Home Đam Mỹ Ma Vũ Đại Lục Hành Ký – Chương 53: Tình địch

    Ma Vũ Đại Lục Hành Ký – Chương 53: Tình địch

    Thuộc truyện: Ma Vũ Đại Lục Hành Ký

    Trầm mặc…

    Rồng nhỏ màu vàng kim mắt to tròn xoe long lanh, cơ thể cùng với Long tộc trưởng thành khi so sánh thì tương đương với bỏ túi ở được vảy bao trùm dưới ánh mặt trời lóe lóe sáng lên màu vàng kim cùng kim loại quý giá nào đó hoàn toàn giống nhau.

    Bạch Hành đột nhiên rất muốn cười, cỡ người như vậy – cho dù cỡ người Long tộc không như Long thần thon dài như nhau, nhưng con rồng nhỏ này ở Long tộc xem như là một bé béo phị đi?

    Nó ở trong Long tộc khẳng định rất được cưng chiều!

    Bởi vì nó một thân vảy ánh vàng lóe lóe thật sự là rất chói mắt, làm rồng nhỏ nhìn qua tựa như một pho tượng vàng – Mức độ nhiệt tâm của Long tộc đối với vàng chủng tộc nào cũng biết.

    Được rồi, Bạch Hành thừa nhận, đối phương vẻ ngoài giống pho tượng kim loại quý giá nào đó làm nó giành được không ít phần ấn tượng – mặc dù Bạch Hành cũng không cho rằng mình là một người tham tài, nhưng vẫn là có một loại xúc động đem rồng nhỏ đoạt về trong nhà.

    “Vị này – vị này là Hoàng tử nhỏ của Long tộc chúng ta.” Trưởng lão Wester gương mặt thành thục dương cương trướng thành màu gan heo, vẻ mặt xấu hổ giải thích, “Hắn vẫn là một đứa nhỏ.”

    Bạch Hành khóe miệng run rẩy một chút – “Hắn là một đứa nhỏ.” – Thật sự là lý do quen tai a.

    Mặt Tiểu Ngân sắp ra vụn băng.

    Tuy nói đối với vật dễ thương rất có hảo cảm, nhưng mà vấn đề này nếu nói không được giải quyết ổn thỏa, tiếp đó mình rất có thể về sau vĩnh viễn cùng không gặp được rồng con dễ thương này.

    Bạch Hành khụ hai tiếng, đột nhiên nghĩ thấy trường hợp này có chút buồn cười.

    Anh bắt đầu đối với quan điểm thẩm mĩ của Long tộc có kiềm giữ thái độ hoàn nghi.

    Mặc dù tự nhận là lớn lên còn có thể gặp người, nhưng là có Maude ở đây, bé rồng béo này cư nhiên lại gọi mình mà người đẹp.

    “Tôi không thể gả cho cậu.” Dứt khoát từ chối, không lưu lại nửa phần đường sống hòa hoãn, cũng không bởi vì thân phận của đứa nhỏ đối phương mà áp dụng thái độ uyển chuyển – nếu nói nhất định phải tổn thương hại đến ai đó, giữa rồng nhỏ và Tiểu Ngân, Bạch Hành khẳng định là sẽ lựa chọn bảo hộ Tiểu Ngân.

    “Vì sao?” Rồng nhỏ buồn bực, đáng thương hề hề nhìn xem Bạch Hành, hơn nữa ý đồ đến gần – bị Tiểu Ngân chặn lại – hắn rất không khách khí trực tiếp thả ra uy áp của Thần cấp, tập trung ở trên người một mình rồng nhỏ.

    Tạo thành hậu quả trực tiếp là rồng nhỏ vốn là ánh mắt nước long lanh trở nên càng thêm nước lưng tròng, phỏng chừng Tiểu Ngân lại thêm lực, bé rồng béo này có thể trực tiếp đánh lăn đi.

    Trưởng lão Wester nhìn thấy bức tình cảnh này, đã nghĩ mở miệng cầu tình. Nhưng mà hắn cũng hiểu được Tiểu Ngân hiển nhiên sẽ không cho hắn mặt mũi. Vì thế, ánh mắt cầu cứu dừng ở trên người Bạch Hành ôn hòa.

