Mang tang tử – Chương 7-9

    Thuộc truyện: Mang tang tử

    Chương 7

    Mắt to trừng mắt lớn ước chừng hai mươi giây, kỳ thật chính là một “ánh mắt không thể hình dung được” từ đôi mắt to đang đơn phương kinh ngạc mà trừng lớn. Sau đó Lục Bất Phá – chủ nhân đôi mắt to này – mới thoáng tỉnh lại.

    “Ngươi là người hay robot?” Mang Tang Tử tiên sinh không có chút lễ độ hỏi.

    Bán diện co rúm: “Là người.”

    “Hô, còn không phải T-800 sao. Ngươi là người thì tại sao mặt và tay lại như vậy?” Mang Tang Tử tiên sinh thực sự không lễ phép hỏi tiếp.

    Hiên Viên Chiến liếc mắt nhìn hắn từ trên xuống dưới, không chút tự ti nói: “Mỗi Mang Tà nhân trên cơ thể đều có những bộ phận bị thiếu hụt, ta chẳng qua không muốn che giấu những chỗ đó lại mà thôi. Thật xin lỗi vì những bộ phận máy móc không được che đậy của ta khiến ngài sợ hãi”

    A! Sau khi nghe xong, mặc kệ trong lòng có bao nhiêu chấn động, ánh mắt Lục Bất Phá vẫn tỏa sáng. Người này thực sự không lễ phép nha!

    Hiên Viên Tri Xuân quát lớn: “Hiên Viên Chiến! Xin chú ý thái độ của ngươi với Mang Tang Tử tiên sinh!”

    Hiên Viên Chiến đứng nghiêm: “Rõ!” Bất quá nửa khuôn mặt nhìn chỗ nào cũng thấy không phải như vậy.

    Lục Bất Phá phát hiện đồ chơi tốt. Từ khi hắn tỉnh lại tới nay, ai cũng cung kính, cẩn thận tới cực điểm, tên gia khỏa Hiên Viên Chiến kia đối với sự xuất hiện của hắn không những không quá mức kinh ngạc, ngược lại còn “dám” vô lễ với hắn. Hừ hừ, thế nhưng ta chính là “tổ tông” nha!

    “Nè, trừ bỏ mặt và tay ra, ngươi còn thiếu hụt chỗ nào nữa?” Vấn đề thứ ba của Mang Tang Tử càng vô lễ.

    Bán diện có chút nhăn nhó. Lục Bất Phá dám cá, nếu hắn không phải “Mang Tang Tử tiên sinh”, chắc chắn sẽ bị tên kia đánh cho thành tổ tông thứ thiệt. Khán giả xung quanh bảo trì yên lặng, ai cũng nhìn ra được Mang Tang Tử tiên sinh phi thường hứng thú với Hiên Viên Chiến. Luôn bị thằng cháu mình làm tức chết đi được, Hiên Viên Tri Xuân ở trong lòng mở hội: ta không tin không có ai trị được ngươi.

    “Nè, ngươi còn thiếu hụt chỗ nào nữa?” Đây gọi là xát muối vào vết thương, hay là không biết sống chết.

    Bán khuôn mặt bỗng nhiên bình tĩnh, Hiên Viên Chiến không một chút cảm xúc nói: “Mang Tang Tử tiên sinh, ta tên Hiên Viên Chiến chịu trách nhiệm bảo vệ ngươi chứ không phải “Nè”, ngoài má trái cùng tay phải, còn có cẳng chân phải, chân trái, bốn cái xương sườn, lá phổi phải của ta đều bằng máy.”

    “Wow, nhiều ghê” Bất lịch sự hết nói nổi.

    Hiên Viên Chiến nhìn thẳng phía trước, không đáp lại.

    Trêu chọc đủ rồi, Lục Bất Phá đứng dậy đi đến trước mặt Hiên Viên Chiến, không so sánh thì thôi, so rồi mới hết hồn, hắn chỉ cao hơn thắt lưng người ta có chút xíu.

    “Ngươi cao bao nhiêu?” Cổ cũng đã ngước lên hết cỡ, chuyện này thật rất buồn bực.

    “2m58.” Nhìn thẳng phía trước.

    Choáng váng! Hắn chỉ cao có 1m7.

    Lắc lắc đầu, trước sự kinh ngạc của mọi người, hắn chìa tay ra với đối phương: “Vừa rồi ta thật sự vô phép, xin lỗi ngươi”. Khi thích ai, hắn sẽ gọi người đó là ‘Ngươi’.

    Hiên Viên Chiến cúi đầu, bán diện trong một thời gian dài mới xuất hiện sự kinh ngạc hiếm thấy

    Lục Bất Phá ngẩng mặt, nâng tay lên, thấy đối phương nửa ngày im lặng không nhúc nhích, y mở miệng: “Hiên Viên Chiến, không phải ngươi nhỏ mọn vậy chứ, ta xin lỗi rồi mà.”

    “Tiểu… Mang Tang Tử tiên sinh.”

    Lục Bất Phá quay đầu lại: “Charlie King, sao ngươi lại gọi ta là ‘tiên sinh’ nữa, Hiên Viên Chiến là vệ sĩ của ta, cũng coi như người nhà, mau gọi Tiểu Phá”. Sau đó, hắn lại ngửa đầu, nịnh nọt nói: “Ngươi chắc không ngại làm ‘Người một nhà’ của ta đâu ha”. Hắn chính là bodyguard của mình a, không thể đắc tội.

    Những người khác thở phào nhẹ nhõm, xem ra Mang Tang Tử tiên sinh không bị các bộ phận máy móc của Hiên Viên Chiến hù doạ. Tuy phản ứng của hắn thực sự nằm ngoài dự đoán của họ, có phải hắn đã bắt đầu nguyện ý chấp nhận nơi đây hay không?

    Charlie King cũng nhẹ lòng, cười hỏi: “Tiểu Phá, có thể cho ta biết ngươi đang làm gì hay không?”

