Luận giáo hoàng tìm chết sử – Chương 55-56

    Thuộc truyện: Luận giáo hoàng tìm chết sử

    CHƯƠNG 55

    Arnold dễ dàng nhận ra tâm tình suy sụp cùng tự trách của anh, hắn từ phía sau, thò tay kéo người vào trong lòng. Khóe mắt khẽ liếc qua cái xác nổi bồng bềnh trên mặt nước, băng lãnh thấu xương.

    “Anh, không phải là lỗi của anh.” Hắn nhẹ nhàng nói bên tai Lucia.

    Lucia ngửa người ra sau, tựa vào lồng ngực ấm áp kiên cố của Arnold, từ tiếp xúc thân thể mà hấp thu độ ấm trên người hắn. Cậu gật đầu, rầu rĩ giải thích: “Ta không cho rằng đó là lỗi của ta, ta chỉ đơn thuần thấy khó chịu mà thôi.”

    Arnold càng ôm chặt người hơn, không nói gì.

    Hai người cứ lẳng lặng ôm nhau một hồi. Lucia đứng thẳng người lại, cuối cùng, nhìn thoáng qua gương mặt trắng bệch của Martin, xoay người kéo Arnold ra khỏi thủy lao. Martin cùng những người đã chết ở Rostock, nhất định phải lấy mạng của cái tên pháp sư hắc ám kia để đền lại.

    Nhoáng cái, nửa tháng đã trôi qua.

    Ánh mặt trời thông qua cửa sổ năm màu, chiếu vào trong Thần Điện, phản chiếu thành những tia sáng đẹp mắt, nhưng lúc này, mọi người trong Thần Điện đều không có tâm tình để thưởng thức.

    Trên đỉnh cao, Cassandra mỉm cười mang vương miện cùng dải lụa đặc trưng của Giáo Hoàng cho Lucia, cuối cùng, lấy cây pháp trượng tượng trưng cho quyền lực của Giáo Hoàng từ tay vị giáo chủ bên cạnh, thận trọng giao phó lên trên tay Lucia.

    “Dưới sự chứng kiến của thần Quang Minh, Lucia Brenda trở thành Giáo Hoàng đời tiếp theo, dẫn dắt cách tín đồ thành kính đi tới quang minh!” Cassandra giơ tay Lucia lên, thanh âm trang trọng nói với thần cùng những người trong điện.

    Tất cả những người đứng sừng sững trong thần điện đều quỳ một chân xuống, nắm tay đặt lên trước ngực, cao giọng hướng về phía Lucia, hô: “Lucia bệ hạ.”

    Lucia nhìn một mảnh người đông nghìn nghịt bên dưới, chỉ cảm thấy gánh nặng trên vai càng thêm nặng hơn. Những người này, không, toàn bộ thành thị này đều đã biến thành trách nhiệm của cậu, là sứ mệnh mà cậu phải thừa nhận. Tầm mắt xuyên qua đám người, đối mắt với Arnold cũng đang đứng ở dưới, Lucia cong khóe miệng lên, cười thản nhiên, ít ra cậu cũng không phải chỉ có một mình một người.

    Trong nửa tháng này, tung tích của Ma tộc đã trải rộng khắp toàn bộ đại lục, khủng hoảng cũng đã nhanh chóng làn tràn khắp dân chúng bình thường. Lần này, nghi thức lên ngôi của Lucia đơn giản mà khẩn cấp như vậy cũng có liên quan đến tình thế nghiêm trọng hiện giờ.

    Sau khi Cassandra dỡ gánh nặng Giáo Hoàng xuống, cả người đều có vẻ thoải mái hơn nhiều, hiện tại, mỗi ngày sinh hoạt trong Giáo Đình của ông giống như là đang dưỡng lão, chơi cờ, uống trà, tuy không còn pháp lực, nhưng cũng du dương tự đắc. Ciaz cũng không kém, định cư luôn ở Giáo Đình, chuyện Kleist cũng xử lý thông qua thư từ. Cả hai người đều ăn ý không đề cập tới chuyện rời đi, cũng không nói gì về quan hệ giữa hai người, nhưng bầu không khí hài hòa ở chung của họ đều khiến người ta cảm thấy ấm áp.

    Trong thời kỳ chuẩn bị đặc biệt này, mỗi ngày chuyện Lucia phải xử lý đều có thể xếp thành một cái núi nhỏ, nếu không nhờ Arnold giúp chia sẻ hơn phân nữa, phỏng chừng cậu đã hối hận vì nhận cái chức Giáo Hoàng chết tiệt kia rồi.

    Hôm nay, Lucia đang nằm nghiêng trên tháp đọc sách, Arnold ở một bên giúp cậu xử lý công vụ, không khí yên tĩnh mà tốt đẹp.

    “Giáo Hoàng bệ hạ, quốc vương Xigal đến chào hỏi.”

    Nghe người hầu ở ngoài cửa nói, Lucia buông quyển sách trên tay xuống, không khỏi nhớ tới tin tức truyền đến lúc trước.

    Quốc vương tiền nhiệm của đế quốc Xigal chết vì bệnh, đại hoàng tử, ngũ hoàng tử và thất hoàng tử đều là những người đứng đầu được chọn cho vị trí ngôi vua, trong đó, đại hoàng tử nắm một phần ba quân quyền, hơn nữa, lục hoàng tử và bát hoàng tử đều lựa chọn đứng ở phía sau anh ta; ngũ hoàng tử bình thường điệu thấp nhất, lần này lại có thể trở thành người cạnh tranh được ngôi vua, là vì bản thân anh là Ma Đạo Sư cùng với ba công tước lớn của gia tộc Fidel đều duy trì anh, còn về phần thất hoàng tử Alvis, y là đứa con được lão quốc vương Benson sủng ái nhất, trên tay cũng nắm giữ một phần ba quân quyền, hơn nữa, y còn có được đội ám vệ hoàng tộc.

