đều gật đầu: “À… Thì ra là như vậy!”

    Bạch Ngọc Đường đi theo một đường mòn bằng đá xuyên qua rừng trúc, mọi người vừa đi vừa thưởng thức cảnh đẹp xung quanh.

    Trong rừng trúc này hình như có rất nhiều chim, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng hót thanh thúy không ngừng.

    Hắc Ảnh đi ở cuối cùng, nghe được tiếng chim kêu liền bắt chước mà giả tiếng chim….
    Nghe được thanh âm của hắn, toàn bộ khu rừng đều như bừng tỉnh, sôi nổi
    ứng khẩu, chỉ trong chốc lát, trong rừng, tiếng chim từng đợt vang lên,
    náo nhiệt vô cùng.

    Tiểu Tứ Tử vỗ vỗ tay: “Nghe hay, nghe hay!”

    Hắc Ảnh vươn tay ra, đổi cách kêu khác, lại nhìn thấy một chú chim màu xanh vàng, có đuôi dài đậu xuống ta hắn. Chú chim kia nhìn ngang ngó dọc một cái, sau đó cúi đầu, rỉa rỉa lông chân.

    Hắc Ảnh nhìn thấy đôi mắt Tiểu Tứ Tử sáng lấp lánh, liền nói: “Muốn sờ không?”

    Tiểu Tứ Tử lo lắng: “Có thể sẽ khiến nó chạy mất không?”

    “Sẽ không.”

    Tiểu Tứ Tử vươn tay ra, sờ lên đầu chú chim một cái.

    Chú chim kia hình như cũng không thèm để ý.

    Tiểu Tứ Tử lại sờ thêm mấy cái nữa, mừng rỡ mà vỗ vỗ tay.

    “Thích sao?” Hắc Ảnh hỏi Tiểu Tứ Tử: “Hay là làm một cái lồng để nuôi?”

    Tiểu Tứ Tử lắc đầu một cái, bảo Hắc Ảnh thả nó ra.

    Hắc Ảnh hơi mỉm cười, giơ tay lên… Chú chim kia liền tung cánh bay đi.

    Lúc này, mọi người đã nhìn thấy được một khu đại trạch xa xa.

    Toàn nhà này rất lớn, có điều nhìn cũng khá giản dị, cũng không phải kiểu quá mỹ miều.

    Trước cửa có hai thạch thú hình dạng kỳ lạ trấn giữ, trên đại môn có một tấm biển hiệu viết hai chữ “Bạch phủ”.

    Công Tôn
    vuốt cằm nhìn hai thạch thú, có chút vò đầu bứt tai: “Đây là loại thú gì a? Vừa không giống thạch sư lại chẳng giống tỳ hưu.”

    Bạch Ngọc Đường hơi nhún vai một cái: “Lúc mua tòa nhà này thì đã có rồi. Ta thấy nó khá đẹp cho nên cũng không chuyển đi.”

    Đang lúc mọi người nói chuyện, bên trong lại có người mở cửa ra.

    Người mở cửa là một quản gia khoảng ba mươi tuổi, nhìn rất tư văn lại có năng lực,
    mặc một thân trường sam màu trắng, phía sau còn dẫn theo mấy tiểu tư.

    “Thiếu gia, đã về rồi!” Vừa nói hắn vừa lễ phép hành lễ với mọi người.: “Ta là quản gia Bạch Phúc.”

    Mọi người đều gật đầu đáp lễ.

    Bạch Phúc
    mời mọi người vào trong, vừa hữu lễ vừa nhanh nhẹn dẫn mọi người vào
    khách phòng, phong phạm của một quản gia chuyên nghiệp, không nói quá
    nhiều nhưng cũng không hề lãnh đạm, nhìn qua cũng biết là một người rất
    thông minh.

    Sau khi dọn đồ của mình vào xong, Tiểu Tứ Tử nhanh chóng quan sát tòa nhà.

    Công Tôn
    cũng rất buồn bực, đây là một tòa cổ trạch, thiết kế theo kiểu dáng nhà
    Đường, tuy rằng đơn giản nhưng vẫn lộ vẻ sa hoa. Hơn nữa, đồ dùng trong
    nhà đều được làm từ đồ quý … Bạch Ngọc Đường này cũng giàu thật, tòa nhà này chắc chắn giá cả rất lớn, hơn nữa cũng rất kín đáo khiêm tốn nữa.

