Home Đam Mỹ Mang Thai Hài Tử Của Hào Môn Lão Nam Nhân – Chương 91: Đối đầu

    Mang Thai Hài Tử Của Hào Môn Lão Nam Nhân – Chương 91: Đối đầu

    Thuộc truyện: Mang Thai Hài Tử Của Hào Môn Lão Nam Nhân

    Edit + Beta: Củ Cải Ngâm Đường

    – —————————————————

    Chu Hải cùng Kiều Y Dương đã làm việc chung nhiều năm như vậy, chỉ cần Kiều Y Dương đảo con ngươi một vòng hắn đã biết Kiều Y Dương nghĩ gì.

    Vào giờ phút này nhìn thấy Kiều Y Dương không nói một lời cùng Tiết Giác giằng co, Chu Hải sợ đến tóc gáy dựng đứng, hắn vội vã quay trở lại kéo kéo cánh tay Kiều Y Dương.

    “Đúng rồi, cậu không phải nói còn chuyện muốn làm sao? Chúng ta đi nhanh lên đi, đã muộn rồi.” Nói xong Chu Hải nghiêng đầu qua chỗ khác, ở góc độ Tiết Giác không nhìn thấy nháy mắt với Kiều Y Dương.

    “…”

    Nếu như đổi thành trước đây, Kiều Y Dương sẽ nghe lời Chu Hải nói mà thức thời đi khỏi, nhưng là bây giờ nghĩ đến lòng tốt của Tổ Kỳ đối với hắn, lại nghĩ đến các loại lời đồn không tốt giữa Tiết Giác và Tổ Kỳ, trong lúc nhất thời không thể bình tĩnh được, hận không thể xông vào trong phòng đem Tổ Kỳ đẩy ra ngoài.

    Trên thực tế, nếu không phải Chu Hải âm thầm dùng sức kéo lại Kiều Y Dương, chỉ sợ hắn thật sự anh dũng mà nhào vào trong rồi.

    Hít sâu hai cái, Kiều Y Dương thật vất vả khiến cho chính mình tỉnh táo lại, hắn hơi hơi lùn nửa cái đầu so với Tiết Giác, lại y như chìm trong cái bóng của Tiết Giác phủ xuống.

    “Chu ca anh về trước đi, tôi có chút chuyện tìm Tổ Kỳ.” Kiều Y Dương đem cánh tay mình từ bên trong tay Chu Hải rút ra, hắn nói khẽ với Chu Hải.

    “… Ai nha có chuyện gì không thể chờ đến ngày mai lại nói? Tiết tổng hiếm thấy lại đây một chuyến, chúng ta cũng không thể cứ đứng đây làm bóng đèn được.” Chu Hải khăng khăng muốn lôi kéo Kiều Y Dương rời đi.

    Kiều Y Dương không muốn đi, trừng mắt về phía Chu Hải.

    Khuôn mặt bụ bẫm của Chu Hải nhăn thành quả mướp đắng, hắn dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía Kiều Y Dương, sau đó dùng miệng làm khẩu hình ” làm ơn đi, làm ơn đi”.

    Đáng tiếc Kiều Y Dương căn bản không muốn tiếp thu sóng điện của Chu Hải, hắn ngẩng đầu nhìn về Tiết Giác, bình tĩnh mở miệng: “Tổ Kỳ đâu? Tôi muốn gặp cậu ấy.”

    Câu nói này không hề có chút khách khí.

    Chu Hải nghe xong cảm thấy đau đầu, nghĩ thầm nếu như vào lúc này mà có đám chó săn quay clip tung lên mạng, Kiều Y Dương khiêm tốn lễ độ, bình dị gần gũi sẽ không trôi ra tận Thái Bình Dương đi.

    Tiết Giác ỷ vào chiều cao ưu thế lạnh lẽo mà liếc mắt Kiều Y Dương, sau đó từ trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ lạnh: “Em ấy không rảnh.”

    Nói xong, Tiết Giác biểu tình lạnh nhạt mà đối với Chu Hải gật đầu chào hỏi, dùng tay chuẩn bị đóng cửa.

    Kiều Y Dương tay mắt lanh lẹ nắm lấy cửa phòng, hắn mặt lạnh hướng phía trước áp sát một bước, cơ hồ là từ kẽ răng bên trong bỏ ra ba chữ: “Tổ Kỳ đâu?”

    Tiết Giác rũ mắt nhìn Kiều Y Dương biểu tình quật cường, bất thình lình nhấc lên một bên khóe môi cười nhạo nói: “Cậu đến cùng là muốn làm gì?”

