Home Đam Mỹ Mạt Thế Chi Phế Vật – Chương 298: Người dị hóa (14)

    Mạt Thế Chi Phế Vật – Chương 298: Người dị hóa (14)

    Thuộc truyện: Mạt Thế Chi Phế Vật

    Edit: Yến Phi Ly

    Đúng, là bất an. Chu Huy nắm chặt vũ khí trong tay, nhìn về phía trâu biến dị không ngừng bị tường đất, cột đất ngăn cản, không ngừng phá vỡ tường mà ra, rồi vì bị ngăn cản cho nên hiện ra vẻ càng táo bạo, tâm lý anh chợt lướt qua những chuyện đã xảy ra hôm nay. Không biết tại sao, Chu Huy mơ hồ cảm thấy ở trong bóng tối tựa hồ có một bàn tay đang thao túng tất cả những thứ này.

    Trên thực tế, không chỉ là Chu Huy mà Trương Dịch cũng có cái cảm giác ấy. Nhưng việc mọi người có thể chuẩn bị đều đã làm, cho nên anh cũng không nói ra lo âu trong lòng để tăng thêm phiền phức, chỉ kéo con trai về bên người, đồng thời tận lực tới gần khe rãnh mà đám Nam Thiệu đang ở trong.

    Cát bụi đầy trời, lực va chạm khủng khiếp của trâu biến dị dù bị hạn chế thì vẫn làm cho người dị năng hệ thổ đối phó rất vất vả. Dù cho tường đất và cột đất trước mặt bị phá nát lại được dựng lên, nó vẫn cứ từng bước mà tới gần mọi người.

    Lý Thạch không còn dám chờ nó bị nhốt lại hoàn toàn nữa, một quả cầu lửa cô đọng nhiệt độ cao tới mức trắng lóa bay ra, cách tường đất lại cũng không mất đi độ chuẩn xác, rơi vào thằng trên lưng con trâu biến dị kia.

    Một tiếng gào thê thảm xông thẳng lên trời, chấn động khiến bầy sói và báo biến dị ở nơi rất xa đang chạy về đây đều dừng lại, còn mọi người ở gần càng bị đâm đến mức màng nhĩ rung động ầm ầm, đầu óc quay cuồng choáng váng. Rất rõ ràng, cầu lửa tạo thành thương tổn không nhỏ. Người dị năng hệ hỏa chuẩn bị từ lâu không có một chút chậm trễ nào, không phân trước sau mà đồng loạt tấn công, mười mấy quả cầu lửa đồng thời đập ra ngoài, hóa thành một vùng biển lửa.

    Trâu biến dị bị tiêu diệt, bị đốt thành một bãi tro ngay cả vụn xương cũng chẳng sót lại, so với dự liệu của mọi người thì dễ dàng hơn rất nhiều.

    Tất cả mọi người không khỏi hơi thở phào một hơi, nhưng cũng không thả lỏng, xét thấy trong tình báo của Lý Mộ Nhiên còn có một bầy sói biến dị và một con báo quái lạ, hai loại sinh vật này đều vô cùng linh hoạt, hơn nữa chuyên về ẩn nấp. Vậy nên Chu Huy để người dị năng hệ thổ tiếp tục hoàn thiện tường phòng ngự, đồng thời san bằng cột đất trước đó để không xuất hiện góc chết của tầm nhìn, tránh bị chúng nó nhân cơ hội đánh lén.

    Không chờ quá lâu, bầy sói biến dị đã xuất hiện trong quần thể nhã đơn rộng lớn, nhưng chúng nó cũng không lỗ mãng xông tới gần như trâu biến dị, mà là phân tán tại các núi đất, đá sỏi, ẩn giấu xa xa mà quan sát. Còn con báo biến dị kia thì hoàn toàn vẫn không nhìn thấy bóng dáng.

    Càng như vậy, thần kinh mọi người càng căng thẳng. Thú biến dị rõ ràng đang tiến hóa, từ mới bắt đầu nghe mùi gặp người sẽ liều mạng nhào tới giống như zombie, đến bây giờ chúng đã có đầy đủ trí khôn, biết phán đoán tình thế, có dấu hiệu thức tỉnh tập quá trước khi biến dị, ví dụ như bầy sói trước mắt này. So ra, tiến hóa của con người vẫn là quá chậm.

    “Tiếp tục làm dày thêm tường phòng ngự, dị năng hệ thủy và băng đổ thêm lớp băng bao bọc tường đất.” Tường phòng ngự đã hoàn toàn che kín, Chu Huy đứng ở chỗ cao nhìn ra phía ngoài chốc lát rồi quay đầu lại hô lớn.

