Home Đam Mỹ Luôn Có Vai Chính Vọng Tưởng Mở Rộng Hậu Cung – Chương 132

    Luôn Có Vai Chính Vọng Tưởng Mở Rộng Hậu Cung – Chương 132

    Thuộc truyện: Luôn Có Vai Chính Vọng Tưởng Mở Rộng Hậu Cung

    Thời gian trôi qua rất nhanh, sau khi Diệp Chi Châu củng cố mấy lần ảo trận cho Vũ Khải Ân cũng tạo ra hiệu quả, nhưng thật đáng tiếc, tỷ lệ yêu nhau chỉ dừng ở mức 30%. Tiêu Thụy đã tu bổ khăn tay sắp xong, toàn bộ đồ chơi cũng đã được Văn Giai Hòa quyên tặng xong xuôi, còn bên Thời Giản Văn cậu luôn lấy cớ muốn thăm mèo nhỏ để qua lại thường xuyên. Cuộc sống nhàm chán cứ tiếp tục, mỗi ngày cậu ngồi trước máy tính nhìn chằm chằm hướng đi của nhân vật chính, khổ bức tính toán thời gian.

    Lại qua nửa tháng, Vũ Khải Ân cùng một nửa “yêu nghiệt” của hắn gặp nhau, Tiêu Thụy đã tu bổ khăn tay xong, Văn Giai Hòa bận bịu xong chuyện quyên tặng cũng đã rảnh rỗi, phòng làm việc của Thời Giản Văn cũng đi vào quỹ đạo, ngay lúc Diệp Chi Châu sắp nhịn không được định chủ động ra quân thì nhân vật chính bên kia rốt cục có động tĩnh —— hắn muốn dẫn Thường Diệu đi tỉnh Y!

    Dùng tốc độ nhanh nhất sắp xếp hành lý lấy xong tư liệu, cậu một cước đá văng Vũ Khải Ân đang nhào tới xe Cố Nghị, sau đó đưa đầu ra ngoài xe nhìn Vũ Khải Ân đang chảy nước mắt giàn dụa mỉm cười nói, “Khải Ân à, thầy Ân là một nam nhân chất lượng tốt, anh phải quý trọng nhé.”

    “Đại thần cậu không thể như vậy!” Vũ Khải Ân chạy theo bám vào cửa xe, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, “Hắn có chỗ nào là yêu nghiệt đâu! Rõ ràng hắn là ác quỷ đòi mạng thì có! Hơn nữa, hơn nữa hắn còn muốn ở phía trên! Tuy rằng khuôn mặt của hắn rất xinh đẹp ….. Không không không, đại thần, không chừng cậu đoán sai rồi, nửa kia của tôi không thể là Ân Liệt được!”

    Cố Nghị bắt đầu nâng cửa sổ lên, Diệp Chi Châu hướng Vũ Khải Ân phất tay, “Cố lên, nam nhân đều thích tiểu yêu tinh trên giường, chúc anh sớm ngày chuyển hình thành công.”

    Trước khi tay sắp bị cửa kẹp Vũ Khải Ân đã rút tay trở về, ô tô quyết tuyệt rời đi, hắn tuyệt vọng xả tay áo lau lệ, bĩu môi gào khan, “Tôi không cần! Tôi, tôi muốn đi tìm kế nhiệm trong ảnh chụp kia! Hu hu, đại thần nhất định là đang lừa mình ……”

    “Tìm cái gì kế nhiệm?”

    Thanh âm lãnh đạm quen thuộc, cùng với mát lạnh quen thuộc sau cổ.

    Vũ Khải Ân cứng đờ, sau đó không dám quay lại cắm đầu bỏ chạy, “Quỷ a a a a —— “

    Chạy được hai bước, áo bị kéo căng, sau đó bị kéo trở về. Thân thể bị ép buộc quay lại, một khuôn mặt tuấn tú yêu nghiệt không có biểu cảm gì xuất hiện ở trước mắt, cổ bị ngón tay lạnh lẽo của đối phương uy hiếp vuốt ve.

    “Luận văn sắp xếp cho em đã viết chưa?”

    Vũ Khải Ân không có tiền đồ run rẩy, “Chưa, chưa viết …… sao thầy lại ở chỗ này?”