    Trong viện vô cùng thanh tịnh, có trường kỷ lại có bàn ghế đá mang phong cách cổ xưa, nhìn rất an tĩnh.

    Triển Chiêu tìm một ghế đá ngồi xuống, hỏi Bạch Ngọc Đường: “Thiên Tôn không ở Phái Thiên Sơn sao?”

    Bạch Ngọc Đường khẽ cười: “Muốn gặp hắn à?”

    Triển Chiêu sờ sờ cằm: “Có một chút xíu.”

    “Hắn đến Vân Năm tìm bạn cũ uống rượu rồi, cũng không biết lúc nào mới về.” Bạch
    Ngọc Đường nghĩ nghĩ: “Nếu ngươi thực sự muốn gặp, lần sau ta dẫn hắn
    đến Khai Phong Phủ, các ngươi có thể tình cờ gặp mặt.”

    Triển Chiêu
    bị Bạch Ngọc Đường chọc cười, mặc dù trong mắt người ngoài, những lời
    này của Bạch Ngọc Đường tuyệt đối chẳng có gì buồn cười hết, thế nên
    chẳng hiểu Triển Chiêu thấy nụ cười này của Bạch Ngọc Đường có gì buồn
    cười nữa …. Hẳn đây thuộc về bí mật của hai người đi?

    Âu Dương nhướng mi với Triệu Phổ – Thấy chưa, nhân tài mới vài ngày nhận thức đã có bí mật chung rồi đó.

    Triệu Phổ
    ngáp một cái, hắn cũng không quan tâm lắm chuyện Triển Chiêu cùng Bạch
    Ngọc Đường có bí mật gì, điều hắn tương đối quan tâm lúc này chính là Kỳ lân biết ăn thịt người kia, không biết nó có khó nuôi không, nếu thực
    sự có Kỳ lân, bắt một con về nuôi đi, lúc đánh giặc nhất định oai phong
    phải biết.

    Lại nói đến Bao Chửng cùng Bàng Cát.

    Hai người theo đội ngũ đi tuần dài mênh mông bát ngát mà đến cửa nha môn.

    Bao Chửng
    vừa vén rèm xe lên nhìn, liền ngẩn người, nha môn rất lớn a, tuy rằng
    không quá xa hoa, thế nhưng chỉ nhìn quy mô như vậy thì bọn họ ở lại
    cũng dư sức.

    Bàng Cát hình như cũng không quá hiểu được.

    Mọi người xuống xe, liền thấy Tri phủ Hi Châu vội vàng tiến lên đón tiếp.

    Bao Chửng
    cùng Bàng Cát nhìn thấy Tri phủ Hi Châu xong cũng đều sửng sốt, này được a… Lão nhân này đã bao nhiêu tuổi rồi? Sao cảm giác cả hai người họ
    cộng lại cũng không bằng được tuổi của lão a.

    Chỉ thấy Tri phủ Hi Châu gầy đến độ không được mấy cân, cả thân mình chỉ là da bọc
    xương…. Đầu lại đầy tóc bạc. Bộ quan phục hắn mặc trên người đã là số
    nhỏ nhất rồi, vậy mà hắn mặc vào vẫn cứ thùng thình lắc lư… thân mình
    chẳng khác nào cây gậy trúc. Bàng Cát theo bản năng mà nhìn cái bụng
    mình một chút, hít một ngụm khí, hóp bụng lại…

    “Hạ quan, bái kiến… Bao Đại Nhân…Bàng Thái Sư.”

    Xin các vị
    chớ có hiểu lầm, không phải vị Tri phủ đại nhân này nói lắp đâu, chẳng
    qua là vừa rồi hắn chạy có hơi mạnh cho nên có chút thở không ra hơi mà
    thôi.

    Bàng Thái Sư nhìn phía sau hắn tổng cộng có bậc thang tam cấp…. Liệu Lão nhân này có đột nhiên mà ngã chết ở đây không a?

    Bao Đại Nhân nghĩ nghĩ, lúc hắn xuất môn có dò xét qua danh sách tất cả các quan
    viên châu phủ, vị trước mặt này xem ra chính là Tri phủ Hi Châu, tên gọi là Mâu Đỉnh Thịnh, năm nay hình như bảy mươi chín tuổi rồi, hình như
    cũng là vị quan viên lớn tuổi nhất nữa.

