Home Đam Mỹ Mang Thai Hài Tử Của Hào Môn Lão Nam Nhân – Chương 97: Kế hoạch

    Mang Thai Hài Tử Của Hào Môn Lão Nam Nhân – Chương 97: Kế hoạch

    Thuộc truyện: Mang Thai Hài Tử Của Hào Môn Lão Nam Nhân

    Edit + Beta: Củ Cải Ngâm Đường

    —————————————————

    Thật ra cho dù là nguyên chủ hay là Tổ Kỳ hiện tại, tác phẩm trong giới quá ít, nguyên chủ xuất đạo không tới hai năm, dù cho có diễn thêm một số vai diễn khách mời, tổng cộng phim điện ảnh cùng truyền hình cũng chỉ có năm bộ.

    Về phần Tổ Kỳ…

    Cũng chỉ có một bộ Cung Tường, mà còn chưa công chiếu.

    Mặc dù như thế, nguyên chủ cùng Tổ Kỳ là tiểu sinh lưu lượng đang hot, thậm chí có khoảng thời gian còn sánh ngang với Hằng Cảnh Thần, chỉ vì bọn họ đều là đối tượng có cùng đề tài để bàn tán.

    Trước kia tin tức liên quan đến nguyên chủ đều lên hot search, trong cộng đồng mạng cũng tạo được cảm giác tồn tại, bây giờ, số lần tên Tổ Kỳ xuất hiện trên bảng hot search so với nguyên chủ chỉ có hơn chứ không kém, muốn cư dân mạng quên cậu cũng khó.

    Hơn nữa Vương tổng và Đoạn Khải ở sau lưng làm bộ vô tình châm dầu vào lửa, nên không ít nhà đầu tư và đạo diền chìa cành ô-liu về phía Tổ Kỳ, trong đó có hai nhà đầu tư chỉ đích danh Tổ Kỳ đóng vai nam chính,bởi vì họ vừa lòng cái độ vừa hắc vừa hồng của cậu.

    Kịch bản không nhiều, Vương tổng đại khái sàng lọc một chút, chọn ra được mấy quyển mà hắn cho là không tồi đưa cho Tổ Kỳ.

    “Không cần phải gấp gáp trả lời, cậu đem về xem qua một lượt, sau đó cùng Đoạn Khải bàn bạc một chút, để Đoạn Khải đi gặp đối tác là được.” Vương tổng nói.

    Tổ Kỳ nói tiếng cám ơn, cầm lấy kịch bản qua loa xem một lần, sau đó nói tạm biệt với Vương tổng, chuẩn bị rời khỏi.

    Vốn là Đoạn Khải cùng Tiểu Đặng Tử dự định cùng Tổ Kỳ đi, vừa định đứng dậy liền bị Vương tổng gọi lại, nói là có công tác muốn bàn giao, vì vậy Đoạn Khải cùng Tiểu Đặng Tử đành phải ngồi trở xuống.

    Tổ Kỳ thấy thế, ngược lại là thở phào nhẹ nhõm, từ chối đề nghị để tài xế đưa về của Vương tổng, từ đầu đến chân trang bị kín mít, cậu đi trên đường lớn một hồi mới vẫy tay gọi taxi.

    Vùng ngoại thành.

    Tổ Kỳ đi đến rừng trái cây, Đường Du Khoan đang kéo theo cái sọt trúc để hái trái cây.

    Lúc trước bọn họ trồng một mảnh cây táo, bây giờ là thời điểm thu hoạch, chỉ là khi nhìn thấy táo tây chin đỏ treo lủng lẳng trên cành, Tổ Kỳ luôn cảm giác là lạ ở chỗ nào.

    Cậu đi tới dưới tàng cây, hái được một trái táo tây, đến gần đã nghe đến một luồng mùi thơm ngát phả vào mặt.

    “Táo tây mùa này cũng kết quả được.” Tổ Kỳ khó hiểu nói.