    “Không gọi là mỹ nhân nữa hả?” Ân Liệt chuyên chú nhìn làn da trên cổ của hắn, làm như đang nghiên cứu phẩm chất mạch máu dưới da hắn vậy, “Vì sao lại không viết luận văn?”

    Vũ Khải Ân rất muốn khóc, đời này chuyện hắn hối hận nhất chính là tâm huyết dâng trào đi dạo trong trường học đùa giỡn Ân Liệt! Đều do đại thần cả! Nói là nửa kia của hắn rất yêu nghiệt, hại hắn khi nhìn thấy tên yêu nghiệt này liền nhào tới. Nhưng, nhưng diện mạo Ân Liệt tuy rằng yêu nghiệt, nhưng tính tình chính là sự kết hợp của khối băng với diêm vương, cậu không dám dính líu vào đâu ….. Mà đại thần còn nói người này chính là nửa kia của hắn, hắn cùng với đối phương sẽ tương ái tương sát đến cuối sinh mệnh …… Hắn, không, tin, đâu!

    “Tại sao không nói chuyện?” Ân Liệt dịch tay ra khỏi cổ của hắn, chuyển qua xương quai xanh, híp mắt tới gần, “Muốn tôi dạy em làm bài tập giống lần trước sao, hửm?”

    Lần trước …… Vũ Khải Ân rơi nước mắt ào ào, tiến lên đùi ôm Ân Liệt, “Thầy, thầy à, thầy buông tha cho em được không, em sẽ không bao giờ loạn đùa giỡn nữa, về sau em nhất định sẽ làm người thật tốt, nghiêm túc học tập, làm một người hữu dụng với xã hội ……”

    Ân Liệt rủ mắt nhìn hắn, sờ tóc hắn, “Có thể đùa giỡn.”

    Tiếng khóc Vũ Khải Ân dừng lại, ngửa đầu nhìn hắn.

    “Nhưng chỉ được đùa giỡn với tôi.” Ân Liệt lấy khăn tay lau nước mắt nước mũi cho hắn, kéo hắn đứng lên ôm lấy, “Đi thôi, trở về dạy em làm bài tập.”

    Í, cư nhiên lại ôn nhu như thế?

    Vũ Khải Ân không tiền đồ nhộn nhạo, này, kỳ thật khuôn mặt của thầy Ân thật xinh đẹp a …… Nếu thầy Ân nguyện ý để hắn ở phía trên, hắn, hắn sẽ không thèm để ý một nửa tương lai có tính tình cổ quái đâu …..

    Hai người đi đến bên cạnh xe, Vũ Khải Ân đang não bổ ra hình ảnh không hài hòa được Ân Liệt ôn nhu đưa vào trong xe, sau đó Ân Liệt cũng lên xe, sau đó cửa xe bị khóa, cửa sổ được nâng lên, ánh sáng lập tối sầm xuống.

    Hình ảnh kiều diễm trong đầu Vũ Khải Ân tan vỡ, biến thành ác quỷ đòi mạng, “Thầy, thầy à, thầy, thầy cởi quần áo làm, làm gì thế?”

    Ân Liệt vứt bỏ cà- vạt, tháo kính mắt, khóe miệng cong lên, khí chất cấm dục lạnh như băng lập tức biến thành gợi cảm hoặc nhân, “Làm em.”

    ……

    Cứu mạng!

    Vũ Khải Ân sợ hãi kêu lên, xoay người dùng sức mở cửa xe.

    Phía sau lưng bị đè nặng, tay mở cửa xe bị nắm chặt, ngay sau đó một cỗ khí tức ấm áp phun ở trên cổ, thắt lưng bị ghìm lại, “Lần trước bài tập Full quá nhanh, cho nên chưa kịp làm đến cuối cùng, lần này không vội, luận văn rất dài, chúng ta cứ từ từ.”

    “Em không —— “

    [Tỷ lệ yêu nhau của Vũ Khải Ân cùng nhân vật chính giảm xuống 0%, đã lấy được hồn kỳ thứ hai, chúc mừng kí chủ, xin kí chủ tiếp tục cố gắng.]

    Diệp Chi Châu cười tủm tỉm mở một túi đồ ăn vặt ra, không hề đồng tình cảm khái, “Tiểu Khải Ân đáng thương, chậc chậc.” Nhưng động tác Ân Liệt thật là nhanh, mới nhận thức chưa bao lâu liền kéo được người lên giường, quả nhiên, ngoan ngoãn đến trường mới có “hạnh phúc” tương lai.

