Home Đam Mỹ Mạt Thế Chi Trọng Sinh – Chương 116: Gặp lại “cố nhân”

    Mạt Thế Chi Trọng Sinh – Chương 116: Gặp lại “cố nhân”

    Thuộc truyện: Mạt Thế Chi Trọng Sinh

    Thành thị hoang phế, so với trước kia nhìn qua rất tang thương, quẹo vào một ngõ nhỏ, thành công vứt bỏ tang thi đằng sau, nhưng đồng thời tang thi ở trên con đường này cũng bị dẫn tới, không biết mệt mỏi theo ở phía sau.

    Bởi vì ngày hôm qua chạy thoát khỏi miệng bầy kiến rồi sau đó được nghỉ ngơi một đêm, cho nên mấy người tiêu hao tinh thần lực cũng hồi phục xong, ném ra dị năng khi tang thi tới gần.

    Ngô Hạ thuận đường chạy ra ngõ nhỏ, bình thường siêu thị đều ở ven đường, mục đích của bọn họ là tìm tiệm tạp hóa cũng đã tốt, siêu thị lớn cũng đồng nghĩa là tang thi cũng nhiều, bất quá, đi ngang qua vài tiệm tạp hóa, bên trong đều trống không.

    “Đi nhà phía trước xem sao.” Thị lực của Dịch Nhiên so với những người khác tốt hơn nhiều, cho nên thấy được nhà xa xa ở bên trái, bên trong có vài thứ đủ mọi màu sắc.

    Nghe Dịch Nhiên nói, Ngô Hạ đem xe lái qua.

    Không chờ xe ngừng, người ở gần cửa sổ xe phát ra dị năng, mà Ngao Mộ Thiên thì thanh lí tang thi theo ở đằng sau.

    Sau đó bọn họ mới xuống xe vào siêu thị.

    Bất quá đi vào lại thất vọng, bên trong có thức ăn, bất quá tất cả đều là đồ ăn vặt, nhìn thì lớn nhưng ăn không đủ no, bất quá Tiếu Bắc vẫn đem vài thứ bỏ vào trong không gian.

    Thừa dịp những người khác không có chú ý, Dịch Nhiên đem đồ gia vị ở trong góc cất vào không gian của cậu, Ngao Mộ Thiên thấy, nở nụ cười, hắn cũng không quên thứ này trong không gian của Tiểu Nhiên còn vài đống lớn, bất quá hắn vẫn là sờ sờ cái mũi ngoan ngoãn làm tường cho Dịch Nhiên, phòng ngừa người khác phát hiện.

    Thấy Ngao Mộ Thiên giúp mình, Dịch Nhiên lại sờ đến bên kia, cầm sữa tắm và các loại vật dụng hàng ngày cũng cất vào không gian, sau đó đi đến bên cạnh Ngao Mộ Thiên giả bộ như đang giết tang thi.

    Nếu hiện tại không phải lúc, Ngao Mộ Thiên thật đúng là muốn sờ sờ đầu Dịch Nhiên, hắn không biết Tiểu Nhiên còn có một mặt như vậy.

    “Xong.” Tiếu Bắc chứa hết đồ ăn đi tới, “Mấy thứ này không nhiều lắm, cho dù tiết kiệm cũng không qua được ba ngày.”

    “Vậy cũng chỉ có thể đến siêu thị sao?” Tiếu Nam đề nghị.

    “Vậy thì đi.” Ngao Mộ Thiên một câu định ra mục tiêu, “Bất quá siêu thị nhiều tang thi, mọi người cẩn thận.”

    Lần này lại đổi cho Tiếu Nam lái xe, nghe nói Tiếu Nam trước tận thế đam mê đua xe, cho nên kỹ thuật điều khiển xe không phải người bình thường có thể so sánh, vài cái đã vứt bỏ tang thi đằng sau, đem xe ngừng trước cửa trung tâm siêu thị.

    Thừa dịp tang thi còn chưa đuổi theo, cả đám xuống xe, Ngao Mộ Thiên và Dịch Nhiên đi tuốt ở đằng trước, người còn lại theo ở phía sau, một dị năng giả sức mạnh đi ở cuối cùng.

    Đi vào, Dịch Nhiên đã phóng ra vài cái băng đao, tạo ra một con đường, “Chạy!”

    Những người còn lại lập tức đi theo Dịch Nhiên chạy về phía trước, cho đến khi tang thi kịp phản ứng chặn con đường phía trước mới dừng lại.