    “A? Các ngươi không biết sao?” Lắc lắc cánh tay đã giơ lên cả nửa ngày, lần này tới lượt Lục Bất Phá kinh ngạc.

    Trừ Hiên Viên Chiến, mọi người đều lắc đầu. Đúng ngay lúc Lục Bất Phá định giải thích, hắn bắt chước tư thế đối phương, chìa tay phải ra, nhưng cũng không nắm lấy tay Lục Bất Phá.

    Wow! Người này coi bộ thông minh nha! Không giống những người khác!

    Mặt Lục Bất Phá không chút che giấu vẻ sung sướng, hắn trực tiếp nắm lấy bàn tay to lớn của đối phương, vào lúc thân thể Hiên Viên Chiến nháy mắt căng cứng lại, hắn giải thích: “Đây gọi là bắt tay, tỏ vẻ hữu hảo”

    Biệt Lâm lập tức ghi lại cử chỉ kích động lòng người này vào bản “Trích những câu nói của Mang Tang Tử”

    Buông tay, Lục Bất Phá lui ra sau vài bước, xoa bóp cổ: “Haizz, thật buồn bực mà, các ngươi ai cũng cao như vậy, nói chuyện cùng các ngươi mệt mỏi quá”

    “Mang Tang Tử…” Thấy Lục Bất Phá trừng mắt tức giận, Biệt Lâm lập tức sửa miệng “Tiểu… Tiểu Phá, ‘buồn bực’ nghĩa là gì?”

    Ack, giết ta đi. Lục Bất Phá ôm trán giải thích: “Nghĩa là… Nghĩa là…” Hắn đâu có phải tự điển chứ “Nghĩa là phiền muộn”.

    Biệt Lâm vội vàng ghi chép lại, cũng không quên dùng máy thu lại biểu tình khi Lục Bất Phá nói.

    Thu tay lại, nắm chặt một lúc, Hiên Viên Chiến đánh giá từ trên xuống dưới Mang Tang Tử vài lần nữa, tiến lên hai bước, xoay người, chìa tay ra: “Đội trưởng đội đặc nhiệm thuộc Trọng trang sư, Hiên Viên Chiến”. Tròng mắt Lục Bất Phá thiếu điều muốn rớt xuống, người này quả nhiên khác biệt nha! Không chỉ hắn, mắt của tất cả mọi người ở đây cũng muốn rớt ra.

    “A, ngươi… khỏe, cám ơn” Móng vuốt gà con bị đại chưởng nắm lấy, Lục Bất Phá còn chưa hết shock, sao đột nhiên có cảm giác đối phương là tổ tông của hắn. [Em cảm thấy a trên cơ mình ấy mà, do đến lúc này a mới gt danh tính thật]

    Quá tốt, thực sự quá tốt! Chư vị quan lớn thầm an lòng, mặc dù Hiên Viên Tri Xuân vẫn giữ bộ mặt nghiêm nghị của một đại tướng, nhưng mọi người vẫn cảm thấy được hắn đang phi thường kiêu ngạo, tự hào. Cháu của hắn được Mang Tang Tử tiên sinh coi trọng. Thượng Quan Tùng Phong trước giờ vẫn luôn đối nghịch với hắn lúc này cảm thấy khó chịu, không được, hắn cũng phải đem cháu của hắn ra giới thiệu với Mang Tang Tử tiên sinh.

    Thật ngưỡng mộ vị Hiên Viên Chiến tiên sinh làm cho người ta có cảm giác áp bức này, tâm tư trong bụng Lục Bất Phá chuyển vài vòng, sau khi cái người không biết là hộ vệ gì gì đó buông móng vuốt gà của hắn ra, Lục Bất Phá hỏi: “Ngươi là quân nhân?” Trang phục ngụy trang rất chuyên nghiệp, còn có đôi bốt cao cổ màu đen, đúng là cách ăn mặc của quân nhân.

    “Đúng vậy”

    “Ngươi bao nhiêu tuổi?”

    “35”

    “Wow! Ngươi cũng già thật!”

    Mang Tang Tử tiên sinh “ăn ngay nói thẳng” vừa thốt ra lời, liền thấy nữa bên mặt của đối phương có chút run rẩy. Quả thật là già mà, hắn mới có 15 tuổi thôi. Đứng thẳng người lại, Hiên Viên Chiến im lặng không lên tiếng. Mang Tang Tử tiên sinh tựa hồ không lấy thời gian ngủ say mấy trăm năm thậm chí còn lâu hơn của mình tính vào!

    Hai người lần đầu tiên gặp mặt trên cơ bản coi như thành công.

    Chương 8

    Cứ như vậy Hiên Viên Chiến xem như lưu lại. Bên cạnh Lục Bất Phá lại tăng thêm một nhân khẩu. Sau khi hắn tỉnh lại, “nhóm nghiên cứu Mang Tang Tử ” dọn nhà tới số 144 khu 39 ở phía nam. Người máy Gollum tại khu vực nghiên cứu cũng đi theo, chịu trách nhiệm dọn dẹp vệ sinh và phục vụ hằng ngày. Lục Bất Phá cực kì thích vị người máy có tình cảm này. Ở Hollywood, đạo diễn cũng chỉ có thể dựa vào kỹ xảo điện ảnh để tạo ra loại người máy giống thế này thôi, nhưng hắn lại có thể chân chân thật thật mà chạm vào, còn cùng nói chuyện nữa tuy chỉ là đơn phương, Lục Bất Phá không phải chỉ thầm thích bình thường thôi a.