    Cố Nghị nhịn không được vươn tay nhéo nhéo mặt cậu.

    “Chuyên tâm lái xe.” Diệp Chi Châu nghiêm mặt lay tay y xuống, làm như nghĩ tới điều gì, lại bắt đầu vui vẻ, “Thân mến, anh xác định nhân duyên của Tiêu Thụy cùng Văn Giai Hòa có quan hệ lẫn nhau hả?”

    “Ừ.” Cố Nghị thu hồi tay, bị ngữ khí của cậu lây nhiễm, khóe miệng cũng hơi cong lên, “Nhưng con đường tình cảm của hai người sẽ có chút khúc chiết, cho dù không có hồn kỳ cùng Tần Bách quấy phá, hai người muốn thành cũng phải cần thêm ba năm rưỡi.”

    Ba năm rưỡi, vậy quả thật quá dài. Cậu nghĩ nghĩ, lại hỏi, “Vậy nếu có ngoại lực thúc đẩy, tình cảm của bọn họ sẽ tiến triển nhanh hơn không? Hoặc là, tác dụng của ngoại lực có thể phá đi nhân duyên của bọn họ không?”

    “Những người khác không thể dùng ngoại lực trong thế giới này được, chúng sinh đều thuộc về vòng tròn sinh mệnh, rút dây động rừng.” Cố Nghị nghiêng đầu nhìn cậu một cái, mắt mang ý cười, “Nhưng em có thể, em không thuộc về nhân quả tuần hoàn trong thế giới này.”

    Cái này cậu biết, lực lượng từ bên ngoài, có hạn chế cũng có đặc quyền. Cậu tựa vào ghế ăn đồ ăn vặt, trong đầu gõ bàn tính ầm ầm. Nhân duyên giữa Tiêu Thụy cùng Văn Giai Hòa khiến cậu khá bất ngờ, nhưng lại cảm thấy vô cùng hợp lý. Trong kịch bản, tình cảm của Tiêu Thụy cùng Văn Giai Hòa vẫn luôn rất tốt, nếu không phải nhân vật chính xuất hiện cùng ân cứu mạng ngăn trở, Tiêu Thụy cùng Văn Giai Hòa có khả năng thật sự sẽ thành một đôi …… Nếu nói thẳng nam Tiêu Thụy bị nhân vật chính bẻ cong, chi bằng nói là Văn Giai Hòa đem hắn bẻ cong thì đúng hơn, sau đó nhân vật chính nương theo lực ảnh hưởng của hồn kỳ nhặt tiện nghi thôi.

    Đột nhiên cảm thấy trong kịch bảnVăn Giai Hòa có chút đáng thương, tân tân khổ khổ canh giữ một cây cải trắng, kết quả cải trắng vừa chín, liền bị người khác hái đi, sau đó người hái cải trắng kia còn có ân cứu mạng với mình. Cho nên trong kịch bản, “hảo cảm” của Văn Giai Hòa đối với nhân vật chính kia trên thực tế là một loại vô vọng khi buông bỏ tình cảm của mình thì đúng hơn …… Nhân vật chính so với trong tưởng tượng của hắn thì tốt hơn nhiều, đáng giá để Tiêu Thụy thích, cho nên hắn chuẩn bị thành toàn …… Sau đó nhân vật chính đào bẫy mở hậu cung, Tiêu Thụy còn não tàn cùng nhân vật chính ở cùng một chỗ, vì thế Văn Giai Hòa cũng ở lại theo chăng?

    ….. Này là cái quỷ gì thế, sao càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái. Tiêu Thụy cũng không giống như sẽ cùng người khác chia sẻ người yêu, vậy còn Thời Giản Văn …… Văn Giai Hòa nhìn thấy Tiêu Thụy bị nhân vật chính không để ý đối đãi như vậy, sẽ không có ý tưởng muốn cướp người trong lòng về sao? Cư nhiên còn cùng nhân vật chính cùng một chỗ, đầu óc bị hỏng rồi chắc?

    Truyện được edit và post duy nhất tại:https://shiye91.wordpress.com/.

