Luận giáo hoàng tìm chết sử – Chương 7-9

    Thuộc truyện: Luận giáo hoàng tìm chết sử

    CHƯƠNG 7

    “Uống sữa bò để sau này có thể lớn cao lên, cho nên về sau mỗi ngày buổi sáng và buổi tối đều phải ngoan ngoãn uống một chén nha.” Nhìn bộ dáng thở dài nhẹ nhõm để cái chén xuống của Arnold, Lucia hơi hơi ác ý nói.

    Arnold cứng đờ, ngẩng đầu nhìn Lucia, dùng giọng nói đáng yêu nhẹ nhàng cầu khẩn: “Ta có thể không cần uống sữa bò không?” Như là sợ Lucia không đồng ý, “Nếu không thì hai ngày…. Không, một ngày một ly, có được không?” Nói xong liền trưng khuôn mặt đáng yêu đúng chất của một shota chờ đợi Lucia chấp thuận.

    “Được…. Không tốt! Một ngày hai ly sữa bò, cái này cũng là vì muốn tốt cho ngươi, trẻ con không nên kiêng ăn nga.” Thiếu chút nữa đã đáp ứng, Lucia tức thời hồi hồn sửa lại câu, cười tủm tỉm nói.

    Làm một trạch nam, dùng loại công kích kiểu này đối với cậu mà nói thật là đáng xấu hổ, may mắn vào thời khắc mấu chốt cậu đã vãn hồi hình tượng của mình, không phải chỉ là đáng yêu một chút sao, ta đã từng gặp qua đủ loại người loại vật đáng yêu đủ kiểu, Lucia khẽ nhếch cằm, tỏ vẻ ông đây đã từng gặp qua vẻ mặt này.

    Nháy mắt sau đó nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Arnold suy sụp, Lucia lại cảm thấy kỳ thật loại chuyện này cũng không quá quan trọng, đáp ứng hắn cũng không có gì, do dự mở miệng, “Một ngày một ly, không thể lại thiếu.”

    Arnold lộ ra biểu tình vui sướng, tiến lên một bước, ôm lấy eo Lucia, hai má hắn cọ cọ trên người cậu, “Đại nhân thật tốt!” Giọng trẻ con thanh thúy mang theo khoái hoạt cùng ỷ lại thuộc về trẻ con vang lên.

    Lucia bị nhân vật chính đột nhiên ôm lấy, cũng ngây ngẩn cả người, ai tới nói cho cậu biết vì sao hôm qua đứa trẻ này còn khốc duệ đột nhiên hôm nay lại đổi tính vậy, cái người đang chủ động yêu thương nhung nhớ này là ai vậy!!! Chẳng lẽ thật là do cậu có cách giáo dục tốt, có sức hấp dẫn khôn cùng….

    Sóng điện não trong đầu Lucia đã thành công từ nghi hoặc, khiếp sợ chuyển tới kênh tự kỷ, một câu “Đại nhân thật tốt” liền thành công giúp cậu bừng tỉnh, bên tai còn có thể phảng phất nghe hai chữ “Đại…nhân….” liên tục lặp đi lặp lại, ngẫm lại sau này nhân vật chính vặn vẹo điên cuồng, có tư tưởng toàn bộ thế giới đều đang thiếu hắn, nếu hắn vẫn trưởng thành như vậy, nếu sau này hắn nhớ lại chuyện trước đây đã gọi mình là đại nhân, liệu hắn có cái tư tưởng giết người diệt khẩu không a, càng nghĩ càng thấy có khả năng, trong lòng Lucia đã khóc thành sông.

    “Lucia đại nhân?” Arnold thấy Lucia thật lâu vẫn không có động tĩnh, nghi hoặc lên tiếng.

    Lucia đã bị chính tưởng tượng của mình làm kinh sợ lại một lần nữa nghe thấy hai từ mà hiện tại vào trong tai cậu không khác gì bùa đòi mạng, mồ hôi lạnh ra đầy người, làm ơn có thể đừng kêu nữa có được không, muốn làm chân mình nhuyễn hay sao.

    Dù sao đã diễn trò ba mươi mấy năm cũng không phải nói chơi, tối thiểu hiện tại cho dù Lucia đang gào thét điên cuồng trong lòng, thì mặt ngoài cậu vẫn đứng ở nơi đó, một thân tôn quý, tao nhã vô song, thậm chí trên mặt còn theo thói quen hơi hơi cười nhẹ.

    Lucia kéo tay Arnold còn đang ôm eo mình, thương lượng với hắn: “Arnold, ngươi đừng giống bọn Jocelyn gọi ta là đại nhân, có được hay không?”

    Arnold không nghe thấy ngữ khí thương lượng của Lucia, hắn chỉ nghe thấy Lucia cư nhiên không cho hắn gọi cậu là đại nhân, vì sao? Vì sao bọn Jocelyn đều có thể mà hắn lại không thể, có phải vì cảm thấy thân phận của hắn hèn mọn, có phải cậu đã hối hận nên không muốn hắn nữa hay không.

    Như thế nào có thể, như thế nào có thể dắt hắn từ trong bóng đêm đi ra xong liền muốn bỏ hắn mà đi, không, hắn tuyệt đối sẽ không để nó phát sinh, cậu vĩnh viễn đừng nghĩ đến việc rời bỏ hắn….

    “Ta cam đoan sẽ ngoan ngoãn nghe lời, đừng không muốn ta được không? Ta sẽ ngoan ngoãn uống sữa bò, một ngày hai ly, không, mỗi ngày đều không thiếu, đừng không cần ta có được không?” Arnold thật cẩn thận kéo lấy quần áo Lucia, muốn dùng sức, lại sợ Lucia nổi giận nên chỉ dám nhẹ nhàng lôi kéo.

    Lucia hoàn toàn trợn tròn mắt với một loạt biến hóa của Arnold, cậu không hiểu hiện giờ đang phát sinh chuyện gì, sao lại phát triển thành cậu không cần nhân vật chính, ngươi làm ơn đừng có náo loạn nữa có được không?