    Mọi người lưng tựa lưng, một hướng thanh lí tang thi, một hướng đi đến cầu thang.

    Siêu thị lầu một là quầy quần áo và trang sức, bởi vì không phải người trong nghề, cho nên đối với những thứ đồ trang sức sang quý kia chỉ nhìn lướt qua, sau đó thanh lí tang thi đuổi kịp bọn họ.

    Lôi điện phóng ra, lại một tang thi ngã xuống.

    Tiếu Nam vung ra hai dây mây, chuyên công kích đầu gối tang thi, một khi bị trượt chân, lập tức có người bổ sung một đao.

    Dịch Nhiên không chút suy nghĩ, cầm bả đao trực tiếp chém trái chém phải, làm cho người ta không khỏi hoài nghi, đây thật ra chỉ là chém dưa leo sao?

    Siêu thị ở lầu hai, cho nên vừa lên lầu hai, Dịch Nhiên một cước đạp bay một tang thi chào đón họ, sau đó bắt lấy tang thi khác ném dưới lầu.

    Phương pháp kia không tệ, khiến cho dị năng giả sức mạnh đi đằng sau học theo, cầm tang thi đẳng cấp thấp hơn mình ném tới trên người tang thi khác, thừa dịp đó, tranh thủ chạy.

    Vừa lên lầu hai, thì có thổ hệ dị năng giả dựng lên tường đất, tuy không thể ngăn cản quá lâu nhưng ít ra cũng có thể làm cho tang thi đằng sau chậm hơn một chút.

    Lầu hai là hoa quả, thức ăn chín, trải qua lâu như vậy, dưới tình huống không có điện, có thể hư đã sớm nát, cho nên, còn phải lên lầu ba.

    Ngao Mộ Thiên phóng lôi long, gào thét lên xuyên qua đầu một tang thi trốn sau quầy.

    “Anh có phát hiện tang thi không nhiều như chúng ta nghĩ?” Dịch Nhiên tới gần Ngao Mộ Thiên.

    “Ừ, phỏng chừng có người tới trước chúng ta.” Tay Ngao Mộ Thiên không ngừng, thừa dịp Tiếu Nam đem dây mây quấn tang thi, hé ra lưới điện bao bọc tất cả tang thi.

    “Bên này có thang máy.” Ngô Hạ nhỏ giọng hướng bọn họ ngoắc.

    Mấy người lục đục vào thang máy, may mắn là trong thang máy không có tang thi, nhưng sau khi đi lên vẫn dựng tường lấp kín.

    Lầu ba là khu thức ăn và vật dụng hàng ngày, còn bán quần áo.

    Tiếu Bắc vơ vét những thứ chủ yếu, mà những người khác thì phụ trách thanh lí tang thi.

    Về phần Dịch Nhiên, tất nhiên là vừa giết vừa nhét, chỗ này còn lại cũng không ít đồ, Tiếu Bắc còn tìm được vài túi gạo.

    Khi lục soát khu khác, một người tìm được một cái bao không thấm nước, bên trong có vài thứ.

    Dịch Nhiên đi đến khu quần áo nam, mấy ngày nay khí hậu giảm xuống, nên chuẩn bị nhiều chút a, cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp sờ quần áo bỏ vào không gian.

    Đột nhiên sau lưng có gió lạnh, Dịch Nhiên kéo cái giá bên cạnh qua đỡ.

    Cạch một tiếng, móng vuốt tang thi vừa vặn đâm vào trên kệ.

    Tay phải Dịch Nhiên nhoáng một cái, một ngọn gió đao đúng lúc chặt đứt đầu tang thi, khi định đào ra tinh thạch, bên cạnh lại có tang thi bổ nhào qua, thân thể chùn xuống, sau đó đá một cái, đá vào ngực tang thi, sau đó rất nhanh nhảy lên, một đao chặt bỏ đầu tang thi.

    Chuyện gì xảy ra? Sao bên này nhiều tang thi như vậy?

    Vừa mới tới không có chú ý, hiện tại mới phát hiện, tang thi bị cậu hấp dẫn tới rất nhiều.

    Nghe được thanh âm, Ngao Mộ Thiên cũng biến sắc, bên trong cư nhiên còn có hai tang thi biến dị cấp 3, sau đó đảo qua một cánh cửa đằng sau bầy tang thi, hắn nghĩ hắn biết rồi.