    Bạch Hành không để ý đến hắn, Tiểu Ngân hiện tại chính là rất mất hứng, không phát tiết trong lòng không thống khoái thì làm sao bây giờ?

    Dù sao bé rồng béo cũng sẽ không thật sự bị thương – điều kiện tiên quyết là bản thân Bạch Hành không nên đối với bé rồng béo biểu đạt một loại hảo cảm nào.

    “Nếu thật sự phải nói một lý do không được – tôi là đàn ông, không thể gả đi.”

    Rồng nhỏ đầu ngốc não khờ sửng sốt một chút, “Nếu không, ta gả cho ngươi?”

    “Vậy cũng không được?”

    “Vì sao?”

    “Cậu không đủ yêu tôi.”

    “Ta cảm thấy mình rất yêu ngươi.” Rồng nhỏ phản bác nói.

    “Còn chưa đủ, anh ấy” Chỉ vào Tiểu Ngân, “Là Vua ma thú, nghe nói qua chưa?”

    “Nghe nói qua,” Đối với Vua ma thú trong truyền thuyết dùng ánh mắt phẫn hận, ý đồ dùng mắt to nước lóng lánh của mình giết chết tình địch, “Nhưng mà ta là Hoàng tử nhỏ của Long tộc, đợi ba ba ta thối vị, ta chính là Vua của Long tộc.”

    Bạch Hành lắc đầu.

    “Trọng điểm không phải điểm này.”

    “Đó là cái gì?” Rồng nhỏ vội vàng truy hỏi.

    “Anh ấy có thể làm cho tôi bất cứ chuyện gì, nói một cách khác, hai ngày trước tôi buồn chán, anh ấy làm cho Xà Vương trong rừng rậm sương mù đem bản thân thắt thành kết cho tôi giải buồn. Sau đó tôi nghĩ thấy độ khó không đủ cao, anh ấy lại mệnh lệnh đem Xà Vương thắt thành nơ con bướm cho tôi. Còn có, anh ấy còn vì chọc tôi cười mà đem Cự Ưng hệ lôi Vương cạo sạch lông vũ trên đầu – mắc cười lắm.”

    Trưởng lão Wester không dám tin mở rộng miệng, làm sao cũng không thể tưởng được Bạch Hành nhìn như ôn hòa này cư nhiên lại như vậy – hống hách. Còn có, Vua ma thú, cư nhiên vì bạn đời của mình như vậy ——

    “Nhưng mà cơ thể Long tộc không thể đem thân mình thắt kết.”

    Rồng nhỏ có chút buồn rầu, Long tộc rất béo rõ ràng không có biện pháp đem bản thân thắt kết, nếu đem vảy trên đầu Long tộc rút – mặc dù nói rồng nhỏ còn bé, nhưng nó cũng có thể xác định, mình tuyệt đối sẽ bị lột da.

    “Cái kia – ta còn có chút chuyện, đi trước một bước.”

    Vào thời điểm rồng nhỏ còn đang buồn rầu làm sao có thể so với tình địch hoàn hảo hơn đến lấy lòng người đẹp, trưởng lão Wester một cái bước dài liền xông ra ngoài, xách lên rồng nhỏ đi cực nhanh. Chỉ chốc lát sau, ngay cả cái bóng cũng không thấy.

    Bạch Hành dám khẳng định, trưởng lão Wester vài giây trước ánh mắt của hắn nhìn về phía mình tuyệt đối có thể cùng với ánh mắt ngày trước Tỉ Can nhìn Đắc Kỷ so sánh.

    “Tốt rồi, tin rằng về sau Long tộc sẽ nghĩ hết mọi biện pháp đem tôi cùng cái con rồng nhỏ kia cách ly.”

    Bạch Hành cười vỗ vỗ tay, một bộ bộ dáng rất thoải mái.

    Nguyên soái Weson nhìn thấy Bạch Hành cười một phong thái phong đạm vân khinh, quanh thân tràn đầy khí chất ôn nhuận thanh nhã, bắt đầu nghĩ thấy mình thật sự đã già.

    Maude còn thật sự gật đầu.

    “Cũng là biện pháp tốt.”