    Bởi vì Alvis có lực uy hiếp khá lớn, cho nên đại hoàng tử, ngũ hoàng tử đầu quyết định, tạm thời trước mắt trừ bỏ Alvis rồi nói sau. Lúc bắt đầu, đúng là đã khiến Alvis gặp khó khăn rất lớn, nhưng không lâu sau đó, đại hoàng tử gặp chuyện ngoài ý muốn, cuối cùng điều tra ra là do Ma tộc gây nên. Đại hoàng tử vừa chết, chỉ còn một mình ngũ hoàng tử chiến đấu hăng hái, đương nhiên không thể nào địch lại Alvis, cuối cùng bị phong cho một danh Công Tước, bị đuổi đến nơi xa xôi làm lãnh địa.

    Hiện giờ, quốc vương Xigal chính là Alvis, hơn nữa, y còn lên ngôi trước hai ngày so với Lucia trở thành Giáo Hoàng.

    “Mời quốc vương đến phòng tiếp khách, một lát nữa ta sẽ tới.” Lucia phân phó người hầu chờ ở ngoài cửa.

    Đợi người ở bên ngoài đi rồi, cậu mới miễn cưỡng đứng dậy, chỉnh chỉnh lại quần áo hỗn độn trên người một chút, thấy Arnold cũng cùng đứng dậy, cậu vội vàng chặn lại nói: “Ngươi không cần đi, một mình ta đi chiêu đãi là được rồi.” Nói đùa, Arnold mà đi, ai sẽ giúp cậu xử lý mấy cái công vụ đáng ghét ở trên bàn a.

    Arnold biết tâm tư nhỏ của Lucia, cười nói: “Gần đây anh cũng mệt rồi, công vụ cuối tuần này để ta xử lý đi.”

    “Đi nhanh đi, đừng để người ta chờ lâu.” Lucia cũng hiểu Arnold khẳng định phát tác lòng dạ hẹp hòi, không yên lòng để cậu và Alvis đơn độc ở chung.

    Đến Thiên Điện, quả nhiên thấy Alvis đang ngồi chờ trên sofa.

    “Alvis.” Tuy hiện tại, thân phận của hai người đã có thay đổi, nhưng Lucia vẫn thích gọi trực tiếp tên y, mà không phải cái danh quốc vương bệ hạ gì gì đó.

    Alvis cũng không muốn để thân phận trở thành chướng ngại giữa hai người, y đứng lên, cười tủm tỉm, chào hỏi với Lucia, “Lucia, đã lâu không gặp.” Về phần Arnold ở phía sau Lucia, Alvis chỉ nhìn lướt qua rồi tự động lờ đi.

    Bọn họ mới tách ra có nửa tháng mà thôi, loại giọng điệu cảm khái như đã tách ra rất nhiều năm là chuyện gì a. Lucia vụng trộm châm chọc ở trong lòng, trên mặt lại treo khuôn mặt tươi cười ôn hòa, đi đến gần Alvis, “Đã lâu không gặp, ngươi ngồi đi.”

    Alvis nghe Lucia nói, nghe lời ngồi xuống, hơn nữa, dáng người biếng nhác, đôi mắt nâu không nháy cái nào, nhìn chằm chằm vào người đối diện y, Lucia.

    “Ngươi vừa mới lên ngôi, việc cần xử lý hẳn là rất nhiều, sao lại đột nhiên đến đây?” Lucia nghi hoặc nhìn Alvis, hỏi. Nghĩ đến một đống công việc đã xếp thành núi của mình gần đây, Lucia cảm thấy Alvis hẳn cũng đang ở trong loại tình huống này, sao còn chạy đến Giáo Đình nữa, chẳng lẽ y không sợ cái ghế ngôi vua của y không vững chắc sao.

    Alvis nghiêng người về phía trước, ai oán nhìn Lucia, giọng điệu thương tâm, nói: “Sao thế, người đẹp Lucia không chào đón ta sao?”

    Biết Alvis chỉ nói đùa, Lucia cười mà không nói, chỉ ôn hòa nhìn y.

    Muốn diễn trò cũng phải có người phối hợp. Alvis thấy bộ dạng không có hành động nào của Lucia, tiếc nuối thu hồi vẻ mặt ai oán lại, thanh âm trầm thấp nhưng đầy tình ý nói: “Nếu ta nói, ta nhớ ngươi thì sao?”

    Lucia hơi trừng lớn đôi mắt ra, kinh ngạc nhìn Alvis, ý đồ muốn nhìn ra dấu vết nói đùa từ trên mặt y. Arnold ngồi bên cạnh Lucia đã sớm biết tâm tư của Alvis từ lâu rồi, ánh mắt hắn sâu thẳm nhìn chằm chằm vào Alvis, hiện giờ, hắn có chút hối hận vì lúc trước cố kỵ tâm tình của anh cùng với Kiếm Thánh bên người Alvis mà không xuống tay giết chết y, không biết có cách nào ra tay ngay tại Giáo Đình mà có thể không để anh phát hiện hay không, trong lòng suy nghĩ một trăm phương pháp giết Alvis, ánh mắt Arnold nhìn Alvis càng thêm nguy hiểm.

    Lucia sau khi kinh ngạc qua đi, chuyện đầu tiên cậu làm là nghiêng đầu nhìn Arnold.

    “Anh, làm sao?” Arnold bị động tĩnh trên tay mà hồi hồn, nghiêng đầu nhìn Lucia.

    Làm sao? Hẳn là ngươi làm sao vậy mới đúng chứ, ăn dấm chua có cần dùng ánh mắt hung ác như vậy không a! Lucia vừa bị ánh mắt hắc hóa hư hư thực thực của Arnold làm cho hoảng sợ, liền phản ứng lại, vội vàng dùng tay ra sức nhéo trên tay Arnold một phen.

    Lucia trừng mắt nhìn Arnold một cái, trong ánh mắt, ý cảnh cáo vô cùng rõ ràng.

    Arnold đem tay của Lucia đặt vào trong lòng bàn tay rộng rãi của hắn, cầm chặt lại. Ánh mắt hắn thuận theo nhìn Lucia, tận lực tỏ vẻ mình vô hại.

    Hiện giờ Alvis còn ở đây, Lucia sẽ không nói chuyện với Arnold, dù sao, y cũng đang nhìn cậu.

    Trong lòng chua xót, Alvis nhìn hai người đối diện ân ái không coi ai ra gì, đặc biệt khi nhìn thấy vẻ mặt sinh động tự nhiên mà Lucia dành cho Arnold, tâm y càng rầu rĩ đau hơn.