    Cậu trầm mặc lại khiến Arnold càng thêm khẳng định ý nghĩ trong lòng, cậu nhất định là không muốn hắn, không thì vì sao lại không nói gì, trong lòng chỉ cần nghĩ đến việc người này sắp không cần hắn, liền đau đến nỗi không thể hô hấp, trước đây nơi này bị người ta dùng dao đâm vào cũng không có khó chịu như hiện tại.

    Hắn cho rằng ông trời rốt cuộc cũng đã nghe thấy lời khẩn cầu của hắn, người này chính là lễ vật mà ông trời ban cho hắn, là luồng ánh sáng duy nhất trong đời hắn, nhưng hiện tại cái người duy nhất này cũng muốn rời hắn đi sao? Có phải do chưa từng được đối xử tốt nên sẽ không có hy vọng xa rời như vậy; có phải vừa lúc bắt đầu không nên tin tưởng mới tốt, như vậy sẽ không giống như hiện tại khó chịu như vậy; có phải hay không….

    Đợi Lucia đâm chọc xong, cúi đầu đã thấy Arnold cúi đầu không nhìn rõ biểu tình, nhưng quanh thân lại phát ra bi thống cùng hắc ám càng khiến Lucia khẳng định chuyện hắn đang nghĩ không phải là chuyện tốt gì.

    Vội vàng hạ thấp người xuống, nâng tay mềm nhẹ chạm vào hai má của Arnold, vừa chạm vào, Lucia liền bị ẩm ướt trên tay làm kinh sợ, nâng đầu hắn lên, quả nhiên nước mắt trong suốt không ngừng chảy ra từ đôi mắt nhắm chặt của Arnold, ướt toàn bộ hai gò má.

    Nhớ tới trong sách viết nhân vật chính là một người đổ máu không đổ lệ, cho dù có lâm vào bế tắc, hắn cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt nào, hiện tại bởi vì sợ hãi sẽ bị vứt bỏ, nhân vật chính lại giống như trẻ con, yên lặng rơi nước mắt.

    Ôm Arnold vào lòng, giống như lần đầu tiên hai người gặp nhau, tay vỗ nhẹ vào lưng hắn, “Đứa nhỏ ngốc, ta có nói không cần ngươi lúc nào đâu?”

    Arnold chôn mặt vào ngực Lucia, mang theo tiếng thút thít ủy khuất nói: “Ngươi không để cho ta gọi ngươi, rõ ràng bọn Jocelyn đều có thể gọi.”

    Lucia nghe Arnold nhỏ giọng nói lý do, nhất thời có chút dở khóc dở cười, “Ta nói ngươi không cần gọi ta là đại nhân, chứ có nói ngươi không thể xưng hô khác với ta đâu, ngươi đang nghĩ cái gì a.” Sao não của nhân vật chính to vậy, bạn thân của mình thật sự có biết không nhỉ?

    “Thật sự? Ngươi thật sự không có không muốn ta?”

    “Đương nhiên là thật, ngươi đáng yêu ngoan ngoãn như vậy, sao ta lại không cần ngươi được.” Lucia thấy cảm xúc của Arnold đã tốt lên rất nhiều, liền buông hắn ra, nâng tay nhéo nhéo hai má có không mấy lượng thịt của hắn, cười nói.

    Arnold cảm giác cái tay đang tác quái ở trên mặt cùng tiếng nói đầy ý cười của Lucia, mới thật sự tin tưởng Lucia không phải nghĩ không cần hắn, lúc này cũng nhếch môi nở nụ cười.

    Nhìn cái mũi Arnold hồng hồng, khuôn mặt còn vương nước mắt mà ngây ngốc tươi cười, Lucia trêu chọc: “Cũng không biết vừa rồi là ai tự mình tưởng tượng, còn khóc nhè nữa?” Tha thứ cho Lucia của chúng ta lúc trước còn bởi vì một cái xưng hô mà sợ nhân vật chính trả thù, hiện tại lại có thể không tim không phổi trêu chọc nhân vật chính, làm một cánh tay đắc lực cũng không thể giải thích nổi.

    Dưới ánh nhìn chăm chú của Lucia, trên mặt Arnold chậm rãi ửng hồng nhợt nhạt, nhỏ giọng nói: “Ta chỉ là quá sợ hãi….”

    Cho dù giọng của hắn rất nhỏ, nhưng hai người đứng gần nhau như vậy, Lucia đều nghe thấy rõ từng từ một, “Ta vĩnh viễn sẽ không không cần ngươi!” Cậu không nghĩ tới việc nhân vật chính trước đây thiếu cảm giác an toàn đến như vậy, vì khiến hắn an tâm, Lucia không chút do dự nói ra lời hứa hẹn.

    Khóe miệng Arnold càng giương cao, tươi cười sáng lạn giống như ánh mặt trời, hắn trịnh trọng thấp giọng nói: “Ta cũng sẽ vĩnh viễn bồi ở bên người Lucia đại nhân.”

    Lucia lại một lần nữa nghe thấy hai từ ‘Đại nhân’ thì mới nhớ ra vấn đề xưng hô, hơn nữa nghe nhân vật chính gọi cậu là đại nhân như thế nào cũng cảm thấy rất khủng bố, “Arnold, ngươi đổi cách xưng hô với ta có được không? Ngươi xem, người ở nơi này đều gọi ta là đại nhân, ngươi có muốn một cái xưng hô đặc biệt không?” Trẻ con không phải đều thích độc nhất vô nhị sao, Lucia liền dùng cái này để dụ dỗ Arnold.

    “Đặc biệt?”

    “Ừ, đặc biệt là chỉ có mình ngươi có thể gọi ta như vậy, có phải rất tốt hay không?” Lucia tiếp tục lừa gạt nói.

    Đích xác Arnold cũng bị Lucia nói đến tâm động, nhưng hắn nhất thời nghĩ không ra nên xưng hô với Lucia như thế nào thì mới tốt, trực tiếp gọi danh tự có vẻ không quá đặc biệt, cho nên một hồi sau hắn quyết định hỏi Lucia, “Ta nên gọi như thế nào đây?”