    “Hì hì,” Bạch Hành có chút không chỗ suy nghĩ không tốt, cư nhiên được Maude lợi hại khích lệ, “Tôi là đột nhiên nghĩ đến.”

    “Vậy cậu vừa rồi nói ——” Nguyên soái Weson có chút do dự hỏi.

    “Đương nhiên là lừa bọn họ, nếu Tiểu Ngân dám làm như vậy, sớm đã bị mấy tên kia lên quần ẩu. Vua ma thú cũng chỉ là tên hiệu con người dựng lên, mà đương nhiên, thân là Thần cấp vẫn là mới có lợi, ngẫu nhiên khi dễ nho nhỏ một chút thì không vấn đề. Mặc dù Tiểu Ngân tuyệt đối sẽ không nhàm chán làm ra cái loại chuyện đó.”

    Nguyên soái Weson không nói gì.

    Sau khi cùng ba người nói tạm biệt liền rời đi.

    Bạch Hành nhìn bóng dáng đi xa của ông vô cùng quyến luyến.

    “Người của gia tộc Cruzte đối với Vua ma thú vốn cũng không có ác ý, anh cho dù nói cho bọn họ Tiểu Ngân không có uy hiếp cũng vô dụng, bởi vì bọn họ vốn cũng không cho rằng tồn tại của Tiểu Ngân và sương mù rừng rậm là một loại uy hiếp.”

    Maude không hổ là Maude, hoàn toàn hiểu được hồi dụng ý Bạch Hành vừa rồi biểu diễn.

    “Quên đi, ít nhất thoát khỏi con rồng nhỏ kia.”

    Xem như có chút thu hoạch.

    Quả nhiên, thẳng đến Maude đem toàn bộ chuyện tình xử lý hết, bọn họ lên đường trở về địa bàn loài người, rồng nhỏ đều rốt cuộc không có xuất hiện ở trước mặt Bạch Hành.

    Đối với việc này, Bạch Hành vẫn là khá tự đắc, kỳ thật anh cũng không phải đơn thuần như vậy nha.

    “Muốn trở về?”

    Từ địa bàn Long tộc trở lại địa bàn của quân đoàn ma thú.

    Tiểu Ngân đem Bạch Hành kéo đến cái chỗ lúc trước hai cái tên đặc biệt tìm giáo huấn.

    Bạch Hành hít một hơi, gật đầu.

    “Ừ.”

    Tiểu Ngân đem y ôm vào trong ngực.

    “Bọn họ không dám làm gì, cho dù bọn họ dám cũng khẳng định sẽ không thành công.”

    Bạch Hành miễn cưỡng đem mình giao cho Tiểu Ngân.

    “Em biết, một khi anh đã nói như vậy thì nhất định là có nắm chắc. Kỳ thật em cũng không phải lo lắng phương diện chuyện kia, chỉ là cảm thấy có chút mệt. Hồi trước khi ở rừng rậm Sương Mù rất tốt a, mỗi ngày muốn làm gì thì làm đó, cái gì cũng không cần để ý. Người đần ra lười biếng, hiện tại lập tức dường như rất nhiều chuyện phải quan tâm, liền nghĩ thấy có chút không quen. Quả nhiên a, người là có sức ì.”

    Nói xong, làm trạng thái buồn bực.

    Tiểu Ngân không nói chuyện, gắt gao ôm lấy Bạch Hành.

    “Anh nói em là có phải tự tìm phiền não không?” Kỳ thật căn bản không cần anh quan tâm, chuyện này cũng có thể xử lý rất tốt.

    “Ta thích bộ dạng em thay ta lo lắng.”

    Tiểu Ngân vuốt mái tóc mềm mại của y, biểu tình rất dịu dàng.

    “Thật sao?”

    “Thật. Vì thế, em yên tâm, ta sẽ không đi giết con rồng con kia. Bởi vì nếu nói vì thế khiến cho giữa Long tộc và ma thú xảy ra chiến tranh em sẽ áy náy.”

    Tiểu Ngân tiếp tục nói.

    Bạch Hành anh ở trong lòng hoa lệ lệ hóa đá.

    Anh quả nhiên vẫn là rất đơn thuần.

    Vì thế, khoảng thời gian của rồng nhỏ tình địch cứ như vậy trôi qua.