    Khi ở trước mặt y, cho dù y có dùng hết biện pháp, dùng đủ loại đùa giỡn không cần mặt mũi, cũng chỉ có thể khiến cậu ngẫu nhiên lộ ra một hai cái biểu tình không giống bình thường, lúc đó, y còn đắc chí giống như đã chiếm được bảo bối, cảm giác mà cậu đối với y là đặc biệt, lúc này, y mới biết thì ra đặc biệt chân chính là ngươi không cần làm cái gì cả, mà vẫn có thể có được toàn bộ chân thật của cậu.

    Alvis giống như cả người mất hết sức sống, gian nan cong khóe môi lên, tạo thành một cái tươi cười bỉ ổi, giọng điệu thoải mái, mở miệng: “Người đẹp Lucia sẽ không cho là thật đi. Ta chỉ nói đùa thôi.” Phảng phất như y thật sự chỉ đùa dai, khiến người ta không nhìn ra có chỗ nào khác thường.

    “Xem ra kỹ năng diễn của ta rất không tệ, ngay cả các ngươi cũng thiếu chút nữa đã bị lừa.” Ngả người dựa vào lưng ghế sofa ở phía sau, Alvis nhếch một chân lên, sờ cằm mình, nói: “Hơn nữa, các ngươi cũng đã ở chung, ta cũng sẽ không làm người chen chân, kia không hợp với phẩm vị của ta.”

    Lucia nhìn bộ dạng mông thối của Alvis liền nổi giận, người này là trời sinh đến khắc cậu đi, hơn nữa, cái loại vui đùa này có thể tùy tiện đùa sao?

    Nhìn thấy ánh mắt bất mãn của Lucia, Alvis thu lại vẻ không đứng đắn, phất phất tay nói: “Được rồi, ta đến thực là vì có chuyện đứng đắn.”

    “Chuyện lúc trước của Grita, ngươi có nghe nói qua rồi đi?” Thanh âm Alvis khó có được nghiêm túc, hỏi.

    Lucia không rõ lắm gật gật đầu, không hiểu sao lại đột nhiên xả đến chuyện Grita.

    “Sau khi Grita gặp chuyện không may, ta từng có đi tìm ngươi, nhưng lúc đó ngươi đã về Giáo Đình, cho nên vẫn không có cơ hội nói cho ngươi.” Alvis lấy một chén nước từ cái bàn nhỏ bên cạnh, uống một ngụm rồi mới tiếp tục chậm rãi nói: “Grita bị người ta hạ đằng.”

    Đằng, là một loài thực vật quỷ dị sống ở nơi hắc ám trên cực Bắc, nó không có lực công kích, nhưng mầm của nó lại khiến người ta nghe mà sợ mất mật. Một khi có người ăn phải mầm đằng, như vậy, nó sẽ lấy người đó làm chất dinh dưỡng, nhanh chóng đâm chồi sinh trưởng, khiến người kia từng chút từng chút một cảm nhận được cơ thể đau đớn nứt vỡ do đằng gây nên. Người ăn càng nhiều, tốc độ sinh trưởng của đằng trong cơ thể người đó càng nhanh, càng xum xuê.

    Tuy đã biết tin Grita chết, nhưng lúc ấy, Lucia đều dành hết tâm tư cho an nguy của Cassandra, cũng không hỏi thăm nhiều về tình huống của ả. Lúc này, đột nhiên nghe đến đằng, cho dù tâm tính của Lucia có cứng cỏi, thì cũng không thể không cảm thấy kinh hãi, hơn nữa đằng cũng không phải là đồ đặc trưng của Ma tộc, như vậy tin Grita bị Ma tộc hại lúc trước cần phải bàn bạc lại.

    “Đã điều tra ra là ai hạ chưa?” Lucia cau mày hỏi.

    Tuy rằng Lucia không có biểu hiện ra bên ngoài, nhưng Arnold biết chỉ sợ trong lòng anh đã lại bắt đầu hoài nghi hắn. Hắn khép nửa con mắt lại, đôi lông mi thật dài che đi tia tính kế trong mắt.

    “Người xuống tay xóa dấu vết rất tốt, hoàn toàn không có bất kỳ manh mối gì.” Nói đến đây, ánh mắt Alvis như có thâm ý nhìn Arnold bên cạnh Lucia, “Muốn yên lặng ra tay không tiếng động như vậy, người đó rất có khả năng là pháp sư không gian hoặc là có quyển trục dịch chuyển không gian trân quý.”

    Arnold nghe vậy không hề có phản ứng, phảng phất như người Alvis hoài nghi không phải là hắn. Trong lòng Lucia căng thẳng, giọng điệu khô khốc phụ họa: “Đúng là rất có khả năng,” sau đó, cậu không tự giác mở miệng: “Số lượng pháp sư không gian trên đại lục cũng không hề ít, nếu theo manh mối này mà tra thì rất khó khăn.”

    Alvis nhìn Lucia theo bản năng biện hộ cho người kia, chỉ cảm thấy tươi cười trên khóe miệng sắp không duy trì nổi nữa rồi. Y còn chưa nói cái gì, mà Lucia đã khẩn cấp vì Arnold tẩy sạch quan hệ, thì ra người không thấy rõ vẫn là y. Nghĩ đến những quý tộc gần đây rất tích cực đẩy người về phía y, có lẽ cũng đã đến lúc y nên suy nghĩ đến chuyện cưới một cô vợ không khiến người ta chán ghét.

    Lại mở miệng, trên mặt Alvis vẫn mang theo chua xót như trước, nhưng cũng cố gắng thử buông xuống, “Trừ Grita, ta tới là muốn thương lượng một chuyện khác với ngươi.” Vuốt ve cái nhẫn ngọc trắng trong tay, Alvis hơi hơi nhíu mày lại mở miệng nói: “Gần đây, hoạt động của Ma tộc ở Xigal thường xuyên hơn những nơi khác trên đại lục, đã phát sinh vấn đề về quy mô nhân khẩu, ngươi có được tin tức gì đáng tin cậy hay không.”