    Sau khi tới sân bay Cố Nghị đậu xe lấy túi đồ ăn vặt trong tay Diệp Chi Châu, tháo dây an toàn cho cậu, sau đó vô cùng thuần thục ôm cậu xuống xe, dắt cậu đi đến đại sảnh sân bay.

    “Hai người đến thật chậm.” Tiêu Thụy ngáp mấy cái lắc lư lại đây, thân thể lảo đảo, treo ở trên người Văn Giai Hòa, “Tiểu Diệp a, cậu hẹn anh cùng Giai Hòa đi tỉnh Y làm chi thế, anh còn phải chuẩn bị mở hội giám thưởng đấy.”

    Văn Giai Hòa bất đắc dĩ làm giá trụ cho hắn, “Bảo cậu tối hôm qua đi ngủ sớm cậu lại không nghe, cứ ngày đêm điên đảo như vậy, sớm hay muộn thân thể sẽ không chịu nổi.”

    “Đây không phải là do nghĩ có thể ngủ bù trên máy bay sao.” Tiêu Thụy chôn mặt trên bả vai hắn cọ cọ, một bộ dáng muốn ngủ, “Giai Hòa, trên người của cậu sao lại thơm thế, dùng sữa tắm gì vậy?”

    “Đại nam nhân thơm cái gì mà thơm, cậu câm miệng đi.” Lỗ tai Văn Giai Hòa trộm đỏ lên, biểu tình trên mặt lại tự nhiên nhìn không ra chút vấn đề nào.

    Diệp Chi Châu rốt cục hoàn hồn từ cõi thần tiên, thấy thế chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn Văn Giai Hòa. Đều thích thành như vậy rồi mà không đi thổ lộ, còn cố gắng giả bộ bình tĩnh! Tiêu Thụy thì lại quá chậm chạp, rõ ràng là có hảo cảm lại không tự biết, thật sự là người trong cuộc u mê, nếu một trong hai người đứng ra phá tầng cửa sổ này thì tình cảm liền thành rồi!

    Văn Giai Hòa bị cậu trừng đến mạc danh kỳ diệu, quan tâm hỏi, “Tiểu Diệp em làm sao vậy, mắt bị chuột rút hả?”

    “….” Cho hai người rối rắm chết luôn đi!

    Tiêu Thụy lại cọ bả vai Văn Giai Hòa, ánh mắt triệt để nhắm lại, “Máy bay cất cánh lúc nào vậy, tớ buồn ngủ quá.”

    “Sắp rồi.” Văn Giai Hòa đổi sang ôm lấy hắn, biểu tình bất đắc dĩ, trong mắt lại mang theo sủng nịch.

    Diệp Chi Châu liếc mắt xem thường, đưa vé máy bay cho hai người, “Lần này đổ thạch ở tỉnh Y sẽ rất náo nhiệt, em dẫn hai người đi khai mở nhãn giới, a đúng rồi, còn có một người cũng sẽ đi cùng, nhưng anh ấy có việc, sẽ bay trễ hơn chúng ta một chuyến.”

    Văn Giai Hòa tiếp nhận vé máy bay, nghi hoặc hỏi, “Còn có thêm người, ai thế? Cũng làm về châu bảo sao?”

    “Không phải, là tiểu thiếu gia Thời gia Thời Giản Văn, gần đây anh ấy rảnh đến nhàm chán, nên em liền hẹn anh ấy đi cùng, anh sẽ không để ý nhiều người chứ?” Nam chủ tề tụ mới làm nhiệm vụ được, để mời được Thời Giản Văn, cậu đã lấy lòng con mèo đại gia nhà hắn không ít đâu.

    Văn Giai Hòa nghe vậy vội lắc đầu tỏ vẻ không để ý, sau đó khéo léo từ chối Diệp Chi Châu muốn chọt tỉnh Tiêu Thụy, gian nan mang theo Tiêu Thụy tìm chỗ ngồi trong đại sảnh, chờ an kiểm đăng ký.

    Sau khi lên máy bay Tiêu Thụy quả nhiên ngã đầu ngủ mất, Diệp Chi Châu lén bỏ một mộng trận loại nhỏ trên ghế của hắn, chờ xem cuộc vui.

