Mạt thế chi đi theo tang thi huynh có thịt ăn – Chương 43

    Thuộc truyện: Mạt thế chi đi theo tang thi huynh có thịt ăn

    Chương 43: Khởi hành

    Thời điểm nửa đêm, Vu Cường tỉnh dậy sớm hơn Trương Băng, chỉ nhìn thấy thân ảnh Văn Hàn, còn Tiêu Văn vẫn đang ngủ. Vu Cường cũng không nghĩ nhiều, có thể là Tiêu Văn thủ hộ trước, sau đó đến Văn Hàn, hiện tại Tiêu Văn ngủ cũng là bình thường.

    Chờ đến khi Trương Băng tỉnh dậy, tang thi huynh đã nằm xuống rồi. Vu Cường cảm thấy không trọng yếu, đến Trương Băng còn không phát hiện, cho nên hắn không phát hiện cũng không có gì là lạ.

    Về phần tang thi huynh nằm xuống, đừng nghĩ rằng tang thi huynh không cần ngủ thì sẽ không biết nằm xuống. Nếu không nằm xuống nghỉ thì đến Vu Cường cũng sẽ hoài nghi chứ đừng nói Trương Băng.

    Ngày hôm sau ba đứa nhỏ mới thức dậy, đang thu thập gì đó như là đệm chăn đêm qua dùng. Đối với việc Tiêu Văn còn đang ngủ, bọn họ nhất trí với ý kiến gác đêm nên ngủ nhiều một chút.

    Vu Cường với Trương Băng nhưng thật ra tinh thần tốt lắm. Nếu gác nửa đêm trước sẽ càng buồn ngủ, từ nửa đêm sau đến sáng bởi vì đã ngủ một hồi nên đồng hồ sinh học đã cân bằng, cũng sẽ không cảm thấy uể oải.

    Tiêu Văn mơ mơ màng màng mở to mắt, ánh sáng chói chang làm cậu híp mí hồi lâu mới hoàn toàn mở mắt. Trời đã sáng rồi, xem ra hôm nay thời tiết tốt lắm.

    Duỗi cái eo, Tiêu Văn tâm tình không tệ.

    Trời rất sáng, lắc lắc đầu, không phải cậu còn nhiệm vụ gác đêm sao, như thế nào cảm giác vừa ngủ liền ngủ thẳng đến khi trời sáng. Tang thi huynh khẳng định không gọi cậu, cũng không biết bọn Trương Băng đã biết chuyện cậu ‘Khi dễ tang thi huynh’ hay không. Trong mắt bọn Trương Băng, hành vi để tang thi huynh gác đêm một mình, còn cậu lại ngủ không phải là khi dễ người sao.

    Hình tượng của cậu a. Tiêu Văn bỗng cảm thán, hình tượng của cậu trở nên thực hắc thực đen rồi.

    Trương Tường và Trương Băng cùng nhau đi tới, bọn họ sửa sang các thứ xong xuôi, hiện tại muốn hỏi Tiêu Văn một chút, là cùng nhau đi hay mỗi người một ngả.

    “Tiêu Văn, cậu đến căn cứ cùng bọn tôi hay nhóm cậu còn có chuyện khác muốn đi làm?” Trương Băng chờ Tiêu Văn thu thập đệm chăn xong mới mở miệng hỏi, kỳ thật Trương Băng hy vọng Tiêu Văn đi cùng bọn họ, Tiêu Văn có dị năng hay không họ không biết, nhưng hai người bọn họ dám cùng nhau hành tẩu còn không có vấn đề gì, này chứng tỏ bọn họ mạnh cỡ nào a.

    Nơi này bốn phía không có núi non gì, có lẽ Tiêu Văn bọn họ từ địa phương rất xa nơi này tới. Tiêu Văn bọn họ cường hãn là không thể nghi ngờ.

    Tiêu Văn không nghĩ tới Trương Băng có thể từ lời nói tối qua của cậu mà liên tưởng đến nhiều như vậy, cậu chỉ nghĩ Trương Băng muốn tìm người đi cùng nhau cho an toàn một chút.

    Kỳ thật Trương Băng cảm thấy Tiêu Văn mạnh là chính xác, nhưng lại đánh giá cao độ nguy hiểm nơi Tiêu Văn ở lúc trước, sao có thể nói là an toàn, có tang thi huynh ở đó phải là rất an toàn mới đúng.

