Home Đam Mỹ Lost Temple (Thất Lạc Thần Miếu) – Chương 43

    Lost Temple (Thất Lạc Thần Miếu) – Chương 43

    Thuộc truyện: Lost Temple (Thất Lạc Thần Miếu)

    “Oa! Ở bên kia, ở bên kia!”

    Đám người vừa thoát khỏi một đám “truy binh” phía sau thì thở một hơi nhẹ nhõm, nhưng khi nghe tiếng họ thì sắc mặt lại trở nên khó coi, Quy Vu Tịch Diệt bắt đầu không khống chế được mà nắm chặt Già Lam Phong Bạo bên hông.

    “Bình tĩnh, phải bình tĩnh…” Một bàn tay đặt lên bàn tay đang muốn rút đao của hắn, Hắc Diệu Chi Ngân thấp giọng khuyên can. Nếu không nhanh chóng giải quyết cái đám điên cuồng kia, hắn thực sự sợ Quy Vu Tịch Diệt sẽ không thể áp chế tức giận được nữa, trực tiếp dùng Già Lam Phong Bạo chém bọn họ thành từng miếng thịt nhỏ.

    Người sợ nổi danh heo sợ mập, từ sau khi chấm dứt Công Thành Chiến thì Sơn Miêu tiểu đội lại càng nổi danh. Phía trang web của chính phủ cố ý dành ra một mục, chuyên môn đưa tin tức và toàn bộ quá trình mà Thí Thần công hội đánh quái. Bài viết được đặt lên đầu nhất là bài khi Quái Vật Công Thành Chiến chấm dứt, Hắc Diệu Chi Ngân cùng Quy Vu Tịch Diệt song song giương cánh bay lên trời ban phúc cho chúng sinh. Lần này bọn họ muốn không làm người nổi tiếng cũng không được.

    Hai chiếc mặt nạ trắng đen mà Quy Vu Tịch Diệt chế tạo cũng rất được hoan nghênh. Trải qua sự tuyên truyền của chính phủ và sự truy đuổi nhiệt liệt trong thầm lặng của các ngoạn gia, hai cái mặt nạ đã trở thành dấu hiệu đặc biệt của họ. Hơn nữa còn chiếm hơn phân nửa số phiếu bầu trở thành đồ án đại diện cho Thành Bang.

    Tên mới của Thành Bang dưới sự cưỡng bức dụ dỗ của vô số nữ ngoạn gia mà có tên là ‘Quang Ảnh Thành’, đồ án của Thành Bang là một cái khiên hình vuông, phía trên là một con Cự Long nhỏ đang giương cánh, trung gian là hình mặt nạ, nửa bên đen nửa bên trắng, là tổ hợp mặt nạ của Hắc Diệu Chi Ngân và Quy Vu Tịch Diệt, dưới cùng là hai thanh lợi kiếm bắt chéo nhau.

    Quá trình thiết kế tất nhiên là do Sơn Miêu tiểu đội phụ trách, cho đến khi chúng được treo trên cửa Quang Ảnh Thành, mọi người Sơn Miêu tiểu đội mới biết, đồ án này đã được hệ thống đầu não tán thành, nói đúng hơn thì chính là gạo sống đã nấu thành cơm, bọn họ cũng vô lực xoay trời chuyển đất nữa.

    Tránh xuất môn vào ban ngày, cả ngày bị khóa trong chiếc khinh giáp lữ hành, Sơn Miêu tiểu đội đi trên đường cái của Quang Ảnh Thành vẫn không ngừng bị người theo đuôi với một số lượng dọa người. Nên đã xuất hiện một màn kia – ngàn FANS rảnh rỗi điên cuồng truy đuổi.

    “Trốn không thoát…” Năm người chỉ có thể trơ mắt bị dồn vào một cái ngõ cụt. Ám Đồng tuyệt vọng nhìn Thương Lãng đang nhắm mắt: “Lão đại, ta xin lỗi ngươi.” Nói xong thân hình nhoáng lên, biến mất.

    Phù Tô lập tức nhe răng cười, pháp trượng vung lên, một pháp trận hình tròn xuất hiện dưới chân, biến thành một đạo bạch quang rồi mất tích. Quy Vu Tịch Diệt cùng Hắc Diệu Chi Ngân đương nhiên không ngốc đến nỗi tiếp tục ở lại chỗ này làm động vật quý hiếm, liếc mắt nhìn nhau, song song ẩn thân chạy đi. Rất không nghĩa khí lưu lại một mình Thương Lãng, bị một đám người điên cuồng vây quanh.

    “Không thể ngốc nổi ở Quang Ảnh Thành nữa, hẹn gặp mọi người ở tửu quán của Lỗ Bối Đa Thành.” Lưu lại một câu như vậy, mọi người rất có ăn ý tắt hết tư tán gẫu, chỉ còn lại một mình Thương Lãng kêu rên trong kênh.