    Bay đến một nửa, Tiêu Thụy đang ngủ say đột nhiên không an ổn động động, mơ hồ kêu tên của Văn Giai Hòa. Văn Giai Hòa đang đọc sách nghe vậy nghiêng người nhìn hắn, thấy hắn vẫn nhắm mắt như cũ, không có tỉnh lại.

    “Nói mớ sao?” Văn Giai Hòa bỏ sách xuống, lại gần kéo thảm cho hắn, trong mắt không tự giác lộ ra tiếu ý, “Đây là mơ thấy cái gì thế, lại gọi tên mình ……”

    Diệp Chi Châu lợi dụng tạp chí che chắn khống chế ảo trận, hưng phấn lóe tặc quang trong mắt.

    “Giai Hòa …..” Tiêu Thụy lại nói mê một tiếng, đột nhiên vươn tay ôm lấy Văn Giai Hòa, ngửa đầu hôn lên.

    Văn Giai Hòa mở to mắt, Diệp Chi Châu thiếu chút nữa hoan hô ra tiếng.

    Mộng trận sẽ gợi lên dục vọng ẩn giấu sâu nhất trong nhân tâm, sau đó ở trong mộng giao phó cho hành động. Mộng trận Diệp Chi Châu bày cho Tiêu Thụy là một loại phân trận, chỉ kích phát tình yêu giấu ở đáy lòng, cũng không biết Tiêu Thụy mơ thấy cái gì, cư nhiên ôm Văn Giai Hòa càng hôn càng kích động, rồi nhanh chóng duỗi tay vào trong quần áo của Văn Giai Hòa.

    Cố Nghị đen mặt xoay đầu của cậu về, ngữ khí lạnh buốt, “Bọn họ dễ nhìn lắm hả? Chú ý hoàn cảnh.”

    “Em có chừng mực mà.” Diệp Chi Châu đẩy y ra, lại lén nhìn Văn Giai Hòa từ giãy dụa biến thành thuận theo, có chút tiếc nuối cắt đứt trận pháp, sau đó lợi dụng Thông Thiên hủy đi mộng trận trên ghế Tiêu Thụy.

    Tiêu Thụy mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhịn không được siết chặt tay ôm người lại. Môi bị cắn một cái, hắn hoàn hồn, sau đó khiếp sợ phát hiện mình đang cùng Văn Giai Hòa ôm nhau, môi hai người đụng vào nhau, còn tay của hắn đã kéo vạt áo của đối phương ra.

    Nhận thấy hắn dừng động tác lại, Văn Giai Hòa nghi hoặc mở mắt ra, khi tiếp xúc với ánh mắt khiếp sợ mờ mịt của đối phương liền lập tức thanh tỉnh, vội đẩy người ra ngồi lại trên ghế, lúng túng chỉnh lại quần áo của mình, nhấp nhấp môi nói rằng, “Cậu, cậu nằm mơ, nói mớ ….. Tớ, chúng ta …..”

    Tiêu Thụy nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý tới bên này, nhẹ nhàng thở ra. Nhưng khi nhìn đến lỗ tai đỏ bừng cùng thật ánh mắt cẩn thận nhìn qua của Văn Giai Hòa, lại có chút luống cuống, “Giai Hòa, cậu ……”

    “Đều là hiểu lầm!” Văn Giai Hòa vội ngắt lời hắn, trong mắt cất giấu một tia khổ sở, “Tớ biết cậu là thẳng, do cậu nằm mơ, sau đó ….. nên trách tớ, là tớ không nên ….. Xin lỗi.”

    Cảnh tượng quay cuồng trong mộng vẫn rõ ràng ở trong đầu, Tiêu Thụy nhìn đường cong nhu hòa trên gò má cùng lông mi rũ xuống của Văn Giai Hòa, không biết sao đột nhiên cảm thấy đau lòng, xúc động kéo người qua ôm lấy lần nữa, trấn an vuốt sống lưng hắn, “Không trách cậu, tớ biết, là vấn đề của tớ …… Nếu đã như vậy, chúng ta thử xem đi.”

    Văn Giai Hòa sửng sốt, sau đó đưa tay dùng sức kéo quần áo của hắn, thanh âm kích động run rẩy, “Tiêu, Tiêu Thụy, ý của cậu là …..”

