Home Đam Mỹ Lưu Luyến Ngàn Năm – Chương 94: Pháp lực không thể đo lường

    Lưu Luyến Ngàn Năm – Chương 94: Pháp lực không thể đo lường

    Thuộc truyện: Lưu Luyến Ngàn Năm

    Ngày hôm sau, Harry vẫn cùng Snape đi dạo.

    Lúc này họ còn không biết chuyện xảy ra tối hôm trước, người biết rõ Harry cho rằng là chuyện đương nhiên, rất nhiều người lại cảm thấy đây chính là ác mộng làm người ta sợ hãi.

    Ngày hôm sau khi tỉnh lại, rất nhiều người ngơ ngác nhìn cửa sổ.

    Ngoài cửa sổ, ánh nắng chan hòa, không khí tươi mới, thi thoảng truyền tới tiếng chim hót làm lòng người xao xuyến.

    Mọi thứ tốt đẹp như vậy, như cảnh tượng khủng bố tối qua chưa từng xuất hiện.

    Rất nhiều người đều đang thôi miên, cho rằng đây chỉ là một cơn ác mộng.

    Họ lại mơ thấy Potter đi cùng với lão dơi già, thật sự quá khủng bố, không thể nào nói ra được, nếu không chờ Potter trở lại, nghe được lời nhắn đó, chỉ sợ lời giải thích định nói không còn tác dụng gì nữa.

    Các Gryffindor nghĩ vậy, sau khi rời giường im lặng không đề cập tới “giấc mơ” tối qua, trong lúc mơ hồ, dường như họ cũng đang cố tránh né “giấc mơ” này.

    A, đúng vậy, dù là mơ, nhưng giấc mơ này cũng quá khủng bố, khủng bố đến mức họ không dám nhắc tới.

    Gryffindor thế mà lại có ngày nhát gan như vậy, thật sự là kỳ tích!

    Rất nhiều người nghĩ thế.

    Chỉ cần họ không nhắc tới thì sẽ không ai biết họ đã từng mơ một giấc mơ hoang đường đến vậy.

    Vì thế, họ giả vờ lạnh nhạt chào hỏi bạn bè, sau đó cùng cười hì hì đi ăn sáng, vờ không đề cập chuyện tối qua.

    Thật sự đó không phải là chuyện tốt gì.

    Họ nghĩ.

    Cũng có suy nghĩ giống họ, là Slytherin mà họ luôn đối đầu.

    Đối với Slytherin mà nói, suy nghĩ của họ không khác gì Gryffindor, tối qua tuy bình tĩnh nhưng không có nghĩa họ không để ý chuyện này.

    Vì thế, họ thà chưa nghe thấy tin tức này.

    Vì thế, chuyện sáng nay, vờ không đề cập chuyện tối qua nghe được.

    Đây chẳng qua là một ác mộng.

    Họ khuyên nhủ mình.

    Cho nên, sáng ngày thứ hai, lễ đường Hogwarts… phải nói là chỉ có thể dùng từ “hòa thuận vui vẻ” để miêu tả.

    Tuy người sáng suốt đều có thể nhận ra không đúng!

    Nhưng cụ thể không đúng chỗ nào, vì các học trò không nói gì mà ngược lại nhất thời họ không đoán ra!

    “Ngay cả Hufflepuff không quan tâm tới chung quanh cũng thấy họ không bình thường, bọn nhỏ ngốc nghếch này cho rằng chúng có thể lừa được ai.” Godric khẽ nói với Salazar.

    “Chúng xảy ra chuyện gì?” Salazar biết chuyện muộn nhất.

    “Còn không phải là chuyện Harry sao.” Godric buồn cười kể lại chuyện bên Gryffindor tối qua với Salazar, “Chắc chúng muốn quên chuyện này đi.”

    Nhưng thật đáng tiếc họ không thành công.

    Nụ cười gượng gạo kia gần như làm người ta nghĩ họ sắp gặp tai vạ đến nơi.

    Dáng vẻ lừa người dối mình, hai Nhà khác đều phát hiện không đúng, chỉ có họ, một Nhà giả vờ như không có gì ăn sáng, một Nhà khác lại cố ý cười đùa, để xua tan bầu không khí quái dị tràn ngập Nhà mình sáng nay.