    “Bọn em cũng không có việc gì.” Tiêu Văn thu thập xong nhìn thoáng qua tang thi huynh, không biết tang thi huynh có đi hay không.

    Tang thi huynh thấy ánh mắt dò hỏi của sủng vật, thực vui vẻ gật đầu.

    “Vậy chúng ta đi thôi, điểm tâm ăn trên xe đi.” Có được câu trả lời của tang thi huynh, Tiêu Văn quyết đi cùng bọn họ.

    Trương Tường nghe thấy Tiêu Văn sẽ đi cùng với bọn họ, lập tức xốc lên chăn đệm của Tiêu Văn chạy.

    Tiêu Văn còn chưa kịp phản ứng, Trương Tường đã khiêng đệm chăn đi rồi.

    “Xem ra Tiểu Tường thực thích cậu.” Trương Băng nhìn em trai chính là cười cười.

    Xem ra em trai y thực thích Tiêu Văn, Tiểu Tường hiếm khi thích người nào như vậy, Vu Phi lẫn Vu Diêu cũng thế. Trương Băng biết, thời điểm Tiêu Văn chưa dậy, ba đứa nhỏ thỉnh thoảng dùng khóe mắt lén xem Tiêu Văn đã tỉnh chưa.

    Sau khi Tiêu Văn dậy, bọn nhóc tránh ở một bên thì thầm, sau đó Tiểu Tường liền trực tiếp dính vào bên người y theo đuôi, xem khi nào thì y mời Tiêu Văn đi cùng.

    “Em cũng thích bọn nhóc.” Tiêu Văn sửng sốt một chút liền hiểu ra, này là sợ cậu đổi ý không đi cùng bọn chúng, Trương Tường trực tiếp ôm lấy đệm chăn của cậu cất lên xe, đúng là con nít.

    “Không được!” Tang thi huynh mạnh mẽ phun ra hai chữ, sủng vật không được thích bọn họ, bọn họ vô luận đều có thể thích sủng vật, nhưng là sủng vật không được thích bọn họ, sủng vật chỉ có thể thích một mình hắn thôi.

    “Phốc… khụ… khụ… ” Trương Băng trực tiếp bị sặc nước miếng. Văn Hàn này không lên tiếng thì thôi, bỗng nhiên nói làm mọi người kinh ngạc. Vốn định nói cái gì đều đã quên, Trương Băng chỉ biết là hiện tại y sặc có điểm khó chịu.

    “……….” Tiêu Văn cũng không biết nên nói cái gì, chẳng lẽ đối với Trương Băng, Văn Hàn có điểm mất trí nhớ, sau đó chỉ số thông minh hiện tại trở về thời điểm năm tuổi, cho nên thực ỷ lại vào cậu? Rất cẩu huyết đi.

    “Khụ khụ, cái kia… vậy tôi đi trước xem bọn Tiểu Tường chuẩn bị xong chưa, các cậu cũng đến đây đi.” Trương Băng chạy trối chết. Phải chạy mau, nếu lại thêm một lần nữa, sau này y sẽ bị ho lao. Vị Văn Hàn này động tác ngày hôm qua làm y chạy trối chết, hôm nay vừa mở miệng, lại lần nữa làm y chạy trối chết, lần sau vẫn là không cần thân cận quá với hắn.

    “Văn Hàn, đó chỉ là trẻ con, bọn chúng thích ta là điều bình thường đúng không ?” Tiêu Văn vì để sau này không phát sinh loại chuyện này nữa, cậu chỉ có thể áp chế ý định phát hỏa trong lòng, hảo hảo khai đạo tang thi huynh.

    “Ừ, ta biết, thực bình thường.” Bọn họ thích sủng vật thực bình thường, không thích mới không bình thường, sủng vật thật tốt.

    “Ừ, tiếp tục, bọn chúng là trẻ con, còn là mấy đứa bé đáng yêu nữa đúng không ?” Không ngừng cố gắng.

    “Ừ, bọn nó cũng không tệ lắm.” Tang thi huynh đánh giá đúng trọng tâm, người thích sủng vật nhà mình cũng không tệ.

    “Vậy ta thích trẻ con có phải cũng rất bình thường hay không?” Cuối cùng chốt lại.