    “Mâu đại
    nhân không cần đa lễ.” Bao Chửng nhìn nhìn năm trăm nha dịch phía sau
    mình một chút, hỏi Tri phủ: “Có chỗ để dàn xếp bộ hạ của ta chút không?”

    “Ách…” Mậu Đỉnh Thịnh đột nhiên bắt đầu gãi đầu gãi tai: “Điều là do Hạ quan làm việc vô năng, hạ quan…”

    Bao Chửng
    nhanh tay cản hắn lại, tâm nói, này được chứ, ngón tay này so chiếc đũa
    còn nhỏ hơn a, cổ tay cũng không có to như Tiểu Tứ Tử đâu, đừng có làm
    rồi lát nữa lại đứng không nổi nữa đi.

    “Bao… Bao Đại Nhân cùng Thái sư.” Tri phủ nơm nớp lo sợ hỏi: “Hai vị đại nhân, không ngại thì có thể ở khách điếm không?”

    Bao Chửng cùng Bàng Cát sửng sốt – Thật đúng là bị Bạch Ngọc Đường nói trúng rồi, không thể ở huyện nha được?

    Bàng Cát túm túm Bao Chửng, ra hiệu với hắn – Người nhìn Mâu Đỉnh Thịnh này đã lớn
    tuổi vậy rồi, nói không chừng trong nhà đã là tứ đại đồng đường cũng
    nên, có khi còn là cả ngũ đại ấy chứ. Hơn nữa, ngươi nhìn xem bộ dáng
    hắn có vẻ không được ngoan ngoãn cho lắm! Chắc chắn là khi nhỏ rất ăn
    chơi hưởng lạc, chắc là cũng có đến mười mấy vị phu nhân rồi, tính đến
    giờ chắc trong nhà cũng đã có đến trăm miệng ăn rồi, hẳn là không còn
    chỗ cho mình ở nữa đâu!

    Bao Chửng quăng cho hắn cái liếc mắt coi thường, liền quay đầu lại hỏi Mâu Đỉnh Thịnh: “Vì sao không thể ở lại?”

    “Ách…” Mâu Đỉnh Thịnh muốn nói lại thôi, nhìn bộ dạng hắn Bao Chửng có chút hoài nghi.

    Một vị sư
    gia bên cạnh Mâu Đỉnh Thịnh nhịn không được trả lời giúp hắn: “Bẩm đại
    nhân, thôn bên cạnh vừa mới xảy ra động đất, tất cả nhà ở của người dân
    đều sụp hết, hơn hai trăm hộ thôn dân đều không có chỗ ở, hơn nữa, muốn
    dựng lại nhà cửa cũng cần một thời gian, cho nên tất cả hiện tại đều
    đang ở trong phủ nha. Hơn nữa, bình thường Lão gia cũng thích nhất là
    thu nhận những người lưu lạc, hiện nay huyện nha đã đầy cả rồi.”

    “A?” Bao
    Chửng nghe xong còn cảm thấy thật mới lạ, tò mò mà ghé mắt nhìn vào
    trong xem một cái – Phát hiện cả nha môn thật chẳng khác nào cái chợ,
    bên trong còn có đầy người, có lớn có nhỏ, còn có cả chó cả gà…

    Bao Chửng và Bàng Cát đều yên lặng lui ra…. Vẫn nên đến chỗ Bạch Ngọc Đường thì hơn.

    Bao Chửng
    nhớ rõ, trong danh sách tình hình trị an châu phủ của các quan viên có
    viết, Mâu Đỉnh Thịnh này sở dĩ có thể nhậm chức Hi Châu Tri phủ lâu như
    vậy là do dân chúng địa phương rất mực kính yêu hắn, hắn hình như có
    tiếng là quan phụ mẫu thương dân như con, tất cả bạc hắn có đều mang ra
    cứu tế dân chúng đói khổ ở Hi Châu hết, mà lúc trước Hoàng thượng cũng
    đã nhắc qua, cũng khen hắn một lần.