    Lucia cũng bị hắn hỏi mà ế người, suy nghĩ một hồi sau mới ôn nhu nói với Arnold: “Ngươi nhỏ hơn ta, hay là ngươi gọi ta là anh đi, có được không?”

    “Anh, anh….” Đem hai chữ tinh tế này đặt ở đầu lưỡi thưởng thức, Arnold không khỏi cảm thấy khoái trá, về sau chỉ có mình hắn là có thể gọi người này như vậy, ngẫm lại liền không tự chủ được cảm thấy khoái hoạt.

    “Anh.”

    “Hử?”

    “Chỉ là muốn gọi anh thôi.”

    “Anh.”

    “Ừ (một tiếng)!”

    “Anh.”

    “Ừ (nhẹ giọng)….”

    Sau khi Arnold kêu không dưới mười lần, Lucia liền có cảm giác mình đang đào hầm chôn mình, rất nhiều năm về sau chữ ‘anh’ này lại trở thành vết sẹo mà Lucia không nghĩ muốn đụng vào.

    “Anh.”

    “Arnold, ta đột nhiên nhớ ra, còn chưa có mang em đi tham quan Giáo Đình đâu, Giáo Đình rất lớn rất đẹp, hiện tại ta mang em đi dạo nha….”

    Tiểu kịch trường:

    Một ngày nào đó, khi Arnold cùng Lucia đang tiến hành vận động hài hòa thì….

    “Anh.”

    “Không phải đã nói lúc ở trên giường không được gọi ta như vậy hay sao? Chết…a…tiệt….”

    “Anh.”

    “Rốt cuộc ngươi muốn nháo đến khi nào, không nói hai từ này sẽ chết sao?”

    “Anh.”

    “….”

    Xong việc, Lucia ghé vào trên giường hưởng thụ Arnold phục vụ massage.

    Nghĩ đến lúc nãy liền hỏi tội, “Một tháng trước ta không cho ngươi lên giường của ta, không phải đã hứa hẹn lúc làm cái loại chuyện này sẽ không gọi ta là anh sao?”

    “Nhưng Lucia thân ái, em không cảm thấy có khoái cảm cấm kỵ sao?”

    (Editor: Arnold, anh thật biến thái =.=)

    “Khoái cảm cái em gái ngươi!”

    Arnold ủy khuất nói, “Ta không có em gái, chỉ có em trai, thân ái, em biết rõ mà!” Nói xong còn cười cười mờ ám với Lucia, “Hơn nữa rõ ràng lúc ta gọi như vậy, thân thể em rất thích a, đặc biệt….”

    Lucia ưu nhã nâng một chân lên đạp bay tên háo sắc kia….

    CHƯƠNG 8

    Lucia nắm tay Arnold đi dạo lung tung trong Giáo Đình, mỗi chỗ đi đến đều sẽ dùng giọng nói ôn nhu miêu tả cảnh sắc trước mặt cho Arnold….

    “Ai, ngươi có nghe chuyện gì không?” Một người đàn ông còn trẻ thần thần bí bí thấp giọng nói.

    “Cái gì?” Một giọng hiếu kỳ khác hỏi.

    “Thánh Tử mang về một đứa trẻ mù, hơn nữa cư nhiên còn cùng hắn cùng ra cùng vào, cùng ăn cùng ngủ, đối đãi với hắn đặc biệt tốt.” Đoạn sau trong giọng nói đã không tự giác có thêm một hương vị hâm mộ ghen tị.

    “Kia thì có cái gì, chẳng qua Thánh Tử thấy hắn đáng thương, đối tốt với hắn chỉ vì thương hại mà thôi.”

    “Cũng đúng, không có thiên phú, mắt lại bị mù, sống cái gì cũng không thể làm, cho dù hiện tại Thánh Tử đại nhân thấy hắn đáng thương, nhưng cũng không thể nuôi hắn một đời đi, cuối cùng còn không phải sẽ dần dần bị Thánh Tử đại nhân quên đi sao, vừa mới nghĩ như vậy, kỳ thật hắn cũng rất đáng thương.”

    Arnold từ khi nghe được hai người kia nói chuyện vẫn luôn nắm chặt tay Lucia, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hơi buông xuống tràn đầy âm trầm.

    Lucia bị hắn nắm tay có chút đau nhưng vẫn chưa chú ý nhiều lắm, đến khi nghe thấy ‘Đứa trẻ mù’, cậu mới theo bản năng cúi đầu nhìn Arnold, từ góc độ của cậu, chỉ có thể nhìn thấy đôi môi Arnold hơi trắng bệch, thấy vậy liền nhéo nhéo tay Arnold để trấn an.

    Nắm tay Arnold đi đến phía sau hòn núi giả bên cạnh hai người, mặt bình tĩnh, lạnh lùng nói: “Các ngươi thật rảnh rỗi a, ở bên trong hoa viên phong cảnh tú mỹ này nói chuyện phiếm.”

    Hai người kia thấy Thánh Tử xuất hiện, sợ tới mức vội vàng quỳ rạp xuống đất, run rẩy cúi đầu ngập ngừng hô: “Thánh Tử đại nhân!” Một đôi giày màu bạc thêu hoa văn màu vàng phiền phức chậm rãi đi đến chỗ bọn họ, y bào thuần trắng tung bay phảng phất như nỗi lòng thấp thỏm bất an của hai người vào giờ phút này.

    “Đi nhận tội đi, tự lĩnh ba mươi roi, trục xuất Giáo Đình.” Lucia nhìn hai người đang kinh hãi quỳ trên mặt đất, khuôn mặt mỉm cười ôn hòa không chút thay đổi nói.

    Thiếu niên một thân cẩm y màu trắng, mái tóc vàng dùng dây nạm bạch ngọc buộc ở sau đầu, chỉ dư lại vài lọn tóc nghịch ngợm ở hai bên thái dương, đôi mắt màu lam mĩ lệ không vui không buồn, đứng ở đó phảng phất như vị Thần từ đám mây hạ xuống, cao cao tại thượng.