    “Không được.” Tang thi huynh kiên quyết không bị lừa.

    Thật bất đắc dĩ, Tiêu Văn cảm thấy không có biện pháp thay đổi ý tưởng ngoan cố của tang thi huynh, vì sao con nít thích cậu thì được, ngược lại cậu không thể thích bọn chúng a.

    Đợi đã, cậu có thể được tụi con nít thích, nhưng không thể thích lại. Chẳng lẽ hiện tại trí óc tang thi huynh chính là trong giai đoạn phát triển của trẻ con? Tiêu Văn trực tiếp xem nhẹ hành động lẫn lời nói hoàn toàn không ngây thơ của tang thi huynh, trực tiếp dán cho tang thi huynh cái mác【cậu bé năm tuổi】.

    “Vậy được rồi, ta không thích bọn chúng, ta chỉ thích một mình ngươi được chưa?” Tiêu Văn quyết định thử một lần, nói không chừng thật sự chỉ số thông minh của tang thi huynh chỉ có năm tuổi, ngày hôm qua nói câu ‘bọn họ không dễ ngửi như cậu’ cũng là căn cứ chính xác.

    “Ừ, chỉ có thể thích một mình ta.” Tang thi huynh thực vui vẻ, sủng vật thế này xem như đang thổ lộ sao?

    Quay đầu yên lặng lau mồ hôi lạnh. Tiêu Văn trong lòng đã hoàn toàn xác định tang thi huynh chỉ số thông minh chỉ có năm tuổi. Nghĩ lại hồi trước không thể câu thông với tang thi huynh, cậu càng thêm khẳng định suy luận của mình.

    Tang thi huynh thực vui vẻ, trực tiếp vác ba lô hướng về phía xe đi tới.

    Khi Tiêu Văn phục hồi tinh thần lại chỉ thấy bóng dáng tang thi huynh có điểm vui. Bóng dáng có thể dùng vui để hình dung? Tiêu Văn đối với ý nghĩ quái dị của mình mà giật mình, nghĩ nghĩ một hồi liền trực tiếp quẳng ra sau đầu.

    Bởi vì Tiêu Văn không biết lái xe, về phần tang thi huynh, Tiêu Văn một câu ‘Không chắc hắn có thể lái xe’, nói cách khác xe vẫn là để Trương Băng hoặc là Vu Cường lái. Nngày hôm qua chính là Trương Băng lái xe, cho nên hôm nay Vu Cường rất tự giác ngồi ở ghế lái.

    Nhìn mọi người lên đầy đủ, Trương Băng đóng cửa, ý bảo Vu Cường có thể khởi động.

    Xe đi trên địa hình gập ghềnh, lắc đến lợi hại, Tiêu Văn lúc trước ngồi xe buýt đã quen nên cũng không có gì khó chịu, còn bọn Trương Băng sớm đã thành thói quen, căn bản không ngại chút rung lắc ấy. Tang thi huynh lại càng không thú vị, hắn tất nhiên chẳng có cảm giác gì.

    Vu Cường ngồi phía trước lái xe, Trương Băng và Tiêu Văn phía sau nói chuyện phiếm. Tang thi huynh nhắm mắt, ba đứa nhỏ vây quanh nghe Tiêu Văn nghe bọn hắn nói chuyện phiếm.

    “Tiêu Văn, cậu có điểm gì khác thường không?” Trương Băng rất tò mò, không biết Tiêu Văn rốt cuộc có dị năng hay không.

    “Dị năng à, có a, của em hẳn là hỏa đi.” Tiêu Văn sờ sờ đầu Trương Tường. “Trương Tường là thổ dị năng đi, hôm qua thấy nó tạo ra bức tường kia.”

    Trương Tường ngượng ngùng cúi đầu, được khen mà thẹn thùng.

    “Đúng vậy, Tiểu Tường là thổ dị năng, Tiểu Phi là thủy dị năng, Tiểu Diêu cũng là thủy dị năng. Tôi là băng dị năng, tôi nghĩ đại khái là bị biến dị.” Trương Băng độ hảo cảm với Tiêu Văn rất cao, không có gì giấu diếm.