    Hơn nữa, vì
    bên trong địa phận Hi Châu có Phái Thiên Sơn, cho nên về cơ bản trị an
    cũng rất tốt, cũng không có môn phái giang hồ nào đến đây gây sự, có vẻ
    như Mâu Đỉnh Thịnh này cũng rất thân thiết với Chưởng môn Lục Phong của
    Phái Thiên Sơn.

    Bao Chửng
    cảm thấy rất có hảo cảm với vị Lão tri phủ tâm địa thiện lương này, liền nói: “Vô phương, chúng ta có thể đến ở nhà của bằng hữu.”

    Tri phủ kia cũng hiếu kỳ: “Bằng hữu nào vậy?”

    Bao Chửng liền nói: “Ở tại Bạch phủ.”

    “À!” Mâu
    Đỉnh Thịnh cười tươi: “Bạch Ngũ gia a! Người tốt! Người tốt a! Mỗi năm
    hắn đều quyên góp không ít tiền cho Hi Châu phủ đâu, rất nhiều chúc phô, dược đường cùng thư trai đều do hắn mở ra, đứa nhỏ này vừa đẹp lại rất
    lễ phép nữa.”

    Bao Chửng
    cùng Bàng Cát nhìn nhau một cái, cùng cảm thấy cảm nhận về Bạch Ngọc
    Đường kiểu này có chút kỳ dị, người đời thường đồn đại Bạch Ngọc Đường
    như Ngọc diện La Hán, trong mắt vị Tri phủ này thì hắn lại chẳng khác
    nào Ngọc diện Bồ Tát.

    Bao Chửng dò hỏi một chút tình hình án kiện Phái Thiên Sơn.

    Mâu Đỉnh
    Thịnh thở dài: “Bao Đại Nhân, ngài cũng biết bên trong Phái Thiên Sơn
    đều là những người thế nào rồi, không phải là hạ quan không muốn tra,
    thật sự là có tâm nhưng vô lực a.”

    Sau đó Bao Chửng lại hỏi thêm về chuyện ăn thịt người ở đầm Bích Thủy.

    Đối với án
    này, Lão tri phủ hình như có chút do dự, nói: “Bích Thủy đàm này cũng
    không biết làm sao, nói là có Kỳ lân đi, cũng có người nói là đã gặp
    qua, thế nhưng ta đã dẫn người tìm hơn nửa tháng cũng không có thấy qua
    lần nào, lần này lại xuất hiện thi thể chết trôi, trước mắt hạ quan cũng chưa có được đầu mối nào.”

    Bao Chửng
    bảo Lão nhân gia mang hồ sơ vụ án đến để hắn mang về nghiên cứu, sau đó
    liền cùng Bàng Cát dẫn theo mấy trăm nha dịch, đến trang viên của Bạch
    Ngọc Đường.

    Bên trong Bạch phủ.

    Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường: “Vụ án có manh mối gì không?”

    Bạch Ngọc
    Đường nhún vai một cái: “Ta cũng mới đến mà thôi, lát nữa có hẹn Lục
    Phong đi uống trà, lúc đó có thể một chút, cũng không biết là Yến Lâm
    cùng Từ Phi làm sao mà chết.”

    “Đúng rồi.” Triển Chiêu được Hắn nhắc tỉnh, nhớ tới chuyện này liền hỏi: “Trong đầm Bích Thủy thực sự có Kỳ lân sao?”

    Bạch Ngọc Đường nghe Y nói vậy thì sửng sốt, sau đó cười: “Vẫn có truyền thuyết như vậy, có điều ta chưa từng thấy qua.”

    “Vậy a ….” Triển Chiêu gật gật đầu.

    “Bởi vì thi
    thể của Yến Lâm cùng Từ Phi đều tìm được ở Bích Thủy đàm, cho nên lát
    nữa ta có hẹn Lục Phong đến cánh rừng gần đó xem xét, nếu như ngươi tò
    mò thì cùng đi đi?”

    Hai khóe miệng Triển Chiêu cũng nhếch lên: “Được a.”

    Triển Chiêu vừa mới nói xong, Tiểu Tứ Tử đã lập tức giơ tay: “Cháu cũng đi.”

    Công Tôn cũng giơ tay theo: “Ta cũng đi.”

    Lại nhìn về phía sau, Triệu Phổ, Âu Dương cùng ba ảnh vệ cũng đều trăm miệng một lời: “Chúng ta cũng đi.”