    Đồ ăn ở Mang Tà tinh chủ yếu là hầm và luộc, món gì cũng đều hầm nhất hầm, luộc nhất luộc, dụng cụ khi ăn cơm thì chỉ có muỗng. Lúc trước, nhân loại sau khi trải qua nhiều năm phiêu bạc dài đăng đẳng, toàn bộ những thứ phức tạp, rườm rà, xa hoa, không thực dụng này nọ đều bị đào thải, mà đại bộ phận những người tại đây đều là quân nhân, muỗng chính là công cụ tối tiện lợi khi ăn cơm, thậm chí vào thời kỳ khó khăn bọn họ còn dùng cả tay bốc, cho nên hiện tại, ở Mang Tà tinh này đôi đũa đã sớm mai danh ẩn tích.

    Món chính của Mang Tà nhân là “Phiêu Phác cơm” và “Mang thự“. Trước đây người Thiết Đạt bản xứ gọi là “Piupo”, sau đổi thành “Kozi” ── khi nhân loại đến Mang Tà tinh đã kết hợp ngôn ngữ bản xứ, đồng thời lại sáng tạo thêm rất nhiều từ ngữ mới. Phiêu Phác cơm có màu đỏ, kích cỡ to gấp năm lần hạt cơm bình thường, mềm vừa phải, khi ăn có một chút vị mặn. Mang thự sinh trưởng dưới mặt đất, có thể xem như là một loại thực vật có rễ củ, vỏ màu lục, thịt màu đỏ, to bằng nắm tay em bé, vị hơi ngọt. [thự: khoai ]

    Đối với Lục Bất Phá mà nói, chiều cao không là vấn đề, tuổi tác không phải khoảng cách, đồ ăn dở mới chính là nguyên nhân chính khiến hắn không thể chịu đựng nổi. Nhìn trừng trừng những món ăn đủ màu sắc thoạt trông rất ngon trước mặt, Lục Bất Phá một chút thèm ăn cũng không có.

    Ở bàn bên cạnh, Hiên Viên Chiến đang vùi đầu vào ăn, đem muỗng cơm cuối cùng đưa vào miệng, ngay cả Charlie King là người chậm nhất cũng đã ăn xong. Lục Bất Phá không rõ, đối với người Mang Tà một ngày có đến 32 giờ, vậy mà bất kể làm việc hay ăn cơm tại sao đều phải gấp rút như vậy? Một ngày những 32 giờ a, hắn cũng không biết phải sử dụng như thế nào.

    Sau khi giải quyết sạch sẽ phần của mình, Hiên Viên Chiến ngẩng đầu lên liền sửng sốt. Đồ ăn của Mang Tang Tử hầu như không suy chuyển. Những người ăn xong tiếp theo là Biệt Lâm, Thẩm Dương, La Bác cũng vậy. Nhận thấy sự khác thường, Charlie King ngẩng đầu: “Tiểu Phá? Sao không ăn?”

    Lục Bất Phá buông cái muỗng còn lớn hơn cái miệng hắn, ngẩng đầu nhìn trời ── chiều cao phòng là 4m5, vậy trần nhà cũng có thể làm trời đi. “Khó ăn.”

    Nhớ lại lần đầu Tiểu Phá ăn đều nôn ra, Charlie King luống cuống nói: “Tiểu Phá, ngươi ăn không quen đồ ăn nơi đây sao. Ngươi muốn ăn món gì? Ta gọi người đi tìm.”

    Lục Bất Phá bĩu môi, hắn muốn ăn đồ mẹ nấu, làm sao có thể tìm được chứ. Múc một muỗng nhỏ cái gì đó màu xanh lục, lại được cắt vụn vụn, hắn hỏi: “Đây là cái gì?”

    Biệt Lâm lập tức nói: “Cái này gọi là ‘Măng’, cực kì có lợi cho sự phát triển chiều cao. Mang Tang, a, Tiểu Phá sau khi ăn vào, có thể cao lên nga.”

    “Thật sao?” Lục Bất Phá ăn một ngụm, nhíu mày, nuốt không được, mà nhả cũng không xong. Mặn không mặn, ngọt không ngọt, chua không chua, nhưng rất giòn, cái này mà là măng sao, là sơn trại thì có! [ 笋 (s ǔ n) là măng, 山 (shān) là núi; 山寨 (shānzhài) là sơ n tr ạ i đ ọ c nó l ơ l ớ đó mà ]

    “Khó ăn?” Biệt Lâm cẩn thận hỏi.

    Lục Bất Phá thành thực gật gật đầu. Gian nan nuốt xuống, hắn dùng thìa chọc chọc thứ gì đó trong suốt khác: “Đây là cái gì?”

    Biệt Lâm không dám lên tiếng, La Bác cẩn thận trả lời: “Cái này gọi là ‘Hà Bách’, một loại rau sinh trưởng trong nước, chỉ trong rừng mới có, rất tốt cho khứu giác.”

    Khứu giác? Lục Bất Phá nếm thử một ít, không mùi vị gì. Thấy hắn bình thường nuốt xuống, La Bác nhẹ nhàng thở ra.

    “Còn cái kia?” Lục Bất Phá chỉ vào một thứ mềm mềm màu đỏ

    “Đây là ‘Mang Thự’.”

    Lục Bất Phá theo bản năng mà nói: “Nga, có chút ngọt, bất quá hương vị thua xa khoai lang.” Vừa mới nói xong, hắn liền ý thức được mình đã sai lầm rồi. Ngẩng đầu, quả nhiên thấy những ánh mắt mang khát vọng nhìn hắn, ngay cả Hiên Viên Chiến cũng nhìn hắn chằm chằm.

    “Ách… Khoai lang, là một loại thực vật có rễ củ trên địa cầu, rất ngọt, ăn rất ngon.”

    “Còn gì nữa?” Năm ngón tay Biệt Lâm lướt nhanh trên máy tính bảng, ghi chép lại.

    “Còn có… Khoai lang nướng, ăn ngon.”

    “Còn nữa không?”