    Tang thi vừa thấy người sống xuất hiện, cũng không quan tâm phía sau cửa, gào thét hướng bọn họ đánh tới.

    Dịch Nhiên phản ứng nhanh, trực tiếp đóng băng, tầng băng từ dưới chân bắt đầu lan tràn, tang thi không cách nào né ra đều bị đông lại chân.

    Nhưng hai tang thi cấp 3 lại kịp thời phản ứng, đem tang thi phía trước đá xuống, sau đó chính mình đứng ở phía trên, như vậy băng cũng không tràn lan đến đây.

    Nhưng, sau một khắc, điện lôi màu tím từ trên trời giáng xuống, rơi vào trên người, tang thi không cách nào nhúc nhích, đốt nguyên đám thành một đám khô lâu đen.

    Bên trái là tang thi cấp 3 bị lôi điện chém đứt tay, tức giận quay mặt về phía Ngao Mộ Thiên đánh tới, Ngao Mộ Thiên nhảy qua giá thép bên cạnh, ngăn lại thế công tang thi, sau đó chân đá một cái, tang thi bị đá lui, giá thép xoay tròn, đâm vào bụng tang thi, sau đó lại đâm vào đầu.

    Dịch Nhiên đổi tay, băng đao bổ về phía một tang thi cấp 3 khác, tang thi vừa muốn động, hai dây mây đột nhiên xuất hiện cuốn lấy chân của nó, tang thi không cách nào né tránh bị băng đao chém thành hai.

    Nguyên lai là bọn người Tiếu Nam đã tới, có mấy người kia giúp đỡ, tang thi giảm rất nhanh, cửa bị ngăn chặn cũng lộ ra ngoài.

    “Đây là kho hàng a.” Tiếu Bắc nhìn cửa kia.

    Ngao Mộ Thiên nhìn về phía Dịch Nhiên, “Như thế nào?”

    Dịch Nhiên lắc đầu, “Nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, chúng ta đi thôi…”

    Lời còn chưa dứt, cửa kho hàng mở ra, đầu tiên là mở ra một lỗ nhỏ, con mắt căng tròn ở phía sau cửa cẩn thận quan sát, sau đó cửa mở ra một chút, bên trong đi ra 4 nam nhân.

    Đồng tử Dịch Nhiên co rụt lại, sao hắn ở chỗ này?

    Ngao Mộ Thiên lo lắng nhìn Dịch Nhiên, sau khi mấy người kia xuất hiện Tiểu Nhiên có điểm khác thường, đi đến phía sau cậu, “Tiểu Nhiên, quen sao?”

    Dịch Nhiên miễn cưỡng khống chế tâm tình của mình, “Không, không biết.”

    “Cám ơn các cậu đã cứu chúng tôi.” Nam nhân dẫn đầu đi đến trước mặt Ngao Mộ Thiên, vươn tay, “Chào cậu, tôi tên Lôi Sở.”

    “Chào cậu, tôi tên Ngao Mộ Thiên.”

    Lôi Sở nhìn tang thi cách đó không xa đang đi tới bên này, “Không bằng đi vào trước nghỉ ngơi một chút.” Đám người kia rất mạnh, nếu như có thể đi theo…

    “Không được, chúng tôi phải lập tức rời đi.” Tuy không biết đám người kia là địch hay bạn, nhưng Tiểu Nhiên đã chán ghét thì đừng lui tới thì hơn.

    Nghe bọn họ phải đi, Lôi Sở gấp, “Bên trong là kho hàng, có rất nhiều thứ, tôi nghĩ các cậu cũng là đang tìm vật tư?” Bọn họ tại thành thị này mệt nhọc một vòng, thật vất vả mới thấy những người khác…

    “Hí!” Phía dưới đột nhiên truyền đến thanh âm quái dị, Lôi Sở biến sắc, “Nhanh, mọi người mau vào đi.”

    Bởi vì Dịch Nhiên chán ghét đám người kia, cho nên Ngao Mộ Thiên đứng tại chỗ không nhúc nhích.

    “Đi vào trước.” Hiểu rõ nội tâm Ngao Mộ Thiên suy nghĩ gì, Dịch Nhiên đương nhiên sẽ không bởi vì nguyên nhân của mình mà làm hại mọi người lâm vào nguy hiểm.

    Mọi người cùng nhau vào kho hàng, Lôi Sở thuần thục khóa lại cửa kho hàng.