    “Tôi chỉ muốn gặp cậu ấy một chút.” Thuận tiện xác định một chút cậu ấy có an toàn hay không, Kiều Y Dương đến cùng không dám nói câu này ra.

    Nghe vậy, nụ cười trên mặt Tiết Giác càng ý tứ sâu xa, hắn cười nói: “Nếu như tôi không đồng ý thì sao?”

    “…” Kiều Y Dương tựa hồ không nghĩ tới Tiết Giác sẽ trực tiếp từ chối, nhất thời kinh ngạc mở to hai mắt, trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng làm sao.

    Chu Hải thấy tình thế không đúng, vội vàng tiến lên chắn ở giữa Tiết Giác cùng Kiều Y Dương, sợ bọn họ lại nhào vô sáp lá cà.

    Vốn là Kiều Y Dương không tính cùng Tiết Giác trở mặt, nhưng thấy bộ dáng Tiết Giác hùng hổ doạ người như thế, hắn chỉ cảm thấy một luồng lửa giận cháy hừng hực xẹt xẹt xẹt bùng lên trên đầu.

    Tiết Giác đây là thái độ gì?

    Tổ Kỳ cùng hắn bất quá là kết hônmà thôi, cũng không phải ký giấy bán thân, dựa vào cái gì không chỉ ở tinh thần phải chịu Tiết Giác ngược đãi, ngay cả tự do thân thể cũng bị hắn hạn chế.

    Nghĩ tới những thứ này, Kiều Y Dương sắc mặt nguội đi mấy phần, hắn cắn răng nói: “Nếu như tôi nói tôi nhất định phải gặp Tổ Kỳ thì sao?”

    Tiết Giác nhíu mày: “Cậu có thể thử tiến lên một chút xem.”

    Dăm ba câu,trong không khí liền đã tràn ngập đầy mùi thuốc súngv.

    Chu Hải nhìn đến kinh hồn bạt vía, đang do dự có nên đem Kiều Y Dương tát một phát cho hôn mê hay không, đột nhiên nghe bên trong gian phòng truyền đến một trận tiếng khóc trẻ con, còn không đợi Chu Hải phản ứng lại là chuyện gì xảy ra, liền nhìn thấy Tổ Kỳ vội vội vàng vàng đi ra.

    Nhìn kỹ, trong lồng ngực Tổ Kỳ còn ôm một đứa nhỏ đang khóc nha oa.

    “Tiết Giác!” Tổ Kỳ hoang mang hô, như gặp được nhánh cỏ cứu mạng mà đem nhóc con nhét vào trong lòng Tiết Giác, “Anh mau dỗ nó đi, nó vừa khóc…”

    Tổ Kỳ thở dài, thoạt nhìn rất là thất bại.

    Nguyên bản Tiết Giác cả người tản ra khí tức âm lãnh sau khi nghe giọng Tổ Kỳ, lập tức đem khí tràng quanh thân hơi thu lại, trong nháy mắt cả người đều trở nên ôn nhu.

    “Làm sao vậy?” Tiết Giác ôm lấy Tiết Thiên Vạn, thanh âm ôn hòa đối lập hoàn toàn với vừa nãy nói chuyện Kiều Y Dương.

    Tổ Kỳ luống cuống mà gãi đầu một cái, lúng túng nói: “Có thể là em vừa nãy không cẩn thận đụng tới con, nên đánh thức nó.”

    Thật ra nào chỉ là đụng, còn nhéo nhẹ khuôn mặt bụ bẫm của Tiết Thiên Vạn, chỉ là Tổ Kỳ không nói.

    “Không sao cả.” Tiết Giác một tay ôm Tiết Thiên Vạn, cười yếu ớt xoa xoa tóc Tổ Kỳ, an ủi, “Gần đây nó tính khí hơi bướng, qua một chút nữa là không sao rồi.”

    Tổ Kỳ giật giật môi, muốn sờ cái tay đang vung vảy của Tiết Thiên Vạn một chút, lại không dám làm như thế, vẫn là ngượng ngùng thu tay về, ngập ngừng nói: “Không có chuyện gì là tốt rồi…”

    Sự thực chứng minh,người làm cha như Tiết Giác rất hiểu con trai, hắn mới dỗ không tới một phút, tiếng khóc của Tiết Thiên Vạn dần yếu đi, một chút nữa thì im hẳn.