    “Kẹo khoai lang, bánh khoai lang, khoai lang đỏ, khoai lang… Có thể làm ra rất nhiều món, ăn rất ngon.” Lần đầu tiên Lục Bất Phá phát hiện vốn từ của mình thật bần cùng. Sợ lại bị truy vấn, hắn ngay lập tức làm ra cái tổng kết cuối cùng: “Ăn ngon gấp một ngàn lần so với mang thự.”

    Ngon gấp một ngàn lần, thật không biết ngon cỡ nào a? Biệt Lâm, Thẩm Dương cùng La Bác bắt đầu ảo tưởng. Lục Bất Phá vội vàng hỏi tiếp: “Thứ hồng hồng kia là cái gì? Hạt đậu hả?”

    “A, đó là ‘Phiêu Phác cơm ‘ – thức ăn chủ yếu của chúng ta. Món này với món ngày hôm qua ngươi ăn đều được nấu từ ‘Phấn đậu’, sau khi nấu chín thì đem ép chặt lại, rồi hong cho khô, như thế để được hai ba tháng cũng không hư, nếu như vào mùa khô, có thể để nửa năm. Khi có chiến tranh thì đây là lương thực chủ yếu.”

    “Không cần cho thêm chất bảo quản hả, chỉ thế thôi mà có thể để lâu như vậy sao?”

    “Chất bảo quản?” Charlie King đột nhiên nghiêm túc nói: “Chất bảo quản dùng để bảo tồn các bộ phận và sinh vật nghiên cứu, sao có thể cho vào đồ ăn?”

    Lục Bất Phá thật cảm động, đây là một xã hội như thế nào a. Khoa học kỹ thuật nơi này phát triển cực cao, nhưng người dân lại rất mộc mạc, nếu cha mẹ cũng có thể tới đây, hắn tuyệt đối sẽ không trở về địa cầu nữa.

    “Ta nghĩ ta đã hiểu tại sao địa cầu lại bị hủy diệt rồi.” Lục Bất Phá múc một ngụm phiêu phác cơm tinh khiết tự nhiên nhét vào miệng tuy do cái muỗng quá lớn nên không vừa, “Lúc ta còn ở địa cầu, khắp nơi đều tràn ngập đồ ăn có chất bảo quản, cho dù trên nhãn mác đảm bảo là không cho vào, thì ngươi cũng tuyệt đối không được tin, chứ đừng nói tới những thứ vì lợi nhuận mà bỏ thêm các loại chất độc hại.”

    Biệt Lâm nói: “Tư liệu lịch sử của chúng ta có ghi lại chuyện này. Thật khó tưởng tượng nổi tổ tiên làm sao có thể sinh tồn vào thời điểm đó.”

    Lục Bất Phá gật đầu liên tục.

    Cầm muỗng lục lọi trong khay thức ăn, Lục Bất Phá thương cảm hỏi: “Các ngươi không ăn thịt sao?” Hắn chính là dạng người không thịt không vui a.

    Biệt Lâm lập tức chỉ chỉ ba miếng màu trắng, món mà Lục Bất Phá không thèm để ý nãy giờ, thèm nhỏ dãi nói: “Đây là thịt.” Lục Bất Phá lập tức nhét vào miệng.

    Cắn hai cái, liền phun ra: “Ngươi chắc chắn đây không phải là thịt bơm nước để một tuần rồi chứ?” Rất không tươi nha.

    “Thịt bơm nước là cái gì?” Ánh mắt Biệt Lâm lại sáng lên, vội vàng ghi chép.

    Lau lau miệng, Lục Bất Phá phẫn nộ buông thìa: “Các ngươi mỗi ngày đều ăn những thứ này sao? Thực là khó ăn”

    Hiên Viên Chiến từ đầu đến cuối vẫn không mở miệng đột nhiên cầm lấy miếng thịt Lục Bất Phá vừa phun ra nhét vào miệng, trước vẻ mặt ghê tởm cùng kinh ngạc của đối phương, không chút biểu cảm nuốt xuống. “Ngươi không phát hiện chỉ có khẩu phần của mình ngươi là có thịt trắng thôi sao?”

    Không có. Lục Bất Phá lắc đầu, hắn còn đang chìm đắm trong kinh ngạc cực độ khi Hiên Viên Chiến đem thứ hắn nhổ ra ăn hết.

    “Hiên Viên thượng tá.” Charlie King lên tiếng.

    Hiên Viên Chiến không để ý tới nàng, tiếp tục nói: “Chúng ta chỉ được ăn thịt nhân tạo, thịt lấy từ động vật vô cùng quý giá lại rất hiếm.”

    “Hiên Viên thượng tá!”

    “Bởi thân phận của ngươi cao quý, mới có thể ăn thịt trắng. Dựa theo quy định của hiến pháp liên bang, bất cứ ai lãng phí đồ ăn đều bị trừng phạt, nghiêm trọng có thể bị lưu đày một năm, mặc kệ hắn có thân phận gì.”

    Cả hai lần đều không thể ngăn đối phương lại, Charlie King mất hứng: “Hiên Viên thượng tá, hãy xin lỗi Mang Tang Tử tiên sinh. Mang Tang Tử tiên sinh vừa mới tỉnh lại, hoàn toàn xa lạ với cuộc sống nơi này, ngài ấy vẫn chưa quen với lối sinh hoạt của chúng ta. Ta hoàn toàn không đồng ý với ngươi.”

    Hiên Viên Chiến gằn từng chữ: “Xa lạ, chưa quen, không thể lấy lý do đó mà bốc đồng. Bình thường Mang Tà nhân một năm chưa chắc được ăn thịt trắng một lần.”

    “Hiên Viên thượng tá! Ta sẽ báo cáo chi tiết với Ủy ban về thái độ ác liệt của ngươi đối với Mang Tang Tử tiên sinh.”

    “Ta không nói sai.”

