Home Đam Mỹ Mạt Thế Chi Trọng Sinh – Chương 88: Chúng ta cùng một chỗ đánh quái a

    Mạt Thế Chi Trọng Sinh – Chương 88: Chúng ta cùng một chỗ đánh quái a

    Thuộc truyện: Mạt Thế Chi Trọng Sinh

    “… Mộ Thiên, có người từng nói anh rất biết dỗ ngon dỗ ngọt chưa?” Dịch Nhiên không thừa nhận mình nghe nói như thế phản ứng đầu tiên là cảm động.

    “Nếu có, cũng chỉ có em nghe được.” Ngao Mộ Thiên nhìn thật sâu Dịch Nhiên, ánh sao trên bầu trời mang theo ánh sáng lóng lánh, lại không sáng ngời bằng đôi mắt của em.

    Duỗi tay nắm eo đối phương, chậm rãi cúi đầu xuống…

    “Mộ Thiên hiền chất, cậu ở tại đây a…”

    Một thanh âm cởi mở khiến cho hai người như chim gặp lửa mà tách ra, Ngao Mộ Thiên nhìn nhẫn trên tay, oán thầm: Tiểu Nhiên đã là vợ của ngươi, bị người khác quấy nhiễu một chút lại như yêu đương vụng trộm là sao?

    Bởi vì vị trí hai người ở chỗ tối, cho nên Cát lão tiên sinh cũng không có phát hiện quan hệ  hai người, Cát lão tiên sinh cười đi đến trước mặt hai người, “Mộ Thiên hiền chất, sao ở chỗ này? Bên trong có rất nhiều người muốn làm quen cậu… Vị này là?” Đang nói chuyện, Cát lão tiên sinh thấy Dịch Nhiên đứng sau lưng Ngao Mộ Thiên, quân trang màu đen? Đồng phục Dị năng đội, chẳng lẽ?!

    Không đợi Dịch Nhiên gật đầu, Cát lão tiên sinh lại nói: “Đây nhất định là Dịch thiếu tá a, thật sự là thiếu niên tuấn kiệt.” Hôm nay Dị năng đội chỉ có một vị, cho nên Cát lão tiên sinh không cần nghĩ cũng có thể đoán được.

    “Cát lão tiên sinh, cám ơn ông đêm nay chiêu đãi.” Dịch Nhiên vươn tay, Cát lão tiên sinh nắm trở lại, nói: “Hai vị đều là nhân vật nổi tiếng B thị lại đứng đây, chớ không phải là ghét bỏ lão gia hỏa tôi sao?”

    Bị người nói như vậy, Dịch Nhiên cùng Ngao Mộ Thiên chỉ có thể đi theo Cát lão tiên sinh vào phòng lớn.

    Ái muội nhéo lòng bàn tay Dịch Nhiên, Ngao Mộ Thiên mới không muốn buông tay, thấy tai Dịch Nhiên hồng hồng, Ngao Mộ Thiên tâm tình thật tốt, hừm, cho em tùy tiện bắt tay với người khác! Sau khi xác định quan hệ, người nào đó càng ghen lẽ thẳng khí hùng.

    So với Ngao Mộ Thiên thành danh đã lâu, Dịch Nhiên một thân quân trang cao ngất ngược lại càng được mọi người để ý, đặc biệt trong nhà có con gái, nhìn thiếu niên thon dài lạnh lùng, mọi người nhanh chóng phóng tình báo, tuy Dịch Nhiên mới đến không lâu, nhưng sự tích của cậu cơ hồ mỗi người đều biết, mới đến B thị thì diệt dị năng giả cấp 3, nhậm chức Thiếu tá, làm đội trưởng Dị năng đội Quốc gia, nhìn huân chương trên vai thiếu niên, mọi người nhanh chóng tính toán cùng người này hữu hảo lui tới, nghe nói Dịch Nhiên cùng đoàn trưởng Hỏa Diễm đoàn là thân thích, nghe nói Dịch Nhiên cùng Thẩm thượng tướng quan hệ không tệ, xoay đi xoay lại, cả hai phe đều có thế lực, hơn nữa bản thân Dịch Nhiên thực lực cũng rất cường, cho nên…

    “Dịch thiếu tá, lần đầu gặp mặt…” “Dịch thiếu tá, cửu ngưỡng đại danh…” “Dịch thiếu tá, con tôi đặc biệt sùng bái cậu,  Tiểu Lỗi, gọi ca ca…”

    “…” Thấy Dịch Nhiên bị mọi người vây quanh, sắc mặt Ngao Mộ Thiên lập tức trầm xuống, muốn tiến lên đẩy những người kia.

    “Ngao đoàn trưởng, đã lâu không gặp.”

    Ngao Mộ Thiên quay đầu lại, biểu hiện trên mặt khôi phục trước kia, “Cát đại tiểu thư, Cát nhị tiểu thư, Tề đội phó, đã lâu không gặp.”