    Tổ Kỳ thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt một lời khó nói hết của Kiều Y Dương.

    “Kiều lão sư?” Tổ Kỳ kinh ngạc cười cười, “Các người sớm như vậy sẽ trở lại? Tôi nghe tiểu Đồng nói mọi người không phải còn đi club ca hát sao?”

    Kiều Y Dương thần sắc cứng ngắc, ánh mắt khó mà tin xoay chuyển vào vòng giữa Tiết Giác và Tổ Kỳ, cuối cùng rơi vào trên người Tiết Thiên Vạn đang ngủ trong lòng ngực Tiết Giác.

    Dừng lại chốc lát, hắn dường như phút chốc hiểu được điều gì, gương mặt vốn đỏ vì rượu giờ lại còn đỏ hơn.

    “Chúng tôi giữa chừng đổi ý, nên trở lại.” Kiều Y Dương nói xong liền trầm mặc, đã lâu mới xô đẩy Chu Hải ở bên cạnh rồi nói, “Vậy chúng tôi không quấy rầy hai người nữa, ngày mai gặp.”

    Lời còn chưa dứt, Kiều Y Dương đã như con thỏ mà chùn mất.

    Chu Hải lúng túng cười hướng Tổ Kỳ cùng Tiết Giác gật gật đầu, sau đó quay người chạy về phía Kiều Y Dương.

    “…” Tổ Kỳ trơ mắt nhìn thân ảnh Kiều Y Dương cùng Chu Hải chạy trốn, không giải thích được hỏi Tiết Giác, “Mọi người vừa nói cái gì vậy?”

    “Ôn chuyện.” Tiết Giác lời ít mà ý nhiều nói, liên tiếp bị quấy rầy chuyện tốt, trên mặt hắn nhiệt độ dĩ nhiên sắp đóng băng.

    Tổ Kỳ hỏi: “Mấy người quen nhau?”

    Tiết Giác nghiêm trang gật đầu: “Quen.”

    “A?” Tổ Kỳ kinh ngạc, “Quen biết khi nào thế?”

    Tiết Giác quay đầu, biểu tình khá là nghiêm túc nhìn Tổ Kỳ: “Mới quen hồi nãy.”

    Tổ Kỳ: “…”

    Đây mà xem là đã quen?

    Nếu Tiết Giác không muốn nói, Tổ Kỳ cũng không có hỏi nhiều.

    Sau Khi trải qua một trận khôi hài, đã dập tắt tâm tư “ôn chuyện” của cả hai.

    Hơn nữa Tiết Thiên Vạn sau khi tỉnh lại cần người thời khắc ôm, Tổ Kỳ cùng Tiết Giác đứng trong căn phòng trang trí lãng mạn trừng mắt nhìn nhau, sau đó Tổ Kỳ thở dài nói: “Em đi gọi phục vụ, kêu bọn họ tới dọn phòng.”

    Tiết Giác nghiêm mặt, nửa ngày mới bất đắc dĩ ừ một tiếng.

    Đợi nhân viên khách sạn dọn xong phòng, Tổ Kỳ gọi Tiểu Đặng Tử cùng Đoạn Khải, cắt bánh ngọt đưa cho bọn họ.

    Mọi người vừa mừng vừa sợ, còn tưởng rằng hôm nay là sinh nhật Tiết Giác, nghe vậy Tổ Kỳ lắc đầu cười, chỉ nói mình muốn ăn bánh, nên để Tiết Giác mua cái bánh ngọt đem tới.

    Trong lúc nhất thời, vẻ mặt của mọi người dồn dập trở nên ý tứ sâu xa.

    Trên đường đi đưa bánh ngọt trở về, Đoạn Khải kêu Tiểu Đặng Tử đi trước, hắn thì lại đem Tổ Kỳ gọi qua một bên, cau mày hỏi: “Ngày hôm nay thực sự là sinh nhật Tiết Giác?”

    “Không phải…” Tổ Kỳ có chút bất đắc dĩ, đơn giản đem việc vừa nãy nói lại một lần.

    Đoạn Khải nghe xong, lộ ra biểu tình kỳ quái: “Hè năm nay lúc cậu tổ chức sinh nhật, Tiết Giác tặng cậu một cái đồng hồ đeo tay, cậu quên nhanh như vậy?

    Sau khi được Đoạn Khải nhắc nhở, Tổ Kỳ mới nhớ tới, cậu đúng là mới xuyên đến hai tháng thì nhận được quà của Tiết giác, chỉ là lúc đó cậu không có cảm xúc gì, nên thuận tay bỏ vào trong ngăn kéo.