    Charlie King và Hiên Viên Chiến không ai chịu nhường ai. Lục Bất Phá bị giáo huấn một cách không lưu tình lúc này cực kỳ ủy khuất. Hắn buông muỗng đứng dậy, Charlie King cùng Hiên Viên Chiến lập tức ngừng tranh cãi. Kiềm nén nước mắt, Lục Bất Phá thấp giọng nói: “Ta mệt.” Rồi đi thẳng vào phòng ngủ, khóa trái cửa.

    “Hiên Viên thượng tá! Ngươi làm tổn thương Mang Tang Tử tiên sinh!”

    Charlie King đập bàn đứng lên, hình ảnh ủy khuất của Mang Tang Tử khi đập vào mắt nàng lại biến thành rất thương tâm.

    Hiên Viên Chiến cũng đứng lên, máy móc nói: “Hắn là Mang Tang Tử, không có nghĩa hắn có thể bất tuân hiến pháp của liên bang. Ta không có nói sai.”

    “Ngươi sai rồi!” Charlie King đau lòng chảy nước mắt, quát Hiên Viên Chiến: “Hiên Viên thượng tá! Tuy chúng ta luôn tha thiết khát vọng được giống như tổ tiên, nhưng ngươi đừng quên, chúng ta đã cùng Mang Tà tinh, cùng nơi đây hòa hợp thành một thể, chúng ta chính là Mang Tà nhân, không còn là người địa cầu nữa! Nhưng Mang Tang Tử, không, Tiểu Phá hắn vốn không phải Mang Tà nhân, hắn toàn toàn là người địa cầu. Ngươi không thể lấy hiến pháp Liên bang ràng buộc hay giáo huấn hắn, cũng như ngươi không thể lấy hiến pháp Liên bang áp dụng với Hàn Cát nhân, hoặc là người của bốn tinh hệ khác!”

    “Tiểu Phá cần một thời gian dài để thích ứng nơi này, hắn đã rất cố gắng, nhưng vừa rồi ngươi đã tổn thương hắn nghiêm trọng. Ngươi là một người trưởng thành, nhưng Tiểu Phá chỉ mới 15 tuổi. 15 tuổi đối với Mang Tà nhân thì chỉ mới là một thiếu niên, huống chi hắn còn ở một nơi hoàn toàn xa lạ. Ở đây, hắn giống như một đứa trẻ sơ sinh, cái gì cũng không biết, cái gì cũng sợ hãi, cần chúng ta tỉ mỉ chiếu cố. Hiên Viên thượng tá, thỉnh ngươi dùng thái độ và hành động thích hợp để xin lỗi Mang Tang Tử tiên sinh!”

    Giống như gà mái dùng toàn lực che chở gà con, Charlie King biến thành một người mẹ phẫn nộ, không hề sợ hãi “địch nhân” mạnh hơn mình, khăng khăng bắt hắn phải xin lỗi con mình.

    Bán khuôn mặt Hiên Viên Chiến nghiêm túc nhìn Charlie King. Biệt Lâm, La Bác và Thẩm Dương cũng cùng hậm hực trừng hắn, ngay cả Gollum cũng mất hứng. Năm phút sau, Hiên Viên Chiến đến gõ cửa phòng Mang Tang Tử.

    “Mang Tang Tử tiên sinh, ta là Hiên Viên Chiến, xin ngài mở cửa.”

    Không mở! Nằm trên giường, cả người lui vào trong chăn, Lục Bất Phá khóc thật thương tâm. Dựa vào cái gì muốn hắn ở nơi này chịu ủy khuất, hắn phải về nhà, hắn phải rời khỏi nơi này!

    “Mang Tang Tử tiên sinh.” Hiên Viên Chiến lại gõ gõ cửa, đợi hồi lâu, bên trong vẫn không có động tĩnh.

    Charlie King đi tới, gõ cửa: “Tiểu Phá, mở cửa, Hiên Viên thượng tá biết lỗi rồi.”

    Không mở không mở! Lục Bất Phá bắt đầu khóc rống: “Ta phải về nhà, ta phải về nhà…”

    “Tiểu Phá! Ngươi đừng khóc! Mở cửa ra đi!” Nghe hắn khóc, Charlie King vừa vội vừa đau lòng, nước mắt cũng rớt xuống.

    Hiên Viên Chiến lui ra sau hai bước, nhấc chân.

    “Rầm!”

    Cửa bị đá văng, tiếng khóc dừng lại im bặt, Lục Bất Phá ngồi trên giường vì sợ hãi quá độ mà nhìn trừng trừng cánh cửa đã biến thành thi thể, quên cả khóc. Đến Charlie King cũng bị dọa đến quên cả ngôn ngữ.

    Bước đến bên giường, Hiên Viên Chiến khom người, đưa tay: “Thực xin lỗi, Mang Tang Tử tiên sinh. Ta trịnh trọng xin lỗi ngươi vì thái độ vừa rồi.”

    Khóe miệng Lục Bất Phá giựt giựt, tiếp theo chợt nghe hắn khóc thét: “Ta phải về nhà!!!!” Thế này mà giống xin lỗi chỗ nào chứ.

    Lần gặp mặt thứ hai của Lục Bất Phá và Hiên Viên Chiến, trên cơ bản chấm dứt trong thất bại.

    Chương 9

    Trong phòng làm việc tạm thời của Ủy ban Liên bang tại tầng một số 144 khu 39 phía Nam, Hiên Viên Tri Xuân hung tợn nhìn trừng trừng vị thượng tá trẻ tuổi đứng trước mặt. 10 phút sau, hắn lớn tiếng hỏi: “Nội dung thứ nhất của hiến pháp Liên bang là gì?”

    “Tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của thượng cấp.”

    “Vậy xin hỏi Hiên Viên thượng tá, làm một quân nhân, ngươi có tuân thủ theo hiến pháp của Liên bang hay không?”

    “…”

    Hiên Viên Tri Xuân cả giận nói: “Nhiệm vụ của ngươi là bảo hộ Mang Tang Tử tiên sinh an toàn, chứ không phải làm cho ngài ấy khóc!”