    …… Mới là lạ!

    “Mỹ nhân!”

    Thân ở giữa một đám ma thú vây quanh, Bạch Hành nhìn thấy con rồng nhỏ màu vàng kim đặc biệt dễ thấy cao hứng phấn chấn lắc lư hướng anh chạy tới.

    Đám Long tộc kia đầu đều bị lừa đá sao? Cư nhiên là thả vật nhỏ này đến tìm anh?!

    Xem ra chỉ nút thắt cùng cạo vảy còn chưa đủ hung ác, có lẽ nên đánh vào chủ nghĩa kho báu của bọn họ, nghe nói cất giấu của rồng đều rất kinh người!

    Lần này Tiểu Ngân thoải mái, chỉ cần ôm Bạch Hành ở một bên xem diễn là được.

    Bên này một đống ma thú tùy tiện một đứa nào đó cũng đủ đối phó với rồng nhỏ, càng đừng nói bọn hắn đã chuẩn bị xong thu lại liên hợp nhất trí đối ngoại.

    Một dãy ma thú đứng ở phía trước, đoàn kết rất chặt chẽ đem Bạch Hành và Tiểu Ngân ngăn ở phía sau, rồng nhỏ ngay cả góc áo của Bạch Hành cũng không nhìn tới.

    “Mỹ nhân —— các ngươi đều tránh ra, ta muốn gặp mỹ nhân!”

    Rồng nhỏ ở phía trước giơ thẳng chân.

    Một đám ma thú ở phía sau xì xào trao đổi.

    “Chúng nó đang nói cái gì?”

    “Nên hay không đem con rồng này làm vật ban thưởng khi quay về rừng rậm Sương Mù.”

    “…Đó là Hoàng tử nhỏ của Long tộc.”

    “Không vấn đề, chỉ cần tất cả mọi người đồng ý, Long tộc cũng không tính cái gì. Thực lực của bọn họ còn có thể, chỉ là số lượng thiếu chút. Nếu muốn diệt tộc có thể tùy thời cùng chúng ta khai chiến.”

    Tiểu Ngân cười lạnh, lời nói sát khí bốn phía.

    “Vì sao Long tộc này còn có thể để nó đến đây vậy? Em nghĩ sau khi trải qua lần trước, bọn họ khẳng định sẽ đem rồng nhỏ cùng chúng ta cách ly chứ.” Bạch Hành vội nói sang chuyện khác.

    “Có lẽ là giáo huấn chưa đủ khắc sâu.” Rất rõ ràng, Tiểu Ngân một chút cũng không để ý cho bọn họ một cái giáo huấn khắc sâu.

    “Cái kia, rồng nhỏ.”

    Vì đề phòng rồng nhỏ cùng pho tượng kim loại quý giá nào đó vô cùng giống nhau trở nên không hoàn chỉnh – bình thường tác phẩm nghệ thuật vẫn còn hoàn chỉnh thì tương đối giá trị, giống như cánh tay của Venus loại người đẹp không trọn vẹn như vậy mấy ngàn năm lịch sử cũng không xuất hiện qua mấy – Bạch Hành vẫn là lên tiếng, anh cảm thấy chính mình đi xua đuổi rồng nhỏ tương đối ổn hơn.

    “Mỹ nhân, chuyện gì?”

    Rồng nhỏ vừa rồi còn đang giơ chân nghe được âm thanh của Bạch Hành lập tức an phận, dùng một loại âm thanh nịnh hót làm cho người ta da đầu run lên đáp lại nói.

    “Là như thế này, tôi biết đối với cậu mà nói làm Long tộc thắt kết hoặc là cạo vảy của bọn họ là rất khó, cho nên tôi sẽ không làm khó dễ cậu.” Bạch Hành ra vẻ hào phóng nói, không thấy biểu tình rồng nhỏ cảm động đến sắp khóc rống chảy nước mắt, “Cậu chỉ cần đem bảo tàng của Vua rồng các cậu còn có toàn bộ trưởng lão chia một nửa đến cho tôi, tôi liền cho cậu cơ hội theo đuổi tôi…”

    Lời nói còn chưa dứt, cũng không cho rồng nhỏ cơ hội đáp lại. Một cái thân ảnh cường tráng đột nhiên chạy ra, một phen bắt lấy rồng nhỏ cực nhanh mà chạy – bóng dáng rất quen thuộc a.