    Arnold đứng ở bên cạnh thiếu niên, giương mắt nhìn gương mặt tinh xảo tuyệt luân kia, không khỏi cảm thấy khủng hoảng thật sâu, đúng như lời bọn họ nói, cái gì hắn cũng không có, thậm chí bởi vì đôi mắt đáng giận này mà ngay cả quang minh chính đại nhìn anh hắn cũng không thể.

    Hiện tại hắn không sợ anh sẽ quên rồi vứt bỏ hắn, nhưng hắn sợ sẽ trở thành trói buộc và là vết nhơ của anh, anh của hắn nên có được những thứ tốt nhất, cho dù là người ở bên cạnh, mà hắn lại không tốt! Lại một lần nữa, Arnold vô cùng khát vọng có được năng lực, có được đủ năng lực để xứng đôi với anh, khiến anh có thể vì hắn mà tự hào!

    “Không cần a! Làm ơn đừng trục xuất chúng thần ra khỏi Giáo Đình, Lucia đại nhân!” Người bị trục xuất khỏi Giáo Đình trừ phi rời khỏi Thánh thành, bằng không ở Thánh thành sẽ bị mọi người bài xích, thậm chí ngay cả người nhà bọn họ cũng sẽ không buông tha bọn họ.

    Nếu nói khi đi đến thế giới này, biến hóa lớn nhất của Lucia là cái gì, như vậy không thể nghi ngờ là thích ứng cái thế giới tôn sùng chế độ đẳng cấp cùng ý niệm kẻ mạnh làm chủ này, cậu sẽ không tự kỷ cho rằng một mình cậu có thể thay đổi được một cái thế giới, trước khi không có đủ năng lực cùng địa vị mà tuyên dương mỗi người bình đẳng gì gì đó thì chắc chắn sẽ bị xử tử.

    Làm Thánh Tử Thánh thành, Lucia càng biết rõ tuy cậu bình thường vẫn lấy ôn nhu thân thiết đối xử với mọi người, nhưng sự uy nghiêm vẫn phải duy trì, cho nên đối mặt với sự cầu xin của hai người kia, Lucia không chỉ cho bọn họ đã phạm vào lỗi nào hay có ý nghĩ tha thứ, cậu im lặng nghe giọng nói thanh lãnh của chính mình thản nhiên hỏi, “Các ngươi là muốn dựa theo Giáo điều nhận hình phạt cắt lưỡi sao?”

    Hai người kia thoáng giương mắt, nhìn vào đôi mắt màu lam không mang một tia cảm tình của Lucia, trong lòng chấn động, biết Thánh Tử đại nhân không có khả năng tha thứ cho bọn họ, tuyệt vọng nói: “Cảm ơn đại nhân!” Nói xong lại cúi đầu khấu một lần, biểu tình trầm trọng đứng lên, vừa đối mặt với Lucia vừa lui lại về phía sau mấy bước rồi mới xoay người nhanh chóng rời đi.

    Lucia nhìn hai người đã đi xa kia, vội vàng cúi đầu nhìn cái người từ lúc bắt đầu đã không nói lời nào – Arnold, sợ hắn lại bởi vì mấy lời này mà não bổ ra đồ vật ghê gớm gì đó.

    Quả nhiên, Lucia cúi đầu chỉ thấy được một cái đầu nhỏ lông xù, trong lòng âm thầm cảm thán trẻ nhỏ quả thật không dễ nuôi, nhận mệnh bắt đầu nghiệp lớn dỗ trẻ con.

    Vươn tay nhẹ nhàng nâng cái đầu nhỏ của Arnold lên, nhìn khuôn mặt bình tĩnh không chút thay đổi của hắn, Lucia cố ý nhéo nhéo cái mũi thẳng tắp của hắn, nhìn hắn nhăn mày, lấy tay bắt lấy cái tay đang làm loạn của mình.

    Cầm lấy hai tay gầy nhỏ của hắn, Lucia nhẹ giọng nói: “Trẻ con nên có biểu tình phong phú, tiểu Arnold của chúng ta vừa rồi đang suy nghĩ cái gì vậy? Có thể nói cho anh biết không?”

    Hai tay của Arnold đều bị Lucia nắm, xúc cảm thon dài trắng mịn khiến hắn liên tưởng cứ nắm tay người này như vậy, vĩnh viễn cũng không buông ra, tuy tay người này cũng không ấm hơn tay mình, nhưng lại khiến Arnold có cảm giác hai tay này dễ chịu hơn nhiều so với cái chăn đắp trong trời đông giá rét.

    “Anh, có phải ta rất vô dụng hay không? Cái gì cũng không có, cái gì cũng đều không thể giúp anh, về sau cũng chỉ liên lụy đến anh.” Arnold thấp giọng mê mang nói xong liền dúi đầu vào ngực mình.

    Liên lụy? Đó là do ngươi không biết bản thân về sau có bao nhiêu lợi hại, Lucia không những yên lặng đâm chọc ở trong lòng mà còn phải ôn nhu an ủi Arnold, “Em làm sao sẽ liên lụy ta chứ, ta tin Arnold nhà ta sau này sẽ là một người cực kỳ lợi hại, ta còn muốn chờ Arnold đến bảo vệ đấy!”

    Lần này Lucia an ủi chẳng những không có tác dụng gì, ngược lại còn chạm đến nỗi đau của Arnold, hắn liền kích động bỏ tay Lucia ra, “Anh không cần gạt ta, ta căn bản không có bất kỳ thiên phú ma pháp hay đấu khí gì, sau này căn bản cũng không có khả năng trở thành người lợi hại gì đó!” Nói đến câu sau, giọng nói của Arnold không tự chủ được trở nên bén nhọn, trong giọng nói hỗn loạn có một tia không cam tâm cùng oán hận quát lên với Lucia.

    Lucia chỉ chiếu theo phương pháp dỗ trẻ con trước kia có đọc được mà nói, không nghĩ tới Arnold lại phản ứng lớn như vậy, nghe ra cảm xúc phản đối trong giọng hắn, nhìn chằm chằm đôi tay mình bị quăng ra, Lucia không khỏi cảm thấy đau đầu, nói làm sao biến sắc mặt liền biến sắc mặt, còn đâu là nhân vật chính đáng yêu ngoan ngoãn lúc sáng của cậu a!