    Theo số lượng sói biến dị hiện tại, dù không xây dựng tường phòng ngự thì với lượng người trong đoàn xe của bọn họ cũng có thể ứng phó. Nhưng nếu đám soi này không tới gần, họ sẽ không có biện pháp, cũng đâu thể đuổi theo ra ngoài đi giết. Bởi như vậy thực sự quá mạo hiểm, không có dị năng tra xét của Lý Mộ Nhiên, ai biết ngoại trừ sói và báo biến dị thì bên ngoài còn có thú biến dị nào khác theo dõi bọn họ hay không. Đám người mạnh nhất trong nhóm đã ngã xuống, Chu Huy tạm thời thăng lên làm chỉ huy không thể không cẩn thận e dè hơn.

    Mà sự thực cũng chứng minh sự cẩn thận của anh ta là hết sức chính xác, trong khi người dị năng hệ băng đang oán giận với Chu Huy là nhiệt độ nơi này quá cao, tầng băng vừa ngưng tụ xong đã hòa tan, bèn nghe thấy hình như có tiếng sấm truyền đến từ chân trời. Theo tiếng sấm mơ hồ là một đám mây đen đang từ bầu trời phương xa thổi đến. Vùng mây đó rất thấp, thậm chí đụng chạm tới đỉnh núi đất bị phong hoá thành hình dáng kỳ lạ.

    “Đệch! Đó là cái gì?” Có người kinh hô thành tiếng.

    Mà bầy sói đang bắt đầu thử thăm dò tới gần chợt truyền đến một tiếng hú vang, mười mấy con sói biến dị to khỏe như trâu đực thành niên không hề dự báo trước mà đều quay đầu cong đuôi chạy trốn. Ở mặt tường khác nơi đám Trương Dịch không nhìn thấy, một con báo biến dị đang bám móng vuốt vào trong lớp đất, lặng yên không một tiếng động trèo lên, khi liếc nhìn về phía tầng mây đang bay tới, đột nhiên vươn mình nhảy một cái rơi xuống mặt đất, cấp tốc trốn chạy.

    Tốc độ của mây đen rất nhanh, từ khi bị phát hiện đến lúc tiến vào phạm vi mắt thường miễn cưỡng có thể phân biệt ra được thứ tạo thành nên nó chỉ là chuyện xảy ra trong một hai phút. Vào lúc này muốn chuẩn bị gì cũng đều không kịp, Chu Huy chỉ có thể lệnh cho mọi người dùng hết khả năng rút về núi đất, thu hẹp phạm vi phòng ngự. Đồng thời lệnh cho người dị năng hệ thổ dành thời gian đào hang trong núi đất, trước mắt tạm thời chưa dùng đến nhưng đến thời điểm gặp tình huống nguy cấp, khó bảo đảm có thể có tác dụng hay không.

    Trong lúc đó, Quỷ Bệnh ra khỏi khe rãnh một chuyến, đến chỗ Trương Dịch đòi quyền trông giữ Trương Duệ Dương. Trương Dịch chỉ thoáng do dự một thoáng bèn buông tay. Chỗ thần kỳ của Quỷ Bệnh anh đã thấy không chỉ một lần, anh biết rõ con trai ở cùng Quỷ Bệnh sẽ an toàn hơn ở cạnh mình nhiều.

    Dù sao Trương Duệ Dương còn quá nhỏ, cảm giác đối với nguy hiểm sắp xảy ra không quá rõ ràng, nhóc ngơ ngác đi theo Quỷ Bệnh tiến vào khe nứt, sau đó không ngoại lệ chút nào mà bị khí mê trên người bên trong tỏa ra làm ảnh hưởng, toàn thân nhóc tê liệt. Quỷ Bệnh ôm nhóc lên, bỏ vào bên người Nam Thiệu.

    Lúc này Nam Thiệu còn chưa mở nổi mí mắt, chỉ có thể cảm giác được có người bên cạnh, cảm giác của hắn vẫn rất nhạy cảm, thông qua hình thể lập tức đoán ra được là Trương Duệ Dương. Trong lòng hắn lập tức bối rối, không biết nhóc con đã xảy ra chuyện gì, lại càng lo cho tình huống của Trương Dịch, không biết phải làm sao mới có thể lên tiếng. Dù Nam Thiệu muốn dùng ánh mắt dò hỏi cũng không làm được, nghẹn đến cả người cũng sắp điên rồi.