    Bên ngoài cửa, Bao Chửng cùng Bàng Cát mới đi vào cũng nghe được, đều gật gật đầu, tỏ vẻ rất hứng thú: “Mọi người cùng đi đi.”

    Bạch Ngọc
    Đường cũng có chút bất đắc dĩ, có phải là có vấn đề chỗ nào không a,
    bình thường mình đều là độc lai độc vãng, thêm một Triển Chiêu cũng
    không vấn đề gì, thế nhưng vì sao lại phải có thêm nhiều người như vậy
    a? Hơn nữa lại là toàn gia có lão có tiểu nữa chứ …

    “Đúng rồi!” Triệu Phổ đột nhiên hỏi Bạch Ngọc Đường: “Ngươi có cái lưới đánh cá nào thật lớn không?”

    Bạch Ngọc Đường không hiểu nổi nhìn hắn: “Cái gì?”

    “Lưới đánh cá a!” Triệu Phổ còn hưng trí bừng bừng: “Chiều nay chúng ta thử xem có thể vớt con Kỳ lân nào lên không.”

    Triển Chiêu dở khóc dở cười, hỏi Triệu Phổ: “Ngươi vớt nó lên làm gì?”

    “Nuôi a!” Triệu Phổ trả lời rất hợp tình hợp lý.

    Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu yên lặng mà nhìn nhau một cái, Tiểu Tứ Tử thì lại rất ngạc nhiên hỏi Triệu Phổ: “Nuôi ạ!”

    Triệu Phổ gật đầu, cùng bẽ đập tay một cái.

    Mọi người đều nhìn Công Tôn – Đứa nhỏ này là con nhà ai vậy, không ai quản nó sao?

    Ai ngờ, lúc
    này hai mắt Công Tôn cũng lóe sáng, nhỏ giọng mà than thở một câu: “Nghe nói vảy kỳ lân chính là dược vật trân quý nhất!”

    Mọi người đều nhìn trời – Hết cứu rồi!

    Cả một buổi sáng này, mọi người đều an ổn nơi ăn chốn ở của mình.

    Bạch phủ rộng rãi lại sạch sẽ, nha hoàn cùng hạ nhân đều rất có năng lực, Bao Đại Nhân vô cùng hài lòng.

    Sau bữa cơm trưa, trời cũng đã lên đến đỉnh đầu, khá nóng.

    Giả Ảnh ôm Tiểu Tứ Tử, Tử Ảnh thì lại cầm một chiếc lá sen thật lớn che nắng cho bé, cả đoàn người đi bộ đến chân núi Bích Thủy.

    Ngẩng đầu
    lên nhìn một cái, chỉ thấy một ngọn Bích Thủy sơn cao ngất tầng mây, cả
    đỉnh núi hầu như đều là một màu tuyết trắng, mây cũng rất dày, khiến cho người ta có cảm giác mờ mịt. Tiểu Thiên Sơn đã có khí thế thế này, vậy
    Đại Thiên Sơn thì còn phải như thế nào nữa? Mọi người cũng có chút ngẩn
    người.

    Mà bên dưới
    đỉnh núi, lại có cây cối tươi tốt bao quanh, bên trong thảm cây xanh
    biếc ấy, vẫn có thể nhìn ra được mảng lớn hạnh thụ màu vàng, những chùm
    lá phong đỏ rực làm toát lên phong cảnh thật đẹp, còn hơn thế nữa, những thác nước màu bạc chảy dài từ đỉnh núi đổ xuống càng tôn thêm vẻ bồng
    lai tiên cảnh.

    “Phái Thiên Sơn thật sự quá đẹp a.” Công Tôn nhịn không được mà cảm khái.

    “Bên kia
    chính là Bích Thủy Đàm.” Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ về hướng một vùng hồng
    điệp tươi tốt, có thể thấy ở đó mơ hồ hiện ra thác nước hình bán nguyệt
    chảy xung quanh, bên dưới đó hẳn là Bích Thủy Đàm.

    “Đi theo
    hướng bên cạnh sẽ có đường tắt.” Bạch Ngọc Đường tuy rằng không có
    thường xuyên về Phái Thiên Sơn, thế nhưng lại rất thuộc đường, dẫn mọi
    người lên núi.