    “Nửa tháng trước, một vị hồng y đại giáo chủ Ma Đạo Sư của Giáo Đình bị pháp sư hắc ám khống chế, gã nhắn cho ta một tin, chỉ có thời gian và địa điểm, một tháng sau, ở núi Hill.” Lucia suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn nói tin tức này cho Alvis. Theo lý thuyết, ở giữa Xigal và núi Hill còn có một cái Thánh thành, nếu Ma tộc có âm mưu gì, thì phải thường xuyên hoạt động ở núi Hill dưới lòng bàn chân của đế quốc Narmivier mới càng hợp lý hơn chứ.

    Alvis nghe vậy, cũng nghĩ nát óc không ra, nhưng nhìn bộ dạng mặt đầy phiền não của Lucia, vẫn không khỏi nói: “Hiện giờ Ma tộc ở trong tối, chúng ta ở chỗ sáng, biện pháp tốt nhất chính là án binh bất động, tương kế tựu kế. Đến lúc đi núi Hill, hy vọng ngươi có thể mang theo ta, chuyện này có liên quan đến Xigal, ngươi không thể loại ta ra được.”

    Lucia nhìn ánh mắt kiên trì của Alvis, biết mình không để y đi cũng vô dụng, chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu đồng ý.

    Anh và Alvis không biết vì sao Ma tộc lại hoạt động thường xuyên ở Xigal, nhưng hắn lại cực kỳ rõ ràng. Lần này, mặt ngoài Ma tộc hoạt động là vì đấu tranh với nhân loại, nhưng trên thực tế là vì từng chút từng chút một gạt bỏ thế lực của hắn, mà thế lực của hắn ở Xigal không thể nghi ngờ là nhiều nhất. Nghĩ đến Lance, Arnold hừ lạnh một tiếng ở trong lòng, đôi mắt nheo lại, đáy mặt chợt lóe qua ý cười châm chọc.

    Cách thời gian pháp sư hắc ám nói chỉ còn lại có chín tuần, Alvis truyền tin cho Xigal triệu tập mấy đội pháp sư và kiếm sĩ tinh anh, để bọn họ chạy tới đóng quân dưới núi Hill trước.

    Bên này, Lucia cũng triệu tập một phần ba đội quân tinh nhuệ của Giáo Đình, lúc đó sẽ cùng cậu xuất phát. Lần này, Sandy và Jocelyn đều bị cậu bắt ở lại Thánh thành, để phòng ngừa tin tức lần này là kế điệu hổ ly sơn của Ma tộc, lưu lại bọn họ cùng phần lớn nhân viên có thể đảm bảo an toàn cho Thánh thành.

    Bầu trời tháng sáu có màu lam nhạt, giống như một tấm tơ lụa sạch sẽ, điểm xuyết bằng viền màu vàng. Gió thổi vi vu, thổi lên mùi cây cỏ tươi mát, khiến tâm tình của người ta cũng trở nên thoải mái tùy tiện hơn.

    Một ngày trước vừa có một trận mưa, sáng hôm bọn Lucia xuất phát cũng là lúc mưa vừa tạnh, trong không khí còn có thể ngửi thấy mùi tanh từ bùn đất. Bọn họ xuất phát cách ngày hẹn những năm ngày, đi đường chỉ cần tiêu phí nửa ngày, sau đó, hợp thành một đội với đội quân của Alvis, những ngày còn lại là để bọn họ thăm dò địa hình xung quanh, tiến hành một ít bố trí đơn giản.

    Dãy núi Hill ở Đông Nam Bộ Thánh thành, là đường ranh giới giữa Thánh thành và đế quốc Narmivier, cao trung bình hơn hai ngàn mét, chiều ngang khoảng ba trăm mét, được sáu mươi bảy tòa núi nhỏ tạo thành, núi cao nhất có độ cao vượt qua bảy ngàn mét so với mặt nước biển, đến nay còn chưa có ai có thể leo lên chỗ cao như vậy, cho nên dãy núi Hill mới trở thành một trong những nơi thần bí nhất trên đại lục.

    Lucia chờ ở thôn More phía bắc dãy núi Hill tiến hành nghỉ ngơi cùng chỉnh đốn lần cuối. Trong sáu mươi bảy ngọn núi, pháp sư hắc ám kia cũng không nói rõ, cho nên Lucia cũng không biết gã chỉ ngọn núi nào, nếu phân tán người đi thăm dò sẽ là một hành động không sáng suốt, cho nên bọn họ chỉ có thể ngốc tại chỗ, án binh bất động, hy vọng sẽ xuất hiện tin mới.

    Kết quả, bọn họ đợi hơn một ngày trong thôn More, cũng không gặp chuyện lạ gì, càng đừng nói đến có tin tức gì mới.

    Người trong thôn More rất ít, toàn bộ thôn trấn đều sống không tranh không đòi dưới chân núi, tạo nên một loại yên tĩnh mộc mạc tốt đẹp. Lucia cùng Arnold sóng vai đi dạo trên con đường nhỏ được làm bằng đá xanh, nhìn ngọn núi cao ngất cách đó không xa, trên đó, màu xanh um tươi tốt của cây cối đã che mất tầm mắt tìm kiếm của mọi người. Lúc này là thời gian chuẩn bị bữa trưa, cho nên người trong thôn đều đang nấu nướng, ống khói trên đỉnh từng nhà đều lượn lờ màu khói trắng, Lucia nhìn chằm chằm vào bầu sương khói mờ mịt tán đi kia, chỉ cảm thấy ánh sáng trên đầu chợt lóe.

    “Arnold, ta đã biết chúng ta nên đến nơi nào rồi.” Lucia dắt tay Arnold trở về.

    Cậu cũng không biết sao lại thế này, chỉ là có một loại trực giác nói cho cậu chính là chỗ đó. Dãy núi Hill có sáu mươi bảy ngọn núi, nhưng chỉ có một ngọn núi thường có sương mù lượn lờ, hơn nữa, lúc trước, Arnold cũng gặp được tiền bối thần bí ở ngay nơi đó. Là người đã đọc qua truyện gốc, Lucia biết Arnold cũng có huyết thống của Ma tộc, chắc chắn bị tiền bối kia cũng có quan hệ gì đó với Ma tộc. Vừa nghĩ đến đây, Lucia càng thêm khẳng định nơi mà pháp sư hắc ám chỉ chính là ngọn núi đặc biệt kia.