    Càng cố gắng xây dựng càng làm người ta thấy không thích hợp.

    Vì thế ngay lúc họ cũng không biết xảy ra chuyện gì, bầu không khí lễ đường lại càng kỳ quái.

    Chỉ có chính họ còn giả vờ như không thèm để ý, như không có việc gì lên lớp.

    Nếu họ có thể đi ra sớm một chút hay muộn một chút thì có lẽ sẽ tốt hơn?

    Vừa mới ra lễ đường các học trò ngơ ngác thuận tiện nghĩ.

    Rồi, họ nghe được phía sau có người kinh ngạc kêu lên.

    Họ nhìn bạn mình một cái, lập tức thấy vẻ sắp khóc lên của đối phương.

    Các Slytherin tuy không đến mức té xỉu như Gryffindor, nhưng đả kích cũng không nhỏ, gương mặt trắng bệch cứng lại tại chỗ, ngoài Draco, không ai có thể may mắn thoát khỏi.

    Mà các Gryffindor lại gào lên, “Không thể nào!”

    “Lão dơi già và Harry thật sự ở cạnh nhau!”

    “Merlin ơi,thật ra con vẫn chưa tỉnh ngủ đúng không? Thật sự con vẫn chưa tỉnh ngủ đúng không?”

    “Đây là mơ, đây là mơ!”

    “Aaaaaaa!”

    “Sao có thể, mình nhìn thấy lão dơi già ôm Harry qua bên này!”

    “Đây không phải Harry, tuyệt đối không phải!”

    “Merlin ơi, mình vẫn luôn cho rằng ngày hôm qua mình nằm mơ, chẳng lẽ hiện tại mình vẫn chưa tỉnh sao?”

    Mà, vì họ thét chói tai, bọn nhỏ vốn chưa ra lễ đường nghe rõ mồn một.

    Lập tức, trong lễ đường vang lên tiếng loảng xoảng, dao dĩa trong tay vì tin tức này rơi trên mặt đất, các gia tinh không biết cũng mặc kệ giữa Harry và Snape xảy ra chuyện gì, hoặc là không biết chuyện này làm người ta kinh ngạc bao nhiêu.

    Chúng nó chỉ biết là còn có người đang ngồi trên bàn, dao dĩa không được rời khỏi mặt bàn, nếu không thì chúng không làm tròn trách nhiệm.

    Vì thế, ngay giây đầu tiên dao dĩa rơi xuống, chúng nó liền đổi một bộ dao dĩa mới cho bọn nhỏ còn ngồi trên bàn cơm.

    Nhưng đã không còn ai để ý dao dĩa mới này nữa, họ đều bị dọa.

    Nếu như tin tức này chỉ truyền trong hai Nhà tối qua thôi, thì hôm nay tin tức này đã bùng nổ ở cả bốn Nhà.

    Hơn nữa hiệu quả bùng nổ này, hiển nhiên còn lớn hơn tối qua.

    Dù là Hufflepuff và Ravenclaw không quan tâm ai và ai đến với nhau, cũng vì tin tức này mà nghẹn họng, không dám tin.

    Tất cả mọi người chặn lại ở cửa lễ đường, hoặc là rất nhiều người sững sờ ngồi chỗ mình không biết làm gì cho phải.

    Tin tức này, quả thực chính là ngàn lẻ một đêm, nhưng nhiều người thấy như vậy, không thể nào là giả đúng không?

    Hơn nữa bảo Slytherin và Gryffindor liên hợp lại lừa họ, thà kêu người hai Nhà đi chết còn nhẹ nhàng hơn.

    “Bọn nhỏ.” Vì bọn nhỏ gần như cứng ngắc không dám làm gì, Godric bất đắc dĩ thở dài một tiếng, “Không phải chỉ là thấy Severus ôm Harry thôi sao, có gì kinh ngạc chứ. Nhớ năm đó, khi ở Hogwarts, Harry còn mỗi ngày làm nũng để Severus cõng kìa.” Anh lắc đầu, dường như nói bọn nhỏ thế này đã không chịu nổi, lúc Harry và Severus càng thêm thân mật mà khoe khoang trước mặt không phải họ chỉ lạnh nhạt nhìn thôi sao?