    “Ta không thể trơ mắt ra nhìn có người lãng phí thức ăn, hơn nữa đó còn là thịt luộc trân quý.”

    “Ủy ban cùng quân đội chỉ giao cho ngươi nhiệm vụ bảo vệ an toàn cho Mang Tang Tử tiên sinh! Ngươi ngồi xem không được, thì có thể ăn luôn, ai cho ngươi quyền có thể giáo huấn Mang Tang Tử tiên sinh?! Thậm chí làm cho ngài ấy khóc?!”

    “…”

    “Hiên Viên thượng tá, ngươi không những không hối hận về lời nói lẫn hành động của mình, mà còn đá hư cánh cửa phòng ngủ của Mang Tang Tử tiên sinh, khiến cho ngài ấy sợ hãi. Dựa theo Hiến pháp cao nhất của Liên bang, ta có quyền hủy đi quân hàm của ngươi. Từ giờ trở đi, ngươi không còn là thượng tá, mà chỉ là một gã quân nhân bình thường, nhiệm vụ duy nhất của ngươi là bảo hộ an toàn cho Mang Tang Tử tiên sinh. Mặc kệ Mang Tang Tử tiên sinh làm cái gì, ngươi cũng không được nhiều lời!”

    “Rõ!”

    “Hiên Viên.” Bạch Thiện lên tiếng, Hiên Viên Tri Xuân lập tức nói: “Chủ tịch quốc hội, là người đứng đầu quân đội, ta có quyền làm như thế, Hiên Viên Chiến phạm sai lầm rất nghiêm trọng, tuyệt đối không thể phạt nhẹ.”

    Bạch Thiện ngậm miệng, những người khác cũng bảo trì im lặng.

    “Cốc cốc”, có người gõ cửa. Hiên Viên Tri Xuân ra mở: “Mang Tang Tử tiên sinh?”

    “Không phải đã nói khi không có người ngoài gọi ta là Tiểu Phá sao?” Ánh mắt có chút sưng đỏ, Lục Bất Phá cười ha hả tiến vào, lại cười ha hả chào hỏi mọi người: “Này, không có quấy nhiễu đến các ngươi chứ.”

    “Không có! Tuyệt đối không có!” Bạch Thiện lập tức nói.

    “Hì hì, chủ tịch quốc hội, không cần nghiêm túc như thế đâu.” Không thèm nhìn tới Hiên Viên Chiến, Lục Bất Phá cùng Charlie King đi thẳng vào trong, nghênh ngang ngồi xuống bên cạnh Bạch Thiện (vừa hay nơi đó còn chỗ trống). Nhưng cái ghế rất cao, nói đúng ra là hắn phải leo lên.

    Sau khi ngồi vững, Lục Bất Phá mới nhìn về phía Hiên Viên Chiến, biến sắc, không vui nói: “Lãng phí thức ăn là ta không đúng, bất quá ngươi nói như vậy là quá nặng.”

    “Thực xin lỗi.” Khom người, thực sự trịnh trọng xin lỗi.

    “Ân.” Bày ra kiểu cách nhà quan, mắt Lục Bất Phá nhíu lại, “Xin lỗi thì xong sao? Ngươi làm ta khóc.” Ta chính là tổ tông của ngươi nha.

    “…”

    Hiên Viên Tri Xuân lập tức nói: “Ta đã lấy danh nghĩa quân đội, thu hồi quân hàm thượng tá của hắn.”

    Lục Bất Phá vừa nghe liền cảm thấy hoảng sợ, hai người rõ ràng là ông cháu mà, thế này thì có tính là quân pháp bất vị thân không? Hắn đối với vị đại nguyên soái huyền thoại này không khỏi nhìn nhiều hai mắt, lúc này Lục Bất Phá mới phát hiện ông cháu bọn họ có bộ dạng rất giống nhau, ít nhất một nửa mặt bên phải rất giống.

    “Không cần thiết phải hủy bỏ quân hàm, tuy rằng hắn làm ta khóc, nhưng mà đại nhân hữu đại lượng, không cần so đo với hắn.” Mới vừa nói xong, Lục Bất Phá thiếu điều muốn rút cái miệng của mình ra, sao có thể quên là không nên nói thành ngữ ở trong này chứ. Quả nhiên, ngoại trừ Hiên Viên Chiến không biểu hiện ra, tất cả mọi người đều dùng cặp mắt sáng ngời hữu thần nhìn hắn, nhất là Charlie King, hoàn hảo mắt Hiên Viên Chiến chỉ sáng vài giây.

    “Uhm…Uhm…, ‘Đại nhân hữu đại lượng’, có nghĩa là ‘Tể tướng đỗ lý năng xanh thuyền’*.” A! Lục Bất Phá thật muốn vả miệng mình hai phát. “Cái này ta sẽ giải thích sau, trước mắt nên thảo luận chuyện Hiên Viên Chiến bắt nạt ta.”

    [*“ Tể tướng trong bụng có thể chống thuyền”, ý nói làm người tể tướng phải có lòng dạ rộng lượng, phải biết tha thứ đối với những sự việc và con người khó tha thứ]

    “Thực xin lỗi, ta thật sự xin lỗi ngài.”

    Từ “Ngài” này, Lục Bất Phá đã chịu tiếp nhận rồi.

    “Ân ân” Sờ sờ cái mũi, Lục Bất Phá nói, “Phạm nhân sai, phải bị phạt; ta lãng phí đồ ăn, ngươi làm ta khóc, xem như là trừng phạt ta; nhưng ngươi là vệ sĩ của ta, làm như thế là bất kính, cũng phải bị phạt. Ngươi không thích lãng phí đồ ăn, nhưng mà ta thật sự không quen ăn thức ăn nơi đây, từ hôm nay trở đi, ngươi phụ trách nấu cơm, đây chính là sự trừng phạt ta dành cho ngươi.”