    Lúc nhớ lại đoạn đối thoại giữa cậu và Tiết Giác vừa nãy, Tổ Kỳ rốt cục phát hiện trong cảm giác không đúng trong lòng rốt cục xuất phát từ đâu ——

    Lời Tiết Giác nói cũng không rõ ràng, giống như đang cẩn thận thăm dò cái gì đó…

    Nếu như Tiết Giác thật sự nhớ nhầm ngày sinh của cậu, cũng không cần nói là nguyên chủ nói cho anh ấy biết đi?

    Đột nhiên, Tổ Kỳ có chút mê man.

    “Đoàn ca.” Tổ Kỳ ngơ ngác hỏi, “Sinh nhật tôi là mùa hè?”

    Đoạn Khải thấy Tổ Kỳ sắc mặt trắng bệch, lại không biết cậu đang suy nghĩ gì, chỉ có thể thành thật trả lời: “Trừ phi cậu nói dối, thì chính là tại mùa hè, hơn nữa trước đây không lâu cậu mới nói với tôi cậu nhận quà sinh nhật, không lẽ chuyện này cũng là giả?”

    Tổ Kỳ cắn môi, không lên tiếng.

    Đoạn Khải nhận ra có gì đó không đúng: “Làm sao vậy?”

    Tổ Kỳ lắc đầu: “Không có gì.”

    Thấy thế, Đoạn Khải không có hỏi nhiều, mà là vỗ nhẹ nhẹ vai Tổ Kỳ: “Cậu đừng suy nghĩ nhiều, với cái tính tình biệt nữu như Tiết Giác, có lẽ là không tìm được lý do đến tham ban, mới đưa đến cái bánh ga tô mừng sinh nhật.”

    Tổ Kỳ mất tập trung đáp: “Hy vọng là vậy.”

    Việc Tiết Giác đến nhấc lên sóng to gió lớn trong đoàn phim.

    Sáng ngày hôm sau, vốn là trong lúc nghỉ ngơi, lại có không ít trong ngày thường cùng Tổ Kỳ quan hệ không tệ chạy tới gõ cửa, nhìn thấy Tổ Kỳ bình an vô sự không có cụt tay thiếu chân, mọi người dồn dập thở một hơi, sau đó tìm cớ chạy đi.

    Tổ Kỳ đầu óc mơ hồ, quay người đối diện với gương mặt có chút âm trầm của Tiết Giác, nhún nhún vai: “Không biết bọn họ hôm nay bị gì nữa.”

    Tuy rằng Tổ Kỳ không biết,nhưng Tiết Giác biết rất rõ, nhớ tới ánh mắt khi những người kia nhìn hắn, nhất thời muốn lên cơn tắt nghẽn cơ tim, mà hắn lại chẳng thể nói gì.

    Bởi vì trong mắt nhiều người, hắn chính là cái hình tượng thích bắt nạt và bạo lực đối với Tổ Kỳ…

    Tiết Giác cảm thấy mình so với Đậu Nga còn oan hơn.

    Bởi buổi sáng không có chuyện gì làm, Tổ Kỳ chuẩn bị mang theo Tiết Giác cùng Tiết Thiên Vạn đi dạo thành phố điện ảnh, hai người đơn giản thu thập một phen, sau đó đẩy theo xe đẩy trẻ em rời khỏi phòng.

    Lúc đến sảnh khách sạn thì gặp phải đạo diễn Vương mới từ bên ngoài trở về.

    So với bộ dáng say khướt ngày hôm qua, lúc này đạo diễn Vương đã tỉnh táo, chỉ là thoạt nhìn uể oải uể oải suy sụp, không có tinh thần gì, ông ta từ phía xa đã phất tay với Tổ Kỳ: “Tiểu Tổ!”

    Tổ Kỳ cười nói: “Đạo diễn Vương, chào buổi sáng nha.”

    Vương Lục vội vàng đi tới, lo lắng nói: “Tiểu Tổ, cậu không sao chứ?” Nói xong còn có ý riêng mà liếc nhìn Tiết Giác bên cạnh đẩy xe đẩy trẻ em.

    Tổ Kỳ: “…”

    Dù cho đưa lưng về phía Tiết Giác, cậu vẫn cảm giác được áp suất quanh thân Tiết Giác đã giảm xuống.

    Thuộc truyện: Mang Thai Hài Tử Của Hào Môn Lão Nam Nhân