    Tiểu Ngân trầm mặc, hắn đang lo lắng có nên hay không nói cho Bạch Hành biết cách nói của y có thể còn hơn giết con rồng kia càng dễ dàng khiến cho Long tộc và ma thú có chiến tranh.

    Sau lại hắn cũng không cần lo lắng vấn đề này.

    Bởi vì dù sao cũng là ở trong Đại Chiến, Vong Linh sẽ không để cho bọn họ cứ nhàn nhã vượt qua Đại Chiến lần này như thế.

    Có Tiểu Ngân ưu thế Thần cấp rất rõ ràng có thể cảm giác được, cái khe bên kia lại xuất hiện không ít hơi thở cường đại.

    Xem ra, đối phương lần này rốt cuộc nhịn không được.

    “Chúng ta đến chỗ cái khe xem xét một chút.”

    Nói xong, Tiểu Ngân kéo Bạch Hành bay lên.

    “Bên kia lại xuất hiện tình huống?”

    “Ừ, đến không ít Thánh cấp.”

    Nói thật ra, Bạch Hành rất muốn khẩn trương, bời vì những lần này Lôi Ưng và Cẩm Khâm lại mang theo thủ hạ cùng Ưng con đi ăn hiếp Vong Linh cấp thấp. Nhưng mà nghĩ đến lần trước thấy đám ma thú kia hướng mình và Tiểu Ngân bay qua, anh lại thật sự khẩn trương không nổi.

    Mấy tên đó vừa thấy kẻ địch cường đại liền tính chiến lược rút lui lại bay rất nhanh thì có cái gì lo lắng đây.

    Nhưng mà lần này làm cho người ta ngoài ý muốn chính là, qua một thời gian dài cũng chưa thấy chúng nó bay trở về.

    Bạch Hành trong lòng bắt đầu có chút không yên, nhưng anh vẫn là kiên định cho rằng với khôn khéo của đám ma thú thì sẽ không đợi bị đánh, không trở về nói lên ở chỗ đó chiếm được tiện nghi.

    Đúng như dự đoán, đợi đến nơi vừa vặn thấy Long tộc đang cùng Cốt Long tiến hành giao chiến kịch liệt.

    Cơ thể thật lớn cùng khung xương thật lớn đánh đấm kịch liệt, đủ loại ma pháp tiếng rồng cũng không chút lưu tình đánh ở trên người Cốt Long trắng tối, mà ma pháp Vong Linh màu đen cũng xuất hiện xuất quỷ nhập thần ở trên người hoặc bên cạnh Cự Long.

    “Em thật sự không hiểu cái gọi là kiêu ngạo của bọn họ, chẳng lẽ cứ như vậy nhìn thấy đồng bạn của mình bị thương bọn họ cũng sẽ không cảm thấy thương tiếc gì sao? Phong độ cùng công bằng xác thực không sai, nhưng trên chiến trường còn xem trọng những điều đó chính là ngu xuẩn.”

    Bạch Hành nhìn thấy Long tộc đồng dạng bay ở trong không trung nhưng không có trợ giúp đồng tộc tiêu diệt Cốt Long, có chút cảm khái nói.

    Một số Cự Long trên người đã vết thương chồng chất, ở trong chiến đấu của Cự Long và Cốt Long, Cự Long cũng không phải chiếm ưu thế tuyệt đối, bọn họ cũng rất có thể bị Cốt Long giết chết.

    Kiêu ngạo – nhưng mà, Bạch Hành không thể phủ nhận, kiêu ngạo của Cự Long đích thật là không ai có thể đạt được, mặc dù có đôi khi sẽ làm người nghĩ thấy có chút ngu xuẩn. Chẳng qua, đồng dạng, có đôi khi cái loại kiêu ngạo xâm nhập xương tủy khắc vào linh hồn cũng sẽ làm đám Cự Long càng thêm hoa lệ.

    “Lôi Ưng bọn nó đúng là sẽ lợi dụng sơ hở.”