    Nhìn nụ cười trên mặt Ngao Mộ Thiên hoàn mỹ không tỳ vết, Tề Diễm hỏa lớn, rõ ràng đều là đội trưởng nhưng vì sao Minh Lộ không thích mình?

    “Ngao đại ca, anh đã lâu không đến thăm Minh Huân.” Cát đại tiểu thư hướng ngoại hoạt bát, điều này làm cho rất nhiều người không chỉ một lần hoài nghi kỳ thật Cát Minh Lộ mới lớn tuổi hơn a?

    “Ừ, gần đây bề bộn nhiều việc.” Ngao Mộ Thiên kéo tay Cát Minh Huân quấn lên tay của mình xuống.

    “Ngao đại ca, vậy ngày mai anh có rảnh không? Minh Huân đã lâu không có ra ngoài ~~~” Cát Minh Huân làm nũng cong lên cặp môi đỏ mọng.

    “Vậy sao?” Ngao Mộ Thiên rất có lễ phép từ chối khéo, “Thật đáng tiếc, ngày mai tôi cũng rất bận bịu.”

    “… Ngày kia?” Trên mặt Cát Minh Huân xuất hiện biểu cảm đáng thương, cho dù ở tận thế cũng có rất nhiều nam nhân thích bộ dáng này, đương nhiên quan trọng nhất chính là thế lực Cát gia cũng làm cho bọn họ cam tâm tình nguyện thích.

    “Thực xin lỗi, có nhiệm vụ ra ngoài.”

    “Anh!” Dù là có hảo cảm với đối phương nhưng bị cự tuyệt mấy lần, Cát Minh Huân cũng sẽ thẹn quá hoá giận.

    Đúng lúc này, Cát Minh Lộ kéo tay chị mình, “Chị, xem ra Ngao đoàn trưởng thật sự có việc, hay là đợi lần sau đi.” Lưu luyến nhìn Ngao Mộ Thiên, cha đã nói, muốn đem nàng gả cho Tề Diễm, cho nên nàng chỉ có thể buông tay.

    “Vậy được rồi…” Cát Minh Lộ rầu rĩ nói.

    “Đã như vậy… Tiểu Nhiên, làm sao vậy?” Ngao Mộ Thiên nói chưa xong, đã thấy Dịch Nhiên đi tới, mà theo Dịch Nhiên di chuyển, tiêu điểm toàn trường đều tập trung tại chỗ này, khi nhìn rõ ràng, mấy người kia liền bừng tỉnh đại ngộ, chuyện hai tiểu thư Cát gia đối với Ngao Mộ Thiên có hảo cảm chính là cơ hồ toàn bộ B thị đều biết, nếu không phải hiện tại quá nguy hiểm, phỏng chừng sẽ trình diễn màn nữ truy nam gì đó.

    Dịch Nhiên chậm rãi đảo qua hai chị em họ Cát, bị hàn khí trong mắt Dịch Nhiên làm hai người giật mình mà không tự giác thối lui hai bước, Cát Minh Lộ nghiêng đầu không dám nhìn đôi mắt ám trầm tĩnh mịch của Dịch Nhiên nữa, Cát Minh Huân cố chấp cùng Dịch Nhiên đối mặt, dù cho nội y bị mồ hôi làm ướt nhẹp cũng không lùi bước, nàng mới không cần ở trước mặt Ngao đại ca mất mặt.

    Nhướn mi, Dịch Nhiên đột nhiên nắm tay Ngao Mộ Thiên, toàn trường hút khí, dưới ánh sáng, hai chiếc nhẫn kim cương giống nhau như đúc chiếu ra quang mang chói mắt.

    “Thực nhàm chán.” Dịch Nhiên từ trong không gian lấy ra một cái bánh ngọt đưa cho Ngao Mộ Thiên, bọn họ hiện đang trên đường về nhà, sau khi bọn họ làm rõ quan hệ ngược lại không có người lại đến quấn quít lấy bọn họ, Cát gia đại tiểu thư khóc chạy lên lầu.

    “Cho nên em dọa bọn họ?” Ngao Mộ Thiên tiếp nhận bánh ngọt, hắn cũng không thích ăn ngọt, nhưng hắn thích cho người nào đó ăn.

    “Sợ người khác biết anh đã kết hôn?” Dịch Nhiên chế giễu nói.

    Ngao Mộ Thiên cầm bánh ngọt đưa tới bên miệng Dịch Nhiên, Dịch Nhiên không cần nghĩ liền cắn, Ngao Mộ Thiên cầm lại bánh ngọt, theo dấu răng cắn xuống, xác thực rất ngọt, ngọt đến nỗi ánh mắt hắn đều mị lên, “Em không biết sao? Khi em làm như vậy anh thật cao hứng.” Tuy không xác định được Tiểu Nhiên có phải là ghen hay không, nhưng khẳng định Tiểu Nhiên đối với hắn có tham muốn giữ lấy, đó là một hiện tượng tốt.