    Nhìn vẻ mặt đau thương nhìn chằm chằm tay mình bị bỏ ra đến thất thần của Lucia, Arnold mới phản ứng ra vừa rồi hắn đã làm cái gì, hắn cư nhiên nổi giận với anh, không thể tha thứ! Cho dù là chính mình, làm thương tổn đến anh cũng không thể tha thứ, sự phẫn nộ trên mặt Arnold càng ngày càng nặng, lại là đối với chính mình.

    ‘Ba.’ Lucia chính mắt thấy Arnold đột nhiên tự cho mình một bạt tai, nhanh đến mức cậu ngăn cản cũng không kịp, chỉ có thể lăng lăng nhìn má phải trắng nõn của Arnold nhanh chóng hiện ra một dấu tay đỏ tươi, có thể thấy được hắn đã dùng bao nhiêu lực.

    “Em đây là làm sao? Không đau à?” Lucia tiến lên xoa nhẹ má phải của Arnold, một đợt ánh sáng trắng chợt lóe lên, hai má nguyên bản có chút sưng đỏ trong nháy mắt đã khôi phục như lúc ban đầu.

    “Ta vừa nổi giận với anh!” Cảm giác đau nóng trên mặt rất nhanh liền biến mất, Arnold nhìn ánh mắt mang theo đau lòng của Lucia nhỏ giọng nói.

    Tuy rằng rất cao hứng khi cậu ở trong lòng Arnold trọng yếu như vậy, nhưng đối với tâm tính cẩn thận như đi trên băng mỏng với cậu như vậy, Lucia lại không thích, “Đối với anh mà nói, em là người rất quan trọng, cho nên em có thể tùy hứng với anh, có thể làm nũng với anh, anh vĩnh viễn sẽ không nổi giận, nhưng không thể tự thương tổn đến chính mình, biết chưa?”

    Lucia cảm thấy hiện tại vấn đề chủ yếu vẫn là khiến Arnold có việc để làm, thể hiện rõ giá trị của hắn mới được, “Hơn nữa ai nói cái gì em cũng không làm được, Arnold nhà ta so với anh còn lợi hại hơn, em xem, buổi sáng hôm nay chẳng phải anh không buộc được tóc của mình nên phải nhờ Arnold hỗ trợ sao, sau này Arnold có thể giống như Jocelyn, giúp đỡ anh trong sinh hoạt a, em mới sẽ không là trói buộc của anh đâu.”

    Lucia nói khiến Arnold nhớ tới buổi sáng mái tóc vàng đặt ở đầu ngón tay mình, cảm giác mềm mại kia hiện tại phảng phất còn lưu lại ở trong lòng bàn tay, khiến hắn khó quên.

    “Vâng, ta đã biết, anh.” Arnold phảng phất giống như bị Lucia thuyết phục, tán đồng gật đầu, kỳ thật trong lòng hắn lại vẫn thủy chung với cảm nghĩ, vô luận là ai, đều không có tư cách thương tổn đến anh, phàm là người nào mạo phạm đến anh thì đều phải bị xử phạt, cho dù chính hắn cũng vậy!

    Sau chuyện này, sinh hoạt của Lucia rõ ràng có biến hóa….

    Buổi sáng rời giường, Arnold nhất định đã đem đồ rửa mặt hoàn tất chờ ở trước giường, không chỉ là cột tóc, ngay cả mặc đồ mang giày cũng đã hoàn toàn không tới phiên Lucia tự mình động thủ, thậm chí khi ăn cơm Arnold cũng không muốn cậu hỗ trợ, tuy rằng nhìn không thấy, nhưng Arnold lại có thể dựa vào trí nhớ cường đại của mình nhớ kỹ mỗi ngày đồ ăn gì đặt ở đâu, đến sau này, hắn thậm chí còn có thể gắp thức ăn cho Lucia, dưới sự chiếu cố của Arnold, Lucia hoàn toàn y như trong truyền thuyết trải qua những ngày áo mặc đến thân, cơm đến há mồm.

    Lúc bắt đầu, Lucia còn có thể ngăn Arnold lại, nhưng mỗi lần như vậy Arnold đều bày ra một bộ dáng thương tâm, khuôn mặt nhỏ nhắn chọc người thương tiếc nhẹ giọng nói với Lucia chính mình quả nhiên là trói buộc, nói linh tinh cái gì đều làm không được, khiến Lucia trong nháy mắt bị ế lời, khuyên giải an ủi cái gì đều không nói ra được….

    Cứ như vậy, đối với người khác liền lấy thân phận người hầu bên người Thánh Tử đại nhân, Arnold đoạt cuộc sống của Jocelyn, trên sinh hoạt của Lucia hoàn toàn tới phiên người khác nhúng tay vào, đều do một tay Arnold xử lý.

    Không thể không nói, Arnold đối đãi Lucia thật sự rất dụng tâm, chỉ trong một đoạn thời gian ngắn ngủi, hắn đã biết rõ sở thích của Lucia, từ mặc đồ, ăn cơm, tắm rửa đều có thể khiến Lucia cảm thấy thư thái và hưởng thụ.

    Mỗi khi nhìn Arnold ở phía sau cậu vì cậu mà bận trước bận sau, Lucia đều có cảm giác cậu phải làm cái gì đó…. Trải qua một phen suy nghĩ thấu đáo, cậu rốt cuộc cũng làm một quyết định….

    CHƯƠNG 9

    Phía Đông Nam Thánh thành.

    Một dãy núi nguy nga trải dài mà mắt không thể nhìn đến đỉnh, cây cối cao lớn xanh um tạo thành một bức tường ngăn cản tự nhiên, che khuất tầm mắt tìm tòi nghiên cứu của mọi người, đồng thời nơi đây cũng là một ngôi nhà thoải mái cho ma thú.