    Còn chưa đi
    đến lưng chừng núi, lại thấy có hai nam nhân đang đi xuống, hai người
    đều chưa đến ba mươi tuổi, một người mặc áo ngắn màu đen, bên ngoài
    khoác cẩm bào đen, một người khác mặc trường bào màu gụ, bên hông con
    mang theo bát bảo, trên lưng đeo một thanh trường đao.

    Hai người
    đang vội vã đi xuống, vừa nhìn thấy có người đi lên liền hơi bất ngờ,
    thế nhưng vừa liếc mắt nhìn thấy Bạch Ngọc Đường, hai người đều hơi ngẩn người ra.

    Bạch Ngọc Đường dẫn theo đám người Triển Chiêu cứ thế đi tiếp, cũng không có dừng chân lại.

    Lúc tới gần
    hai người, hai người kia liền chắp tay lấy lệ với Bạch Ngọc Đường, mà
    cái chắp tay này hình như còn mang theo chút thâm sâu nào đó, cứ như rất không cam lòng thì phải, thế nhưng hình như cũng không thể làm khác
    được. Triển Chiêu thấy vậy liền bắt đầu nghĩ – Ai vậy?

    “Sư thúc tổ.”

    Khóe miệng
    mọi người cũng giật – Không cam tâm tình nguyện như thế a, hai người này tuy rằng cũng không lớn tuổi, thế nhưng nhìn qua cũng thấy đứng tuổi
    hơn Bạch Ngọc Đường nhiều lắm, phải gọi một người nhỏ hơn mình là sư
    thúc đã cảm thấy ngại lắm rồi, lại còn phải gọi là sư thúc tổ nữa.

    Mọi người yên lặng mà nhìn Bạch Ngọc Đường một cái – Bối phận của Qúy phái thực loạn.

    Bạch Ngọc Đường hình như cũng không có quen thuộc lắm với bọn họ, liền gật gật đầu, có vẻ rất lãnh đạm.

    Thế nhưng hai đệ tử Thiên Sơn này hình như cũng đã quen rồi, cứ thế tiếp tục xuống núi.

    Đám người đi rồi, Triển Chiêu liền hỏi: “Người Phái Thiên Sơn sao?”

    Bạch Ngọc Đường gật gật đầu: “Chắc là vậy.”

    “Ngươi không biết sao?” Triển Chiêu cả kinh.

    “Chắc là nằm trong Thập đại cao thủ.” Bạch Ngọc Đường sờ sờ cằm: “Hình như ta đã từng thấy qua.”

    Mọi người
    đều trợn trừng hai mắt – Không phải chứ? Từ trên xuống dưới Phái Thiên
    Sơn này cao nhất là Chưởng môn, ngay dưới Chưởng môn chính là Thập đại
    cao thủ, Bạch Ngọc Đường vậy mà cũng không có biết.

    Bạch Ngọc
    Đường thấy ánh mắt khinh bỉ của mọi người dành cho mình, cũng cảm thấy
    bất đắc dĩ: “Người nào người nấy trông đều na ná giống nhau, nhớ làm sao được.”

    Mọi người lại giật mình thêm lần nữa, hai người vừa rồi, ngoại hình khác xa nhau như vậy mà Hắn lại nói là na ná tương tự nhau!

    Triển Chiêu
    mở to mắt nhìn chằm chằm mắt Bạch Ngọc Đường, tâm nói, đôi mắt đẹp như
    vậy chắc không bị bệnh gì đó chứ? Chẳng lẽ là nhìn không rõ lắm sao?

    Bạch Ngọc
    Đường thấy vẻ mặt Triển Chiêu hoài nghi mà nhìn mình, cũng âm thầm than
    thở một câu, mấy người đó vốn dĩ đều na ná nhau mà, ngươi cho là ai cũng như ngươi, dễ nhớ như vậy cả sao.

    Triển Chiêu nheo đôi mắt đẹp lại, hình như ban nãy Bạch Ngọc Đường đang rủa thầm cái gì đó.

    Bạch Ngọc
    Đường lại bắt đầu điềm tĩnh lại, cũng cảm thấy có chút buồn bực – Lối đi này thông đến phía sau núi, chính là đường đến đầm Bích Thủy, hai người này vì sao lại đến sau núi? Hay là cũng đến đầm Bích Thủy đây.

    Thuộc truyện: Long Đồ Án