    Mọi người đều ngạc nhiên, thế này mà cũng gọi là trừng phạt a. Nấu cơm là một trong những kỹ năng sống mà mỗi Mang Tà nhân đều biết.

    “NO NO NO, không đơn giản như ngươi nghĩ nha, ngươi phải nấu được món ta thích.” Không biết hắn có thể tạm thời bồi dưỡng ra một đầu bếp riêng cấp cao giống mẹ hay không, dù chỉ phân nửa thôi cũng được.

    Bán diện thực sự bình tĩnh.”Ta chỉ nấu được những món cơ bản.”

    “Ta sẽ hướng dẫn cho ngươi.”

    “Ta chấp nhận.”

    “Tốt lắm! Không hổ là quân nhân, rất thẳng thắn!”

    “Tiểu Phá, ‘thẳng thắn’ có nghĩa là gì?”

    Lục Bất Phá muốn cắt bỏ cái miệng mình.

    ————–

    Cao trào của ngày đầu tiên cứ phập phồng, phập phồng thoải mái trôi qua. Buổi tối, trên chiếc giường mà bốn người nằm cũng còn rộng, đêm đầu tiên của Lục Bất Phá tại Mang Tà tinh, hắn bị mất ngủ.

    Xoay người nhìn về phía người khổng lồ nằm ở giường bên cạnh, Lục Bất Phá thực sự quá đáng lên tiếng quấy rầy người ta.”Hiên Viên Chiến, ngươi có ngủ không?”

    “Không có”

    “Ta ngủ không được.”

    “…”

    Hiên Viên Chiến ngồi dậy, đèn cảm ứng ở đầu giường hắn tự động bật sáng, Lục Bất Phá giật mình.

    “Hiên Viên Chiến, ngươi kể cho ta nghe một chút về chuyện nơi đây đi. So với Mang Tà tinh, Trái đất trong trí nhớ của ta là một nơi siêu cấp lạc hậu.”

    Hiên Viên Chiến mặt không chút thay đổi liếc mắt nhìn hướng cửa phòng, lấy bản thông tin quang điện* của mình ra, vừa mở lên, một màn hình liền xuất hiện ở trước mặt Lục Bất Phá. Wow, quá thần kỳ. Lục Bất Phá ngồi bật dậy, đèn cảm ứng ở đầu giường hắn cũng tự động bật sáng.

    “Ta là quân nhân, không biết cách giảng bài, trong đây có tất cả tư liệu về Mang Tà tinh.” Hiên Viên Chiến đem bản thông tin quang điện đặt trước mặt Lục Bất Phá, “Ngươi có thể trực tiếp lật qua trang trên màn hình, ấn chỗ này để lựa chọn nội dung muốn xem.”

    “Cám ơn ngươi, Hiên Viên Chiến.”

    Lục Bất Phá ngạc nhiên nhìn cảnh tượng đã gặp qua trong phim ảnh, đây mới là bản chính a. So với cái này, những cảnh trong phim tựa như hoạt hình, quá ngây thơ. Hiên Viên Chiến đưa cho hắn cái gì đó giống với laptop, nhưng so với laptop thì cao cấp hơn. Bàn phím phân lớp, nút nhấn phát quang, vòng bảo hộ mở tự động… Chỉ có hai từ để hình dung: quá “lợi hại”.

    “Hiên Viên Chiến, gia gia của ngươi tên là gì?” Lục Bất Phá đã khắc sâu ấn tượng với vị lão nhân quân pháp bất vị thân, đương nhiên còn có chủ tịch quốc hội Bạch Thiện.

    “Hiên Viên Tri Xuân.”

    “Phốc!” Lục Bất Phá vội vàng nói, “Thật có lỗi, ta không phải cố ý. Người xưa có tác gia nổi tiếng viết một quyển sách, tên là “Hồng Lâu Mộng”, trong sách có bốn thiếu nữ xinh đẹp tên Xuân gì gì đó. Nam nhân không ai lấy tên Tri Xuân cả, rất nữ tính.”

    Mới vừa nói xong, hình ảnh trên màn hình trước mặt Lục Bất Phá biến mất, hắn tưởng đã làm hư “laptop cao cấp ” của Hiên Viên Chiến. Nhưng ngay sau đó, “laptop” trước mặt hắn bị Hiên Viên Chiến vứt qua một bên, đối phương dùng ánh mắt lấp lánh hữu thần nhìn hắn

    “Sao vậy, xảy ra chuyện gì?”

    “<> là cái gì?”

    Không đúng? Lục Bất Phá cảm thấy có vấn đề, không phải Hiên Viên Chiến đang giúp hắn “giảng giải” lịch sử Mang Tà sao?

    “Ách… Ta còn chưa xem hết.”

    “Lịch sử của Mang Tà tinh rất ngắn, hai mươi mấy giờ là có thể xem xong.” Ý nói, ngày mai hãy xem tiếp.

    Tâm tư xoay vòng, Lục Bất Phá bắt chéo chân: “Ngươi cho ta ưu đãi gì?”

    “Chỉ cần không trái với hiến pháp tối cao của liên bang.”

    Là ngươi nói đó nha. Cao thấp quét quét Hiên Viên Chiến đang ăn mặc chỉnh tề, Lục Bất Phá hắc hắc cười nói: “Cho ta xem máy móc khí quan của ngươi đi.” Ai ngờ, hắn mới vừa nói xong, Hiên Viên lập tức đứng lên bắt đầu cởi quần áo, ngược lại làm cho Lục Bất Phá hoảng sợ, người này có lối suy nghĩ liều mạng cực kì giống mẹ.

    Xoát vài cái, trên người Hiên Viên Chiến chỉ còn sót lại cái quần lót, toàn thân hắn cơ hồ có một nửa đều là màu bạc của kim loại sáng bóng. Lục Bất Phá lúc này cười không nổi, thân thể Hiên Viên Chiến làm cho hắn chấn động rất mạnh, nhất là vị trí xương cùng máy móc giao nhau, chỉ nhìn mà cả người hắn đều đau.