    Đường Du Khoan đã sớm thấy Tổ Kỳ đến, một bên vội vàng cầm kéo hái táo tây, một bên dùng dư quang liếc mắt Tổ Kỳ, tức giận nói: “Học sinh tiểu học đều biết mùa thu mới thu hoạch, mùa xuân là mùa gieo trồng.”

    Tổ Kỳ đem táo tây bỏ vào sọt trúc, một tay ôm kịch bản, tay khác bỏ vào túi áo, cả người bọc như con gấu.

    “Hiện tại mới mùa xuân.” Tổ Kỳ nói, theo lý thuyết bây giờ còn chưa tới mùa thu hoạch.

    “Hiện tại chính là mùa xuân.” Đường Du Khoan trả lời, hắn dường như hái xong rồi, đem cây kéo ném vào sọt trúc, kéo sọt đi về hướng kho, đồng thời hất mặt kêu Tổ Kỳ, “Cậu theo tôi vào đây.”

    Tổ Kỳ cùng Đường Du Khoan đi đến kho, nhất thời kinh ngạc phát hiện các ngăn bên trong kho đều đầy ắp táo tây.

    Cậu đã nửa tháng chưa tới đâ,y mà lần trước đến cậu cùng Đường Du Khaon tính toán việc mua bán, táo tây bọn họ vận chuyển từ trong không gian ra chỉ trong vòng nửa tháng đã bán hết.

    Vì vậy mà sau đó Tổ Kỳ cùng Đường Du Khoan vẫn luôn nằm không.

    Thấy tình huống như vậy, phản ứng đầu tiên của Tổ Kỳ chính là Đường Du Khoan có thể đi vào không gian?

    Suy nghĩ một chút lại cảm thấy không đúng, nếu như Đường Du Khoan có thể tự do ra vào không gian, vậy sẽ không một mình khổ sở hái táo tây trong vườn — Người trong tộc của Cát Tường Tam Bảo rất chăm chỉ chắc chắn sẽ giúp đỡ.

    “Đây là táo tây bán còn lại.” Đường Du Khoan từ một cái trong khay cầm một quả táo tây đưa cho Tổ Kỳ, lại lấy thêm quả táo tây từ trong sọt trúc đưa cho Tổ Kỳ, “Đây là táo vừa nãy tôi mới hái, cậu xem thử chúng có gì khác nhau.”

    Tổ Kỳ đem kịch bản để lên bàn bên cạnh, cầm táo tây lên xem.

    Cậu cúi đầu ngửi một cái, đều là mùi thơm ngát giống nhau, lại dùng giấy ăn ướt tùy tiện lau chùi một lần sau đó từng người cắn một cái, mùi vị giống nhau như đúc.

    Tổ Kỳ cuối cùng cũng phát hiện có điểm không đúng, nhìn về phía Đường Du Khoan khóe mắt đuôi lông mày viết đầy đắc ý, kinh ngạc nói: “Sao anh làm được?”

    Lần này Đường Du Khoan cũng không thừa nước đục thả câu, cười khanh khách mà nói rằng: “Còn nhớ hơn một tháng trước tôi nhờ A Đào cùng A Thụ mang tới mấy thùng nước bên chỗ bọn họ qua không?”

    “Chẳng lẽ là…”

    “Đúng.” Đường Du Khoan gật đầu, “Khoảng thời gian này, tôi thỉnh thoảng liền dùng nước sông đó tưới cho cây ăn quả, vốn là ôm nghi ngờ nên muốn thử xem có hiệu quả hay không, không nghĩ tới sau khi tưới nước, những cây đó trước sau không kết quả, tôi còn tưởng rằng là tôi nghĩ nhiều rồi, cái nào ngờ tới sáng sớm ba ngày trước, tôi theo thường lệ đến kiểm tra vườn trái cây, phát hiện vườn trái cây trong một đêm kết đầy quả.”

    Nhất định là tác dụng do nước sông tạo nên.