    Dãy núi Hill luôn là thiên đường của những người thích mạo hiểm, bên trong có vô số kỳ trân dị quả cùng các loại ma thú trân quý, đương nhiên nếu bạn có đầy đủ vận khí và thực lực, nói không chừng bạn có thể từ nơi này thu hoạch được một loại thú sủng độc nhất chỉ thuộc về mình. Nhưng dãy núi Hill lại là cấm địa của mọi người, chỗ đó sương mù lượn lờ nhiều năm, người đi vào luôn luôn không thấy đi ra, ai cũng không biết trong khu rừng đó đến tột cùng có cái gì. Từng có lời đồn rằng có một vị Pháp Thánh vì hiếu kỳ lại ỷ vào thực lực cường hãn của bản thân mà đi vào bên trong ngọn núi, kết quả chỉ có đi vào không có đi ra, dần dà, núi này không còn người đặt chân đến.

    Những cây cổ thụ tráng kiệt cản trở ánh mặt trời chiếu rọi, bên trong khu rừng u ám tràn ngập sương mù nồng hậu, loáng thoáng có thể thấy hai bóng dáng một đen một trắng đứng ở dưới chân ngọn núi.

    “Anh, nghe nói nơi này rất nguy hiểm, chúng ta nên về thôi, có được không?” Một đứa trẻ bảy tám tuổi mặc đồ màu đen giật giật ống tay áo của thiếu niên áo trắng ở bên cạnh.

    “Arnold, em có tin anh không?”

    “Đương nhiên tin!” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của đứa trẻ tràn ngập nghiêm túc.

    Lucia chỉnh lại sắc mặt, vừa lôi kéo Arnold tiếp tục đi về phía trước vừa giải thích: “Arnold, ta có cảm giác ở nơi này có một đồ vật rất quan trọng đối với chúng ta, cho nên ta mới gạt bọn Jocelyn để đến đây, em cũng biết nếu Jocelyn biết ta tới chỗ này, khẳng định ông ta sẽ báo cho bệ hạ, đến lúc đó ta sẽ không thể tới đây được.”

    “Đồ vật quan trọng…? Thật sự rất quan trọng với anh sao?” Arnold hỏi.

    “Ừ, rất quan trọng!” Nhưng là đối với ngươi a, những lời này Lucia không có nói ra khỏi miệng, bởi cậu hiểu rõ nếu Arnold biết mình đến một nơi nguy hiểm như vậy là vì hắn, hắn nhất định sẽ không muốn mình mạo hiểm, chỉ vì một phen tâm ý này của Arnold, Lucia đã thấy chuyến đi lần này thực sự không còn mệt.

    Kỳ thật lúc đầu, Lucia có nghĩ tới việc giữ Arnold bên người dốc lòng chăm sóc, không để cho hắn đi phá bỏ phong ấn trên người, nhân vật chính không có ma pháp hô mưa gọi gió, như vậy làm sao còn có thể hủy diệt thế giới được? Nhưng trong khoảng thời gian ngày đêm ở chung này, Lucia không đành lòng, không đành lòng để hắn tiếp tục cuộc sống hèn mọn tầm thường này, đặc biệt thế giới này nguy hiểm như vậy, cậu cũng không có khả năng thời thời khắc khắc đều có thể làm bạn bên người Arnold, không có thực lực lại ‘mù mắt’, làm sao hắn có thể tiếp tục sinh tồn cơ chứ, hơn nữa cậu tin tưởng Arnold hiện tại khẳng định không có ý tưởng điên rồ gì, cho nên hôm nay mới có cái màn này….

    Arnold nhíu chặt mày, bất an nói: “Ta đến đây khẳng định sẽ khiến anh thêm phiền.” Tuy rằng rất không cam tâm, nhưng Arnold vẫn đề nghị: “Nếu không anh đi một mình thôi, ta ngốc ở chỗ này chờ anh là tốt rồi.”

    Đến thời điểm này Arnold vẫn tình nguyện không đi cùng, cũng không nguyện để cậu nhìn thấy màu mắt của hắn, hắn luyến tiếc sự ôn nhu mà cậu cấp cho, tuy rằng biết cậu sẽ không giống người bình thường, nhưng hắn vẫn không dám cá cược, hắn sợ cậu sẽ giống như những người khác chán ghét sợ hãi màu mắt của hắn, cho nên hắn thà rằng cả đời này đều giả bộ mù như vậy, cũng muốn giữ cậu lại….

    Lucia cảm thấy tự nhiên nghẹn khuất, thật giống như bạn có một bí mật nho nhỏ về một người nào đó, nhưng người kia cái gì cũng không biết mà vẫn cứ đứng trước mặt bạn lắc lư, bạn cố tình lại không thể đem bí mật kia nói cho người đó, chỉ có thể nghẹn chết bản thân.

    “Em nói cái gì đó, nếu anh đã mang em đến, khẳng định là có chỗ cần em giúp, hay là do, em sợ có nguy hiểm, cho nên không muốn mạo hiểm với anh?” Đôi khi phép khích tướng là một biện pháp tuyệt vời để đối phó với Arnold.

    Arnold không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng khi anh nói lời này nhất định là hơi hơi nhíu mày lại, trong đôi mắt màu lam nhạt kia mang theo thản nhiên cùng không ủng hộ. Anh của hắn a! Lúc nào cùng có thể khiến hắn dễ dàng cảm thấy sung sướng.

    Giãn mày ra, Arnold cười nhu thuận đến sáng lạn, ngẩng mặt lên, thành kính nghiêm túc nói: “Vâng, ta sẽ cùng anh…. vĩnh viễn!” Hai chữ sau chỉ nói ở trong miệng, chưa đến tai của Lucia thì đã tan biến trong không khí.

    Lucia một tay nắm Arnold, một tay cầm trường kiếm dùng lực chặt những tán lá cản đường đi về phía trước.

    Càng đi vào bên trong, sương mù càng lớn, lúc này Lucia chỉ có thể nhìn thấy cự ly khoảng ba mét, trong lúc Lucia đang hết sức chuyên chú mở đường, Arnold lại đột nhiên kéo cậu lại, nhỏ giọng nói: “Anh, ở phía trước có tiếng động.”

    Ngày thường Arnold không thể dùng mắt xem đồ vật, cho nên thính giác của hắn so với người bình thường mẫn cảm hơn nhiều, bởi vậy cho dù Lucia không nghe thấy tiếng động gì, nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng Arnold, dừng bước, “Em có thể nghe ra đại khái là tiếng gì không?”