    “Chuyện gì xảy ra?” Ngao Mộ Thiên nhỏ giọng hỏi.

    Lôi Sở chỉa chỉa cửa sổ, bảo hắn nhìn.

    Chỉ là liếc một cái, Ngao Mộ Thiên mở to hai mắt, đó là tang thi sao?

    Tang thi đi đi lại lại trên đường cao chừng ba thước, ly kỳ nhất là có ba cái đầu, chính giữa là đầu nam nhân, bên trái là đầu nữ nhân, bên phải là đầu đứa bé, thân thể đó có thể thấy được là nam nhân, toàn thân không có thịt hư thối, ngược lại là da màu xanh đen, da giống như bị lột, mạch máu lộ ra bên ngoài, phá lệ dữ tợn.

    Thừa dịp tang thi chưa có phát hiện, Ngao Mộ Thiên lặng lẽ rụt trở về.

    Lôi Sở vẻ mặt bất đắc dĩ, “Cũng bởi vì tang thi này, cho nên chúng tôi bị nhốt ở trong này ra không được.”

    “Nhưng, chúng tôi vừa mới tiến vào không có phát hiện a?” Tiếu Nam nghi ngờ nói, thừa dịp đoạn thời gian kia đi ra ngoài chẳng phải được rồi sao.

    Khuôn mặt Lôi Sở suy sụp, “Chúng tôi lúc trước cũng nghĩ như vậy, nhưng mỗi lần còn chưa có ra khỏi thì đã gặp tang thi, cũng không biết tang thi có phải là biết trước không, tựa như máy giám thị vậy, chỉ cho người vào không cho người ra. Lần trước chúng tôi cũng tính toán lao ra, kết quả chết 10 người cũng không đi ra ngoài được, trong lúc bối rối trốn tới đây, không nghĩ tới trong siêu thị cũng nhiều tang thi, cuối cùng chỉ còn lại có 4 người chúng tôi.”

    Bị tang thi ngăn ngoài cửa, bên ngoài còn có tang thi lớn, đám người Lôi Sở tất nhiên không dám mạo hiểm đi ra ngoài, khá tốt là bọn hộ trốn vào kho hàng, thức ăn nhiều, nhất thời không lo đói chết, nhưng mỗi ngày có tiếng đập cửa cũng đủ dọa bọn họ, lo sợ tang thi đi vào, mà bọn họ chỉ có 4 người…

    “Vậy tại sao phải trốn?” Tiếu Nam kì quái, tang thi lớn không phải ở bên ngoài sao? Vậy bọn họ chỉ cần ở trong siêu thị không ra thì tốt rồi a.

    Lôi Sở sắc mặt cứng đờ, “Thói quen.”

    “Có ít người muốn trốn ở chỗ nhỏ hẹp mới có cảm giác an toàn.” Dịch Nhiên lạnh lùng châm chọc nói.

    “Này, cậu nói chuyện kiểu gì thế?” Tề Đào cũng không quản người nọ vừa cứu bọn họ, dù sao hắn cũng không cho phép người khác vũ nhục Lôi ca.

    “Hừm.” Dịch Nhiên hừ lạnh một tiếng, không nói nữa.

    Rất không bình thường… Tiểu đội Tiếu Bắc và Ngao Mộ Thiên nhất tề nhìn về phía hai người này, Dịch Nhiên không phải loại người thích gây chuyện, cho nên nhất định là đám người Lôi Sở có vấn đề.

    Nghĩ tới đây, Ngao Mộ Thiên càng nhìn mấy người kia không vừa mắt.

    “Cho nên, chúng ta muốn đi ra ngoài nhất định phải giết tang thi lớn kia sao?” Ngao Mộ Thiên khiêu mi.

    “Đúng.” Lôi Sở một bộ dáng chính là như vậy.

    Dịch Nhiên nhìn Ngao Mộ Thiên, kỳ thật nếu có người làm mồi nhử, chúng ta vẫn có thể đi ra ngoài.

    Ngao Mộ Thiên khẽ gật đầu.

    “Được, các cậu ở trong này nghỉ ngơi một chút đi, đợi ngày mai nói sau.” Lôi Sở đề nghị nói.

    “Ừ.” Ngao Mộ Thiên một lời đáp ứng, dù sao ra cũng không được, trước hết đợi chút đi.

    Hết chương 116.

    Thuộc truyện: Mạt Thế Chi Trọng Sinh