    Bạch Hành cười nói.

    Thừa dịp Cốt Long và Vong Linh có thể bay bị Long tộc hấp dẫn, đám ma thú bay đang thích ý bay ở trong không trung mãnh mẽ oanh kích một số Vong Linh Thánh cấp không thể bay ở phía dưới. Làm Vong Linh càng thêm thức giận chính là, chúng nó chuyên môn công kích Vong Linh Thánh cấp, đối với dưới Thánh cấp để ý cũng không thèm để ý.

    Đương nhiên, Ưng con lại một lần nữa bị cha chộp ở trên móng vuốt. Vì gặp phải thời điểm ngoài ý muốn, chúng nó có thể tùy thời lui lại.

    Ma pháp của Ưng to hệ lôi có thể sẽ là cái gì?

    Hệ lôi thôi!

    Từng đường tia chớp, dưới ánh mặt trời, quang minh chính đại từ không xuất hiện, rơi vào trên người Vong Linh Thánh cấp trên mặt đất. Ngoại trừ ma pháp hệ quang ra, hệ lôi là ma pháp mà mọi người đều biết đối với Vong Linh lực sát thương lớn nhất, một đường đi xuống chính là một mảnh cháy đen.

    Mặc dù không có biện pháp đối với Vong Linh cùng là Thánh cấp tạo thành thương tổn trí mạng, nhưng hiệu quả quang điện và âm thanh cũng tốt. Dù sao cho dù bổ nửa ngày cũng không đánh chết một Vong Linh, nhưng mà tia chớp này nhìn qua rất khủng bố, đám Vong Linh nhìn qua cũng rất thê thảm.

    Còn có chính là ma pháp hệ hỏa của bọn Cẩm Khâm, lực sát thương cũng gần với ma pháp hệ lôi, Bạch Hành thất rất cao hứng.

    Tiểu Ngân nhìn trực tiếp nhíu mày.

    “Làm sao vậy?”

    “Bọn hắn đang lãng phí ma lực!”

    “Ừ?”

    “Lấy ma pháp bọn hắn hiện tại dùng mà nói, nếu đồng thời công kích một mục tiêu, tiêu diệt một Vong Linh nhiều nhất là cần ba lần. Nhưng mà, em nhìn xem hiệu qua bọn hắn hiệu quả tạo thành. Vong Linh này nhìn qua bị thương nghiêm trọng, nhưng đối với Vong Linh Thánh cấp mà nói, chỉ cần khởi nguyên không bị tiêu diệt, quay về nơi nguyên tố Vong Linh nồng đậm nghỉ ngơi thật tốt một đoạn thời gian, rất nhanh có thể khôi phục. Trước kia khi chúng ta đến đây, mỗi lần đều đã có rất nhiều Vong Linh Thánh cấp, thường thường là trường hợp một đấu một, chưa bao giờ qua thời điểm thảnh thơi đánh liên tục Vong Linh như vậy, cho nên bọn hắn đại khái không có kinh nghiệm gì, nhưng mà, bọn hắn có được mấy ngàn năm kinh nghiệm chiến đấu phạm loại sai lầm này, chỉ có thể nói bọn hắn bị ưu thế hiện tại xông cho suy nghĩ mê mang, đầu rỉ sắt!”

    Tiểu Ngân không chút nào lưu tình nói.

    Bạch Hành đồng tình nhìn xem Lôi Ưng và Cẩm Khâm run run, mặc dù âm thanh của Tiểu Ngân không lớn, nhưng ai bảo bọn hắn là Thánh cấp chứ, lời của Tiểu Ngân đều nghe tiến vào trong lỗ tai.

    Không hẹn mà cùng nhau, Lôi Ưng và Cẩm Khâm thân là chủng tộc vương giả đều lên một tiếng kêu dài.

    Hai loại ma thú bay đều tạm thời ngừng công kích, sau đó một trận chíu chít chíu chít, công kích lại bắt đầu.

    Hơn mười đường tia chớp oanh một tiếng, đánh ở trên cơ thể béo to của Kẻ Bất Tử, cơ thể Kẻ Bất Tử chấn động, biến thành cháy khét, sau đó bắt đầu bốc khói. Còn chưa đợi nó phản ứng lại, liền lại là hơn mười đường tia chớp – lặp lại sau vài lần, Kẻ Bất Tử bi tráng ngã xuống, đến chết chưa từng tiến hành một lần phản kích.