    Khi mọi người đến tửu quán ở Lỗi Bối Đa Thành tề tụ thì đã là tối hôm sau, đầu tiên là Phù Tô, điểm tiện lợi của pháp sư cao cấp là, hắn có thể tùy ý dùng pháp trận truyền tống của pháp sư để đến những đại thành trấn mà mình muốn, đương nhiên trừ những thành trấn của địch, nói cách khác thì hắn có thể tùy thời tùy lúc đi những nơi hắn muốn.

    Thứ hai là Hắc Diệu Chi Ngân cùng Quy Vu Tịch Diệt, kỹ năng chủng tộc Phi Tường của họ không phải để chưng cho đẹp.

    Thương Lãng đương nhiên sẽ là người đến cuối cùng, quăng mũ cởi giáp, trên mặt còn có những vết cào đỏ tươi và đậm những dấu môi son – có thể thấy được đó là hậu quả để lại sau khi tham gia “tiết mục chơi đùa”.

    Nhìn bộ dáng chật vật của lão đại nhà mình, Ám Đồng là người đầu tiên nhịn không được mà phụt một tiếng cười ha hả, lập tức dưới sự uy hiếp của thanh kiếm màu đỏ mà ngoan ngoãn ngậm miệng lại ngồi xổm vào một góc tường chọt kiến – không có biện pháp, ai bảo hắn là người có năng lực yếu nhất trong Sơn Miêu tiểu đội này chứ? Nhân thiện bị người khi, nhân thiện bị người cưỡi a…

    “Lên lầu thôi.” Nhìn thấy bộ dáng của Ám Đồng, Phù Tô bật cười. Đại Hội Thiên Hạ Đệ Nhất Võ Đạo lần thứ hai đã bắt đầu, rất nhiều ngoạn gia đều đang di chuyển về hướng Lỗ Bối Đa Thành, cho dù nơi đây không phải Quang Ảnh Thành, nhưng thanh danh của Sơn Miêu tiểu đội bọn họ đã truyền ra ngoài, khó bảo toàn việc không bị người nhận ra, đến lúc đó chắc sẽ lại bắt đầu trận “đại đào sát”… Khi hắn bước bước đầu tiên vào tửu quán, đã có dự định sẽ lên lầu cao nhất, tuy rằng tốn không ít kim tệ, nhưng sau khi bóc lột tài sản của Túy Sát Giang Sơn thì đối với Sơn Miêu tiểu đội mà nói đây chỉ là chuyện không đáng kể.

    Sự thật chứng minh “Tiền không phải vạn năng, nhưng không có tiền thì vạn vạn bất năng” những lời này là chân lí vĩnh hằng không thể phủ nhận, ngồi trên cái ghế mềm mại, hưởng thụ loại tửu tốt nhất của tửu quán, đối với thành viên của Sơn Miêu tiểu đội sau một phen chạy trối chết chỉ có thể ra rừng ở trướng bồng mà nói là một phen hưởng thụ.

    “Đây là tư liệu về Đại Hội Thiên Hạ Đệ Nhất Võ Đạo lần thứ hai mà ta tìm được trên diễn đàn của chính phủ, hình thức có hơi khác với năm trước.” Xuất ra tư liệu, Phù Tô phân phát cho mỗi người một tờ. Lần này chính phủ phá lệ phúc hậu mà tiết lộ quá trình thi đấu và hình dạng sân đấu.

    Hình thức trận đấu năm nay hoàn toàn khác với năm ngoái, đưa tất cả các thành viên dự thi vào một cái sân. Căn cứ theo hình ảnh mà chính phủ đưa ra, nơi gọi là “Thông Thiên Tháp” này có kiến trúc hoàn toàn giống với Kim Tự Tháp Ai Cập ngoài hiện thực, với những tư liệu được lộ ra, thì không gian của tòa Thông Thiên Tháp này cực lớn, chia làm nhiều tầng, mỗi tầng sẽ có từng loại quái với thực lực khác nhau. Mà một khi người dự thi đã bước vào Thông Thiên Tháp thì sẽ bước vào một loại hình thức đặc biệt, trừ phi tử vong hoặc chịu thua thì những trường hợp còn lại không thể rời khỏi Thông Thiên Tháp. Những ngoạn gia đã tiến vào Thông Thiên Tháp đồng nghĩa với việc đã tiến vào trạng thái tự động PVP, nghĩa là có thể công kích bất luận kẻ nào trừ đội hữu của mình. Đến lúc đó tất cả ngoạn gia sẽ không chỉ đối mặt với những uy hiếp của quái, mà còn phải đề phòng những uy hiếp của đối thủ mình mang lại – nói cách khác là hình thức hỗn chiến trước nay chưa từng có, là một “đại đào sát” thật sự. (Đào là trốn, sát là giết; PVP là trạng thái các ngoạn gia đánh nhau)

    Xem tư liệu mà Phù Tô cung cấp, mọi người nhất thời không nói được gì, sau một lúc lâu Thương Lãng mới mở miệng phun ra một chữ: “Kháo…”

    “Vậy mà họ cũng nghĩ ra được…” Ám Đồng gãi đầu buồn bực nói, có thể đoán được trận đấu này sẽ tàn khốc cỡ nào, đặt ra trận đấu này chẳng phải là tạo cơ hội cho ngoạn gia chém giết lẫn nhau hay sao? Thật sự không hiểu phía chính phủ rốt cuộc nghĩ thế nào nữa.