    “Về phần cái người đang lái xe kia không có gì khác thường, nhưng là giác quan thứ sáu rất cường đại, có thể cảm giác được ai là người xấu, ai là người tốt, nhưng chỉ là hắn nói vậy.” Trương Băng không chút khách khí trực tiếp khinh bỉ Vu Cường.

    “Này này, Tiểu Băng Băng không thể nói như vậy a.” Vu Cường tuy rằng đang lái xe nhưng vẫn là chú ý phía bên này, nghe thấy Trương Băng nói bậy về hắn, hắn lập tức không phục. Như thế nào có thể nói hắn có giác quan thứ sáu cường đại chứ, tuy rằng hình như nói như vậy có điểm đúng.

    “Câm miệng, lái xe của cậu đi, còn gọi tôi là Tiểu Băng Băng thì cứ cẩn thận, hôm nay tôi đổi địa phương khác đóng băng!” Trương Băng nghe thấy Vu Cường gọi y bằng cái tên thân mật, lập tức phát hỏa, xem ra Vu Cường đã quên hôm qua tay bị đông lạnh như thế nào.

    Cảm thấy chính mình trừ bỏ tay ra, những bộ vị lộ ra bên ngoài hình như thật sự đã bị đông lạnh, Vu Cường nhanh im miệng, Tiểu Băng Băng nói được là làm được, vẫn là câm miệng đi.

    “Tốt lắm, anh có thể ngồi đó lái xe thẳng đến khi xe cạn xăng. Bọn em tiếp tục nói chuyện phiếm a.” Tiêu Văn khuyên nhủ Trương Băng vẻ mặt như muốn ‘Chém người’, nếu đổi lại là cậu bị gọi bằng cái tên thân mật ghê tởm như vậy, cậu đã sớm một phen hỏa thiêu đối phương rồi, không nhịn được như Trương Băng.

    “Hộc.” Hít sâu một hơi, Trương Băng quyết định cứ nhớ kỹ, sau này tính sổ. “Đúng rồi Tiêu Văn, cậu có biết khi nào thì mình có được dị năng không?”

    “Biết, không nhầm thì cho đến bây giờ cũng hơn mười ngày đi, em không chủ tâm nhớ, cũng không nhớ rõ lắm.”

    “Vậy cậu tương đối muộn, tôi và Tiểu Tường rất sớm đã phát hiện có gì đó khác thường, lúc ấy cao hứng muốn chết.” Trương Băng nghĩ lại thời điểm phát hiện ra có điều khác thường, lúc ấy thật sự là mừng rỡ như điên a.

    “Em cũng vậy, khi đó thật sự rất cao hứng.” Tiêu Văn cũng nhớ lại lúc đó.

    Bầu không khí không hiểu sao có chút thương cảm.

    Tang thi huynh mở to mắt nghi hoặc nhìn sủng vật, không cảm giác được có gì khác thường, hắn lại nhắm hai mắt lại.

    “Đúng rồi, Tiêu Văn ca ca.” Trương Tường kéo kéo quần áo Tiêu Văn, đem Tiêu Văn đang trong mạch cảm xúc thương cảm trở lại. Tuy rằng thật ra Tiêu Văn không có thương cảm hay gì, chỉ là nhớ lại sự kiện bị “Đánh xx” bi thảm lần đó.

    “Sao?”

    “Hỏa dị năng của anh có khi nào đốt chính anh hay không!”

    “Ách… anh không biết, bất quá đầu ngón tay thời điểm phát ra dị năng không có cảm giác bị đau.” Tiêu Văn sửng sốt, quả nhiên trẻ con là nhiều câu hỏi nhất?

    Tiêu Văn giơ tay dựng thẳng ngón trỏ lên, những ngón tay còn lại thu vào, một ngọn lửa xuất hiện.

    Ngọn lửa lay động trên đầu ngón tay, hiển nhiên không hề thương tổn đến Tiêu Văn một chút nào.

    “Thật thần kỳ.” Trương Tường kinh hô, tuy rằng mình cũng có dị năng, nhưng nhìn thấy trên ngón tay xuất hiện ngọn lửa vẫn là cảm thấy thực kinh ngạc.

    Trương Băng và Vu Phi lẫn Vu Diêu cũng sững sờ nhìn ngọn lửa trên đầu ngón tay Tiêu Văn.

    Thuộc truyện: Mạt thế chi đi theo tang thi huynh có thịt ăn