    “Nếu cũng muốn có người thương giống như Harry, thì đi tìm một “người bạn” đi.”

    “Gody, câm miệng.” Salazar có chút đau đầu nhìn Godric, người kia hoàn toàn sai trọng điểm, nếu cứ để anh tiếp tục, không chỉ là học trò, chỉ sợ ngay cả các giáo sư ở đây cũng không động đậy nổi.

    “Được rồi, Harry nhìn có vẻ là lạ, chúng ta đi nhìn xem.” Rowena vừa mới thoáng thấy vẻ mặt Harry dường như không ổn lắm, nên cô có chút lo lắng.

    Hơn nữa cô biết thật ra mấy ngày nay Harry và Snape đều đi dạo vào mỗi sáng sớm và hoàng hôn, không chỉ vì hai thời điểm này không khí Rừng Cấm trong lành nhất, mà cũng là lúc Harry có tinh thần nhất.

    Không có lý nào khi đi dạo lại đột nhiên buồn ngủ chỉ có thể để Snape ôm Harry về cả.

    Vì thế chắc Harry xuất hiện tình huống nào mới đúng.

    “Đừng đùa, đi xem xảy ra chuyện gì thôi.” Helga nói.

    “Được được được, chúng ta đi ngay thôi.” Đối với ba người cũng bảo mình dừng lại, Godric chỉ có thể bất đắc dĩ mà buông tay, “Đi thôi đi thôi, đi xem cậu chủ nhỏ trong bụng Harry có phải bắt đầu làm mình làm mẩy rồi hay không.”

    Vì thế cậu kéo Salazar đỡ trán vì câu nói sau cùng của mình rời đi.

    “Tên ngu ngốc này!” Trước khi đi Rowena nhìn các học trò chung quanh lại nhìn giáo sư phía sau mình, bỗng nhiên cảm thấy mình đồng ý lời của Godric.

    Nhớ năm đó Godric ở Hogwarts, dẫn nhóm Gryffindor của cậu ta “làm xằng làm bậy” trong Hogwarts, nhưng thật ra học trò ba Nhà khác rất ít trúng chiêu, đối mặt với sư tử lớn nhỏ làm đủ chuyện làm không ai không thể bùng nổ, họ đều có thể lạnh nhạt mà nhìn, sau đó bình tĩnh rời đi.

    Hiện tại xem ra, bọn nhỏ thời không này còn cần phải cố gắng nhiều!

    Chỉ là một câu của Godric đã bị dọa như thế này, nói vậy, về sau chờ Godric nhàm chán, thật sự bắt đầu “gây sóng gió” ở Hogwarts, chỉ sợ khi tốt nghiệp một đám sẽ có bóng ma tâm lý mất!

    Rowena lắc đầu, bất đắc dĩ ra ngoài.

    Trên thực tế, không phải họ không thừa nhận nổi kích thích như vậy, mà vì kích thích vượt quá phạm vi thừa nhận của họ.

    Đây quả thực là ác mộng!

    Ngay khi đám người Godric rời khỏi, người đầu tiên ngã xuống chính là vài học trò cách gần anh nhất.

    Giọng Godric không lớn nhưng cũng không phải nhỏ, ít nhất vài học trò cách anh khá gần đều có thể nghe thấy.

    Mà với những học trò ở lại lễ đường này, phần lớn đều là vì ngoài lễ đường xôn xao mới biết được hóa ra Potter và Snape đến với nhau.

    Đây vốn đã là chuyện vô cùng rung động rồi, nhưng ai biết hiện tại lại nghe được tin tức này từ miệng sư tổ chứ!

    Harry Potter và giáo sư Snape ở cạnh nhau, còn mang thai?

    Potter là con trai, Snape cũng là đàn ông, nhưng giữa họ lại có con?

    Thượng đế ơi, thế giới này thật đáng sợ!

    Đây là phản ứng đầu tiên của vài học trò Muggle nghe được tin tức này – dù sao không phải mọi học trò do Muggle sinh ra cũng đều như Hermione, vừa mới vào Hogwarts đã gần như hiểu rõ một số phong tục tập quán của giới phù thủy rồi.