    Sau khi trở về, cậu nói hết suy đoán của mình ra, đương nhiên có lượt bớt phần của Arnold, chỉ nói ngọn núi đó có chỗ đặc biệt. Tuy rằng không có căn cứ gì, nhưng Alvis vẫn lựa chọn tin tưởng Lucia, dù sao hiện tại cũng không có manh mối gì khác.

    Lại đứng ở nơi từng có ký ức khắc sâu, nhất thời Lucia cũng có chút cảm khái. Mười mấy năm qua đi, ngọn núi này vẫn thủy chung đứng sừng sững ở trong này. Cây cối xanh um tươi tốt, sương mù bay phủ rừng cây, không sai một chút nào trong trí nhớ, cứ như thời gian được quay ngược lại, trở về lúc cậu còn niên thiếu lôi kéo bé Arnold đến nơi này.

    Lucia ngẩng đầu nhìn ngọn núi nguy nga trước mặt, phảng phất thấy được hai người, một lớn một nhỏ, một đen một trắng dần dần đi vào bên trong mảnh màu lục kia. Cậu theo bản năng quay đầu nhìn Arnold bên cạnh, đúng lúc Arnold cũng quay đầu nhìn sang, tầm mắt hai người tiếp xúc với nhau, cả hai đều cong khóe môi lên cười, giống nhau phác thảo thành độ cong đẹp kinh người.

    Alvis đứng ở bên kia, nhìn động tác của hai người, đã suy đoán ra phỏng chừng lúc trước Lucia đã không nói đầy đủ chuyện về ngọn núi này, ít nhất khẳng định cậu và Arnold đã từng trải qua chuyện gì đó ở đây, nhưng hiện tại y đã học xong một điều, có một số việc không thể cưỡng cầu, cho nên đối với chuyện giữa bọn họ, hiện giờ y chỉ sẽ cảm thấy tiếc nuối, nhưng đã dần dần không còn ghen ghét và đau lòng nữa.

    Y rút thanh kiếm sắc bén bên eo ra, thân kiếm màu đen dưới ánh sáng chiếu xuống lóe ra ánh sáng lạnh, cầm kiếm, y đi trước, làm gương đi lên con đường lên ngọn núi không rõ kia, “Thừa dịp thời gian còn sớm, chúng ta mau vào đi thôi.”

    Lucia lôi kéo Arnold chạy nhanh đuổi kịp Alvis ở phía trước, cười nói với y: “Để chúng tôi mở đường đi, ta đã từng đến nơi này một lần, tốt xấu gì cũng có chút kinh nghiệm.”

    Alvis lui về phía sau một bước, để Lucia và Arnold đi lên trước y, “Vậy các ngươi đi trước đi.”

    Phía sau bọn họ là đội quân đi theo lần này, chỉ có ba mươi người, trong đó có mười người là Alvis mang đến, hai mươi người còn lài đều là tinh anh trong đội Kỵ sĩ của Lucia. Ngọn núi này đã không có người đặt chân qua nhiều năm như vậy, nơi nơi đều là cỏ dại cây leo bụi cây, căn bản chẳng có cái gọi là đường, cả đội cũng chỉ có thể chậm rãi đi lên.

    CHƯƠNG 56

    Theo mặt trời dần dần lên cao, sương mù trong núi mỏng manh hơn không ít, nhưng cũng chỉ đủ để nhìn được trong phạm vi hai mét, nếu ở xa thì cũng chỉ có thể mơ hồ thấy bóng dáng.

    Lucia ấn theo ký ức mơ hồ đi lên núi, quỷ dị ở chỗ, dọc đường đi không gặp bất kỳ con ma thú nào, cho dù là một ít ma thú cấp thấp cũng không có, toàn bộ ngọn núi, ngoại trừ tiếng gió thổi lá rơi, thì chỉ còn lại tiếng bước chân của bọn họ. Còn nhớ rõ mười năm trước, cái lần mà cậu với Arnold cùng đi đến nơi này, tuy rằng trong rừng cũng rất yên tĩnh, nhưng không tĩnh mịch im lặng như vậy, phảng phất như không khí đều bị cô động, hoàn cảnh như thế khiến thần kinh của con người buộc chặt lại.

    Lucia vẫn duy trì độ cảnh giác cao, bởi vì khẩn trương, lòng bàn tay đã ra một tầng mồ hôi lạnh mỏng manh.

    “Anh, đừng lo lắng.”

    Giọng nói trấn định bình tĩnh của Arnold vang lên bên tai Lucia, cậu quay đầu lại liền thấy đôi mắt màu trà trong sáng như thủy tinh kia, bên trong phảng phất như có ma lực có thể trấn an lòng người, chỉ cần nhìn vào là có thể khiến lo âu trong lòng cậu biến mất tăm mất tích. Trong nháy mắt, Lucia đột nhiên cảm thấy cặp mắt này thật sự rất đẹp, cho dù hiện tại nó không phải là màu đen mà cậu yêu thích nhất.

    Có lẽ cảm giác của mình được gọi là người yêu trong mắt đều hóa thành Tây Thi, bên tai Lucia hơi phiếm hồng xoay đầu đi, nhưng cậu lại không phát hiện gương mặt căng thẳng lúc nãy của mình giờ đã thả lỏng hơn rất nhiều.

    Tuy rằng Arnold không nói gì thêm nhưng hắn vẫn luôn chú ý tới vẻ mặt của Lucia. Khi nhìn thấy vành tai biến thành hồng nhạt của cậu, hắn không tự giác cong khóe môi lên, cười khoái trá, hơn nữa, trạng thái của anh đích xác đã thả lỏng hơn rất nhiều, chuyện này chứng tỏ hành vi của mình rất có ảnh hưởng với anh, nghĩ đến đây, trong ánh mắt của hắn cũng không nhịn được nhiễm ý cười sâu, đôi mắt vốn mê hoặc người giờ phút này giống như hút ánh sáng, khiến người trầm mê.

    Ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay của anh, cảm thụ xúc cảm ôn lạnh trên làn da đối phương. Tâm tình quá mức sung sướng và hưng phấn khiến hắn khống chế không được khát vọng muốn làm cái gì đó, nhanh chóng ghé vào, in một cái hôn lên trên mặt anh, sau đó, lại nhanh chóng lui trở về.

    Lucia bị đánh lén, xấu hổ quay đầu lại trừng cái người khởi xướng, nhưng người kia lại cười cười như chưa từng phát sinh chuyện gì, lôi kéo cậu tiếp tục đi về phía trước. Mặt sau còn có nhiều người, Lucia không thể giống Arnold chẳng cần mặt mũi, cậu nghẹn đầy bụng, cuối cùng chỉ có thể nhéo mạnh một cái vào tay Arnold.

    Bởi vì tầm mắt không rõ ràng, hơn nữa mọi người cơ bản đều tập trung vào hoàn cảnh quỷ bí chung quanh, cho nên hành vi ân ái của Arnold và Lucia, ngay cả Alvis ở gần nhất, đều không có chú ý tới.

    Đoàn người đi một chút rồi dừng, bởi vì dọc đường đi quá mức thuận lợi, cho nên, mới nửa ngày đã bò đến giữa sườn núi. Sau khi nghỉ ngơi giữa trưa xong, mọi người quyết định lại tiếp tục đi lên phía trên, nếu đến chạng vạng mà vẫn không thu hoạch được cái gì thì ngay lập tức trở về đường cũ.

    Lại đi lên trên thêm một tiếng nữa, một con đường nhỏ đột ngột xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Rõ ràng chung quanh đều bị sương trắng vây phủ, ngoài hai mét hẳn chỉ nhìn thấy một mảnh sương mù, nhưng con đường kia lại hiện ra rõ ràng trước mặt mọi người, giống như là có người đặc biệt chuẩn bị ở nơi đó vậy.

    Lucia và Arnold liếc nhau, xoay người hỏi Alvis ở phía sau: “Có ý kiến gì không?”

    Alvis thoáng có chút tà khí nhướn cao một bên mày, khóe miệng mang theo tươi cười trả lời: “Đã có người muốn mời chúng ta, vậy thì có gì không được chứ?”

    Lucia đã sớm biết đến bộ dạng như vậy của Alvis, chỉ là khi thấy Alvis ăn nói khí phách như thế, vẫn khiến Lucia buồn cười. Cậu tận lực nghẹn cười, nghiêm nghiêm mặt nói: “Vậy thì chúng ta đi thôi.”

    Ba người đều không phải loại người do dự, lập tức mang theo người đi lên con đường nhỏ kia. Sau khi đoàn người đi lên con đường này, vài sương trắng giống như có ý thức, tự động lui sang hai bên đường, che lấp cảnh sắc chung quanh.

    Đường rất dài, giống như không có hồi kết, hơn nữa khi ở trong đó, giống như toàn bộ thế giới chỉ còn lại một con đường như vậy, không còn con đường nào khác. Người cùng đi lần này đều là những người có tâm tính cứng cỏi, không có người buông tay hay sợ hãi, mọi người đều trầm mặc đi về phía trước, trong mắt lóe ra tia sáng kiên định.

    Không biết đã đi bao lâu, ngay lúc Lucia cảm thấy chân mình hơi mỏi, phía trước đột nhiên xuất hiện một đoàn ánh sáng chói mắt ở chung quanh.

    Lucia đi nhanh hơn, híp mắt, hai ba bước đi về phía trước.

    Thì ra cuối đường là một mảnh đất trống hình tròn. Xung quanh mảnh đất đều là cây cổ thụ cao lớn, chỉ có chỗ họ đứng là trống không, không có cây cối che, ánh mặt trời tùy ý chiếu lên người bọn họ, mang đến ấm áp đã lâu không thấy. Lucia quay đầu lại, phát hiện đội ngũ đi theo họ đã sớm biến mất không thấy bóng dáng tự lúc nào rồi.

    Một màn được xưng là thần kỳ này càng khiến cảm giác có nguy hiểm trong lòng Lucia càng nặng, cậu có thể cảm giác được người sau lưng này khẳng định không phải là tên pháp sư hắc ám kia, tên đó nhiều nhất chỉ có thể được xem là một nhân vật cấp em trai mà thôi.

    Nhìn chung quanh, trừ chỗ bọn họ ra, toàn bộ đều là cây đại thụ che trời, Lucia vừa định đi quanh quanh kiểm tra một chút, thì phát hiện vùng đất trống dưới lòng bàn chân đang tản ra ánh sáng màu trắng, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, cũng không rõ ràng. Lucia cảm thấy không thích hợp, nhưng cũng không còn kịp nữa rồi, ánh sáng dưới chân họ dường như biết ý đồ của cậu, trong giây lát bộc phát ra những chùm tia sáng mãnh liệt hơn khi nãy rất nhiều.

    Lucia bị ánh sáng chói mắt đâm vào, theo phản xạ có điều kiện nhắm hai mắt lại, chờ cậu lại mở mắt ra, mới phát hiện mình đang ở một nơi có vẻ quen mắt, bên cạnh là Arnold nắm chặt tay cậu cùng Alvis đứng cách đó không xa.

    Alvis bước nhanh đến bên người Lucia, y cau mày đánh giá chung quanh, “Xem ra, những người khác đều bị truyền tống đến chỗ khác rồi,” lập tức cười khổ nói: “Chỉ còn lại ba người chúng ta bị dẫn đến nơi này.”

    Cả một căn phòng giống như cung điện chỉ có ba người bọn họ, vài cây cột màu bạc trắng đứng lẳng lặng bên trong đại điện, trên cột được khắc những hoa văn thâm ảo huyền diệu, vốn là hoa văn có vẻ hoa mỹ, nhưng giờ phút này nhìn qua lại ảm đạm không chút sáng ngời, như bị bịt kín một tầng bóng tối, khiến người ta đột nhiên cảm thấy không ổn.

    Càng nhìn càng cảm thấy chỗ này rất quen mắt, nhưng cố nhớ như thế nào cũng không có nhớ ra.

    “Anh, nơi này là nơi mà chúng ta bị nhốt năm đó.” Arnold thấy bộ dạng đau khổ suy tư của Lucia, mở miệng nhắc nhở.