    Thực ra Quỷ Bệnh chú ý tới mắt hắn rung động, lại không hề nói gì, khoanh chân ngồi xuống bên cạnh, yên lặng chờ đợi.

    “Rốt cuộc nó là cái quỷ gì vậy?” Khi thấy rõ bản chất của đám mây đen, có người thất thanh hỏi, trong giọng nói lộ ra sự kinh hãi có khó thể ức chế.

    Không có ai trả lời hắn, vẻ mặt mọi người đều rất nghiêm nghị. Những người dị năng hệ thổ chỉ ngẩng đầu liếc mắt một cái rồi quay đầu lại chăm chú đào hang, chỉ là càng thêm ra sức so với lúc trước. Bởi vì trong lòng họ hiểu rõ, lần này nếu không may thì tất cả sẽ chết. Có thể sống được người nào thì hay người đó đi.

    Mây đen là do hơn một nghìn thú bay biến dị tạo thành, thể tích của mỗi con thú biến dị đều không nhỏ, đôi cánh xám tràn đầy hoa văn màu máu, khi giang ra dài đến hơn hai mét, lúc bay như có sấm sét lấp lóe trong đó. Bên dưới đôi cánh là thân thể xấu xí hình như mọc ra rất nhiều xúc tu như bạch tuộc, đầu sinh trưởng ở giữa đám xúc tu rất nhỏ, nhòn nhọn, rất giống đầu chim, lại có đôi tai lớn như cái loa.

    Loại thú bay này mọi người trước đây chưa gặp bao giờ, hoàn toàn không biết tập tính của nó, số lượng lại nhiều, có thể tưởng tượng được tình cảnh nguy hiểm bọn họ sắp phải đối mặt.

    Nhưng chuyện gì tới rồi cũng tới, trong nháy mắt, bầy thú bay biến dị đã đến, theo một loạt tiếng vỗ cánh như sóng gió thổi qua, chúng cùng nhau chuyển hướng đập tới phía dưới.

    Lần này, người dị năng hệ thổ bị vây quanh ở tận cùng bên trong, trong chiến đấu vẫn không ngừng đào hang, chỉ cần có thể mở thông khe nứt sẽ đại biểu cho việc có thể có một số người sống sót. Còn người ở bên trong khe nứt, chỉ cần người bên ngoài không chết hết thì chắc chắn sẽ không để cho bất kì thú bay biến dị nào lọt qua từ lối vào. Còn từ phía trên mà nói, với hình thể của thú bay biến dị thì không quá dễ dàng chui lọt, hơn nữa dù có vào được thì còn phải cân nhắc tới khí mê vướng trên thân thể đám Thẩm Trì, chỉ là không biết mùi này có ảnh hưởng lớn đối với thú biến dị hay không.

    Nói tóm lại, người ở bên trong sẽ an toàn hơn rất nhiều. Cho nên Trương Dịch hoàn toàn thả lỏng, anh biết rõ, cục diện hôm nay hoặc là tất cả mọi người cùng chết, hoặc là anh chết nhưng Nam Thiệu và Dương Dương sống sót, bởi vậy chỉ cần nỗ lực ngăn cản thú bay biến dị, đồng thời khiến bản thân sống sót là được.

    Tâm tư của những người khác hầu hết đều là như vậy. Bởi vì đa số mọi người đều đã không còn người thân trên cõi đời này, thời gian dài gian nan bôn tẩu bên bờ sinh tử, nói tóm lại, tuy rằng lúc này bầu không khí cực kỳ căng thẳng nhưng thực ra không có bao nhiêu cảm giác sợ hãi.

    Khi thấy sắp phải chiến đấu, mọi người bất ngờ nhìn bầy chim biến dị lao xuống đầu tiên lại không tấn công con người mà trực tiếp đánh về phía xe cộ dừng sát ở vòng ngoài. Mọi người còn chưa kịp cảm thấy kinh ngạc vì tình huống đột ngột này, sau khi tất cả xe cộ đều bị chim biến dị bao trùm, đám chim biến dị còn lại không có chỗ để bám mới bay về phía bọn họ.

    Chúng nhắm về phía vũ khí trong tay bọn họ!

    Đến khi mọi người đang chờ chiến đấu với chim biến dị phản ứng lại thì đã muộn, họ mới vừa vung lưỡi dao ra đã cảm thấy như chém vào kim loại có tính đàn hồi, không chỉ không tạo thành bất cứ thương tổn gì, trái lại còn bị xúc tu của chim biến dị bao lấy, thậm chí cả cổ tay cũng có xu thế bị quấn chặt, vì vậy không thể không buông tay ra, bỏ vũ khí.