    Tình huống đồng dạng phát sinh ở trên người một Kẻ Bất Tử khác, chỉ có điều tia chớp biến thành rồng lửa.

    Sau khi giết chết một con Kẻ Bất Tử, đám Cự Ưng hệ lôi chuyển dời mục tiêu. Mục tiêu của chúng nó đổi thành Kỵ Sĩ Tử Vong giơ cao vũ khí. Mặc dù nhóm Cự Ưng hệ lôi không hiểu được vật lí thường thức kim loại dẫn điện, nhưng kinh nghiệm mấy ngàn năm chiến đấu vẫn là làm chúng nó hiểu được, phàm là nắm kim loại, điện sét liền tương đối hữu hiệu.

    Ở trong mắt Cự Ưng hệ lôi Kỵ Sĩ Tử Vong đần độn không chậm chạp vừa lúc là đối tượng thích hợp nhất.

    Kỳ thật không phải Kỵ Sĩ Tử Vong không muốn trốn, chủ yếu là chỗ như vậy thật sự là quá rộng rãi, xung quanh đều là vùng đất băng, đám Vong Linh đen thùi lùi muốn không nhìn thấy được cũng không được. Huống hồ, cho dù chúng nó trốn, tốc độ có thể nhanh hơn tia chớp sao?

    Vừa lòng nhìn xem tiến công của đám ma thú trở nên nhanh chóng mà hữu hiệu, Tiểu Ngân bắt đầu đối phó Vu Yêu phía dưới.

    Vu Yêu có được thủ đoạn công kích ở khoảng cách dài, hơn nữa có thể bay ở mức độ nhất định, xem như là Vong Linh đối với đám ma thú ít nhiều có uy hiếp.

    Chẳng qua, ở dưới ma pháp hệ quang của Tiểu Ngân Thần cấp, chúng nó thật sự không có không gian làm gì.

    Đám đồng bạn bên người ngã xuống, cố tình Cốt Long nhân viên không chiến phe mình bị Long tộc vướng chân, đối phương lại vô sỉ bay ở không trung, làm đám Vong Linh Thánh cấp có được trí tuệ thật sự là căm giận khác thường, bi phẫn không nói được, liền chết nghẹn khuất như thế!

    Cuối cùng, mấy Vu Yêu thật sự nhịn không được, bay đến giữa không trung dùng cách thức tự sát, chuẩn bị tự bạo!

    Tiểu Ngân và Bạch Hành còn có đám ma thú bay bay xa cực nhanh, đồ ngốc mới có thể cố đối kháng đó.

    “Chẳng lẽ chúng nó không trốn nữa sao?”

    Bạch Hành đối với hành vi của chúng nó xì mũi coi thường.

    “Không đúng!”

    Tiểu Ngân một tiếng kêu kinh ngạc, tiếp theo chợt nghe được một tiếng gào rít thê lương.

    Từ tiếng nhìn lại, Lôi mang mang Ưng con phảng phất toàn thân vô lực từ không trung hướng mặt đất rớt xuống.

    Tiểu Ngân theo bản năng đem một cái ma pháp tinh lọc cao nhất vứt trên người nó, âm thanh chói tai như là thứ bị ăn mòn truyền đến. Một trận khói đen từ trên người Lôi Ưng bốc lên…

    Lôi Ưng vẫn tiếp tục rơi xuống, Tiểu Ngân mang theo Bạch Hành bay đến dưới thân nó, bắt lấy một cái vuốt, “Chúng ta trở về!”

    Nói xong, bắt đầu bay về.

    Ưng con bị thả ra, sau đó bị chộp trong móng vuốt của một con Cự Ưng hệ lôi khác.

    “Là Kẻ Cắn Hồn!”

    Âm thanh Tiểu Ngân ngưng trọng giải thích nói.

    Sắc mặt Bạch Hành sau khi nghe đến tên này, xoạt lập tức trở nên trắng bạch!

    Thuộc truyện: Ma Vũ Đại Lục Hành Ký