    Thấy người nào đó như mèo trộm được cá, Dịch Nhiên trong nội tâm không công bằng, đứng ở trước mặt Ngao Mộ Thiên, “Em đã tuyên bố với thế giới anh là của em, nếu như về sau em thấy anh cùng những nữ nhân khác trò chuyện vui vẻ, hừm, đến lúc đó đừng trách em không có nhắc nhở anh!”

    Thấy người nào đó không được tự nhiên, Ngao Mộ Thiên rốt cục nhịn không được, duỗi tay vò rối tóc Dịch Nhiên, “Vâng, bệ hạ của tôi, vĩnh viễn không ly khai em.” Nghe được uy hiếp của em, ngược lại trong nội tâm anh mừng thầm.

    “Này, không cho làm rối tóc!” Dịch Nhiên đẩy tay Ngao Mộ Thiên ra, còn đang trên đường cái, sao lại sờ loạn lên rồi?

    Lần này Ngao Mộ Thiên rất sảng khoái thu tay về, hoàn toàn không có hướng cò kè mặc cả, Dịch Nhiên nghi hoặc nhìn Ngao Mộ Thiên, xác định đối phương rất bình thường mà không có lại châm ngòi.

    Người nào đó đã hoàn toàn quên chuyện buổi chiều đáp ứng, bất quá không sao, nam nhân ngẫu nhiên có chút sở thích đặc biệt sẽ một mực nhớ kỹ, dưới ánh trăng, người nào đó nhìn chằm chằm miếng thịt béo, trong mắt đều là xanh mơn mởn.

    — xem trộm văn thì xem trộm văn nha, cư nhiên còn chạy đi báo, cmn —

    “Hết thảy OK.” Dịch Nhiên từ trên giá sách lấy ra một quyển ‘văn hay tranh đẹp’ đọc say sưa.

    “Cám ơn.” Dạ Lê từ sau giá sách đi qua, “Bất quá tối hôm qua cậu gây ra gió lớn.”

    “Loại nữ nhân đó nên một lần giải quyết.” Xem sách Dịch Nhiên trong mắt hiện lên một tia sắc bén.

    “Yên tâm đi, nếu như tôi không có đoán sai, lần này khẳng định có thu hoạch.” Trên khóe miệng Dạ Lê giơ lên, hoàn mỹ 15 độ, sẽ không để cho người ta cảm thấy lạnh nhạt, nhưng cũng sẽ không làm cho người ta cảm thấy rất thân thiết, một cái tươi cười tiêu chuẩn.

    “Nếu như lần này Cát gia bị diệt, đồ vật bên trong tôi muốn 1/3.” Nếu không có Thẩm thượng tướng ra mặt, cậu không muốn cùng Dạ Lê hợp tác.

    “Được.” Dạ Lê một lời đáp ứng, bọn họ về sau còn có thể hợp tác càng nhiều, không cần vì chút tiểu đông tây này phá hư quan hệ của hai người, dù sao người có thể thừa dịp đi nhà vệ sinh lặng yên không một tiếng động đem máy nghe trộm đặt ở thư phòng người khác, hiện tại thật sự rất thiếu, hơn nữa Dịch Nhiên là người Thẩm thượng tướng đề cử cho nên đáng giá tín nhiệm, mặc dù chuyện về sau có chút mơ hồ.

    “Đúng rồi, anh ngày hôm qua nói lời kia là có ý gì?”

    “Dị năng của tôi.”

    “Sao?”

    “Hẳn là giống với xem bói, có thể cảm giác được nguy hiểm của người khác trong ba ngày tới, nhưng lại không cách nào minh bạch rốt cuộc là cái gì.”

    “Trong ba ngày sao?”

    “Đúng, chính xác mà nói hẳn là sau buổi trưa, hết thảy cẩn thận.”

    “… Thật là phế dị năng.”

    Dạ Lê lần đầu tiên không để ý hình tượng khóe miệng giật giật, dị năng của hắn rất phế?

    Dịch Nhiên nhìn ngoài cửa sổ, “Lời tiên đoán gì đó ở lúc này căn bản không hề có tác dụng gì, bởi vì muốn sống sót không phải tránh né nguy hiểm mà là tiêu diệt nguy hiểm, chỉ có đem nguy hiểm tiêu diệt hết, mình tất nhiên cũng an toàn, nếu không, nguy hiểm sẽ luôn theo sát lấy ngươi, cho đến khi nuốt sạch ngươi.”

    Trong nội tâm run lên, Dạ Lê phục hồi tinh thần lại, vừa rồi hắn cư nhiên bị lời nói Dịch Nhiên làm mê muội tâm trí, chuyện này thật sự không thể tưởng tượng nổi.