    Còn có người dị năng hệ kim vừa bắt đầu đã sử dụng dị năng, trực tiếp bị vài con chim biến dị nhìn chằm chằm, quấn kín từ đầu đến chân hắn. May mà Trương Dịch đứng bên cạnh phản ứng cấp tốc, lập tức tóm lấy đầu con chim biến dị bao lấy mặt hắn kéo xuống, mới giúp người kia thoát cảnh nghẹt thở mà chết. Người xung quanh đó cũng xúm lại giúp một tay, đến khi tất cả chim biến dị trên người đều bị kéo ra, toàn thân người dị năng hệ kim này máu thịt be bét loang lổ, chỉ có thể đưa về phía sau giao cho người dị năng hệ trị liệu.

    “Những thứ kia yêu thích kim loại, dị năng hệ kim đừng manh động.” Trương Dịch gấp giọng cảnh báo, đao trong tay anh cũng đã bị cướp đi, lúc này chỉ có thể tay không đối phó với chim biến dị.

    Trên thực tế không chỉ mình anh mà rất nhiều người đều phát hiện vấn đề này, bởi vậy phương thức chiến đấu lập tức bèn thay đổi. Đương nhiên, không thay đổi cũng không được, vũ khí trong tay mọi người đều là kim loại, giờ bị cướp hết rồi, trong khoảng thời gian ngắn không tìm được thứ gì thay thế, ngoại trừ tay không chiến đấu thì cũng không nghĩ ra cách nào.

    Càng làm lòng người lạnh lẽo chính là, thương tổn gây ra bởi lửa của người dị năng hệ hỏa cũng rất hạn chế đối với đám chim biến dị kia, hệ thủy và hệ mộc cũng thế, còn hệ phong cùng với người biến dị tốc độ trong trận tập kích diện tích lớn như vậy căn bản là không thể tận dụng ưu thế của bản thân. Cuối cùng chỉ có biến dị sức mạnh và người dị năng hệ băng, hệ lôi tạo ra tác dụng lớn nhất, nhưng người như vậy trong toàn bộ đoàn xe lại quá ít ỏi, dùng một bàn tay là có thể đếm hết được.

    Nhưng may mắn là trên người chim biến dị không có độc, tính chất công kích cũng rất đơn giản, chúng chỉ dùng đám xúc tu quấn lấy. Tuy xúc tu sẽ phân bố ra một ít chất lỏng nhưng không gây nên vết thương lớn cho con người, sẽ không mất mạng, bởi vậy mọi người có thể trực tiếp lôi kéo so sức mạnh với nó. Đáng tiếc chỉ có thể kéo nó từ trên người xuống, muốn giết chết lại không hề dễ dàng, huống hồ số lượng của chúng quá nhiều.

    Vì vậy trong khoảng thời gian ngắn, dù chẳng có ai chết nhưng mọi người không hề cảm thấy thoải mái, ai cũng không đoái hoài tới ai, ngay cả người dị năng hệ thổ đang đào hang cũng đều bị dính líu vào. Lúc này đã không còn là vấn đề thiếu nhân lực nữa mà là những thứ kia hệt như đám đỉa dai dẳng, bám vào là không cắt đuôi được. Da chúng lại dày, đánh không đau không đánh chết, quả thực làm cho người ta không có chỗ ra tay.

    Khi mọi người ở đây cảm thấy vất vả, chỉ nghe loảng xoảng một tiếng, một chiếc xe triệt để tan vỡ, toàn bộ những thứ không phải kim loại như lốp xe, thủy tinh cùng với ghế da rải rác trên mặt đất. Bọn họ rốt cuộc biết trên đường tại sao không thấy được xe nhưng thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một ít lốp xe, kính vỡ linh tinh, nhưng mà đây vẫn chỉ là bắt đầu, tiếp đó lại có mấy chiếc xe biến thành phế thải. Chim biến dị mất đi thứ để hấp thụ dồn dập bay lên trên không trung, đảo quanh phía bên ngoài tựa hồ đang chờ cơ hội nhằm về phía đám người đang bị dây dưa bên dưới. Thậm chí có con đã bắt đầu bay về phía khe nứt, chỉ có điều bay đến một nửa bèn rơi xuống đất, có thể thấy được khí mê từ con zombie biến dị kia thực sự rất lợi hại.