    Arnold vừa nói, Lucia thế mới biết cảm giác quen thuộc của mình từ đâu mà đến.

    “Arnold, Giáo Hoàng Lucia, còn có quốc vương bệ hạ Xigal, xin chào các vị.” Một thanh âm biếng nhác từ tính đột nhiên truyền đến từ phía sau bọn Lucia.

    Lucia nhanh chóng xoay người lại, đề phòng nhìn người mới tới. Đầu tiên lọt vào trong tầm mắt là một thân y bào màu đỏ thẫm, tiên diễm như máu, tầm mắt hướng lên trên, Lucia mới thấy được mặt của người đàn ông, làn da trắng bệch như bị bệnh cùng với ngũ quan tuấn tú của y khiến người ta có cảm giác đẹp mà yêu dị, hơn nữa, một đầu tóc màu bạc rối tung ở sau đầu, như vì tên yêu nghiệt này mà được tạo ra.

    “A, quên tự giới thiệu,” Lance gợi khóe miệng lên, xả ra một cái tươi cười có thể nói là xa hoa, “Ta tên là Lance Potter.” Nói xong, ánh mắt như có thâm ý nhìn thoáng qua Arnold ở bên cạnh Lucia.

    Vừa mới nghe tên của người kia, sắc mặt của Lucia và Alvis liền kém đi, nguyên nhân không có gì khác, cái tên Lance Potter này quá mức nổi tiếng, nổi tiếng đến mức trẻ con ba tuổi trên đại lục đều biết gã là ai. Ma Vương đời trước đã bị tiêu diệt trong truyền thuyết, hiện tại vẫn sống sờ sờ ngay trước mặt bọn họ, nghĩ thế nào cũng thấy sự tình không hề đơn giản.

    Lucia nhìn cái người đứng trên đài cao cách đó không xa, tận lực trấn định giọng điệu hỏi: “Ngươi có mục đích gì?”

    Câu hỏi của Lucia khiến tươi cười trên khóe miệng của Lance càng lớn, gã dọc theo bậc thang bước xuống dưới, “Mục đích của ta?”

    “Mục đích của ta rất đơn giản, chỉ là muốn nói cho ngươi biết một chuyện mà thôi.” Lance mặt đầy tươi cười, ôn hòa trả lời.

    Lucia mặt không chút thay đổi nhìn gã, trong mắt không có lấy một tia tò mò về cái chuyện mà gã muốn kể kia, bởi vì cậu biết, mặc kệ là chuyện gì, khẳng định đó sẽ không phải là chuyện tốt.

    Ánh mắt Arnold thâm thúy nhìn Lance, cái tay không nắm tay Lucia đã nắm chặt lại thành cú đấm, bởi vì quá dùng lực, mà gân xanh trên mu bàn tay đều hiện ra ngoài. Cho dù là như thế, hắn cũng không ngăn cản lời nói kế tiếp của Lance.

    Hắn khát vọng có thể khiến anh hiểu rõ toàn bộ chính mình, đặc biệt sau khi anh đã chấp nhận ở cùng một chỗ với hắn, hắn càng thêm tham lam cùng không thỏa mãn. Ôn nhu chỉ là mặt ngoài của hắn, cố chấp và dục vọng chiếm hữu ở trước mặt anh cũng là do hắn cố ý biểu hiện ra, nếu anh phản ứng kịch liệt, hắn sẽ lui về, sau này vĩnh viễn sẽ chỉ để anh nhìn đến ôn nhu của hắn, nhưng anh đã tiếp nhận, điều này càng khiến hắn bắt đầu không tự giác chờ mong càng nhiều điều hơn. Lance là một quân cờ không tệ, quãng thời gian ở chung lâu dài kia khiến hắn có thể dễ dàng đoán được một ít ý tưởng của Lance, bình thường hắn chỉ cần lơ đãng cố ý dẫn đường, mọi việc đều có thể hợp tâm ý của hắn.

    Lance vẫn muốn bồi dưỡng hắn thành người thừa kế, nhưng lại không hy vọng hắn sẽ thoát khỏi lòng bàn tay của gã. Đầu tiên là gạt bỏ quyền lực của mình, khiến mình không có năng lực đối đầu với gã, tiếp sẽ xóa đi uy hiếp của hắn, như vậy vừa có thể có được một người thừa kế hoàn mỹ, vừa có thể trừ bỏ được kẻ địch lớn nhất, một hòn đá ném trúng hai con chim.

    Mọi chuyện đều tiến hành hết sức thuận lợi, tất cả đều phát triển theo suy đoán của hắn. Chỉ là, khi thật sự đến giờ phút này, tâm của hắn vẫn không thể khống chế trở nên run rẩy, vừa là hưng phấn nhưng cũng là sợ hãi.

    “Sao thế, Giáo Hoàng bệ hạ một chút cũng không hứng thú với chuyện ta sắp kể sao?” Lance đứng cách ba người khoảng mấy mét, hai tay đặt ở sau lưng, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Lucia.

    Lucia không nói chuyện, nhưng trong ánh mặt lại lộ ra phòng bị, cái này đã trả lời rõ cho nghi vấn của y.

    Lance nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào Lucia, như một thợ săn nhìn chằm chằm vào con mồi của mình, ánh mắt chuyên chú mà hung ác nham hiểm, ẩn chứa một cỗ chờ mong cùng hưng phấn kỳ lạ.

    “Chuyện này, có liên quan đến Arnold ở cạnh ngươi,” Lance vừa nói vừa nhìn phản ứng của Lucia, giọng lộ ra ác ý nói: “Không biết Giáo Hoàng bệ hạ vĩ đại có biết cái người bên cạnh ngươi là một tên pháp sư hắc ám không hơn không kém không.”

    Toàn bộ quá trình, Lucia mặt không chút thay đổi nghe Lance cằn nhằn, đến câu cuối cùng, Alvis kinh nghi nhìn về phía Arnold, trong mắt mang theo kiểm tra cùng hoài nghi.