    Vì vậy Đường Du Khoan lúc này kích động không thôi mà gọi Tổ Kỳ, kêu cậu có thời gian thì đến xem.

    Nếu như chỉ nghe thấy Đường Du Khoan đôi câu vài lời, Tổ Kỳ sẽ không tin, nhưng là sự thực bày ở trước mắt, cậu tận mắt thấy Đường Du Khoan từ cây ăn quả hái trái cây xuống, chính mồm nếm mùi vị của nó…

    “Chỉ là không biết này táo tây này có công dụng thần kỳ không.” Tổ Kỳ nói.

    “Tìm người đến thử một chút là được.” Đường Du Khoan đầu óc rất linh hoạt, trong nháy mắt liền nghĩ ra một kế hoạch.”Tôi lên trên weibo tạo một hoạt động, phần thưởng là một hòm táo tây, những người trúng thưởng trong vòng một tuần phải viết phản hồi.”

    Tổ Kỳ gật đầu: “Phương pháp này không tồi.”

    Sau đó Đường Du Khoan đưa Tổ Kỳ đến phòng làm việc mới trang hoàng, bởi tài chính có hạn, bọn họ cũng không có ý định đi con đường xa hoa, bởi vậy tất cả văn phòng trang trí thep phong cách giản lược.

    Ngoại trừ văn phòng cá nhân của Đường Du Khoan thì lại rất xa hoa…

    Tổ Kỳ đứng ở trước cửa phòng làm việc của Đường Du Khoan, trừng mắt nhìn sàn nhà trải thảm đứng ngẩn ra, mới ngẩng đầu lên nhìn chu vi xung quanh phòng, tiếp theo bị cái mùi nhà giàu mới nổi khắp căn phòng làm đứng hình.

    “Anh nói đây là phòng làm việc của anh?”

    “Làm sao? Không giống phòng làm việc của tôi sao?” Đường Du Khoan đặt mông ngồi vào trên ghế xoay, hai chân tréo nguẫy, không biết từ nơi nào lấy ra một điếu thuốc, cà lơ phất phơ mà ngậm trong miệng.

    Khi hắn nói chuyện, làn khói trên thuốc cũng chuyển động.

    Tổ Kỳ lặng im nửa ngày, bỗng nhiên một mặt nghiêm túc đi tới, giọng điệu nghiêm túc vỗ vỗ vai hắn nói: “Này con trai, chúng ta là nhà vườn,chứ không phải xã hội đen nha.”

    Nghe vậy, Đường Du Khoan xì một tiếng vui vẻ, lập tức còn thật từ trong ngăn kéo lấy ra một chiếc kính râm muốn che cả nửa khuôn mặt, kéo lên trên mũi, khắp toàn thân đều tỏa ra cái mùi chơi bời lêu lỏng.

    “Thấy tôi giống xã hội đen không?” Đường Du Khoan cợt nhả hỏi.

    Tổ Kỳ nói: “Cái bộ dạng của anh bây giờ, chỉ cần ra đường đi một vòng sẽ dọa con nít khóc thét.”

    Phối hợp với nội thất da beo rồi mạ vàng như nhà giàu mới nổi, Tổ Kỳ còn tưởng mình là con nợ của Đường Du Khoan nên bị bắt đến đòi nợ.

    “Không đúng rồi…” Đường Du Khoan lúng túng sờ sờ mũi, vội vội vã vã ngồi thẳng người, lấy điện thoại điện thoại ra nhìn gương mặt của mình phản chiếu trên màn hình nói, “Hằng Cảnh Thần nói tôi nhìn rất soái mà.”

    Tổ Kỳ: “…”

    Cậu rất muốn nói, Hằng Cảnh Thần nói như vậy là do bị bộ dáng hung thần ác sát của anh dọa đó, bất quá suy nghĩ một chút, vẫn là không có đem câu nói này nói ra khỏi miệng

    Đứa nhỏ đang cao hứng vậy mà…

    Sau đó hai người ở trong cái phòng tỏa mùi xã hội đen mà bàn việc đến tan tầm, thuận tiện tổng kết lại kế hoạch trong năm, trên người hai người rõ ràng tỏa ra mùi vị bình dân, cùng với căn phòng xa hoa này thiệt không hơjp tí nào.