    “Ngươi nói trên người mỗi Mang Tà nhân đều có chỗ thiếu hụt, có nghĩa là gì?”

    Thấy hắn tựa hồ xem đủ rồi, Hiên Viên Chiến mặc quần áo vào, giải thích: “Mỗi Mang Tà nhân sau khi ra đời thì trên cơ thể sẽ có một vị trí nào đó gặp vấn đề, không thể tránh khỏi.”

    “A? Sao lại như vậy? Ta thấy nhóm Charlie King bọn họ đều tốt lắm a”

    “Bọn họ hóa trang da giả.”

    Hiên Viên Chiến nhanh chóng mặc đồ vào.

    Nghĩ đến một Charlie King hiền lành, Biệt Lâm nghiêm túc, còn có La Bác, Thẩm Dương trên người đều có chỗ bằng máy, trong lòng Lục Bất Phá thực sự trầm trọng. “Chủ tịch quốc hội Bạch Thiện cũng thế sao? Còn gia gia của ngươi?”

    “Đều không ngoại lệ. Ngươi là người duy nhất có thân thể hoàn thiện.”

    Lục Bất Phá ngửa đầu: “Thực xin lỗi. Ta không nên đem sự thiếu hụt của ngươi ra mà đùa giỡn.”

    “Không cần xin lỗi.”

    Hiên Viên Chiến nói như vậy, ngược lại càng làm Lục Bất Phá khó chịu hơn. Hắn nhanh chóng thay đổi đề tài: “Đúng rồi, hôm nay nhìn thấy ngoài nhóm Charlie King, gia gia của ngươi, chủ tịch quốc hội Bạch Thiện, những người khác ta cũng không biết là ai.”

    Hiên Viên Chiến điều khiển bản thông tin quang điện, hình ảnh vài người Lục Bất Phá không biết tên đều hiện ra.

    “Lý Du, thư ký Ủy ban liên bang; Mạc Cốt, kiểm soát trưởng của Ủy ban liên bang; Hoàng Khương, chủ tịch ủy ban toàn dân thuộc Ủy ban liên bang.”

    Mặt Lục Bất Phá có chút co giật, cá chép, nấm, nghệ, lươn…

    [ 李 渔 [ l ǐ yú ]: Lý Du là một tác giả triều Thanh, chi tiết xem tại

    https://baike.baidu.com/view/40458.htm, đồng âm 鲤鱼 [ l ǐ yú ]: cá chép; 莫骨 [ mò g ǔ ]: Mạc Cốt, đồng âm 蘑菇 [ mó gū ]: Nấm; 黄江 [ huáng jiāng ]: H oàng Kh ương, đồng âm 黄姜 [ huáng jiāng ]: Nghệ. Tất cả đều là đồng âm khác nghĩa cả. Trong đầu em Phá chỉ có đồ ăn =3= ]

    “Hiên Viên Phá Trận, tư lệnh không quân; Hiên Viên Phá Quân, tư lệnh lục quân.”

    “Từ từ.” Lục Bất Phá ngắt lời, “Hiên Viên Phá Quân và Hiên Viên Phá Trận có quan hệ gì với ngươi?”

    “Hiên Viên Phá Quân là bác của ta, Hiên Viên Phá Trận là cha ta.”

    “Cả nhà của ngươi toàn bộ đều là quân nhân!”

    “Hiên Viên gia đều là quân nhân.” Hiên Viên Chiến cũng không thấy có gì không ổn, tiếp tục giới thiệu: “Thượng Quan Tùng Phong, bộ trưởng Tổng hợp lại bộ; Âu Dương Tu, viện trưởng Viện nghiên cứu; Tư Không Lục, cục trưởng hiến chương cục.”

    Da mặt Lục Bất Phá giựt giựt, Hiên Viên, Thượng Quan, Tư Không, Âu Dương, tứ đại gia tộc, còn đều là họ kép. Ngươi tên là Âu Dương gì ta cũng nhịn được, nhưng lại là Âu Dương Tu!

    Hiên Viên Chiến tắt hình ảnh, bày ra bộ dạng chờ Lục Bất Phá giải thích.

    “Có một loại cá, trên thân có rất nhiều vảy, gọi là cá chép, xương nhiều; có một loại loài thực vật, gọi là nấm, ăn rất ngon; có một loại gia vị dùng để xào rau, gọi là nghệ; có một loại sinh vật thân dài, hình dáng giống rắn nhưng sống dưới nước, gọi là cá chình, có màu trắng hay còn gọi là lươn trắng. Ngươi tính đi, chỉ cần vài vị quan viên của Ủy ban là có thể nấu được mấy bàn tiệc?”

    Lặng yên, sau khi sự im lặng tưởng chừng như vô tận trôi qua. “Nấm là cái gì? Xào rau là cái gì? Rắn là cái gì?”

    “Giết ta đi!” Lục Bất Phá thật muốn đập đầu vào tường.

    Hiên Viên Chiến túm lấy hắn, tiếp tục hỏi: “Còn gì nữa?”

    A a a, giết ta đi. Lục Bất Phá mắt rưng rưng nước: “ ‘Túy ông chi ý bất tại tửu. Nhi tại hồ sơn thủy chi gian’*, nghe qua chưa?”

    Hai mắt của đối phương lập tức phát sáng: “Chưa. Có nghĩa là gì?”

    “Trước tiên đừng nói đến ý nghĩa. Những lời này trích trong <>, ngươi có biết tác giả là ai không?”

    Chỉ thấy hai mắt Hiên Viên Chiến lúc này sáng y như bóng đèn “Là ai?”

    “Âu Dương Tu.”

    “…”

    Bên ngoài, Biệt Lâm ghé sát vào cửa nghe trộm, tay ghi chép không ngừng, quá kích động! Thực sự là quá kích động mà!

    Thuộc truyện: Mang tang tử