    Đem sách thả lại giá sách, Dịch Nhiên phủi tay ra phòng sách, vẫn là đi gặp những người kia a, dù sao ngày mai sẽ phải xuất phát, không huấn luyện không được.

    “Dịch Nhiên…” Dạ Lê nhìn bóng lưng tiêu sái rời đi, “Rốt cuộc là người thế nào?”

    Thuận tay lấy cuốn sách ‘văn hay tranh đẹp’ vừa rồi Dịch Nhiên xem, nụ cười ưu nhã lần nữa tán loạn, “Ai đem loại sách này đặt ở chỗ này!”

    Ngón tay bắn ra, lửa gặp sách, chữ trong sách bị ngọn lửa đốt là năm chữ to《Long Dương thập bát thức》.

    Lúc này thổi tới một trận gió, gió đem tro tàn thổi ra ngoài cửa sổ, từ cửa sổ Dạ Lê nhìn người nào đó đang đi đến chỗ sân huấn luyện. “… Vẫn là lúc mơ hồ mới đáng yêu, đáng tiếc…”

    Giải tán đội viên, Dịch Nhiên tính toán đi đón Ngao Mộ Thiên tan tầm, ừ, nam nhân tốt đều hẳn là đón lão bà tan tầm.

    Lần này Ngao Mộ Thiên chủ yếu là bàn giao công việc cho Lăng Cảnh, dù sao lần này ra ngoài thời gian rất lâu, không có khả năng nhanh chóng trở về.

    “Dịch thiếu.” Vừa thấy Dịch Nhiên vào, Lăng Cảnh lập tức la to.

    “Tiểu Nhiên, em đã đến rồi a ~~~” Như ngày xưa, gần đây bình thường hóa Ngao Mộ Thiên vừa thấy người nào đó thì lộ ra ngữ khí chết người không đền mạng, làm mù mắt chó một đám người, biến dị này tuyệt đối không phải là lão đại bọn hắn.

    “Ừ.” Dịch Nhiên ngoan ngoãn tùy ý cho đối phương đem mình kéo lên đùi ngồi, đám người mắt chó kia lần nữa bị mù, biến dị này cũng tuyệt đối không phải Dịch thiếu giết người không chớp mắt!

    “Xong ngay đây, Lăng Cảnh, lúc tôi không có ở đây lấy chữ ‘nhẫn’ làm việc.”

    “Dạ, lão đại.”

    Chậm rãi đi nội thành B thị, Ngao Mộ Thiên nắm tay Dịch Nhiên, nếu như giờ khắc này có thể vĩnh viễn dừng lại thì thật tốt.

    ——

    “Mộ Thiên, mau tới!!” Lần đầu tiên nghe được Dịch Nhiên kinh hoảng như vậy, Ngao Mộ Thiên vội vàng đi vào phòng bếp, một con cá bị trực tiếp chém thành hai đoạn nằm trên thớt.

    Dịch Nhiên căm giận trừng con cá nặng chừng 1,5kg kia, “Cá hư.” Thật sự là con cá vô dụng, lúc này lại ‘bơi’ như vậy.

    Cá là từ trong không gian lấy ra, Ngao Mộ Thiên cầm lấy điện thoại hỏi lão Hàn, không có một cũng tìm được đáp án, đổ chút rượu vẽ loạn thân cá, “Tiểu Nhiên, kế tiếp anh tới a.”

    Dịch Nhiên lần nữa trừng cá chết kia, đều là do ngươi sai!

    Trận cơm kia Dịch Nhiên ăn rất là quấn quýt, một là vì Mộ Thiên làm, cậu ăn phải cao hứng, nhưng, vừa nghĩ tới vốn cho Mộ Thiên thích ăn cá một cái kinh hỉ kết quả bị con cá chết kia phá hủy cũng rất tức giận.

    Buổi tối, khụ, theo lẽ thường thì là thời gian ngủ.

    “Tiểu Nhiên ~~~” Ngao Mộ Thiên chưa từ bỏ ý định với Dịch Nhiên, ngày hôm qua rõ ràng Dịch Nhiên cũng hưởng thụ a, vì sao hôm nay lại không được?

    Vốn đã có chút do dự, Dịch Nhiên ngẩng đầu đã thấy đồng phục còn đang phơi, một cái tát đẩy Ngao Mộ Thiên ra, “Thành thật ngủ, ngày mai sẽ phải xuất phát.”

    Được rồi, lý do này xác thực khá lớn, cho nên Ngao Mộ Thiên ngoan ngoãn đem Dịch Nhiên ôm vào trong ngực, ngoan ngoãn ngủ.

    Hết chương 88.

    Thuộc truyện: Mạt Thế Chi Trọng Sinh