    Arnold lại tập trung lực chú ý, nghiêm túc nghe ngóng, bất đắc dĩ lắc lắc đầu với Lucia, “Tiếng động quá nhỏ, nghe không rõ.”

    Lucia cẩn thận quan sát chung quanh, phát hiện muốn lên núi chỉ có thể đi về phía trước, các phương hướng khác đều quá dốc, căn bản không đi được, đành thở dài, “Các hướng khác đều đi không được, chỉ có thể đi về phía trước.” Nghiêng đầu nghiêm túc dặn dò Arnold: “Nếu gặp nguy hiểm, nhớ rõ đi theo phía sau ta, không được chạy loạn, biết không?”

    “Vâng, ta sẽ bảo vệ tốt bản thân, anh cũng phải cẩn thận!” Arnold đáp ứng.

    Lucia bảo Arnold thả nhẹ cước bộ, hai người thật cẩn thận chậm rãi đi về phía trước, đi được khoảng vài phút, Lucia cũng nghe được tiếng động như lời Arnold nói, sột soạt hỗn loạn một hai tiếng rên rỉ của ma thú.

    Động tác của hai người càng thêm cẩn thận, lại đi được thêm vài mét, chỉ thấy cách đó không xa một con Bằng Mã toàn thân tuyết trắng như ngựa trắng, trên trán có một cái sừng xoắn ốc bị những dây leo từ bốn phương tám hướng trói chặt thân mình, chỉ có thể nằm yên trên mặt đất, lâu lâu phát ra một hai tiếng kêu suy yếu.

    Nhìn kỹ mới phát hiện thì ra cái dây leo phảng phất héo rũ kia có một đầu đã chui thật sâu vào bên trong cổ của Bằng Mã, từ góc độ của Lucia có thể thấy mặt ngoài của dây leo kia đang từ từ lột xác quỷ dị thành màu đỏ tươi như máu.

    ‘Chi’ tiếng đạp trúng cây khô ở trong rừng rậm yên tĩnh có vẻ rõ ràng hơn bình thường, không kịp nghĩ nhiều, Lucia lập tức lôi kéo Arnold chạy ra xa chỗ vừa đứng, hơn nữa còn nhanh chóng làm một cái thánh quang sơ cấp chiếu rọi mình cùng Arnold, ma pháp này chỉ là một cái trạng thái duy trì phổ thông của ma pháp quang hệ, nhưng hiện tại đối với Lucia mà nói hiệu quả mà ma pháp này đem lại mới là quan trọng nhất.

    Các dây leo to bằng cổ tay thấy một kích kia không trúng liền nhanh chóng xoay chuyển phương hướng lấy tốc độ cực nhanh bám riết không tha hướng tới hai người gào thét mà đến, chỉ là lúc cách hai người còn nửa mét thì lại dừng lại không dám đi về phía trước, bồi hồi ở trước mặt hai người không muốn rời đi.

    Lucia thấy chúng nó thật sự đứng ngoài ánh sáng màu vàng, thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng lấy một cây đuốc từ không gian ra, biết rõ ánh sáng màu vàng này có hiệu quả liên tục không được bao lâu, đợi đến khi châm đuốc xong, Lucia mới chính thức trầm tĩnh lại.

    Trước kia Lucia từng có đọc qua về loại dây leo này trong thư viện, nó có tên là Hấp Huyết Đằng, tên như ý nghĩa, nó là thực vật sống bằng máu của sinh vật khác, bình thường sinh trưởng nhiều trong hoàn cảnh âm u ẩm ướt, đụng tới vật sống, sẽ ỷ vào tốc độ trời sinh cực nhanh của nó trói con mồi lại, sau đó trực tiếp hút máu, cho đến khi con mồi bị hút khô mới thôi, đương nhiên nhược điểm của nó cũng rất rõ ràng, nó sợ ánh sáng sợ nhiệt độ cao, cho nên bình thường con người có gặp, chỉ cần trong người có cây đuốc hoặc chính bản thân là Ma Pháp Sư hệ hỏa hay hệ quang linh tinh gì đó thì đều rất dễ dàng có thể thoát được nó.

    Lại châm thêm một cây đuốc nhét vào trong tay Arnold, cũng nói sơ lược tình huống với hắn một chút. Giơ cây đuốc lên trước người, từng bước đi tới chỗ Bằng Mã, Lucia rất tò mò với loại sinh vật này.

    Vừa đưa lửa lại gần Hấp Huyết Đằng, bọn chúng giống như gặp phải thiên địch tuy rằng luyến tiếc đồ ăn nhưng vẫn sợ hãi nhanh chóng chạy sang một bên.

    Lucia nhìn bộ dáng hấp hối của Bằng Mã, ánh mắt cùng màu với mình phảng phất như đang cầu xin nhìn cậu, nhưng Lucia lại không giúp nó trị liệu, bởi vì ma pháp hệ quang trị liệu vô dụng với tình trạng mất máu quá nhiều như hiện tại.

    Hình như cũng biết chính mình chống đỡ không còn bao lâu nữa, Bằng Mã gian nan xê dịch thân mình, lộ ra một con Bằng Mã nhỏ vẫn bị nó gắt gao bảo vệ ở dưới thân, “Xin ngài chiếu cố con của ta thay ta.” Bằng Mã khẩn cầu nhìn Lucia nói, giọng tuy suy yếu nhưng rất êm tai.

    Con Bằng Mã trước mắt có thể mở miệng nói chuyện, chứng minh nó ít nhất đã là một ma thú cấp tám, nhìn nhìn con thú nhỏ bị đẩy cho mình, Lucia có thể đoán được nhất định ngay từ lúc đầu con Bằng Mã này đã đem con mình bảo hộ chặt chẽ ở dưới thân, mới tránh cho nó cũng bị hút máu, tình mẹ vĩ đại như vậy khiến Lucia phải kính nể.

    “Ta sẽ chiếu cố nó lớn lên.” Lucia nhìn thẳng vào mắt của Bằng Mã mẹ, trịnh trọng nói lời hứa hẹn.