    “Ta cảm giác trận đấu lần này không chỉ đơn giản như vậy.” Phù Tô theo thói quen đẩy đẩy mắt kính. Phía chính phủ thường rất ít tiết lộ tin tức, nếu có cũng chỉ mơ mơ hồ hồ, nhưng lần này lại phá lệ tiết lộ rất nhiều, chứng tỏ nó tuyệt không tầm thường. “Hơn nữa theo truyền thuyết ‘Thông Thiên Tháp’ là kiến trúc mà phàm nhân liên hợp với thiên thần xây dựng nên, ta cảm thấy trận đấu này có liên quan với nhiệm vụ mà chúng ta nhận được trong Công Thành Chiến.”

    “Hoàn toàn có khả năng.” Suy tư một lát, Hắc Diệu Chi Ngân không thể không khâm phục năng lực phân tích của Phù Tô: “Ngươi đã thông tri cho những người khác chưa?” Nếu thật sự có quan hệ với nhiệm vụ trước, thì hành trình lần này tuyệt đối sẽ rất gian khổ, đương nhiên càng nhiều minh hữu càng tốt.

    “Ta đã thông tri Túy Sát Giang Sơn cùng Phi Long Tại Thiên.” Phù Tô mỉm cười, hai người kia dù sao cũng không phải rất ngu ngốc, có lẽ sẽ hiểu ý của hắn. Nếu không hiểu – thì một đội hữu ngu như heo thế này, cũng không cần.

    “Còn nữa, những gì có thể chuẩn bị thì hãy làm cho thật tốt, để hết tất cả vào túi không gian đi.” Rút kinh nghiệm từ Lợi Tát Hưu Tháp lần trước, lần này đi Thông Thiên Tháp không biết sẽ gặp phải quái BOSS gì, đương nhiên càng nhiều vật tiếp tế, thực phẩm và dược phẩm càng tốt. Những lời này chủ yếu là nói với Hắc Diệu Chi Ngân, dù sao hắn cũng đảm nhiệm hai chức vụ song trọng (song song quan trọng) là Trù Sư và Dược Tề Sư, các loại thực phẩm và dược phẩm đều phải nhờ hắn.

    “Không thành vấn đề.” Hắc Diệu Chi Ngân gật đầu, hắn và Quy Vu Tịch Diệt mỗi người có một Hư Không Thủ Trạc, đây là túi không gian có hai vạn ngăn, nếu để đầy nó, cho dù mang cả Sơn Miêu tiểu đội đến sa mạc Xahara cũng có thể sống nhàn nhã, nhưng là, kinh phí để mua thực phẩm mới là vấn đề quan trọng.

    Phù Tô đương nhiên biết điều này, lấy năm thủy tinh tệ ra đưa hắn: “Tiền không thành vấn đề, không đủ thì cứ đến tìm ta.” Dù sao tiền này cũng là kinh phí chi trả mà Thí Thần công hội đã đưa – xài tiền của người khác đúng là thần thanh khí sảng, không chút đau lòng a!

    “OK, giao cho ta.” Hắc Diệu Chi Ngân ngầm hiểu, tiếp nhận năm thủy tinh tệ rồi bỏ vào túi. Các loại thực phẩm dược phẩm đều nhờ kỹ năng Thu Thập Thuật của hắn mà lấy được, Túy Sát Giang Sơn cho hắn nhiều tiền như vậy, phỏng chừng ngay cả thù lao cũng ở bên trong. Bất quá cẩn thận ngẫm lại, đội viên dự thi của Thí Thần và Long Chiến Tứ Dã cộng lại thế nào cũng hơn mười mấy người, số lượng nhiều như vậy mà chỉ nhờ một mình hắn chuẩn bị, thật đúng là cả một công trình. Chút “tiền bo” ấy hắn cũng thoải mái tiếp nhận.

    Vì vậy đêm trước khi thi đấu, mọi người bế quan tu luyện, chuẩn bị dụng cụ, tóm lại ai nấy cũng đều xoa xoa tay, chuẩn bị nghênh đón Đại Hội Đệ Nhất Võ Đạo lần thứ hai.

    >>Hết

    Thuộc truyện: Lost Temple (Thất Lạc Thần Miếu)