    Nhìn bộ dạng ngồi chờ xem diễn của Lance, Lucia tỏ vẻ chỉ muốn haha đầy mặt gã. Anh đây đã biết trước cốt truyện rồi, vừa mới bắt đầu đã biết Arnold là Ma tộc có được không, anh đây không nói ra chỉ vì không muốn đả kích ngươi mà thôi.

    Xác định Lucia thật không có phản ứng, mà không phải tỏ vẻ trấn định, lúc này Lance mới không còn có cảm giác nắm chắc phần thắng như lúc trước, khó khi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, “Ngươi đã sớm biết? Là Arnold nói cho ngươi?” Lance vừa nói vừa dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Arnold, gã thật sự không ngờ Arnold cư nhiên sẽ chủ động thẳng thắn với Lucia.

    “Là ngươi nói cho ta biết.” Cho nên không phải Arnold nói cho ta biết.

    Chú ý tới vẻ mặt không tin của Lance, Lucia cũng lười giải thích, trực tiếp hỏi: “Mục đích của ngươi đã đạt được, có phải nên cho chúng tôi rời đi được rồi chứ?”

    Lance thấy Lucia không ấn theo lẽ thường ra bài, chớp mắt, giọng điệu quen thuộc nói với Arnold: “Arnold, lúc trước, chuyện cơ thể của ta thật sự phải cảm ơn ngươi a.”

    Lucia thật không biết thì ra Arnold quen biết vị Ma vương đời trước này, bởi vì trong sách không có viết, nhưng mà cậu vừa ngẫm nghĩ, cũng thấy chuyện này rất hợp lý, dù sao nội dung phần sau của sách có nói Arnold cũng trở thành Ma vương, đương nhiệm quen biết tiền nhiệm là chuyện rất bình thường.

    Nghe Lance nói, phản ứng đầu tiên của Arnold là nhìn Lucia, thấy trên mặt cậu không có hoài nghi cùng phòng bị mà chỉ có hơi nghi hoặc và kinh ngạc, quả tim bị treo cao cuối cùng cũng trở lại chỗ cũ, tiện đà cảm thấy vô cùng vui sướng và ấm áp.

    Hắn nắm chặt tay Lucia, ánh mắt thật ôn nhu nhìn chằm chằm vào mắt cậu, thanh âm trầm thấp nói: “Anh, hãy tin ta.”

    Không tin ngươi thì ông đây đã không đứng ở chỗ này mặc cho ngươi nắm tay, Lucia âm thầm châm chọc, nhưng trên mặt lại gợi lên mỉm cười nhợt nhạt, ôn hòa thanh nhuận tựa như ngày thường. Y theo tính tình của Arnold, nếu lúc này cậu không tỏ vẻ gì, phỏng chừng hắn lại nghi thần nghi quỷ, não bổ ngàn vạn, sau đó thành công hắc hóa, cho nên vì suy nghĩ cho cúc hoa, Lucia trịnh trọng gật gật đầu với Arnold, ngại không đủ còn bổ sung thêm một câu, “Ta tin ngươi.”

    Hành vi của Lucia càng cho Arnold có niềm tin, hắn nhìn Lucia, thật cẩn thận mở miệng, “Nhưng mà anh này, ta đúng thật là pháp sư hắc ám.”

    “Ừ, ta biết.”

    “Chẳng lẽ anh không có cảm giác không thể tiếp nhận sao?” Lucia bình tĩnh trả lời khiến Arnold đoán không ra, vì sao anh lại tỏ vẻ không để ý với thân phận pháp sư hắc ám của hắn như vậy? Chẳng lẽ anh đã sớm biết? Là ai đã nói, tầm mắt liếc qua Alvis, không có khả năng, ánh mắt kinh nghi của y khi nãy hắn còn nhớ rõ, về phần Lance thì càng không thể, chẳng lẽ là Ciaz…. Arnold đem những người có khả năng ra phân tích một lần, nhưng vẫn nghĩ không ra là ai có thể biết được thân phận của hắn, hơn nữa, còn có thể nói cho anh biết.

    Đã qua được quãng thời gian dài ở chung, Lucia cũng mẫn cảm hơn với cảm xúc của Arnold, vừa thấy bộ dạng này của hắn liền biết hắn lại bắt đầu miên man suy nghĩ rồi, người yêu quá mức đa sầu đa cảm lại mẫn cảm đa nghi cũng là một chuyện phiền toái a!

    “Ngươi là pháp sư hắc ám hay không không có quan hệ lớn gì với tình cảm của chúng ta, hơn nữa, thiên phú ma pháp của ngươi cũng không phải là việc mà ngươi có khả năng quyết định, chỉ cần ngươi không dùng nó để hại người là được.” Lucia khó có khi ôn nhu giải thích với Arnold.

    Nếu nói Ma tộc ở trên đại lục là cơn sợ hãi của mỗi người, là nhân vật mà ai cũng phải kêu đánh, như vậy kỳ thật pháp sư hắc ám cũng chẳng tốt hơn ở chỗ nào đi. Bởi vì có nhiều pháp sư hắc ám thích nghiên cứu mấy thứ ma pháp quỷ dị tà ác, hơn nữa, phần lớn đều đi làm nhiều việc ác, dần dà, mọi người cho rằng pháp sư hắc ám cũng không kém cạnh gì với Ma tộc, đối với sự tồn tại của pháp sư hắc ám, nhìn thấy không cần nói liền giết, cuộc sống của họ cũng chẳng hơn Ma tộc gì.

    Lời nói của Lucia khiến Arnold kinh ngạc, đồng thời, cũng khiến hắn khó có thể kiềm được xúc động muốn ôm người trước mặt này tiến vào trong máu thịt của hắn, vĩnh viễn không rời xa nhau. Hắn tiến lên nửa bước, thò tay ôm chặt người vào trong lòng, lực mạnh đến mức Lucia cũng cảm thấy khó thở.

    Alvis đứng cách đó không xa nhìn hai người kia ôm nhau, trong mắt mang theo ghen tị mà chính y cũng không biết. Nhưng y vẫn chưa quên tình cảnh lúc này của họ, cảnh giác nhìn Lance không biết đang suy nghĩ cái gì mà mất hồn, phòng ngừa gã đột nhiên gây khó dễ.

    Thuộc truyện: Luận giáo hoàng tìm chết sử