    “Cảm ơn! Ngài có thể cùng con của ta ký kết khế ước.” Bình thường càng là ma thú cấp cao thì càng kiêu ngạo, đều là thà chết cũng không nguyện cùng con người khế ước, chịu sự sai bảo của con người, có thể nói cùng một con Bằng Mã cao cấp ký kết khế ước hoàn toàn là do Lucia kiếm được, tuy rằng con Bằng Mã này hiện tại vẫn còn nhỏ.

    Bằng Mã nói xong liền cúi đầu liếm liếm đứa con còn dính trên người nó, sau đó trong ánh mắt tràn đầy không tha cùng quyến luyến nhẹ nhàng cắn cổ con Bằng Mã nhỏ đem nó đặt dưới chân Lucia.

    Cuối cùng lại nhìn đứa con thêm lần nữa, người mẹ dùng chính sinh mệnh của mình để bảo vệ đứa con này vẫn lưu luyến không rời nhắm mắt lại, như là cảm giác được mẹ mình đang rời đi, trong cổ họng của Bằng Mã nhỏ tràn ra vài tiếng nức nở sau đó giãy dụa ở trong lòng Lucia.

    Lucia ôm chặt lấy con thú nhỏ, không để nó lộn xộn, sau đó xoay người nói với Arnold: “Em cất thi thể của Bằng Mã vào trong nhẫn không gian mà lần trước ta cho em đi, để nó ở đây không an toàn.”

    Một mực yên lặng chú ý đến Lucia, Arnold nghe vậy, lập tức cẩn thận đi về phía trước, hạ thấp người, tay sờ lên người con Bằng Mã đã chết, chợt lóe, thi thể của Bằng Mã đã bị bắt vào trong nhẫn không gian ở trên ngón trỏ của Arnold.

    Lucia nhẹ nhàng vuốt ve lông của con Bằng Mã nhỏ ở trong lòng, sau đó trong miệng bắt đầu ngâm tụng câu khế ước cổ xưa, theo Lucia nói, một vầng sáng màu trắng nhạt bao phủ quanh thân Lucia, chờ Lucia ngâm tụng hoàn tất, một loại lực lượng khế ước kỳ diệu tràn vào trong thân thể của cả Lucia và con Bằng Mã nhỏ, ánh sáng màu trắng chậm rãi biến mất.

    Cảm thụ được trong ý thức của mình có nhiều hơn một loại cảm xúc ngây thơ như có như không, Lucia nhẹ giọng nói với con thú nhỏ trong lòng: “Nếu đã là chủ nhân của ngươi, ta đặt cho ngươi một cái tên được không? Ừm, ngươi vừa nhỏ vừa trắng như vậy, gọi ngươi là Tiểu Bạch đi, có được không?”

    Vật nhỏ trong lòng vốn đang an phận nghe Lucia nói lập tức lại giơ bốn chân mềm mềm, đấu tranh đứng lên, mơ hồ cảm giác được cảm xúc không bằng lòng của vật nhỏ, Lucia nghiêm túc nghĩ nghĩ nói: “Ngươi không hài lòng a, vậy ngươi chọn đi, Tiểu Bạch và Đại Bạch, ngươi thấy cái nào tốt?” Nói xong còn giơ vật nhỏ lên ngang tầm mắt, nghiêm túc chờ nó chọn.

    Có thể do cảm thấy Lucia đang nghiêm túc, con Bằng Mã nhỏ lầu bầu một tiếng rồi buông tha giãy dụa, “Xem ra ngươi cũng tương đối thích cái tên Tiểu Bạch này có phải hay không, vậy sau này gọi ngươi là Tiểu Bạch đi.” Cao hứng tuyên bố xong, Lucia lại ôm con Bằng Mã nhỏ trở về trong lòng mình.

    Tiểu kịch trường 1:

    Một ngày nào đó.

    “Arnold, chúng ta đến tán gẫu nhân sinh đi.”

    “Ngươi cảm thấy thế giới này thế nào?” Lucia chờ mong nhìn Arnold.

    “Ừm, rất tốt, có anh!” Trong mắt Arnold ẩn tình ý nghiêm túc nói.

    Lucia nghe xong không khỏi lộ ra tươi cười vui vẻ đắc ý, không uổng công cậu dốc lòng chỉ bảo, nhân vật chính rốt cuộc cũng có bộ dạng của Hồng Miêu (Editor: bạn nào đã xem phim hoạt hình ‘Thất kiếm anh hùng’ thì sẽ hiểu câu này), thật sự không dễ dàng a.

    Một lát sau, Lucia rốt cuộc cũng ý thức được chỗ không thích hợp, trong câu hình như có cậu a, “Vậy nếu không có anh thì sao?” Lucia chưa từ bỏ ý định lại hỏi.

    “Hử? Không có anh…. Vậy thì phá hủy đi, sau đó ta lại đi tìm anh, anh trốn không thoát đâu….” Arnold nói xong liền tiến lên ôm lấy Lucia.

    Bị Arnold bổ nhào lên trên giường, Lucia rơi lệ đầy mặt, vì sao vẫn lớn lên như vậy, cậu làm nhiều như thế, cuối cùng còn lấy chính mình ra bồi nhưng vì sao vẫn thế a….

    Tiểu kịch trường 2:

    “Chủ nhân, chủ nhân, ngài đổi tên cho ta có được không?”

    “Vậy ngươi muốn tên gì?”

    “Muốn một cái tên khí phách khốc huyễn, phù hợp với hình tượng cao quý của ta.” Tiểu Bạch tràn ngập mong chờ nói.

    “Ừm, cái này có vẻ khó a, để ta nghĩ đã….”

    “A, có, gọi là tiểu thú (thụ) đi, ngươi không phải là ma thú sao, rất phù hợp với hình tượng của ngươi, chủ nhân của ngươi thật sự rất anh minh đi!”

    Tiểu Bạch VS [dốt đặt tên] Lucia,———-ăn hành ——–.

    Thuộc truyện: Luận giáo hoàng tìm chết sử