    “Ngay cả trong mộng cũng là cậu ….. Tớ nghĩ tớ đã không thẳng rồi.” Tiêu Thụy cũng không rõ tại sao mình sẽ cong nhanh như vậy, nhưng chỉ vừa nghĩ đến hồi nãy người này bởi vì một nụ hôn mà bối rối giải thích, hắn đã cảm thấy trong lòng khó chịu luống cuống, luôn nghĩ nếu người này muốn gì, hắn đều nguyện ý dâng tặng tất cả.

    Văn Giai Hòa vẫn không dám tin, chính trực nói rằng, “Tiêu Thụy, cậu phải nghĩ cho rõ ràng, cậu không phải …..”

    “Vậy xác nhận lại lần nữa đi.”

    “Cái gì?”

    Tiêu Thụy buông hắn ra, ôm mặt của hắn hôn xuống, “Xác nhận xem hôn cậu có thể làm cho tớ động tâm không.”

    [Tỷ lệ yêu nhau của Văn Giai Hòa cùng nhân vật chính giảm xuống 0%, đã lấy được hồn kỳ thứ ba, chúc mừng kí chủ, xin kí chủ tiếp tục cố gắng.]

    [Tỷ lệ yêu nhau của Tiêu Thụy cùng nhân vật chính giảm còn 10%, xin kí chủ tiếp tục cố gắng.]

    Diệp Chi Châu một bên dùng hệ thống giúp hai người che chắn, một bên nhíu mày, “Sao hồn kỳ của Tiêu Thụy vẫn không lấy được, đều hôn thành như vậy rồi.”

    Hôn xong, Tiêu Thụy buông Văn Giai Hòa ra, trong mắt không còn mê mang nữa, chỉ còn một tia cảm khái vui vẻ, “Giai Hòa, cậu đã dự mưu lâu rồi đúng không ….. Ngốc ở bên cạnh tớ, từng chút một thâm nhập tiến vào cuộc sống của tớ, khiến tớ quen thuộc không thể rời khỏi cậu được ….. Tốt rồi, tớ nguyện ý làm đồ ăn khuya cho cậu cả đời, cùng tớ chung một chỗ, được không?”

    Văn Giai Hòa sờ sờ da môi bị cắn phá, cảm thấy có chút mất mặt che khuất hốc mắt đã biến hồng, gật gật đầu, “Được, cùng một chỗ.”

    “Nhìn bộ dáng ngốc nghếch của cậu này.” Tiêu Thụy kéo hắn vào trong ngực vỗ vỗ, thu trêu chọc lại, chỉ còn lại ôn nhu, “Mấy năm nay cám ơn cậu …… Tạm thời có thể tớ sẽ không thích ứng lắm với quan hệ chuyển biến này, nhưng tớ sẽ cố gắng, tin tưởng tớ.”

    Văn Giai Hòa ở trong lòng ngực của hắn loạn thất bát tao gật đầu, dùng sức ôm lấy hắn.

    [Tỷ lệ yêu nhau của Tiêu Thụy cùng nhân vật chính giảm xuống 0%, đã lấy được hồn kỳ thứ bốn, chúc mừng kí chủ, xin kí chủ tiếp tục cố gắng.]

    Thành công rồi!

    Diệp Chi Châu hưng phấn nắm tay, một lần ba hồn kỳ, mình thật sự là quá lợi hại!

    “Nhìn đủ chưa?” Thanh âm lạnh buốt.

    Cậu thu hưng phấn lại, vội quay đầu nhào vào trong ngực người yêu nhắm mắt lại, “A, thật buồn ngủ, em đang ngủ đấy.” Nói xong giả bộ ngáy khò khò.

    Cố Nghị rủ mắt nhìn mớ tóc xù xù trên đỉnh đầu cậu, cuối cùng vẫn không nhẫn tâm nổi giận, ôm lấy cậu đắp thảm lên, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu thấp giọng mắng, “Lần sau không được làm mấy chuyện lừa bịp này nữa, không lúc nào ngoan ngoãn cả.”

    Tiếng ngáy thấp xuống, Diệp Chi Châu thật sự ngủ mất rồi.

    Người này …… Cố Nghị nhéo lỗ tai cậu, tức giận cúi đầu cắn cậu một cái. Đây không phải là cẩu yêu mà là lợn yêu mới đúng, cư nhiên lại ngủ được ngay lập tức.

    Thuộc truyện: Luôn Có Vai Chính Vọng Tưởng Mở Rộng Hậu Cung