    Chẳng qua tình huống trước mắt đối với mọi người vốn đã bó tay toàn tập mà nói vẫn là chó cắn áo rách, bọn họ ngoại trừ không để cho mình ngộp thở mà chết thì hoàn toàn không có đối sách hữu hiệu. Nếu tiếp tục như vậy, chỉ sợ không phải bị xoắn đứt xương cốt toàn thân thì chính là bị ngộp chết, hoặc là bị chất lỏng không có tác dụng mạnh nhưng vẫn có hiệu quả chậm rãi ăn mòn rồi mục nát mà chết.

    Chiếc xe khách lớn nhất rốt cục cũng không thể tồn tại quá lâu, sau một lúc nó đã bị chia năm xẻ bảy. Vì vậy Ú Ú đang ngủ ngon bên trên không ai lo lắng bèn bị vài con chim biến dị dán vào người, thẳng tắp rơi xuống đất.

    Oành! Bụi bặm tung bay, mà vài con chim biến dị kia vẫn cứ gắt gao bám vào trên người Ú Ú, không có một chút ý định buông lỏng.

    Không biết là bị ngã tỉnh hay là thật sự là bị phiền nhưng Ú Ú vốn đang co rút thành cục đá rốt cục động đậy. Mấy chân nhỏ nhắn thò ra, đầu nhấc lên, râu giật giật, giương cánh… Ừm, không mở cánh ra được.

    Ú Ú cố dùng sức nhưng vẫn không có phản ứng.

    Nó loạng choạng đi mấy bước nóng nảy, bỗng nhiên ngửa đầu, trong miệng phát ra một tiếng kêu cực kỳ chói tai.

    Trong nháy mắt đó, toàn bộ chiến trường đều tĩnh lặng lại, màng nhĩ mọi người như là bị búa lớn đập một cái, vang lên ong ong, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng chuyển dời hệt như uống rượu say, gần như là đứng không vững. Mà càng thảm hại hơn chính là bầy chim biến dị kia, chúng lộp độp rụng xuống như sung.

    Ú Ú run run lưng, chim biến dị bám trên người nó ào ào rơi xuống đất, nó dồn sức rốt cục mở cánh ra. Chỉ có điều một bên cánh là màu vàng chói lọi, một bên lại có vẻ hơi ảm đạm non mềm, tựa hồ còn đang hơi run rẩy.

    Ú Ú nghiêng ngả bay hai vòng, khi bay qua khe rãnh đôi mắt nó xoay vòng vòng mà ngó vào bên trong, nhìn thấy Quỷ Bệnh nhắm mắt ngồi im thì không khỏi run run. Nó vội vàng hốt hoảng như kẻ gian mà bay khỏi, bắt đầu đi dằn vặt bầy chim biến dị dám hại nó phải tỉnh dậy trước thời gian kia.

    Chim biến dị cũng đã gục xuống, chờ khi vất vả hồi phục được bèn hốt hoảng chạy mất dép. Con nào chạy trốn chậm, lập tức bị Ú Ú đã có thể bay trôi chảy vỗ rớt xuống đất lần thứ hai.

    Quả thật là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Mọi người dần dần lấy lại sức nhìn thấy cảnh này rồi nghĩ về tình hình trận chiến gian nan trước đó thì không khỏi cười khổ. Mà trong lòng họ không thể không vui mừng, may nhờ có Ú Ú, bằng không ngày hôm nay nhất định là toàn quân bị diệt. Song khi bọn họ bắt đầu kiểm kê tình huống thương vong, mồ hôi lạnh lại lập tức chảy xuống.

    Ai cũng đều bị thương hoặc nặng hoặc nhẹ, đây là chuyện trong dự liệu, chỉ cần vẫn còn mạng thì dùng thể chất bây giờ của họ đều có thể sống sót được, huống hồ còn có người dị năng hệ trị liệu. Điều làm cho bọn họ sợ hãi chính là có năm người mất tích, trong đó bao gồm cả Trương Dịch.

    Nhất thời vô số loại khả năng chợt lóe trong lòng bọn họ, cuối cùng điều duy nhất có thể xác định chính là năm người kia không phải là bị chim biến dị ăn đến xương cốt không còn. Dù sao mới vừa chiến đấu, họ biết bầy chim kia rõ ràng chỉ có hứng thú đối với những đồ bằng kim loại. Còn chuyện chúng tấn công loài người chỉ sợ là thuộc về thiên tính hung tính và ác ý trong xương của thú biến dị.

    Như vậy thì người đi nơi nào rồi?

    Thuộc truyện: Mạt Thế Chi Phế Vật