    Rất nhiều học trò do Muggle sinh ra còn không biết trong giới phù thủy có chuyện bạn đời là nam, càng miễn bàn lấy thân phận con trai mà mang thai.

    Đối với bọn nhỏ lớn lên ở giới phù thủy, nhất là Nhà Slytherin, khi nghe tin Harry mang thai cũng cực kỳ khiếp sợ.

    Họ biết bạn đời nam ở giới phù thủy là chuyện rất bình thường, nhưng họ càng biết, lấy thân phận nam mang thai lại gian nan cỡ nào.

    Bản thân con trai không có ưu thế may mắn như phụ nữ, trong việc mang thai vĩ đại, chỉ có con gái mới có thể Full chức trách thần thánh này, vì các cô có cấu tạo cơ thể.

    Mà con trai, bản thân không có tử cung mà mang được đứa bé, nhưng “không có tử cung” ở trong giới phù thủy cũng không phải chuyện gì khó.

    Phù thủy nam muốn có con, ngoài việc điều chế độc dược, còn có một số trường hợp là mang thai tự nhiên.

    Nhưng nếu thật sự muốn mang thai, nói dễ hơn làm?

    Dù là sử dụng độc dược sinh con, hay là mang thai tự nhiên đều phải cần hai người bạn đời phù thủy có pháp lực mạnh mẽ, yêu cầu về pháp lực của nó quả thật khiến rất nhiều người phải dừng chân.

    Vì chỉ có được pháp lực khổng lồ, bạn mới có thể có đứa bé, sau đó cơ thể cung cấp đầy đủ pháp lực để đứa bé hấp thụ, còn phải dùng pháp lực trong cơ thể tạo nên một màng bảo vệ, bảo vệ đứa nhỏ không bị thương tổn. Dù sao trong cơ thể con trai không có cơ màng mềm mại bảo vệ đứa bé như con gái.

    Vì thế pháp lực trở thành lựa chọn đầu tiên.

    Dùng pháp lực bảo vệ đứa nhỏ, dùng pháp lực thành dinh dưỡng cung cấp đứa nhỏ, đều có quan hệ trực tiếp với pháp lực.

    Nếu không có pháp lực cường đại, dù là dùng Dược sinh con ép mang thai, dùng độc dược tạo màng bảo vệ đứa nhỏ, nhưng cũng vì thiếu pháp lực chống đỡ mà dẫn đến ngày sau đứa nhỏ cần rất nhiều độc dược mới có thể cam đoan sau khi đứa nhỏ trưởng thành, pháp lực tuần hoàn đuổi kịp những đứa nhỏ khác.

    Mà hiện tại, Potter mang thai con của chủ nhiệm?

    Cậu ta lấy cơ thể của một thiếu niên, mang thai?

    Pháp lực của cậu ta, lớn đến thế sao?

    Lớn đến mức vừa chống đỡ pháp lực vận chuyển của mình còn phải cung cấp cho con?

    Với người hiểu rõ, kinh ngạc lớn hơn đã không còn là chuyện Harry và Snape đến với nhau.

    Họ càng ngạc nhiên càng sợ hãi, Harry Potter biến mất một năm, khi trở về lần hai cũng thành một phù thủy có năng lực mang thai. == ! cái gì đây ???

    Dù là uống Dược sinh con – dù sao chủ nhiệm là bậc thầy độc dược, thật sự muốn làm vậy cũng không phải là không thể – hay là tự nhiên mang thai, không có pháp lực trụ cột nhất định thì không thể nào thành công.

    Mà hiện tại, Harry Potter lấy cơ thể vị thành niên – dù ở thời không khác đã vượt qua nhiều năm, nhưng cơ thể hiện tai của Harry thực sự chỉ là thiếu niên 16 tuổi – mang thai!

    Có nghĩa là gì?

    Rất nhiều người biết, chuyện này phải viết thư về nhà.

    Dù lời hiệu trưởng “Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đã không còn uy hiếp” là thật hay giả, chỉ cần với tình huống hiện tại của Harry, có lẽ đã có thực lực có thể đấu với Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy rồi.

    Hiện tại với họ mà nói, chuyện Harry mang thai đã lớn hơn chuyện Harry và Snape đến với nhau!

    Thuộc truyện: Lưu Luyến Ngàn Năm