    Đường Du Khoan là người đại diện phát ngôn, chỉ trong chốc lát đã gõ bàn phím bùm chát, đem nội dung thương thảo giữa hai người chỉnh lý lại gọn gàng.

    Tuy rằng trong không gian còn có rất nhiều thứ có thể để cho bọn họ làm giàu, thế nhưng Tổ Kỳ cùng Đường Du Khoan cùng nhau nhất trí, trước tiên tận dụng công hiệu của con sông kia.

    Nếu như chỉ cần tưới nước sông là có thể trồng ra trái cây y như trong không gian, như vậy bọn họ không cần tốn công sức vật tư để vận chuyển táo tây từ trong không gian ra.

    Về phần tiêu thụ trên mạng, Tổ Kỳ cùng Đường Du Khoan định đem giao cho ba sinh viên kia quản lý, để bọn họ tìm nhân viên đóng gói, mỗi tháng cố định đến đây lấy hàng là được.

    Đáng tiếc không biết ba người kia có đồng ý hay không sợ họ không có thời gian, còn cần Đường Du Khoan cùng bọn họ nói chuyện một chút.

    Nếu có thể thuận lợi bàn giao việc bán hàng trực tuyến thì bọn họ có thể chuyên tâm lo việc bán hàng ngoại tuyến.

    Tổ Kỳ nghĩ kinh doanh online quá phức tạp, coi như là như Liễu Tĩnh, Lưu Tuệ San cùng Bách Quang Kiến là khách hàng lớn, cũng chỉ có thể một lần mua hai mươi hòm, số lượng ấy không hề ít, nhưng không đạt tới tiêu chuẩn Tổ Kỳ muốn.

    Đóng gói chuyển phát nhanh cùng gửi chuyển phát nhanh đều cần nhân lực cùng thời gian, phương pháp lợi nhuận nhỏ nhưng tiêu thụ mạnh rõ ràng không thích hợp với Tổ Kỳ và Đường Du Khoan.

    Chỉ cần có thể tìm tới lượng lớn người mua, cho dù dùng giá tiền thấp hơn để bán hết tất cả táo tây trong kho vẫn có thể thu lợi nhuận cao, tiết kiệm được khá nhiều thời gian và nhân công.

    Tổ Kỳ đem suy nghĩ nói cho Đường Du Khoan, Đường Du Khoan cười híp mắt nói hắn đã cùng ông chủ của một siêu thị đã hẹn thời gian bàn chuyện hợp tác.

    Nghe vậy Tổ Kỳ ngẩn người: “Lúc nào?”

    Đường Du Khoan liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, đầu ngón tay ở trên bàn nhẹ nhàng điểm hai lần: “Cũng sắp đến đi.”

    Vừa dứt lời, điện thoại của Đường Du Khoan bất thình lình vang lên, hắn nhận điện thoại, dăm ba câu hướng dẫn cho đối phương đường đến văn phòng.

    Tổ Kỳ trầm mặc mà nghe Đường Du Khoan nói chuyện điện thoại xong, đột nhiên, nhớ lại hình cảnh cậu và Hằng Cảnh Thần bị lạc lúc mới đến đây, nhất thời có chút đồng tình với người bên kia điện thoại.

    Ước chừng nửa giờ, một người đàn ông trung niên hơi mập mạp dẫn theo hai vị trợ lý hơi gầy khổ cực tìm đến, đẩy cửa liền thấy Đường Du Khoan mang kính râm tay cầm điếu thuốc ngồi sau bàn.

    Ba người cùng nhau thất thần, không tự chủ được hướng lùi lại mấy bước.

    Thuộc truyện: Mang Thai Hài Tử Của Hào Môn Lão Nam Nhân